• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New BÍ HIỂM MÙI HƯƠNG NGƯỜI TÌNH (1 Viewer)

  • Chương 35-36

Chương 35: Cô đúng là kỳ lạ đấy


ôi có làm gì cô đâu mà cô lại chửi tôi như thế?


Tưởng Ly sững người, cứ ngỡ mình xuất hiện ảo giác. Cô há hốc miệng, định mắng thêm một câu nữa thử xem thì bỗng thấy bóng một người đàn ông bước ra sau thân cây.


Một giây sau, cô lập tức tròn xoe đôi mắt, reo hò về phía cái bóng kia: “A! Gian thương! Là anh hả?”.


Là Lục Đông Thâm.


Tưởng Ly ra sức chớp mắt, bấy giờ mới chắc chắn thứ mình nhìn thấy không phải ảo ảnh hay hoang tưởng gì đó. Nhưng Lục Đông Thâm này cứ xuất hiện trước mặt cô như thế, luôn khiến cô mơ mơ hồ hồ như đang nằm mơ vậy.


Từ xa, Lục Đông Thâm đã nghe thấy có người gọi tên mình, sau đó cứ liên tiếp chửi bậy, anh nghĩ bụng ngoài cô ra chẳng còn ai dám chửi anh như thế nữa. Lúc này khi cuối cùng đã nhìn thấy cô, bắt gặp cảnh tượng trước mắt anh bỗng nhiên lại thấy buồn cười, rồi anh hỏi cô một câu có vẻ rất nghiêm túc: “Tôi có làm gì cô đâu mà cô lại chửi tôi như thế?”.


“Tôi không nằm mơ thật chứ?”


Ngay gần đó, người đàn ông đứng ngược chiều ánh sáng, cái bóng dài rộng hắt xuống mặt đất. Anh không còn mặc áo vest quần Âu như mọi ngày mà mặc một chiếc áo phông đen, bên ngoài khoác một chiếc áo bò jacket. Bên dưới là một chiếc quần thụng đen, nhưng vẫn tôn lên được đôi chân dài ấy. Dưới chân, anh đi một đôi giày leo núi màu đen, sau lưng đeo một chiếc ba lô màu xanh quân đội rất to.


Mẫu ba lô này là kiểu thương hiệu trong cửa hàng bán đồ dã ngoại tại Thương Lăng, chắc chắn, hữu dụng, quan trọng là nhiều túi, công năng rất mạnh.


Đã quen nhìn anh quần là áo lượt, bây giờ thấy một anh như vậy cô vẫn ít nhiều chưa quen, bớt đi vẻ tinh ranh của một người làm kinh doanh, lại có thêm nhiều sự hoang dã của một người khách bộ hành.


Lục Đông Thâm tháo kính râm xuống, tiện tay treo kính lên cổ áo trước ngực, trông rất phong trần bụi bặm, nhưng ánh mắt lại ngậm cười: “Gặp tôi cô thấy kỳ lạ lắm sao?”.


Tưởng Ly nói ngay: “Không lạ, không lạ. Tôi biết con người tôi xưa nay phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ có người tới cứu tôi mà”.


Lục Đông Thâm cố nhịn cười, rồi quan sát cô đang bị quấn kín như một con nhộng vậy: “Cô như vậy là bị ‘lật thuyền trong ống cống’ hay thật sự chẳng có bản lĩnh gì vậy?”.


Tưởng Ly phẫn nộ: “Bị một con tinh tinh lừa”.


Lục Đông Thâm gật gù, tỏ vẻ đã hiểu ra, nhưng anh không sốt sắng cứu cô ngay, mà nói: “Nếu tôi không tới, tối nay cô có thể sẽ mất mạng tại đây, phải không?”.


Tưởng Ly cũng không giấu gì anh: “Đúng vậy. Loài cây này bản thân không có độc, nhưng lại như làm ‘tay sai’ cho đám dã thú và côn trùng độc, hoặc cũng có thể nó sẽ khiến người ta tắc mạch máu mà chết. Tóm lại về nó, tôi còn cần nghiên cứu thêm. Anh đừng hỏi nhiều như vậy nữa, mau cứu tôi ra đi”.


“Bảo tôi cứu cô cũng được, cô báo đáp tôi thế nào đây?” Lục Đông Thâm có vẻ hứng thú.


Tưởng Ly nhìn anh bằng biểu cảm kỳ quặc: “Chẳng phải anh tới đây để tìm tôi hay sao?”.


Nếu đã như vậy, việc cứu cô ra khỏi hoàn cảnh nguy hiểm cũng là việc nên làm mà. Mặc dù cô cảm thấy kỳ lạ với việc anh bỗng dưng xuất hiện ở đây, bởi vì cô luôn nghĩ, cho dù thật sự có người tới tìm cô thì người có thể xuất hiện nhất vẫn là Đàm Diệu Minh, chứ không phải tay Lục Đông Thâm mở miệng ra là nói không tin tưởng cô này.


Đợi chút, lẽ nào vì không tin tưởng nên mới đến đây? Đây là thể loại lý luận chó gặm và không cần mạng gì không biết?


Lục Đông Thâm khoanh tay trước ngực, nhìn cô cười: “Đúng là tôi tới tìm cô, nhưng nào ngờ người chưa gặp được đã bị chửi sấp mặt. Thế nên, tôi có lý do để tin rằng chuyến vào núi lần này của tôi là sai lầm rồi”.


Tưởng Ly cảm thấy anh hơi nhỏ mọn. Có cần phải thế không, cô đúng là đã mắng anh nhưng cô làm anh mất miếng thịt hay là gãy chân gãy tay rồi? Đúng là bản chất gian thương mà, một chút thiệt thòi cũng không chịu.


“Tôi mà có chuyện gì, thì cả đời này Thai Quốc Cường cũng đừng hòng tỉnh dậy được, tới lúc đó, người xui xẻo sẽ là anh đó, anh Lục à.”


Câu này nghe cũng có lý và có căn cứ, nếu là người bình thường ai cũng sẽ cảm thấy đầy lý lẽ. Nhưng Lục Đông Thâm không bao giờ đi cung đường giống mọi người, nghe xong anh bật cười, hỏi cô với vẻ hứng thú: “Cô đang uy hiếp tôi đấy hả?”.


“Làm gì được tính là uy hiếp anh chứ, tôi chỉ nói cho anh nghe một sự thật máu chảy ròng ròng thôi. Bây giờ tôi là cứu tinh duy nhất của anh, tôi không thể có chuyện gì được.”


Nụ cười vẫn tan vào ánh mắt Lục Đông Thâm, anh từ tốn nói: “Làm gì còn tin tức nào hot hơn tin thầy phù thủy của Thương Lăng tử mạng tại đây chứ? Tới lúc đó, đám phóng viên chắc chắn sẽ chẳng còn hơi đâu bám riết lấy Skyline nữa. Khoảng thời gian trống này vừa tiện cho tôi giải quyết những dư luận bất lợi đối với Skyline”.


“Lục Đông Thâm, anh…” Ba chữ “cụ nhà anh” cô buộc phải nuốt xuống, khi cất lời, giọng cô đã nhẹ như gió thoảng: “Vậy được, anh muốn tôi báo đáp anh thế nào? Nói trước nhé, mấy chuyện đi ngược với nguyên tắc tôi không làm đâu”.


“Ví dụ?”


“Ví dụ như phóng hỏa giết người…” Tưởng Ly bực dọc: “Rồi ví dụ như phục vụ ngủ hoặc lấy thân báo đáp gì đó”.


Lục Đông Thâm không nhịn được nữa, bật cười khanh khách, anh nói chân thành: “Cô đúng là một cô gái kỳ lạ đấy”.


Mấy từ như “phục vụ ngủ” hoặc “lấy thân báo đáp” này cô nói hết sức hào sảng. Nếu là một cô gái khác, e là lúc nói cũng cảm thấy dè dặt, ngượng ngùng, cùng lắm thì gò má phải hơi ửng hồng lên. Kết quả, cô hoàn toàn không đỏ mặt, không căng thẳng.


Tính khí ương bướng của Tưởng Ly nổi lên, cô nghiến chặt răng ra sức vùng vẫy, kết quả có một dây leo siết chặt thêm làm cổ cô rớm máu.


Lục Đông Thâm thấy vậy, không còn cách nào khác đành lên tiếng: “Được rồi, được rồi, được rồi, cô đứng yên đã”. Nói rồi anh hạ ba lô xuống, rút từ trong ba lô ra một con dao quân đội của Thụy Sỹ.


Sau khi nhìn rõ, Tưởng Ly cười nói: “Được đấy anh Lục, anh cũng chuyên nghiệp ra phết”.


Lục Đông Thâm không màng tới câu đùa của cô. Anh rút con dao ra, vừa tiến lên chưa được mấy bước thì đã có dây leo cấp tốc hướng về phía chân anh.


“Cẩn thận!”


Tưởng Ly hét lên, đồng thời Lục Đông Thâm cũng đã lẹ chân tránh né kịp.


“Anh đừng tiến lên đây, chỉ cần nó dính một chút vào người anh là anh không chạy thoát được đâu.” Tưởng Ly thấy anh nhanh nhẹn ít nhiều cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác. Đồng thời, chính cô cũng cảm thấy lo lắng: “Anh ném dao cho tôi đi”.


Ban nãy, Lục Đông Thâm cũng đích thực đã xem thường mấy cây dây leo này. Sau khi ném chính xác con dao vào tay Tưởng Ly, anh mới quan sát kỹ càng đám dây leo đen ngòm ngay gần đó, không khác gì vô số móng vuốt có yêu thuật.


“Đây là thứ gì?” Anh hỏi.


“Trong rừng rậm Amazon có một loài thực vật tên là cỏ Phù thủy. Chỉ cần anh chạm vào nó, hoa đỏ và lá xanh của nó sẽ biến thành những sợi dây thừng quấn chặt lấy người ta cho tới khi chết, hơn nữa càng siết càng chặt, người ta không thể cựa quậy được. Người bị quấn cuối cùng sẽ đói khát tới chết sau đó bị đám côn trùng rỉa chết.” Tay trái của Tưởng Ly vẫn còn cử động được. Cô cầm chặt con dao, vừa dùng sức là cổ lập tức bị siết lại. Cô nhịn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ thiêng liêng là phải phổ cập kiến thức tới mọi người, bèn cất lên chất giọng đã biến dạng: “Thuộc tính của loài thực vật này không khác nhiều so với loài cây Phù thủy kia, nhưng khả năng công kích của nó khủng khiếp hơn, mà cũng chưa biết nó tên là gì! Tôi chỉ biết rằng, trên các dây leo tỏa ra một mùi thối rữa. Bà nhà nó! Hôi chết người mình rồi!”.


Chẳng biết đã có bao nhiêu sinh linh chết trong loài cây dây leo này.


Cô nghiến răng, lưỡi dao Thụy Sỹ sắc bén cắt đứt sợi dây leo trước ngực, cuối cùng Tưởng Ly cũng có thể thở thoải mái hơn một chút, sau đó cô liên lục ho dữ dội. Sự trói buộc trên cổ tay càng lúc càng ít, tiện cho cô phát huy lưỡi dao.


“Mấy loài cây vô danh nhưng nguy hiểm này rất hay gặp trong các khu rừng mưa nhiệt đới. Anh là một cậu chủ thân thể ngọc ngà, đến mấy chỗ này mà sống sót trở về đã là kỳ tích rồi.” Nói rồi, cô lại vung dao chém đứt dây leo dưới chân. Đám dây đó như cũng biết đau vậy, vội vàng rụt lại. Tưởng Ly đá bụi dây leo đã bị chém đứt rễ qua một bên, tiếp tục nói: “Nhưng ban nãy anh đã cấp bách cứu tôi. Yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh chu toàn”.


Ngay sau đó là lưỡi dao cuối cùng gạt bỏ chút trói buộc còn sót lại trên bắp chân: “Đầu tiên, tôi cung cấp cho anh một chút kiến thức. Trong mấy khu rừng nguyên thủy kiểu ngày, thứ gì càng đẹp càng nguy hiểm. Anh nhìn thấy thứ gì thì cứ tránh xa ra một chút là được, chí ít phải giữ được mạng của mình đã.” Dứt lời, cô ném lại con dao cho Lục Đông Thâm một cách gọn gàng.




Chương 36: Ôm rất thích


Con dao vạch một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, Lục Đông Thâm giơ tay ra đón lấy một cách chuẩn xác.


Nhưng chỉ một giây sau đó, một nhánh dây leo vẫn chưa bị chặt tới tận gốc lập tức lao về phía này. Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lục Đông Thâm đã nhanh tay nhanh mắt, khẩn trương lao tới trước kéo Tưởng Ly ra, như vậy mới tránh được việc cô một lần nữa bị dây leo quấn vào người.


Tưởng Ly quay lưng về phía cây dây leo thế nên ban nãy hoàn toàn không phát giác ra nguy hiểm. Tới khi có phản ứng, cô đã được Lục Đông Thâm ôm vào lòng. Cô quay đầu lại nhìn mới biết dây leo đó đang nằm giữa đống dây leo chằng chịt mà giơ nanh múa vuốt, và mới hiểu ra ban nãy mình quá đỗi nguy hiểm.


“Thứ gì càng đẹp lại càng nguy hiểm à? Thế cô thì sao?” Lục Đông Thâm ghé sát vào tai cô, cười khẽ.


Tưởng Ly bỗng cảm thấy vành tai nóng rần, hơi nóng xông thẳng vào tận trái tim. Chẳng hiểu sao con tim cô bỗng nhảy dựng lên một cái thật mạnh. Cô giơ tay đẩy anh: “Đừng có lợi dụng giở trò với bổn gia!”.


Nhưng ngay sau đó cô không đẩy ra thành công, Lục Đông Thâm tận dụng cơ hội siết chặt bàn tay đang đỡ vòng eo bé nhỏ của cô, hai người lại càng sát lại gần nhau hơn. Anh cúi đầu nhìn cô, nụ cười có phần cố ý: “Con người tôi xưa nay luôn tính toán chi ly, thế nên ban nãy tính ra, cô đã hai lần mắc nợ ân tình của tôi, cụ thể phải trả thế nào, tôi cần phải suy nghĩ thật kỹ”.


“Thả tôi ra.” Tưởng Ly cảm thấy mặt mình hơi nóng, cánh tay một lần nữa dùng sức để đẩy anh.


Lần này Lục Đông Thâm không làm khó cô nữa, anh cũng theo đà buông tay.


“Ôm riết thành nghiện hả?” Tưởng Ly không vui.


Lục Đông Thâm quan sát người cô một lượt từ trên xuống dưới, nhìn có vẻ rất nghiêm túc rồi nói: “Eo thon, thế nên khi ôm cảm thấy rất thích”.


Tưởng Ly không muốn đấu võ mồm với anh nữa. Cô cảm thấy Lục Đông Thâm này khi mặc quần Âu áo vest thời thượng cũng được coi là một người ít nói, trầm tính, tuy yên lặng mà vẫn cao quý, văn minh. Còn bây giờ, khi cởi bộ vest đó ra, tính khí cũng theo đó mà thay đổi. Đứng ở một nơi mà văn minh còn chưa chạm được đến như nơi này, những khi anh chọc ghẹo người khác giống hệt một gã lưu manh có văn hóa, hoặc có thể bỏ luôn ba chữ “có văn hóa” ấy đi cũng được.


Nhưng Lục Đông Thâm không hành động như ý của cô, bàn tay lớn của anh hướng về phía cổ áo cô. Nếu là bình thường, cô tuyệt đối không cho phép người bên cạnh vô lễ với mình như vậy. Nhưng chỉ vì đối phương là Lục Đông Thâm, cô hoàn toàn không thể ngờ anh lại có hành vi đó, trong một giây thất thần, cổ áo cô đã bị kéo ra quá nửa, mảng xương đòn để lộ ra ngoài, cứ gọi là gợi cảm, quyến rũ vô cùng.


“Anh làm gì đấy?” Tưởng Ly thẹn quá hóa giận, trong lúc cấp bách định động thủ với anh.


Lục Đông Thâm kịp thời né được “bàn tay độc” của cô, dở khóc dở cười: “Tôi chỉ muốn xem xem vết thương trên cổ cô ra sao. Cô sợ gì hả? Lẽ nào tôi ăn thịt được cô?”.


Tưởng Ly xoa xoa cổ, chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da, đối với cô chẳng phải chuyện gì quá nghiêm trọng. Lục Đông Thâm đối với cô mà nói vẫn là một người đàn ông xa lạ, tính tình sáng nắng chiều mưa kiểu này mới thật sự là khủng bố với cô.


Cô ngẩng đầu ngước nhìn chiếc ba lô vẫn đang vắt vẻo trên cành cây. Bên trong còn đựng con dao Phần Lan đó. Nếu có dao ở trong tay lúc này, cô phải chém đứt tay anh. Nghĩ vậy, cô bèn đi tới bên cạnh thân cây, xoa xoa tay.


“Cô định trèo lên cây?” Lục Đông Thâm hỏi phía sau lưng cô.


Đứa ngốc cũng có thể đoán ra đấy.


Tưởng Ly chu môi hất cằm lên phía trên: “Anh không nhìn thấy ba lô của tôi đang bị treo trên đó hả?”.


Lục Đông Thâm tiến tới, kéo cô qua một bên: “Cô đang bị thương, thể hiện tài năng làm gì hả?”.


“Tất cả mọi thứ giúp tôi sống sót đều ở trên đó cả.” Tưởng Ly không quen với việc có người đứng chỉ tay năm ngón với cô như vậy: “Tôi không leo lên chẳng lẽ bắt anh leo chắc?”.


Chẳng qua chỉ là một câu nói vu vơ như vậy, không ngờ Lục Đông Thâm đáp: “Chỉ là leo lên cây, lấy cái ba lô xuống thôi mà”. Sau đó anh gỡ chiếc kính râm đang mắc trước ngực xuống, đeo lên mặt Tưởng Ly, rồi cởi áo khoác ngoài đặt vào tay cô: “Đợi tôi”.


Tưởng Ly sững người, rồi ngay lập tức tháo kính râm xuống. Lục Đông Thâm kia đã đi tới trước thân cây, xắn tay áo lên. Cô cực kỳ sửng sốt. Chuyện này… ơ… Thế này phải tính là đời thế tổ nào*? Tóm lại, một người đàn ông thường xuyên ngồi trong phòng giấy mà lại trèo cây? Lại còn trèo tay không?


*Theo lý giải của dịch giả, thì câu này chỉ Ly không biết phải buột miệng chửi đời nào của anh nhà nữa


Đang mải nghĩ thì cô đã thấy Lục Đông Thâm vòng cánh tay ôm chặt lấy thân cây, hai chân lợi dụng việc đế giày ma sát với thân cây để tìm điểm tựa rướn người lên, sau đó hai chân anh lần lượt thay phiên nhau cử động, đưa người anh lên cao dần.


Tưởng Ly nhìn mà mắt tròn mắt dẹt.


Tốc độ leo cây của anh không hề chậm, kiểu tư thế này nếu không phải là một người có kinh nghiệm phong phú chắc chắn không thể nào làm được. Bởi vì leo cây bằng tay không vốn dĩ phải nắm vững kỹ năng, nhất là loại cây cao tán um tùm trong những khu rừng nguyên sinh kiểu này lại càng khảo nghiệm khả năng của tay và chân đối với người leo.


Tưởng Ly lại gài kính râm lên đầu, rồi ngồi bệt xuống đất, ôm áo khoác của Lục Đông Thâm trong lòng, rồi ngẩng đầu nhìn anh leo lên mỗi lúc một cao. Nơi nào có chạc cây, anh vươn cánh tay dài ra, cơ thể nhanh nhẹn leo qua, không chút phí sức.


Trước kia nhìn thấy anh mặc vest phẳng phiu cô đã sớm biết người đàn ông này là điển hình cho kiểu mặc gì cũng đẹp. Bây giờ ra ngoài, anh ăn mặc rộng rãi thoải mái, nhất là khi anh để lộ cánh tay, cô mới phát hiện vóc người anh thật là chuẩn. Vai rộng, hông thon, dĩ nhiên không cần bàn cãi. Từng múi cơ bắp rắn chắc cũng căng nở theo từng động tác leo trèo của anh, trông vừa tráng kiện vừa mạnh mẽ.


Cô cảm thấy, có lẽ anh cũng không giống như những gì thường ngày cô tưởng tượng. Thì chẳng phải cô đang được diện kiến một mặt khác của anh đấy sao?


Chẳng bao lâu sau, Lục Đông Thâm đã với được ba lô của cô rồi lại xuống đất một cách gọn ghẽ.


Khi đi tới trước mặt cô, một tay anh xách ba lô, một tay đưa về phía cô.


“Đúng là ‘chân nhân bất lộ tướng’*.” Tưởng Ly ngẩng đầu khen ngợi anh một câu rồi đặt chiếc áo trong lòng mình vào tay anh.


*Ý nói nhân tài ẩn mình, không lộ diện.


Nhưng Lục Đông Thâm lại vừa nắm lấy áo vừa nắm cả tay cô. Anh hơi dùng sức, Tưởng Ly cứ thế được anh kéo dậy. Cô chưa kịp nói năng gì, anh đã buông tay cô ra, nhưng không nhận lại áo khoác. Anh hơi nhíu mày: “Cô bỏ vào đây bao nhiêu thứ vậy, ba lô nặng quá”.


“Sinh tồn nơi hoang dã mà đại ca, anh tưởng tới đây chơi đồ hàng hả?” Tưởng Ly vẫn còn cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay, là nhiệt độ từ bàn tay anh truyền tới.


Vừa leo cây xong nên trán anh vẫn còn lấm tấm không ít mồ hôi. Nhưng chính lớp mồ hôi này lại khiến Lục Đông Thâm mang một phong cách khác hẳn trên thương trường, ví dụ như hoang dã, ví dụ như cuồng nhiệt, khiến mùi gỗ vốn dĩ rất sạch sẽ trên cơ thể anh có thêm một sự mê hoặc khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.


Cô vừa định giật lại ba lô thì bỗng thấy Lục Đông Thâm quăng ba lô của cô lên bả vai mình, rồi cúi xuống cầm ba lô của mình lên: “Đi thôi”.


Tưởng Ly trong lòng ôm chiếc áo của anh, cảm thấy không đành: “À… Anh Lục, anh làm vậy sẽ khiến tôi thấp thỏm bất an lắm.” Đường đường là “thái tử gia” của Lục Môn, cô cứ bắt anh vác theo túi lớn túi nhỏ như vác đá thế kia, có phải hơi “đại nghịch bất đạo” không. Lỡ đến một ngày vị thái tử này đăng cơ lên làm Hoàng thượng, với tính khí “chấp nhặt tính toán” của anh từ trước đến nay, há chẳng phải cô sẽ bị chu di cửu tộc?


Lục Đông Thâm mặc kệ những suy nghĩ ngoằn ngoèo vòng vèo trong đầu cô, chỉ nói một câu: “Khẩn trương tìm ra nguyên liệu rồi rút ngay, không tìm ra nguyên liệu, xem tôi bóp chết cô”.


Xong, lại trở về với trạng thái cao ngạo lạnh lùng.


Tưởng Ly thầm nghĩ, không biết người này có bị tâm thần phân liệt không nữa.


Thai Tử Tân vừa bước vào phòng bệnh đã nhìn thấy Thai Nghiệp Phàm ở đó, cả người đầy mùi rượu, hai tay chống giường, cơ thể vẫn còn hơi lảo đảo. Anh ta cúi đầu xuống giường, luyên thuyên không ngừng với Thai Quốc Cường đang nằm.


“Bố, bố mau tỉnh dậy đi, cái chỗ quỷ quái này chán quá, chơi hết cả hứng rồi.”


“Gã Đàm Diệu Minh đó, rồi cả con bé Ly gì gì đó, sớm muộn cũng sẽ có một ngày con diệt chúng nó để trả thù cho bố.”


Nói xong câu này, anh ta lại cười khì khì ra chiều vui sướng: “Con bé Ly gì đó trước tiên phải bắt về chơi cho đã, chứ giết ngay thì hơi đáng tiếc, trông cũng xinh xắn lắm…”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom