• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Boss nữ hoàn mỹ Full dịch (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 141-142-143-144-145-146-147-148-149-150

Chương 141







Chương 141: Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi chứ?



Sau khi tắt cuộc gọi của Đồng An Chi, tôi mở ti vi lên, tôi nằm trên giường cảm thấy hơi nhàm chán khi xem bộ phim truyền hình siêu cẩu huyết của Xiêng La.

Đã mười giờ hơn, trong lúc mơ màng sắp ngủ, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, Từ Triết gọi cho tôi.

Cậu ta hỏi dạo này tôi đang bận gì, sao không nói chuyện trên nhóm chat trong Wechat.

Tôi nói tôi đang ở Chiêng May, khi nào đám cậu ta tới thì sẽ tụ họp với họ, đến lúc đó sẽ đi uống với nhau.

Từ Triết nói, vậy thì phải bảo với mấy đứa bạn học trên nhóm Wechat đi, không là bọn họ còn tưởng tôi mải chơi tới nỗi mất tích luôn.

Tôi hỏi Từ Triết thêm mấy câu, xác định thời gian bọn họ tới rồi cúp máy, sau đó mở Wechat lên.

Thông báo tin nhắn nhóm chat của đám bạn đại học đã bị tôi tắt đi từ lâu, giờ đã có thêm cả mấy trăm tin nhắn trong đó có mười mấy tin tag tôi vào.

Họ hỏi tôi những câu hỏi như có phải tôi đang ở Chiêng May không, Chiêng May có chỗ nào chơi, ở khách sạn nào thì tốt.

Còn có mấy người tag Lâm Lạc Thủy vào, hỏi cô ấy có đi không.

Lâm Lạc Thủy nói xin lỗi, dạo này cô ấy khá bận, công ti không cho nghỉ, thế nên cô ấy không đi, đợi lần sau có thời gian thì sẽ lại tụ tập với mọi người, hoặc là nếu mà tụ tập ở trong nước thì cô ấy nhất định sẽ tham gia.

Có người hỏi tình hình dạo gần đây của cô ấy, ví dụ như kết hôn chưa, công việc thế nào.

Cô ấy nói cô ấy vẫn chưa kết hôn với bạn trai, nhưng không hề nhắc đến công việc.

Nói chuyện được vài câu thì cô ấy bảo có việc, lần sau có thời gian sẽ nói chuyện tiếp, sau đó không xuất hiện nữa.

Những tin nhắn đó khiến tôi cảm thấy, dạo này cô ấy không được ổn lắm, có thể là do công việc, cũng có thể là về mặt tình cảm.

Dạo này không có tin tức gì về Tào Văn Hoài, không biết gã có làm việc ở Maddie Kerr nữa không.

Lần trước chuyện video kia chắc chắn có ảnh hưởng khá lớn đối với gã, dù sao thì video đó cũng được truyền ra trong app Facechat, chắc chắn là gã đã bị hiểu lầm là đồng tính, còn bị nhận định là hối lộ tình dục cho khách hàng.

Sau vụ án bắt cóc, nếu kết quả điều tra của giới cảnh sát Xiêng La bị lan truyền về nước thì càng bất lợi đối với gã, vì lúc đó kết quả điều tra của cảnh sát trưởng Natcha là Tào Văn Hoài đã cấu kết với Cung Chính Văn, dụ dỗ Alava tới quán bar đồng tính, quay clip đồng tính, mục đích là dùng video để uy hiếp Alava, thậm chí cấu kết với đám côn đồ địa phương để dọa nạt khách hàng.

Nếu chuyện này mà bị truyền ra trong ngành thì gã nhất định không sống nổi trong cái ngành này, dù sao một phó tổng giám đốc mà làm như vậy với khách hàng thì không ai muốn hợp tác với hắn.

Khả năng cao là Tào Văn Hoài đã bị Maddie Kerr sa thải.

Lâm Lạc Thủy là bạn gái của gã, cũng là trợ lý của gã, có khả năng là cô ấy cũng bị sa thải.

Nhưng…chuyện này thì có liên quan gì tới tôi chứ?

Lâm Lạc Thủy sống có tốt hay không chả liên quan gì đến tôi.

Còn Tào Văn Hoài, đó là do gã tự làm tự chịu, nếu không phải lúc đó gã tìm tới Bansha để đối phó tôi, còn cấu kết với Cung Chính Văn hãm hại tôi thì bây giờ cũng không đến nỗi thế này.

Cung Chính Văn còn bị đánh gãy cả chân rồi, gã còn may mắn chán.

Đang suy nghĩ thì Từ Triết nhắn trong nhóm chat, bảo là đã liên lạc được với tôi rồi, còn tag tôi vào.

Tôi nhắn một tin, bảo là rất xin lỗi mọi người, hai hôm nay tôi hơi bận nên không chú ý tin nhắn trong Wechat. Tôi hỏi mọi người đến cụ thể vào thời gian nào, có mấy người, bảo bọn họ xác nhận xong thì nhắn lại cho tôi, tôi giúp họ tìm khách sạn.

Lúc đó nếu tôi không bận lắm thì sẽ tới sân bay đón họ, nếu mà bận quá thì sẽ có người của khách sạn tới đón họ.

Họ bàn bạc rất lâu trong nhóm chat, cuối cùng quyết định xong số người và lịch trình, họ sẽ đi Chiêng May chơi hai ngày trước, sau đó bay tới Bingkok, chơi hai ngày ở Bingkok, sau đó bay tới đảo Phuki chơi ba ngày.

Tôi nói tôi có thể dẫn họ đi chơi ở Chiêng May, nhưng tôi không quen thuộc Bingkok và đảo Phuki lắm, phải tìm hướng đưa viên du lịch, rồi tôi bảo Từ Triết tổng hợp thông tin của mọi người sau đó gửi thông tin và lịch trình gửi cho tôi nhanh nhất có thể.

Lần này có tổng cộng chín người đến, toàn là các bạn đại học cùng lớp với tôi ngày xưa, trong đó có cậu ấm nhà giàu, cũng có người tự mình lập nghiệp giờ thành ông chủ công ti, mấy người đó đều khá rảnh rỗi.

Trong đó trừ Từ Triết và Lâm Tĩnh thì mấy người còn lại tôi chưa hề gặp lại họ kể từ khi tốt nghiệp đại học, vì mấy năm kể từ khi tốt nghiệp tôi đều không thể tụ tập với họ, sau đó khi bọn họ tổ chức tụ tập thì tôi lại đang ngồi tù.

Lúc ở trường, mấy tên cậu ấm kia cũng không thân thiết lắm với tôi, vì tôi đến từ nông thôn, không chơi được với họ.

Còn mấy người còn lại thì quan hệ ngày xưa cũng khá tốt, nhưng lâu lắm rồi tôi không gặp họ, thế nên cũng hơi xa lạ.

Nói chuyện với họ trong nhóm chat một lát thì tôi tắt Wechat đi. Tôi do dự chốc lát rồi thay quần áo, đi ra khỏi phòng rồi gõ cửa phòng Bạch Vi cách vách.

Rất nhanh sau đó giọng của Bạch Vi đã vang lên bên trong, tôi đáp một tiếng, cửa phòng mở ra ngay.

Bạch Vi mặc một cái váy ngủ màu trắng, rất mỏng, thậm chí đường nét cơ thể cô ấy còn lờ mờ ẩn hiện sau lớp vải mỏng.

“Giám đốc Bạch, tôi không đánh thức cô chứ.” Tôi nói với giọng hơi áy náy.

“Không, tôi không ngủ sớm thế.” Cô ấy không để tâm lắm.

“Mấy ngày nữa mấy người bạn đại học của tôi đến Chiêng May du lịch, lúc đó tôi có thể xin nghỉ hai ngày không? Hai ngày hôm đó vừa đúng là cuối tuần.”

Dạo này, để làm kịp tiến độ dự án của BTT, nhóm dự án tăng ca tất cả các ngày cuối tuần, không có thời gian nghỉ ngơi, thế nên tôi mới phải xin nghỉ.

Bạch Vi chỉ suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu: “Ừ, được. Đơn vị hành chính không đi làm vào cuối tuần, tôi cũng không đăng ký cho công ti con được, lúc đó tôi sẽ tới BTT giải quyết chuyện dự án thay anh.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì. Phải rồi, bạn của anh chỉ tới chơi hai ngày à?”

“Họ ở Chiêng May hai ngày rồi đi Bingkok và đảo Phuki.”

“Anh không đi với họ à?”

Tôi lắc đầu: “Không, họ đi những năm sáu ngày liền, lâu lắm, tôi sợ làm trễ nải công việc.”

Bạch Vi suy nghĩ: “Nếu anh muốn thì đi cũng được, giờ dự án của BTT đã tới giai đoạn thử nghiệm rồi, không còn nhiều việc như trước nữa, sắp xếp xong thì anh giao cho đồng nghiệp khác phụ trách là được.”

Tôi do dự chốc lát rồi hỏi: “Lúc trước không phải cô nói là muốn tới đảo Phuki à? Lúc đó…hay là cô đi với bọn tôi?”

Hình như Bạch Vi không nghĩ tôi sẽ hỏi như vậy, cô ấy sững sờ một lúc rồi cúi đầu do dự chốc lát, nói: “Lúc đó để xem tình hình thế nào đã. Nếu không bận thì tôi sẽ xem xét.”

“Được, nếu đi thì báo trước cho tôi để tôi sắp xếp phòng khách sạn.”

“Được.”

“Vậy cô nghỉ sớm đi.”

Tôi cười với cô ấy rồi đi về phòng mình.

Vừa mới đi được hai bước, tôi chợt nghĩ ra một chuyện, lại quay người hỏi: “Giám đốc Bạch, dạo này cô có biết tin gì về Tào Văn Hoài không? Gã còn đi làm ở Maddie Kerr không?”

Bạch Vi lắc đầu: “Không, gã đã bị Maddie Kerr sa thải rồi, vì chuyện cấu kết với Bansha vụ video của Alava, chắc là khoảng một tuần trước rồi, tôi nghe giám đốc Chu nói mới biết.”

Tôi không biết nên nói gì, chỉ gật đầu.

——————–





Chương 142







Chương 142: Không thẹn với lòng

“Lâm Lạc Thủy cũng không làm ở đó nữa, nghe nói là sau khi Tào Văn Hoài bị sa thải thì cô ấy đã chủ động từ chức.” Bạch Vi bổ sung thêm, cô ấy có thể đoán ra đại khái thật ra tôi muốn hỏi về Lâm Lạc Thủy, thế nên mới bổ sung thêm câu phía sau.

“Ừm, cảm ơn cô.” Tôi nở nụ cười đáp lại cô ấy, sau đó quay về phòng.

Sau khi vào đến phòng, tôi mới nghe được tiếng đóng cửa từ căn phòng sát vách của Bạch Vi truyền tới.

Quả nhiên, Tào Văn Hoài bị sa thải, Lâm Lạc Thủy cũng từ chức rồi.

Nguyên nhân là do tôi.

Tất nhiên tôi không có gì phải thẹn với lòng, chẳng qua tâm trạng có hơi phức tạp, cảm khái một chút mà thôi.

Tào Văn Hoài và Lâm Lạc Thủy trước kia, một người từng bày ra thái độ vênh váo hung hăng, người còn lại thì lạnh nhạt vô tình, không biết nếu như sau này gặp lại thì họ sẽ đối mặt với tôi bằng thái độ gì đây.

Khi người yêu hiện tại bị bại dưới tay bạn trai cũ, cũng chẳng biết Lâm Lạc Thủy sẽ có tâm trạng thế nào.

Hoặc có lẽ, sau này chúng tôi sẽ không còn chạm mặt nhau nữa.

Không gặp cũng tốt, đỡ phải xấu hổ, bớt được việc gợi lên chuyện đau lòng.

Nhưng chẳng biết tại sao, cứ mỗi lúc nằm trên giường là tôi đều luôn có một loại cảm giác mất mát khó hiểu, thậm chí chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ nhưng lạnh như băng của Lâm Lạc Thủy.

Đến độ khiến tôi cứ phải xoay người trằn trọc mãi mới chìm vào giấc ngủ được.

Hôm sau, Từ Triết gửi cho tôi số người đi và lịch trình. Tôi tìm một khách sạn có khung cảnh và vị trí địa lý khá ổn, cũng cách chỗ tôi ở không quá xa, đặt bảy căn phòng, trong nhóm có hai đôi tình nhân và năm người đi một mình, cũng có thể nói là không dẫn theo người yêu tới.

Nếu không phải tôi quá bận bịu vào đúng hai ngày họ tới Chiêng May thì tôi còn có thể dẫn họ đi chơi mà không cần thuê hướng dẫn viên du lịch, nhưng lại không thể tới Bingkok và đảo Phuki được, thế nên tôi vẫn tìm một hướng dẫn viên, hơn nữa còn là một người đáng tin.

Tất nhiên tôi không biết hướng dẫn viên du lịch nào đáng tin, vậy nên chỉ có thể nhờ Bansha.

Mặc dù Bansha chỉ sống ở Chiêng May, nhưng dù sao ông ta cũng là người Xiêng La, lại còn là một lão côn đồ có chút tiếng tăm.

Sau khi nhận điện thoại, Bansha nói rằng đây chỉ là chuyện nhỏ.

Không lâu sau, ông ta đã tìm xong hộ tôi, đó là người nhà của một đàn em của ông ta, Bansha vỗ ngực bảo đảm với tôi rằng có cậu ta ở đó thì chắc chắn đám bạn của tôi sẽ không gặp phải chuyện bị lừa, cam đoan sẽ khiến họ chơi vui hết mình.

Rất nhanh, người nhà của đứa đàn em kia đã chủ động gọi điện cho tôi, giọng điệu rất cung kính, chắc hẳn cậu ta biết tôi là bạn của đại ca Bansha của mình.

Tôi nói cho cậu ta biết lịch trình và số người để cậu ta đặt trước khách sạn ở Bingkok và đảo Phuki, đến khi nhóm Từ Triết bay tới Bangkok thì cậu ta sẽ ra sân bay đón, sắp xếp xong xuôi hành trình rồi dẫn họ đi chơi là được.

Cậu ta liên tục vâng dạ, hỏi tôi email, nói là lát nữa sẽ gửi những khu du lịch đặc sắc kèm thời gian lộ trình ở Bingkok và đảo Phuki, còn cả tài liệu về hành trình du lịch danh thắng mà cậu ta đề xuất cho tôi, để đám bạn của tôi bàn bạc cụ thể xem muốn đi chỗ nào chơi, cũng tiện cho việc cậu ta sắp xếp trước.

Đến khi hỏi về vấn đề chi phí thì cậu ta nói, Bansha sẽ thanh toán phí hướng dẫn cho cậu ta, không cần tôi hay bạn tôi trả, nhưng còn phí thuê khách sạn và phí du lịch danh thắng thì phải để bạn tôi tự thanh toán.

Tôi gọi điện cho Bansha, cũng không từ chối việc ông ta trả phí hướng dẫn viên mà chỉ nói một câu cảm ơn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã tới thời điểm đám Từ Triết đến Chiêng May.

Bởi vì mấy người họ xuất phát từ các thành phố khác nhau, cho nên phải ngồi các chuyến bay khác nhau, gần như thời gian đều vào buổi chiều, người tới đầu tiên là Từ Triết và Lâm Tĩnh, còn cả hai cô gái khác đến từ Thịnh Hải.

Chiều hôm đó, tôi thuê một chiếc Toyota Hiace 9 chỗ đã được lắp đặt thêm loa đến sân bay đón họ.

Lái xe là một đàn em của Bansha từng làm hướng dẫn viên du lịch, bởi vì tôi vẫn chưa lấy được bằng lái của Xiêng La nên cũng không quen lái loại xe có vô- lăng nằm bên phải.

Mới đợi được một lúc, tôi bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Đồng An Chi.

Ông ấy nói với tôi rằng mình đã đến Chiêng May rồi, vừa mới xuống máy bay xong.

Lúc nhận được điện thoại của Đồng An Chi, tôi bỗng ngớ người mất một lúc, bởi vì tôi không ngờ ông ấy lại đột ngột tới mà không hề nói trước với tôi.

Hơn nữa ông ấy và đám Từ Triết sắp ‘đụng độ nhau’ rồi.

Đồng An Chi đến đây, chắc chắn sẽ gặp mặt mấy người Đỗ Minh Cường, tôi phải có mặt, theo đà đó rất có thể sẽ không có thời gian dẫn đám Từ Triết đi chơi.

Nhưng bất kể thế nào vẫn phải đặt công việc lên hàng đầu, bởi vì có rất nhiều cơ hội khác để du lịch vui chơi mà.

Thế là tôi liền nói với Đồng An Chi rằng mình đã đứng ở cửa ra của sân bay rồi.

Đồng An Chi rất ngạc nhiên, hỏi rằng sao tôi lại biết ông ấy tới.

Tôi nói đúng sự thật rằng mình vốn tới để đón bạn, chỉ trùng hợp mà thôi.

Đồng An Chi cười ha hả, luôn miệng nói hai chúng ta thật đúng là có duyên.

Lúc tôi hỏi là có ai tới đón ông ấy không thì ông ấy bảo có, ông ấy đã thuê người của một công ty vệ sĩ ở Chiêng May làm hướng dẫn viên, người kia cũng đã lái xe tới đợi sẵn ở cổng ra.

Tôi hỏi ông ấy muốn gặp nhóm Đỗ Minh Cường lúc nào, ông ấy liền đáp nếu tôi đã biết ông ấy tới thì trước hết cứ thông báo một tiếng đi đã, lúc nào bọn họ tới Chiêng May thì sẽ gặp sau.

Sau khi cúp máy, tôi liền bấm số điện của Đỗ Minh Cường, báo tin Đồng An Chi đã đến Chiêng May cho ông ta biết.

Đỗ Minh Cường tỏ ra vui vẻ, nói rằng mình sẽ đến Chiêng May ngay, khoảng chạng vạng tối sẽ tới nơi, còn bảo tôi xem xét sắp xếp chỗ trước, tối nay họ sẽ cùng ăn cơm với Đồng An Chi, tôi cũng phải có mặt.

Khoảng mười phút sau, người đầu tiên tôi gặp được ở chỗ cổng ra là Từ Triết và Lâm Tĩnh, bên cạnh còn có hai cô gái trẻ trông rất quen.

Tôi không hề giơ bảng mà họ vẫn nhanh chóng tìm ra tôi trong đám người.

“Dương!”

Từ Triết vui vẻ chạy tới, buông chiếc vali trong tay ra rồi ôm chầm lấy tôi.

Đã qua một tháng kể từ khi tôi chuyển ra khỏi nhà cậu ta, vẻ lúng túng mới đầu đã sớm bay bằng sạch.

“Vẫn khỏe chứ?” Tôi cũng vui vẻ vỗ bả vai cậu ta.

“Khỏe lắm luôn, cậu sống ở Chiêng May thế nào rồi? Có quen không?”

“Ở lâu cũng thành quen thôi.”

“Xin chào, Phương Dương.” Lâm Tĩnh cũng đi tới, híp mắt cười rồi chào tôi.

“Phương Dương, còn nhớ rõ họ chứ?” Lâm Tĩnh kéo hai cô gái kia tới cạnh mình.

Tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy trong hai cô gái quen quen này có một cô trông rất xinh, dáng người cao gầy, mái tóc đen dài, trang điểm nhẹ nhàng, trên người tỏa ra một loại khí chất rất nhã nhặn ngọt ngào.

Cô gái còn lại thì có khuôn mặt bình thường, dáng người hơi thấp và mập hơn một chút, nhưng nhãn hiệu LV trên chiếc túi xách trong tay lại rất dễ nhận biết, có vẻ như trang phục trên người cô ấy đều là hàng hiệu.

Tôi cười với họ: “Nhớ chứ, Ôn Hân, cả San San nữa, lâu lắm không gặp.”

“Lâu không gặp.” Cô gái xinh đẹp cao gầy Ôn Hân liền nở một nụ cười rụt rè nhưng rất ngọt ngào, vui tươi với tôi.

Cô gái có khuôn mặt khá bình thường bên cạnh là Lưu San San, cô ta chỉ hờ hững nói một câu: “Chào cậu!”

“Mới mấy năm không gặp, Ôn Hân càng ngày càng xinh hơn.” Tôi cảm nhận được sự kiêu căng của Lưu San San, không muốn để ý tới cô ta nên chỉ trò chuyện với Ôn Hân.

“Cám ơn nhé, cậu cũng càng ngày càng đẹp trai.” Ôn Hân cười ngọt ngào nhìn tôi, vừa tự nhiên lại pha một chút rụt rè.

Từ Triết đứng cạnh bỗng nhiên chen lời: “Được rồi, đừng nịnh nhau nữa, ở đây nhiều người, chúng ta đi thôi, từ chỗ này tới khách sạn mất bao lâu? Đi xe gì vậy?”

Tôi nhìn về phía lối ra mấy lần rồi nói: “Tôi đã thuê một chiếc Van 9 chỗ, lát nữa sẽ đưa các cậu về thẳng khách sạn, nhưng chờ thêm một lát nữa được không? Tôi đợi một người bạn nữa, anh ta cũng sắp sửa ra rồi.”

——————–





Chương 143







Chương 143: Hỏi gì đáp nấy



“Còn chờ ai nữa? Bạn học của chúng ta hay bạn của cậu? Đông không? Họ sẽ ngồi chung với tụi mình à?” Lưu San San ở một bên chen lời, hỏi liền tù tì một đống câu hỏi.

Tôi thản nhiên đáp: “Yên tâm, ông ấy có xe, không đi cùng với chúng ta đâu. Chỉ là vừa hay cũng mới xuống máy bay, nên tôi muốn gặp đối phương chút thôi.”

“Thế phải chờ bao lâu nữa?” Lưu San San tỏ vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Ôn Hân vội kéo tay cô ta: “San San, đừng sốt sắng, dẫu sao chúng ta cũng tới nơi rồi, chờ chút thôi mà.”

Nói rồi, Ôn Hân lại áy náy nhìn tôi nói: “Phương Dương, không sao đâu, bọn tôi cùng chờ với cậu.”

“Cảm ơn.” Tôi mỉm cười với cô ấy.

Tôi vừa dứt lời đã nhìn thấy có một đoàn người đi từ trong ra, người đi đầu là một người đàn ông trung niên có dáng người gầy gò, mái tóc hoa râm, đó chính là Đồng An Chi.

Đi bên cạnh ông ấy là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi trông rất già dặn, là người lần trước tôi đã từng gặp ở Chiêng May, chắc là thư ký của Đồng An Chi. Phía sau còn có hai người đàn ông cao lớn có ánh mắt sắc bén đi cùng họ, đây chắc là vệ sĩ ông ấy mang từ trong nước sang.

“A Dương.” Đồng An Chi cười ha ha vẫy tay chào tôi.

Tôi tiến lên đón: “Anh Đồng, chào mừng anh tới Chiêng May.”

“Ha ha, đừng khách sáo thế.”

Đồng An Chi chủ động bắt tay, rồi thân thiết vỗ vai tôi.

Hai người vệ sĩ kia cũng rất tự giác đứng bên cạnh chúng tôi, quét mắt nhìn đám người ở xung quanh.

“Anh Đồng, Đỗ Minh Cường đang trên đường từ Chiêng Ray đến đây, Suchat đã sắp xếp chỗ gặp xong rồi. Họ nói tối nay muốn cùng ăn bữa cơm với anh.”

“Được, thế tối gặp nhé. À, họ là bạn học của cậu à?” Đồng An Chi chỉ về phía đám Ôn Hân đang ở bên cạnh tôi.

“Ừm, đều là bạn đại học của tôi.”

“Chào mọi người.” Đồng An Chi vẫy tay chào bọn họ.

Ôn Hân và Từ Triết cũng chào lại, đến Lưu San San cũng khách sáo đáp lại một câu.

Rõ ràng cô ta cũng nhìn ra được Đồng An Chi là người có máu mặt.

Sau khi chào hỏi qua loa vài câu, Đồng An Chi nói: “A Dương, xem ra tôi đến không đúng lúc, làm phiền cậu và bạn bè họp mặt rồi. Hay lùi ngày hẹn lại vài hôm, cậu đi chơi với các bạn trước đi.”

Tôi cười khổ lắc đầu: “Anh Đồng, hội Đỗ Minh Cường và Suchat đang rất sốt sắng rồi, hơn nữa tôi cũng không thể làm chậm trễ thời gian của anh được.”

Đồng An Chi cũng mỉm cười bất đắc dĩ, sau đó ngoảnh lại nói với đám Ôn Hân: “Xin lỗi mọi người nhé, tối nay chắc tôi phải mượn Phương Dương một lúc rồi. Vì chúng tôi có một mối làm ăn quan trọng phải đàm phán, chờ xong việc, tôi sẽ để cậu ấy về uống vài ly coi như chuộc tội với mọi người, được chứ?”

“Được được, không sao, ông khách sáo quá.” Từ Triết tiếp lời.

“Được, quyết định vậy nha.”

Đồng An Chi mỉm cười với Từ Triết, rồi vỗ vai tôi, nói: “Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ khách sạn cho cậu, cậu đến khách sạn tập chung với tôi, rồi chúng ta cùng đi gặp hội Đỗ Minh Cường.”

“Được.”

“Thôi tôi đi trước đây, chào mọi người.”

Sau khi vẫy tay với đám Ôn Hân, Đồng An Chi cùng thư ký và vệ sĩ đi về phía hai người mặc áo đen đang đứng cách đó không xa, sau đó ngồi vào trong một chiếc Mec dưới sự hướng dẫn của hai người áo đen đó.

Thấy chiếc Mec của ông ấy và chiếc Suv của vệ sĩ đã đi xa, tôi gọi cậu thanh niên để tóc dài, mặc quần tây và áo sơ mi đang đứng cách đó không xa: “A Luân, qua đây xách đồ.”

“OK, anh Dương.”

Cậu thanh niên đó ném mẩu thuốc trong tay đi, chạy nhanh tới.

Cậu ta là đàn em của Bansha, là người Xiêng gốc Hoa Hạ, sinh ra và lớn lên ở Chiêng May, nhưng lại biết nói tiếng Hoa Hạ. Hơn nữa, cậu ta còn rất nhanh nhẹn, nên tôi gọi cậu ta từ chỗ Bansha tới, để cậu ta làm tài xế kiêm người dẫn đường.

Sau khi giới thiệu A Luân với các bạn xong, tôi bảo cậu ta xách hành lý của Lâm Tĩnh và Lưu San San, còn mình thì cầm hành lý của Ôn Hân.

“Cảm ơn.” Ôn Hân cảm kích gật đầu với tôi.

“Đừng khách sáo, đi thôi, xe ở đằng trước.”

Thời đại học, trong ấn tượng của tôi, Ôn Hân là một cô gái xinh đẹp và trầm tĩnh. Lúc đó, cô ấy cũng có thể coi là xinh nhưng cách ăn mặc và trang điểm rất bình thường, vì lý do tính cách quá trầm nên không nổi bật trong đám đông, chỉ có ai đặc biệt quan tâm tới cô ấy thì mới chú ý tới cô ấy.

Lúc đó, tôi và Lâm Lạc Thủy đang yêu nhau, tôi không chú ý đến những cô gái khác, nên cũng không có quá nhiều giao lưu với cô ấy. Trong bốn năm đại học, chắc gộp hết những lần tôi với chuyện với cô ấy lại cũng chưa quá một trăm câu.

Tôi chỉ nhớ ngày xưa, cô ấy có một nụ cười rất ngọt ngào.

Bây giờ, cô ấy đã biết cách ăn mặc và trang điểm, nên trông xinh hơn trước rất nhiều, tính cách cũng đã cởi mở hơn.

Nhưng cô ấy vẫn không mất đi khí chất trầm tĩnh và ngọt ngào xưa cũ.

Ban nãy khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô ấy, trong đầu tôi xẹt qua một bóng hình tung tăng nhảy múa như những chú bươm bướm, một cô gái có nụ cười rạng rỡ, đó chính là Văn Giai.

Đã hai tháng tôi không gặp lại Văn Giai, cũng không hề liên lạc gì với cô ấy.

Có lẽ cả đời này, tôi khó mà quên được cô gái đó.

Văn Giai thuộc tuýp người năng động cởi mở, Ôn Hân thì thuộc kiểu trầm tĩnh và dịu dàng. Nhưng hai người họ đều có một điểm chung, chính là cười rất đẹp.

Tôi thích những cô gái có nụ cười đẹp.

Và rất không thích kiểu con gái luôn tỏ vẻ như Lưu San San.

Từ thời đại học, Lưu San San đã có cái tính này. Cô ta trông rất bình thường, nhưng làm gì cũng kiêu ngạo, thích thể hiện, vì nhà cô ta giàu.

Hình như ngày xưa, cũng vì điều này nên tôi có mâu thuẫn với cô ta, sau đó dường như cả hai không tiếp xúc gì nữa.

Sau khi lên xe thuê, tôi trò chuyện với đám Ôn Hân về mấy năm sau khi tốt nghiệp, tôi không hề giấu giếm chuyện mình bị ngồi tù vì tội cố ý gây thương tích.

Ôn Hân đồng cảm an ủi tôi vài câu, sau đó lại hiếu kỳ hỏi tôi chuyện trong tù.

Tôi rất thẳng thắn với vấn đề này, dường như hỏi gì đáp nấy.

“Phương Dương, Lạc Thủy bỏ cậu vì cậu ngồi tù à?” Bỗng dưng, Lưu San San chen vào hỏi một câu.

Tôi nhìn cô ta qua gương chiếu hậu, thản nhiên đáp: “Trước kia, tôi cũng tưởng thế. Nhưng gần đây, cô ấy mới nói cho tôi biết, không phải vì tôi vào tù, mà là vì trước kia tôi không đủ quan tâm đến cô ấy.”

Ôn Hân chen lời, kinh ngạc hỏi: “Không phải chứ, tôi nhớ trước kia cậu đối xử với Lạc Thủy rất tốt mà. Tôi nhớ có một lần cậu ấy bị ốm, nửa đêm cậu còn chạy đi mua thuốc, còn lẻn vào ký túc xá đưa thuốc nữa, cuối cùng bị cô quản lý ký túc bắt được, rồi bị nhà trường phạt còn gì.”

Từ Triết cũng chen lời: “Không chỉ vậy đâu, mọi người không biết chứ. Lúc tự học, Phương Dương thường xuyên cõng Lạc Thủy leo lên phòng học ở tầng bốn. Hại tôi cũng bị Lâm Tĩnh đòi cõng, lúc đó tôi mệt muốn đứt hơi luôn.”

“Ai bảo anh yếu, nhìn Phương Dương người ta cõng Lạc Thủy lên tầng bốn mà có thở dốc đâu. Anh mới leo được hai tầng đã đỏ mặt như Quan Công rồi.” Lâm Tĩnh ở một bên huých cậu ta một cái.

“Ấy, em không nhìn dáng người Phương Dương đi, anh nhỏ con thế này bì sao được.”

“Hừ!”

“Thôi thôi, đừng ầm ĩ nữa, nghe Phương Dương nói kìa, tôi rất hiếu kỳ vì sao cậu ta lại chia tay với Lạc Thủy.”

Nhìn hai người họ đánh yêu nhau qua gương chiếu hậu, tôi không nhịn được cười, nói: “Cách đây không lâu, tôi đã gặp Lạc Thủy. Cô ấy nói sau khi tôi ra ngoài làm việc, ngày càng ít quan tâm đến cô ấy, tình cảm cũng ngày càng phai nhạt, cuối cùng thì hết tình, chia tay thôi.”

——————–





Chương 144







Chương 144: Cụt hứng



“Tôi tự nghĩ thì thấy đúng là vậy, vừa ra ngoài xã hội, tôi đã bán mạng cho công việc, thường xuyên tăng ca. Lúc làm thêm giờ về nhà thì cô ấy đã ngủ rồi, có đợt đi công tác thì tôi giành đi bằng được, thường xuyên bỏ mặc cô ấy ở nhà một mình nhiều ngày trời.”

“Các cậu biết đấy, tôi ở quê ra, nhà thì nghèo, nên muốn cố kiếm tiền mua nhà ở Thịnh Hải, sau đó kết hôn với cô ấy. Nhưng ai ngờ đâu, chưa kiếm được tiền thì đã bị vào tù, người yêu cũng mất luôn.”

Nói rồi, tôi lắc đầu cười tự giễu.

Trong xe trở nên yên tĩnh, Từ Triết và Ôn Hân không hỏi gì thêm nữa.

“Anh Dương, không ngờ anh cũng có quá khứ như vậy.” A Luân đang lái xe đột nhiên cảm thán nói.

“Tập trung lái xe đi, đừng kể chuyện này cho ai khác.”

“Anh Dương yên tâm, cho thêm mười lá gan thì em đây cũng không dám đâu.”

“Nghĩa là cậu muốn kể, nhưng do không dám thôi chứ gì?”

“Không không, em có phải người nhiều chuyện đâu. He he, anh Dương yên tâm, em không nói đâu mà.”

“Được rồi, lái xe cho cẩn thận đi.”

“Haizz.”

“A Luân, sao anh lại sợ Phương Dương thế?” Lưu San San ngồi phía sau lại chợt hỏi.

A Luân vô thức đáp: “Vì anh Dương là đại ca của đại ca tôi, tôi sợ đại ca mình, đại ca tôi thì sợ anh ấy…”

Tôi bất đắc dĩ liếc nhìn cậu ta.

Ý thức được mình lỡ miệng, A Luân vội vàng cười ha ha tập trung lái xe.

Mấy người ngồi đằng sau chắc đều hiểu là chuyện gì, vì họ lại im lặng.

Một lát sau, tôi thấy bầu không khí hơi gượng gạo, nên bất đắc dĩ cười nói: “Các cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải xã hội đen, chỉ là quen vài người bạn trong giới này thôi. Tôi làm việc chân chính ở một công ty phần mềm tại Thịnh Hải, chỉ đang công tác ở đây thôi.”

“Hiểu lầm gì đâu, chúng tôi biết cậu làm việc ở Phần mềm Trí Văn mà. Tôi biết công ty ấy, còn từng gặp vài lãnh đạo cấp cao của công ty cậu nữa.” Ôn Hân vội vàng mỉm cười ngọt ngào giải thích.

Tôi không khỏi thấy hiếu kỳ: “Hả? Cậu từng gặp vị lãnh đạo nào?”

“Ừm… một cô gái rất xinh và trẻ, nhưng chức vụ cực cao. Hình như là giám đốc bộ phận nào đó, trong ấn tượng của tôi thì cô ấy họ Bạch.”

“Bạch Vi.”

“Đúng đúng, hình như tên vậy đấy.”

“Cô ấy là cấp trên trực tiếp của tôi, giám đốc tiêu thụ của Phần mềm Trí Văn, bây giờ cũng đang ở Chiêng May.”

“Oa, thật à? Hai năm trước khi tôi gặp cô ấy, thấy cô ấy xinh quá trời luôn, như diễn viên ý. Mấy hôm nữa rảnh, cậu có thể dẫn tôi đi làm quen với cô ấy không?”

“Được chứ, nhưng sao cậu lại thấy hứng thú với cô ấy?”

Ôn Hân không khỏi bật cười: “Ha ha, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có hứng thú với phái nữ. Chỉ là cảm thấy rất hiếu kỳ với những cô gái xinh đẹp giỏi giang thôi.”

Tôi thấy hơi ngượng ngập: “Hiểu lầm gì đâu, cậu thấy hiếu kỳ với các cô gái đó như vậy, có phải cũng muốn được như họ không?”

“Á, với tính cách này thì tôi không làm được đâu.”

Lâm Tĩnh chen ngang: “Ôn Hân, cậu đừng khiêm tốn thế, bây giờ cậu chẳng giống họ rồi còn gì?”

Từ Triết cũng nói: “Phương Dương, chắc cậu không biết đấy thôi. Ôn Hân làm đầu tư tài chính, cơ cấu quản lý vài chục tỷ đấy.”

“Đừng nghe các cậu ấy nói linh tinh, tôi chỉ đang làm thuê thôi, có phải tiền của mình đâu mà.”

“Ôn Hân, cậu đừng giả vờ nữa. Lúc cậu nghe điện thoại trước khi lên máy bay, tôi nghe thấy người trong điện thoại gọi cậu là giám đốc Ôn rồi.”

“Chắc chắn là cậu nghe nhầm.”

“Tôi thề là mình không nghe nhầm.”

Thấy họ tranh luận nháo nhào cả lên, tôi không nhịn được ngoảnh lại cười nói: “Giám đốc Ôn, sau này nhờ cậu chiếu cố nha.”

“Haizz, các cậu thật là… đừng lấy chuyện này ra trêu tôi nữa.” Ôn Hân hình như hơi đỏ mặt.

Lưu San San lại chợt hỏi: “Phương Dương, lúc ở lối ra sân bay ban nãy, nghe ông chú kia bảo tối nay muốn bàn chuyện làm ăn với cậu, ông ấy cũng là đại ca xã hội đen à?”

Nghe thấy câu hỏi này, tôi thật sự muốn chui xuống dưới đạp cô ta ra khỏi xe.

Lưu San San này chuyên hỏi những câu vớ vẩn khiến mọi người cụt hứng, rõ ràng cô ta đang muốn cứa vào vết thương cũ của tôi đây mà.

Trong xe lại im phăng phắc, đám Từ Triết như cũng muốn nghe câu trả lời.

Tôi mỉm cười, thờ ơ đáp: “Ông ấy không phải đại ca gì cả, mà là giám đốc của một công ty bất động sản trong nước, muốn đến Xiêng La làm dự án nhà đất.”

Hai mắt Ôn Hân phát sáng: “Hả? Thế ông ấy muốn bàn chuyện làm ăn với cậu, là hợp tác phát triển bất động sản ư?”

“Không, tôi chỉ giới thiệu ông ấy cho mấy người bạn thôi.”

“Hở? Ông ấy là giám đốc của công ty nào?”

Tôi nhìn Ôn Hân qua gương chiếu hậu, thấy mắt cô ấy lóe sáng, lập tức nghĩ tới công việc của cô ấy là đầu tư tài chính.

Hèn chi, rõ ràng khi học đại học, cô gái này rất trầm tĩnh, nhưng bây giờ lại nói nhiều như vậy, thì là nhạy cảm với ngành nghề.

Người làm đầu tư thích nhất là các lãnh đạo cấp cao hay giám đốc của các công ty, ví dụ như Bạch Vi và Đồng An Chi chẳng hạn.

Đặc biệt là giám đốc ngành bất động sản, ai cũng biết, đầu tư đúng ngành bất động sản thì lãi cực cao.

Nghĩ đến đây, tôi cười nói: “Ôn Hân, sau này có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen. Nhưng bây giờ, tôi không thể nói tên ông ấy cho cậu biết được. Vì tôi chưa nắm chắc dự án này, mà dù nắm chắc rồi, cũng không thể nói tùy tiện được. Điều này còn liên quan đến bí mật thương nghiệp, xin lỗi nha.”

“Không sao, tôi hiểu mà. Thật ra, tôi cũng chỉ nhạy cảm với nghề quá, nên muốn thu thập tin tức thôi. Người nên xin lỗi là tôi mới phải.” Ôn Hân cũng mỉm cười.

“Tôi biết.”

“À, không phải cậu làm ở Phần mềm Trí Văn à? Sao lại nhảy sang làm bất động sản?”

“Ha ha, cậu lại định bẫy tôi hả? Tôi có làm bất động sản đâu, chỉ giới thiệu ông sếp đó cho mấy người bạn thôi.”

“Được, tôi tin cậu.”

Trong lúc chúng tôi trò chuyện, chiếc xe đã đi vào thành phố Chiêng May. Ôn Hân và Lưu San San cũng bị cảnh vật bên ngoài thu hút, không tiếp tục hỏi chuyện tôi nữa.

Khách sạn tôi đặt cho bọn họ ở gần Cổ Thành, vị trí rất đẹp, giao thông thuận tiện, gần đó còn có không ít quán ăn và khu vui chơi giải trí. Giá của khách sạn ở tầm trung, vì trong số bạn học có người là con nhà giàu và có cả người làm công ăn lương.

Đương nhiên tiền phòng họ vào ở rồi mới trả, chứ không phải tiền của tôi. Tôi cũng không ngốc đến mức ứng tiền phòng cho họ, vì thật ra tôi là người nghèo nhất trong số này.

Đến khách sạn rồi, chờ họ làm thủ tục ở quầy lễ tân xong, tôi và A Luân giúp họ mang hành lý lên tầng. Nhưng vì phòng nào cũng có nữ, nên chúng tôi không đi vào, chỉ hỏi họ muốn nghỉ ngơi trước hay đi ăn luôn.

Ôn Hân nói chưa ăn gì trên máy bay, nên đã đói. Từ Triết, Lâm Tĩnh và Lưu San San thì bảo ngồi máy bay mấy tiếng, thấy hơi mệt nên muốn nghỉ một lát trước.

Cuối cùng, một mình Ôn Hân đi xuống dưới với tôi, còn những người khác thì ở lại phòng nghỉ ngơi.

Từ giờ đến khi chuyến bay của các bạn học khác hạ cánh còn hơn một tiếng đồng hồ, đủ thời gian để ăn một bữa cơm, miễn sao đừng đi quá xa là được.

——————–





Chương 145







Chương 145: Số phận an bài



Tôi bảo A Luân lái xe đưa chúng tôi đến một quán ăn ven đường nổi tiếng ở gần đây.

Đây là lần đầu tiên Ôn Hân đến Xiêng La, nên cô ấy thấy đầy hiếu kỳ với mọi thứ. Mỗi khi bắt gặp những chuyện hay phong tục kỳ lạ, cô ấy đều hỏi đông hỏi tây, dường như đã hơi khác với cái tính cách trầm tĩnh của thời đại học.

Đến quán ăn, Ôn Hân gọi một bát mỳ Tom Yum, tôi chỉ gọi một ly đồ uống, còn A Luân thì ngồi trên xe chờ.

Ăn xong, Ôn Hân uống một hớp nước, cầm khăn giấy lau miệng sạch sẽ, rồi chợt nói: “Phương Dương, cậu thay đổi nhiều quá.”

Tôi hơi ngẩn ra: “Đâu có, trông vẫn như trước kia mà.”

Ôn Hân lắc đầu: “Không phải vẻ bề ngoài, mà là tính cách.”

“Hả? Tôi thay đổi thế nào?”

“Trưởng thành và trầm ổn hơn, cũng trầm mặc ít nói hơn. Từ lúc ngồi trên xe ban nãy, cho đến khi tôi ăn mỳ, cả quá trình, ngoài trả lời câu hỏi của tôi ra, cậu không chủ động nói gì với tôi cả.”

Tôi thấy hơi ngại: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý thờ ơ với cậu đâu, nhưng hình như ngày xưa chúng ta cũng ít nói chuyện thì phải. Tôi nhớ thời đại học, cậu rất trầm tính, như một cô gái không vướng bụi trần. Lúc đó, một học kỳ, chắc tôi cũng không nói chuyện với cậu nhiều như ngày hôm nay.”

“Ha ha, đúng vậy. Lúc ấy, chủ yếu là do cứ tiếp xúc với con trai là tôi thấy xấu hổ, bây giờ thì hết rồi. Nhưng ngày xưa cậu không giống như bây giờ, lúc đó, dù cậu không sôi nổi như người khác, nhưng cũng rất cởi mở, bây giờ thì hoàn toàn khác rồi.”

Nói đến đây, Ôn Hân nhịn cười nhìn tôi, nói tiếp với vẻ sâu xa: “Vả lại, cậu khác với đại đa số đám con trai. Ngày xưa, chỉ cần tôi ở cạnh con trai, dù một mình hay còn có người khác nữa, những người con trai đó đều sẽ cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện với tôi. Nhưng cậu… thì cứ như khúc gỗ ý.”

Tôi không khỏi bật cười: “Ha ha, cậu xinh thế này, đương nhiên đàn ông muốn tìm cách tiếp cận rồi. Còn tôi ý mà… Cậu cũng biết đấy, tôi đã từng ngồi tù, bị tổn thương tâm lý, nên mới trở nên khép kín ít nói.”

Ôn Hân chống hai tay xuống bàn, cúi người áp sát tôi, hỏi nhỏ: “Không phải vì ngồi tù, mà là vì Lạc Thủy đúng không?”

Tôi không biết nên trả lời thế nào, chỉ nhún vai: “Có lẽ vậy.”

“Ngại quá, tôi đùa thôi, không cố ý đâu.” Có lẽ nhìn ra sự thay đổi trong cảm xúc của tôi, nên Ôn Hân vội xin lỗi giải thích.

“Không sao.”

Ôn Hân mỉm cười với tôi, sau đó vén mái tóc đen dài ra sau tai, để lộ ra cần cổ trắng nõn.

“Cậu kết hôn chưa?” Để làm dịu đi bầu không khí, tôi tìm đại một chủ đề để nói.

“Chưa, mới yêu đương một lần, chưa đến ba tháng là chia tay rồi.”

“Không phải chứ, cậu xinh thế này, người theo đuổi phải xếp dài mấy con phố, chẳng lẽ không tìm được người nào thích hợp trong số đó à?”

“Không phải vấn đề hợp hay không, mà là… Haizz, nói thế nào nhỉ?”

Nói đến đây, Ôn Hân chống tay lên bàn, đỡ cằm, nhớ lại nói: “Phương Dương, cậu biết không? Trước kia, tôi cực kỳ ngưỡng mộ Lạc Thủy, rất muốn có được tình yêu giống cậu ấy. Bị ốm thì có người chạy vào ký túc xá đưa thuốc cho, không phải leo cầu thang mà sẽ có người cõng mình, đó chính là kiểu tình yêu rất đơn thuần, bất kỳ chuyện nhỏ nhặt gì trong cuộc sống cũng có thể khiến tôi thấy cảm động.”

“Nhưng khi tôi ra ngoài xã hội, lúc quyết định muốn yêu đương thì phát hiện chuyện vốn không phải vậy. Tất cả những người đàn ông mà tôi từng tiếp xúc hình như đều không đơn giản như thế, tình yêu trước kia của tôi cũng không cho tôi được cảm giác đó. Thứ anh ta theo đuổi hình như chỉ là một tình yêu đầy đủ vật chất, ví dụ như tôi xinh đẹp, có khí chất và đạo đức, cư xử nói năng đúng chừng mực, phong cách sống và nhiều phương diện khác có thể coi là xứng với anh ta, phù hợp với yêu cầu của đối phương và chúng tôi rất đẹp đôi. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được kiểu tình yêu đơn thuần như của cậu với Lạc Thủy, thứ tình yêu đầy cảm động và hạnh phúc đó.”

Nghe Ôn Hân nói xong, tôi không khỏi thấy buồn cười, cũng không biết nên tiếp lời thế nào.

Tình yêu thuần túy từng tồn tại giữa tôi và Lâm Lạc Thủy, thậm chí sau khi ra ngoài xã hội, chúng tôi vẫn rất thuần khiết.

Nhưng tôi phải kiếm tiền, phải mua nhà và mua xe, phải mua quần áo đẹp, mỹ phẩm và trang sức cho cô ấy, phải cố gắng vì cuộc sống tương lai, phải lên kế hoạch cho con cái của chúng tôi sau này.

Vì thế tôi phải nỗ lực làm việc để kiếm tiền.

Sau đó, tôi chểnh mảng với cô ấy, sự quan tâm và bầu bạn cũng ngày một giảm dần.

Tình yêu của chúng tôi như đã không còn thuần khiết nữa.

Cuối cùng thì tình yêu đó cũng mất.

Tôi không hận Lâm Lạc Thủy, tôi từng hận, nhưng bây giờ thì không còn nữa.

Có lẽ vốn là do tôi sai.

Năm đó khi tốt nghiệp, nếu tôi không lựa chọn đến Thịnh Hải phát triển, mà ở lại Quế Ninh, hoặc một thành phố loại hai, loại ba nào khác. Nếu tôi không có quá nhiều thứ để theo đuổi, mà chỉ muốn sống bình yên mỗi ngày, có lẽ tôi còn có thể bảo vệ được tình yêu thuần khiết của tôi và Lâm Lạc Thủy.

Nhưng lúc đó, mơ ước của tôi còn cao hơn trời. Tôi đã chọn Thịnh Hải, tự cho rằng mình sẽ có một vị trí nhất định và một cuộc sống chất lượng cao ở thành phố phồn hoa đó.

Thật ra, khi ấy sự nỗ lực của tôi đã có hồi đáp. Từ mức lương khởi điểm bốn, năm nghìn ban đầu, tôi đã làm đến được hơn 10 nghìn, rồi đến hai, ba mươi nghìn, cố gắng để tiền lương một năm là 500 nghìn, hay thậm chí là hàng triệu.

Cuối cùng việc đập tan giấc mơ của tôi chính là tai họa khiến tôi ngồi tù đó.

Tôi cũng không hận Bạch Vi đã hại tôi vào tù, tất cả đều là do số phận thôi.

Số phận an bài.

Tôi đột nhiên rất muốn hút thuốc, tôi và Ôn Hân ngồi ở bàn ăn ngoài trời, cạnh đó không có biển cấm hút thuốc, phía không xa cũng có một đôi vợ chồng người da trắng đang hút thuốc.

“Cậu có ngại tôi hút thuốc không?” Vì thế tôi hỏi Ôn Hân.

“Không.” Cô ấy lắc đầu.

Tôi lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, rít sâu một hơi, để làn khói dày đặc lượn quanh trước mặt, khiến tầm nhìn của mình trở nên mờ ảo.

“Dáng vẻ hút thuốc của cậu rất giống Lương Triều Vỹ, trong ánh mắt tràn đầy ưu tư.” Ôn Hân khẽ nói.

“Ha ha.” Tôi không nhịn được cười: “Cậu đừng trêu tôi nữa, Lương Triều Vỹ đẹp trai như thế, cùng lắm tôi chỉ giống công nhân làm việc ở công trường thôi. Khi nhớ nhà, họ cũng rất ưu tư.”

“Hì hì, cậu biết đùa thật đấy.”

Tôi không nói tiếp, chỉ rít sâu một hơi thuốc.

“Bây giờ, cậu có bạn gái không?” Ôn Hân lại hỏi.

“Không.”

“Sao không tìm lấy một người?”

“Ừm… Giống cậu thôi, chưa gặp được tình yêu thuần khiết.”

“Ha ha, thế thì không phải chúng ta cùng cảnh ngộ à?”

Tôi vội lắc đầu: “Không không, cậu muốn tìm người yêu lúc nào chẳng được, có cả đống cho mà lựa lại còn, tôi thì không được may mắn như thế. Vả lại, cuộc sống của cậu vô lo vô nghĩ, không cần lo kế sinh nhai. Tôi vì kiếm tiền phải xa quê, chúng ta không giống nhau.”

“Người ta đang nói đến tình yêu thuần khiết, chứ có phải yêu đương tùy tiện đâu.”

Ôn Hân lẩm bẩm, rồi đột nhiên hỏi: “Nếu Lạc Thủy vẫn còn yêu cậu sâu đậm, hơn nữa muốn quay về bên cậu, cậu còn ở bên cạnh cô ấy không?”

——————–





Chương 146







Chương 146: Tình cảm thuần túy



Nghe thấy vậy, tôi không nhịn được nhìn chăm chăm vào Ôn Hân qua làn khói. Không phải cô ấy định tác hợp cho tôi và Lâm Lạc Thủy đấy chứ, hay đang giúp Lâm Lạc Thủy thăm dò ý tôi chăng?

Bảo sao cô ấy nói nhiều thế, còn toàn bàn về chuyện tình cảm với tôi.

“Cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi hỏi hộ Lạc Thủy đâu, cũng không phải muốn hàn gắn cho hai người, tôi chỉ hiếu kỳ nên hỏi thế thôi.”

Hình như cô ấy đã đoán được ý của tôi nên vội vàng giải thích.

“Không sao.”

Tôi không để tâm mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ con mắt của cô ấy thật sắc bén, đều bị đối phương đoán ra cả rồi.

“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Ôn Hân lại nói.

Tôi lắc đầu: “Không, dù Lâm Lạc Thủy còn yêu tôi, dù cô ấy muốn quay lại thì tôi cũng không tái hợp với cô ấy nữa.”

“Tại sao?”

“Vì tình cảm và con người đều đã thay đổi, không còn là mối tình đơn thuần của xưa kia nữa, hai chúng tôi đều thay đổi rồi.”

“Ồ.”

Ôn Hân gật đầu như có điều suy nghĩ.

Tôi liếc nhìn đồng hồ, nói với cô ấy: “Chuyến bay của đám Phương Ninh sắp tới rồi, tôi đưa cậu về khách sạn nghỉ trước nhé, sau đó đến sân bay đón họ sau.”

“Ừ được, vất vả cho cậu rồi.”

“Không có gì.”

Tôi chủ động đi thanh toán, rồi dẫn Ôn Hân rời khỏi quán ăn, đi ra chiếc xe Toyota đang chờ sẵn ngoài cửa.

Sau khi lên xe, có lẽ vì vướng A Luân, nên Ôn Hân không thảo luận về vấn đề tình cảm với tôi nữa, mà trò chuyện về công việc.

Về tới khách sạn, cô ấy nói đã ngủ mấy tiếng trên máy bay, không muốn lên tầng nghỉ ngơi, chỉ muốn ngồi uống cà phê dưới sảnh.

Tôi trao đổi số điện thoại với cô ấy, dặn dò đối phương nếu ra ngoại dạo phố thì không được đi xa xong, sau đó cùng A Luân lái xe đến sân bay.

Ba rưỡi chiều, tôi đã đón ba bạn học khác ở sân bay, hai nam một nữ, trong đó có một cặp yêu nhau từ thời đại học. Người độc thân còn lại kia là một trong những bạn học chơi khá thân với tôi hồi còn học đại học, tên là Phương Ninh.

Sau khi tốt nghiệp, tôi và Phương Ninh đến hai thành phố khác nhau để phát triển, nên ít liên lạc. Lại vì tôi phải ngồi tù mấy năm, nên sau khi ra ngoài cũng không liên lạc với cậu ta.

Cậu ta vốn không quá muốn đến Xiêng La, nhưng sau khi nghe nói tôi đang ở đây thì mới đổi ý.

Nhiều năm không gặp, tôi và Phương Ninh vẫn rất nhớ nhau. Lúc gặp mặt, tôi không nhịn được ôm cậu ta một cái, rồi dùng sức đập vào vai đối phương.

Dáng người Phương Ninh hơi thấp, lúc vị tôi vỗ vai, cậu ta vẫn cười thẹn như thời đại học.

Trên đường về thành phố, chúng tôi trò chuyện rất nhiều về chuyện thời đại học và cả những chuyện đã trải qua sau khi tốt nghiệp.

Lúc gần đến khách sạn, tôi chợt nhận được tin nhắn của Đồng An Chi: “A Dương, có thời gian qua đây một chuyến không? Chúng ta ngồi với nhau một lúc trước, rồi lát nữa cùng đi gặp Đỗ Minh Cường và Suchat.”

Bên dưới còn có địa chỉ của một khách sạn.

Tôi do dự một lát, rồi nhắn lại: “Được, chờ tôi một chút.”

Về tới dưới khách sạn, sau khi gặp Ôn Hân, tôi áy náy nói với Phương Ninh và Ôn Hân: “Ngại quá, tôi có chút việc phải đi bây giờ, không thể ở cùng mọi người được. Tối nay cũng không thể cùng ăn với nhà mình, chờ tôi xong việc, sẽ qua tìm mọi người sau.”

“Không sao, cậu cứ bận việc của mình đi, bọn tôi không đi lạc được đâu.” Phương Ninh không chút để ý đập vào tay tôi.

Ôn Hân thì hiếu kỳ hỏi: “Cậu đi gặp ông sếp ở sân bay sáng nay để đàm phán dự án bất động sản đó hả?”

“Ừ, hết cách, đã hẹn trước mất rồi.”

“Thế thì đi đi, công việc quan trọng hơn.”

“Tôi sẽ bảo A Luân đến sân bay đón các bạn học khác, mọi người có thể đến phố Nimman ăn tối, hoặc nơi nào khác cũng được, có thể xem bản đồ trên điện thoại ý. Nếu đường xa thì gọi cho A Luân, mấy ngày tới, cậu ta sẽ là tài xế kiếm người hướng dẫn của chúng ta. Đừng sợ phiền phức, nếu đi gần thì có thể đi bộ ngắm đường phố luôn thể.”

“Nhưng nếu phải gọi xe thì nhớ mặc cả trước, nói tiếng Hoa Hạ hay tiếng Anh đều được, rất nhiều người Xiêng La biết tiếng Hoa Hạ. Ăn tối xong, các cậu có thể đi dạo phố đêm, cũng có thể tìm nơi nào đó ngồi uống vài ly trước. Xong việc, tôi sẽ tới tìm mọi người, muộn nhất cũng không quá chín giờ đâu.”

Phương Ninh và Ôn Hân đều gật đầu: “Được, bọn tôi biết rồi.”

Tôi gửi số điện thoại của A Luân cho bọn họ, A Luân cũng chủ động vỗ ngực nói muốn đi đâu thì cứ gọi cậu ta, cả người và xe luôn chờ sẵn bên ngoài khách sạn.

Sau khi tạm biệt Ôn Hân và Phương Ninh, tôi dẫn A Luân rời khỏi khách sạn.

Chưa đi được mấy bước, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay lại nói: “An ninh ở Chiêng May rất tốt, nhưng trộm vặt thì nhiều, đa số đều nhằm vào khách du lịch, các cậu nhớ giữ đồ quý giá cẩn thận, nhiều quán ven đường còn lôi kéo khách…”

“Được rồi được rồi, bọn tôi có phải trẻ con lên ba đâu, cậu thế này làm tôi nhớ bố mình quá.” Ôn Hân che miệng cười ha ha.

Tôi thấy hơi xấu hổ: “Ngại quá, tôi hơi dài dòng nhỉ, thôi té đây.”

“Ừ, bye.”

Rời khỏi khách sạn, tôi lấy năm nghìn baht ra đưa cho A Luân.

A Luân hoảng sợ rõ rệt, vội đẩy tiền lại: “Anh Dương, anh làm gì thế? Em không thể nhận tiền của anh được.”

Tôi cứng rắn nhét vào túi cậu ta: “Mấy hôm tới phiền cậu đưa họ đi chơi, ngày mai còn đi chùa trắng đền đen nữa, tiền xăng dầu với vé xe đều phải trả, cậu cầm lấy đi.”

“Thôi anh Dương, nếu đại ca Bansha mà biết được là em thảm đấy.”

“Thảm gì mà thảm, tôi sẽ nói với ông ấy. Nếu ông ta dám đánh cậu, tôi sẽ xử ông ta.”

“Thế… thì được ạ, cảm ơn anh Dương.”

“Ơn huệ gì, chút tiền này đủ xăng dầu với đỗ xe thôi. Bây giờ, cậu đưa tôi tới khách sạn này đã, lát nữa đến giờ thì tới sân bay đón tốp cuối cùng. Đến đó giơ biển lên là được, tôi viết tên cho cậu.”

“Vâng, anh yên tâm, em sẽ xử lý ổn thỏa.”

Sau khi liếc nhìn địa chỉ trên điện thoại của tôi, A Luân khởi động xe đi về phía khách sạn của Đồng An Chi.

Tôi xé mảnh giấy trên chai nước suối trong xe, rồi dùng bút ghi nhớ viết ba chữ “Hoàng Lễ Thành” lên trên đó.

Hoàng Lễ Thành là một trong hai người bạn của tốp cuối sắp hạ cánh, họ bay từ tỉnh Quảng, khoảng năm giờ mới tới.

Cậu ta là con nhà giàu, nghe nói nhà có mười mấy công xưởng. Thời đại học, hai chúng tôi có quan hệ bình thường, hầu như không chơi với nhau mấy, tốt nghiệp xong thì không hề liên lạc gì.

Để A Luân đi đón cậu ta là được, dẫu sao quan hệ của chúng tôi cũng không phải là quá tốt.

Đến khách sạn của Đồng An Chi rồi, tôi lại dặn dò A Luân một lúc, sau đó mở cửa xe đi xuống.

Vừa đi tới cửa khách sạn, tôi phát hiện có một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen đang đứng cạnh cửa. Trông người này rất quen, đây chính là một trong hai vệ sĩ mà Đồng An Chi mang từ trong nước sang theo.

“Chào anh Phương, ông Đồng bảo tôi xuống đón anh.” Người vệ sĩ đó cũng nhận ra tôi, khách sáo nói.

Tôi gật đầu: “Phiền anh rồi.”

“Anh Phương đừng khách sáo, mời vào trong.”

Tôi đi theo người vệ sĩ đó, xuyên qua đại sảnh khách sạn sang trọng, đi vào thang máy yên tĩnh, lên tầng thứ mười tám, đi thẳng tới trước một căn phòng.

Người vệ sĩ gõ cửa, đứng đúng vào chỗ lỗ nhòm của cửa.

Không bao lâu sau, cánh cửa mở ra, người vệ sĩ đó tránh sang một bên cho tôi đi vào trước.

——————–





Chương 147







Chương 147: Có dụng ý khác



Đây là một căn hộ, bước vào cửa là phòng khách rộng rãi được trang trí theo kiểu cổ điển nhưng không mất đi vẻ sang trọng.

“A Dương.”

Đồng An Chi đứng dậy khỏi ghế salon màu tối bằng da thật, tươi cười đi về phía tôi.

“Anh Đồng.” Tôi cũng tươi cười tiến tới.

Đồng An Chi chủ động bắt tay, rồi vỗ vai tôi: “Ngồi đi.”

Cô thư ký khoảng ba mươi tuổi trông nghiêm trang, già dặn ở bên cạnh gật đầu khách sáo với tôi: “Chào cậu Phương.”

“Xin chào.”

Tôi cũng gật đầu với cô ta, sau đó mới ngồi xuống ghế sofa.

Trên bàn trà trước mặt có hai tách trà đang tỏa hương thơm khắp bốn phía. Cô thư ký đó nhanh nhẹn rót một tách trà mới, dùng nước trà nóng tráng qua cốc, sau đó đặt chiếc cốc trên khay trà gần phía tôi rồi rót nước trà màu xanh nhạt vào.

Tôi và Đồng An Chi nói với nhau về một vài chủ đề bình thường, trò chuyện một hồi, không bao lâu sau thì nói đến cuộc gặp mặt tối nay.

“A Dương, cậu cảm thấy Đỗ Minh Cường và Suchat có đáng tin không?” Đồng An Chi đột nhiên hỏi.

Tôi hơi ngẩn người, câu hỏi này xem như hỏi khó tôi rồi, một câu hỏi không thể trả lời.

Ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, việc làm ăn cũng lớn mạnh như vậy, chắc chắn là một người dày dặn kinh nghiệm. Đôi ba câu của tôi không thể nào ảnh hưởng đến quyết định của ông ấy, đối phương cũng không thể vì vài câu của tôi mà chọn tin hay không tin người nào đó.

Ông ấy hỏi câu này chắc chắn là có dụng ý khác.

Suy nghĩ một lát, tôi cười đáp: “Anh Đồng, từ góc độ của tôi mà nói, tôi tin Đỗ Minh Cường. Bởi vì anh ta và tôi đã ở chung phòng giam ba năm. Ban đầu, tôi và anh ta đều muốn đập chết đối phương, đánh qua đánh lại cuối cùng lại thành bạn bè, có thể nói là tôi hiểu anh ta. Nhưng còn Suchat, tôi chỉ mới quen được hai ba tháng thôi, nên không hiểu về người này.”

“Nếu cậu đứng ở lập trường của tôi thì sẽ làm thế nào?” Đồng An Chi lại hỏi.

Tôi bưng ly trà lên nhấp môi, sau đó mới chậm rãi nói: “Nếu là tôi thì tôi sẽ xem nguyên tắc làm việc của đối phương trước. Nguyên tắc rất quan trọng, nếu đó là người không có đạo đức, không có uy tín thì tốt nhất là không hợp tác. Nếu tính cách không có vấn đề thì sẽ suy xét ở góc độ làm ăn, lấy lập trường và nguyên tắc của người làm ăn giao thiệp với họ, chỉ cân nhắc được mất và lợi hại, so sánh ưu khuyết điểm khi hợp tác với người ta.”

“Ví dụ nếu hợp tác với Đỗ Minh Cường và Suchat, điểm lợi là có thể tự chủ quản lý hoạt động kinh doanh, tránh cho người khác khoa tay múa chân, trên phương diện tiền vốn cũng có thể để họ bỏ ra nhiều hơn một chút. Hơn nữa, bọn họ có thể xử lý những chuyện về mặt hành chính và phi hành chính, ví dụ như những rắc rối nằm trong dự đoán hoặc ngoài dự đoán.”

“Về vấn đề tin hay không tin, tôi cảm thấy cái này chỉ là thứ yếu. Dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp trị, có hiệp định và pháp luật làm hậu thuẫn, không lo đến những chuyện này. Chỉ cần so sánh ưu khuyết điểm và cân nhắc lợi hại, phân tích trên góc độ làm ăn rồi lựa chọn sẽ hợp tác với ai.”

“Nhưng tôi không hiểu về ngành bất động sản, càng không có kinh nghiệm và trí óc giống như anh Đồng đây, không biết phân tích những điều đó, chỉ có thể đưa ra các lý luận suông mà thôi.”

Đồng An Chi vẫn luôn lắng nghe rất chăm chú, đợi tôi nói xong thì đột nhiên bật cười ha ha, lại vỗ vai tôi.

“A Dương, tôi không nhìn lầm cậu, cậu là người có đầu óc kinh doanh.”

Nói rồi, ông ấy lấy hai điếu thuốc lá ở dưới bàn trà đưa cho tôi.

Đó là hai điếu Thiên Tử màu vàng, cứng, giá bán lẻ trên thị trường là một nghìn năm trăm tệ một điếu.

“Tôi biết cậu hay hút thuốc, sợ cậu không quen hút loại thuốc ở bên Xiêng La, vừa khéo mấy ngày trước có người bạn tưởng tôi hút thuốc lá nên tặng hai điếu cho tôi, thế là tôi mang qua đây cho cậu. Tiếc là lúc nhập cảnh không được mang theo quá nhiều, bằng không tôi đã mang theo cho cậu thêm vài điếu rồi.”

Tôi nhận lấy hai điếu thuốc lá đó, hơi ngại nói: “Anh Đồng, anh phải tốn kém rồi.”

“Tốn kém gì chứ, có phải tôi mua đâu, người khác tặng mà, giữa chúng ta đừng khách sáo nhiều như vậy. Cậu thử thuốc này của tôi hay là hút thuốc lá của cậu?”

Đồng An Chi cầm hộp xì gà trên bàn trà đưa sang.

Tôi xua tay: “Tôi không quen hút loại này.”

“Tôi biết mà, vậy cậu hút thử điếu thuốc đó đi, nghe bạn tôi nói là hay phết đấy.”

“Được, cám ơn anh Đồng.”

Tôi không từ chối nữa, mở một điếu Thiên Tử vàng cứng ra ngay tại chỗ.

“Tôi cũng chỉ khi nào yên tĩnh mới hút thứ này.”

Đồng An Chi thở ra làn khói xì gà nồng đậm.

“A Dương, không giấu cậu, trước kia tôi cũng từng hợp tác với loại người như Đỗ Minh Cường, người xấu xa hơn anh ta cũng có. Thật ra, làm nghề như chúng tôi ít nhiều gì cũng sẽ gặp người trên phương diện đó, tôi không hề ngại hợp tác với họ, nhưng quan trọng là nguyên tắc làm người, nguyên tắc hành sự như cậu vừa nói.”

“Hơn nữa, bất kể là mèo đen hay mèo trắng cũng tuyệt đối không được tham gia vào việc phát triển kinh doanh của dự án, ngoại trừ giải quyết rắc rối thì không được nhúng tay vào bất kỳ việc gì, chỉ có như vậy tôi mới cân nhắc hợp tác với bọn họ.”

Tôi không nói gì, chỉ gật đầu.

Đồng An Chi tiếp tục nói: “A Dương, thật ra lần trước tôi tới Xiêng La là theo lời mời của một công ty bất động sản ở bên này. Bọn họ muốn hợp tác cùng tôi, trước kia cũng đàm phán vào sâu rồi, nếu không phải vợ con tôi bị bắt cóc thì có lẽ bây giờ tôi đã ký hợp đồng với bọn họ.”

“Nếu không đạt được thỏa thuận với phía Đỗ Minh Cường và Suchat, tôi chỉ đành tiếp tục đàm phán với công ty đó, bởi vì từ lâu tôi đã có kế hoạch tiến tới Đông Nam Á. Nhưng cậu yên tâm, cho dù là hợp tác với ai, tôi cũng sẽ để cậu qua giúp tôi. Ngoại trừ tiền lương bình thường, tôi vẫn sẽ cho cậu cổ phần, tôi cần một người trợ thủ đắc lực thông hiểu bên này.”

Tôi cảm kích nói: “Cám ơn anh Đồng, tôi sẽ suy xét. Nhưng còn cổ phần, có câu vô công không nhận lộc, tôi thực sự không nhận được.”

“Ầy, cái gì mà vô công không nhận lộc, tính mạng của vợ con tôi là vô giá. Một công ty có vốn đăng ký một trăm triệu cho cậu 1% cổ phần cũng chỉ tương đương bỏ vốn một triệu thay cậu mà thôi, nhiều hơn nữa cũng khó mà báo đáp ơn cậu đã cứu mạng vợ con tôi.”

“Huống hồ, tôi muốn để cậu qua giúp tôi, cứ coi đó là khích lệ cho nhân viên đi.”

“Anh Đồng…”

“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, đợi tối đến gặp mặt Đỗ Minh Cường và Suchat rồi tính tiếp, chúng ta nói chuyện khác đi.”

“Được.”

Vừa mới đổi chủ đề nói về nhóm bạn học đại học của tôi, điện thoại di động của tôi đột nhiên vang lên.

Là Đỗ Minh Cường gọi tới, ông ta nói đã đến Chiêng May, Suchat cũng đã sắp xếp xong điểm hẹn, chính là club lần trước chúng tôi cùng nhau ăn cơm, sau đó Suchat còn gọi những cô gái xinh đẹp đến.

Thời gian gặp mặt vào sáu giờ, Sangsu cũng sẽ đến đó.

Năm giờ hai mươi phút chiều, tôi và Đồng An Chi ngồi xe Mercedes-Benz cao cấp do ông ấy thuê chạy thẳng đến club mà Suchat đặt.

Một vệ sĩ ông ấy thuê từ công ty bảo vệ nào đó ở Chiêng May làm tài xế, một vệ sĩ đi theo từ trong nước ngồi ở ghế lái phụ, những vệ sĩ khác thì lái một chiếc SUV theo ở phía sau.

Xe vừa đi chưa được bao lâu, tôi phát hiện trong nhóm WeChat của đám bạn học có người @ tôi. Tôi tranh thủ xem qua, thấy là Hoàng Lễ Thành đang cằn nhằn ở trong nhóm.

——————–





Chương 148







Chương 148: Lãng tử tình trường



Vừa mới hạ cánh, cậu ta không nhìn thấy tôi ở lối ra, phát hiện chỉ có một tên lưu manh người Xiêng La tới đón.

Có vẻ cậu ta không được vui vẻ cho lắm, nói kháy vài câu trong nhóm chat, nào là ‘Phương Dương làm đại ca rồi’, ‘có giá rồi’, ‘không tới đón thằng bạn cũ này mà chỉ cử một đứa đàn em tới’, ‘e là trong lòng đã sớm không còn đám bạn bè này nữa rồi’.

Vốn dĩ mọi người trong nhóm chat đang nói chuyện rất sôi nổi, bởi vì mấy câu nói kháy của Hoàng Lễ Thành mà bỗng im lặng.

Tôi đang do dự xem mình có nên nói vài câu giải thích hay không thì Ôn Hân gửi một đoạn tin nhắn, nói tôi vốn rất bận nhưng vẫn bớt chút thời gian để đón cô ấy hai lần. Cuối cùng vì đến thời gian gặp mặt đã hẹn trước với khách hàng nên mới không có thời gian tới đón Hoàng Lễ Thành.

Sau khi Ôn Hân giải thích thay tôi, Từ Triết cũng ra mặt nói giúp tôi vài câu, Lâm Tĩnh rất thông minh vội đổi chủ đề, nói về những trải nghiệm khi ở Chiêng May, nhóm chat sôi nổi trở lại.

Thấy trường hợp như vậy, tôi cũng chẳng buồn giải thích nữa, tắt điện thoại đi.

“Sao thế, đám bạn học kia không hài lòng về cậu sao?” Đồng An Chi ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi.

Ông ấy ngồi ngay cạnh tôi, có thể là đã vô tình nhìn thấy nội dung trong nhóm chat trên WeChat.

Tôi lắc đầu: “Không sao, tôi vốn đã đồng ý tới đón bạn ở sân bay nhưng không làm được, có đứa bạn oán trách vài câu mà thôi.”

Đồng An Chi tỏ vẻ áy náy: “Tôi tới không đúng lúc rồi, làm ảnh hưởng tới buổi họp lớp của cậu.”

“Anh Đồng không cần áy náy, lúc nào cũng có thể tổ chức họp lớp được nhưng cơ hội làm ăn thì chỉ có một lần mà thôi, chẳng may bỏ lỡ thì có thể sau này sẽ không có nữa. Tôi vẫn biết cân nhắc mấy chuyện này.”

“Ha ha. Được, dù sao cũng không chiếm quá nhiều thời gian của cậu đâu! Đợi làm xong việc, tôi sẽ để cậu tới tụ họp với bọn họ.”

Nói đến đây, Đồng An Chi quay đầu nhìn tôi, ý nói sâu xa: “A Dương, lúc nãy ở sân bay, trong số bạn học của cậu có một cô gái rất xinh đẹp, có quan hệ như nào với cậu?”

Tôi hơi nghi ngờ: “Câu này của anh Đồng là có ý gì?”

“Ha ha, cậu đừng hiểu lầm. Chỉ là tôi thấy ánh mắt của cô gái ấy nhìn cậu có chút khác biệt. Đúng rồi, tôi từng nói với cậu, mắt nhìn người của tôi rất chuẩn đó.”

Tôi ngẩn người một lúc, nhớ lại lúc ở sân bay, hình như đúng là Ôn Hân luôn nhìn về phía tôi.

Có điều, chắc đó chỉ là cái nhìn thăm dò và nhớ lại chuyện năm xưa của bạn học cũ mà thôi, tôi không thấy có gì đặc biệt cả.

Đồng An Chi chỉ vỗ vỗ vai tôi: “A Dương, tôi rất ngưỡng mộ cậu. Lúc còn trẻ, tôi cũng coi như có được cái danh lãng tử tình trường nhưng nếu khi ấy gặp phải cậu, có lẽ con gái sẽ chỉ chú ý đến cậu, chẳng thèm để ý đến tôi dù chỉ nhìn một cái.”

“Anh Đồng, đùa kiểu này… Nâng tôi lên tận mây rồi. Tôi tự biết mình ở đâu mà.”

“Không, không, không! Trên người cậu có một vẻ rất hấp dẫn phái nữ, trầm ổn, chững chạc, ôn hòa, còn có một chút sầu muộn, không mất đi sự năng động và phóng túng của tuổi trẻ. Hầu hết phái yếu đều thích kiểu đàn ông như cậu, nhất là những cô gái có học thức và được dạy dỗ.”

“Anh Đồng cứ trêu tôi hoài! Xã hội bây giờ, tiền mới là thứ thu hút con gái nhất, có khí chất cỡ nào cũng không bì được với một chiếc xe xịn.”

“Cậu nói cũng đúng nhưng người con gái thông minh có thể nhìn ra được thứ tiềm tàng trong con người cậu. Bọn họ không chỉ nhìn thấy được chiếc xe xịn từ cậu, mà còn cả căn nhà xịn và nhiều thứ khác nữa.”

“Anh Đồng đừng trêu tôi nữa, Đúng rồi, anh Đồng, tôi có một chuyện muốn hỏi anh từ lâu rồi, nhưng vấn đề này có chút nhạy cảm.”

“Không sao, hỏi đi.”

Tôi hơi do dự một chút nhưng vẫn thản nhiên hỏi: “Anh Đồng, khi trước, anh muốn cho tôi hai triệu, tôi không cần nhưng không lâu sau, tôi lại nói rằng bạn của tôi muốn hợp tác với anh, anh có từng nghĩ tôi đang thả con săn sắt bắt con cá rô, cố ý không lấy hai triệu kia, muốn chài lấy một dự án lớn hơn không.”

Đồng An Chi hơi ngẩn người, sau đó lớn tiếng cười ha ha.

“A Dương, tôi rất thích sự thẳng thắn của cậu, không dối gì cậu, thật ra tôi từng nghi ngờ về chuyện này, cũng tìm người điều tra về cậu. Sau khi nhận được điện thoại của cậu, sở dĩ mất một khoảng thời gian dài tôi mới tới Chiêng May không phải vì suy xét mà là để đợi kết quả điều tra, muốn biết rốt cuộc cậu là người như nào.”

“Nói ra hổ thẹn, tôi luôn nhận mình là nhìn người rất chuẩn nhưng khi đó lại không hoàn toàn tin tưởng cậu, cũng là không tin vào bản thân. Chuyện này là lỗi của tôi, tôi không nên tìm người điều tra về cậu. Cậu có thể tha thứ cho tôi chứ?”

Tôi không khỏi cười trừ: “Anh Đồng, điều tra rõ ràng lý lịch của đối tác làm ăn là điều nên làm, không có gì là sai cả. Nếu như đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như anh, càng không để bụng chuyện này.”

“Cậu không để bụng là được. Tôi đúng là không nhìn lầm cậu, cũng không nên nghi ngờ mắt nhìn người của mình.”

Đồng An Chi vỗ vỗ vai tôi, cười trấn an.

Tôi thật sự không để tâm chuyện này, cũng chắc chắn rằng ông ấy không chỉ điều tra tôi, chắc chắn là ông ấy cũng điều tra rõ ràng lý lịch của ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu cả rồi.

Chỉ cần có tiền là moi ra được tin tức mà bản thân cần.

Vừa nói chuyện với ông ấy, đầu tôi vừa nhớ lại những gì ông ấy đã nói ban nãy. Có một bạn nữ rất xinh đẹp nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác.

Người ông ấy nói chắc chắn là Ôn Hân.

Ý của ông ấy đơn giản là nói Ôn Hân có ý với tôi.

Có điều, chuyện này sao có thể chứ? Hồi học đại học, tôi với Ôn Hân chẳng nói với nhau được mấy câu, sau khi tốt nghiệp thì chẳng liên lạc. Sao Ôn Hân có thể chỉ vì gặp mặt lúc ở sân bay mà thích tôi được.

Đúng là vô lý mà!

Con người cũng có lúc nhìn nhận sai, Đồng An Chi cũng không ngoại lệ. Không thể lúc nào mắt nhìn người của ông ấy đều chuẩn được.

Tôi chẳng thèm nghĩ đến chuyện này nữa, đổi qua nói chuyện với Đồng An Chi về những vấn đề liên quan tới bất động sản.

Khoảng nửa tiếng sau, gần sáu giờ, xe dừng trước cổng câu lạc bộ mà tôi đến lần trước.

Qua cửa xe, tôi nhìn thấy ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu đang đứng trước cổng, bên cạnh còn xếp hàng dài những người phục vụ mặc đồ phục vụ truyền thống của người Xiêng La.

Rõ ràng bọn họ cố ý đứng đợi Đồng An Chi, thể hiện sự coi trọng Đồng An Chi của bọn họ.

Sau khi xuống xe, tôi tự giác nhập vai thành người đứng giữa, giới thiệu từng người một cho Đồng An Chi.

Khi gặp mặt, chào hỏi nhau, người Xiêng La không bắt tay mà chắp tay nhưng Suchat và Sangsu đều chủ động bắt tay với Đồng An Chi, tỏ ra tôn trọng lễ nghĩa và thói quen của đối phương.

Sau khi bắt tay xong, Đồng An Chi còn chắp tay chào với từng người một, cũng là sự tôn trọng với tập quán của người bản địa.

Sau khi hai bên chào hỏi nhau vài câu, chúng tôi đi theo người phục vụ vào trong câu lạc bộ.

Tôi đi bên cạnh Đồng An Chi, phải để cho ông ấy cảm nhận được tôi và ông ấy là người có cùng lập trường.

Bữa tiệc không được tổ chức ở trong sân vườn bởi vì nó mang lại cảm giác không được trịnh trọng nên được bày ở một căn phòng Suite bày trí vô cùng xa hoa nhưng không mất đi sự thanh lịch.

Dùng từ biệt thự bày trí theo yêu cầu để hình dung nó sẽ chuẩn xác hơn là phòng Suite. Bởi vì bên trong không những rộng rãi mà còn có phòng nghỉ, phòng karaoke và phòng chơi bida,…ăn uống, nghỉ ngơi, vui chơi đều có cả. Phía nam còn có vườn hoa, trong đó có hoa tươi, cỏ thơm và bể bơi. Có thể đi thẳng từ phòng ăn ra hành lang tới vườn hoa để đi dạo.

Khiến tôi bất ngờ nhất là đi từ cổng câu lạc bộ tới phòng suite, cả quãng đường không có mấy vệ sĩ, chỉ có một người đàn ông trông rất nhã nhặn và lịch sử đứng trước phòng Suite, chỗ cửa ra vườn hoa cũng có một người, tạm thời chỉ thấy được có hai người, khác hoàn toàn với cảnh tượng tôi tới lần trước.

——————–





Chương 149







Chương 149: Ép giá



Có lẽ là Đỗ Minh Cường và Suchat cố ý thể hiện rằng thế giới của bọn họ rất an toàn, không cần nhiều vệ sĩ, để Đồng An Chi cảm thấy được bọn họ không giống như mấy trùm xã hội đen, tiền hô hậu ứng như ở trong phim ảnh.

Nhưng tôi biết, đó chỉ là bề ngoài. Chắc chắn trong tòa nhà này có không ít người của Suchat và Đỗ Minh Cường.

Vì hoàn cảnh và sự trịnh trọng của mấy người Đỗ Minh Cường mà cuộc gặp mặt này giống kiểu cuộc họp của các vị lãnh đạo vậy.

May là tôi đứng giữa nói đùa mấy câu, điều chỉnh lại bầu không khí đúng lúc.

Sau khi ngồi xuống nói chuyện một hồi, người phục vụ bắt đầu lên đồ ăn.

Mấy món mang lên đều là đồ Xiêng La, rất phong phú và đẹp mắt. Bởi vì món Xiêng La và món Hoa Hạ có hương vị giống nhau, tôi và Đồng An Chí đều ăn vừa miệng.

Đỗ Minh Cường và Suchat không nôn nóng bàn chuyện chính, chỉ nói vài chuyện ngoài lề.

Tôi không yên lặng giống như lần gặp mặt trước nữa mà rất nhanh nhập vai người trung gian, chủ động điều chỉnh bầu không khí, ngoài ra còn làm người phiên dịch, bởi vì Đồng An Chi không biết nói tiếng Xiêng La, Suchat và Sangsu cũng không biết nói tiếng Hoa Hạ.

Dần dần, Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường có thể thân thiết hơn, bầu không khí cũng trở nên thoải mái, dễ chịu hơn.

Đến khi ăn uống no nê, người phục vụ thu dọn hết bát đũa xuống rồi lên món điểm tâm, Đỗ Minh Cường mới tranh thủ ho khẽ một tiếng, nghiêm túc nói: “Anh Đồng, chắc là trước đây A Dương đã nhắc trước với anh rồi, chuyện về việc chúng ta hợp tác phát triển mấy mảnh đất ở Chiêng May.”

Đồng An Chi cười khách sáo, nói: “A Dương đúng là đã nói qua rồi. Nói thật, tôi rất có hứng thú với mấy miếng đất đó nhưng không giấu gì các vị, trước đây, vì tôi nhận được lời mời của một công ty nhà đất ở Chiêng May nên mới đến đây. Công ty đó vẫn luôn muốn hợp tác với tôi, đến giờ, A Dương là bạn tôi, các vị cũng là bạn của cậu ấy, nếu như có thể bàn bạc được, tôi cũng rất vui lòng hợp tác cùng mọi người, không biết các vị định hợp tác như thế nào.”

Đỗ Minh Cường đáp: “Có được sự coi trọng của anh Đồng, vậy thì chúng ta nói chuyện thẳng thắn luôn. Tôi cùng Suchat và Sangsu định góp vốn với anh Đồng và A Dương để thành lập một công ty bất động sản, chúng tôi chỉ phụ trách đầu tư, bao gồm cả phần của A Dương, giữ lại quyền biểu quyết trong đại hội cổ đông, không tham gia vào việc vận hành, quản lý hàng ngày và cũng không can thiệp vào công tác phát triển các dự án, tất cả những việc đó đều do anh Đồng làm chủ.”

“Tuy nhiên, chúng tôi sẽ cung cấp thêm một số sự hỗ trợ về hành chính hoặc phi hành chính để quản lý công ty và phát triển dự án, ví dụ như giấy chứng nhận đánh giá tác động môi trường, giấy phép xây dựng, khoản vay ngân hàng, tai nạn xã hội,…”

Nghe Đỗ Minh Cường nói hết, vẻ mặt của Đồng An Chi không chút thay đổi, chỉ gật đầu bình tĩnh, nói: “Anh Đỗ, tôi muốn biết số tiền đầu tư theo kế hoạch của các anh là bao nhiêu, quyền nắm cổ phần và tỷ lệ hoa hồng thì tính sao.”

“Dựa trên thực tế tỷ lệ bỏ vốn, tỷ lệ chia cổ phần và tỷ lệ hoa hồng, chúng tôi có thể đầu tư khoảng 500 triệu baht.”

Đồng An Chi không hỏi gì thêm, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, có vẻ đang suy tính.

500 triệu baht, tương đương với khoảng 100 triệu tệ, do hai người Đỗ Minh Cường và Suchat bỏ ra.

Cũng có nghĩa là công ty bất động sản mà hai người bọn họ thành lập cùng với Đồng An Chi, trên thực tế, theo kế hoạch sẽ đầu tư vào một tỷ baht Xiêng La, bọn họ bỏ ra 51% tiền vốn, Đồng An Chi bỏ ra 49% còn lại, quyền nắm cổ phần và việc chia hoa hồng sẽ tính theo tỷ lệ bỏ vốn đầu tư. Bọn họ sẽ nhường cho tôi 2% trong số 51% cổ phần mà họ nắm giữ.

Tính như vậy, quyền nắm giữ cổ phần sẽ là Đồng An Chi nắm 49%, ba người Đồng An Chi, Suchat và Sangsu cũng là 49%, 2% còn lại là của tôi, bởi vì tôi có quyền mua bán nhà đất, cộng thêm cổ phần của bọn họ là đủ 51% theo quy định của pháp luật Xiêng La rồi.

Đối với bọn họ, đây là một phương án khá hợp lý.

Tuy nhiên, tôi đoán rằng Đồng An Chi sẽ mặc cả, hơn nữa sẽ ép giá rất mạnh tay.

Bởi vì ở trong nước, công ty của Đồng An Chi có năng lực, có hiệu ứng thương hiệu, có kênh quảng bá, có nhóm khách hàng trong nước và kinh nghiệm phát triển,… Hơn nữa, Đồng An Chi phải làm việc, phải phụ trách việc vận hành và phát triển các dự án, chỉ riêng khoản này đã coi như bỏ vốn lao động rồi.

Vậy nên, ông ấy không thể nào chỉ để Đỗ Minh Cường và Suchat góp tiền, không góp lực mà lại có được lợi nhuận ngang nhau như vậy.

Thật ra, khi tôi gặp đám người Đỗ Minh Cường lần trước, bọn họ có bàn đến chuyện này, cũng có đề án, hoạch định lại giới hạn, bây giờ nói ra chỉ là để đợi Đồng An Chi ép giá mà thôi.

Số tiền mà bọn họ có thể bỏ ra chắc chắn không chỉ có 500 triệu baht. Đỗ Minh Cường có nói ông già nhà anh ta làm ăn ở vùng biên giới Hoa Hạ – Miến Quốc – Xiêng La, góp nhặt được đâu chỉ có vài trăm triệu.

3, 4 baht mới bằng 1 tệ. Đối với người làm ăn lớn như anh ta, nhận một đơn làm ăn có thể tới chục triệu, thậm chí cả trăm triệu, khó mà tưởng tượng được số tiền lời khổng lồ mà anh ta kiếm được.

Quả nhiên, sau khi Đồng An Chi im lặng một lúc, có chút bất lực, lắc đầu cười khổ: “Anh Đỗ, thứ lỗi cho tôi không thể chấp nhận được cách làm này của anh. Nói thẳng với anh, nếu như tôi và công ty nhà đất kia hợp tác, chúng tôi cũng sẽ dựa trên tỷ lệ đầu tư để chia quyền nắm cổ phần và tỷ lệ hoa hồng nhưng đối phương có kinh nghiệm phát triển dự án ở Xiêng La và có tài nguyên ở mọi mặt, đó gọi là chia sẻ tài nguyên và hợp tác phát triển.”

“Nhưng nếu như hợp tác cùng các vị thì không gọi là hợp tác phát triển mà là công ty do chúng ta cùng nhau thành lập nhưng một mình tôi phát triển, tài nguyên do tôi từ trong nước đem tới cũng cần chia sẻ cho các anh, điều này không công bằng với tôi.”

Sắc mặt Đỗ Minh Cường không thay đổi quá mức, gật đầu ngẫm nghĩ, nói một câu “Tôi hiểu”, sau đó cúi đầu suy tính.

Nhân lúc này, tôi phiên dịch lại những gì mà Đỗ Minh Cường và Đồng An Chi nói với nhau cho Suchat và Sangsu nghe.

Sangsu không hề tỏ thái độ gì cả, Suchat thì lại chắp tay hướng về phía Đồng An Chi, dùng tiếng Xiêng La nói một câu “Tôi hiểu, hy vọng có thể bàn bạc kỹ lưỡng hơn với ngài An Chi”.

Sau khi Đỗ Minh Cường suy nghĩ một hồi, chợt hỏi: “Anh Đồng, vậy theo như anh thì phương án như nào mới là tốt nhất?”

Đồng An Chi hắng giọng: “Vậy thì tôi xin nói thẳng, hy vọng các anh không để bụng. Công ty tôi có đủ tất cả các loại tài nguyên, kinh nghiệm,… Sẽ bỏ ra khoảng 15% vốn kỹ thuật và lao động. Có hai phương án để giải quyết 15% này, một là số tiền đầu tư cho nó sẽ do ba người bỏ ra, quyền nắm cổ phần và tỷ lệ hoa hồng sẽ phân theo 49% và 51%, đương nhiên, phần của A Dương sẽ tính sau.”

“Phương án còn lại sẽ là hai bên chúng ta đầu tư theo tỷ lệ 49:51, không cần các anh bỏ vốn hoàn toàn, tỷ lệ cổ phần cũng vấn theo 49:51 nhưng tỷ lệ chia hoa hồng sẽ thỏa thuận theo cách khác, tôi muốn nhận thêm 13%.”

“Và lại, tôi thấy rằng, tổng đầu tư chỉ một tỷ baht có phần hơi ít, nếu như được thì tầm một tỷ rưỡi đến hai tỷ sẽ tốt hơn.”

Tôi biết ngay, người như Đồng An Chi nhìn thì hiền lành, trên thực tế thì chẳng phải hạng người dễ đối phó, vô cùng ranh ma.

Ép giá đúng là rất mạnh tay.

Phương án thứ nhất, để mấy người Đỗ Minh Cường và Suchat bỏ vốn toàn bộ 15% kia, cũng có nghĩa, nếu như vốn đầu tư của công ty là một tỷ baht, Đỗ Minh Cường và Suchat phải giúp ông ấy bỏ ra 150 triệu, tính cả số tiền mà bọn họ vốn dĩ phải đầu tư là 510 triệu, tổng số vốn bỏ ra là 660 triệu nhưng chỉ được 15% cổ phần và hoa hồng.

Còn phải chia cho tôi hai phần trăm trong số đó nữa.

Nếu như phải đầu tư 1,5 tỷ hoặc 2 tỷ baht, vậy thì số tiền mà Đỗ Minh Cường và Suchat phải bỏ ra còn nhiều hơn nữa.

——————–





Chương 150







Chương 150: Ngồi không thì không thể hưởng lợi lộc



Phương án thứ hai là Đỗ Minh Cường và Suchat chỉ cần bỏ ra 51% số tiền, sau khi trừ đi 2% của tôi, họ giữ 49% cổ phần, nhưng Đồng An Chi muốn lấy từ tay họ 13% cổ tức, họ chỉ còn lại 36%.

Nếu cổ đông có thỏa thuận hợp pháp thì tỉ lệ cổ phần và tỉ lệ cổ tức sẽ khác đi.

Tôi sẽ không tính đến tỉ lệ đầu tư và cổ tức trong đó, nhưng phương án thứ nhất thì Đồng An Chi bỏ ra ít đi 15%, phương án thứ hai thì lấy nhiều hơn 13%, giữa 15% và 13% dường như có mối quan hệ vi diệu nào đó, nếu đổi cho nhau, có lẽ đây là tỉ lệ tương đương của đầu tư và hoàn vốn.

Cho nên không thể không nói, Đồng An Chi rất tinh quái.

Chắc hẳn ông ấy đã tính toán xong từ trước rồi, cũng quyết định sẵn nên ép giá đến mức độ nào.

Chỉ biết thở dài trong lòng, chứ ngoài mặt tôi vẫn đóng khung nguyên vẹn và phiên dịch lại câu nói của Đồng An Chi cho Suchat với Sangsu nghe.

Sangsu vẫn không để lộ biểu cảm gì còn Suchat đã nhíu chặt hai hàng lông mày, không ngừng suy tính. Đỗ Minh Cường cũng nhíu mày, dường như đang tính toán xem giữa 15% và 13% có liên hệ gì.

Đồng An Chi không nói tiếp, dường như cũng đang cho họ thời gian suy nghĩ, chỉ nâng cốc rượu lên, khẽ khàng nhấp một ngụm Phi Thiên Mao Đài trong cốc.

Loại rượu này Đỗ Minh Cường mang từ Chiêng Ray tới, ở biên giới Hoa Hạ – Miến Quốc – Xiêng La thì thứ gì ông ta cũng kiếm được.

Bởi vì Xiêng La là một quốc gia Phật giáo, Phật giáo có giới luật không uống rượu, vả lại người Xiêng La cảm thấy rượu trắng với nồng độ cồn cao uống vào dễ say, từ đó dễ nảy sinh các sự việc tiêu cực khác; cho nên lượng rượu trắng được tiêu thụ trên thị trường Xiêng La rất ít, người bản địa phần nhiều cũng chỉ uống thức uống có nồng độ cồn thấp như bia thôi.

Đỗ Minh Cường sợ Đồng An Chi không có rượu ngon để uống trong mấy ngày tới Xiêng La nên cố tình mang theo hai chai Mao Đài với hai chai Ngũ Lương Dịch, dự định nếu uống không hết thì sẽ tặng cho Đồng An Chi.

Đồng An Chi là người mê rượu, nhưng ông ấy không uống nhiều mà thuộc dạng thưởng thức kỹ lưỡng.

Sau khi nhấp một ngụm nhỏ rượu Mao Đài, ông ấy nheo nheo mắt, trông như ngà ngà say mà cũng giống như đang đau khổ.

“Các vị, công ty của tôi không phải là của mình tôi, cũng có các cổ đông khác, đưa ra phương án này là do chính tôi thấy khá hợp lý và có thể thỏa mãn được phương án của các cổ đông khác mà thôi, nếu các vị cảm thấy còn chỗ nào đó không hợp lý thì mong các vị đừng để tâm.”

Khi một ngụm rượu xuống họng, Đồng An Chi lại bắt đầu bổ sung một cách khách sáo.

Đỗ Minh Cường cười cười: “Ông Đồng cứ yên tâm, tôi với Suchat đều là người làm ăn, bàn chuyện làm ăn nên có nguyên tắc và lập trường của người làm ăn, điều này chúng tôi hiểu rõ lắm. Chẳng qua là, về phương án của ông Đồng, ví dụ như đầu tư từ 1,5 đến 2 tỷ, chúng tôi có thể hiểu ngay, nhưng bỏ vốn 15% hay 13% cổ tức, đối với chúng tôi mà nói, hình như hơi khó chấp nhận.”

“Khà khà, anh Đỗ à, các anh chỉ cần đầu tư chút tiền là có thể ngồi yên đợi tiền rồi. Vả lại đâu phải chỉ làm một dự án? Tôi có mong muốn phát triển về phía Đông Nam Á, nếu dự án đầu tiên thành công, chắc chắn sẽ có dự án thứ hai, dự án thứ ba, sau này càng ngày càng nhiều, càng làm càng lớn.”

“Mọi người đều biết, bây giờ, mảng bất động sản của Đông Nam Á sôi sục lên từng ngày, đang vào thời điểm phát triển tốt nhất. Trong số những người nước ngoài tới Xiêng La mua nhà để đầu tư thì người Hoa Hạ chiếm tỉ lệ nhiều nhất, mà công ty tôi cũng có được hiệu ứng thương hiệu rất mạnh. Chỉ cần quá trình khai thác phát triển diễn ra thuận lợi thì muốn đạt được lợi nhuận đã đề ra không hề khó. Vả lại, mục tiêu của tôi không chỉ đơn giản là xây nhà chung cư, sau này tôi còn muốn làm kinh doanh và phát triển du lịch.”

“Tôi vẫn phải nói câu đó, các anh chỉ cần đầu tư chút tiền là có thể ngồi đợi thu về nguồn tiền dồi dào không dứt, sau này càng làm càng lớn, càng kiếm càng nhiều. Cơ hội này, nếu đưa cho người khác, cho dù tôi muốn phần cổ tức cao hơn, tôi tin rằng họ vẫn lựa chọn đầu tư không hề do dự.”

“Chung cư do công ty chúng tôi xây, trong hai đến ba năm, tỷ suất hoàn vốn về cơ bản duy trì ở mức 25% trở lên, thậm chí cao hơn, nếu hiệu suất của dự án trong phương diện thủ tục hành chính nhanh nhạy thì tỷ suất hoàn vốn còn cao hơn con số này.”

“Đương nhiên, các vị không cần đồng thuận ngay với phương án này, chúng ta có thể tìm thời gian thích hợp để thảo luận với nhau, để chuyên viên định phí bảo hiểm đưa ra báo cáo phân tích, mấy hôm nữa hẵng quyết định cũng không muộn.”

Đỗ Minh Cường gật gật đầu, sau đó cúi đầu suy ngẫm tiếp.

Một lần nữa, tôi phiên dịch nguyên hình nguyên trạng câu nói của Đồng An Chi cho Suchat và Sangsu.

Đồng An Chi tiếp tục nhấp một ngụm Mao Đài.

Im lặng trong chốc lát, dường như nhớ ra chuyện gì đó, Đồng An Chi lại nói: “À phải rồi, còn một vấn đề khác liên quan đến A Dương. Nếu việc hợp tác thành công, tôi tính nhờ A Dương tới giúp tôi, tham gia vào quá trình khai thác dự án, dự định bồi dưỡng cậu ấy thành một trợ thủ đắc lực có thể điều hành riêng một mảng.”

“Việc này cần một chút cổ phần để khích lệ, cậu ấy là người đóng góp sức lao động, tôi nghe cậu ấy nói rằng anh Đỗ và anh Suchat định nhường 2% cổ phần cho cậu ấy, nhưng tôi cảm thấy 2% này hình như hơi ít, có phải nên thêm 1% nữa, tôi cũng sẽ thêm cho cậu ấy 2%, để cậu ấy giữ 5% cổ phần, các vị cảm thấy phương án này thế nào?”

“Đương nhiên, cổ phần này cũng đứng tên cậu ấy dưới hình thức từ cổ phiếu hiệu suất chuyển sang quyền sở hữu thực chất, lấy thời hạn ba năm, trong vòng ba năm đầu hưởng cổ tức và quyền lợi cổ đông tương đương, đáo hạn ba năm thì tự động chuyển hóa thành quyền sở hữu thực chất.”

Nghe Đồng An Chi nói vậy, sắc mặt Đỗ Minh Cường vẫn không thay đổi quá nhiều, cũng không đáp lời ngay mà cứ cúi đầu trầm tư suy nghĩ.

Tôi truyền đạt lại cho Suchat và Sangsu, gương mặt Suchat thoáng chút bối rối nhưng nhanh chóng phục hồi trạng thái bình thường.

Hiển nhiên, yêu cầu đổ vốn 15% của Đồng An Chi đã khiến họ cảm thấy khó chấp nhận, bây giờ lại bảo họ cho tôi thêm một 1% cổ phần, càng khiến họ thấy khó chấp nhận hơn.

Bởi vì không ai lên tiếng nên bầu không khí dần trở nên lúng túng, cuộc đối thoại đi vào ngõ cụt.

Đến lúc này thì tôi cũng không thể ngồi yên được nữa, bèn ho khẽ một tiếng để thu hút sự chú ý của họ. Tôi mỉm cười rồi nói: “Anh Đồng, anh Đỗ và ông Suchat cho tôi 2% cổ phần, nếu đầu tư một tỷ thì 2% đã là 20 nghìn baht rồi, đối với tôi mà nói đã là tiền tài từ trên trời rơi xuống. Nếu ông cho tôi thêm 2%, họ cho tôi thêm 1% để tôi lấy được cả thảy 5%, con số này quả thật quá lớn, tôi không dám nhận.”

“Phương án phân phối này hoàn toàn đang làm tổn hại lợi ích của các vị. Nếu các vị chuyển nhượng lợi ích cho tôi, nhưng tôi vừa không bỏ tiền đầu tư vừa không có khả năng giúp đỡ các vị. Có câu ‘Ngồi không thì đừng đòi hưởng lợi’, tôi thực sự không thể nhận con số này được.”

Lần này đến lượt Đỗ Minh Cường làm phiên dịch, truyền đạt lời của tôi cho Suchat và Sangsu.

Gương mặt Suchat hòa hoãn hơn nhiều, Sangsu cũng phải đánh giá tôi thêm vài lần.

Đồng An Chi thì cười cười: “Ôi, A Dương, tôi hiểu con người cậu chứ. Một số thiên phú và tính cách của cậu là ưu điểm trên hầu hết các lĩnh vực. Nếu đã có thể tạo ra thành tựu trong ngành phần mềm thì chắc chắn cũng làm được với ngành bất động sản.”

“Vả lại, cũng nhờ có cậu giới thiệu mà tôi mới quen được anh Đỗ, ông Suchat và ông Sangsu. Nếu không có cậu thì chúng ta lấy đâu ra hợp tác, rồi làm sao có thể đàm phán làm ăn được? Như thế đã là công lao rồi, lấy đâu ra chuyện ngồi không thì đừng đòi hưởng lộc chứ?”

Tôi cảm thấy bất đắc dĩ: “Anh Đồng, tôi thật sự không thể lấy nhiều như vậy được. Nếu anh cứ cố nhét cho tôi, thì thà tôi rút lui chứ không thể làm trái với lương tâm mà cầm nhiều vậy được.”

——————–
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom