• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New BÍ HIỂM MÙI HƯƠNG NGƯỜI TÌNH (1 Viewer)

  • Chương 37-38

Chương 37: Anh tuyệt đối đừng căng thẳng


Thai Nghiệp Dương ngồi trên sofa đọc tạp chí, mặc kệ những lời hàm hồ của Thai Nghiệp Phàm. Ngược lại, những câu nói ấy đã lọt hết cả vào tai Thai Tử Tân. Cô quay đầu đánh mắt nhìn Tần Dịch. Tần Dịch hiểu ý, liền quay người lại khép cửa.


Cô bước lên, kéo ngược Thai Nghiệp Phàm ra khỏi giường bệnh, sắc mặt lạnh tanh: “Em cảnh cáo anh, những lời này tốt nhất anh chỉ nên nói trong phòng bệnh. Đã nói rồi thì quên sạch đi cho em, nếu không xảy ra chuyện tày đình gì, em sẽ không ở đó mà thu dọn mấy chuyện rác rưởi cho anh đâu!”.


“Thu dọn? Em chê chuyện rác rưởi của nhà họ Thai chúng ta còn ít hay sao?” Thai Nghiệp Phàm đã có chút hơi men nên bắt đầu ăn nói vô tổ chức: “Mẹ kiếp, Lục Môn là cái thá gì? Tưởng Thai Nghiệp Phàm sợ họ chắc? Mẹ nó, món nợ này anh nhất định phải tính toán với chúng nó!”.


“Dựa vào anh?” Thai Tử Tân cười khẩy: “Anh có bản lĩnh gì để đấu lại với Lục Môn? Mà trước tiên chưa nói tới Lục Môn, chỉ riêng một mình Lục Đông Thâm thôi đã đủ lột một lớp da trên người anh xuống rồi”.


“Tao không có bản lĩnh? Vậy chắc mày có? Bản lĩnh của mày là giẫm lên sự nghiệp của các anh mày, giẫm lên vai của các anh mày để leo cao chứ gì?” Thai Nghiệp Phàm say rượu trợn trừng hai mắt: “Thai Tử Tân, mày cũng giỏi lắm. Sao trước kia tao không nhìn ra mày là loại người đầy dã tâm như thế nhỉ? Đừng tưởng tao không biết mày đang suy nghĩ gì trong lòng. Chẳng qua là bị Lục Đông Thâm đá đít, mày không dám chịu được nỗi nhục ấy chứ gì? Mày tưởng mày ra thương trường làm to làm lớn là có thể khiến Lục Đông Thâm hồi tâm chuyển ý à? Mày nhớ lấy cho tao, nhà họ Thai này không cần bám váy đứa nào hết. Mày cũng đừng thiếu tự trọng mà dây dưa với Lục Đông Thâm. Mày…”.


Thai Tử Tân giơ tay vung một bạt tai qua, cái tát không hề nhẹ.


Cái tát đó đánh cho Thai Nghiệp Phàm ngẩn cả người, cũng khiến cho Thai Nghiệp Dương nãy giờ vẫn coi mình là người ngoài cuộc phải ngẩng đầu lên, sửng sốt nhìn Thai Tử Tân.


“Anh tỉnh chưa?” Thai Tử Tân lạnh lùng buông một câu.


“Mày bệnh hả!” Nói rồi, Thai Nghiệp Phàm định giơ tay lên.


Cái tát của anh ta còn chưa kịp buông xuống đã bị Tần Dịch ngăn lại. Thai Nghiệp Phàm nổi giận, gào lên với Tần Dịch: “Mày cút đi cho tao!”.


Thai Nghiệp Dương không thể ngồi yên được nữa, bèn đứng dậy tiến tới: “Đủ rồi đấy, người một nhà mà ầm ĩ lên như vậy còn ra thể thống gì? Có thời gian và sức lực để đánh nhau, chi bằng nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào”.


Tuy rằng Thai Nghiệp Phàm tính tình quái đản nhưng chung quy vẫn không đành lòng đánh em gái ruột của mình. Anh ta vẩy tay, quay phắt đi, ngồi phịch xuống sofa.


“Em vẫn chỉ có một câu đó thôi, bây giờ nhà họ Thai đang ở trong thời kỳ nhạy cảm, bởi vì bố hôn mê suốt không tỉnh lại. Dự án nguồn năng lượng tháng trước vừa đàm phán xong bây giờ có thể đối mặt với biến động bất kỳ lúc nào. Một khi có biến động, phải ăn nói làm sao với Hội đồng quản trị? Còn nữa, mảnh đất Thương Lăng luôn là tâm nguyện của bố, chúng ta bắt buộc phải hoàn thành.” Thai Tử Tân cất giọng thanh lạnh, tư duy rõ ràng.


Thai Nghiệp Phàm không lên tiếng, ngược lại Thai Nghiệp Dương nói trước: “Dự án nguồn năng lượng anh có thể tiếp tục quản lý, phía Thương Lăng bố vốn dĩ định giao cho Nghiệp Phàm làm”.


Nói rất rõ ràng, Thai Tử Tân trầm giọng xuống: “Anh nghĩ anh ấy có bản lĩnh để giành đất với Lục Đông Thâm không?”.


“Sao tao lại không có bản lĩnh?” Vừa nghe xong câu ấy, Thai Nghiệp Phàm lại nổi xung lên: “Ít nhiều gì tao cũng là Phó Chủ tịch tập đoàn đấy”.


“Vâng, thưa ngài Phó Chủ tịch, ngài ngồi được lên vị trí này là nhờ đâu, trong lòng ngài tự rõ. Anh nói anh có bản lĩnh chứ gì? Được thôi, nhân lúc này nhà họ Lục cũng bị dư luận kiềm chế, anh mang hợp đồng mua bán đất về đây cho em. Anh tới đàm phán với Đàm Diệu Minh đi, tới đàm phán với Chính quyền địa phương đi!”


“Con mẹ nó, tao đi ngay bây giờ!” Nói rồi, Thai Nghiệp Phàm đứng dậy, lảo đảo bước về phía cửa.


“Muộn rồi.” Thai Tử Tân lạnh lùng buông một câu.


Thai Nghiệp Phàm khựng lại, quay đầu nhìn cô: “Mày nói gì?”.


Thai Nghiệp Dương cũng không hiểu gì, ngẩng lên nhìn Thai Tử Tân.


Thai Tử Tân nói rành mạch từng chữ: “Khu đất có giá trị khai phá nhất, Quan Dương, đã bị Lục Đông Thâm ra tay trước rồi”.


Đến gần chập tối, Lục Đông Thâm và Tưởng Ly cuối cùng mới tìm được một địa điểm thích hợp để dừng chân. Thưa thớt cây cối nhưng từ ngoài nhìn vào, có vẻ khá vững chãi và kín đáo.


Lục Đông Thâm phụ trách dựng lều. Trước tiên anh đắp nhiều lá khô làm nền, rồi từ từ dựng từng bước một, hết sức thuần thục và chuyên nghiệp. Tưởng Ly quan sát, trong lòng đã có vài chuyện sáng tỏ như gương, nhưng cô không nói gì cả mà bỏ chai nước trong túi xách rồi đi.


Sau khi dựng xong xuôi hai chiếc lều, Lục Đông Thâm mới phát hiện Tưởng Ly đã biến đi đâu mất dạng. Anh những tưởng cô chỉ đi lượm lặt vài cành củi khô quanh quanh đây, ai ngờ hoàn toàn không phải vậy.


Anh đang mải nghĩ thì thấy bóng một cô gái đung đưa đi từ sườn dốc trong khu rừng gần đó đi về. Đầu mày anh từ từ dãn ra, Tưởng Ly đã quay về.


Đúng là Tưởng Ly đã gom được không ít củi. Chẳng biết cô tìm được ở đâu dây leo khô, buộc chặt sau lưng như dây thừng rồi vác về, trong lòng vẫn ôm nguyên bình nước. Khi cô đi tới, đặt đống củi khô xuống đất, nhìn thấy hai chiếc lều tạm một trước một sau thì reo lên: “Anh dựng nhanh quá”.


Hơn nữa lại còn dựng lều của cô ở phía sau lều của anh, tránh bị gió lùa. Nhìn kiểu này anh quả thật rất đàn ông, rất phong độ.


“Cô đi đâu vậy?” Giọng Lục Đông Thâm hơi trầm xuống.


“Tôi hả?” Tưởng Ly đá đá chân vào đống củi bên cạnh rồi lại ra hiệu cho anh nhìn xuống bình nước: “Đi tìm nước, đi tìm lửa”.


Thế mà cũng phải hỏi à?


Lục Đông Thâm nhìn cô một lúc, sắc mặt trông hơi khó coi, nhưng cũng không nói gì nhiều. Tưởng Ly cảm thấy anh hơi kỳ lạ, cô đang định lên tiếng thì anh liền đón lấy bình nước và nói: “Cô cứ nói với tôi một tiếng, tôi đi tìm là được rồi”.


Tưởng Ly mím môi cười thầm.


Lục Đông Thâm liếc nhìn cô rồi đặt bình nước xuống một bên, bắt đầu xếp củi nhóm lửa.


“Anh có biết ở mấy nơi này, tìm nước kiểu gì không?” Tưởng Ly ngồi sụp xuống, nghiêng đầu nhìn Lục Đông Thâm.


Lục Đông Thâm mặc kệ cô.


Tưởng Ly nhún vai, sao người này sáng nắng chiều mưa vậy trời. Cô thẳng thừng ngồi xếp bằng xuống đất, giúp anh cùng nhóm lửa. Nhưng xuất phát từ tình hữu nghị giữa những người bạn đồng hành, cô cảm thấy vẫn cần phải phổ cập cho anh chút đỉnh: “Đi dã ngoại luôn phải tuân thủ nguyên tắc ‘lên sườn núi chứ không vào khe núi’. Khe núi có rất nhiều nguy hiểm, lại có những mối nguy vô hình. Sườn núi thì khác, vì địa thế cao, thế nên nó có thể tránh được một số nguy hiểm mà mắt thường không nhìn thấy được. Mà tiện lợi nhất là tìm nguồn nước, cứ đi dọc về phía nơi có địa hình thấp là nhất định sẽ tìm được nguồn nước”.


Lục Đông Thâm lấy bật lửa ra, chẳng biết những lời cô nói anh nghe vậy hay để ngoài tai. Ngọn lửa nhỏ bùng lên, khiến những cây gỗ bị đốt cháy chẳng mấy chốc đã tỏa ra mùi gỗ tùng hương.


“Đây là gỗ tùng hương.” Tưởng Ly ngồi bên cạnh anh, đợi cho lửa bén từ từ: “Nếu đi dã ngoại mà tìm được loại cây này thì chứng tỏ anh được ông trời ưu ái lắm. Loại gỗ tùng hương này nhiều dầu, có thể dùng nhóm lửa để xua đuổi thú rừng. Lửa của gỗ tùng hương có thể duy trì hai ngày hai đêm không tắt. Mà rễ cây, thân cây, lớp vỏ của loài thực vật này đều có thể dùng làm thuốc. Nhưng mà tuyệt vời nhất vẫn là dùng để chế hương liệu. Vào thời Hán Vũ Đế, có vị vua của nước chư hầu tiến cống hương liệu, trong đó có một loại hương liệu tên là Thiết Loan hương, bên trong có thêm thành phần gỗ tùng hương này. Nhưng muốn lấy được mùi hương có tác dụng từ tùng hương cũng không đơn giản, phải chiết tách một bộ phận dầu tính, phải giữ nguyên được mùi hương thanh nhã của gỗ tùng mới được. Cá nhân tôi cảm thấy kỹ thuật chiết tách mùi hương ở thời cổ đại chắc chắn không bằng ngày nay, thế nên nói vậy thôi chứ mùi Thiết Loan hương cũng chưa chắc đã dễ ngửi. Nhưng trong Thiết Loan hương, tùng hương chỉ là một phần nhỏ, ngoài ra chắc chắn phải có những loại như hoa sừng trâu hay Lilium lancifolium*, nếu không sao có thể kích dục chứ?”.






*Một loài hoa cùng chi với Loa kèn.


Nói xong câu này, thấy Lục Đông Thâm quay đầu nhìn mình, cô lập tức giải thích: “À, anh đừng căng thẳng quá. Yên tâm, yên tâm, chỉ có độc mùi tùng hương thì tuyệt đối không có hiệu quả kích dục đâu…”.




Chương 38: Là người đều biết làm


Khi nói về chuột xạ hương, cô vẫn còn rất phấn chấn hứng khởi. Nhưng vừa nhắc tới hồ Phủ Tiên, ánh mắt cô đã tối đi một cách rõ ràng.


Đống lửa đã cháy bùng lên rồi.


Gỗ tùng hương quả nhiên như lời Tưởng Ly nói, bén lửa cực tốt, ngọn lửa cháy đều, lại không có mùi hắc nhức mũi, khi hít vào phổi để lại một mùi hương thanh mát kéo dài miên man.


Trong lúc cô chuẩn bị muôi thìa nồi chảo thì Lục Đông Thâm nhặt một cành gỗ tùng lên, gẩy gẩy lửa rồi quay đầu nhìn cô. Hoàng hôn đã từ từ chìm xuống đường chân trời, chỉ còn vớt vát lại một chút tàn dư, lúc sáng lúc tối, lại chẳng sáng đều bằng ánh lửa trước mặt, nhưng vẫn tôn lên được bóng lưng khêu gợi của cô.


Cô ăn mặc rất đơn giản, chính là kiểu áo su quần su người ta hay mặc khi đi leo núi. Nhưng chính bộ trang phục đơn giản đó khi được khoác lên người cô lại khiến cô “đẹp trai” khác thường, nhất là đôi ủng cao ngang chân bằng da bò cô đang đi. Dĩ nhiên cô không đội tóc giả, mái tóc dài được tết lại thoải mái rồi vắt sang một bên. Lặn lội suốt cả ngày trời, tóc cô lại càng lỏng ra nhiều hơn. Có lọn đã rơi xuống, khiến một bên gương mặt cô trông lại càng thêm dịu dàng, xinh xắn.


Lục Đông Thâm nhìn mãi nhìn mãi, vô tình nhớ lại lời giải ban nãy của cô, anh buồn cười vô thức rướn khóe môi lên.


Bữa tối khá thịnh soạn, xuất phát từ việc Tưởng Ly nếu nguyên cả một nồi canh cá tươi. Nói theo lời của cô thì: “Giờ đang là mùa cá của hồ Phủ Tiên. Sau khi đánh bắt, dùng một số hương liệu ướp khoảng bảy ngày bảy đêm, sau đó phơi khô cất kỹ. Ở chỗ khác, anh không bao giờ ăn được món này đâu, chỉ có tôi mới biết làm”.


Lục Đông Thâm đích thực cũng cảm thấy rất ngon. Cảm giác tươi ngon này anh không thể nào tìm thấy ở một nhà hàng hay từ một đầu bếp riêng nào trong nhà họ Lục.


“Chẳng trách ba lô của cô nặng như vậy.”


Có khác gì vác theo cả cái nhà đi không, không nặng mới lạ đó.


“Anh không mang gì theo hả?” Tưởng Ly hỏi.


“Chỉ mang lương khô đơn giản thôi, cùng lắm thì bắt vài con thú rừng ăn lót dạ.” Lục Đông Thâm nói thẳng.


“Câu này chỉ có thể nói ra trong hai trường hợp, hoặc là từ một kẻ không biết trời cao đất dày, hoặc là từ một người có quá nhiều kinh nghiệm sinh tồn tại nơi hoang dã. Để tôi đoán coi anh thuộc trường hợp nào.” Tưởng Ly nghiêng đầu nhìn anh.


Lục Đông Thâm cũng thẳng thừng quay sang nhìn cô.


Dưới ánh lửa, khuôn mặt của anh càng thêm góc cạnh rõ ràng, tuấn tú hơn người. Tưởng Ly nhìn mãi nhìn mãi trong lòng bỗng hơi căng thẳng, cô mỉm cười che giấu: “Anh là loại thứ hai. Thật ra anh rất có kinh nghiệm dã ngoại. Trèo cây bằng tay không này, biết dựng lều thế nào để vừa chắn được gió lại vừa chắc chắn. Dọc đường anh cũng biết làm sao để né tránh nguy hiểm. Còn nữa, anh trình bày được cách tìm nước tìm lửa rất tự nhiên”.


Nói xong những lời này, cô những tưởng anh sẽ thao thao bất tuyệt nói một tràng.


Ai dè, Lục Đông Thâm chỉ nói: “Mấy việc mà cô nói, là người đều biết làm”.


Một câu nói khiến Tưởng Ly á khẩu trợn trừng mắt.


Lục Đông Thâm tuy không nhìn cô nhưng vẫn biết cô vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Có hoàn cảnh hơi tối này che giấu hộ, anh lẳng lặng mỉm cười, nụ cười tan vào cả ánh mắt.


Quả nhiên, Tưởng Ly chưa đạt được mục đích chưa chịu thôi: “Thế còn con dao Thụy Sỹ của anh thì sao? Bên trên có dấu vết của việc đã từng sử dụng, nhìn mức độ chà sát thì không giống một con dao mới tinh đâu.” Nói rồi, cô đập con dao Phần Lan của mình bên cạnh anh: “Nhìn cho rõ đi, con của tôi mới là dao mới nè”.


Lục Đông Thâm lại thêm một ít củi vào đống lửa rồi hờ hững đáp lại một câu: “Dương Viễn thường mang nó ra thái thức ăn”.


Tưởng Ly thầm mắng một câu trong bụng: Lục Đông Thâm, cụ nhà anh…


Cuối cùng, Lục Đông Thâm hỏi một câu nghiêm túc: “Cô tới núi Kỳ Thần này rốt cuộc muốn tìm thứ gì?”.Hoàng hôn đã tắt hẳn rồi, nhiệt độ cũng dần hạ xuống theo. Tưởng Ly ôm bát, uống một ngụm canh nóng, khụt khịt mũi rồi nói: “Chuột xạ hương”.


Lục Đông Thâm nhìn cô, không hiểu.


Thấy vậy, Tưởng Ly bật cười, vòng một tay ra vỗ vỗ lên vai anh: “Đúng, chính là ánh mắt khao khát muốn được học hỏi này. Anh phải cho tôi có chút cảm giác thành tựu chứ, nếu không tôi lại cảm thấy mình chưa đủ tầm quan trọng. Có phải anh không biết chuột xạ hương là loài gì không?”.


Lục Đông Thâm cũng mặc kệ cho cô càn rỡ, nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải chính là loài chồn lông vàng sao? Hồi ở Bắc Mỹ, tôi từng nhìn thấy loài này rồi, mà bây giờ người ta cũng nuôi được loài này rồi. Vấn đề tôi đang không hiểu là vì sao cô phải tới tận đây tìm nó?”.


Câu nói của anh khiến Tưởng Ly vô cùng bực bội, cô liếc xéo anh đúng nửa phút, nhìn đến độ Lục Đông Thâm cũng thấy rợn gai ốc sống lưng, nhất là khi cô vẫn còn cầm con dao Phần Lan trên tay. Thế là anh hắng giọng nói: “Thì tôi cũng đang khao khát học hỏi mà. Cô thấy đấy, tôi không biết cái loài chuột xạ hương ở đây với loài được nuôi cấy và loài ở Bắc Mỹ có gì khác nhau mà”.


“Chả có gì khác nhau cả.” Tưởng Ly hờn dỗi, quay thẳng người đi, xoay lưng vào anh ngồi ăn canh.


Cô có chút trẻ con, làm Lục Đông Thâm phì cười. Bình thường cô luôn bày ra dáng vẻ cool ngầu, thậm chí là cao ngạo lạnh lùng. Bây giờ trông cô như vậy lại cực kỳ đáng yêu. Suy nghĩ lại anh thấy cũng phải, chẳng qua cô chỉ là một cô gái hai mươi sáu tuổi, cho dù ở bên cạnh Đàm Diệu Minh lăn lộn giang hồ thì vẫn mang trong mình suy nghĩ con gái.


Anh ngậm cười, rồi không nhịn được, đưa tay lên xoa đầu cô: “Tôi không biết thật mà, chuyện này vẫn phải thỉnh giáo Tưởng gia”.


“Đừng có động vào tôi.” Tưởng Ly chỉ cảm thấy lòng bàn tay anh rất lớn, kiểu động tác thân mật này khiến cô có phần không quen. Cô nghiêng đầu né tránh rồi lẩm bẩm một câu: “Anh coi tôi là cún cưng đấy à”.


Nói xong câu này, tâm tình cô lại thay đổi, đôi mắt thấm đẫm nụ cười: “Cơ mà, được nghe tiếng Tưởng gia từ cái miệng của anh cũng êm tai lắm”.


“Đừng có được nước lấn tới đấy.”


Tưởng Ly cũng hiểu khiến một người đàn ông như anh gọi cô là Tưởng gia quả thực còn khó hơn lên trời. Nếu đã gọi một tiếng rồi thì cô cũng xin nhận. Cô đặt bát canh cá sang một bên, bày một tư thế thoải mái.


“Anh ấy à, ban nãy nói không sai. Chuột xạ hương thường sống ở Bắc Mỹ, nhưng không có nghĩa là nơi khác không có, chỉ có điều không sinh trưởng và phát triển tốt như ở đó mà thôi, càng không cần nói tới loài được nuôi cấy tỉ mỉ. Rất nhiều người biết loài chuột này đều tưởng rằng bộ lông của nó là quý giá nhất. Nhưng trên thực tế, trong xạ hương do con chuột cái tiết ra lại bao hàm những thành phần tương đồng với xạ hương tự nhiên như: Muscone, Giảm trừ Muscone và Etanol, có tác dụng với những người thiếu khí, kháng viên, hạ huyết áp, chống dị ứng, duy trì tuổi xuân… Là một sản phẩm tuyệt vời thay thế cho xạ hương tự nhiên. Hơn nữa trong rất nhiều thương hiệu nước hoa cao cấp cũng chứa thành phần xạ hương chiết xuất từ chuột xạ hương. Ngoài ra, phân và nước tiểu của chuột xạ hương cũng có thể chế thành thuốc diệt muỗi. Loại xạ hương này có hàng trăm tác dụng, nhưng điểm trừ duy nhất là phải đợi tới đúng thời kỳ sinh nở của chuột cái mới được. Một là Thai Quốc Cường không đợi lâu được như vậy, hai là bây giờ cũng chưa tới mùa sinh sản của chuột xạ hương. Nghe nói trên núi Kỳ Thần cũng có loài động vật này mà chuột xạ hương ở đây chưa cần đợi tới mùa sinh sản đã có giá trị làm thuốc rất lớn rồi, chỉ cần bắt được một con, tôi lấy dịch xạ hương của nó là được.”


“Nghe nói loài đó không dễ bắt đâu.” Lục Đông Thâm cầm bát canh của cô lên, múc thêm một ít canh nóng rồi đưa cho cô.


Tưởng Ly đón lấy một cách tự nhiên: “Đương nhiên rồi, dễ như thế thì còn cần Tưởng Ly tôi đích thân ra tay sao? Cử đại một người nào đó đi cũng được”.


Nói ba câu không quên khen mình một câu, bản lĩnh này Lục Đông Thâm cũng đã được lĩnh giáo hoàn toàn rồi.


“Cứ đi tìm khắp núi như thế sao?” Lần này thì đúng là Lục Đông Thâm không hiểu thật. Cứ tìm kiểu này đừng nói là bảy ngày, có cho cô bảy tháng cũng chưa chắc đã thành công.


Tưởng Ly chỉ tay về phía trước: “Ngọn núi cao nhất, loài chuột xạ hương này rất giảo hoạt, ngọn núi cao nhất là nơi ẩn cư thích hợp cho chúng”.


“Thế còn hồ Phủ Tiên…” Anh lại hỏi.


“Hồ Phủ Tiên à…” Tưởng Ly ngập ngừng giây lát, rồi từ tốn uống canh, ăn cá. Sau khi bẻ đủ năm đầu ngón tay xong, cô mới nói: “Là một loại cá trắng nhỏ, so với chuột xạ hương thì nó quá đơn giản”.


Mượn ánh lửa, Lục Đông Thâm nhìn thấy rất rõ ràng. Khi nói về chuột xạ hương, cô vẫn còn rất phấn chấn hứng khởi. Nhưng vừa nhắc tới hồ Phủ Tiên, ánh mắt cô đã tối đi một cách rõ ràng. Tuy rằng trông có vẻ không để ý nhưng anh cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy…
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom