• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Binh Vương Thần Cấp (1 Viewer)

  • Chương 381-385

Chương 381 Từng bước từng bước một

Đối với một xạ thủ ưu tú, nhũng sai sót dù chỉ là chênh lệch không phẩy một, đối với bọn họ cũng không thể chấp nhận được. Có thể đối với những xạ thủ bình thường thì những sai sót này không quá to tát, thậm chí còn đã có thể coi là hoàn hảo.

Ảnh Tử lại không nghĩ như vậy, nếu ở khoảng cách năm trăm đến một nghìn mét này mà không đạt được một trăm phần trăm thì quả là một sai lầm nghiêm trọng.

Ông ta nín thở, điều chỉnh nhịp tim xuống tần suất thấp nhất.

Ảnh Tử bắt đầu chờ đợi, chờ khoảnh khắc đó, khoảnh khắc ông ta giết người như vẫn thường làm trong quá khứ.

Lâm Trạch Dương và Hoa Thất đã về tới khách sạn.

Lúc này trước sảnh của khách sạn chỉ có một nhân viên thu ngân và một người lao công, chẳng có bất kỳ tiếng động nào, cũng không biết cả cái khách sạn ba tầng này có vị khách nào khác không.

Lâm Trạch Dương nhìn nhân viên thu ngân và người lao công, rồi quay sang nhìn Hoa Thất, nhưng không nói gì.

Hoa Thất nhướng mày, không nhịn được nói: "Khách sạn này tệ quá, tôi sẽ đổi sang nơi khác."

"Muốn đổi khách sạn thì cũng phải lên lấy hành lý chứ, chúng ta đi lên thôi." Anh thản nhiên nói với cô, rồi đi trước dẫn đầu.

Vừa đặt một chân lên cầu thang, Lâm Trạch Dương chợt nhướng mày, nhưng vẫn bước tiếp. Hoa Thất cũng đi sau anh.

Không lâu sau, Lâm Trạch Dương đã đi tới ngã rẽ của tầng 1 và tầng 2. Đột nhiên, anh vươn tay ra nắm lấy vai Hoa Thất rồi đẩy cô sang một bên. Ngay sau đó anh cũng lăn sang một phía khác.

Bang bang bang.

Tiếng súng chợt vang lên.

Chỉ thấy người lao công đang đang giơ chổi lên, đầu chổi lại đang bốc khói. Hóa ra là một khẩu súng tiểu liên.

Nhân viên thu ngân kia cũng rút một khẩu súng lục ra, nã đạn về phía Lâm Trạch Dương.

Anh không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Thấy đã gần tới mép cầu thang, anh đột nhiên vọt ra ngoài, lao lên phía trên, nhảy lên nửa tầng lầu.

Nhân viên thu ngân và người lao công kia vội vàng thay đổi hướng súng. Một người bắn vào vị trí hiện tại của Lâm Trạch Dương, người kia bắn hướng lên phía trên, nơi Lâm Trạch Dương có thể trốn thoát.

Cho dù không có bất kỳ sự trao đổi qua lại nào giữa hai người đó, nhưng họ vẫn hợp tác với nhau ăn ý như vậy, đúng là hoàn hảo không kẽ hở.

Nhưng ngay lúc này, Lâm Trạch Dương vốn dĩ đang đi lên đột nhiên lại nhảy xuống phía dưới.

Hai tay anh nắm đầy mùn cưa, tùy tiện ném chúng đi.

Trong nháy mắt, một cái lỗ đột nhiên xuất hiện trên cổ của nhân viên thu ngân và người lao công. Họ trừng mắt lên rồi ngã xuống đất.

Mãi cho tới khi đã cận kề cái chết, hai tên sát thủ này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn chưa biết bản thân bị vật gì làm bị thương. Lâm Trạch Dương không hề mang theo súng, mà dù anh có mang thì cũng không thể ra tay nhanh như vậy được. Chẳng lẽ tốc độ tấn công của anh còn nhanh hơn cả đạn.

Còn nữa, vì sao Lâm Trạch Dương lại có thể xoay người nhảy xuống? Rõ ràng thân thể của anh đang nghiêng tới trước, lực quán tính lớn như thế sẽ buộc anh phải tiến lên phía trước.

Tất nhiên, hai người họ không thể nhìn thấy bậc thang mà anh vừa bước lên, một khối đá granite đã biến thành bụi.

Lâm Trạch Dương đi tới cạnh Hoa Thất đỡ cô dậy.

"Đi tiếp nào. Điều kiện nơi này đúng là không được tốt lắm, chúng ta dọn đồ sang nơi khác đi." Anh vừa đi vừa nói.

Không lâu sau, hai người đã đi lên tới tầng ba. Anh vào phòng cầm hành lý giúp Hoa Thất, sau đó lại bước tới đầu cầu thang. Lâm Trạch Dương nhấc một chân lên sắp sửa đặt xuống.

Cùng lúc đó, tại một căn phòng khác ở khách sạn.

"Đi xuống đi, đi xuống đi!" Có ai đó đang nắm chặt hai tay lại, mặt nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương quay camera giám sát, trong lòng thì điên cuồng gào thét.

Sau đó, Lâm Trạch Dương đặt chân xuống, rồi lại nâng lên.

Gương mặt của kẻ kia bắt đầu xuất hiện vẻ hưng phấn vặn vẹo. Nhưng một hồi lâu sau, ánh mắt hắn ta lại dán chặt vào màn hình, cả người đơ ra.

"Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Tại sao lại không nổ? Rõ ràng tao đã kích hoạt thiết bị gây nổ rồi mà? Chỉ cần một lực nhỏ đè lên thôi là cán cân sẽ nghiêng ngay lập tức, vụ nổ sẽ được kích hoạt. Sao lại như vậy?" Người đàn ông cứ như phát điên lên, hồn xiêu phách lạc.

Thì ra cầu thang của khách sạn này đã được lắp đặt thiết bị gây nổ. Bọn chúng lo nếu lúc Lâm Trạch Dương bước lên quá cảnh giác thì không thể làm anh bị thương được, nên lúc ấy vẫn chưa kích hoạt thiết bị gây nổ.

Phải nói rằng thủ đoạn của những kẻ này quả thật rất tinh vi. Chúng thích giáng những đòn chí mạng vào người khác, khiến họ khó lòng phòng bị.

Vậy tại sao bây giờ nó lại không nổ?

Rầm!

Một âm thanh đột nhiên vang lên. Cánh cửa của căn phòng người này đang ở bị đá văng ra.

Lâm Trạch Dương đang đứng trước cửa phòng.

Người đàn ông trừng lớn hai mắt ra. Hắn ta định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại phát hiện bản thân không thể nói được gì. Hắn ngã xuống nền đất, hai mắt vẫn đang mở to.

Lâm Trạch Dương liếc nhìn người nọ. Sau đó, anh xoay người nói với Hoa Thất: "Chúng ta đi."

Rồi cả hai cùng đi lên sân thượng.

Ngay khi vừa đặt chân lên bậc cầu thang của khách sạn này, Lâm Trạch Dương đã cảm giác được có kẻ động tay động chân vào, nên suốt cả đường đi, anh đã rất cẩn thận.

Nhưng vẫn không ngờ được bọn chúng có thể kiên nhẫn đến thế, đến cuối cùng mới ra tay.

May mắn thay, vào những khoảnh khắc cuối cùng, nhờ trực giác nhạy bén được rèn luyện trong nguy hiểm mà anh đã cảm nhận được mối đe dọa này. Cho nên bậc thang cuối cùng kia, Lâm Trạch Dương không bước xuống.

Ngay lúc đó, anh tập trung cao độ thì phát hiện cách đó không xa có một tiếng vang lạ trong một căn phòng.

Thế là chúng ta có cảnh vừa rồi.

Bây giờ đã biết được dưới chân cầu thang có ngòi nổ, nên tất nhiên, Lâm Trạch Dương sẽ không do dự mà lựa chọn đi lên tầng trên.

Cùng lúc đó, có bóng người núp trong bóng tối của một tòa nhà lân cận mỉm cười.

Quả nhiên, tên này không dễ ăn như vậy. May mà ông ta đã đoán được tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Vậy thì, con mồi của ta…

Vì trên người của ngươi có bóng dáng của ta, nên ngươi đừng hòng trốn thoát.

Ảnh Tử nghĩ như vậy, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh như thường. Cho dù khóe miệng có nhếch lên nhưng ánh mắt lại không hề có sự dao động nào.

Đối với một xạ thủ ưu tú, sao có thể vì tâm trạng thay đổi hay những việc khác ảnh hưởng tới đường đạn của mình?

Việc này đối với một sát thủ SSS hàng đầu, là chuyện không thể nghi ngờ.
Chương 382 Rốt cuộc cậu là ai?

Lâu nhất là lúc chuẩn bị, nhanh nhất là lúc nổ súng, lợi hại nhất chính là lúc giết người. Đó là tôn chỉ* của Ảnh Tử.

*Tôn chỉ: nguyên tắc chính chi phối mục đích hoạt động của một tổ chức.

Quả nhiên, chuẩn bị kỹ lưỡng tỉ mỉ như vậy thì có thể đổi lại một kết quả khiến người ta vô cùng hài lòng. Tất cả đều diễn ra như trong tưởng tượng. Gì mà Lâm Trạch Dương xuất thân bí ẩn khó lường? Nào là sức mạnh vô địch? Lại còn một mình có thể chọi với mấy sát thủ tinh nhuệ?

Thậm chí còn làm khó được người của Cổ thế gia, khiến họ cảm thấy khó giải quyết. Cũng có thể đó là sự thật, Lâm Trạch Dương quả thật rất mạnh. Anh vậy mà còn có thể áp chế được nhóm nhỏ những người kính sợ Cổ thế gia.

Nhưng mấy cái đó thì nói lên được gì chứ? Chẳng phải chỉ để người ta biết người của Cổ thế gia mua danh chuộc tiếng thôi à? Cũng không thể dựa vào việc đó để nói mấy tên sát thủ cấp bậc S đều vô dụng?

Hoặc cũng có thể nói, là do Ảnh Tử ông ta quá mạnh.

Ảnh Tử hít một hơi thật sâu, hơi thở này chạy qua toàn bộ cơ thể ông ta. Giờ phút này, Ảnh Tử như hòa chung làm một với xung quanh. Ông ta là không khí, không khí cũng là ông ta. Máu huyết lưu chuyển kết hợp với hơi thở tạo thành một tiết tấu hoàn hảo.

Đầu ngón tay của Ảnh Tử đặt trên cò súng, đôi mắt sắc bén như đại bàng kia nhìn chằm chằm về phía trước, như thể đã phát hiện ra dấu vết trên mặt đất.

Khẩu Barrett lúc này đây đã qua cải tiến và quả thực xứng với cái danh của nó. Dù là nói về uy lực hay độ chính xác, trong vòng bán kính nghìn mét này thì đố khẩu súng nào khác có thể sánh nổi với nó.

Quan trọng hơn là khẩu Barrett và cánh tay của Ảnh Tử cứ như hòa lại làm một. Khẩu súng là cánh tay của ông ta, mà cánh tay của ông ta cũng chính là khẩu súng.

Trên ban công của khách sạn, có một người bước ra, người này cao khoảng một mét bảy mươi sáu, dáng người hơi gầy. Dưới bóng trăng mờ ảo, mặc dù không thể thấy rõ khuôn mặt của người này, nhưng dựa vào dáng vóc thì có thể khẳng định đây chính là Lâm Trạch Dương!

Hơn nữa cũng bởi vì Hoa Thất còn đang đi sau người này khoảng ba mét!

Hoàn hảo! Hoa Thất cách Lâm Trạch Dương khoảng ba mét. Trong khoảng cách này, tuy rằng khi đạn Barrett nổ tung vẫn có thể gây ra thương tích cho cô, nhưng chắc chắn sẽ không khiến cô bỏ mạng.

Ảnh Tử cảm thấy bản thân quá may mắn, nhiệm vụ của ông ta là trừ khử Lâm Trạch Dương và bắt Hoa Thất, nhưng phải bắt sống. Bây giờ chẳng phải mọi thứ được đúng ý rồi sao?

Tập trung, nín thở lại… Ngón tay của Ảnh Tử kéo cò súng một cách nhẹ nhàng. Khẩu Barrett tuy đã được lắp giảm thanh, nhưng lúc này vẫn tạo ra một âm vang nặng nề, như tiếng động cơ gầm rú của một chiếc xe thể thao, mang theo một cảm giác chấn động khó tả.

Cảm giác này truyền tới bả vai, cùng với sự tê dại do phản lực, còn có loại cảm giác mà một xạ thủ mỗi lần nổ súng đều sẽ có. Ảnh Tử cảm thấy phát súng này quá tuyệt vời.

Trăm phần trăm sẽ trúng mục tiêu!

Thậm chí ông ta chẳng cần nhìn tiếp cũng biết trước cảnh tượng sẽ máu me tanh tưởi thế nào. Đạn của Barrett sẽ nổ tung đầu của mục tiêu thành những mảnh nhỏ, lúc đấy máu và thịt hòa lẫn vào nhau, cả một mảng trời rực đỏ. Mùi máu trong không khí tanh nồng tới mức còn lâu mới tan đi hết.

Bùm!

Quả nhiên, một tiếng nổ trầm vang lên, giống như một quả bóng vỡ, cũng giống tiếng pháo.

Ảnh Tử nhìn một khoảng không toàn màu máu quen thuộc mà quyến rũ kia, khóe miệng nhịn không được nhếch lên. Chỉ là…

Lát sau, đôi mắt ông ta mở to, ánh mắt dán chặt vào người của Hoa Thất. Tại sao lại như vậy?

Hoa Thất không hề chết, thậm chí một vết thương cũng không có, khuôn mặt cũng chẳng bị máu nhuộm đỏ như ông ta tưởng tượng. Cứ như… Cứ như cô biết được đang có một khẩu Barrett hướng về mình, nên đã chuẩn bị trước để tránh vậy!

Sao lại như vậy? Tuy rằng khi Barrett nã đạn có tạo ra âm thanh, thậm chí còn có cảm giác rung chấn trong không khí, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cứ cho là có thể cảm nhận được trước, thì Hoa Thất làm sao có thể phản ứng kịp chứ?

Tất cả chỉ diễn ra không đến một giây, cho dù có phản ứng kịp thì độ nhanh nhẹn của thân thể cũng không thể đạt tới mức này được!

Nhịp tim của Ảnh Tử đột nhiên nhanh lên, ông ta quay đầu lại.

Ngay lúc này, ông ta bỗng có cảm giác cơ thể của mình bị ai đó khoét rỗng… Nhưng… may mắn thay… phía sau không có ai cả.

Ảnh Tử không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn ra. Chỉ vài giây này, toàn thân đã ướt sũng, cứ như được vớt từ đáy sông lên vậy.

Đột nhiên, một lần nữa, ông ta lại quay đầu lại. Cả người lại rơi vào trạng thái căng thẳng. Nếu như so sánh Ảnh Tử với một cây cung, thì đây chắc chắn là một cây cung đã căng hết mức, chỉ cần một chút mưa gió thôi cũng có thể khiến nó đứt.

Ảnh Tử cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Ông ta chỉ biết bản thân đang đổ mồ hôi không ngừng, ướt đẫm từ trên xuống, sinh mệnh hao mòn bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Đôi mắt ông ta cứ dán chặt vào phía sau, nhìn chằm chằm vào người đó.

Đúng vậy, không biết từ khi nào đã có một người đang đứng ngay phía sau Ảnh Tử.

Ảnh Tử là một xạ thủ, mắt nhìn lục lộ*, đối với mỗi một sát thủ mà nói, chính là yêu cầu cơ bản nhất, thêm vào đó còn phải nhạy bén với môi trường xung quanh.

*Lục lộ: thượng (trên), hạ (dưới), tiền (trước), hậu (sau), tả (trái), hữu (phải).

Nói hơi quá một chút, thì những tay xạ thủ đã đạt cấp độ này đã có thể trong vòng bán kính năm mét, nghe được tiếng vỗ cánh dù chỉ là của một con muỗi nhỏ.

Thế nhưng bây giờ, có một người đang đứng ngay sau ông ta, chỉ cách ông ta có ba mét, mà ông ta lại không hề phát hiện!

Ông ta sao có thể không thể lo lắng tới mức này chứ?

Sắc mặt người kia cực kỳ bình tĩnh, lặng như mặt hồ. Không, không thể gọi là mặt hồ được! Mặt nước còn có những gợn sóng lăn tăn, nhưng gương mặt kia phải nói bình tĩnh vô cùng, cứ như thể sẽ không xuất hiện bất kỳ sự dao động nào vậy.

Không có sát khí, không có giận dữ, không căm hận, mà cũng không phải cố ra vẻ mặt lạnh lùng. Gương mặt kia bình thường đến không thể bình thường hơn.

"Cũng không tệ." Lâm Trạch Dương lên tiếng, còn gật đầu với Ảnh Tử.

Đúng vậy!

Người đứng sau lưng của Ảnh Tử chính là Lâm Trạch Dương!

Anh vẫn chưa chết.

Vậy nên, người mà Ảnh Tử ngắm vào đầu ban nãy chắc chắn không phải là anh.

Ảnh Tử không dám hít thở, ông ta cảm giác được sự áp bức tới tận cùng, dù cho đối phương vẫn hành xử rất nhẹ nhàng.

Một lát sau, ông ta mới lấy lại được chút sức lực, hỏi anh một câu mang theo sự tuyệt vọng.

"Cậu là ai?"

Ảnh Tử làm sao có thể tin Lâm Trạch Dương chỉ là một kẻ tầm thường.

Với thứ năng lực và sức mạnh kia, sao người này có thể là hạng người vô danh tiểu tốt chứ?
Chương 383 Lệnh truy sát toàn thành.

Ảnh Tử ngã xuống mặt đất. Đã chết.

Nhưng ngay cả khi đã chết, gương mặt của ông ta cũng không chút phẫn nộ hay không cam lòng nào, thậm chí còn mang theo một nụ cười, cũng có chút nhẹ nhõm.

Phải biết rằng Ảnh Tử dù sao cũng là một sát thủ bậc SSS, bất cứ khi nào cái tên này xuất hiện cũng chiếm một vị trí cực kì nổi bật trên bảng xếp hạng lính đánh thuê.

Một kẻ như thế sẽ cúi đầu trước kẻ khác sao? Một kẻ như thế có bao nhiêu kiêu ngạo, sao có thể thừa nhận thất bại của bản thân? Nhưng biểu hiện ngay lúc này của ông ta đã nói lên tất cả.

Khi đã cận kề cái chết, Ảnh Tử vẫn chưa biết được tại sao Lâm Trạch Dương lại phát hiện ra có xạ thủ, anh làm sao để tìm ra ông ta, rồi lặng lẽ đi tới phía sau ông ta.

Lâm Trạch Dương liếc nhìn Ảnh Tử nằm trên mặt đất, trên gương mặt anh vẫn chẳng có bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào. Thậm chí anh còn không liếc mắt nhìn ông ta thêm một cái.

Lâm Trạch Dương đã hiểu quá rõ rằng thế giới này cực kỳ khốc liệt. Chỉ trong chốc lát, chuyện người sống kẻ chết là hết sức bình thường.

Nhưng anh vẫn phải lần nữa thừa nhận, toàn bộ kế hoạch của người này có thể nói là hoàn hảo.

Nếu như vừa nãy anh thật sự đi từ sân thượng đi ra, cho dù không chết đi chăng nữa nhưng chắc chắn sẽ bị trọng thương. Cái tên gọi “vua truy kích tầm xa” của Barrett cũng không phải là nói chơi, huống chi thứ này còn đi cùng với một xạ thủ giỏi như vậy.

Sau khi giết chết kẻ ở trong phòng giám sát, Lâm Trạch Dương đang chuẩn rời khỏi phòng, đi về phía sân thượng.

Nhưng… Cuối cùng anh vẫn dừng bước lại. Bằng kinh nghiệm xương máu của mình, Lâm Trạch Dương nhanh chóng nhận ra đây là một cái bẫy.

Chẳng lẽ không đúng sao? Dưới chân cầu thang thì lắp thiết bị kích nổ, dưới lầu còn có tiếng bước chân người qua lại, rõ ràng là đang cố tình cảnh báo cho anh biết rằng dưới tầng có nguy hiểm, anh chỉ có thể đi lên phía trên sân thượng. Lúc đó, Lâm Trạch Dương không hề biết có xạ thủ ở đây, nhưng…

Anh dám khẳng định rằng cả dưới tầng và trên tầng đều đầy rẫy nguy hiểm.

Ngay lúc này, Lâm Trạch Dương đi tới gần cửa sổ thì ngửi được mùi thuốc lá.

Mùi rất nhạt, gần như hòa vào trong không khí, nhưng vì từng đợt khói cứ nối tiếp nhau không ngừng nên anh mới nhận ra được.

Lâm Trạch Dương lập tức nhớ tới một người.

Eagle Eye! Một thành viên trong đội của anh. Người này cũng là một xạ thủ, nhưng tất nhiên, Ảnh Tử và hắn lại không cùng đẳng cấp. Ít nhất, tới bây giờ thì Eagle Eye vẫn còn sống, còn sống vô cùng tốt, được người ta gọi là “Vua xạ thủ”, mà Ảnh Tử thì đã chết.

Người này có một thói quen, là khi "đi săn" thì rất thích hút thuốc.

Nhưng sự khác biệt giữa Eagle Eye và Ảnh Tử là khi hút thuốc, hắn sẽ chẳng hề quan tâm tới hướng gió. Nói cách khác, là mọi thứ đã nằm gọn trong lòng bàn tay của người này. Ngay lúc nổ súng, hắn cũng không cần phải ngắm vào mục tiêu. Hắn vào lúc đó chỉ đơn giản là muốn hút một điếu thôi.

Thế là ngay lập tức, Lâm Trạch Dương có cảm giác có xạ thủ gần đó.

Sau đó, anh gặp một sát thủ đang đi lên từ dưới lầu, nhanh chóng khống chế tên đó lại, để hắn mặc quần áo của anh đi lên sân thượng.

Sở dĩ Hoa Thất cũng đi theo phía sau hắn là để khống chế tên kia, cũng là vì Lâm Trạch Dương đã cảnh báo trước đó.

Kế tiếp, chính là một màn chúng ta đã thấy.

Không lâu sau, Hoa Thất đã tới chỗ của Lâm Trạch Dương.

"Chúng ta đi tìm phòng ngủ đi, đêm nay sẽ không có chuyện gì nữa đâu." Tổ chức sát thủ đã tổn thất nhiều nhân lực như vậy, chắc hẳn chúng cần một thời gian nữa để điều chỉnh lại kế hoạch, thậm chí là từ bỏ luôn cái kế hoạch đó.

Một sát thủ bậc SSS, vài sát thủ bậc S nữa, với số lượng đó thì dù là tổ chức nào đi nữa thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua.

Sau đó, Lâm Trạch Dương bước vào thị trấn Long Tỉnh.

"Cái gì? Ảnh Tử thất bại?"

Trong một căn phòng nhỏ tối đen bên ngoài thị trấn Long Tỉnh, một giọng nói đầy kinh ngạc lên tiếng, bởi vì quá khiếp sợ mà người này còn không thể kiềm chế giọng của mình, có chút run lên.

Tất cả mọi người ở đó không khỏi im lặng.

Bọn chúng khá quan tâm tới nhiệm vụ lần này, chiêu mộ tới những ba tên sát thủ cấp SSS, hai mươi mấy tên sát thủ cấp S, thậm chí còn liên hệ với sát thủ huyền thoại như Chu Tường.

Vốn dĩ mục tiêu của chúng rất đơn giản, chỉ là một người gốc Trung Hoa, đã từng là sát thủ bậc S, chả nhẽ một tiểu đội như kia không đủ để nghiền nát người này sao?

Nếu không phải ở giữa các xuất hiện thêm chuyện của Hoa Thất, chúng còn nghĩ có khi bây giờ đã lấy được đồ từ tay Tần Quân Dao rồi. Sau đó sẽ phá hết mọi thứ, nhận tiền thưởng rồi đến một hòn đảo nào đó tận hưởng niềm vui cuộc sống.

"Phải làm sao đây?" Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, tốt thất thì cũng tổn thất rồi, quan trọng nhất là phải tìm ra biện pháp.

"Tên Lâm Trạch Dương kia thật sự mạnh tới vậy sao?" Một người lên tiếng hỏi.

"Chúng ta gần như không thể tra ra bất cứ thông tin gì về người này. Cứ như thể có một tấm lưới rộng bao lấy hắn, đã thế lại còn vô cùng chắc chắn. Người của ta chưa thể coi là đối thủ được, thậm chí còn có kẻ móc tấm lưới này với ảo ảnh nữa." Có người nói ra thông tin mình vừa nhận được.

Mọi người lại im lặng.

"Ảo ảnh… Tên Lâm Trạch Dương này… đừng nói hắn là King đấy nhé?" Giọng nói của ai đó run rẩy vang lên.

Người đàn ông đó vừa dứt lời đã ngay lập tức ngậm miệng lại.

Sau đó, không một ai dám nói tiếp về chuyện này. Bởi vì chuyện này không thể xảy ra, tại sao King lại xuất hiện ở đây? Đây không phải mơ thì là gì?

"Chúng ta mà sợ hắn sao? Tôi đề nghị phát lệnh truy sát toàn thành!" Có kẻ nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.

Nhưng sau đó mọi người lại tiếp tục im lặng.

Lệnh truy sát toàn thành ở trong tổ chức sát thủ là lệnh truy sát cao nhất, cũng là lệnh tàn nhẫn nhất.

Nói cho đơn giản dễ hiểu, thì lệnh truy sát toàn thành này là tất cả các sát thủ trên đất nước này cùng tiêu diệt một mục tiêu. Chỉ cần mục tiêu chưa bỏ mạng, không một ai được phép rời đi.

Có nghĩa là giữa hai bên, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết. Không có đường khác.

"Có cần thiết không? Chỉ là một người tên Lâm Trạch Dương thôi mà? Với cả, mục tiêu ban đầu của chúng ta cũng không phải hắn." Một người khác nói, nhưng giọng rất nhỏ, cứ như chính người này cũng không tin vào những gì mình nói.

Cả phòng lại im hơi lặng tiếng.

Là những nhân vật đứng đầu cấp trung của tổ chức, bọn chúng đã trải qua không biết bao nhiêu mưa to gió lớn, thế nhưng không ai nghĩ rằng có một ngày tất cả đều phải đau đầu đến thế, chỉ vì một chàng trai trẻ.

Nếu như là lúc bình thường, đội ngũ của chúng khi đối diện với một số người đứng đầu các quốc gia nhỏ còn có thể cùng nhau nói chuyện thân mật nữa.
Chương 384 Đồ ngốc

Khi Lâm Trạch Dương và Hoa Thất đang đi tìm một nơi dừng chân ở Long Tỉnh thì Cổ Nhất và Cổ Nhĩ lại xuất hiện trước mặt họ.

Nhìn thấy hai người này, Lâm Trạch Dương có chút kinh ngạc, nhưng anh cũng nhanh chóng hiểu ra. Dựa theo lẽ thường mà nói, những tay sát thủ kia bây giờ hẳn là đang do dự lắm đây. Nhưng để những người người này về đội mình thì cũng là một cách.

Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua xung quanh. Nơi này là một con đường khá nhỏ và hẻo lánh, gần bờ sông, cũng chẳng mấy ai qua lại.

Sau khi phát hiện ra, anh liếc nhìn Cổ Nhất, nói: "Sao, cậu định ra tay tại đây à?"

Nếu đã gặp nhau trên con đường vắng người như thế này thì chắc chắn là là muốn động thủ. Lâm Trạch Dương kh tin rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên của hai bên.

Cổ Nhất không trả lời anh mà chỉ nói: "Tôi không biết anh là ai, cũng không biết anh đến từ gia tộc nào. Nhưng tôi nghĩ, dù xuất thân của anh có ra sao thì gia tộc đó hẳn là sẽ làm tất cả vì anh. Tôi cũng tin rằng vị trưởng bối kia cũng là một người không thể coi thường khi có thể bồi dưỡng ra một người như anh. Vậy nên tôi hy vọng giữa hai bên sẽ không có thù hận cá nhân."

Lâm Trạch Dương nhíu mày, hỏi lại: "Ý cậu là sao?"

Cổ Nhất đảo mắt, dừng lại trên người Hoa Thất, nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Hoa Thất thấy thế cũng cau mày lại, sau đó cô nàng tinh nghịch thè lưỡi ra, nói với Cổ Nhất: "Cái lão già đầu này, lảm nhảm cái gì vậy hả?"

Cổ Nhất lại không thèm để ý tới Hoa Thất nữa, quay sang nhìn Lâm Trạch Dương, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc mà nói: "Có lẽ anh không biết gì về cô ta, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng cô ta lại liên quan tới lợi ích rất lớn, sẽ không ai buông tha cho cô ta đâu. Vậy… anh và cô gái này có quan hệ gì?"

Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi một lát rồi thành thật trả lời: "Cũng không phải thân quen gì lắm đâu. Tôi chỉ gặp cô ấy trên tàu thôi."

Cổ Nhất kinh ngạc, mãi sau mới nói tiếp: "Tốt. Nếu đã thế, vậy anh tránh xa cô ta ra một chút đi."

Lâm Trạch Dương khó hiểu nhìn Cổ Nhất: "Sao phải làm thế?"

Cổ Nhất lại sửng sốt. Tại sao ấy hả? Vừa nãy hắn nói chưa đủ rõ ràng à?

Hắn quyết định nói ra những gì hắn biết: "Thú thật với anh, tôi đang đại diện cho cả tổ chức sát thủ nói chuyện với anh. Họ gửi cho anh một tối hậu thư. Rằng nếu như anh tiếp tục bảo vệ người phụ nữ này, họ sẽ kích hoạt lệnh truy sát toàn thành anh đấy!"

Cổ Nhất nói xong thì thì nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương, muốn xem anh sẽ phản ứng như thế nào.

Nhưng… Kết quả là Lâm Trạch Dương chẳng có bất kỳ phản ứng nào, đến cả lông mày cũng chẳng thèm nhướn lên. Ánh mắt anh cũng không hề dao động, bình tĩnh tới đáng sợ.

Cổ Nhất không khỏi kinh ngạc thêm lần nữa, hỏi lại: "Chả nhẽ anh không biết lệnh truy sát toàn thành là gì sao?"

Trong đầu hắn ta bây giờ chỉ có duy nhất một lý do có thể giải thích tại sao Lâm Trạch Dương vẫn giữ được bình tĩnh như thế này. Cũng đúng thôi, một đệ tử của một thế gia lánh đời không biết nhiều về thế giới của lính đánh thuê cũng bình thường.

Lâm Trạch Dương lắc đầu, đáp: "Tất nhiên tôi biết chứ. Lệnh truy sát toàn thành không phải chỉ là tất cả các sát thủ sẽ truy sát tôi, chưa ai chết thì chưa về à?"

Cổ Nhất cảm thấy số lần hắn phải há hốc mồm vì ngạc nhiên trong ngày hôm nay quá nhiều, cứ như cả đời cộng lại cũng không nhiều bằng vậy.

Hắn thật sự chưa từng gặp người như Lâm Trạch Dương trước đây, cái người mà không hề chơi theo lẽ thường chút nào.

"Anh không sợ thật sao? Đừng giả bộ nữa! Tôi cũng tin là anh đã biết, rằng cái thị trấn bé nhỏ này đã bị bao vây bởi các sát thủ. Nói cách khác, nếu như anh có bất cứ hành vi gì, lệnh truy sát toàn thành sẽ được kích hoạt ngay tại đây." Cổ Nhĩ không nhịn được nữa, hét lên với Lâm Trạch Dương.

Trong cái thị trấn này không hề có ngóc ngách nào an toàn để đặt chân lên. Cổ Nhĩ không hề muốn tin rằng chàng trai trẻ tuổi hơn mình đang đứng trước mặt hắn đây lại mạnh hơn cả bản thân hắn, hơn nữa còn không phải người của Cổ thế gia!

Nên hắn cảm thấy Lâm Trạch Dương đang giả vờ hơi quá. Bởi vì những lời như thế, đến cả hắn cũng không dám thốt ra nữa là. Cái tổ chức sát thủ này sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi, dù thế lực phía sau ngươi có lớn thế nào.

Ngay lúc này, những sát thủ đang có mặt ở Long Tỉnh đủ khả năng để trừ khử Lâm Trạch Dương, có khi cả Cổ Nhĩ hắn và ông nội hắn nữa đấy!

Nhưng Lâm Trạch Dương vẫn quay người rời đi, chẳng thèm ngoảnh lại nhìn họ một cái.

Anh đi được vài bước thì đột nhiên quay đầu lại, không nhìn Cổ Nhất hay Cổ Nhĩ, mà là nhìn về phía Hoa Thất: "Cô còn đứng đấy làm gì thế? Đêm nay muốn ngủ ở đây à?"

Hoa Thất ngạc nhiên trong chốc lát, gương mặt cô nhanh chóng xuất hiện một nụ cười, cứ như cô nàng không thể kiềm chế được vậy.

Sau đó, cô đi theo Lâm Trạch Dương, vừa đi vừa nhảy, y hệt một đứa trẻ chưa kịp lớn.

Cô cứ đi sau anh, không đi sát ngay bên cạnh.

Lúc này, trong lòng Hoa Thất thật sự rất vui, cả người vì vui vẻ mà muốn nổ tung ra. Thậm chí cô còn muốn khóc vì hạnh phúc đây này.

Nhìn Lâm Trạch Dương và Hoa Thất bỏ đi, cả Cổ Nhất và Cổ Nhĩ đều không nhịn được mà cau mày lại.

Sau đó Cổ Nhĩ quay sang hỏi Cổ Nhất: "Tại sao lại như thế? Ông nội, tại sao lại có chuyện này? Tên Lâm Trạch Dương thừa biết rằng sẽ rất nguy hiểm, có khi hắn ta còn phải bỏ mạng. Nhưng hắn vẫn giúp người phụ nữ kia. Chẳng phải hắn và cô ta không có quan hệ gì sao?"

Cổ Nhất chỉ lắc đầu, không nói gì thêm. Bởi ông ta cũng đang nghĩ mãi không ra, và cũng muốn biết đáp án cho cái vấn đề này.

"Tại sao? Tại sao anh lại giúp tôi? Bộ anh không sợ chết hả?" Đi được một đoạn đường, Hoa Thất cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.

Lâm Trạch Dương quay người lại, gõ vào đầu Hoa Thất một cái: "Dám hỏi nhiều như thế à?"

Cô trợn mắt nhìn anh, cũng không dám hỏi thêm cái gì nữa.

Lâm Trạch Dương bước tiếp về phía trước. Được một đoạn thì anh đột nhiên dừng lại.

Hoa Thất cũng dừng lại. Cô ngơ ngác hỏi: "Đừng nói là anh hối hận rồi đấy nha? Không được! Đàn ông con trai nói được là phải làm được chứ!"

Nói xong, cô nàng lo lắng, nước mắt như sắp rơi ra.

"Anh mà hối hận thì thôi vậy. Kẻ như tôi, không ai quan tâm cũng là điều dễ hiểu mà. Anh… Anh cứ đi đi… " Hoa Thất cắn chặt môi, cúi đầu xuống đất.

"Á!" Đột nhiên cô kêu lên.

Cô ngẩng đầu lên, tức giận hét lên: "Sao anh đánh tôi?!"

"Đồ ngốc!" Lâm Trạch Dương cũng tức giận nói với Hoa Thất.
Chương 385 Khí trường

"Thế anh nói xem, tại sao anh lại bảo vệ tôi? Có phải anh thích tôi không đấy? Tôi nói cho anh biết tôi cũng vừa mới trưởng thành thôi. Tuy hình mẫu lý tưởng của tôi không phải ông chú như anh nhưng nếu anh có thể bảo vệ tôi thì có thể miễn cưỡng xem xét chuyện yêu đương với anh… Ối!"

Hoa Thất mới nói được vài câu đã bị Lâm Trạch Dương gõ vào đầu một cái nhưng cô không hề tức giận mà vẫn nở nụ cười. Lúc này cô đã có thể khẳng định được Lâm Trạch Dương không hề nói suông. Anh thật sự sẽ bảo vệ cô, không hề bỏ cô lại!

"Cô có đi tiếp không đấy?" Lâm Trạch Dương định nói gì đó nhưng thấy thế thì chẳng muốn nói gì nữa. Anh bước tiếp.

"Có chuyện gì vậy? Chờ tôi với!" Hoa Thất vội la lên, cô nhanh chóng đuổi theo.

Lâm Trạch Dương khẽ thở dài.

Thật sự thì anh không có bất kỳ lý do nào để bảo vệ cô. Nếu làm thế anh sẽ phải đối mặt với hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Cô nàng này hẳn là đã gây ra chuyện gì nghiêm trọng mới khiến tổ chức sát thủ kia tức giận tới mức này nên bây giờ mới không khác gì lệnh truy sát toàn thành cả.

Hơn nữa, từ đầu tới cuối Hoa Thất không hề có ý định chia sẻ chuyện này cho anh, cũng chưa từng giúp anh chuyện gì cả.

Nhưng Lâm Trạch Dương vẫn không hiểu vì sao bản thân lại đi bảo vệ cô nàng. Có lẽ là nhìn cô giống như một đóa hoa trắng nhỏ bé?

Bất kể là chuyện gì, chỉ cần là chuyện Lâm Trạch Dương đã quyết thì không ai có thể thay đổi. Kể cả Diêm Vương cũng vậy thôi! Bởi vì Lâm Trạch Dương này là King! Trên cả Diêm Vương đấy!

Không lâu sau Lâm Trạch Dương và Hoa Thất đi tới một ngã rẽ.

Đi qua ngã rẽ này cả hai người đã tới con đường sầm uất nhất trong thị trấn.

Lâm Trạch Dương đột nhiên dừng bước.

Ngay lúc đó một cơn gió nhẹ thổi qua, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu. Giống như một cơn gió mát giữa mùa hè oi ả, cũng như một tia nắng ấm giữa trời đông giá rét làm cho ai cũng muốn ôm vào.

Lâm Trạch Dương kéo Hoa Thất lùi về phía sau.

Gió thổi đến từ một bên thế nhưng không hề mất mà còn đổi hướng ngược lại thổi về phía Lâm Trạch Dương.

Một ngọn gió bình thường có thể tự đổi hướng sao?

Nhưng có đổi thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Chuyện này có chút kỳ lạ, ít nhất gió yếu như thế, sao mà làm người ta trọng thương được chứ?

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương ngay lúc này lại cực kỳ nghiêm túc. Từ lúc trở về thị trấn, chưa bao giờ anh nghiêm túc như vậy cả.

Lâm Trạch Dương tập trung cao độ. Đôi mắt anh nhìn chằm chặp vào cơn gió vô hình phía trước như thế có gì đó bất thường.

Sau đó anh kéo Hoa Thất lùi lại một bước, lại một bước, rồi một bước nữa.

Gương mặt Hoa Thất hoang mang. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đến cả cơn gió vừa nãy thổi qua cô nàng cũng không cảm nhận được.

Hoa Thất muốn lên tiếng nói gì đó nhưng Lâm Trạch Dương nắm tay cô rất chặt, khiến cô không nhúc nhích được.

Nên trong chốc lát, cô nhận ra có gì đó không ổn. Nhưng mà…có chuyện gì mới được chứ?

Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng dừng lại, anh đứng yên.

Anh vươn một bàn tay ra, xòe năm ngón tay, xoay tay một cái rồi nắm chặt lại như đang cầm cái gì đó.

Sau đó mọi thứ trở lại bình thường. Sắc mặt Lâm Trạch Dương cũng bình tĩnh trở lại, cơn gió kỳ lạ trong không khí cũng biến mất.

Đúng lúc đó một người đàn ông trung niên bước ra từ ngã rẽ.

Là đại trưởng lão của Cổ gia, Cổ Nhất!

Cổ Nhất nhíu chặt mày lại, vẻ mặt ông ta nghiêm túc hơn bao giờ hết, đôi mắt cũng nhìn chòng chọc vào Lâm Trạch Dương.

Trong khoảnh khắc này không khí cứ như bị đóng băng lại bởi ánh mắt của Cổ Nhất, như thể mọi thứ trên đời này đều vô nghĩa, như cát như bụi.

Hoa Thất cũng cảm giác như bản thân không hề tồn tại. Cả thể xác, ý thức và linh hồn cũng biến mất.

Lâm Trạch Dương mỉm cười, nhẹ nhàng kéo Hoa Thất.

Lúc này cô nàng mới bừng tỉnh từ cơn mê.

Cổ Nhất thấy thế không khỏi nhướn mày lên, sau đó cả khuôn mặt ông ta tràn ngập vẻ nghi hoặc. Ông ta không thể tin được những gì vừa diễn ra đều là trò của Lâm Trạch Dương.

Ngọn gió vừa rồi cũng không phải là gió tự nhiên mà là do Cổ Nhất tạo ra. Tức tới mức phóng ra!

Đây là một kỹ xảo chỉ có bậc tông sư mới làm được. Nó không chỉ biểu tượng cho thân phận và địa vị mà còn cho cả sức mạnh.

Đương nhiên ở thời điểm hiện tại Cổ Nhất vẫn chưa làm được. Nếu ông ta đã đạt được tới trình độ này thì ông ta đã làm gia chủ của Cổ gia và cháu trai của ông ta cũng trở thành người thừa kế duy nhất của Cổ gia từ lâu rồi.

Thật ra vừa rồi ông ta làm được chỉ là cảm xúc nhất thời, ngẫu nhiên một lần mới được. Giống như chúng ta đứng trên sân bóng rổ ném bóng một cách lung tung.

Nhưng dù có là ngẫu nhiên và đạo khí kia có yếu tới đâu sau khi thoát ra khỏi người của Cổ Nhất vẫn không bị ông ta kiểm soát nghĩa là ông ta vẫn rất tức!

Tại sao Lâm Trạch Dương có thể hóa giải đòn này dễ dàng như vậy chứ?

Cổ Nhất thì không biết đạo khí kia yếu tới mức nào, có thể gây thương tích ra sao nhưng một tông sư cũng không thể nhẹ nhàng hóa giải nó như vậy được.

Nếu không thì sao được gọi là kỹ xảo bậc nhất của tông sư chứ?

Ông ta nhìn Lâm Trạch Dương không chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm nữa.

Khí tức xung quanh người Cổ Nhất tăng lên, ảnh hưởng tới toàn bộ khí trường xung quanh. Vào lúc này có thể nói Cổ Nhất đã là bá chủ vùng này.

Hoa Thất bị như kia cũng do khí trường này tác động lên.

Nghe có vẻ rất ảo nhưng thật ra khí trường này lại là một tồn tại cực kỳ dễ hiểu. Giống như trong một phòng học, lúc bình thường đi vào thì không cảm thấy gì nhưng đến lúc thi tốt nghiệp trung học phổ thông, vẫn là trong phòng học ấy ta lại cực kỳ thận trọng, có khi là lo lắng tới nhũn hai chân ra.

Đó gọi là khí trường và nó sẽ thay đổi dựa vào môi trường, cũng như một số yếu tố khác của con người.

Một số cao thủ như Cổ Nhất có thể dựa vào thế của mình để thay đổi khi trường mà làm ảnh hưởng đến người khác.

Cổ Nhất cảm thấy bản thân ông ta đã ở trên thời kỳ đỉnh cao của phong độ, thậm chí là hơn.

Nhưng ông ta không thể ngờ tới Lâm Trạch Dương chỉ mỉm cười một cái thôi mà đã giải quyết được.

Làm sao ông ta giữ bình tĩnh được chứ?

Cho nên ông ta không tin Lâm Trạch Dương tự mình hóa giải được đòn đó.

Nếu đó là sự thật vậy thì Lâm Trạch Dương có phải mạnh quá rồi không? Mạnh tới nỗi Cổ Nhất không thể tưởng tượng được?

Ông ta hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại, rồi bước lên một bước, tiến lại gần Lâm Trạch Dương rồi tung chiêu.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 10...
Long đô binh vương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom