• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Binh Vương Trở Về (1 Viewer)

  • Chương 56-60

Chương 56 Vận cứt chó

Mạc Phàm không kìm lòng được, nắm lấy bả vai Thiệu Quyên, khó nén kích động nói:

"Tôi chưa từng thấy thể chất như cô, nhưng tin tôi đi, cô nhất định là một thiên tài có một không hai!"

Lấy kinh nghiệm chiến đấu của Mạc Phàm mà đánh giá, khả năng hấp thụ năng lượng liên tục của Thiệu Quyên sẽ mang lại cho cô ấy một ưu thế cực lớn khi đối chiến!

Đây hai chữ là điều mà Mạc Phàm - người hiện tại đang bị thương ghen tị nhất: kéo dài!

"Thật sao?" Thiệu Quyên cũng rất kích động, trong mắt lóe lên một tia lấp lánh.

Một con đường hoàn toàn mới đã được trải ra dưới chân cô!

"Thật!" Mạc Phàm nói: "Tôi sẽ lập kế hoạch huấn luyện cho cô, nếu cô tuân thủ nghiêm ngặt, nhất định có thể khiến mọi người kinh ngạc trong thời gian ngắn."

"Cảm ơn!" Thiệu Quyên nhìn thẳng vào mắt Mạc Phàm, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở:

“Cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng không biết nên cảm ơn như thế nào…”

“Không có gì.” Mạc Phàm cười nói: “Đều là chuyện vặt không đáng nhắc tới.”

Lúc này Thiệu Quyên cũng không ý thức được câu nói "lập kế hoạch huấn luyện cho cô" vừa rồi của Mạc Phàm quan trọng đến mức nào. Ở trên lục địa nào đó, rất nhiều người sẽ cảm thấy tự hào khi được anh hướng dẫn!

Thiệu Quyên nhìn bộ quần áo đẫm mồ hôi , cùng với một ít phong cảnh trong suốt trên ngừoi, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ lên, cô nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ tôi có thể đi tắm rửa không?”

Lúc hỏi câu này, cô có chút không dám nhìn Mạc Phàm.

"Đương nhiên có thể, khảo hạch hôm nay đã kết thúc rồi." Mạc Phàm cười nói.

“Được, vậy tôi đi tắm đây.” Thiệu Quyên vừa mới đi được hai bước, lại vội vàng xoay người:

"Đúng rồi, cậu đừng đi vội. Lát nữa tôi nấu cơm đãi cậu ăn.”

Mạc Phàm xua tay nói: “Không cần đâu. Tôi tùy tiện ăn bát mì là được rồi.”



Trong khi Mạc Phàm đang ở nhà Thiệu Quyên, thì Bạch Gia ở Ninh Châu đang ở trong cơn thịnh nộ.

Bạch Chấn Dương bị phế đi một cánh tay, chân Bạch Tam Diệp cũng bị chặt đứt, hành động của Mạc Phàm chẳng khác nào giẫm nhà họ Bạch xuống đất, hung hăng nghiền nát đến mặt mũi không còn.

Nhưng khi các thành viên của Bạch gia từ trong miệng Bạch Thủ Ninh biết được có một thanh kiếm của Trình Tự Tuyệt Mật đang cắm trên sàn phòng khách Trình gia, cả đám lại ngậm miệng lại. Sợ rằng tại Bạch gia cũng có một kiếm giáng xuống giống vậy.

Những năm gần đây, sau khi Thượng Quan Tinh Nguyệt dựa vào thiên phú siêu cấp của mình trở thành đại tướng trẻ tuổi nhất, quân bộ ngày càng hùng mạnh. Ai lại chán sống muốn gây sự với đội siêu cấp tinh nhuệ này của quân bộ chứ?

Hiện tại gia chủ của Bạch gia là Bạch Thủ Nghiệp.

Hắn ngồi ở phía trước phòng họp, khuôn mặt trầm tĩnh, im lặng hồi lâu mới nhìn về phía Bạch Thủ Ninh, nói:

"Thủ Ninh, Chấn Dương mất một cánh tay, chuyện này không thể cứ như vậy quên đi, cho dù bên kia có quân bộ làm chỗ dựa, chúng ta cũng không thể nén giận, nếu không Bạch gia Ninh Châu sẽ trở thành trò cười.”

Dừng lại một chút, Bạch Thủ Nghiệp tiếp tục nói:

"Huống chi, thủ phạm của sự tình lần này cũng tên là Mạc Phàm, nếu hắn đúng là thiếu niên lúc trước phế bỏ Thủ Lâm, thì chúng ta càng không thể nhịn. Bạch gia im lặng chịu tổn thất, loại chuyện này không thể lặp lại nữa!”

Kỳ thật, lúc này Bạch Thủ Nghiệp cũng không ý thức được, loại chuyện này, làm thêm vài lần, liền sẽ quen thôi.

Bạch Thủ Ninh trầm mặc một chút, sau đó nói: "Đại ca, quân bộ hiện tại quả thật quá cường thế, chúng ta không phải là không thể trả thù, nhưng nhất định phải tính toán lâu dài."

Nhị ca tên là Bạch Thủ Chiến, hắn nhìn thoáng qua Bạch Thủ Ninh, nói: "Thủ Ninh, quan hệ lúc trước của ngươi cùng Mạc Khải Ca của Mạc gia coi như không tệ, hắn đối với việc này có ý gì không?”

"Mạc Khải Ca đã nói rồi, mặc kệ Mạc Phàm này rốt cuộc có phải là Mạc Phàm năm đó hay không, Mạc gia cũng sẽ không hỏi, giữa hai bên không còn nửa điểm quan hệ." Bạch Thủ Ninh đáp.

"Cái gì?" Bạch Thủ Nghiệp vỗ mạnh tay vịn ghế ngồi, trong hai mắt bộc phát ra tinh mang mãnh liệt:

"Nói cách khác, nếu chúng ta động thủ với Mạc Phàm kia, Mạc gia nhất định sẽ không nhúng tay vào?"

Bạch Thủ Nghiệp muốn trả thù Mạc Phàm, ý tưởng này đã tồn tại rất nhiều năm.

Năm đó Bạch Thủ Lâm bị phế bỏ, hy vọng quật khởi của Bạch gia cứ như vậy tan biến, mà hiện tại, Bạch Chấn Dương vừa mới trưởng thành lại bị chặt đứt một cánh tay. Thân là gia chủ, Bạch Thủ Nghiệp tuyệt đối không thể nuốt khẩu khí này nữa.

Bạch Thủ Ninh gật đầu: "Gia chủ Mạc gia hiện tại là Mạc Kình Thương, quyền lực cha của Mạc Phàm là Mạc Kình Vũ đã là quá khứ,. Bây giờ thái độ của Mạc Khải Ca đối với chúng ta xem như là ủng hộ rồi.”

Rất nhiều người đều biết, Mạc Kình Vũ trước kia mới là hy vọng của Mạc gia, là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của gia chủ, nếu như không phải hắn mất tích ly kỳ, vị trí gia chủ sau này vô luận như thế nào cũng không thể rơi vào tay Mạc Kình Thương.

Mà sau khi Mạc Kình Thương lên nắm quyền, cũng không có bất kỳ chiếu cố nào đối với đứa con trai duy nhất của em trai. Thậm chí sau khi Mạc Phàm phế bỏ Bạch Thủ Lâm, Mạc Kình Thương thuận thế trục xuất Mạc Phàm "gây họa" ra khỏi gia tộc.

Nhưng sau khi nói xong, Bạch Thủ Ninh liền lập tức bổ sung: "Tuy nhiên hiện tại không phải là thời điểm cùng Mạc Phàm phát sinh xung đột, dù sao, trình tự tuyệt mật đứng ở phía sau hắn..."

Bạch Thủ Ninh còn chưa nói xong, nhị ca Bạch Thủ Chiến đã nói:

"Không, Thủ Ninh, ngươi quá thận trọng. Theo ta được biết, trình tự tuyệt mật căn bản không phải vì Mạc Phàm ra tay, bọn họ sở dĩ xuất hiện ở Bắc An, là đến để đưa một cô gái bên cạnh Mạc Phàm đi. Bọn họ động thủ với Bạch Gia cùng Trình Gia cũng chỉ là tình cờ đụng phải mà thôi.”

Những lời này làm cho hái mắt Bạch Thủ Nghiệp sáng lên: "Thật sao? Nếu là như vậy..."

"Đương nhiên là thật. Nghe nói cô gái kia là thiên tài nguyên lực, Trình Tự Tuyệt Mật chỉ là như thường lệ đến đón người mà thôi." Bạch Thủ Chiến ha hả cười cười:

"Mạc Phàm kia đúng là vận cứt chó rồi!”

Lão đại Bạch Thủ Nghiệp vung nắm đấm, lạnh lùng nói:

"Nếu trình tự tuyệt mật không có quan hệ gì với Mạc Phàm, hơn nữa Mạc gia lại tỏ thái độ mặc kệ, vậy chúng ta liền giúp Mạc gia quản một chút cái tên không có giáo dưỡng này!”

Trên thực tế, mặc dù bây giờ không phải mọi người đều nhìn thấy Mạc Phàm, nhưng người của Bạch gia cùng Trình gia, đã tự động đem hắn cùng thiếu niên năm đó hợp thành một người!

Trong mắt Bạch Thủ Chiến lộ ra một tia tàn nhẫn, tiếp tục nói:

“Ta còn được biết Mạc Phàm này sắp tới Ninh Châu rồi. Chúng ta tranh thủ thời gian chuẩn bị tốt tất cả, sau đó đánh hắn trở tay không kịp!”
Chương 57 Chuyển chỗ cất giữ

Trong khi Bạch gia đang thảo luận về cách đối phó với Mạc Phàm, thì người này đang đánh chén tô mì hải sản mà Thiệu Quyên mới nấu.

Kỹ năng nấu ăn của cô gái này rất tốt, Mạc Phàm hài lòng đến mức uống cạn cả nước mì.

Đặt bát đũa xuống, Mạc Phàm nói: "Qua vài ngày nữa, tôi sẽ dẫn Hiểu Y đến Ninh Châu. Thời gian khai giảng chuyên ngành Nguyên Lực của Đại học Ninh Châu sẽ sớm hơn một chút."

"Nhanh như vậy liền đi sao?" Thiệu Quyên trên mặt hiện lên một tia buồn bã: "Vậy đến lúc đó tôi đi tiễn hai người..."

Bọn họ mới trở thành bạn bè, tin tưởng nhau mà phải sắp chia ly, điều này khiến một người luôn coi trọng tình cảm như Thiệu Quyên có chút khó khăn.

"Sau khi cô từ chức, có kế hoạch gì tiếp theo chưa?" Mạc Phàm hỏi: "Có muốn cùng chúng tôi đi Ninh Châu không?”

"Lúc trước cũng tính toán đi Ninh Châu, nhưng hiện tại..." Thiệu Quyên quay đầu nhìn về phòng chứa đồ:

"Nếu tôi đi, để loại Nguyên Tinh quan trọng này ở lại đây tôi có chút lo lắng!”

Lô nước Nguyên tinh này không chỉ có giá trị về tiền bạc, mà còn liên quan đến phòng thí nghiệm năng lượng của Liên bang Hắc Ưng. Nếu bị lộ ra ngoài, nói không chừng sẽ rước họa sát thân!

Mạc Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cô ở lại chỗ này kỳ thật còn nguy hiểm hơn. Nếu thật sự có người muốn đến cướp đoạt những lọ nước Nguyên tinh này, cô cũng không thể giữ được. Có khi còn bị giết người diệt khẩu!”

"Vậy..." Thiệu Quyên do dự: “Nhưng mà, tôi vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp để cất những thứ này."

Cô có thể gửi đống nước Nguyên tinh này đến chỗ người bạn thân nhất là Mộ Mộc. Thế nhưng làm vậy tương đương với việc đem lại nguy hiểm cho cô ấy. Thiệu Quyên hoàn toàn không muốn chuyện này xảy ra.

“Nếu côtin tưởng tôi, tôi có thể tìm người đem chỗ nước Nguyên tinh này đi.” Mạc Phàm nói: “Thậm chí nếu cô không có hứng thú với chỗ nước Nguyên tinh này, tôi có thể mua lại với giá cao nhất thị trường.”

“Tôi đương nhiên tin tưởng anh!” Thiệu Quyên theo bản năng thốt ra, nhưng nói xong lời này, dường như cảm thấy mình có chút quá trực tiếp, vì thế vội vàng nói:

"Giữa chúng ta không cần phải nói đến tiền bạc. Dù tôi đem cho anh hết chỗ nước Nguyên tinh này, cũng không để ý chút nào cả!”

Mạc Phàm nhìn dáng vẻ của Thiệu Quyên lúc này, cảm thấy vẻ mặt và thái độ của đối phương rất đáng yêu, vì vậy cười nói:

“Vậy để tôi tìm một nơi cất giữ giúp cô. Hơn nữa tôi ở Hắc Hải Châu kia cũng có quen biết một số người, có thể nhờ bọn họ giúp cô hỏi thăm tin tức cha mẹ cô, nói không chừng sẽ có chút manh mối.”

“Thật sao? Tuyệt quá!” Thiệu Quyên rất phấn khích, trong đôi mắt vốn đã sáng ngời của cô lóe thêm tia hy vọng!

Trải qua phân tích trước đó của Mạc Phàm, Thiệu Quyên hiện tại cũng bắt đầu cho rằng, cha mẹ cô có lẽ cũng không đơn thuần mất tích trong sóng thần, có thể bọn họ có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, đang sống ở một nơi nào đó trên thế giới, chỉ là trong một thời gian không tiện lộ diện liên lạc với cô mà thôi.

Mặc dù xác suất xảy ra chuyện như vậy không cao, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đối với tương lai đều phải có hy vọng. Mà Thiệu Quyên cũng biết rõ rằng tia hy vọng này là do người đàn ông trước mặt cô mới quen được vài ngày mang đến.



Mạc Phàm lấy thêm một ít thông tin về bố mẹ của Thiệu Quyên trước khi rời đi.

Anh vừa đi không bao lâu, một chiếc xe tải đã chạy tới trước cửa biệt thự.

Cửa xe mở ra, một bóng người từ trong buồng lái nhảy xuống, chính là Lý Phóng Minh!

Hắn đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, vành mũ đè rất thấp, rõ ràng là để cải trang.

“Cô giáo Thiệu, tôi đến lấy đồ!” Lý Phóng Minh nhẹ nhàng gõ cửa phòng khách, nói.

Nửa giờ sau, Lý Phóng Minh đem tất cả hộp chứa nước Nguyên tinh có độ tinh khiết cao mang lên xe tải, sau đó rời đi.

Nhìn chiếc xe tải biến mất ở góc đường, Thiệu Quyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó như nhớ ra điều gì đó, cô nhấc điện thoại gọi cho người bạn thân nhất.

"Mộc Mộc, tớ nghĩ, nếu cậu muốn nhờ Mạc Phàm giúp đỡ, tốt hơn là cậu nên tự mình đến Bắc An.” Ánh mắt của Thiệu Quyên thật dịu dàng, nói tiếp:

“Anh ấy thật sự là một người rất nhiệt tình!”

Mộ Mộc ở đầu dây bên kia thanh âm rõ ràng có chút do dự: "Nhưng mà, không biết anh ta có đáp ứng không, bởi vì trong quá trình này có thể sẽ có một chút nguy hiểm... Mà này, anh ấy có đẹp trai không?"

Tại sao vấn đề đột nhiên chuyển sang giá trị nhan sắc?

Thiệu Quyên dở khóc dở cười với người bạn thân của mình: "Không chỉ đẹp trai, hơn nữa còn rất có mị lực, như thế nào, cậu lại muốn mê trai sao?”

“Vậy thì tốt hơn là tìm cơ hội gặp được vị Mạc tiên sinh này đi.” Mộc Mộc cắn môi một cái:

"Cùng lắm thì ta lấy thân thể ra hứa hẹn, cũng không tin hắn không hỗ trợ..."

"Lấy thân ra hứa? Ở tỉnh Hoài Hải của cậu, đàn ông muốn cưới Mộ Mộc tiểu thư như cậu chắc phải xếp hàng vài cây số. Tại sao cậu lại phải lấy thân ra hứa hẹn gì đây?”

Tuy nhiên, sau khi nói xong câu đó, Thiệu Quyên lập tức bổ sung một câu: "Nhưng anh ấy thực sự có tư cách này..."

Mạc Phàm có tư cách để Mộ Mộc lấy thân thể ra hứa hẹn! Thiệu Quyên đúng là nghĩ như vậy!

Lần này, đến phiên Mộ Mộc ngạc nhiên.

“Quyên à, ánh mắt của cậu luôn rất cao, tớ chưa bao giờ nghe cậu dụng tâm khen ngợi một người đàn ông nha.”

“Tớ có dụng tâm sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Thiệu Quyên bất giác đỏ lên, cô thầm nghĩ: Vừa rồi trong phòng tập yoga, cô còn dụng tâm hơn nhiều so với bây giờ…



Ở khu phía đông Bắc An có một quán cà phê rất lãng mạn, chủ quán là một ông chú người nước ngoài tên Eric.

Hắn hơn bốn mươi tuổi, sống ở Bắc An hơn mười năm, nói tiếng Đại Hạ rất trôi chảy, thường có những cô gái trẻ yêu văn nghệ muốn có chuyện tình lãng mạn với Eric này, nhưng đều bị Eric lịch sự từ chối!

Theo lời của hắn ta - đến uống cà phê, thì được, còn yêu hắn, thì không!

Bởi vì, nếu đang yêu nhau, uống cà phê của hắn không phải là có thể không trả tiền sao?

Lý do này quả thực có chút kỳ quái, nhưng sức hút của ông chú thật sự không nhỏ, mấy cô gái dù bị đánh chết rồi vẫn không muốn quay đầu từ bỏ.

Hôm nay, một cô gái đã đến quán cà phê của Eric, ngồi ở chiếc bàn tròn nhỏ trong góc suốt mấy tiếng đồng hồ mà không rời đi.

Mái tóc dài của cô buông xuống, che đi một nửa khuôn mặt, không thấy rõ diện mạo cụ thể, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt... rất trắng.

Cô gái đã sử dụng máy tính xách tay của mình để xem phim, cảm giác rất yên tĩnh.

"Vị tiểu thư này, tôi muốn đóng cửa tiệm rồi. Nếu cô muốn tiếp tục uống cà phê, mời ngày mai trở lại." Eric tự kiêu mà nói: "Đương nhiên, nếu cô muốn xin số điện thoại của tôi, thì không thể!”

Eric này quả thực rất hấp dẫn, hắn ta để râu ngắn, đeo kính gọng đen, quanh năm mặc áo sơ mi, cơ bắp cân đối nâng đỡ chiếc áo khiến hắn ta trông khá cường tráng.
Chương 58 Một cái búng tay

Cô gái không trả lời Eric ngay mà vén tóc ra sau, sau đó tháo dây chun đang ngậm trong miệng ra, buộc thành đuôi ngựa.

“Ồ, động tác này của cô rất mê người nha!” Eric nhún vai: “Nhưng thật xin lỗi, kỳ thực ta thích đàn ông.”

Không biết tại sao, sự xuất hiện của cô gái mang đến cho Eric một cảm giác mơ hồ không thể giải thích được.

Rõ ràng có thể nhìn rất rõ nét mặt của nàng, nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ cảm thấy có chút hư ảo khó tả.

Đại khái chính là - gần ở trước mắt, nhưng lại như xa tận chân trời.

Tuy nhiên, Eric lúc này không cảm thấy có gì không ổn, anh chỉ muốn nhanh chóng đuổi cô gái này đi.

"Hôm nay tôi còn có việc, có thể ngày mai trở lại không?" Eric dường như bất đắc dĩ nói:

"Cô rất đẹp, vì vậy nếu cô lại đến vào ngày mai, tôi sẽ miễn phí cho cô một ly cà phê… Cô nên biết, đây là ưu đãi lớn nhất của tôi rồi đó!”

“Bây giờ mới chín giờ, không phải mười một giờ tối mới đóng cửa sao?” Cô gái nhìn đồng hồ, cười nói.

“Tôi thừa nhận, nụ cười của cô rất đẹp, nhưng điều này cũng không đủ lý do cho cô ở lại.” Eric lại nói:

“Hôm nay tôi có chút việc nên phải đóng cửa sớm. Tiểu thư xin đẹp, xin hãy thông cảm!”

Cô gái mỉm cười, đóng laptop lại, cất vào trong túi xách, nói:

"Ta nghĩ bây giờ ngươi nhất định rất tức giận muốn ném ta ra ngoài đúng không?"

“Không, tôi là một quân tử, cho dù có sốt ruột đến đâu, cũng sẽ không làm ra chuyện thô lỗ như vậy." Eric nhún vai nói: "Thưa tiểu thư, có vẻ như cô có một sự hiểu lầm sâu sắc về tôi.”

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái vẫn là nụ cười mờ nhạt: "Ngươi không chỉ muốn ném ta ra ngoài, thậm chí còn muốn giết ta?”

“Trời ơi! Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi muốn giết cô? Chỉ vì cô ngồi lì không chịu đi?”

Eric khoa trương ôm đầu, sau đó khoát khoát tay: "Quên đi, chúng ta đừng đùa nữa, cô đi, tôi đóng cửa, được chứ?"

Cô gái lắc đầu, đứng dậy: "Ta biết, ngươi cả ngày hôm nay là đang chờ người. Nhưng người mà ngươi chờ vẫn chưa tới, nên bây giờ ngươi phải đi tìm bọn họ.”

Nghe xong câu này, vẻ mặt Eric lập tức tràn đầy kinh ngạc. Tinh mang trong mắt cũng trong nháy mắt liền nồng đậm lên!

"Cô là ai?" Eric nhíu mày hỏi!

Một ý định giết người mạnh mẽ xuất hiện trong đầu hắn.

"Ngươi đến từ Liên bang Hắc Ưng, làm việc tại Cục An ninh Quốc gia, thuộc tổ săn giết của Thiếu tướng Tina, lần này tới phối hợp với ngươi còn có ba tổ viên, ta nói đúng không?" Cô gái mỉm cười, đối mặt với Eric toàn thân sát khí, trong mắt cũng không có bất kỳ ý khẩn trương nào.

"Làm sao cô biết điều này?"

Eric rõ ràng choáng váng!

Hắn ở Đại Hạ ẩn núp mười năm, mặc dù trong khoảng thời gian này làm một ít nhiệm vụ, nhưng hắn tuyệt đối không cho rằng mình có bất kỳ khả năng bại lộ nào!

Trước thời điểm này, Eric đã hơn một năm không nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào, hắn ẩn nấp rất sâu, nhưng nữ nhân trước mặtt này làm sao có thể nắm rõ thân phận chân chính của hắn như vậy!

Nguyên lực trên người Eric điên cuồng lưu chuyển, trong quán cà phê nhỏ này đã tràn ngập sát khí nồng đậm!

Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ trông chỉ hơn hai mươi tuổi: "Cô là ai? Tại sao lại biết nhiều bí mật như vậy?"

"Nơi này là Đại Hạ, không phải nơi Liên Bang Hắc Ưng các ngươi làm càn."Người phụ nữ thu hồi nụ cười, bình tĩnh nói:

"Quan trọng nhất là, người của ta mà ngươi cũng có thể động sao?"

Lúc nói những lời này, trên người người phụ nữ này chậm rãi toát ra một cỗ khí thế vương giả vượt trội! Ánh sáng trong trẻo giữa hai mắt đã trở nên vô cùng sắc bén!

“Ta mặc kệ Mạc Phàm có thuộc về các ngươi hay không, các ngươi đều đi chết cho ta đi!”

Eric gầm nhẹ một tiếng, vung nắm đấm, lao về phía cô gái! Âm thanh khí lực di chuyển như có sấm sét trên mặt đất.

Tuy nhiên người phụ nữ xinh đẹp chỉ đứng đó, thậm chí không di chuyển một bước nào.

Đối mặt với công kích mãnh liệt như vậy, trong mắt cô vẫn không có chút căng thẳng nào, chỉ duỗi bàn tay mảnh khảnh ra, xoa ngón giữa và ngón cái vào nhau, khẽ búng một cái.

Bốc!

Một tiếng động trong trẻo vang lên.

Sau đó, luồng không khí điên cuồng dâng trào trong quán cà phê này lập tức trở lại yên tĩnh!

Và Eric đột nhiên dừng lại!

Hắn ôm ngực, hai mắt mở to, khóe miệng đã bắt đầu tràn ra tơ máu!

Nhìn chằm chằm khuôn mặt mơ màng của người phụ nữ trước mặt, cảm nhận được sinh mệnh đang dần trôi đi, Eric rốt cục minh bạch người trước mắt là ai!

"Thực lực như vậy… Không ngờ... Không nghĩ tới, đại danh đỉnh đỉnh… đại tá Thượng Quan, lại xuất hiện trong quán cà phê của ta..."

Đứt quãng nói xong câu đó, Eric liền ngã xuống đất!
Chương 59 Được, em chờ chị

Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến lúc phải rời Bắc An.

Mạc Phàm cũng không biết, Thượng Quan Tinh Nguyệt - người nổi tiếng khắp thế giới đã từng tự mình tới thành phố này, giải quyết tổ săn giết của Liên bang Hắc Ưng.

Hắn cũng không biết, vị đại tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của quân bộ Đại Hạ, đứng ở góc đường đơn sơ, lẳng lặng nhìn phòng ngủ của hắn hơn một tiếng đồng hồ.



“Đến lúc phải tạm biệt nơi này rồi.” Mạc Phàm xách vali đứng ở cửa, bất đắc dĩ nói với Hạ Hiểu Y.

Cô gái nhỏ đeo ba lô, cẩn thận nhìn từng căn phòng, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã không nói nên lời:

“Anh rể, lần này em đến Ninh Châu học, có phải sau này cơ hội trở về đây rất ít?”

"Sau này kỳ nghỉ đều có thể trở về." Mạc Phàm nói: “Hơn nữa, khi em đi nghỉ đông, chắc cũng là thời gian chị gái em có thể về thăm gia đình lần đầu tiên.”

"Vậy thật tốt quá." Hạ Hiểu Y nói tới đây lại bĩu môi: "Bây giờ thật sự là có chút nhớ chị ấy. ”

"Thiên Kỳ hiện tại mỗi ngày chắc đều rất vất vả." Mạc Phàm nói.

"Vậy thì không phải bên cạnh chị ấy mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều vây quanh sao?” Hạ Hiểu Y chậc chậc:

“Anh rể, anh đang rơi vào nguy hiểm nha, mông chị em vểnh như vậy, cũng không thể để tiện nghi cho người khác.”

Mạc Phàm dở khóc dở cười, anh không biết phải trả lời gì cho phải với những lời khó nghe này của Hạ Hiểu Y.

"Đúng rồi, cả nhà cậu của em, hiện tại đang ở trung tâm cứu trợ cho người tàn tật. Trước khi đi, em có muốn đi thăm bọn họ không?" Mạc Phàm nói.

Về tin tức gia đình Trương Kim Cương bị Hàn Hà Duyên đập gãy chân, Mạc Phàm sau đó cũng không giấu Hạ Hiểu Y, toàn bộ đều nói cho cô biết.

“Em không đi đâu. Nếu không phải tại bọn họ, chị em cũng sẽ không bị Tống gia ép buộc đến mức đó.” Hạ Hiểu Y lắc đầu, trong ánh mắt cũng không thấy rối rắm cùng phức tạp:

"Bọn họ rơi vào kết cuộc này, là đáng đời! Điều này ít nhất cho em tin tưởng, thế giới này còn có công bằng.”

Tuy nhiên, sau khi nói xong, Hạ Hiểu Y lại bổ sung một câu: "Đương nhiên, chỉ có nắm đấm cứng, mới có thể vì mình tranh thủ công bằng lớn hơn.”

Mạc Phàm mỉm cười, nhưng không đưa ra bất kỳ bình luận nào. Thật ra hắn thấy dưới tình huống nguyên lực càng ngày càng phổ biến, rất nhiều quy tắc xử sự trước kia đều đã không thể áp dụng nữa. Muốn có được quyền nói chuyện, nắm đấm nhất định phải cứng một chút.

Hạ Hiểu Y bây giờ có thể hiểu sự thật này, cũng không phải chuyện xấu, có thể tiết kiệm cho cô rất nhiều đường vòng.

Thiệu Quyên đã sớm đứng ở lối vào nhà ga chờ.

Mấy ngày nay cô vận dụng phương pháp huấn luyện mà Mạc Phàm đưa cho để thực hiện các bài tập tăng cường sức mạnh có mục tiêu. Trạng thái tổng thể của cô đã cải thiện rất nhiều. Thần thái sáng láng, bước đi nhẹ nhàng hơn, làn da cũng trắng mịn, săn chắc hơn không ít.

Mạc Phàm liếc mắt một cái liền nhìn những thay đổi của Thiệu Quyên, không khỏi âm thầm suy đoán thân phận thật sự của cha mẹ đối phương.

Suy cho cùng, để có thể có được độ tiếp nhận đặc biệt như vậy, yếu tố di truyền có thể chiếm một tỷ lệ lớn.

Mạc Phàm ở lĩnh vực nguyên lực cũng đã nghiên cứu nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thể chất có thể liên tục hấp thu Nguyên lực như Thiệu Quyên.

Đôi môi đỏ mọng của Thiệu Quyên hơi hé mở, ánh mắt cong cong, nở một nụ cười nói: "Tôi đến tiễn hai người.”

Mặc dù đang cười, nhưng trong mắt cô ẩn chứa một tia phức tạp và bất đắc dĩ.

Hạ Hiểu Y tiến lên ôm Thiệu Quyên, sau đó vòng tay qua eo thon của cô:

"Chị Quyên, em rất luyến tiếc chị, nếu không, sao chị không đi cùng chúng em?"

Thiệu Quyên cười gật đầu: "Có lẽ không lâu nữa, tôi sẽ đi Ninh Châu tìm hai người đó.”

Hiển nhiên, nữ giáo viên vừa từ chức này đã nghĩ ra cuộc sống sau này nên đi như thế nào.

Tuy nhiên, phản ứng đáp lại của Hạ Hiểu Y lúc này có chút khác thường.

Hai tay cô từ vòng eo Thiệu Quyên trượt xuống, vỗ lên đỉnh vòng cung một cái, nói:

"Vậy lúc gặp lại, mông chị Quyên nhất định sẽ càng vểnh hơn nhỉ?”

Thiệu Quyên bị vỗ đến nhảy nhót về phía sau một bước, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.

"Tuổi còn nhỏ như vậy, em học những thứ này từ ai vậy hả?" Thiệu Quyên cắn môi nói.

Mạc Phàm cảm thấy câu nói của Hạ Hiểu Y cũng không có gì sai. Với sự nuôi dưỡng của nước Nguyên Tinh và phương pháp luyện tập do Mạc Phàm truyền dạy, một số bộ phận cơ thể của Thiệu Quyên chắc chắn sẽ phát triển tốt.

"Chị Quyên, vẫn nên dành thời gian cho chị và anh rể em chia tay đi.” Hạ Hiểu Y kéo tay Thiệu Quyên, nhẹ giọng nói bên tai cô:

"Đương nhiên, quan hệ giữa anh rể và chị gái em vẫn rất đơn thuần, cũng không có yêu đương. Nếu chị muốn xuống tay với anh ấy, kỳ thật em cũng rất ủng hộ nha. Dù sao chị và chị gái em thì… lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt mà.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thiệu Quyên nóng bừng, cô vội vàng biện hộ: "Hiểu Y, em cũng đừng nói lung tung, quan hệ giữa tôi và anh rể của em cũng rất đơn thuần.”

Mạc Phàm giờ phút này thật sự cảm thấy, Hạ Hiểu Y là sinh nhầm giới tính. Con bé này rất giỏi tán tỉnh phụ nữ, không làm lưu manh thì hơi uổng phí tài năng rồi.

Thiệu Quyên thoải mái đi tới trước mặt Mạc Phàm, nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười: "Đi đường cẩn thận nhé."

Tuy rằng thời gian quen biết không lâu, nhưng Mạc Phàm đã để lại dấu ấn đủ sâu trong trái tim của Thiệu Quyên. Người này ngày càng tiết lộ nhiều điều bí ẩn thì càng khiến cô càng tò mò về anh ấy hơn.

Thế nhưng, tò mò thì tò mò, nhưng Thiệu Quyên không có ý định chủ động làm sáng tỏ bí ẩn của Mạc Phàm, cô sợ nếu mình làm điều gì đó quá giới hạn thì tình bạn giữa hai bên sẽ không còn nữa.

"Cô cũng phải cẩn thận, chăm sóc bản thân nhiều hơn." Mạc Phàm nói: “Còn nữa, mỗi ngày nhớ thực hành phương pháp tôi đưa cho cô.”

"Biết rồi, sư phụ." Thiệu Quyên nửa đùa nửa thật nói, sau đó, giang hai tay ra:

“Sắp phải chia tay rồi, chúng ta cũng ôm một cái đi.”

"Được." Mạc Phàm nhẹ nhàng ôm Thiệu Quyên, không dùng bất kỳ chút lực nào.

Ở nhà ga, rất nhiều hành khách nhìn Mạc Phàm ánh mắt ghen tị, dù sao được hai người đẹp vây quanh quả thực rất đáng ghen tị.

“Chậc chậc, anh rể thật là quân tử.” Hạ Hiểu Y không nhịn được nói: “Nếu là em, em nhất định sẽ…”

“Hạ Hiểu Y, im miệng cho anh.” Mạc Phàm tức giận nhìn cô.

Thiệu Quyên mỉm cười, lùi lại một bước và nói: "Tôi sẽ mau chóng đến tìm hai người.”

"Được, chị Quyên, em ở Ninh Châu chờ chị." Hạ Hiểu Y vẫy vẫy tay, sau đó khoác tay Mạc Phàm đi vào nhà ga.

Thiệu Quyên đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hai người biến mất trong tầm mắt, hồi lâu cũng không rời đi.

Đôi mắt cô nàng trong veo, dường như có những vì sao lấp lánh trong đó.

Mạc Phàm trước đó không chú ý đến một chút ánh sao này, chỉ cảm thấy ánh mắt Thiệu Quyên sáng hơn, có sức sống hơn những người khác. Nhưng cũng không nghĩ sâu xa về điều đó.

Mà chính Thiệu Quyên cũng không biết, sau khi tiếp xúc với nguyên lực, một số đặc điểm trên thân thể mình bắt đầu dần dần lộ ra.
Chương 60 Phương pháp luyện tập

Trong thế giới nguyên lực, thể chất đặc thù có rất nhiều loại, mặc dù độ tiếp nhận nguyên lực là tiêu chuẩn phổ biến nhất để đánh giá, nhưng không thể áp dụng cho tất cả các thiên tài.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đi tới trước mặt Thiệu Quyên nói: "Xin chào, tiểu thư, có thể nói chuyện một chút không?”

Câu nói này cắt đứt suy nghĩ đang trôi dạt của Thiệu Quyên, cô lắc đầu, nói:

“Thật xin lỗi.”

Nói xong, liền xoay người muốn rời đi.

Tuy nhiên, người đàn ông này vẫn không bỏ cuộc: "Tôi xin tự giới thiệu, tôi là ông chủ của công ty kinh doanh quần áo lớn nhất ở Bắc An ... Ôi, Á!”

Hắn còn chưa nói hết, liền phát ra một tiếng kêu sợ hãi!

Bởi vì, hai nam nhân cường tráng đã xuất hiện sau lưng người đàn ông này, một trái một phải xách bả vai hắn, trực tiếp nâng hắn lên!

“Không ai muốn nghe ngươi tự giới thiệu, cút đi cho ta!”

Hai người đàn ông lực lưỡng vung tay, ném người đàn ông mặc âu phục này ra vài mét.

Người đàn ông ngã xuống đất, chật vật đứng dậy, sau đó khập khiễng bỏ chạy, không dám đến trêu chọc nữa

Sau đó, hai người đàn ông mạnh mẽ cúi đầu trước Thiệu Quyên và nói: “Thiệu tiểu thư!”

"Thì ra là các anh." Thiệu Quyên nở nụ cười: "Mộc Mộc tới rồi sao?”

Hai cường giả này chính là vệ sĩ bên cạnh Mộ Mộc!

"Tiểu thư ở bên kia." Một trong hai vệ sĩ chỉ vào lề đường ở quảng trường nhà ga.

Ở đó, có một chiếc siêu xe sang trọng màu đỏ rực đang đậu, ngay cửa siêu xe, một cô gái cao ráo trong bộ váy đỏ rực đang tựa vào.

Mái tóc của cô nàng được uốn thành những gợn sóng lớn màu đỏ rượu, đeo kính râm, làn da trắng nõn, hơi nhếch đôi môi đỏ tươi, hôn gió Thiệu Quyên.

Cô gái nóng bỏng này, chính là Mộ Mộc!

Thiệu Quyên đi qua, ở bên hông Mộ Mộc bóp một cái, sau đó nói: "Cậu đến trễ, anh Mạc Phàm đã rời đi rồi."

“Anh Mạc Phàm? Sao tớ lại cảm thấy trong xưng hô này của cậu có chút ái muội vậy ta?” Mộ Mộc cười tủm tỉm nói.

Tuy nhiên, cô nàng ngay sau đó giống như phát hiện ra cái gì, kéo kính râm xuống, đôi mắt dài quyến rũ lộ ra vẻ thăm dò, cẩn thận nhìn chằm chằm Thiệu Quyên đánh giá một chút, rồi chậm rãi nói:

“Quyên yêu dấu của tớ, hình như cậu trở nên xinh đẹp hơn nha. Còn có nơi này, cũng thay đổi rồi…”

Trong lúc nói chuyện, Mộ Mộc làm bộ vươn tay, muốn ở trước ngực Thiệu Quyên nắm một cái.

Thiệu Quyên đẩy tay Mộ Mộc ra: "Đừng giở trò lưu manh, xung quanh nhiều người như vậy.”

Giờ khắc này, Thiệu Quyên bỗng nhiên cảm thấy cô nên để cho Hạ Hiểu Y và Mộ Mộc làm quen với nhau. Hai nữ lưu manh này chắc chắn sẽ rất hợp nhau.

“Tớ không nói đùa, cậu thật sự thay đổi nha.” Mộc Mộc rất thông minh, lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt:

“Quyên, cậu bắt đầu tiếp xúc với Nguyên Tinh rồi à? Mạc Phàm kia hướng dẫn cho cậu sao?”

Thiệu Quyên cười gật đầu: "Thời gian tiếp xúc không lâu, mới chỉ có một tuần."

Lúc này, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi từ trên xe bước xuống bên cạnh, dung mạo khá ưa nhìn, môi mỏng, các đường nét trên khuôn mặt tổng hợp cho người ta cảm giác quyến rũ.

Cổ trắng ngần, dáng người cũng là kiểu mà nam thanh niên thích nhất, đường nét nổi, đầy đặn và tinh xảo, ngay cả bộ quần áo rộng thùng thình cũng không che được những đường cong quá đà của cô, ngược lại càng khiến người ta mơ tưởng.

Chỉ là, không giống với ngoại hình này, biểu tình trên mặt người phụ nữ này rất lạnh, giữa lông mày và đôi mắt chứa sự sắc bén.

Tay trái của cô còn cầm một thanh kiếm.

Người và kiếm ở cùng một chỗ, bổ sung cho nhau, tỏa ra sự sắc bén lạnh lẽo từ đầu đến chân.

Đương nhiên, loại khí chất này của nàng, cùng Hạ Hàn Băng vẫn có một chút khác biệt. Hạ Hàn Băng là thuần túy lạnh lùng, trong khi người phụ nữ này lại sắc bén và hung dữ hơn, càng thêm hương vị chín muồi.

Đi tới bên cạnh Thiệu Quyên, cô ấy nói: "Nếu như tôi đoán sai, tư chất của Thiệu tiểu thư hẳn là tương đối không tệ.”

Mặc dù là một lời khen ngợi, nhưng lời nói của cô ấy vẫn có một hương vị lạnh lùng, tựa hồ khí chất bản thân chính là như thế.

"Mộc Mộc, chị gái này là..." Thiệu Quyên chần chờ một chút, hỏi.

Mộ Mộc cười cười, khoác cánh tay của người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng này, nói:

“Tớ quên giới thiệu, chị gái xinh đẹp này là sư phụ của tớ, tên là Cơ Ngưng Vũ. So với chúng ta không lớn hơn mấy tuổi. Cậu gọi chị ấy là chị Ngưng Vũ là được.”

Thiệu Quyên nói: “Xin chào, chị Ngưng Vũ.”

Tuy nhiên, Thiệu Quyên vẫn còn thắc mắc. Cô chưa bao giờ từng nghe nói Mộ Mộc còn có sư phụ. Chẳng lẽ cô bạn thân này của mình đã sớm bắt đầu tu luyện nguyên lực sao?

Ánh mắt Cơ Ngưng Vũ quét Thiệu Quyên trên xuống dưới, sau đó nói: "Thiệu tiểu thư mới tiếp xúc với nguyên lực một tuần đã tiến bộ như vậy, ngoại trừ có thiên phú cực cao ra, còn cần phải có phương pháp luyện tập thật tốt. Nếu được, cô có thể cho tôi xem qua phương pháp luyện tập này không?”

Nói xong lời này, Cơ Ngưng Vũ tựa hồ cảm thấy yêu cầu của nàng có chút không thích hợp, liền bổ sung:

“Đương nhiên nếu như không tiện cũng không sao.”

Lúc Mạc Phàm đưa phương pháp luyện tập này cho Thiệu Quyên, cũng không có đặc biệt yêu cầu cô không thể nói cho người ngoài biết. Bởi vì đối với Mạc Phàm phương pháp này cũng không có gì quan trọng lắm.

Nhưng mà, thứ hắn cảm thấy không quan trọng, có thể đối với một số người lại là vô cùng quý giá.

"Thật ra, cũng không có gì không thể. Tôi đã ghi nhớ tất cả rồi." Thiệu Quyên nói, sau đó liền đọc ra vài câu.

Mộ Mộc nghe không ra sâu cạn, nàng tò mò hỏi Cơ Ngưng Vũ bên cạnh: "Sư phụ, phương pháp luyện tập này rất đặc biệt sao?”

Tuy nhiên, cô hỏi hai lần liên tiếp, cũng không nghe được câu trả lời của Cơ Ngưng Vũ.

Mộ Mộc quay đầu nhìn sư phụ, lúc này mới phát hiện vị sư phụ này của cô toàn thân cứng ngắc, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn luôn lạnh như băng của nàng lúc này lại tràn ngập kinh ngạc cùng phức tạp

“Sư phụ, người làm sao vậy?” Mộ Mộc quan tâm hỏi.

Cơ Ngưng Vũ không đáp lại lời của Mộ Mộc, mà tự minhg lẩm bẩm: "Biến phức tạp thành đơn giản, đạo lý cơ bản như vậy... vì sao ta lại không nghĩ ra?"

Thiệu Quyên cũng không nghĩ tới, sau khi mình vừa đọc ra vài câu phương pháp luyện tập mà Mạc Phàm truyền dạy, phản ứng của Cơ Ngưng Vũ lại lớn như vậy!

Không phải cô chưa từng nghĩ tới phương pháp mà Mạc Phàm truyền lại sẽ rất lợi hại, nhưng mức độ kinh ngạc này của Cơ Ngưng Vũ cho thấy Thiệu Quyên vẫn đánh giá thấp năng lực của Mạc Phàm!

"Cái này... rất lợi hại sao?” Thiệu Quyên có chút ngoài ý muốn hỏi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
  • Dịch giả:Hài chút thôi
Chương 346
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom