• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Binh Vương Thần Cấp (2 Viewers)

  • Chương 396-400

Chương 396 Chó Điên

Thật không thể tin được, vượt quá sức tưởng tượng,

Trên đời này làm sao có người có thể nhanh hơn cả đạn? Nếu Lâm Trạch Dương thật sự tránh được viên đạn kia, thì anh ta không còn đơn giản là nhanh hơn đạn nữa.

Khi Lâm Trạch Dương biết viên đạn đang hướng về phía mình, thì viên đạn đã bay lên không trung, lúc này Lâm Trạch Dương nhất định cần thời gian để phản ứng, mấy chuyện đó chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy kinh hãi rồi.

Tào Khê giống như một con rối không có suy nghĩ, đầu óc trống rỗng. Thế giới này điên quá rồi! Làm sao lại có chuyện như vậy được?

Lâm Trạch Dương không thèm để ý đến Tào Khê, tiếp tục tiến về phía trước.

Phía trước anh có một kẻ đang đứng, hắn ta xoay người, dùng sức từ thắt lưng, sau đó giơ tay ném thứ gì đó về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương không khỏi nhướng mày, đó là một cái phi đao.

Tận dụng sức mạnh vặn xoắn của cơ thể và sức mạnh vung lên của cánh tay, tốc độ của phi đao đạt tới cực độ, tuy không nhanh bằng viên đạn nhưng vẫn rất nhanh, nhanh đến mức mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được.

May mắn thay, lần này Lâm Trạch Dương đã chuẩn bị tốt nên đã sớm phán đoán ra, anh liền tránh sang một bên để né phi đao.

Lâm Trạch Dương đang muốn lấy lại thăng bằng thì nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trước mặt.

Đây là một chàng trai trẻ, ánh mắt tràn đầy sự giễu cợt, khóe miệng thì nhếch lên cao tạo thành một vòng cung điên cuồng, trên người hắn tràn ngập tà khí. Mọi người nhìn hắn như nhìn một con chó điên, như thể hắn sẽ lao tới bất cứ lúc nào.

Chàng trai trẻ này quả thực là một con chó điên, ít nhất biệt danh của hắn cũng là Chó Điên. Nhìn thấy Chó Điên lúc này đã đứng dậy nên mọi người cũng ngừng hành động. Bởi vì khi tên điên này phát điên, hắn thậm chí còn tàn nhẫn luôn với chính bản thân mình.

Nếu nói ai là người mạnh nhất trong số các sát thủ lần này thì Lãnh Phong chắc chắn là người đứng đầu, cả về sức chiến đấu lẫn chiến lược. Hôi, kẻ đã tấn công Hoa Thất, hiện là kẻ giết người tàn ác nhất ở thị trấn Long Tỉnh.

Chó Điên là kẻ điên rồ và nguy hiểm nhất trong số tất cả những tên sát thủ. Người khác có thể không làm được, nhưng con chó điên này thậm chí có thể giấu chất nổ mạnh trên người, khi hắn cảm thấy không vui thì sẽ kích nổ đống thuốc nổ đó rồi lôi hết tất cả những người khác chết cùng.

Cũng chính vì lý do này mà lúc này không ai dám ra tay, sợ làm phật lòng Chó Điên.

Nhưng tất nhiên Lâm Trạch Dương không biết mấy chuyện này, nhưng anh vẫn cảm thấy nguy hiểm.

Cho nên, Lâm Trạch Dương vốn định đứng thẳng người, nhưng bây giờ lại đổi ý.

Đột nhiên, Lâm Trạch Dương mở to hai mắt. Gần như cùng một lúc, Lâm Trạch Dương bất ngờ lăn sang một bên. Vì động tác quá vội vàng và nhanh, anh không khống chế được cơ thể mà lăn thêm hai vòng nữa trên mặt đất, làm đổ thùng rác khiến tóc tai rối tung và bẩn thỉu.

Lâm Trạch Dương từ dưới đất đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Chó Điên, đây có lẽ là người đầu tiên mà anh muốn giết chết nhất trong đêm đó.

Đúng vậy, trước đó Lâm Trạch Dương chưa bao giờ nghĩ tới việc chủ động giết người, anh chỉ tùy tiện bắn, nếu đối thủ chết thì đấy là do hắn xui xẻo, Lâm Trạch Dương cho đến chết cũng sẽ không giết người. Nhưng người đàn ông trước mặt lại mang đến cho Lâm Trạch Dương một cảm giác nguy hiểm.

“Lâm Trạch Dương à, không phải anh rất mạnh mẽ sao? Sao bây giờ lại trông giống ăn xin vậy? Hahaha!” Chó Điên chế nhạo Lâm Trạch Dương, đường cong khoé miệng của hắn cũng trở nên rộng thêm.

Lâm Trạch Dương không nói thêm gì nữa, lại lao về phía trước.

Người này thực sự rất nguy hiểm, Lâm Trạch Dương muốn giải quyết càng sớm càng tốt, đồng thời cũng không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian nữa.

Vừa rồi, sau khi phi đao đó bay ngang qua Lâm Trạch Dương, nó không chỉ không biến mất mà còn quay một vòng rồi quay trở lại. Đây không phải là một cách ném đòi hỏi nhiều sự thông minh cho lắm, khi ném phi đao chỉ cần ném theo hình vòng cung, và lực ném không phải chỉ hướng về phía trước. Thế nhưng...

Điều thực sự sẽ tạo thành mối đe dọa cho Lâm Trạch Dương là một sợi dây được buộc vào đuôi phi đao, có lẽ đó không phải là một sợi dây mà là một sản phẩm công nghệ cao.

Nó rất mỏng, nhẹ và hầu như không thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Nếu không phải vì bây giờ quá tối, nếu như sợi dây không phản chiếu một chút ánh sáng, thì Lâm Trạch Dương có lẽ đã bị sợi dây quấn vào.

Và loại dây công nghệ cao này, đừng nói tới cơ thể người, ngay cả sắt thép cũng có thể bị nó dễ dàng cắt đứt.

Nói cách khác, nếu vừa rồi Lâm Trạch Dương không kịp thời phản ứng mà lăn trên mặt đất mấy vòng, thì anh đã bị cắt thành hai nửa.

Lâm Trạch Dương chạy về phía trước.

Khóe miệng của Chó Điên vẫn nhếch cao, sau đó hắn di chuyển tay và ném một cái phi đao khác về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương lùi lại, nhưng vẫn tiến về phía trước, đối phó loại thủ đoạn này, biện pháp tốt nhất chính là đến gần.

Nhưng khi Lâm Trạch Dương nhấc người lên lần nữa, chỉ còn cách Chó Điên hai mét, thì Chó Điên đã áp sát Lâm Trạch Dương, hai tay cầm một con dao găm.

Tốc độ của Chó Điên thực sự rất nhanh, thực sự giống như một con chó điên, hai tay không ngừng hoạt động, con hẻm dường như bị bao phủ bởi ánh sáng của kiếm và bóng tối.

Chỉ trong chốc lát, Lâm Trạch Dương đã đưa ra phán đoán, anh căn bản không có khả năng tìm được điểm đột phá nào.

Vì vậy, Lâm Trạch Dương quyết đoán lựa chọn lùi lại, một chân đột nhiên giẫm xuống đất, sau đó giống như một cái lò xo bị nén đến cực điểm, đột nhiên bật ngược ra phía sau, khiến anh cách xa vị trí ban đầu hơn mười mét.

Ngay khi Lâm Trạch Dương đứng yên, anh lại cảm nhận được tiếng gió trước mặt, cơ thể anh theo bản năng lại lăn trên mặt đất.

Cũng giống như lần trước, Lâm Trạch Dương lại va vào thùng rác, tóc càng ngày càng rối và bẩn hơn.

Lâm Phi lại đứng lên, nhìn Điên Chó, lông mày nhíu chặt.

Người này quả thực rất phiền toái, thủ đoạn rất thông minh, kỹ năng rất tốt, hắn không phải là nhân vật tầm thường.

“Tại sao anh không hung dữ nữa đi? Cứ tiếp tục đi. Tôi thích nhất mấy người như anh. Nếu anh không chịu hung dữ nữa, tôi cảm thấy trò chơi này sẽ chán đi nhiều lắm đó.” Chó Điên há to miệng, hai con ngươi gần như sắp lòi ra khỏi hốc mắt.

Lâm Trạch Dương chăm chú nhìn chằm chằm Chó Điên, nhưng cũng không có lập tức hành động.

Lâm Trạch Dương biết rất rõ Chó Điên sẽ không thể chịu đựng được đòn tấn công cường độ cao như vậy quá lâu, anh chỉ cần giãy giụa trong chốc lát, khoảng mười phút nữa, Chó Điên sẽ hoàn toàn bị đánh bại.

Nhưng mười phút có phải là quá dài không?

Lâm Trạch Dương căn bản không có nhiều thời gian như vậy.

“Tại sao anh lại không dám lại đây vậy? Hay anh nghĩ rằng anh có nhiều thời gian lắm? Đối với tôi điều đó không quan trọng, nếu anh muốn lãng phí thời gian của mình thì tôi sẽ cùng anh lãng phí. Chỉ là điều này khiến tôi hơi thất vọng về anh.”

Chó Điên nói như vậy, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Lâm Trạch Dương, không hề thả lỏng dù chỉ một chút, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Chương 397 Tàn nhẫn

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Lâm Trạch Dương, khóe miệng của Chó Điên nở rộng đến tận mang tai.

Nghe nói thực lực của Lâm Trạch Dương này rất mạnh, anh đã giết chết không ít sát thủ lợi hại, nhưng hiện tại xem ra chỉ là một tên nhát gan sợ chết.

Sau đó, Chó Điên không khỏi lại cảm thấy có chút chán nản, hắn cho rằng tối nay mình sẽ gặp một số chuyện thú vị, ít nhất thì con mồi cũng sẽ không mất đi sức kháng cự dễ dàng như vậy, nhưng bây giờ xem ra anh ta cũng chỉ đến thế mà thôi. Điều đó khiến Chó Điên gần như muốn rời khỏi đây.

Nhưng vào lúc này.

Đôi mắt Chó Điên đột nhiên sáng lên, Lâm Trạch Dương đang bắt đầu chạy về phía trước.

Anh chạy về phía Chó Điên.

Tốc độ của Lâm Trạch Dương rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn trước, anh chỉ đơn giản tiến về phía trước một cách đầy bất khuất, giống như một cơn gió lốc cuốn bay lá cây xuống, với một sức mạnh áp đảo tưởng chừng như có thể huỷ diệt tất cả.

Chó Điên đã không còn thời gian để ném phi đao, liền dùng hai tay cầm con dao găm chạy về phía trước, trong khi hai tay vẫn tiếp tục nhảy múa.

Tốc độ song thủ đao của Chó Điên thực sự rất nhanh, tựa như lúc này hắn không chỉ có hai mà có tới tám cánh tay, kiếm và hai tay kia của hắn giống như có thể cắt nát cả bầu trời.

Lâm Trạch Dương khẽ nhíu chặt thật chặt, nhưng anh vẫn không tìm ra được một sơ hở nào, một chút sơ hở cũng không có.

Hai tay và hai con dao của Chó Điên giống như một tấm lưới kéo, bao trùm mọi góc độ và mọi đường có thể tấn công, ngay cả bàn tay của hắn cũng đã biến mất, chỉ còn một bức tường đồng và một bức tường sắt và trên hai bức tường này có vô số thanh kiếm, nếu kẻ nào dám tấn công sẽ phải chịu tổn thất không thể tưởng tượng được.

Nhắc lại, không phải Lâm Trạch Dương không có cách nào đối phó với Chó Điên, anh chỉ cần kéo dài thời gian và tiêu hao hết sức lực của Chó Điên là có thể tìm được cơ hội tuyệt đối để đánh bại con chó điên này mà không bị tổn hại gì.

Nhưng Lâm Trạch Dương không có đủ thời gian, hai phút nữa lại trôi qua, chỉ còn năm phút nữa là đến thời điểm đã thỏa thuận với Hoa Thất.

Lâm Trạch Dương nghiến răng nghiến lợi, nhưng tốc độ lại không hề chậm lại, thậm chí còn tăng tốc, hệt như được gắn thêm một chiếc máy bay phản lực phía sau, một khắc trước anh vẫn còn ở đây, nhưng một khắc sau lại đã biến đâu không thấy.

Chó Điên nhìn thấy cảnh này, trong lòng sửng sốt một lát, sau đó khóe miệng lại nhếch lên, thật thú vị.

Kể từ khi hắn luyện bộ kiếm kỹ này, không ai dám trực tiếp đối đầu với hắn, nhưng xem ra bây giờ đã có.

Tất nhiên, Chó Điên cũng ý thức được điểm yếu trong kiếm pháp của mình, nhưng hắn không quan tâm, hắn là một kẻ điên, chỉ thích làm mấy chuyện cực đoan mà thôi.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng đã gặp được một anh chàng có vẻ cũng cực đoan như hắn vậy.

Nào, còn chờ gì nữa, hãy vận dụng bộ kiếm kỹ này đến mức tối đa, giết chết kẻ trước mặt, sau đó chặt anh ta thành từng mảnh nhỏ thôi.

Chó Điên cũng tăng tốc, tốc độ tay cũng tăng lên, thậm chí đạt tới một độ nhanh khủng khiếp chưa từng có. Lúc này, phong độ của Chó Điên đang đạt đến cực hạn.

Sau đó hai người chạm mặt nhau.

Lâm Trạch Dương đưa một tay về phía trước, canh thời gian hoàn hảo, tốc độ cực nhanh và độ chính xác rất cao.

Lâm Trạch Dương đang định vươn tay ra khỏi lưỡi dao nặng nề để tóm lấy tay Chó Điên, nhưng đúng lúc này, tay còn lại của Chó Điên hoặc là một con dao khác đã chém về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương không những không né tránh, còn tiến về phía trước, dùng vai chạm vào con dao găm của Chó Điên.

Trong khoảnh khắc im lặng, dường như thời gian và không gian đã dừng lại, mọi âm thanh và hình ảnh đều biến mất.

Con dao găm của Chó Điên đâm vào vai Lâm Trạch Dương, máu từ vết thương chảy ra, nhuộm đỏ cả quần áo của Lâm Trạch Dương, khiến vai Lâm Trạch Dương đỏ như máu.

Bịch!

Đột nhiên có một tiếng động nghèn nghẹt vang lên, Chó Điên bay về phía sau.

Lâm Trạch Dương thu chân vừa đá ra, sau đó vươn tay rút con dao găm vẫn còn trên vai, vứt nó trên mặt đất.

Lâm Trạch Dương liếc nhìn Chó Điên một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, lại sải bước về phía trước.

Lần này không có ai bước ra vì mọi người đều rất sốc, Chó Điên thế mà đã thua rồi.

Lâm Trạch Dương thực sự đã đánh bại Chó Điên ngay cả khi Chó Điên sử dụng kiếm kỹ của mình.

Bịch! Bịch! Bịch!

Có một âm thanh nghèn nghẹt vang lên, đó là tiếng của một thứ gì đó rơi xuống đất.

Chó Điên chật vật đứng dậy từ đống rác, ánh mắt dán chặt vào tấm lưng đang rời đi của Lâm Trạch Dương, răng nghiến chặt đến mức gần như gãy vụn.

“Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương, chờ tôi, tôi nhất định sẽ giết anh!”

Lúc này Chó Điên quả thật rất tức giận, nhưng cũng rất hào hứng, toàn thân hắn đều run rẩy.

Chó Điên chưa bao giờ nghĩ kiếm pháp của mình lại có sơ hở như vậy. Không, đây không phải là một sai sót.

Trên đời này có ai lại dùng vai đỡ dao của người khác? Mà cho dù bọn họ muốn làm như vậy thì tuyệt đối cũng không có mấy người có thể làm được.

Phản ứng tưởng chừng như là bất lực vừa rồi của Lâm Trạch Dương không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, bất kể là thời gian, góc độ hay thậm chí là tốc độ đều đã đạt tới cực hạn.

Cho nên Chó Điên nhất định sẽ giết Lâm Trạch Dương.

Nghĩ như vậy, Chó Điên sải bước về phía Lâm Trạch Dương đang rời đi.

“Cảm giác thế nào? Đừng lo lắng, hiện tại chỉ mới là bắt đầu thôi. Đừng nghĩ đến việc ngất đi, nếu không chút nữa tôi sẽ cho cô uống thuốc đấy.” Hôi mỉm cười nhìn Hoa Thất, nụ cười đó trông thật ấm áp, trong sáng, mang lại cho người ta cảm giác như chàng trai nhà bên, tiền đề là nếu không nhìn thấy hành động hiện tại của Hôi.

Trong khi Hôi đang nói chuyện, hắn ta dùng dao cắt từng miếng thịt trên vai Hoa Thất.

Hoa Thất nghiến răng nghiến lợi, cơn đau gần như khiến cô bất tỉnh, cô cảm giác như toàn thân đang co giật.

Nhưng sau khi nghe những lời của Hôi, Hoa Thất không dám ngất xỉu, cô biết loại thuốc mà Hôi đang nói đến là gì.

Loại thuốc đó có thể khiến người ta hưng phấn, kích thích thần kinh khiến họ không thể ngất xỉu. Một khi đã dính phải loại thuốc này, hậu quả còn nghiêm trọng hơn so với việc dùng ma túy gấp chục lần.

Vì vậy, Hoa Thất chỉ có thể cố gắng kiên trì, không được để mình ngất đi, chịu đựng đau đớn như vậy.

“Tốt lắm, đúng là như vậy. Vậy thì chúng ta bắt đầu sự kiện chính thôi.” Con dao của Hôi trượt từ vai về phía mặt Hoa Thất, cuối cùng chạm xuống môi cô.

“Thật là một cô gái xinh đẹp. Cô nghĩ nếu bây giờ tôi rút con dao từ khóe miệng của cô ra, xuyên thẳng đến mang tai cô, thì không phải khuôn mặt xinh đẹp của cô sẽ càng tuyệt vời hơn sao? Thú vị biết bao nhiêu. Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi.”

Hôi không kiềm được nuốt khan khi nói, như thể hắn ta đang được nhìn thấy một món ăn ngon nào đó.
Chương 398 Nước mắt của Hoa Thất

Những cảm xúc tích cực như phấn khích, hạnh phúc và vui vẻ thực ra không mạnh bằng một số cảm xúc tiêu cực như sợ hãi và lo lắng.

Những cảm xúc tiêu cực đôi khi có thể lẻn vào cơ thể con người như một bóng ma, lang thang từ ngọn tóc đến tận gót chân, ăn mòn cơ thể bạn một cách điên cuồng cho đến khi nó nuốt trọn lấy bạn, khiến bạn không còn cảm nhận được sự tồn tại của chính mình nữa.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo của mũi dao và nhìn biểu cảm điên cuồng, tàn nhẫn trên khuôn mặt Hôi, trái tim Hoa Thất đập dữ dội, như thể âm thanh duy nhất còn lại trong toàn bộ con người cô là tiếng tim đập. Đôi mắt cô trợn to, cơ thể cứng ngắc còn tóc tai thì dựng đứng hết cả lên.

"Khoan hãy sợ, bởi vì... trò vui bây giờ mới chính thức bắt đầu. Ha ha ha!" Hôi cười, tiếng cười rất nham hiểm, giống như tiếng lưỡi hái của Thần Chết sượt qua không gian. m thanh kia sắc bén đến chói tai, tưởng chừng như đã xuyên thẳng qua trái tim.

Hoa Thất không nén nổi mà rơi nước mắt, đôi mắt mở to.

"Cứu, cứu tôi với." Hoa Thất cuối cùng cũng lên tiếng.

Hoa Thất, người từ đầu đến giờ chưa bao giờ nao núng dù chỉ một chút, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cuối cùng gục xuống, bị nuốt chửng bởi cơn đau đớn, sự tàn nhẫn và nỗi sợ hãi, giờ đây cô giống như một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi trên đường, trông thật bất lực và cũng thật đáng thương.

"Cứu tôi với!" Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Hoa Thất nói ba chữ này, và cũng sẽ là lần cuối cùng.

Mọi sức mạnh và nỗ lực mà cô từng có cuối cùng đã sụp đổ vào khoảnh khắc này, chẳng còn lại gì cả.

Nhưng, ai có thể đến cứu cô? Đúng vậy, ai có thể đến cứu cô đây? Cho dù những năm qua có xảy ra chuyện gì, cô cũng không phải là người duy nhất. Trên đời này còn có ai có thể tin cậy được ngoại trừ chính mình? Sẽ không có ai đến cả.

Hoa Thất tuyệt vọng, trong mắt không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng nước mắt vẫn chảy dài tựa như hai dòng nước.

Trong sâu thẳm đôi mắt vô thần đó, thực ra có một chút ánh sáng lóe lên, đó là hy vọng, đó là chút mong đợi cuối cùng đối với thế giới này, cũng chính vì sự tồn tại của tia sáng nhỏ bé này mà Hoa Thất mới chảy nước mắt và đau đớn như vậy.

Chẳng phải mọi chuyện luôn như vậy sao? Bởi vì trong lòng vẫn ôm ấp một chút kỳ vọng, nên mới phải đau đớn, phải thất vọng.

"Ha ha ha!" Hôi lại cười, nhưng đôi mắt trợn to, trong mắt dường như có ngọn lửa hừng hực, một tay nắm chặt con dao ngắn, mũi dao ấn vào khóe miệng Hoa Thất.

Mọi thứ sắp kết thúc rồi.

Hoa Thất nhắm mắt lại, cô biết rằng từ giây phút tiếp theo, mọi thứ trên thế giới này sẽ rời xa cô, nước mắt của cô vào lúc này đã ngừng rơi. Kể từ phút giây tiếp đến, cô sẽ không còn nước mắt hay bất kỳ kỳ vọng nào đối với thế giới này nữa.

Trong khoảnh khắc đó, một cơn gió mạnh bỗng quét qua con hẻm kia đột nhiên.

Bịch bịch bịch!

Cùng lúc đó, mặt đất liên tục phát ra những âm thanh vang vọng.

Ánh mắt Hôi bị động tác này thu hút, đầu quay sang một bên.

Sau đó, đôi mắt của Hôi mở to.

Hình như có thứ gì đó ở phía trước. Sở dĩ hắn dùng tính từ "Thần" là vì Hôi thực sự không thể phân biệt được vật đó là người, xe hay thứ gì khác.

Thứ trước mặt di chuyển quá nhanh, trước đó còn cách hơn mười mét, ngay khoảnh khắc tiếp theo hắn đã cách thứ đó còn không đến chục mét.

Độ rung do vật đó gây ra quá lớn, mặt đất không ngừng phát ra những âm thanh nghèn nghẹt, sàn nhà không ngừng vỡ ra, những tảng đá vỡ thành bột bị gió mạnh do vật đó mang đến thổi tung lên, sau đó toàn bộ không gian đều trở nên hỗn loạn.

Nếu không có người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ không ai nghi ngờ việc có một quả bom rơi ngay trước mặt mình, nếu không sao lại có thể gây ra rung động mãnh liệt đến vậy.

Hoặc có thể là một chiếc xe tăng đang di chuyển, nhưng làm sao chiếc xe tăng đó có thể nhanh như vậy? Cho dù tốc độ của xe tăng có tăng thêm gấp mười lần đi chăng nữa thì nó vẫn không thể đuổi kịp vật thể phía trước.

Vậy, thứ đó là gì?

Bịch!

Ngay sau đó, Hôi đã biết vật trước mắt là gì, đó là một nắm đấm, một nắm đấm của con người. Nhưng khoan! Kia không phải nắm đấm, trên thế giới này không thể có một nắm đấm cứng rắn như vậy, cũng không có nắm đấm nào mạnh mẽ đến thế.

Toàn thân Hôi như biến thành một quả bóng cao su, trực tiếp bay thẳng ra ngoài hơn chục mét rồi đập vào tường, phần lớn cơ thể chìm trong nước.

Sau đó, Hôi trượt xuống tường như một đống bùn. Lúc này, Hôi cảm thấy toàn thân như đã vỡ vụn, xương cốt muốn rời ra, nội tạng có lẽ đang chảy máu.

Hôi chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như vậy, nhưng lúc này hắn không ngất đi, hai mắt cũng không nhắm lại, thậm chí còn trợn to.

Hôi muốn nhìn rõ ràng những gì đang diễn ra trước mắt, hắn vẫn không thể tin được những chuyện vừa rồi lại là việc mà một con người có thể làm được. Nhưng…

Bụi bặm nhanh chóng lắng xuống đất và hình ảnh trở nên rõ ràng.

Cuối cùng Hôi cũng nhìn rõ, hình bóng một người xuất hiện trước mặt hắn. Đúng, mọi chuyện vừa rồi đều do người đó gây ra, anh ta thực sự chỉ là một con người.

Đương nhiên Lâm Trạch Dương là người.

Đúng vậy, người đến cứu Hoa Thất không ai khác chính là Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương vừa đến đây và nhìn thấy Hoa Thất và Hôi, một nỗi buồn và cơn tức giận không thể diễn tả được tràn ngập trong cơ thể Lâm Trạch Dương, sau đó Lâm Trạch Dương chạy đến.

Lâm Trạch Dương hung hăng tiến lên, giống như một con trâu rừng, mỗi lần tiếp đất đều để lại dấu chân cực kỳ rõ ràng trên mặt đất, mỗi bước đi của hắn đều có thể khiến mưa gió giật mình, cứ như thần chiến tranh giáng trần.

Cũng may Lâm Trạch Dương chỉ là muốn cứu Hoa Thất, nếu không thật tình không biết bây giờ Hôi có phải đã biến thành một đống bùn nhão hay không, bởi vì vừa rồi Lâm Trạch Dương không nghĩ tới chuyện tấn công Hôi, anh chỉ muốn đẩy Hôi ra.

Nếu Hôi biết đây là tình huống thực tế, không biết hắn có lập tức suy sụp hay không.

Lâm Trạch Dương ôm Hoa Thất.

Hoa Thất mở mắt nhìn thấy Lâm Trạch Dương, nhưng trên mặt cô lại không có nụ cười, thậm chí cô còn lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh lẽo.

Lâm Trạch Dương nghiến răng nghiến lợi, sau đó nói với Hoa Thất: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

Đôi mắt của Hoa Thất đột nhiên mở to, sau đó cô trở nên vô cùng phấn khích và hét lên: "Anh đã đi chết ở chỗ nào hả? Sao bây giờ anh lại đến đây? Anh bị mù hay là phế vật vậy hả! Sao anh không chết! Anh mau trả lời đi!? Đồ khốn, đồ khốn, mau cút đi!"

Lâm Trạch Dương không nói gì, chỉ ôm Hoa Thất chặt hơn một chút.

Hoa Thất đang lớn tiếng chửi bới Lâm Trạch Dương đột nhiên dừng lại, sau đó vùi đầu vào vòng tay Lâm Trạch Dương.

Sau đó...

Quần áo của Lâm Trạch Dương lập tức ướt đẫm vì những giọt nước mắt không ngừng rơi của Hoa Thất.
Chương 399 Tai nạn

"Sao anh lại đến muộn như thế? Anh có biết tôi sợ đến thế nào không? Suýt chút nữa tôi đã tưởng anh sẽ không tới rồi. Tên khốn này, anh có biết tôi đã đợi ở đây bao lâu rồi không? Anh có biết tôi đã phải trải qua những gì không? Lần sau nếu anh còn dám tái phạm, tôi sẽ giết anh!"

Hoa Thất lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu Hoa Thất, mỉm cười với Hoa Thất, nói: "Yên tâm, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ phải gặp nguy hiểm nữa, tôi sẽ bảo vệ cô."

Hoa Thất nhận thức rất rõ tình hình bây giờ, và cũng biết rằng cho dù Lâm Trạch Dương có mạnh đến đâu, dưới tình huống như vậy, cũng không thể tự bảo vệ mình, chứ đừng nói đến việc bảo vệ cô.

Tuy nhiên, Hoa Thất vẫn nặng nề gật đầu, sau đó vùi đầu vào lòng Lâm Trạch Dương, chìm vào giấc ngủ sâu. Hoa Thất thực sự mệt mỏi và muốn chợp mắt một lát.

Có thể sau khi tỉnh dậy, cả thế giới sẽ trải qua những biến đổi kinh thiên động địa, có thể cô sẽ không tỉnh lại nữa, nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì Hoa Thất cảm thấy lúc này có thể nằm trong vòng tay Lâm Trạch Dương có nghĩa là cô ấy đã có được cả thế giới.

Lâm Trạch Dương ôm Hoa Thất trong lòng, đứng dậy, sau đó nhìn về phía trước, rồi không khỏi hít một hơi thật sâu, đôi mắt khép lại.

Đột nhiên, Lâm Trạch Dương mở mắt ra.

Lúc này, một cơn gió dường như thoát ra từ cơ thể Lâm Trạch Dương, sau đó quét về phía trước. Một hơi thở lập tức tràn ngập toàn bộ không gian, đè ép tất cả.

Lúc này, Hôi đang nằm ở một bên, hai mắt mở to, cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cảm giác cơ thể mình bị đè mạnh đến mức tưởng chừng như không thở nổi, tim hắn nhịn không được nhảy lên nhảy xuống loạn xạ cả lên, hắn cũng không biết khắp người mình lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

Trên thực tế, một luồng hơi ấm nào đó chảy ra từ háng của Hôi, tỏa ra mùi lạ.

Sau đó Hôi ngất đi luôn vì tinh thần căng thẳng quá sức chịu đựng.

Lâm Trạch Dương bắt đầu chạy về phía trước.

Lâm Trạch Dương không đi đường vòng vì anh muốn đến khách sạn Hòa Bình càng sớm càng tốt để Hoa Thất được nằm trên một chiếc giường thoải mái và an toàn.

Vì vậy, Lâm Trạch Dương lại quay về con hẻm này.

Chó Điên lúc này không có ở đây, hắn cho rằng Lâm Trạch Dương sẽ vòng qua nơi này, liền đi hướng khác ngăn cản Lâm Trạch Dương. Nhưng nơi đây vẫn còn rất nhiều tên sát thủ khác.

Những sát thủ này đang muốn rời đi, khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương, ánh mắt bọn họ lập tức sáng lên.

Vốn dĩ bọn họ nên sợ Lâm Trạch Dương, thực lực vừa rồi Lâm Trạch Dương biểu hiện thực sự có chút đáng sợ, ngay cả Chó Điên cũng không phải đối thủ của anh, bọn họ không nghĩ mình có thể thu hẹp khoảng cách thực lực này bằng cách lấy nhiều địch ít.

Nhưng bây giờ Lâm Trạch Dương có vẻ hơi chật vật, trong lòng còn đang ôm ai đó. Điều quan trọng nhất là có máu chảy ra từ cơ thể Lâm Trạch Dương

Máu này là của Lâm Trạch Dương, không phải của người phụ nữ Lâm Trạch Dương đang ôm.

Vết thương ở một bên bụng Lâm Trạch Dương, tuy không phải vết thương chí mạng nhưng vẫn chưa lành, thậm chí còn có dấu hiệu nứt ra. Vết thương này hẳn là vết thương do đạn bắn.

Sau khi Tào Khê phát hiện ra điều này, đôi mắt của hắn ta mở to, khuôn mặt đang đầy thất vọng như thể cha mẹ hắn đã qua đời bỗng trở nên hưng phấn đến độ suýt nhảy cẫng lên khỏi mặt đất.

Bởi vì vết thương của Lâm Trạch Dương chính là do bị Tào Khê bắn.

Nói cách khác, vừa rồi phát đạn kia của Tào Khê không bắn trượt, Lâm Trạch Dương cũng không phải thần kỳ đến khó có thể tưởng tượng, Lâm Trạch Dương chỉ là một con người mà thôi.

Đúng vậy, Lâm Trạch Dương dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một con người, một con người thực sự. Vừa rồi súng của Tào Khê quả thật đã bắn trúng Lâm Trạch Dương, sở dĩ Lâm Trạch Dương có thể làm như không có chuyện gì xảy ra là vì Lâm Trạch Dương có khả năng chịu đau rất cao.

Ngoài ra, Lâm Trạch Dương còn đang nghĩ đến Hoa Thất nên Lâm Trạch Dương cũng không để ý đến vết thương.

Nhưng vết thương do đạn bắn đương nhiên không phải là vết thương nhẹ, đối với Lâm Trạch Dương cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định, sở dĩ Lâm Trạch Dương dùng vai đánh lại Chó Điên cũng không thể nói là không liên quan gì đến vết thương này.

Nói cách khác, Lâm Trạch Dương hiện tại đang rất yếu, anh lại còn đang ôm một người, trên cơ thể có hai vết thương nặng.

Lâm Trạch Dương không hề dừng lại và bắt đầu chạy những bước dài về phía trước.

Lâm Trạch Dương đi đến giữa con hẻm, bọn sát thủ nhìn anh, anh nhìn chúng, cuối cùng có người không nhịn được nữa bắt đầu tấn công Lâm Trạch Dương.

Ai đó đã ném ra một thùng rác to.

Lâm Trạch Dương chạy về phía trước, sau đó nghiêng người, vai trầm xuống, hất thùng rác đi.

Tên sát nhân đi theo sau thùng rác không khỏi cong môi lên, lúc này Lâm Trạch Dương thậm chí còn không chịu buông người mình đang ôm ra, vậy thì cứ thế mà lao vào địa ngục đi.

Với suy nghĩ này trong đầu, tên sát nhân đi vòng qua thùng rác và đưa con dao găm trên tay về phía trước.

Đùng!

Một tiếng động lớn vang lên, thùng rác đập mạnh vào người tên sát nhân rồi cùng hắn ta bay ngược về phía sau, cuối cùng cả người và thùng rác đều đập vào tường, người đó hoàn toàn biến mất, chỉ có thể nhìn thấy một nửa nòng súng, và nó đã bị biến dạng.

Lực va chạm của Lâm Trạch Dương lớn đến mức anh trông không giống một con người chút nào, mà như một chiếc xe bọc thép. Sức mạnh hủy diệt và lực va chạm này vượt xa khả năng mà một con người có thể đạt được.

Tất cả sát thủ đang chuẩn bị ra tay lúc này đều không khỏi cứng đờ ở đó, đều ngơ ngác, không thể tin đây là sự thật, Lâm Trạch Dương thật sự bị thương, Lâm Trạch Dương đúng là đang ôm một người và gặp khó khăn trong việc di chuyển.

Sau đó, Lâm Trạch Dương phớt lờ những tên sát thủ này và tiếp tục chạy về phía trước.

Tào Khê cũng rất ngạc nhiên dù đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng Tào Khê chỉ hơi kinh ngạc, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Bởi vì Tào Khê tuyệt đối không muốn từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này.

Lúc này, Lâm Trạch Dương chẳng phải đang cho rằng tất cả mọi người đều bị anh ta làm cho sợ hãi sao? Vậy thì lúc này, chính là thời điểm mà sự phòng bị của Lâm Trạch Dương đối với Tào Khê trở nên lơi lỏng nhất.

Vậy chẳng phải đây chính là cơ hội tốt nhất để Tào Khê ra tay sao?

Một cánh tay của Tào Khê đã bị tàn tật, nhưng không sao, hắn vẫn còn một cánh tay khác.

Có lẽ không ai biết rằng Tào Khê thực chất là một người thuận tay trái, tài thiện xạ ở tay trái của hắn vẫn là mạnh nhất.

Tào Khê tay trái cầm súng, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Trạch Dương, nòng súng đã nhắm vào đầu Lâm Trạch Dương.

Phát súng này phải đưa được Lâm Trạch Dương về Tây phương*.

(*) Tây phương: cõi chết

Xuống địa ngục đi, đồ khốn.

Tào Khê nghiến răng và đặt ngón tay lên cò súng.

Sau đó...

Tào Khê lại mở to mắt.

Tay trái của hắn đột nhiên rơi xuống.

Đoàng!

Tiếng súng vang lên, nhưng viên đạn không bắn về phía Lâm Trạch Dương mà bay xuống đất, bởi vì nòng súng lúc này đã bị chuyển hướng xuống đất.

Tào Khê ngơ ngác nhìn bả vai trái đang chảy máu của mình.
Chương 400 Đường đến địa ngục

Tào Khê tin rằng mình giỏi nhất trong việc chờ đợi cơ hội, đồng thời hắn cũng cảm thấy mình là một người có kiên nhẫn khác thường, phong cách làm việc này của hắn đã nhận được nhiều khen ngợi.

Nhưng bây giờ Tào Khê bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, vì sao hắn lại thất bại hai lần liên tiếp, lần trước có thể nói do Tào Khê quá coi thường Lâm Trạch Dương, nhưng lần này hắn vẫn lại thất bại.

Lâm Trạch Dương đang ôm một người trong lòng, anh đã hoàn toàn hạ thấp phòng ngự, nhưng mà vẫn không có cách nào để hạ hắn.

Nhìn bờ vai chảy máu, Tào Khê ngã xuống đất, hắn cảm thấy mình không còn biết gì về thế giới nữa, điều này không phải quá điên rồ sao?

Hắn vốn đã rất coi trọng Lâm Trạch Dương, nhưng hiện tại sự thật là hắn đã đánh giá thấp Lâm Trạch Dương rồi. Người tên Lâm Trạch Dương này là ai? Trên thế giới này có ai là đối thủ của hắn hay không?

Không chỉ thực lực của Lâm Trạch Dương mạnh đến mức không có đối thủ, mà tâm trí của tên này, ánh mắt nhìn thấu mọi thứ của tên này, sự thận trọng của tên này đều rất mạnh, đây chẳng phải là thứ đáng sợ nhất sao?

Đúng vậy, Lâm Trạch Dương đã bắt đầu tìm kiếm Tào Khê từ khi bước vào con hẻm này. Trong mắt Lâm Trạch Dương, Tào Khê cũng không phải hoàn toàn không có uy hiếp. Người có thể bắn đạn vào cơ thể Lâm Trạch Dương, mà lại là trong tình hình hỗn loạn như vậy cũng không có nhiều.

Cho nên, Lâm Trạch Dương đương nhiên đã chú ý xung quanh, và phát hiện ra Tào Khê từ lâu, sở dĩ cuối cùng hắn ra tay, hoàn toàn là vì Lâm Trạch Dương cảnh giác không chỉ có Tào Khê mà thôi, ai mà biết được liệu có tay súng nào khác tốt hơn đang ẩn nấp hay không?

Chẳng bao lâu, Lâm Trạch Dương lại tới phố đi bộ.

Có người từ phía trước đi tới, nói chính xác thì có người đang đi về phía Lâm Trạch Dương.

Đây là một người đàn ông trung niên, không quá đẹp trai nhưng gương mặt có những góc cạnh sắc bén. Lúc này sắc mặt của người này trông rất lạnh lùng, hay nói đúng hơn là sắc mặt của người này luôn trông rất lạnh lùng, trên người tản ra một chút khí lạnh, luồng khí lạnh này có cảm giác áp bách, dễ dàng khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

Nhìn người đàn ông này, Lâm Trạch Dương khẽ cau mày.

Tên của người đàn ông trung niên trước mặt là Hàn Phong.

Hắn là người mà ngay cả Lâm Trạch Dương cũng biết.

Đúng, Lâm Trạch Dương biết người này. Trong một nhiệm vụ trước kia, Lâm Trạch Dương và Hàn Phong đã từng chạm trán nhau, nhưng hai bên đương nhiên chỉ nhìn nhau từ xa, không hề có xung đột, thậm chí có thể nói là không hề có chút tiếp xúc nào.

Dù chỉ gặp nhau một lần nhưng Lâm Trạch Dương đã có ấn tượng sâu sắc với Hàn Phong và ghi nhớ người này. Làm sao không ấn tượng cho được, khi một người chỉ dẫn đầu một đội nhỏ lại dám thực hiện các vụ ám sát ở Vương quốc Tham nhũng và cuối cùng trốn thoát giữa lúc bị bao vây nặng nề?

Lâm Trạch Dương biết Hàn Phong là một sát thủ rất mạnh mẽ, dù là về kỹ năng, chiến lược hay thậm chí là khả năng chỉ huy. Lâm Trạch Dương vẫn còn nhớ Phantom đã nói rằng hắn ta là sát thủ cấp SSS.

Đây là kẻ thù mạnh.

Lâm Trạch Dương ôm Hoa Thất tiếp tục đi về phía trước.

Vừa mới nhìn thấy Hàn Phong, trong đầu Lâm Trạch Dương không khỏi có ý nghĩ như vậy. Hiện tại Lâm Trạch Dương vẫn đang ôm Hoa Thất, không thể ném Hoa Thất xuống được, dưới tình huống như vậy, Lâm Trạch Dương có thể đối phó được Hàn Phong sao?

Hàn Phong dừng lại ở trước mặt Lâm Trạch Dương ba mét, hắn chăm chú nhìn Lâm Trạch Dương, nhưng khóe miệng đột nhiên nhếch lên, hắn nói: "Lâm Trạch Dương, ngươi thật sự rất giỏi, ngoài sức tưởng tượng của ta. Ta vốn tưởng rằng hôm nay sẽ kết thúc sớm, nhưng không ngờ ngươi còn sống. Nói một cách logic, với kỹ năng và lòng dũng cảm của ngươi, ngươi không thể là một người vô danh. Nhưng tại sao ta không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về ngươi? Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lâm Trạch Dương cũng nghiêm túc nhìn Hàn Phong, sau đó trả lời: "Tôi là Lâm Trạch Dương."

Hàn Phong giật giật khóe miệng, cảm thấy Lâm Trạch Dương đang tự sỉ nhục mình, cũng không thèm nói cho hắn biết thân phận thật của mình, đôi mắt vốn đã lạnh lùng lại càng lạnh lùng hơn.

"Rất tốt, ta hy vọng ngươi luôn giữ được thái độ này, nếu như cuối cùng ngươi quỳ ở trước mặt ta cầu xin tha thứ, thật sự không có ý nghĩa gì." Hàn Phong giễu cợt nói.

Lâm Trạch Dương gật đầu nói: "Yên tâm, loại chuyện như ngươi nói sẽ không bao giờ xảy ra."

Hàn Phong gắt gao nhíu mày, một tay nắm chặt thành nắm đấm, suýt chút nữa muốn trực tiếp công kích Lâm Trạch Dương. Hắn chưa từng gặp qua người như Lâm Trạch Dương, hoặc là trước đó căn bản không có người nào dám làm như vậy. Hãy nhìn thái độ của những sát thủ cấp SS đối với hắn ta xem.

"Cho nên, hiện tại ngươi muốn tránh đường hay là không?" Lâm Trạch Dương ý tứ rất đơn giản, nếu như ngươi không chủ động tránh đường, vậy ta sẽ đánh ngươi cho đến khi ngươi lăn lộn trên mặt đất.

"Ha ha ha" Hàn Phong không khỏi bật cười, cảm thấy đây là chuyện buồn cười nhất hắn từng nghe được trong đời.

Cười được một lúc, Hàn Phong đột nhiên ngừng lại, nhìn Lâm Trạch Dương nói: "Yên tâm, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, ta biết ngươi muốn vào nhà an toàn, chỉ cần có thể đi bộ là được. Bằng cách này, ta cũng có thể đảm bảo cho ngươi, sẽ không có ai chạm vào Hoa Thất trước khi ngươi ngã xuống."

Lâm Trạch Dương nhướng mày, sau đó nói: "Ngươi có điều kiện gì?"

Trên con đường này có rất nhiều người, sát thủ đương nhiên cũng có không ít, Lâm Trạch Dương có thể bảo đảm an toàn của chính mình, nhưng hắn không dám nói Hoa Thất cũng sẽ tuyệt đối an toàn.

Vì vậy Lâm Trạch Dương muốn nắm bắt điều kiện Hàn Phong đề ra. Hiển nhiên, Hàn Phong không những có thể mang lại sự thuận tiện cho Lâm Trạch Dương mà còn không yêu cầu Lâm Trạch Dương phải làm gì cả.

"Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái." Hàn Phong nói như vậy, nhưng ánh mắt lại trở nên cực kỳ âm trầm, toát ra sát ý nồng đậm.

"Rất đơn giản, chỉ cần chặt đứt một cánh tay của ngươi." Hàn Phong lạnh lùng nói.

Lâm Trạch Dương im lặng.

Khóe miệng Hàn Phong càng lúc càng rộng, hắn đang định nói gì đó trêu chọc Lâm Trạch Dương, nhưng vào lúc này.

Rắc

Một âm thanh giòn vang lên, một cánh tay của Lâm Trạch Dương vung xuống. anh ta trực tiếp tự chặt gãy một cánh tay của mình.

Hàn Phong không khỏi sững sờ, hắn không ngờ Lâm Trạch Dương lại làm ra chuyện như vậy, đây là khả năng duy nhất để Lâm Trạch Dương cứu mạng hắn, một tay bị loại bỏ như vậy, sức chiến đấu của Lâm Trạch Dương không chỉ giảm đi một nửa.

Lâm Trạch Dương thực sự có thể làm điều này cho Hoa Thất, người thậm chí chỉ mới gặp anh chưa đến một ngày.

Lúc này, Hàn Phong cảm thấy sự tình đã vượt quá dự liệu của mình, hắn bắt đầu cảm thấy Lâm Trạch Dương có chút thú vị.

Hàn Phong hít sâu một hơi, sau đó bước sang một bên, nói với Lâm Trạch Dương: "Mời".

Hàn Phong không hỏi Lâm Trạch Dương vì sao lại tin lời hắn nói, Lâm Trạch Dương cũng không nói vì sao anh tin Hàn Phong.

Đây có lẽ là sự ngầm hiểu giữa hai bậc thầy.

Tất nhiên, dù thế nào đi nữa, Lâm Trạch Dương cũng đã bắt đầu đi về phía trước, con đường đó có lẽ sẽ dẫn đến địa ngục.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 10...
Long đô binh vương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom