• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (2 Viewers)

  • Chương 25-28

Chương 25 Khâu thần y sĩ sĩ diện

“Lục tiên sinh.”

Ngay khi Lục Vân chuẩn bị cùng Yên Nhi tỷ rời khỏi phòng đấu giá, Tôn Thiên Lỗi đột nhiên đi tới.

Vị cầm quyền Tôn gia này, khi đối mặt với Lục Vân, lộ ra vẻ mặt tôn kính.

Hắn cũng không biết Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân, cũng không biết hắn là Vân Lộc đại sư, bởi vì bất kể là Vân Thiên Thần Quân hay là Vân Lộc đại sư, đều là Nam Giang Vương thay mặt chuyển lời.

Vậy Tôn Thiên Lỗi vì sao tôn kính Lục Vân như vậy?

Cuối cùng vẫn phải nhắc đến ngày họp báo sản phẩm mới của tập đoàn Khuynh Thành.

Lần đó Nam Giang Vương tìm người cầm quyền của những gia tộc này, nói cho bọn họ biết, nam nhân sau lưng Diệp Khuynh Thành là Vân Thiên Thần Quân, hi vọng bọn họ có thể tỏ chút thành ý.

Bọn họ đều biết Nam Giang Vương có một huynh trưởng, là thủ hạ của Vân Thiên Thần Quân, lời nói của hắn độ tin cậy là vô cùng cao.

Hơn nữa tự bản thân Nam Giang Vương cũng đưa ra đơn đặt hàng năm mươi tỷ, chuyện này càng làm độ tin tưởng tăng thêm mấy bậc.

Đặt cược đơn hàng một tỷ vào chỗ này, đương nhiên là có giá trị.

Mà ngày họp báo sản phẩm mới, Tôn Thiên Lỗi ở hiện trường, biết Lục Vân và Diệp Khuynh Thành là quan hệ chị em, nói cách khác, Lục Vân rất có thể là em vợ của Vân Thiên Thần Quân.

Cho nên, Tôn Thiên Lỗi tự nhiên sẽ tôn kính Lục Vân.

Những người cầm quyền gia tộc khác cũng nghĩ như thế, ngoại trừ Từ Quốc Bân.

Ngày đó Từ Quốc Bân đối mặt với lửa giận của Lục Vân đã cảm nhận được khí thế không giống với người bình thường của hắn.

Đó là một cỗ khí phách vương giả quân lâm thiên hạ.

Lại kết hợp với thái độ của đám người Nam Giang Vương, Từ Quốc Bân suy đoán, Lục Vân căn bản không phải là em vợ của Vân Thiên Thần Quân, mà là, Vân Thiên Thần Quân chính tông.

Nhân gian có câu, có đôi khi kẻ thù còn hiểu rõ mình hơn so với bằng hữu của mình.

Từ Quốc Bân xem như đặt cược đúng chỗ, nhưng phải xem dùng như thế nào.

Mà lúc này, Tôn Thiên Lỗi đi đến bên cạnh, Lục Vân cũng dùng thái độ ôn hòa trả lời: "Tôn gia chủ có chuyện gì sao?"

Hắn có thể nhìn ra, Tôn Thiên Lỗi chắc chắn có việc nhờ giúp đỡ.

Lục Vân cũng không phải là người máu lạnh, sự lạnh lùng của hắn chỉ nhằm vào kẻ địch.

Chỉ cần đối phương tôn trọng mình, Lục Vân tự nhiên cũng sẽ tôn trọng hắn.

Tôn Thiên Lỗi vừa cười vừa nói: "Lục tiên sinh, vừa rồi tôi thấy cậu thi châm cứu sống người kia, xin hỏi cậu là bác sĩ sao?"

Lục Vân gật đầu: "Xem như vậy đi, chẳng lẽ trong nhà Tôn gia chủ có người bệnh?”

Không giấu Lục tiên sinh, thật ra là cha tôi bị bệnh, đã ba ngày không ăn cơm, cho nên tôi muốn mời Lục tiên sinh xem giúp.

“Có thể.”

Lục Vân đồng ý, sau đó để cho chị Yên Nhi tự mình đi về trước, mà hắn thì đi theo Tôn Thiên Lỗi tới Tôn gia.

Tôn lão gia tử nằm trên giường bệnh, bụng phồng lên như là nhét hai quả bóng rổ, trong miệng không ngừng thở dài, có vẻ vô cùng sầu lo.

Tôn gia đứng bên cạnh cũng vô cùng lo lắng.

Lục Vân lấy tay ấn bụng ông cụ, ông cụ nhất thời kêu lên.

Trong lòng Lục Vân đã tính toán, nhưng còn chưa bắt đầu trị liệu, ngoài cửa bỗng nhiên một người có nét mặt vô cùng lo lắng xông vào.

“Anh cả, em mời Khâu thần y tới đây, mau để ông ấy chữa bệnh cho cha.”

Người này, tướng mạo có vài phần giống với Tôn Thiên Lỗi, chính là lão nhị Tôn gia Tôn Thiên Quý.

Mà đi sau Tôn Thiên Quý, có một ông già gầy gò, mắt chuột mày kiếm ước chừng chừng sáu mươi tuổi xách theo hòm thuốc đi vào.

Đừng nhìn lão già này có vẻ ngoài xấu xí, nhưng trình độ y thuật ở Giang Thành là số hai thì không ai số một, được mọi người trong giới gọi là 'Nhất Tễ Khởi Kha Thánh Thủ’.

Cái gọi là Nhất Tễ Khởi Kha, chính là chỉ dùng một phương thuốc là có thể làm cho người bệnh khỏi bệnh.

Nhưng mà, khi nghe được tin tức Khâu thần y tới, Tôn Thiên Lỗi lại nhướng mày, nghĩ thầm trong bụng lão già chết tiệt này, thời điểm nên tới không tới, sao lại đến vào lúc này.

Thì ra lúc lão gia tử vừa mới phát bệnh, hai anh em bọn họ đã đi mời Khâu thần y ra tay, nhưng lão gia hỏa này lại cố ý kéo dài, còn nói cái gì bệnh không nặng không trị.

Không còn cách nào khác, bọn họ đành phải tìm bác sĩ khác, kết quả đều bó tay.

Mà Khâu thần y tới vào lúc này, đoán chừng là xem thời gian kéo đủ dài rồi, tiền khám đương nhiên là tùy ông ta nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu.

Trong lòng Tôn Thiên Lỗi đương nhiên không thoải mái.

Chỉ là hắn còn chưa nói gì, Khâu thần y lại hất mặt nói: "Các người có ý gì? Khinh thường Khâu mỗ tôi thì đừng mời tôi tới.”

Hắn là nhìn thấy Lục Vân đang chẩn bệnh cho Tôn lão gia tử, trong lòng ông ta khó chịu.

Tôn Thiên Quý cũng không nghĩ tới anh cả đã mời tới một vị bác sĩ tới, hắn sửng sốt một chút, nhưng mà nhìn Lục Vân tuổi trẻ như vậy, thì càng thêm tin tưởng y thuật của Khâu thần y.

"Khâu thần y, đây là một hiểu lầm, ngài đừng nóng giận, thật sự là bởi vì bận rộn không có thời gian đến khám bệnh, cho nên chúng tôi mới tìm bác sĩ khác, chúng tôi cũng không thể nhìn cha tôi chết mà không cứu!"

Tôn Thiên Quý sợ Khâu thần y quay mặt bỏ đi, vội vàng kéo ông ta lại giải thích không ngừng.

Khâu thần y hừ lạnh một tiếng nói, "Cho nên cậu đang trách tôi không chịu tới sớm sao?”

“Không dám, Khâu thần y đồng ý đến khám bệnh cho cha tôi, tôi đã rất cảm kích rồi.”

“Như thế này còn được.”

Khâu thần y nói: "Muốn tôi ra tay cứu chữa cũng được, tiền khám gấp đôi.”

“Cái gì?”

Tôn Thiên Quý vội la lên: "Khâu thần y, lúc trước chúng ta không phải đã bàn bạc xong tiền khám bệnh rồi sao, sao bây giờ lại muốn tăng gấp đôi?"

“Hừ, hiện tại tình hình đã thay đổi.”

Khâu thần y khinh miệt liếc Lục Vân một cái, sau đó tiếp tục nói với Tôn Thiên Quý:

“Nếu như không có tiểu tử này ở đây, tiền khám bệnh có thể không thay đổi, nhưng các ngươi mời tiểu tử này tới, chính là không tín nhiệm Khâu mỗ ta, tiền khám bệnh phải tăng gấp đôi.”

“Cái này......”

Tôn Thiên Quý nhất thời không biết nên nói cái gì.

Mà Tôn Thiên Lỗi đứng ở một bên, đã sớm giận không kiềm được, đang chuẩn bị để Khâu thần y cút ra ngoài, lại nghe Lục Vân nói: "Để ông ta trị trước đi.”

Tôn Thiên Lỗi không thể làm gì khác hơn là tạm thời đè nén lửa giận, thanh âm trầm thấp nói với Khâu thần y: "Tiền khám bao nhiêu cũng không thành vấn đề, chỉ cần ông có thể chữa khỏi bệnh của cha tôi.”

Lúc này Khâu Đồng Nhân mới giả vờ đặt hòm thuốc xuống, bắt mạch cho ông cụ, vừa không quên châm chọc Lục Vân:

"Tiểu tử, hôm nay cậu may mắn thấy Khâu mỗ ra tay, có thể trở về thắp hương cảm tạ mười tám đời tổ tông nhà cậu rồi."
Chương 26 Lật thuyền trong mương

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Chỉ thấy hắn nhanh chóng viết ra một phương thuốc, đưa cho Tôn Thiên Quý nói: "Đi mua những dược liệu Đông y này, xong nấu lên, lấy năm trăm ml nước, cặn bã không cần.”

Tôn Thiên Quý lập tức làm theo.

Cách Tôn gia có một cửa hàng thảo dược Trung Quốc, Tôn Thiên Quý rất nhanh đã mua dược liệu về.

Nấu xong.

Một chén thuốc Đông y đen tuyền bưng lên.

Khâu Đồng Nhân tự tin nói: "Chỉ cần uống chén thuốc này, Tôn lão gia tử lập tức có thể thuốc đến bệnh trừ.

Tôn Thiên Quý tin tưởng không nghi ngờ gì.

Nhưng khi hắn chuẩn bị đút thuốc cho lão gia tử, lại gặp khó khăn.

“Khâu thần y, bây giờ cha tôi uống thuốc là nôn, thuốc này căn bản là không cho vào miệng được!”

“Còn có chuyện như này?”

Khâu thần y nhíu nhíu mày, tự mình cầm thìa đút thuốc cho Tôn lão gia tử, quả nhiên vừa đưa đến trong miệng, ông ta liền phun ra.

"Tôn lão gia tử, thuốc này ông nhất định phải uống, không uống thuốc bệnh của ông làm sao có thể khỏi đây?"

Tôn lão gia tử hiện tại là không dùng được sức, nếu có thể dùng được sức, khẳng định giơ tay cho Khâu thần y một cái bạt tai.

Uống cái con mợ nhà ông chứ uống, ông cho rằng tôi không muốn uống sao, thật sự là thân thể không cho phép!

Hiện tại ngay cả uống nước Tôn lão gia tử cũng thấy khó khăn, Khâu thần y còn ra sức cho ông ta uống thuốc, đây không phải là buồn cười sao?

Thấy Tôn lão gia tử một mực không chịu uống thuốc, Khâu thần y trong lòng cũng có chút khó chịu.

Tiếp tục như vậy cũng không được, ta đường đường là 'Nhất Tễ Khởi Kha Thánh Thủ', cái danh hiệu này cũng không thể cứ như vậy mà bị hủy được.

Khâu thần y cau mày suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ tới một biện pháp, nói: "Để tôi ấn bụng Tôn lão gia tử, sắp xếp khí cơ, nói không chừng có thể uống thuốc.”

Nói xong, Khâu thần y liền dùng thủ pháp mát xa Đông y chuyên nghiệp của mình, giúp Tôn lão gia tử xoa bụng.

Ôi! Con mẹ nó mày ấn chỗ nào vậy!

Tôn lão gia tử vốn là một chút khí lực cũng không dùng được, kết quả bị Khâu thần y ấn như vậy, trực tiếp đau từ trên giường nhảy dựng lên, một cái tát tát vào mặt ông ta.

Trong nháy mắt Khâu thần y liền bối rối.

Tôn Thiên Quý vội vàng xin lỗi nói: "Khâu thần y, cha tôi không cố ý, nhất định là vì đau quá nên mới phản ứng theo bản năng.”

Khâu thần y cũng không tức giận với một bệnh nhân, chỉ có thể ăn một bụng bực tức vào người.

Thuốc này cũng không uống, mát xa cũng không cho ấn, bệnh này còn trị thế nào?

Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải lật thuyền trong mương?

“Chỉ làm được có vậy...?”

Lúc này, Lục Vân ở một bên trầm mặc hồi lâu đột nhiên châm chọc mở miệng: "Tôi thấy ông ra vẻ, còn tưởng rằng có bao nhiêu ghê gớm, hóa ra cũng chỉ là phế vật”

Phế vật....

Khóe miệng Khâu Đồng Nhân giật giật, quay đầu hung tợn trừng Lục Vân: "Đồ không có giáo dưỡng, cậu là bác sĩ của bệnh viện nào?"

Ông ta vừa mới nghẹn một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, vừa lúc Lục Vân chủ động đụng vào họng súng, vì thế liền trở thành chỗ phát tiết của ông ta.

Chỉ cần Lục Vân dám nói ra hắn ở bệnh viện nào, Khâu thần y có thể dựa vào sức ảnh hưởng của mình trong giới trung y Giang Thành, đập bể bát cơm của Lục Vân.

Tuy nhiên.

Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên vang lên một tiếng bạt tai.

Bốp!

Khâu thần y lảo đảo một cái, cả giận nói: "Tôn gia chủ, cậu đây là có ý gì?"

Người ra tay chính là Tôn Thiên Lỗi.

Hắn đã sớm thấy Khâu thần y khó chịu, nếu không phải Lục Vân nói hắn nhẫn nại thêm một lát, hắn làm sao có thể để Khâu thần y ở lại đến bây giờ.

Chỉ nghe Tôn Thiên Lỗi lạnh mặt nói: "Nếu ông còn dám bất kính với Lục tiên sinh, tôi bẻ gãy giò ông đấy.”

“Cậu.....”

Khâu thần y nhất thời tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào Tôn Thiên Lỗi mắng: "Hay cho cái đồ đê tiện, không có tôi, tôi xem cha cậu chữa trị như thế nào!"

“Cái này không phiền ông hao tâm tổn trí.”

Tôn Thiên Lỗi lạnh lùng quét mắt nhìn Khâu thần y, sau đó nhìn về phía Lục Vân, cung kính nói: "Lục tiên sinh, bệnh của cha tôi, xin nhờ anh.”

Lục Vân gật đầu.

Khâu thần y lại nhịn không được lớn tiếng cười nhạo nói: "Ha ha ha, cậu trông cậy vào đồ lang băm này có thể chữa khỏi bệnh cho cha cậu sao?”

Bốp!

Khâu thần y lại bị một cái tát đánh ngã xuống đất.

Có vài người, hễ mở miệng là mắng người, làm người có văn hóa khó vậy sao.

Khâu thần y mặt nóng rát đau đớn, nhưng đối mặt với Tôn Thiên Lỗi cao lớn, cũng không dám đánh trả.

Nhưng mà lần này ông ta lại học được một bài học, không lên tiếng nữa.

Mà sở dĩ ông ta không có rời đi, là bởi vì ông ta muốn tận mắt nhìn cái tên họ Lục làm sao chữ bệnh cho Tôn lão gia tử.

Ruồi bọ rốt cục không ong ong kêu loạn nữa, hiện trường yên tĩnh trở lại.

Lục Vân nhìn chằm chằm lão gia tử trên giường bệnh một hồi, không kê đơn, cũng không thi châm, mà là đột nhiên hỏi Tôn Thiên Lỗi một vấn đề: "Cha anh bình thường có yêu thích gì?"

Yêu thích?

Tôn Thiên Lỗi sửng sốt một chút: "Lục tiên sinh là nói về phương diện nào?”

“Đồ cổ tranh chữ cũng được.”

Cha tôi rất thích sưu tầm đồ cổ, trong thư phòng của ông có bày mấy món đồ sứ Thanh Hoa đời Nguyên.

“Đều lấy lại đây đi!”

Tôn Thiên Lỗi không biết Lục Vân muốn làm gì, nhưng vẫn dựa theo phân phó của hắn, cầm sứ Thanh Hoa tới.

Khâu Đồng Nhân đứng một bên cười lạnh, muốn nhìn xem tiểu tử họ Lục này rốt cuộc đang làm trò hề gì.

"Tôn lão gia tử, những đồ sứ Thanh Hoa này phẩm chất không tệ, hẳn là phí của ông không ít công sức mới thu thập được!"

Lục Vân cầm đồ sứ Thanh Hoa, quơ quơ trước mặt Tôn lão gia tử.

Tôn lão gia tử cười khổ nói: "Lục tiên sinh, cậu đây là ý gì?”

Nếu như là bình thường, ông ta sẽ vô cùng vui vẻ cùng Lục Vân đàm luận về đồ sứ đồ cổ, nhưng hiện tại nửa cái mạng cũng sắp không còn, ai còn có tâm tình này đây!

Cũng không biết Lục Vân nghĩ như thế nào.

Hai huynh đệ Tôn Thiên Lỗi Tôn Thiên Quý cũng hoang mang nhìn nhau.

Khâu thần y hừ lạnh một tiếng nói, "Đúng là kì quặc!”

Lúc này, chỉ thấy khóe miệng Lục Vân đột nhiên toát ra một nụ cười nham hiểm, nói ra:

“Tôn lão gia tử, sở thích của ông là sưu tầm đồ cổ, mà tôi thì ngược lại, tôi thích ném đồ cổ.”

Nói xong hắn ở ngay trước mặt Tôn lão gia tử, đem sứ Thanh Hoa trong tay ném xuống đất.
Chương 27 Quyết Định Của Tôn Thiên Lỗi

Loảng xoảng!

Đồ sứ Thanh Hoa rơi xuống đất, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Sắc mặt hai huynh đệ Tôn Thiên Lỗi nhất thời liền thay đổi.

Bình thường lão gia tử thích nhất chính là mấy thứ này, mỗi ngày đều phải dùng vải bông lau chùi nhiều lần, so với số lần lão tự chùi mông còn nhiều hơn.

Lần này thì tốt rồi, Lục Vân trực tiếp ném một cái nát bét.

Cái này đâu phải là ném sứ Thanh Hoa, rõ ràng là némTôn lão gia tử vào cửa môn quan!

"Tên điên này, là chê cha tôi bệnh còn chưa đủ nặng sao? dám ném đồ cha tôi sưu tầm, tôi phải làm thịt ngươi cậu!"

Tôn Thiên Quý phẫn nộ rít gào một tiếng, xông lên chuẩn bị đánh Lục Vân, kết quả lại bị Tôn Thiên Lỗi ngăn lại.

“Đừng xúc động, Lục tiên sinh làm như vậy, nhất định có đạo lý của cậu ấy.”

Sắc mặt Tôn Thiên Lỗi cũng rất khó coi, không rõ Lục Vân vì sao phải làm như vậy, nhưng hắn lựa chọn nhẫn nại.

Tôn Thiên Quý vẻ mặt khó hiểu quát: "Anh cả, chẳng lẽ anh còn nhìn không ra sao, tiểu tử này rõ ràng là cố ý chọc cha chúng ta tức giận, sao anh còn che chở cậu ta?"

Tôn Thiên Lỗi trầm mặc không nói.

Chuyện cho tới bây giờ hắn có thể có biện pháp gì đây, đắc tội lại đắc tội không nổi, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lục Vân.

Mà lúc này, Lục Vân đã giơ lên món đồ sứ Thanh Hoa thứ hai, làm bộ lại muốn đập xuống.

Khóe mắt Tôn Thiên Quý nứt ra, cũng không thể tiếp tục khoan dung Lục Vân làm bậy, một bước dài xông lên đoạt lấy bình sứ kia.

Nhưng đúng lúc này......

Nôn......

Chỉ thấy Tôn lão gia tử trên giường bệnh vẻ mặt tức giận, xoay người đứng lên chuẩn bị mắng to Lục Vân, nhưng vừa mới mở miệng, lại đột nhiên phun ra một đống thức ăn vừa chua vừa thối trong dạ dày.

Cái bụng trống rỗng như quả bóng rổ kia cũng xẹp xuống.

Hóa ra, bệnh của Tôn lão gia tử là do “tỳ thất kiện vận” dẫn đến trướng bụng, tích trữ thực phẩm không tiêu hóa được.

Trong Đông y ngũ hành học thuyết, tỳ thuộc thổ, can thuộc mộc, mộc khắc thổ.

Lục Vân cố ý chọc giận Tôn lão gia tử, khiến cho gan mộc chi hỏa thiêu đốt, tỳ thổ mất đi khắc chế, cho nên mới dẫn đến nôn mửa.

Không cần uống thuốc không cần châm cứu, đã chữa khỏi bệnh cho lão gia tử.

Hai huynh đệ Tôn gia trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm.

“Vừa rồi ông cười rất vui vẻ nha!”

Lúc này, Lục Vân đột nhiên đi tới bên cạnh Khâu thần y, vỗ một cái vào gáy.

Vừa rồi.

Lúc Lục Vân đập đồ sứ Thanh Hoa, Khâu thần y là cười vui vẻ nhất, thậm chí còn nói một câu: "Đập bể hết những thứ này cũng không chữa được bệnh đâu, mấy cậu là đang xem khỉ diễn xiếc mà thôi!"

Bởi vì lúc ấy thanh âm ồn ào, những người khác không nghe thấy, hoặc là nói tất cả mọi người đem lực chú ý đặt ở đồ sứ Thanh Hoa, nên không chú ý nghe.

Nhưng Lục Vân nghe thấy.

Hắn đường đường là Vân Thiên Thần Quân, còn có thể bị người mắng thành đồ lang băm?

Điều này tuyệt đối không thể nhịn.

Vì thế Lục Vân vung tay tát vào gáy Khâu thần y, hơi dùng sức một chút.

Chỉ thấy Khâu thần y lảo đảo nhào về phía trước, thật khéo, vừa vặn ngã vào bãi nôn của Tôn lão gia tử, lại thật khéo, ăn vào một.

Tư vị này, quá là sảng khoái.

Tôn Thiên Lỗi thật sự không nhìn nỗi nữa, vội gọi hai vệ sĩ tới, kéo Khâu thần y ra ngoài.

“Lục tiên sinh, thật ngại quá, vừa rồi thiếu chút nữa hiểu lầm cậu.”

Tôn Thiên Quý vẻ mặt áy náy nói.

Thật sự vừa rồi thiếu chút nữa, hắn sẽ động thủ với Lục Vân, may mà lão gia tử nôn đúng lúc.

Lục Vân thờ ơ nói: "Không sao, con yêu cha là chuyện thường.”

Tiếp theo Lục Vân lại nhìn về phía Tôn lão gia tử, cười nói: "Lão gia tử, ông không trách tôi đập bảo bối của ông chứ?"

“Ha ha...... Không thể nào, Lục tiên sinh cứu mạng tôi, sao tôi còn dám trách tội Lục tiên sinh." Tôn lão gia vội vàng cười xua tay.

Tuy rằng nát một món đồ sứ Thanh Hoa, rất đau lòng, nhưng mạng của mình lại nhặt về, có lời quá đi chứ.

Tôn Thiên Lỗi vẻ mặt tôn kính nói: “Lục tiên sinh, về tiền khám bệnh, cậu cứ mở miệng.”

Không cần, dù nói thế nào tôi cũng làm hỏng đồ cổ của cha anh, tiền khám bệnh cũng không nhận, chỉ cần Tôn gia các anh sau này ủng hộ tập đoàn Khuynh Thành của chị tôi là được.

Lục Vân sang sảng nói xong, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi Tôn gia.

Nhìn bóng lưng hào hiệp của Lục Vân, Tôn Thiên Lỗi mãnh liệt cắn răng một cái, làm ra một quyết định thật lớn.

Lập tức triệu tập hội nghị gia tộc, tôi muốn tuyên bố, sau này tất cả các kênh tiêu thụ của Tôn gia chúng ta đều chỉ phục vụ cho sản phẩm của tập đoàn Khuynh Thành.

“Anh cả, như vậy có phải quá mạo hiểm không?" Tôn Thiên Quý lo lắng nói.

Tất cả các kênh tiêu thụ đều chỉ phục vụ sản phẩm của tập đoàn Khuynh Thành, có nghĩa là Tôn gia bọn họ, hoàn toàn cùng tập đoàn Khuynh Thành buộc vào một sợi dây thừng.

Đó là một hành động vô cùng mạo hiểm.

Một khi tập đoàn Khuynh Thành gặp chuyện không may, Tôn gia bọn họ sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.

“Những người làm ăn như chúng ta, có ngày nào đó không phải đang mạo hiểm?”

Tôn Thiên Lỗi tâm ý đã quyết, lại nhìn về phía lão gia tử.

Lão gia tử hướng hắn gật đầu nói: "Nếu cha đã đem gia tộc giao cho con, con có bất kỳ quyết định nào cha đều ủng hộ, huống hồ, cha cũng cảm thấy Lục tiên sinh không phải ếch trong ao, tương lai nhất định có thể mưa gió hóa rồng."

Lục tiên sinh?

Ánh mắt Tôn Thiên Lỗi híp híp lại, thúc đẩy hắn ra quyết định này, cũng không chỉ vì chuyện vừa rồi mà còn có, người đàn ông thần bí phía sau kia.

……

Lục Vân trở lại biệt thự.

Liễu Yên Nhi cười cười hỏi: "Tiểu Lục Vân, cậu nói xem, sao lại Vân Lộc đại sư đột nhiên lại tặng cho chị một bức tranh?”

“Vấn đề này chị hẳn là đi hỏi Vân Lộc đại sư.”

"Hừ hừ, cậu đừng cho là chị ngốc nha, thành thật khai báo mau, có phải cậu có chuyện gạt chị hay không?"

“Được rồi, em thừa nhận, là em thỉnh cầu Vân Lộc đại sư vẽ bức Tường Vi Thịnh Thế kia.”

“Còn không chịu nói thật!”

Liễu Yên Nhi kéo Lục Vân vào phòng, chỉ vào mấy tờ giấy Tuyên Thành nhăn nhúm trên bàn nói: "Chị đã lật qua thùng rác của cậu, ngoại trừ có mấy cục giấy vệ sinh kỳ quái, còn lại chính là những thứ này.”

Lục Vân nhất thời im lặng, chị Yên Nhi, chị là chó sao, người đứng đắn ai lại đi lục thùng rác chứ!

Bất quá Lục Vân cũng biết những giấy Tuyên Thành nhăn nhúm này là cái gì, chính là bản nháp lúc hắn vẽ "Tường Vi Thịnh Thế"
Chương 28 Đây Là Hiểu Lầm

Lục Vân vốn cũng chỉ trêu chọc chị Yên Nhi một chút.

Thân phận này của Vân Lộc đại sư, cũng không có gì phải giấu diếm.

Nếu chị Yên Nhi đã phát hiện, Lục Vân dứt khoát thản nhiên thừa nhận.

Nhất thời.

Trong đôi mắt đẹp của Liễu Yên Nhi chứa đầy nước mắt.

Sùng bái thần tượng lâu như vậy, không nghĩ tới chính là em trai của mình, đổi lại là ai cũng phải kích động.

Mà để cho Liễu Yên Nhi cảm động nhất chính là, Tiểu Lục Vân vì giúp mình trút giận, lại tổ chức ra một buổi đấu giá, để cho mình trở thành trung tâm vạn người chú ý.

Nếu không là chính cô vạch trần hắn, hắn còn không chịu thừa nhận hắn chính là Vân Lộc đại sư.

Cái này gọi là gì?

Cái này gọi là yên lặng bảo vệ, cho người khác cảm giác ấm áp nhất trên thế giới.

Sâu trong nội tâm Liễu Yên Nhi phảng phất tìm được một bến đỗ, một bến đỗ có thể giúp cô dỡ xuống tất cả ngụy trang, an toàn dựa vào.

“Tiểu Lục Vân......”

Liễu Yên Nhi cảm động ôm lấy Lục Vân, kết quả một chân không vững, hai người trực tiếp ngã vào nhau.

Lục Vân Lập nghiêm mặt nói: "Chị Yên Nhi, chị cảm động thì cảm động, nhưng đừng nghĩ nhân cơ hội chiếm tiện nghi của em.”

Vân Thiên Thần Quân là một người vô cùng có nguyên tắc!

Liễu Yên Nhi nhìn thấy bộ dáng này của Lục Vân, cũng đùa giỡn, khóe môi mềm mại ướt át, bỗng nhiên phác họa ra một nụ cười quyến rũ động lòng người, nói ra:

“Chị không đẹp sao?”

Liễu Yên Nhi từ trên cao nhìn xuống Lục Vân, bàn tay ngọc thon thả vén mái tóc che tầm nhìn của cô ra sau tai.

Lục Vân lập tức mất bình tĩnh.

Chị Yên nhi đây là muốn chơi với lửa !

Không được!

Cô ấy chính là chị của mình.

Lục Vân đang muốn đẩy Liễu Yên Nhi đang nghich ra, lại đột nhiên nghe thấy mộtthanh âm lạnh như băng vang lên, thiếu chút nữa dọa bay hồn của hắn.

“Mọi người hình chơi rất vui vẻ nha!”

Chỉ thấy Diệp Khuynh Thành hai tay ôm ngực, nửa dựa ở mép cửa, khuôn mặt xinh đẹp nói với hai người họ.

“Khụ khụ...... chị Khuynh Thành, đây là hiểu lầm......”

Lục Vân vừa định giải thích, đột nhiên thấy một bàn tay lạnh lẽo hướng trên mặt mình lao tới.

Sao lại đánh hắn?

Hắn vô tội mà!

Giáo huấn xong Lục Vân, Diệp Khuynh Thành lại lạnh như băng nói với Liễu Yên Nhi: "Em ba, sau này em ngủ một phòng với chị, miễn cho hai người làm bậy.”

Liễu Yên Nhi không cam lòng thè lưỡi, nhưng lời của chị cả không thể không nghe.

Trong bảy chị em, lời của Diệp Khuynh Thành vẫn là rất có trọng lực.

……

Bách Vạn Phú Hào.

Đây là một sòng bạc ngầm ở Giang Thành.

Mười mấy nam nhân mình trần, trên cánh tay có hoa văn rồng hổ vây quanh một chỗ.

Có hai người trong số họ.

Một người là lão đại Hoa Tí Long, trong miệng ngậm một điếu xì gà lớn, bộ dáng hung thần ác sát, nhìn khiến lòng người sinh ra sợ hãi.

Người này hung thần, là vua ở thế giới này.

Người còn lại là Vương Cương, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.

"Long... Long ca, không phải đã nói trong vòng một tuần sẽ trả tiền sao, còn chưa tới một tuần..."

“Con mẹ nó mày tưởng lão tử ngốc đúng không?”

Hoa Tí Long mạnh mẽ đem khói xì gà chọc vào đầu Vương Cương, mắng: "Nếu không phải lão tử phái người nhìn chằm chằm mày, mày đã sớm chạy ra tỉnh ngoài rồi.”

Chuyện mấy ngày hôm trước ở tập đoàn Khuynh Thành, Từ Khải đáp ứng Vương Cương, chỉ cần hắn đứng ra bôi nhọ diệp Khuynh Thành, sẽ giúp hắn trả hết nợ cờ bạc.

Nhưng ai ngờ giữa đường có biến, xuất hiện một tênNam Giang Vương, đem tất cả kế hoạch đều toang.

Bản thân Từ Khải cũng khó bảo toàn, đương nhiên cũng không có khả năng quản Vương Cương nữa.

Không còn cách nào khác, Vương Cương đành phải lựa chọn trốn sang tỉnh khác, kết quả vừa tới nhà ga đã bị thủ hạ của Hoa Tí Long ấn xuống.

"Long ca... không phải e, muốn chạy trốn, thật sự đó, anh tin tưởng em, em là chuẩn bị đến bên cạnh nhà ga để tìm gái, anh biết đấy, nơi đó nhiều nhất loại này, hơn nữa giá cả lại rẻ..."

Bốp!

Hoa Tí Long tát vào mặt Vương Cương: "Con mẹ nó mày đúng là nhân tài, cái cớ như vậy cũng có thể bịa ra được.”

“Đừng đánh...... đừng đánh...... Long ca, xin anh.”

Vương Cương liều mạng cầu xin tha thứ: "Anh cho em thêm vài ngày nữa, em nhất định có thể trả lại tiền trong thời gian quy định.”

“Trả? Mày làm sao trả?”

Hoa Tí Long làm bộ muốn quất Vương Cương, Vương Cương vội vàng ôm đùi hắn nói:

“Long ca anh tin tưởng em, em nhất định có thể xoay sở được tiền, Diệp Khuynh Thành anh biết không, cô ta là chị cả của em, cô ta rất có tiền, hơn nữa quan hệ cô ta với Nam Giang Vương rất tốt.”

“Nam Giang Vương?”

Hoa Tí Long sửng sốt một chút.

Vương Cương cho rằng tìm được cơ hội, vội vàng nói: "Đúng vậy, là Nam Giang Vương, chị cả của em là nữ nhân của Nam Giang Vương.”

Xem ra hắn chuẩn bị lấy Nam Giang Vương ra trấn ap Hoa Tí Long.

Ai biết được.

Hoa Tí Long sửng sốt một hồi, đột nhiên cười ha ha, những nam nhân hung dữ đứng xung quanh cũng cười theo.

Vương Cương, ha ha ha, "tao thật sự là càng ngày càng bội phục thiên tài như mày, mày có thể bịa ra lý do ly kỳ hơn một chút không, sao không dứt khoát nói chị cả mày là nữ nhân của Vân Thiên Thần Quân, xem chúng ta có tin hay không.”

“Long ca, em thật sự không có lừa anh a......”

Bốp!

Hoa Tí Long lại tát một bạt tai, nụ cười dừng lại, lộ ra biểu tình hung ác nói: "Bớt lãng phí thời gian của lão tử đi, hiện tại gọi điện thoại cho chị cả mày đòi tiền đi.”

Vương Cương cứng đờ bất động.

Hoa Tí Long cả giận nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn ăn nắm đấm của tao trước sao?”

“Không phải, anh Long đừng hiểu lầm, là bởi vì... là bởi vì em đã hỏi chị ta xin tiền rất nhiều lần, chị ta chắc chắn sẽ không tin em nữa.”

Thanh âm Vương Cương run rẩy, thấy Hoa Tí Long lại muốn động thủ, vội vàng bổ sung:

“Có điều, anh Long chỉ cần quay video của em, gửi cho chị ta và nói, không trả tiền thì đi quấy rầy ông Ngô, chị ta nhất định sẽ cho.”

Trong lòng Vương Cương cũng hiểu được, hắn ở trong mắt Diệp Khuynh Thành chả là cái đinh gì.

Nhưng ông Ngô thì khác.

Diệp Khuynh Thành nhất định là quan tâm Ngô gia gia, chỉ cần bắt được điểm yếu này, cô ta chắc chắn sẽ không ngồi yên.

Hoa Tí Long giơ một cước đá vào mặt Vương Cương, cười nhạo nói: "Con mẹ nó, mày cũng có hiếu ghê..”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom