• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Binh Vương Trở Về (2 Viewers)

  • Chương 61-64

Chương 61 Liên hôn vì gia tộc

"Đây là phương pháp tu luyện thiên tài! Nếu không phải hiểu biết cực cao về lý thuyết nguyên lực, tuyệt đối không thể tổng kết ra phương pháp này được!” Cơ Ngưng Vũ nhìn Thiệu Quyên, rất nghiêm túc nói:

“Càng là nền tảng cơ bản thì càng khó thay đổi, giới võ giả Nguyên Lực của Đại Hạ đều chỉ dựa vào mấy phương pháp luyện tập căn bản kia, rất ít người nghĩ đến việc thay đổi các phương pháp cơ sở cho các võ giả khi nhập môn.”

“Đây là do Mạc Phàm tổng kết ra sao?” Thiệu Quyên kìm lòng không được nhìn về phía đoàn tàu biến mất, trong mắt bất giác hiện lên một ngôi sao nhỏ, nói thầm: "Anh ấy thật lợi hại.”

"Dù không phải do hắn nghĩ ra, nhưng có thể thản nhiên truyền lại phương pháp luyện tập quan trọng như vậy cho cô, đủ nói rõ địa vị của cô ở trong lòng hắn." Cơ Ngưng Vũ nói với Thiệu Quyên.

Do tâm tình dao động nghiêm trọng, Cơ Ngưng Vũ nói nhiều hơn bình thường, thậm chí câu nói cũng dài hơn không ít.

Trong thế giới võ giả, có người giỏi lý luận, có người giỏi thực hành, nhưng Mạc Phàm lại là thiên tài của cả hai phương diện này!

Vì vậy, phương pháp luyện tập mà anh đưa cho Thiệu Quyên thực sự là do chính anh đúc kết mà có được.

Mạc Phàm vẫn còn rất nhiều bản tóm tắt lý thuyết về nguyên lực tương tự trình độ này, nhưng chúng còn xa mới là bảo bối dưới đáy hộp của hắn.

Tuy nhiên, những lời này của Cơ Ngưng Vũ lại làm cho đáy lòng Thiệu Quyên nổi lên một chút gợn sóng.

Mạc Phàm xông vào cuộc sống của cô với một thái độ cực kỳ mạnh mẽ, vô tình giúp cô bắt đầu một cuộc sống mới một cách vô lý. Trong hoàn cảnh như vậy, nhận thức của Thiệu Quyên về Mạc Phàm tự nhiên bắt đầu thay đổi một cách tinh vi.

Mộ Mộc hai tay ôm ngực, chớp chớp mắt nói: “Ai nha, Mạc Phàm này đối với Quyên của chúng ta tốt như vậy. Nếu ta muốn xuống tay với hắn, chẳng phải là đoạt người yêu sao?”

Thiệu Quyên đỏ mặt lườm cô một cái, trách móc nói: "Mộc Mộc, đừng nói nhảm, tớ và Mạc Phàm thực sự chỉ là bạn bình thường mà thôi."

“Được, cậu đã nói như vậy, tớ liền không khách khí đâu.” Mộc Mộc cười khúc khích, vươn tay ôm lấy eo thon của đối phương:

“Đến lúc đó nếu tớ cướp được Mạc Phàm, cậu cũng không được ghen nha.”

Thiệu Quyên ngược lại không nói đùa theo, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình: "Mộc Mộc, rốt cuộc cậu gặp phải khó khăn gì mà phải từ Hoài Hải xa xôi chạy đến Liêu Giang?”

"Tớ cần tìm một võ giả lợi hại đến hỗ trợ, tốt nhất đã vượt qua sơ kỳ cấp A.” Mộ Mộc trầm mặc một chút, sau đó nói:

"Nếu là đỉnh phong cấp A, là tốt nhất!”

Gia đình cô đang phải đối mặt với sự can thiệp mạnh mẽ của các thế lực bên ngoài.

"A cấp đỉnh phong?"

Thiệu Quyên tuy rằng chỉ mới tiếp xúc với nguyên lực, nhưng có vẫn hiểu được cường giả cấp A hiếm đến mức nào. Hơn nữa phí ra sân của bọn họ cũng cao đến dọa người.

“Tớ không biết Mạc Phàm cụ thể là cấp bậc gì, nhưng anh ấy thật sự rất lợi hại.” Thiệu Quyên nói:

“Tuy nhiên anh ấy đã đi Ninh Châu rồi, nếu như cậu cần sự giúp đỡ của Mạc Phàm thì phải nhanh chóng lên đường mới kịp.”

Nghe Thiệu Quyên nói vậy, Mộ Mộc tiền thu lại nụ cười, thở dài một tiếng:

“Haizz, cũng không biết anh ta có đồng ý giúp không.”

"Đến bây giờ cậu vẫn chưa nói rốt cuộc gặp cậu phải vấn đề nan giải gì." Thiệu Quyên lôi kéo tay Mộ Mộc:

"Mộ gia lợi hại như vậy, cũng đều không có cách nào giải quyết sao?”

Trong nhận thức của Thiệu Quyên, Mộ gia là danh môn vọng tộc của tỉnh Hoài Hải, thế lực địa phương thâm sâu. Một gia tộc như vậy, cũng phải có mấy cao thủ cấp A tọa trấn chứ?

Mộ Mộc lại lần nữa thở dài: "Càng là đại gia tộc, tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ lại càng kịch liệt. Hơn nữa, trong võ giả gia tộc, nguyên lực cao thấp là điều quan trọng nhất quyết định quyền lực thuộc về ai.”

“Mộ gia là võ giả gia tộc?” Thiệu Quyên rõ ràng có chút kinh ngạc. Mộ Mộc trước đó chưa bao giờ nói điều này với cô.

“Đương nhiên, các gia tộc muốn kinh doanh, buôn bán đều là phát triển trên cơ sở vũ lực.” Mộ Mộc giải thích:

“Ở thời đại ngày nay, muốn làm cho gia tộc hưng thịnh, nhất định phải lấy nguyên lực làm căn cơ. Nếu trong gia tộc không có mấy cường giả, kết cục chỉ có thể là mặc cho người ta khi dễ.”

Thiệu Quyên gật đầu: “Ra là thế. Vậy… Mộ Mộc, cậu cũng là võ giả, đúng không? ”

"Hiện tại, trình độ của tớ nhiều nhất là cấp C mà thôi. Mặc dù khá tốt so với người cùng lứa, nhưng còn xa mới đủ. Hơn nữa, càng không ngừng có gia tộc khác muốn cùng nhà tớ liên hôn. Tớ đã kéo dài vài năm, nhưng áp lực trong nhà thật sự là quá lớn, tớ sắp chịu không nổi rồi."

Nhìn trạng thái của bạn thân như vậy, Thiệu Quyên không khỏi có chút đau lòng:

"Mộc Mộc, tớ chưa từng thấy cậu u sầu đến vậy.”

Mộ gia đại tiểu thư nhìn như hào nhoáng, kỳ thật cũng có nỗi khổ tâm khó có thể nói thành lời! Ngay cả hạnh phúc cả đời của bản thân cũng phải gắn chặt với lợi ích của gia đình!

“Mặc dù bố tớ rất có hy vọng sẽ trở thành gia chủ đời kế tiếp. Nhưng các chú bác của tớ vẫn chưa từ bỏ. Chuyện này càng khiến họ có thêm lý do công kích bố tớ. Nói nhà tớ không lấy đại cục gia tộc làm trọng. Đây là một cái mũ rất lớn, khó có thể cởi bỏ.” Mộ Mộc thở dài một hơi:

“Trừ khi tớ có thể tìm được một võ giả cao cường đóng giả làm bạn trai, có thực lực đàn áp tuyệt đối. Lúc đó tớ mới có thể cự tuyệt hôn sự mà các trưởng bối gia tộc an bài.”

Thiệu Quyên lúc này mới biết rõ nguyên nhân, cô nói: "Nếu là như vậy, Mạc Phàm thật sự có tư cách này, chỉ là không biết anh ấy có đáp ứng hay không..."

Nói đến đây, Thiệu Quyên dường như đã nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi: "Mộc Mộc, đối tượng thông gia với cậu, rất lợi hại sao? ”

"Rất lợi hại, là đại sư huynh của Thiên Bình Sơn." Mộ Mộc nói: "Nghe nói thiên phú của hắn cực cao, ba mươi tuổi đã trở thành võ giả cấp A, dung mạo cũng không tệ, tương lai rất có khả năng trở thành trụ cột của võ giả Đại Hạ. Thế nhưng tớ thật sự không muốn kết hôn với người tớ không có tình cảm.”

Trong giới võ giả Đại Hạ, Thiên Bình Sơn cũng là một thế lực tông môn không nhỏ. Mà hiện tại, đệ tử đứng đầu của núi Thiên Bình, tên là Hoàng Vân Bằng, đích thật là thiên tài nguyên lực, ở tuổi ba mươi hai, đã đạt tới thực lực cấp A, tiền đồ quang minh vô hạn.

Một khi cùng Thiên Bình Sơn thông gia, Mộ gia liền có thể cùng đại thế lực võ giả này ràng buộc chặt chẽ. Những trưởng bối kia của Mộ gia rất khó có thể không động tâm.

Hơn nữa, trưởng bối gia tộc đều biết rõ tính cách của Mộ Mộc, một khi cô cự tuyệt hôn sự này, vậy thì bọn họ càng có lý do để gây áp lực lên cha của Mộ Mộc - Mộ Thiên Thành.

Tuy nhiên, nếu Mạc Phàm đáp ứng Mộ Mộc, nguyện ý giả làm bạn trai của cô, thì anh có thể sẽ phải đối mặt với sự trả thù của Thiên Bình Sơn, hơn nữa còn bị Hoàng Vân Bằng ghi hận!

Nghe đồn vị đại sư huynh Thiên Bình Sơn này, không được tốt tính lắm. Hơn nữa nhìn thấy vị hôn thê của mình bị cướp đi, nam nhân nào cũng không thể nuốt trôi!
Chương 62 Phụ huynh

Mộ Mộc cũng không muốn đem người không liên quan kéo vào, nhưng trừ cách này, cô không còn lựa chọn nào khác.

“Tớ không muốn nhìn thấy cha tớ bị người khác chèn ép, cho nên…” Mộ Mộc lại thở dài:

“Quyên, theo cậu nói, nhân phẩm Mạc Phàm tốt như vậy, tớ có thể nhờ anh ấy giúp chuyện này chứ?”

"Được." Đối mặt với vấn đề khó khăn của chị em tốt, Thiệu Quyên đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn:

“Cậu yên tâm đi. Trước tiên tớ sẽ gọi điện cho Mạc Phàm, hẹn cho hai người gặp mặt.”

Mộ Mộc gật đầu: "Chuyện trong nhà, tớ sẽ tận lực kéo dài thời gian thêm một chút, nếu như kéo không được..."

"Vẫn còn thời gian mà, cậu mau đi Ninh Châu đi." Thiệu Quyên kéo tay Mộ Mộc:

"Bây giờ cậu phải tranh thủ thời gian.”

Cơ Ngưng Vũ ở một bên nhàn nhạt nói: "Ta đối với Mạc Phàm này cũng rất có hứng thú."

Lúc này Mộ Mộc vẫn còn có thể vui cười, thu lại vẻ mặt ưu sầu, ánh mắt dừng ở điểm trọng yếu trên thân hình đầy đặn của Cơ Ngưng Vũ hai giây, hàng mi dài cong vút chớp chớp, sau đó nói:

“Sư phụ, hiện tại không phải cũng đang độc thân sao? Hay là người liền xem Mạc Phàm này có hợp khẩu vị của người không?"

Cơ Ngưng Vũ nhìn đồ đệ của mình một cái, thản nhiên nói: "Còn nói như vậy nữa, buổi tối liền luyện thêm hai giờ.”

"Vâng, sư phụ tốt ơi, người ta cũng không phải trêu chọc nha, chỉ là…” Mộ Mộc bĩu môi, kéo dài giọng điệu, tràn ngập hương vị làm nũng.

Cơ Ngưng Vũ chỉ là sư phụ của Mộ Mộc, đối với chuyện thông gia của nhà họ Mộ, nàng quả thật cũng không tiện xen vào. Cô lắc đầu nói:

“Suy cho cùng vẫn là do ngươi, nếu ngươi có thể trở thành võ giả cấp A, còn cần gì phải đi tìm người khác hỗ trợ?”

Nói xong câu này, Cơ Ngưng Vũ liền xoay người lên xe, nhưng dù di chuyển, bóng lưng của cô cũng sẽ vô tình lộ ra phong thái mạnh mẽ.

"Mộc Mộc, tớ biết áp lực gần đây của cậu rất lớn, có việc gì nhất định phải kịp thời nói cho tớ biết.” Thiệu Quyên nhìn thẳng vào mắt Mộ Mộc:

"Tớ còn nói muốn làm phù dâu của cậu, nhưng mà, tớ cũng không muốn gặp một cô dâu không vui vẻ trong lễ cưới của cậu.”

Hốc mắt Mộ Mộc hơi đỏ lên một chút, sau đó nặng nề gật đầu:

“Được. Dù chỉ vì câu nói này của cậu, tớ cũng phải nghĩ biện pháp trì hoãn hôn ước này.”

Tâm sự của tiểu thư Mộc gia cũng không vui vẻ như bề ngoài.

"Ừ, cậu đi nhanh đi, đừng chậm trễ nữa.” Thiệu Quyên đáp.

Mộ Mộc nghe ra hàm ý của câu này: "Quyên, cậu không đi theo tớ đến Ninh Châu sao?”

“Tớ không đi.” Thiệu Quyên ánh mắt hơi rũ xuống, sau đó nàng cười nói:

“Tớ phải trở về thu dọn đồ vật mà bố mẹ lưu lại, cất chúng thật kỹ đã.”

Sau khi ý thức được cha mẹ mất tích có thể có ẩn tình khác, Thiệu Quyên liền muốn thử xem liệu cô có thể tìm thấy manh mối nào từ di vật của cha mẹ mình để lại hay không.

Mộ Mộc gật đầu, ôm Thiệu Quyên một cái: "Được, vậy tớ đi Ninh Châu trước chờ cậu.”



Ba giờ sau, Mạc Phàm và Hạ Hiểu Y đã đến Ninh Châu, hơn nữa còn đứng trước cổng đại học Ninh Châu.

Đây là trường đứng đầu của năm tỉnh phía bắc, có thể xếp vào top năm trong cả Đại Hạ.

Mà Mạc Phàm, cũng đã rời khỏi Ninh Châu nhiều năm rồi.

Trước kia sau khi hắn bị trục xuất khỏi nhà, liền không bao giờ đặt chân vào thành phố này nữa. Không rõ tâm trạng của Mạc Phàm lúc này có chút hỗn loạn nào không.

“Anh rể, thời gian khai giảng của đại học Ninh Châu thật là quá sớm.” Hạ Hiểu Y ôm cánh tay Mạc Phàm, có chút oán hận nói:

“Không cho tân sinh cơ hội nghỉ hè gì cả.”

"Bởi vì em chọn học chuyên ngành Nguyên lực nha.” Mạc Phàm nói:

“Trong tương lai, sinh viên ngành này đa số đều sẽ trở thành võ giả. Phải chạy đua với thời gian, tranh giày từng giây từng phút mà luyện tập. Ngay cả khi học về nguyên lý Nguyên lực, kiến thức phức tạp như vậy cũng cần rất nhiều thời gian.”

Mấy ngày nay, Mạc Phàm đã kiểm tra thiên phú nguyên lực cho Hạ Hiểu Y một chút, kết quả là... rất trung bình.

Độ tiếp nhận nguyên lực của cô không siêu cấp như Hạ Thiên Kỳ, cũng không đặc biệt như Thiệu Quyên, quả thực rất là… tầm thường.

Cho nên nếu cô muốn trở thành võ giả cap cấp thật sự là không có hy vọng quá lớn, nhiều lắm là trở thành võ giả cấp D mà thôi. Còn phải là tình huống dùng nước Nguyên Tinh mỗi ngày bồi dưỡng liên tục mới được.

Mạc Phàm kỳ thật càng muốn Hạ Hiểu Y đi theo con đường nghiên cứu lý thuyết nguyên lực. Dù sao, không chỉ ở Đại Hạ, thậm chí trên toàn thế giới, phương diện này cũng không có mấy nhân tài.

Hơn nữa năng lực học tập của Hạ Hiểu Y rất mạnh, rất thích hợp để trở thành một nhà nghiên cứu.

Hạ Hiểu Y bĩu môi một cái, tức giận nhìn Mạc Phàm: “Anh rể, ai muốn anh nghiêm túc giải thích, em chỉ muốn làm nũng để anh chơi với em thêm vài ngày thôi. Anh đúng là đồ ngốc. Đồ cứng nhắc đáng ghét!”

Hôm nay, Hạ Hiểu Y mặc váy trắng, vạt váy vừa qua đầu gối, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, trông cô như đóa hoa mùa hè, tràn đầy sức sống thanh xuân, nhanh nhẹn và tao nhã.

“Em lớn rồi, không cần lúc nào cũng bám lấy anh, không thích hợp.” Mạc Phàm kéo cánh tay của thiếu nữ chân dài ra, bước nhanh hai bước.

Thật sự Hạ Hiểu Y đã trưởng thành, cô bé này đối với một số tiếp xúc nhận thức hơi muộn, nhưng không có nghĩa là Mạc Phàm cũng đối với việc này phản ứng chậm chạp.

“Ha ha, hiện tại biết em đã lớn rồi sao?” Hạ Hiểu Y chân dài chạy đuổi theo:

“Nhưng mà, anh là anh rể của em, có gì không thích hợp?”

"Điều đó càng không thích hợp. Em sẽ bị giáo viên và các bạn học hiểu lầm.” Mạc Phàm tận đáy lòng coi Hạ Hiểu Y như một cô em gái, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới cùng cô chơi cái gì "anh rể cùng em vợ" các loại rách nát.

"Hiểu lầm thì kệ hiểu lầm. Sau này nếu có người đến làm phiền em, em liền nói anh là bạn trai em.” Hạ Hiểu Y chớp chớp lông mi, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia gian xảo.

“Con nhóc này…”

Mạc Phàm không có biện pháp với Hạ Hiểu Y, cũng lười tranh luận với vô bé không đứng đắn này về vấn đề này.

Bởi vì thời gian khai giảng của các chuyên ngành khác còn xa, chỉ có ngành Nguyên Lực đến báo danh trước nên trong khuôn viên trường rộng lớn như vậy cũng không có nhiều người.

Sau khi đến nơi báo danh nhận xong vật phẩm tương ứng, Mạc Phàm lại đưa Hạ Hiểu Y đến cửa ký túc xá nữ sinh:

“Anh không thể vào, em tự mình lên đi.”

Hạ Hiểu Y bĩu môi, kéo cánh tay Mạc Phàm: "Không được, anh rể. Em làm sao có thể rinh nhiều đồ như vậy được chứ? Anh xem, các phụ huynh sinh viên khác đều đưa đến ký túc xá, còn giúp họ dọn giường, treo màn chống muỗi nữa.”

“Phụ huynh? Anh là phụ huynh của em sao?” Mạc Phàm bị lời nói của Hạ Tiểu Y làm cho sửng sốt.

Anh đã già đến vậy rồi à?

Ngay khi Mạc Phàm xuất thần, liền bị Hạ Hiểu Y trực tiếp kéo vào ký túc xá nữ!
Chương 63 Ký túc xá nữ (1)

Ký túc xá của Hạ Hiểu Y ở tầng sáu, Mạc Phàm xách hai cái túi lớn, còn kéo theo một cái vali, leo lên từng tầng một. Tuy nhiên, số cân nặng này thực sự chẳng là gì với anh.

Về phần Hạ Hiểu Y thì chỉ ở bên hô hào cổ vũ cho anh rể của mình suốt chặn đường. cạnh hô một đường cổ vũ cho tỷ phu của nàng.

Cuối cùng cũng đến phòng ký túc xá 606, Hạ Hiểu Y lấy chìa khóa vừa mới nhận được, vừa mở cửa vừa nói: "Chúng ta hẳn là người đầu tiên trong ký túc xá đến báo danh nhỉ?”

Sau đó, cánh cửa mở ra. Như mở ra một căn phòng của mùa xuân.

Ba cô gái mặc quần áo mát mẻ đang đứng trong phòng, một trong số họ vẫn đang dùng khăn lau mái tóc dài ướt sũng của mình.

Mũi Mạc Phàm lập tức tràn ngập hơi thở thanh xuân, trong mắt cũng tràn đầy màu sắc mát mẻ.

Anh chàng bất giác lùi lại hai bước.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hiểu Y lập tức lộ ra nụ cười: "Chào các cậu, tớ là Hạ Hiểu Y.”

Cô bé này từ trước giờ rất cởi mởi.

"Chúng tôi đều đến từ lâu, chỉ còn chờ mình cậu đó.” Nữ sinh đang lau tóc kia đầu tiên là nhiệt tình chào hỏi Hạ Hiểu Y, sau đó nhìn Mạc Phàm nói:

“Hiểu Y, đây là bạn trai cậu sao? Đẹp trai quá.”

"Đúng vậy, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy qua nam nhân đẹp như vậy." Một cô gái tóc ngắn khác nói.

"Các cậu..." Một cô gái mặc trang phục mùa hè thể thao màu trắng hơi đỏ mặt, nói: "Các cậu đừng làm anh trai này xấu hổ. ”

“Anh gì ơi, ngại quá, tôi cũng đang độc thân. Nếu tiện anh có thể giới thiệu anh em trai gì của anh cho tôi không?” Nữ sinh cao gầy lau tóc nói.

Mạc Phàm xách túi lớn, lại bất giác lui về phía sau thêm một bước.

Anh lớn hơn những cô gái này vài tuổi, nhưng tại sao anh lại có cảm giác như bị các nàng đùa giỡn đây?

Bọn họ mới vào đại học, nói chuyện đều thẳng thắn như vậy sao?

Chỉ là, Mạc Phàm bỗng nhiên cảm thấy ký túc xá này ở phương diện nào đó rất đoàn kết! Chẳng lẽ khi trường học phân chia ký túc xá, thì đem tất cả nữ lưu manh năm nhất tập hợp lại một chỗ?

À, cũng chỉ có cô gái mặc trang phục mùa hè màu trắng hơi bình thường một chút!

“Đây là anh rể của tớ.” Hạ Hiểu Y kéo Mạc Phàm lại, nói: "Ai nha, anh rể, anh lui cái gì mà lui? Có gì mà xấu hổ?"

“Thì ra là anh rể của cậu, vậy chúng ta chẳng phải là không có cơ hội gì sao." Cô gái cao gầy mặc áo dây trưng ra vẻ mặt tiếc nuối:

"Vốn muốn ngày đầu tiên vào đại học đã muốn giải quyết vấn đề độc thân của tôi, không ngờ lại thất bại.”

“Không nha, thực ra anh rể và chị gái tớ còn chưa có mối quan hệ ràng buộc nào cả. Nhưng tôi thấy hai người bọn họ thật sự xứng đôi.” Hạ Hiểu Y nói:

“Các cậu tuy rằng đều rất đẹp, nhưng cũng không thể đào góc tường của chị gái tớ đâu.”

Những lời này nói ra, lập tức đem ba nữ sinh trong ký túc xá khen một lần, khoảng cách của mọi người lập tức liền được kéo gần.

Mạc Phàm hắng giọng, hắn cảm thấy mình không thể bị động nữa, vì vậy chủ động bước lên trước nói:

“Xin chào, tôi tên Mạc Phàm, là chiến hữu của anh trai Hiểu Y. Trong mấy năm tới, mong mọi người chiếu cố cho con bé Hiểu Y không đáng tin cậy này.”

“Thì ra là quân nhân?” Cô gái đang lau tóc ném khăn tắm sang một bên, đưa tay về phía Mạc Phàm:

"Chào anh Mạc Phàm, em tên là Lam Vũ Tâm, năm nay gần mười chín tuổi, trong nhà quản lý chặt chẽ, còn chưa từng yêu đương.”

“Vũ Tâm, cậu không cần giới thiệu chi tiết như vậy đâu!” Lúc này, nữ sinh tóc ngắn kia cũng tiến lại gần, đẩy Lam Vũ Tâm ra, cũng nắm tay Mạc Phàm:

"Anh à, em họ Tư, còn tên là An Bắc. Ý nghĩa là an định bắc cảnh, cái tên này có phải đặc biệt dễ nhớ hay không?”

Mạc Phàm cười gật đầu: "Cái tên rất ấn tượng."

Tư An Bắc chớp chớp mắt một cái, hất mái tóc ngắn của mình, ra vẻ oai hùng: "Đúng rồi, em cũng đang độc thân đó."

"Nào nào, em giới thiệu cho hai người một chút, ký túc xá chúng ta có duy nhất một tiểu thục nữ." Lam Vũ Tâm kéo cô gái mặc trang phục mùa hè màu trắng lại:

"Cô ấy tên là Mặc Thanh Thu, đến từ Giang Nam.”

Hiển nhiên, trước khi Hiểu Y đến báo danh, ba người họ đã rất quen thuộc với nhau.

Mặc Thanh Thu tuy rằng không quá hướng ngoại, nhưng cũng rất hào phóng mỉm cười nói:

“Xin chào Hiểu Y, chào anh Mạc Phàm.”

Khi hai chữ "Mạc Phàm" được nói ra, ánh sáng dịu dàng trong đôi mắt của cô gái hơi dao động.

Mặc Thanh Thu đúng là có khí chất dịu dàng của mỹ nhân Giang Nam, hoàn toàn trái ngược với ba nữ lưu manh còn lại.

Mạc Phàm có chút tò mò hỏi: "Nếu em đến từ Giang Nam, vì sao không ở lại bên kia học tập, mà lại tới Bắc Cảnh học?”
Chương 64 Ký túc xá nữ (2)

Từ Giang Nam đẹp như tranh vẽ, đến miền Bắc thường xuyên xảy ra chiến tranh, chắc chắn không chỉ có hai từ "can đảm".

Tuy nhiên, bất kể lý do là gì, Mạc Phàm rất ngưỡng mộ cô gái này.

"Bởi vì đây là nơi em vẫn luôn mong ước được đến.” Mạc Thanh Thu vén tóc bên tai, lộ ra một bên khuôn mặt trắng nõn, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu:

“Em có một thần tượng, muốn trở nên giống anh ấy.”

Hạ Hiểu Y hứng thú hỏi: "Vậy thần tượng của cậu là ai vậy? ”

"Anh ấy là thiếu tướng trẻ tuổi nhất quân bộ Đại Hạ chúng ta." Mạc Thanh Thu đầu tiên là khẽ mỉm cười, sau đó ôn nhu trong đôi mắt hiện lên một tia bi thương:

“Nhưng đáng tiếc, lần đầu tiên được biết tên anh, lại là ở tang lễ năm năm trước.”

Hạ Hiểu Y nghe xong, ho nhẹ một tiếng, kinh ngạc nhìn Mạc Phàm, sau đó không nói gì.

Lúc ấy ấn tượng của Hạ Hiểu Y đối với đám tang kia không sâu lắm.

Nhưng cô đã ở chung với Mạc Phàm một thời gian, cũng nghe Hạ Thiên Kỳ nói qua sự tích của Mạc Phàm. Nên tự nhiên biết, giờ phút này "thần tượng" mà Mặc Thanh Thu nói, chính là anh rể của mình!

Chỉ sợ Mặc Thanh Thu cũng không nghĩ tới, thần tượng của cô đang ở gần trước mắt!

"Quá tiếc nuối, tôi ngay cả dung mạo của anh ta cũng không biết.” Mặc Thanh Thu nhẹ nhàng lắc đầu:

“Thật ra trước khi tới nơi này báo danh, tôi đã đi một chuyến nghĩa trang liệt sĩ Bắc Cảnh, đến trước mộ anh nói một ít lời trong lòng.”

Các cô gái đều thích anh hùng.

Không biết trong những ngày Mạc Phàm một mình vạn dặm truy kích quân địch, đến tột cùng đã tô điểm qua bao nhiêu giấc mộng của các cô gái trẻ.

Tư An Bắc và Lam Vũ Tâm đều thu hồi nụ cười, nói: "Chúng tôi đều ngưỡng mộ anh ấy."

Hạ Hiểu Y có chút phức tạp nhìn Mạc Phàm, thấp giọng lẩm bẩm:

"Bỗng nhiên cảm thấy, chị gái sẽ phải đối mặt với rất nhiều áp lực cạnh tranh..."

"Hiểu Y, cậu nói gì vậy?" Cô gái tóc dài Lam Vũ Tâm hỏi.

"Không có gì, không có gì..." Hạ Hiểu Y nhanh chóng thu hồi tâm tình phức tạp, cười nói.

Cô đột nhiên bắt đầu mong chờ, mong chờ một ngày thân phận thật sự của Mạc Phàm bại lộ, những chị em gái trong ký túc xá này sẽ có biểu tình gì.

"Được rồi, đưa cũng đưa đến, Hiểu Y, em và các bạn cùng phòng làm quen một chút đi, anh đi trước." Sau khi giúp Hạ Hiểu Y trải giường xong, Mạc Phàm nói.

“Anh rể, anh đi đâu vậy?” Hạ Tiểu Y hỏi.

“Đã nhiều năm không đến Ninh Châu, anh phải tìm một chỗ ở đã.” Mạc Phàm cười nói: “Thuận tiện đi dạo một chút, lần nữa làm quen với thành phố này.”

"Vậy sao anh không dẫn chúng em cùng đi.” Hạ Hiểu Y tiến lên nắm lấy cánh tay của Mạc Phàm một lần nữa.

"Đúng vậy, anh Mạc Phàm, đây cũng là lần đầu em tới Bắc cảnh, có thể dẫn em cùng đi dạo một chút không?” Lam Vũ Tâm cũng cười nói.

Với kinh nghiệm yêu đương ít đến đáng thương của Mạc Phàm thật sự không phán đoán được, Lam Vũ Tâm rốt cuộc là đang nói đùa hay thật chuyện cô nàng đã độc thân suốt mười chín năm.

Gương mặt Mạc Phàm không cảm xúc, kéo cánh tay cô bé đang bám lấy mình ra:

“Việc anh chuẩn bị làm không thích hợp để mấy đứa nhóc như tụi em đi cùng.”

“Không thích hợp với mấy đứa nhóc? Anh trai, anh định đi làm chút chuyện 18+ à?” Lam Vũ Tâm ám muội hỏi.

Mạc Phàm nghe xong, thiếu chút nữa té ngã, vội vàng bước nhanh khỏi ký túc xá, đóng sầm cửa lại! Trông giống như đang chạy trối chết!

Lam Vũ Tâm hai tay khoanh trước ngực, cười lớn nói: "Hiểu Y, anh rể của cậu thật đáng yêu."

Hạ Hiểu Y nhìn về phía ngực Lam Vũ Tâm, sau đó vươn ngón tay chọc một cái, hỏi:

"Cô gái này, làm thế nào mà phát triển được đến cỡ này? Thật khó tin nha!”

Lam Vũ Tâm đang mặc một chiếc áo dây mỏng, bên trong cũng không có thêm cái gì, thế nhưng, độ cong kia vẫn cao ngạo như cũ. Ở tuổi này, đây đích thật là đủ đè bẹp người cùng trang lứa rồi.

Lam Vũ Tâm đối với loại khen ngợi này rất hưởng thụ, nhưng rất nhanh lại đau khổ nói:

“Thật ra, đây cũng là một gánh nặng nha. Dù sao trong quá trình chiến đấu, nó sẽ phóng đại diện tích chịu lực của tớ. Haizz, vẫn là như An Bắc thì tốt hơn. Hiện tại kiểu này đang rất phố biến, cao cấp biết bao..."

Tư An Bắc tóc ngắn cúi đầu nhìn bộ ngực màn hình phẳng của mình, sau đó tức giận dậm chân: "Lam Vũ Tâm, cậu muốn chết hả, có tin tớ làm cậu nhột chết không?”

Nói xong, cô nàng lao về phía Lam Vũ Tâm, hai người vặn vẹo cùng một chỗ, xuân quang chợt tiết ra, bạch quang chói mắt, trong ký túc xá loạn thành một đoàn.



Mạc Phàm đi xuống lầu, ngẩng đầu nhìn phòng ký túc xá nào đó trên lầu sáu, lắc đầu, híp mắt, nói:

"Một cấp C, hai cấp D, ký túc xá này có chút thú vị."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
  • Dịch giả:Hài chút thôi
Chương 346
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom