• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Bắt đầu từ một cái giếng biến dị (1 Viewer)

  • Chương 26-30

Chương 26 Mua cá?

Chương 26: Mua cá?

“Mấy con dao này đắt thế? Định ăn cướp à!”

Cổ Dục nằm trên ghế sa-lon, nhìn giá của những con dao kia trong điện thoại mà không khỏi phải chửi thề một câu.

Ba cân cá mới chế biến lúc buổi sáng, Cổ Dục cảm thấy mình có thể ăn sạch sẽ không thành vấn đề. Nhưng sau khi cân nhắc một hồi, vì hắn còn phải qua nhà ông nội Hai ăn sáng. Cho nên hắn chỉ ăn một nữa, nửa còn lại cho Vua Núi ăn đỡ lãng phí .

Vua Núi được nuôi bằng nước giếng một thời gian, ánh mắt so với lúc mới tới đây linh hoạt hơn nhiều. Bây giờ nó cũng bước đầu công nhận Cổ Dục, đây là một tin tốt, một thời gian sau có thể thử thả nó xem sao .

Dù gì thì xích lại vẫn tốt hơn là nhốt trong lồng.

Đồng thời Cổ Dục còn cố ý làm thêm một con cá để mang sang nhà ông nội Hai.

Sau khi đặt con cá hấp lên bàn, mọi người trong nhà ông nội Hai của đều liếc nhìn nhau. Sau đó đều hiếu kì mà mỗi người một đũa thưởng thức. Ngoại trừ khen ngon ra thì bọn họ cũng chẳng nói được gì thêm, vì vốn từ của họ đúng là không nhiều.

Nhưng nhìn chiếc đĩa trống trơn đúng là làm cho Cổ Dục vô cùng vui vẻ.

Điều này cũng chứng minh cho ông Hai biết, Cổ Dục dù sống một mình cũng không chết đói được.

Ăn sáng xong, Cổ Dục ra hái chút rau quả ở vườn nhà ông Hai. Sau đó cùng chú Ba đi đến một nhà vừa mổ heo mấy hôm trước trong thôn.

Mặc dù lúc này là mùa xuân, thời gian đến tết còn sớm chán. Nhưng đã có nhiều hộ chăn nuôi heo, ngoại trừ bán heo hơi như bình thường thì còn kiêm luôn bán thịt.

Thịt nơi này chắc chắn không có bơm nước, hơn nữa cũng là heo nhà nuôi, không có khả năng được cho ăn tăng trọng và cũng là heo có nguồn gốc rõ ràng. Nói như vậy thì loại heo này sẽ có giá cao hơn heo bình thường, nhưng ở nông thôn nên giá cả dễ chịu hơn nhiều.

Ở bên ngoài bán xương sườn giá bốn mươi tệ, thịt thăn bán ba mươi tám tệ.

Nhưng nhà này bán xương sườn chỉ có ba mươi tệ, thịt thăn bán hai mươi lăm tệ.

Sau khi Cổ Dục đi đến đó liền xem xét thịt heo cẩn thận. Hai miếng thịt thăn hắn đều muốn mua, nửa tấm xương sườn hắn cũng muốn nốt. Hiện tại hắn thật sự rất muốn dùng tài nấu ăn của mình để thử nhiều món, xem mùi vị khác nhau như thế nào .

Sau khi mang đồ về nhà, chú Ba của hắn lại bận rộn đất cát, mà Cổ Dục ở trong nhà một lần nữa xem dao phay trên mạng.

Thật ra, có không ít dao hắn cảm thấy vừa mắt, nhưng chính vì hai chữ: Đắt tiền! Dựa vào đâu mà bán một con dao đa năng giá tận 1,000 tệ?

Không thể phủ nhận việc mấy con dao làm bếp này giá cả thực sự rất khủng bố.

Mà Cổ Dục liếc mắt xem xét, liền nhìn trúng một bộ dao do Song Lập Nhân sản xuất. Toàn bộ 20 thanh đều đạt yêu cầu về chất lượng dao nấu ăn Phương Tây theo ý Cổ Dục, nhưng mà giá của nó...... 38,888 tệ.

Lừa đảo à!

Gần 40 ngàn tệ để mua 20 con dao này về?

Mặc dù trong lòng rỉ máu, nhưng cân nhắc đến kỹ năng mà mình câu lên, Cổ Dục đành thở dài một hơi.

“Ngựa tốt dùng yên tốt, tiền ít thì tiêu ít. Ta hiện giờ không thiếu những thứ này.”

Tay hơi run rẩy, Cổ Dục liền chọn vào phần mua hàng rồi tiến hành thanh toán.

Mua xong mấy con dao này, Cổ Dục còn mua thêm một bộ Trung Hoa dao phay. Loại này Cổ Dục chọn là của một hãng sản xuất ở Nhật Bản giá cả hơn 4,000 tệ, giá này vẫn còn có thể tạm chấp nhận.

Trong lúc Cổ Dục bỏ ra hơn 40 ngàn để mua dao, hắn có cảm giác như chính mình sắp phá sản đến nơi, Đột nhiên có một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Cổ Dục ra ngoài xem thử thì thấy người gõ cửa không phải ai khác, mà chính là Cổ Tấn. Người này chính là người thường xuyên đi cùng hắn lên trấn. Hắn lúc này đứng trước nhà Cổ Dục, trực tiếp lộ ra vẻ lúng túng, hai tay xoa xoa, có chút chờ đợi và lo lắng.

“Có chuyện gì sao?” Nhìn dáng vẻ của hắn, Cổ Dục không khỏi tò mò lên tiếng hỏi.

Người trong làng này hắn quen không nhiều. Ngoại trừ nhà ông Hai, còn có Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi thứ bảy và Chủ Nhật đều ở nhà hắn chơi. Kế nữa là người đã cho hắn mượn chó, Cổ Kiến Quân. Nhưng Cổ Dục rất có lòng tin, sẽ đem việc mượn chó này biến thành tặng chó.

Xa hơn nữa là Cổ Tấn, người đã đi cùng hắn nhiều lần lên thị trấn và giúp đỡ hắn .

Nhưng Cổ Tấn lúc này, rõ ràng dáng vẻ có chút xoắn xuýt.

Nghe thấy Cổ Dục hỏi, Cổ Tấn cũng gấp gáp nói: “Cái này... không biết lần trước cá mà cậu cho tôi có còn không? Tôi muốn mua mấy con.”

“Mua cá? Mua cá thì anh phải tìm chú Ba mới đúng chứ?” Chú Ba theo lời Cổ Dục có hai người. Một người là con trai của ông nội Hai ở nhà bên cạnh, một người là chú Ba mở ao cá câu dịch vụ ở trong thôn. Nhưng mà bây giờ không cần giải thích nhiều lời, Cổ Tấn của hiểu ý của Cổ Dục là nói tới ai.

“Cá bên kia của chú Ba cũng là cá nuôi. Mặc dù mấy loại cá đó được hắn cho ăn những thứ không tệ, nhưng mà hương vị chỉ ở mức trung bình. Nếu ngày thường thì tôi đã qua đó bắt cá, nhưng hiện tại đang có chút vấn đề.” Sờ ra sau gáy, Cổ Tấn hơi nhức đầu nói. Sau đó kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra.

Chuyện là như thế này. Lần trước sau khi hắn giúp Cổ Dục lấy xong cần câu, Cổ Dục có cho hắn một con cá Tầm. Con cá này kích thước cũng không nhỏ, nặng khoảng 3 – 4 kg.

Lúc hắn vứt lên xe cũng không để ý lắm. Lúc chiều hắn đi vận chuyển hàng, dù gì thì xe của hắn mua là để vận chuyển bán trái cây.

Khi hắn tới chỗ vựa trái cây để giao hàng, thì mới phát hiện ra hôm nay chính là sinh nhật của ông chủ cửa hàng. Hắn cũng không thể tay không đi đến, mà cũng không nỡ bỏ tiền ra. Thứ hai là, sinh nhật người trưởng thành, làm gì có ai muốn nhận tiền?

Đang lúc buồn rầu thì hắn chợt nhớ ra, buổi sáng Cổ Dục có cho hắn cá mà tới giờ vẫn chưa chết. Thế là hắn liền đem con cá Tầm kia ra ngoài.
Chương 27 Giá trên trời (1)

Chương 27: Giá trên trời (1)

Người chủ vựa trái cây cũng biết đó là một con cá Tầm. Thứ này cũng có không ít người biết, nhưng không nhiều. Con cá đó vừa vặn còn sống, hắn liền đào một cái rãnh nước rồi thả nó vào nuôi. Sau đó liền mời Cổ Tấn đi ăn cơm.

Cứ như vậy mấy ngày sau, có một ông chủ đầu ngành buôn bán nông sản trái cây tới thảo luận về vấn đề kinh doanh cung ứng nông sản. Cái doanh nghiệp buôn bán này có hai ngành kinh doanh, hắn ở bên dưới thu mua nông sản trái cây. Sau đó bán và phân phối cho các tiệm trái cây trong vùng, mà trong đó có một nhà lớn nhất cũng là sản nghiệp của hắn.

Giữa trưa, đối phương đã chán ăn cơm ở bên ngoài và đề nghị muốn đến dùng cơm ở nhà ông. Nhưng mà chủ vựa trái cây không có chuẩn bị cho việc này, vừa vặn có con cá này. Vợ của ông chủ liền gọi điện thoại hỏi xem nên chế biến như nào, sau đó thấp thỏm đem con cá này đi nấu.

Mà buổi cơm lần này, ông chủ cùng vị đầu ngành kia đều cực kì giật mình, bởi vì thịt con cá này quá ngon. Vốn dĩ cá của Cổ Dục câu được đều là hàng tuyệt phẩm, bên cạnh đó còn được dưỡng mấy ngày bằng nước giếng. Cho nên chất thịt của cá mà không ngon, không tươi thì mới là lạ.

Ăn xong bữa cơm, hai người nhớ mãi không quên. Tuy nhiên ông chủ vựa trái cây vì bận rộn nhiều việc, cho nên dù có ăn ngon cũng quên khuấy đi mất. Thế nhưng ông chủ doanh nghiệp nông sản kia lại khác. Sau khi trở về, thường xuyên nhớ tới chuyện con cá đó. Dẫn đến chuyện hôm nay lại tìm tới cửa hàng để hỏi mua vài con cá để đem về.

Mà ông chủ vựa trái cây này nghe xong nguyện vọng của vị kia thì cũng động tâm, liền cùng nhau tới nhà Cổ Tấn. Cổ Tấn còn đang tò mò vì sao hai vị này lại tới nhà mình làm gì, nhưng vừa nghe nói muốn mua cá là hắn liền hiểu ra, chính là vì Cổ Dục mà đến. Dù sao cá nhà Cổ Dục hắn cũng đã ăn, đúng là ăn rất ngon. Thế nhưng nhà hắn lại không còn, cho nên chỉ có thể đến tìm Cổ Dục.

“Ài, vậy mà tôi còn tưởng chuyện gì, chờ một lát.” Cổ Dục nghe Cổ Tấn nói xong, liền quay đầu đi lên trên lầu. Đối với những người khác mà nói, cá có thể ăn ngon chỉ có thể thấy nhưng không thể cầu. Nhưng đối với Cổ Dục mà nói, thứ này không đáng bao nhiêu tiền. Cho nên sau khi lên lầu, hắn vớt lên hai con cá ngẫu nhiên trong bể nước ngọt. Một con là cá Hồi Vân, hiện tại không ít thương gia cầm loài cá này để lừa gạt, nói là cá hồi.

Nhưng mà trên thực tế loại các này có giá rất rẻ.

Còn có một con cá Mè, cũng không biết đã câu lên khi nào nhưng hiện tại đã không còn nhỏ nữa rồi.

Hai con cá này, mỗi con cũng nặng tương đương nhau, tầm 2 kg cũng xem như không nhỏ. Cổ Dục sắp xếp dụng cụ gọn gàng xong liền xách hai con cá này xuống lầu.

“Cầm lấy!” Đến trước mặt Cổ Tấn, Cổ Dục đem cá đưa cho hắn.

Tuy nhiên, nhận lấy cá trong tay của Cổ Dục, Cổ Tấn vẫn chưa đi. Nhìn theo ánh mắt của hắn, Cổ Dục ngây ra một lúc mới có phản ứng. Ánh mắt này là muốn hỏi hắn giá của hai con cá này.

“Cái này, không lấy tiền đâu. Sau này còn phải dùng xe của anh nhiều đấy.” Hai con cá này Cổ Dục không hề để vào mắt, lập tức trả lời Cổ Tấn. Nhưng mà, Cổ Tấn lại lắc đầu nói.

“Cái này không được, nếu như là tôi ăn thì một chút tiện nghi như vậy tôi sẽ không khách sáo, cùng lắm thì sau này cậu dùng xe tôi không lấy tiền. Nhưng mà, hai con cá này là do hai người kia đặt mua, tôi không thể lấy cá của cậu mà kiếm tiền được. Hai con cá này bao nhiêu tiền, cậu nói con số đi.”

Nghe thấy Cổ Tấn nói như vậy, Cổ Dục cũng khẽ mím môi. Lời này nói cũng không sai, chính mình ăn thì đây là ân tình có thể nhận. Nhưng mà nói đem cá đi bán, vậy thì phải tính toán rõ ràng một chút. Đích thực Cổ Tấn so với Cổ Dục nhìn thấu đáo hơn nhiều.

Lúc này, Cổ Dục cũng cầm lên điện thoại lên mạng tra cứu một chút.

Cá Hồi Vân, cá Mè giá cả cũng tương đương nhau. Trên thị trường giá bán sỉ cũng tầm 80 tệ cho 1 kg, nếu như bán lẻ thì ăn chênh lệch 54 – 56 tệ một cân.

Dù sao, con cá này cũng là do Cổ Dục câu được trong tự nhiên, không phải nuôi trong ao. Hơn nữa còn được dưỡng trong nước giếng một khoảng thời gian, dựa theo cái giá bán này thì đúng là có chút thiệt thòi.

Cho nên Cổ Dục suy nghĩ trong một lúc, sau đó nhìn Cổ Tấn nói.

“Như thế này đi! Hai con cá này anh cứ xách về hỏi bọn họ một tiếng, xem họ có muốn mua hay không? Giá 400 tệ 1 kg. Nếu như bọn họ không cần, thì anh cứ cầm về ăn, còn nếu bán được thì cứ chuyển tiền cho tôi là được. Anh cũng có Wechat của tôi rồi mà.”

“400 một kg sao?” Chỉ vào hai con cá, Cổ Tấn có chút mơ hồ. Có nhầm hay không? Cổ Dục muốn bán hai con cá này 400 tệ một kg?

Phải biết rằng, Cổ Tấn thường xuyên đi lên thị trấn, những con cá này trên thị trường giá bao nhiêu hắn cũng có biết một chút. Cổ Dục muốn bán cá này gấp ba lần giá thị trường, có chút làm quá rồi.

“Không sao hết, anh cứ đi hỏi thử. Nếu bán được thì chuyển tiền cho tôi, không bán được thì cứ giữ lại ăn!” Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Cổ Tấn, Cổ Dục cũng chỉ cười trừ. Sau đó đẩy hắn ra cửa, rồi quay lại phòng bếp. Hiện tại cũng không còn sớm lắm, hắn phải chuẩn bị làm cơm trưa.

“Trưa hôm nay cần phải biểu diễn một chút tài năng!” Xắn tay áo lên đứng trước tủ lạnh, khóe miệng Cổ Dục không tự chủ liền vểnh lên. Có kỹ năng siêu đầu bếp, nấu nướng phải ra sức một chút thôi.

Lúc Cổ Dục đang chuẩn bị làm cơm trưa, ở một bên khác Cổ Tấn mang theo sự lo lắng xách theo hai con cái trở về nhà. Lúc hắn vừa về đến nhà, hắn phát hiện hai ông chủ kia vẫn đang ngồi trong nhà hắn trò chuyện với nhau.
Chương 28 Giá trên trời (2)

Chương 28: Giá trên trời (2)

Vừa nhìn thấy hắn trở về, hai người này lập tức chủ động tiến lên đón tiếp.

“Ai dà, tiểu Cổ đã quay lại rồi, thế nào? Cá có mua được không?” Nhìn thấy Cổ Tấn, ông chủ vựa trái cây cười ha hả hỏi. Nhưng mà ánh mắt của lão cũng nhận ra Cổ Tấn đang xách theo cá, hiện tại hắn chỉ lo lắng Cổ Tấn không chịu bán cho hắn.

“Cá thì đã lấy được, nhưng mà giá cả có chút cao... nếu không thì coi như bỏ qua đi!” Nhìn gương mặt ông chủ vựa trái cây, Cổ Tấn có chút lo lắng nói.

“Đừng! Đồ tốt giá cả cao một chút cũng là bình thường, có thể cho tôi xem trước con cá một chút được không?” Nghe xong lời nói của Cổ Tấn, ông chủ kia lập tực mở miệng nói.

Nghe như thế, Cổ Tấn cũng dùng một cái bồn đem nước đổ vào, sau đó cho hai con cá vào bên trong đó. Hai con cá vừa vào trong nước, liền thể hiện sức sống mãnh liệt, quẫy đuôi đạp nước dữ dội. Mà khi nhìn thấy sức sống của hai con cá này, ông chủ kia hai mắt đều đang phát sáng.

Hắn sở dĩ tới đây mua cá, thứ nhất là bởi vì con cá này hắn đã từng ăn qua, quả thật đúng là rất ngon. Sau khi ăn xong khiến người ta quyến luyến không muốn quay về. Kế đến chính là, vài ngày trước cùng một người anh em trong nói chuyện về cá, hắn có nói qua cái hương vị của con cá này. Mà người anh em kia của hắn, lại chính là một lão ăn hàng.

Hắn ăn qua rất nhiều loại cá, nghe xong miêu tả như vậy. Người kia lập tức nói có thể hắn ăn được chính là con cá thiên nhiên, cá thiên nhiên cùng các loại cá nuôi trong ao không thể nào cùng một giá mà so sánh.

Tại tỉnh Hắc Long, cá Chép thiên nhiên hơn 1kg được câu lên, giá cả 200 tệ một kg cũng không có gì lạ. Dù sao, thì đây chính là cá Chép tự nhiên, so với các loại cá nuôi khác thì đều quý hơn nhiều. À! Những loại cá thông thường và cá Trích ở trên sông Tiểu Giang cũng không tính, nhưng cá lớn đích thực đều có thể so sánh với cá Chép thiên nhiên này.

Đồng thời hắn cũng nói cho biết, nếu có phương pháp bắt được loại cá thế này. Hắn cũng muốn mua vài con, tốt nhất là giữ cho cá còn sống. Bởi vì như thế sẽ rất có giá trị, mặc kệ là muốn giữ lại cho mình ăn, hay là đem tặng cho người có hiểu biết thì đều là chuyện rất có thể diện.

Nghe được lời như vậy, ông chủ doanh nghiệp nông sản trong lòng cũng có chút xao động. Hắn ở trong nhà sắp xếp mọi việc xong xuôi, buổi tối liền gọi cho chủ vựa trái cây nói lên ý định mua cá. Ông chủ vựa trái cây đúng lúc cũng nhớ lại hương vị cá ngày đó, cho nên mới đáp ứng cùng đi đến nơi này.

Nhìn hai con cá ở trong nước, ông chủ kia cũng không thèm để ý đến việc y phục bị bẩn. Hắn lập tức ngồi xuống bên cạnh bồn cá, vớt ra một con cá Mè để chụp vài tấm ảnh rồi gửi cho người bạn kia. Sau đó hắn một lần nữa vớt ra con cá Hồi Vân kia, cũng chụp vài tấm ảnh.

Khi hắn ở bên này chụp xong con cá Hồi Vân, thì điện thoại di dộng của hắn rung lên. Ở bên kia có tin nhắn gửi về, mặc dù trên cơ bản thì cá nuôi cùng cá trong thiên nhiên nhìn rất giống nhau.

Nhưng đối với người sành ăn mà nói, cá nuôi hay là cá thiên nhiên bọn họ nhìn qua là biết rất rõ.

Sau khi hắn gửi anh chụp qua, đối phương mất vài giây liền có thể phán đoán con cá này chính là cá thiên nhiên. Mà con cá Mè thiên nhiên này lớn như vậy, không thể nghi ngờ là một loại cá Mè thiên nhiên cực phẩm.

Thấy được người bạn của mình phản hồi tin nhắn, ông chủ doanh nghiệp nông sản không kịp chờ đợi. Hắn lập tức gửi tiếp ảnh chụp con cá Hồi Vân, mà khi xem xong hình này thì người bạn kia của hắn bỗng cảm thấy mơ hồ.

Bởi vì con cá Hồi Vân này, không phải là cá bản địa. Đây là giống cá ở Bắc Mĩ, được đưa tới nơi đây để nuôi dưỡng. Hơn nữa, ở Đông Bắc cũng không thích hợp để loài cá này sinh sống, loại cá này được nuôi nhiều nhất ở phương Nam.

Nhưng mà rõ ràng một điều là con cá này hoàn toàn không giống với cá nuôi. Kế đó là hắn cũng chưa từng thấy qua cá Hồi Vân thiên nhiên, điều này cũng khiến hắn phán đoán có chút không chuẩn.

“Thế nào?” Gửi xong ảnh chụp, đợi rất lâu ông chủ kia cũng không thấy người bạn của mình hồi âm, không khỏi phải gửi tin nhắn thúc giục một chút.

“Con cá kia chính xác là cá Mè thiên nhiên, cá này giá 600 tệ một kg cũng là hợp lý. Nhưng mà con cá Hồi Vân kia... bởi vì nó là cá từ nước ngoài đưa vào trong nước ta nuôi dưỡng, theo lý mà nói sẽ không có cá thiên nhiên. Mà người bán chắc chắn cũng biết những tin tức này, hơn nữa con cá này dáng vẻ có chút không giống cá trong nước chúng ta nuôi dưỡng. Tôi thật sự không thể xác định chính xác được, nếu không thì cứ mua về làm món ăn nếm thử thì sẽ biết.”

Một lúc sau, người bạn của ông chủ kia gửi lại một đoạn tin nhắn dài ngoằng tới. Thấy được tin nhắn của người bạn, ông chủ doanh nghiệp kia cũng trầm tư một lúc. Một con cá, giá chỉ mấy trăm tệ, cho dù hắn bị lừa cũng không sợ. Cho nên chỉ do dự một chút, hắn liền hạ quyết tâm.

“Xin hỏi anh bạn, con cá này bán bao nhiêu tiền vậy?”

“Ài, tôi thấy cái giá này có hơi đắt, hắn nói con cá này bán 400.” Nghe được lời của người này, Cổ Tấn có chút bình tĩnh nói.

“400 tệ một con sao?” Cổ Tấn vừa dứt lời, ông chủ vựa trái cây kia lập tức cau mày hỏi.

Hắn ở trên trấn thu mua nông sản trái cây, đương nhiên cũng biết không ít người buôn bán cá các loại. Loại cá Mè và cá Hồi Vân này hắn đương nhiên cũng biết một chút, thứ này giá chỉ 40 – 60 tệ một kg là hợp lý. Hai con cá này cũng tầm 2 kg, đem vào thành phố bán cũng được 120 tệ. Nếu như là gian thương có thể bán đến 200 tệ, dù vậy thì cái giá này cắn môi một chút để mua cũng không sao.
Chương 29 Để tôi thử một chút

Chương 29: Để tôi thử một chút

“400 tệ một kg, một con thì tôi nói làm gì... “ Nhưng mà Cổ Tấn lập tức nói ra lời này liền cắt đứt suy nghĩ của bọn hắn, Cổ Tấn có chút cười khổ. Đối với Cổ Tấn 400 tệ một con cá, thì cũng đã là một cái giá tiền cực tốt. Nhưng mà 400 tệ một kg thì đây chính là một cái giá trên trời.

Quả nhiên nghe xong Cổ Tấn nói, ông chủ vựa trái cây kia khẽ nhíu lông mày lại một cái không còn lên tiếng. Hắn đúng là đến đây để mua cá, nhưng không muốn trở thành đầu to bị người ta làm thịt. 400 tệ một kg, hắn có điên mới mua với giá này. Mà đúng lúc này, vị chủ doanh nghiệp kia ở bên cạnh thở dài một hơi.

400 tệ một kg, xem ra vẫn trong phạm vi chấp nhận được.

Mặt khác, xem như con cá Hồi Vân kia không đáng tiền thì chỉ riêng con cá Mè kia thôi, cũng không khiến hắn thiệt thòi nhiều lắm. Chỉ mất mấy trăm tệ, thử một chút hắn vẫn nguyện ý.

"Lão huynh, tôi đối với hai con cá này cảm thấy rất hứng thú, hai con cá này nhường chỗ tôi nhé." Nghĩ tới đây, ông chủ doanh nghiệp nông sản nói với ông chủ vựa trái cây.

"Người anh em... con cá này không đáng tiền như vậy!" Nghe ông chủ kia muốn mua, vị chủ vựa trái cây có chút choáng váng. Hắn định nói lão điên rồi sao, nhưng lời nói còn chưa ra đã đổi thành một câu ngăn cản.

"Ài, là tôi thích ăn, cho nên cứ để cho tôi nha!" Nghe được lời nói của chủ vựa trái cây, ông chủ doanh nghiệp nông sản cười nói. Sau đó lại ngồi xuống quan sát hại con cá.

"Người anh em! Nếu lão muốn ăn thì theo tôi lên chợ thủy sản, chỉ tốn 40 - 60 tệ một kg cứ tùy ý mà chọn. Còn cái này, 400 tệ một kg đúng là quá mức rồi." Nhìn xem vị kia ngồi xuống xem cá, ông chủ vựa trái cây cũng ngồi xuống nhỏ giọng khuyên nhủ.

Tuy nhiên, vị này chỉ lắc đầu, đối với những người không hiểu biết thì con cá này chẳng khác gì cá nuôi. Nhưng đối với người có hiểu biết, thì tiền này dùng rất đáng giá.

Kế tiếp vị này liền nhanh chóng quyết định, dù sao thì việc làm ăn của hắn làm rất lớn. Hắn không cần vì mấy trăm tệ mà cứ ở đây đắn đo làm cái gì. Hai con cá này đều cùng giá, với lại nhà Cổ Tấn cũng có cân, thế là đem hai con cùng cân lên. Tổng cộng gần 4 ký lô 2, 400 tệ một kg vậy tính ra là 1,660 tệ.

Sau khi cân xong, vị kia liền chuyển tiền đến điện thoại Cổ Tấn. Nhìn hai con cá, Cổ Tấn hiện tại có chút choáng váng. Làm thế nào Cổ Dục lại biết, hai con cá này có thể bán được?

Mang theo nghi vấn trong lòng, Cổ Tấn tiễn chủ vựa trái cây và ông chủ doanh nghiệp kia rời khỏi nhà. Sau đó thì đem tiền chuyển đến tài khoản của Cổ Dục, trong đầu thì ngập tràn dấu chấm hỏi.

Mà Cổ Dục lúc này ở trong nhà, đang làm món thịt ướp nước mắm chiên xù.

Thịt ướp nước mắm chiên xù là một món ăn nổi đánh ở Cáp Nhĩ Tân, cũng là món ăn Cổ Dục thích nhất. Lúc trước muốn ăn cũng chỉ có thể ra quán ăn, nhưng hiện tại việc này đối với hắn đúng là quá dễ dàng.

Khi lần nữa nhận được tin nhắn điện thoại, Cổ Dục cũng đã làm xong món ăn cho buổi trưa.

Hắn làm cơm trưa tất cả là ba món. Ngoài trừ thịt ướp nước mắm chiên xù thì còn có món tôm sốt cà chua, tôm này chính là tôm sú khổng lồ hắn câu lên. Bên cạnh đó còn có món rau xào, đây là rau không có bón phân hóa học hái bên nhà ông nội Hai. Nhưng mà cơm nấu từ gạo Hương Vũ Xương thì không tránh khỏi việc có thuốc trừ sâu, cái hương vị này... quả thật không thể chịu được.

Một bữa cơm ăn xong, Cổ Dục cực kỳ hài lòng.

Đây chính là lần đầu tiên sau khi đến đây, ăn được bữa cơm hài lòng nhất.

Duy chỉ có một chút đáng tiếc chính là món ăn ngon như thế này, hắn không có cách nào một mình ăn hết.

Còn lại cơm và món ăn thừa đương nhiên hắn sẽ không để lãng phí, lập tức đem cho Vua Núi xử lý. Đến việc tẩy rửa chén dĩa đều có máy rửa chén lo liệu, không cần đến Cổ Dục lo lắng.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Cổ Dục ra ghế sa lon nằm xuống. Hắn chơi điện thoại, xem game show truyền hình, đồng thời suy nghĩ xem buổi tối nay nên ăn món gì. Không thể không thừa nhận, hôm nay hắn câu được kỹ năng này đúng là quá tuyệt vời. Điều này khiến cho hắn ở đây mỗi ngày đều có cảm giác mong đợi.

Mà ở một bên khác, vị chủ doanh nghiệp mua được cá cùng với chủ vựa trái cây đã về lại trên trấn. Sau đó liền cầm hai con cá đi tìm người bạn kia của hắn.

Người bạn kia cũng đã sớm nhận được tin tức, sớm tìm được một vị đầu bếp chuyên làm món cá.

Mang theo hai con cá, hai người đi đến nhà hàng liền bắt đầu chế biến. Hai con cá sau khi lên bàn ăn, chỉ cần ngửi cái hương vị kia thôi ông chủ doanh nghiệp liền cảm thấy 1,600 tệ của mình đúng là không hề bỏ phí.

“Nhanh nhanh thử một chút!” Trong lúc hắn còn đang nuốt nước miếng, thì người bạn ở bên cạnh của hắn đã cầm lên đũa. Hắn kẹp một miếng cá bỏ vào trong miệng, sau đó con ngươi của hắn liền giãn ra. Hiện tại không có phông nền cùng âm nhạc, nếu không hắn sẽ cảm thấy bản thân sắp thăng thiên.

Tuy nhiên, lập tức hắn liền trấn tĩnh lại, nhìn thấy người bạn bên cạnh mình là lão chủ doanh nghiệp đang nhìn mình chằm chằm. Hắn liền ho nhẹ một tiếng, chầm chầm mở miệng nói.

“Hương vị có chút không đúng, cảm giác không ổn lắm. Tôi lại nếm thử một chút.” Tay che mồm, hắn lại một lần nữa đem đũa hướng về phía hai con cá. Tiếp đó không có động tác thừa bắt đầu nhanh chóng ăn.

Lúc đầu vị chủ doanh nghiệp nông sản còn chưa phản ứng, nhưng khi hắn nhìn thấy tên bạn này sắp ăn hết một phần tư con cá. Hắn lập tức hiểu, mắng một câu rồi lập tức cầm đũa gia nhập tranh đoạt chiến đấu trên bàn ăn.

Thật sự không biết là cơm tranh cướp thì ăn ngon, hay là cá của Cổ Dục nghịch thiên khiến tình cảnh này diễn ra. Khi vị đầu bếp xử lý xong mọi việc trong bếp, chuẩn bị đến bàn ăn nếm thử cá sẵn tiện trò chuyện một lúc. Đến bàn ăn hắn liền phát hiện, cá đã không còn canh trong mâm cũng đã hết.
Chương 30 Lịch biển

Chương 30: Lịch biển

Nhìn thấy ánh mắt của vị đầu bếp, hai người bên này cũng không khỏi đỏ mặt. Sau đó họ chỉ biết nhoẻn miệng nở nụ cười, nhưng mà vị lão chủ doanh nghiệp vẻ mặt thì lúng túng nhưng trong mắt lại lóe kim quang. Bởi vì hắn cảm giác được, chính mình dường như vừa tìm thấy con đường kiếm tiền!

“Thoải mái...” Sáng sớm Cổ Dục rời giường, hắn có chút lười biếng nằm ở trước bệ cửa sổ. Nhìn cảnh sắc bên ngoài, hắn không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Nói thật, dựa theo tính cách của hắn thì sống ở nông thôn đúng là rất thoải mái.

Không cần lo lắng phải đi làm từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, không cần sợ đi làm trễ, không cần phải lo vấn đề tiền sinh hoạt. Đối với hắn mà nói, mỗi ngày chỉ cần câu cá trong giếng, bán vài món đồ quý giá, rồi chăm sóc vườn rau, đi dạo trong thôn một chút... Không có gì không thể làm được.

Hắn vốn không phải là loại người thích đi ra ngoài chơi, hắn vốn là người chịu đựng được cảnh đơn độc.

Huống chi là đâu có ai hạn chế tự do của hắn?

Hắn muốn đi đâu cũng được, muốn mua cái gì thì cũng có thể mua.

Nhưng mà vấn đề lớn nhất, chính là ở nơi này rất dễ kiếm tiền!

Nghĩ tới tiền, Cổ Dục liền cầm điện thoại lên rồi nhìn số dư trong tài khoản. Hắn không khỏi nở nụ cười. Tốt rồi! Hắn cảm giác bản thân dường như ngày càng lười.

Ở trên giường chơi điện thoại một lúc, đến hơn bảy giờ sáng Cổ Dục mới rời giường. Bởi vì không cần phải sang nhà ông nội Hai ăn sáng, muốn ăn lúc nào thì hắn tự đi nấu mà ăn.

Lúc này, hắn một lần nữa mang theo cần câu đi tới miệng giếng, chuẩn bị tinh thần cho hôm nay câu được thứ gì đó kinh khủng một chút.

Nhưng mà, vận may của hắn hôm nay không được tốt lắm, cũng không có câu được các loại kỹ năng. Có lẽ là do thời gian phục hồi chưa đủ, Cổ Dục câu được con cá đầu tiên chính là cá Đù Vàng....

Được nha! Gần đây đúng là sắp bị dưỡng thành kiêu ngạo quá rồi. Chuyện cũ có chút xấu hổ, không biết là ai ngày đầu tiên câu lên con cá Đù Vàng tự nhiên, suýt chút nữa hưng phấn đến ngất đi. Nhưng mà hiện tại Cổ Dục thấy được con cá này, cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.

Con cá Đù Vàng này so với con cá ngày đầu tiên câu lên cũng không kém nhiều. Ước chừng hơn 5 kg một chút, Cổ Dục xách theo con cá đem nó để vào lầu hai, sau đó lại quay lại giếng câu tiếp.

Hắn bây giờ đã có hơn mấy trăm ngàn, cho nên cũng không nóng lòng suy nghĩ tìm cách bán con cá này để kiếm lời. Nếu như nói hiện tại hắn mong muốn nhất, thì đó chính là cái bình hoa kia. Nếu như có cơ hội ra tay, thì hắn sẽ vui vẻ thoải mái được một thời gian.

Câu lên mấy thứ còn lại chỉ là mấy thứ thường ngày, cá Hồi, Tôm Hùm Úc, Cua Tuyết, Cua Hoàng Đế, Bào Ngư Đen... Nhưng mà hôm nay cũng câu được mấy con Tôm Tít rất dài, đây là lần đầu Cổ Dục câu được thứ này, cho nên hắn liền nghiên cứu làm thế nào để chế biến nó.

Sau khi câu được Tôm Tít, vận may hôm nay của Cổ Dục cũng chưa có dùng hết. Mặc dù chưa từng nghe thấy việc câu được thứ này ở trong biển, nhưng mà Cổ Dục lại câu được, đó chính là con Lươn.

Đừng hiểu lầm, đây không phải là loại Lươn thông thường, loại này dáng vẻ không khác biệt lắm so với Lươn. Nhưng trên thân của nó có thêm một đường tơ máu, nếu như là mấy ngày trước đây thì Cổ Dục đối với thứ này đều hoàn toàn không biết.

Nhưng mà, hiện tại Cổ Dục có thể nói là có chút kinh nghiệm, con Lươn này cũng không phải là Lươn, mà đúng hơn phải gọi là Lịch. Loài này sống ở khu vực duyên hải Đông Nam, ở vùng tiếp giáp giữa nước mặn và nước ngọt (nước lợ). Hoàn cảnh sinh sống như vậy nên rất khó để nuôi dưỡng, mà thường số lượng trong tự nhiên cũng rất ít. Loại vật này mua tại chỗ giá ước chừng hơn 600 tệ một kg.

Nhưng mà, nếu ở vùng Đông Bắc này thì... rất tiếc . Không có chỗ nào bán thứ này, bởi vì chở chưa đến nơi thì đã chết.

Không nghĩ ra, Cổ Dục vậy mà có thể câu lên loại này.

Đối với loại này Cổ Dục cũng hiểu rõ thịt con này rất bổ, so với hải sản còn bổ hơn. Kỳ thực những thứ Cổ Dục câu được đừng nhìn giá cả của nó không hề rẻ mà lầm tưởng, thực ra thành phần dinh dưỡng của chúng rất ít hoặc nói trắng ra là đều bình thường.

Lời thật mất lòng, đa số các loại hải sản bổ dưỡng kỳ thực đều không hề quý.

Có thể kể ra một số như trong hải sản chứa canxi nhiều nhất, chính là loại Ruốc biển (một loại tôm nhỏ, nhỏ hơn cả tép sông), thứ này rất giàu canxi.

Rong biển thì chứa rất nhiều chất sắt, cơm cuộn rong biển chính là món ăn bổ dưỡng...

Đối với đàn ông kẽm là một chất rất tốt, mà chứa nhiều kẽm thì là Hàu biển và tốt nhất là ăn Hàu sống. Kế đến còn có Cá Chạch, rong biển, bắp cải tím, các loại Hến Vẹm... đều rất giàu chất kẽm.

Cho nên, không phải cứ vật càng quý thì càng bổ, đây là một sự hiểu nhầm tai hại.

Nhưng mà, loại Lịch này đúng là rất bổ, Cổ Dục câu được liên tiếp sáu, bảy con. Đến khi câu lên được một con cá Lóc thì mới dừng tay lại.

Hắn đem tất cả những loại hải sản này ném vào hồ cá trên lầu hai, nhưng đối với mấy con Lịch thì để riêng biệt vào một chỗ khác, Cổ Dục chuẩn bị nuôi dưỡng mấy con này.

Loài Lịch này năng lực sinh sản rất tốt. Nếu không, bằng vào mấy chữ bổ dưỡng trên người, chắc hẳn nó đã bị con người ăn đến mức phải vào danh sách động vật có nguy cơ tuyệt chủng. Hiện tại thì vẫn chưa đến mức đó chính là bởi vì năng lực sinh tồn rất mạnh. Hơn nữa, đây là một loài vật lưỡng tính, cho nên cũng không cần phải tìm con đực và con cái để giao phối. Cứ nuôi dưỡng cho đến khi nào có con nhỏ là được.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom