• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Bắt đầu từ một cái giếng biến dị (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6 Giao cá

Gọi một cú điện thoại Cổ Tấn để hắn lái xe đến. Cổ Dục mang theo một cái hộp xốp khá lớn ngồi ở bên cạnh, ngoại trừ cá thì hắn cũng phải bỏ rất nhiều đá lạnh. Mấy thứ như túi chườm đá chuyên dụng có thể mua trong nhà vận chuyển Thuận Phong, do phải đảm bảo cá không bị rã đông trên đường đi nên Cổ Dục hối Cổ Tấn lái xe thật nhanh.

Mặc dù đường núi không dễ đi lắm, nhưng chưa đến nỗi quá khó đi.

Phần lớn vùng Đông Bắc là bình nguyên nên cho dù phải đi đường đất, chỉ cần không mưa thì vấn đề đi lại cũng không phải là việc lớn.

Đoạn đường từ thôn lên trấn hơi xóc nảy một chút, nhưng Cổ Dục vẫn thuận buồm xuôi gió đưa kiện hàng đến chỗ công ty chuyển phát nhanh. Tiếp theo là báo giá, ký giấy tờ làm thủ tục. Hắn còn cố ý chọn gói chuyển phát có bảo hiểm trị giá 150 ngàn, nhỡ gặp anh shipper nào biết nhìn cá rồi cuỗm mất thì lỗ to. Sau khi nhìn thấy nhân viên công ty chuyển phát nhanh đóng gói đâu vào đấy xong, Cổ Dục lên xe về nhà với Cổ Tấn.

Về đến nhà thì trời cũng đã nhá nhem tối. Lúc thanh toán tiền Cổ Dục còn tặng cho Cổ Tấn một con Cá Lóc không nhỏ, nặng cỡ một kg rưỡi. Hơn nữa, còn là một đầu cá hoang dã, sức sống rất cao nên Cổ Tấn cực thích.

Hắn biết Cổ Dục đang muốn kết giao với mình. Cổ Dục biết rất rõ, con cá này Phương Lượng chắc chắn hài lòng. Đến lúc đó hắn lại đem bán những vật này, không chừng còn phải phiền Cổ Tấn làm tài xế. Mặc dù Cổ Dục có bằng lái, nhưng hiện tại muốn mua xe thì tiền vẫn còn không đủ. Chờ qua một thời gian rồi lại nghĩ đến chuyện này.

Sau khi xử lý ổn thỏa đám cá mới câu được. Cổ Dục xách theo hai con cá sang nhà ông Hai, một đầu Cá Hồi Vân và một Cá Tráp Đen. Mấy ngày nay hắn toàn ăn chực uống chực ở nhà ông, nên chắc chắn phải đem quà sang biếu.

Đối với mấy loại hải sản còn lại đều được hắn nuôi dưỡng ở trong chậu, mọi dự định đều phải đợi đến ngày mai lại nói tiếp. Nếu con cá kia bán được thì dễ nói chuyện, còn nếu không bán được thì phải tính đến chuyện lâu dài. Cần phải có một kế hoạch cụ thể.

Nhưng mà Cổ Dục vẫn có lòng tin đối với con Cá Đù Vàng của mình.

Ăn uống nhậu nhẹt ở nhà ông hai cả một tối, khi về nhà Cổ Dục vẫn ra sân sau tắm một cái. Mang theo tâm trạng vui vẻ, hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.

Gà trống gáy vang, chim hót líu lo...

Sáng ngày hôm sau lại bắt đầu một ngày mới ồn ào náo nhiệt, Cổ Dục cũng mơ màng ngồi dậy. Hắn cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, ngoài ý muốn phát hiện nhà vận chuyển Thuận Phong đã vận chuyển hàng đến thủ đô, đến 9 giờ sáng thì đã có thể phát hàng đến người nhận.

Cổ Dục gửi hàng là loại hỏa tốc còn áp dụng với hàng tươi sống nữa, vì thế hắn đoán tầm 9 giờ 30 thì hàng hóa sẽ đến nhà hàng Phương Lượng. Thành hay bại thì phải xem hôm nay!

Sau khi rời khỏi giường, Cổ Dục vẫn đánh răng rửa mặt bằng nước giếng rồi tiến hành đun một bình nước sôi.

Không phải vì nhà hắn không có nước, không có điện.

Hôm qua, điện nước trong nhà đã được cấp đầy đủ, nhưng không hiểu tại sao. Hắn cảm thấy nước giếng này hoàn toàn không giống với nước máy trong nhà.

Điều này có thể thấy được từ đám hải sản, trải qua một đêm trong chậu nhưng bọn chúng đều không có gì hao tổn.

Rửa mặt xong, Cổ Dục cũng không chịu ngồi yên, mà tiếp tục cầm theo cần câu bắt đầu câu cá.

Người ta hay nói, điều mà người câu cá mong chờ nhất chính là khoảnh khắc con cá rời khỏi mặt nước. Cũng giống Forrest Gump thích ăn sô-cô-la vậy, cũng không biết tiếp theo là cái gì hoặc là có điều gì bất ngờ nào bên trong.

Nhưng đối với Cổ Dục mà nói, đây mới thật sự là bất ngờ...

Bởi vì hắn không thể biết được mình sẽ câu lên cái gì.

Giống như hôm nay, lần đầu tiên hạ cần câu xuống. Thứ đầu tiên hắn bắt được chính là một con Mực lớn, nó dài gần một mét rưỡi. To như vầy... làm thế nào để ăn hết đây?

Trong lúc Cổ Dục ở trong nhà vui vẻ câu cá, thì ở thủ đô bên kia công việc cũng đã bắt đầu.

Sau khi người thanh niên đem kiện hàng chuyển phát nhanh của Cổ Dục lên xe, anh ta cũng bước nhanh hơn. Tiếp đó chạy đến địa chỉ mà Cổ Dục viết bên trên kiện hàng, hơn nữa còn tranh thủ gọi điện thoại trước để xác định vị trí.

Lúc người nhân viên chuyển phát nhanh đến được cửa sau của nhà hàng, ở đây đã có rất nhiều người tụ tập. Bởi vì có rất nhiều người hôm qua đã nghe được cuộc điện thoại của Phương Lượng. Người bạn của hắn nói rằng, mới lấy được một đầu Cá Đù Vàng nặng hơn 5 kg. Đây chính là loại cực kỳ hiếm thấy.

Mặc dù đây không phải là cái gì trăm năm khó gặp, nhưng ít ra thì cũng hai ba năm khó gặp.

Cho nên thừa dịp buổi sáng vẫn còn chưa tấp nập, những người này đều ở đây xem náo nhiệt.

Mà cảm nhận được ánh mắt của những người này, Phương Lượng bỗng nhiên cảm thấy có chút áp lực.

Lúc này hắn có chút hối hận việc đáp ứng Cổ Dục, lỡ như Cổ Dục gửi đến một cái gì đó quá bình thường, như vậy thì không phải làm cho hắn mất hết mặt mũi sao…

Trong tâm trạng hồi hộp và lo lắng, người nhân viên chuyển phát nhanh đã bước đến.

Nhân viên chuyển phát nhanh mỗi bước giẫm trên mặt đất, giống như đang giẫm lên trong lòng Phương Lượng. Chuyện này đúng là quá hồi hộp rồi.

"Ai là Phương Lượng?"Cuối cùng, người nhân viên chuyển phát nhanh đã bước tới cửa ra vào, hắn nhìn lướt qua xung quanh rồi mở miệng hỏi.

"Tôi! Là tôi!" Nghe được lời nói của người nhân viên, Phương Lượng cũng giơ tay lên bước tới.

"Mở hộp kiểm tra đi, tuy nhiên anh phải liên hệ người bán rồi cả hai cùng xác nhận. Khi xác nhận xong tôi mới có thể giao hàng cho anh." Người nhân viên đem cái hộp xốp đưa đến rồi nói, Phương Lượng cũng lấy ra một cây dao rọc giấy tiến hành mở hộp, chuẩn bị xem xét.
Chương 7 Hoàn hảo

Nhưng mà, khi mở cái hộp ra xong, trong lòng hắn không khỏi chửi thầm một câu.

Bởi vì, Cổ Dục chuyển cá đến cũng chỉ dùng một cái túi. Nói thật, nếu như không phải biết trước cái này là Cá Đù Vàng thì nếu có ai nói đây là bán Cá Hố đông lạnh hắn đều tin. Đóng hàng quá kém đi!

Mặc dù vậy, hắn cố nén lại cơn giận, nhanh chóng mở ra xem bên trong.

Nhưng khi con cá vừa lộ ra một chút, đột nhiên chú Hai của hắn ở phía sau lao đến. Một tay đặt trên vai ngăn hắn lại.

"Đừng động! Chậm một chút! Để chú làm!" Nghe được ba cái chỉ lệnh, khiến Phương Lượng có chút ngẩn ra. Tuy nhiên hắn vẫn nghe theo lời của chú Hai, đứng lên nhường lại vị trí.

Mà chú Hai của hắn cũng cẩn thận mở ra cái hộp đóng gói. Khi con cá xuất hiện trước mắt mọi người, nhiều người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Bởi vì con cá này quá đẹp….

Trên thân con cá thuần một màu vàng sáng, một chút hư tổn trên vảy cũng không có, con cá này quá hoàn mỹ. Nhưng mà chính vì sự hoàn mỹ này, khiến mọi người đều có chút nghi hoặc.

Vì con cá này quá đẹp và hoàn Mỹ, không giống như được đánh bắt bằng lưới.

Mà khi chú Hai kiểm tra một chút ở miệng con cá, hắn không khỏi âm thầm gật đầu. Chính xác thì con cá này không phải được bắt bằng lưới, mà là được câu lên.

Phải biết rằng, ở trong nước Cá Đù Vàng hoang dã trên cơ bản đều được đánh bắt bằng lưới. Cho nên, sau khi kéo lên khó đảm bảo không bị một chút trầy xước. Chỉ có thể chính thức câu lên từ biển, mới có thể làm hỏng miệng cá mà không làm ảnh hưởng chút nào đến thân cá.

Tiếp đó chú Hai của Phương Lượng bắt đầu kiểm tra vây cá, mắt cá, má cá, trên thân cá…

Kiểm tra vây cá cùng thân cá là để xác định nó là loại nuôi dưỡng hay là hoang dã. Mặc dù hắn vừa liếc mắt nhìn, thì đã biết đây là loại hoang dã. Nhưng kiểm tra thêm một chút cũng không có gì sai. Cá hoang dã vây lưng có màu hơi vàng và trong suốt, mà nếu là nuôi dưỡng thì có màu xám trắng. Thân cá thì một con thân có hơi phồng lên, một con thì có hình giọt nước.

Còn xem mắt và má cá là để phán đoán thời gian nó chết.

Kết quả sau khi kiểm tra một vòng, chú Hai của Phương Lượng không khỏi hài lòng gật đầu một cái. Sau đó hắn nhìn về phía Phương Lượng ở bên cạnh đang hồi hộp.

"Cá của người bạn của cháu, là cực phẩm Cá Đù Vàng hoang dã. Có lẽ là mới chiều hôm qua câu được, rất là hoàn mỹ, đúng là cực phẩm, cực phẩm đó nha. Cháu hãy gọi cho người bạn này, nói là cá này chúng ta muốn mua!"

Nghe được lời nói của chú Hai, Phương Lượng cùng mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh. Nói như vậy thì con cá này chính là Cá Đù Vàng nặng hơn 5 kg mà người ta hay kể đó sao?

Nghĩ tới đây, nhiều người có chút hiểu biết đều cảm thấy choáng váng. Mà Phương Lượng hiện tại cũng đồng thời có chút choáng váng, không khỏi âm thầm cảm thán. Cổ Dục đúng là làm ăn cũng không tệ, loại sinh ý như Cá Đù Vàng cũng có thể làm được, đúng là quá lợi hại!

Nghĩ thì nghỉ, nhưng tay chân hắn cũng không chậm vì thế trước tiên hắn gọi điện thoại cho Cổ Dục.

Lúc này Cổ Dục vừa mới ăn sáng xong ở nhà ông Hải đi ra, nhìn thấy điện thoại của Phương Lượng. Hắn mỉm cười vui vẻ, có thể đoán được là cuộc làm ăn đầu tiên đã thành công.

"Alo, béo à! Quyết định ra sao?"

"Nói đùa! Cậu có hàng tốt như vậy, làm sao lại không muốn, cậu nói giá đi!" Nghe được giọng của Cổ Dục, Phương Lượng ở bên kia cũng cười nói.

"Như vậy đi, con cá kia là được câu lên, mà mình cũng không phải là đang thiếu tiền, cho nên sẽ cho cậu một cái giá hữu nghị. Con cá kia nặng tổng cộng 5,4 kg, đưa mình 110 ngàn là được!" Suy nghĩ một chút, Cổ Dục báo ra cái giá trong lòng mình muốn.

Mà nghe được lời này của Cổ Dục, Phương Lượng lập tức nói lại với chú Hai một tiếng. Mặc dù là hỏi như vậy, nhưng hắn cũng biết cái giá này đã rất hợp lý, thậm chí còn có chút thấp.

Một kg đã hơn 20 ngàn, con cá lại lớn như vậy. Nói đơn giản chính là nhà hàng bọn hắn đang chiếm một món hời lớn.

Phải biết lần trước chỉ có một đầu cá nặng chỉ có 4,5 kg, đem nó đi đấu giá đã bán được 140 ngàn. Đương nhiên, trong này còn phải trừ đi các loại phí khác, nhưng đối với đầu cá lớn như Cổ Dục thế này. Đấu giá ít nhất cũng phải hơn 160 ngàn, trừ đi 20% thuế đấu giá cho phòng đấu giá rồi còn phải nộp thuế thu nhập cá nhân. Còn lại cũng không dưới 100 ngàn.

Tuy nhiên, đó là tiền Cổ Dục nhận được. Những người khác trao tay mua lại cũng phải bỏ ra hơn 160 - 170 ngàn.

Cổ Dục bán 110 ngàn, xem như là cho hắn chút mặt mũi, cái giá này nhà hàng bọn hắn không thể không đồng ý. Nghe được Phương Lượng báo ra cái giá, hai mắt chú Hai hắn lập tức sáng lên sau đó dùng lực gật đầu một cái. Nếu hoàn tất giao dịch, có thể nói đây chính là công lao của Phương Lượng!

“Người anh em! Việc lần này thật sự cảm ơn cậu. Chờ đến Tết tôi về quê, nhất định sẽ mời cậu bữa cơm. Nếu như sau này còn có chuyện tốt như hôm nay, nhớ kỹ phải tìm mình đấy!”

Ở đầu dây bên kia, Cổ Dục có thể cảm nhận được sự vui sướng của Phương Lượng. Nhìn thông báo tài khoản nhận được 110 ngàn trên điện thoại, Cổ Dục không nhịn được nở nụ cười. Không thể không thừa nhận, vụ mua bán này quá tuyệt vời!

Không cần biết Phương Lượng đang vui vẻ ra sao, muốn xử lý con cá như thế nào. Tất cả những chuyện đó đã không còn liên quan với Cổ Dục.

Lúc này, Cổ Dục đang nằm trên giường lớn ở nhà mới, hắn đang suy nghĩ vấn đề là làm sao để phát triển trong tương lai. Chỉ cần dựa vào cái giếng, Cổ Dục chắc chắn không rời khỏi cái thôn này.

Đây sẽ là nơi khởi đầu để hắn phát triển sự nghiệp.

Vậy nên, có rất nhiều chuyện cần hắn sớm chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.
Chương 8 Mua chó

Trước hết hắn phải nói với cha mẹ về việc hắn không quay lại thành phố và muốn ở lại trong thôn, nhưng vấn đề ở đây là lấy lý do gì để nói.

Ngôi nhà hắn đang ở thuộc sở hữu của gia đình nên hắn muốn ở bao lâu cũng được. Nhưng về chuyện ở lại đây, không có gì đảm bảo cha mẹ hắn sẽ đồng ý .

Vấn đề thứ hai chính là ngôi nhà này còn thiếu rất nhiều đồ gia dụng. Tuy nhà ở đã xây xong nhưng trong nhà chỉ có một ít vật dụng như giường chiếu, tủ quần áo, cái bàn, cái ghế,… Đồ điện gia dụng cũng chỉ là vài thứ như bình nóng lạnh và một cái tủ lạnh nhỏ.

Bởi vậy hắn sẽ cần đi mua sắm một chuyến, danh sách đồ cần thiết bao gồm: TV, lắp mạng Internet, máy giặt, bếp gas, máy hút khói, tủ đông, điều hoà không khí,….

Ngoài những thứ đấy ra, hắn còn cần phải mua thêm cần câu cá. Hiện tại cứ dùng cần câu mượn thế này cũng không tốt, với lại còn phải mua thêm các loại bể cá. Cổ Dục câu lên được cá, cũng không thể bán được ngay lập tức. Hắn cần phải có chỗ để nuôi, huống chi còn muốn ăn một chút mấy thứ này.

Mặc dù tường rào nhà hắn cao tới 2 mét, nhưng thế vẫn là chưa đủ và cần phải làm nó cao thêm. Hơn nữa, để phòng ngừa hắn cần đặt làm một cái nắp che miệng giếng để phòng ngừa...

Thật sự là không làm thì không biết. Sau khi tính toán chi phí mọi thứ, Cổ Dục cảm giác 100 ngàn của hắn thật sự không đủ.

“Cơm phải ăn từng miếng một, vật phải xây từng chút một. Thôi thì trước tiên cứ mua đủ đồ dùng trong nhà và bể cá, còn muốn bổ sung cái gì thì sau này lại nói!” Khẽ vươn người một cái, Cổ Dục quyết định đi mua sắm trước.

Nghĩ là làm, hắn lập tức gọi điện thoại cho Cổ Tấn. Một lúc sau, Cổ Tấn dừng xe trước cửa nhà Cổ Dục, hắn đi qua nhà ông nội Hai nói một câu thông báo buổi trưa sẽ ăn ở bên ngoài. Tiếp đó, Cổ Dục lên xe với Cổ Tấn đi lên trên thị trấn.

Đi vào thị trấn, hắn quyết định trước tiên đến cửa hàng kinh doanh viễn thông để đăng ký lắp mạng. Tiếp đó, hắn đi tới cửa hàng đồ điện. Hắn phát hiện chính mình còn thiếu rất nhiều thứ nên đã điên cuồng mua sắm.

Máy rửa bát, vỉ nướng, lò nướng, lò vi sóng, bếp từ, các loại nồi, bát, chậu......

Chỉ tính riêng đồ điện, Cổ Dục đã chi tiêu hơn 60 ngàn tệ.

Xong vụ đồ điện, hắn còn cần mua đồ dùng cá nhân. Bây giờ ở nhà chỉ có một bộ khăn mặt, bàn chải đánh răng, cốc súc miệng và ít đồ linh tinh. Hắn chắc chắn cần chuẩn bị thêm mấy thứ như khăn mặt, khăn tắm, ga giường, màn, gối, vỏ gối, giấy vệ sinh, giấy rút.... Các loại đồ dùng hàng ngày, cần thiết mua thì đều phải mua.

Tiếp đó, hắn đến cửa hàng chuyên dụng để đặt làm hai cái bể cá lớn. Bởi vì cái này không có sẵn nên cần đặt người ta làm theo yêu cầu. Mấy thứ đặt làm này sẽ được người bán đưa tới tận nhà. Nếu không tính bể cá, thì đồ hắn mua hôm nay cũng không ít......

May mà có xe chở hàng của Cổ Tấn, bằng không thật sự không có cách nào để đem đống đồ này về.

Đến giữa trưa Cổ Dục mời Cổ Tấn ở trên trấn ăn một bữa. Dù sao người ta đến đây là để giúp hắn, chút tiền lẻ này hắn cũng không quan tâm.

Lần này từ trên trấn trở về, Cổ Dục cảm thấy dù là 110 ngàn tệ cũng không đủ cho hắn tiêu sài. Chỉ sau một lần mua sắm, 110 ngàn vừa nhận được của hắn đã chỉ còn lại hơn 20 ngàn.

Nhìn những thứ Cổ Dục để ở thùng xe phía sau, Cổ Tấn đành phải lái xe chậm hơn rất nhiều. Bởi vậy, tới lúc hai người về tới trong thôn, thời gian cũng đã xế chiều.

Cổ Tấn cũng giúp Cổ Dục chuyển đồ vật vào trong nhà, sau đó còn phụ một tay lắp ráp các thứ, đến cả việc lắp đặt TV cũng nhờ công hắn. Những thứ còn lại đều phải dựa vào Cổ Dục tự mình nghiên cứu.

Đương nhiên, Cổ Dục rất cảm kích Cổ Tấn. Trước khi Cổ Tấn ra về, hắn còn cố ý cầm theo một đầu Cá Mú đưa cho Cổ Tấn. Nhận con cá trên tay, Cổ Tấn suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn Cổ Dục. Hắn mở miệng nói:

“Cổ Dục! Tôi hỏi một chút, có phải cậu định ở lại đây lâu dài?”

“Ừm! Có thể coi như vậy. Dù sao tôi đang không có chuyện gì làm, sống ở đây cũng thật thoải mái.”

Nghe câu hỏi của Cố Tấn, Cổ Dục cũng gật đầu một cái. Chỉ ở đây mới có giếng thần, đi nơi khác thì kiếm đâu ra. Cái giếng này là cơ hội đổi đời của hắn, cho nên chắc chắn không bỏ qua được.

“Ờ... tôi nói thế này, không phải thôn chúng ta trị an không tốt. Nhưng mà cậu cũng biết, bất cứ thôn nào đều cũng không tránh khỏi việc có một số tên trộm vặt hoặc móc túi. Nếu cậu có ở nhà thì còn tốt, bọn hắn cũng không dám cả gan đột nhập. Nhưng nếu cậu trở về thành phố, lúc đó lỡ như có người tới mà trong nhà không có ai thì mấy món đồ điện này... cậu hiểu ý tôi chứ!”

Biết được Cổ Dục tạm thời muốn ở lại trong thôn, Cổ Tấn do dự một chút, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở hắn mấy câu. Nghe Cổ Tấn nói như vậy, Cổ Dục có hơi ngây người, sau đó suy nghĩ một chút rồi gật đầu một cái.

Chính xác đây là một vấn đề, hắn không thể lúc nào cũng ở đây. Mấy món đồ điện tử mới mua hôm nay không phải điều hắn lo lắng. Điều hắn lo nhất là sự thật về cái giếng, nếu bị phát hiện thì sẽ vô cùng phiền toái.

“Vậy thì… Anh có biết biện pháp nào không?” Cổ Dục gãi đầu do dự, sau đó mở miệng hỏi Cổ Tấn biện pháp.

“Nếu cậu có ý định sống ở đây một thời gian, tôi nghĩ nên nuôi một con chó. Bởi vì nếu như cậu không ở nhà mà có kẻ trộm tới, ít nhất nó sẽ sủa khiến ông Hai ở bên cạnh nghe thấy, đúng không?” Nhìn xem Cổ Dục, Cổ Tấn cũng cười nói.
Chương 9 Quyết định

Tại nông thôn, hầu như nhà nào cũng nuôi chó. Tuy nuôi chó không có nhiều lợi ích, nhưng về vấn đề trông nhà thì khỏi lo.

“Ừ! Cũng đúng. Vậy mà tôi lại quên mất! À mà, hình như trên trấn có cửa hàng thú cưng, ngày mai anh đi cùng tôi được không?” Nghe được Cổ Tấn nói như vậy, Cổ Dục cũng gật đầu một cái, đây đúng là một biện pháp tốt.

“Nếu cậu định mua chó cảnh thì quên đi, bọn chúng không trông nhà được đâu. Ở đầu thôn phía đông, trong nhà ông Bảy có một con Husky được con trai mua cho. Bề ngoài con chó này nhìn qua hung dữ không khác gì chó sói, nhưng thật ra chẳng khác gì mấy tên đần độn. Năm trước nhà ông ấy có kẻ trộm đột nhập vào, kết quả con chó kia còn cùng tên trộm chơi đùa. Ngay cả vòng cổ của nó cũng bị lấy đi, thậm chí còn không kêu một tiếng.”

Nghe Cổ Dục nói muốn đi mua chó cảnh, Cổ Tấn lập tức xua tay áo. Cổ Tấn nói cho hắn biết mấy thứ vô dụng kia ở nông thôn không dùng được. Nghe được Cổ Tấn kể chuyện, Cổ Dục lập tức nhớ tới mấy cái video mà hắn xem lúc rảnh. Dường như, đúng là chó cảnh có vấn đề này......

“Nếu cậu muốn tìm một con chó ưng ý. Ngày mai có thể đi đến nhà chú Kiến Quân cạnh sườn núi, nhà bác ấy có nuôi mấy con chó rất tốt.” Nhìn thấy Cổ Dục cũng đồng ý, Cổ Tấn lập tức cười nói còn giới thiệu cho Cổ Dục chỗ mua chó.

Cả hai thảo luận thêm một lát rồi Cổ Tấn đi về. Buổi tối, Cổ Dục sang nhà ông nội Hai ăn cơm. Lúc này, ông nội Hai biểu lộ lo lắng hỏi hắn.

“Cổ Dục! Cháu thật muốn ở lại nơi này sao?”

Buổi chiều hắn mua nhiều đồ như vậy mang về, nhà ông nội Hai thì ở ngay sát vách làm sao có thể không nghe không thấy? Đương nhiên ông biết, Cổ Dục ra ngoài một chuyến rồi trở về mang theo không ít đồ đạc.

Sau khi Cổ Tấn đi, chú Ba còn tự mình tới giúp hắn chỉnh lại mấy món đồ điện này.

Lúc này bọn họ đều nhìn về phía Cổ Dục, trong ánh mắt đều tràn ngập sự nghi hoặc và kỳ quái.

Bọn họ sống nhiều năm như vậy, cũng chỉ gặp người trong thôn cắm đầu muốn đi ra bên ngoài. Còn trường hợp từ thành phố quay về nông thôn như Cổ Dục thì thật sự là lần đầu tiên, đúng là quá kỳ lạ.

“Ông nội Hai! Ông cứ yên tâm. Gần đây cháu không có việc nên quyết định ở lại đây một thời gian. Với lại cháu cảm thấy ở đây cũng chưa chắc không có cơ hội làm ăn buôn bán.” Cổ Dục cười cười nói với ông nội Hai rồi cầm một cái chân cua tuyết bắt đầu ăn một cách thoải mái.

Không biết có phải là do hiệu ứng tâm lý hay không, mà Cổ Dục có một cảm giác rất lạ. Mấy con cua tuyết này mới được Cổ Dục nuôi một ngày rưỡi, nhưng khi ăn lại cảm thấy thịt của chúng ngon hơn bình thường. Hơn nữa, kích cỡ cũng lớn hơn một chút.

Xem ra nước giếng còn có hiệu quả đặc biệt, chính mình cần phải thử nghiệm thêm.

“Aizzz…Thôi được rồi, mọi việc tự cháu quyết định...” Nhìn Cổ Dục một chút, ông cũng chỉ đành bất đắc dĩ. Dù sao hắn cũng không phải cháu ruột của mình. Nếu là cháu ruột của mình, rõ ràng ở trong thành có việc làm mà lại chạy về nông thôn, hắn nhất định sẽ đánh gãy chân chó của nó. Nhưng đối với Cổ Dục, cũng chỉ có thể xem như là khách đến nhà.

Đối với việc ông nội Hai không hiểu, Cổ Dục cũng chỉ mỉm cười cho qua. Có một số việc không cần thiết nói quá rõ, chính hắn biết là được rồi. Có quyết tâm thì mới có thể phát tài.

Đương nhiên, nếu sau này hắn có tiền, hắn cũng không ngại giúp thôn một chút. Nhưng với điều kiện là người trong thôn không thể lừa hắn.

Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Cổ Dục xin phép ra về.

Về đến nhà, việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra cân nặng của số hải sản được hắn câu lên hôm qua.

Quả nhiên, sau khi được nuôi một ngày rưỡi, chúng đã trở nên nặng hơn.

Lúc câu lên con Cua Hoàng Đế, trọng lượng là “hai ký lô tám”. Còn bây giờ, nó đã lên đến “ba ký lô mốt” đã tăng lên 250 gam. Mấy con khác cũng đều có sự phát triển nhất định, xem ra chúng đã bị ảnh hưởng bởi nước giếng.

“Hừm…Còn phải làm thêm thí nghiệm mới kết luận được.”

Nhìn qua đống hải sản trước mặt, ánh mắt Cổ Dục dần dần sáng lên.

Hắn nằm lên giường lớn, lấy điện thoại bắt đầu lướt web. Vì sự nghiệp sau này, hắn quyết định mua loại cần câu tốt nhất trên cửa hàng online. Hơn nữa, đây là loại cần câu biển rất đắt tiền, nguyên một bộ cần câu biển giá hơn 8,000 tệ. Phải biết, hắn mua cái TV sáu mươi inch còn chưa đến 3,000 tệ. Riêng cần câu đã xài hơn 8,000, hắn thật sự đau lòng một hồi. Dù vậy, hắn cũng biết mọi thứ đều là đáng giá, chỉ cần một con Cá Đù Vàng là đủ thu hồi vốn. Cho nên, hắn cũng bằng lòng với việc chi ra số tiền lớn như vậy .

Đối với một món hàng đắt tiền như này, chắc chắn phía cửa hàng cũng muốn nhanh chóng đưa tới. Nên có lẽ ngày kia cần câu sẽ được giao tới đây.

Thoáng chốc một đêm trôi qua, sáng hôm sau Cổ Dục lại một lần nữa bị đánh thức. Nhưng làm hắn phát hiện là có thể do hai ngày nay uống nước giếng, mà tinh thần và tố chất thân thể tăng lên một chút. Hắn không còn cảm thấy cái cảm giác khó chịu, do bị những thứ ầm ĩ ồn ào xung quanh gây ra. Ngược lại, tinh thần của hắn hiện tại rất tốt.

Ngày trước đi làm cơ thể hắn luôn trong tình trạng mệt mỏi, cơ bắp luôn mỏi nhừ sau khi làm việc. Còn bây giờ những điều đó đã không còn, cơ thể hắn hoàn toàn bình thường. Điều này càng làm cho Cổ Dục càng thêm tò mò về nước giếng.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Cổ Dục nhìn qua đồng hồ. Hắn thấy thời gian vẫn còn sớm, quyết định nghe theo Cổ Tấn đi về hướng ngọn núi gần đó.

Thôn mà Cổ Dục đang ở có tên là thôn Cổ Gia. Bởi vì họ Cổ là họ đầu tiên xuất hiện ở nơi này, nên toàn thôn có hơn 70% người mang họ Cổ.
Chương 10 Chó săn Sơn Đông

Thôn này có vị trí không được tốt cho lắm. Lúc trước đã từng nói qua, đất đai ở Đông Bắc chủ yếu là một mảnh bình nguyên, xung quanh cái thôn này cũng gần như vậy. Hơn nữa vị trí hiện tại càng thêm hẻo lánh.

Phía Bắc cùng phía đông là rừng rậm nguyên thủy thuộc dãy Đại An Lĩnh, còn phía Nam là một đầu nhánh sông Long Giang. Muốn tới thị trấn chỉ có thể đi về phía Tây, hơn nữa nơi này cách thành phố có chút xa. Còn muốn lên trấn gần nhất thì phải mất hơn một giờ lái xe.

Điều này dẫn đến vùng đất này gần như không thể phát triển nổi.

Cổ Dục mất hơn nửa giờ đi bộ, dọc theo đường trong thôn đi về hướng Đông Bắc. Cuối cùng hắn thấy được một căn nhà nhỏ biệt lập với thôn.

Nơi đó chính là nhà của chú Kiến Quân được Cổ Tấn nói tới.

Khi Cổ Dục đi tới gần ngôi nhà. Hắn đột nhiên cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng cả lên, dường như có vật gì đó đang để mắt tới hắn. Điều này khiến lông mày hắn nhíu lại, ánh mắt hướng về bốn phía quan sát.

Lúc này, trong tầm mắt hắn xuất hiện mấy con chó, chúng đang dùng khe hở trên vách tường ngôi nhà để ngó chừng hắn. Cái cảm giác ban nãy chính là do mấy con chó phát ra.

Khi Cổ Dục nhìn kỹ mấy con chó này, hắn không khỏi kinh ngạc. Bởi vì hắn nhận biết, đây là chó săn Sơn Đông.

Đây là loại chó săn đầu tiên của Trung Quốc, xem ra mấy con chó này là vật nuôi của chú Kiến Quân.

Nhìn vào bộ dáng bọn nó, Cổ Dục cảm giác có lẽ lần này chính mình thật sự đã đến đúng chỗ.

Điều này khiến hắn càng thêm mong đợi với chó của Cổ Kiến Quân.

Xem xét ánh mắt của mấy con chó, rõ ràng bọn chúng không muốn mình lại gần. Thế là Cổ Dục cũng không đi lên phía trước, hắn lập tức mở miệng hỏi.

“Chú Kiến Quân! Chú có ở nhà không?”

(Ở Đông Bắc, những người cùng lứa với cha nhưng tuổi lớn hơn cha cũng vẫn được gọi là chú, cũng không phải gọi là bác.)

“Ai vậy?”

Theo âm thanh của Cổ Dục truyền vào phòng, bên kia cánh cửa cũng có tiếng ken két mở cửa, tiếp đó một ông lão to lớn từ bên trong xuất hiện.

Thân hình của ông lão này cực kỳ cường tráng, có thể nhìn ra chiều cao phải đạt tới 1m9. Hơn nữa khổ người của hắn cũng hơn hẳn Cổ Dục, khuôn mặt đen sạm tràn ngập vết tích sương gió. Cả người ông lão chỉ đứng ở đó nhưng xung quanh tràn ngập sát khí, làm người khác cảm thấy ngột ngạt.

Nhìn thoáng qua ông lão một chút, Cổ Dục cũng đã xác định hắn đã tìm đến đúng người.

Thật ra, tình huống của ông lão này đã được Cổ Tấn nói cho Cổ Dục biết từ hôm qua.

Ông lão tên Cổ Kiến Quân này chính là một cựu chiến binh, năm nay đã sáu mươi bảy tuổi. Ông đi lính vào năm 16 tuổi, về sau còn tham gia vào chiến dịch phương nam nổi tiếng. Sau khi giải ngũ thì trở về làm kiểm lâm ở dãy Đại An Lĩnh, đến nay đã được hơn ba mươi năm.

Thời điểm hai năm trước, chính là lúc ông ấy sáu mươi lăm tuổi. Bởi vì tuổi này thật sự quá lớn nên ông đã bị chính quyền địa phương cưỡng chế về hưu. Từ đó đến nay ông ở trong thôn dưỡng lão.

Mặc dù nói là trong thôn dưỡng lão, nhưng bạn bè của ông ở trong thôn cũng không nhiều. Ngoại trừ thôn trưởng Cổ Kiến Quốc, gần như không thân quen với ai.

Dù vậy, tất cả người trong thôn đều biết, ông lão này rất có năng lực. Mặc kệ là lên núi hay là huấn luyện chó, ông ta đều là chuyên gia hàng đầu. Cho nên khi nghe Cổ Dục nói chuyện muốn mua chó, Cổ Tấn ngay lập tức nghĩ tới ông ta.

“Chào chú! Tên cháu là Cổ Dục, sống ở trong thôn...” Nhìn thấy ông lão đi ra, Cổ Dục cũng tự giới thiệu mình.

Chưa đợi Cổ Dục nói xong, hắn lập tức bị Cổ Kiến Quân cắt ngang. Cổ Kiến Quân suy nghĩ một chút thì nghi ngờ hỏi.

“Không đúng! Cậu không phải người trong thôn, trên người cậu không có khí tức đồng quê.... Trong thôn… Cậu là cháu của chú Đức Minh sao?”

Người được Cổ Kiến Quân nói tới chính là ông của Cổ Dục, tên ông ấy là Cổ Đức Minh.

Điều này cũng không có gì lạ, dù sao cha của Cổ Dục không lớn lên ở nơi đây nên người biết hắn đúng là quá ít. Hiện tại, mấy người lớn tuổi trong thôn cũng chỉ biết Cổ Dục là cháu của Cổ Đức Minh.

“Vâng, đúng là vậy! Cổ Đức Minh là ông cháu.” Nghe được lời nói của Cổ Kiến Quân, Cổ Dục cũng gật đầu đáp lại.

“Vào đi!” Biết Cổ Dục đúng là cháu Cổ Đức Minh, Cổ Kiến Quân mỉm cười mở cửa tiếp đó dẫn hắn đi vào.

Sau khi vào nhà, Cổ Dục gặp được chủ nhân của mấy ánh mắt đáng sợ ban nãy.

Tất cả đều là chó săn Sơn Đông - loài chó nổi tiếng mà hắn từng nghe qua. Chúng là một trong những loài chó săn tốt nhất Trung Quốc, những việc như bắt thỏ chỉ là trò vặt với chúng.

Tuy nhiên trong vài năm trở lại đây, nhu cầu về chó săn ngày càng thấp. Bởi vậy đối với loài chó săn chuyên dụng như này, rất ít người cần tới. Sau này có vài người đem theo phong trào chó thi đấu về nước mới mở ra thị trường mới cho loài này.

Chú ý: chó thi đấu ở đây không phải kiểu cắn nhau đến chết, mà là loại hình tương tự đua ngựa, ai nhanh hơn sẽ thắng.

Ban đầu, với ưu thế của mình, chó săn Sơn Đông cũng có địa vị nhất định. Nhưng không bao lâu sau, bởi vì có sự tham gia của chó săn xám Ý, địa vị của nó nhanh chóng giảm xuống.

Không thể không nói, chó cùng chó vẫn có sự khác biệt. Sở trường của chó săn Sơn Đông là sự nhanh nhẹn linh hoạt và tính vâng lời, cộng thêm khả năng bùng nổ mạnh mẽ. Nhưng nếu tính riêng vấn đề tốc độ, nó đúng là không bằng chó săn xám của Ý.

Ngay từ đầu, có người nói tốc độ chó săn Sơn Đông kém hơn chó săn xám là hoàn toàn chính xác. Nhưng sau vài lần truyền tai nhau, mọi người đều nhận định chó săn Sơn Đông hoàn toàn không bằng chó săn xám của nước Ý.

Nếu có thể mua một con chó săn Sơn Đông nuôi trong nhà, thì điều này sẽ rất thích hợp. Nhưng suy nghĩ một chút, khả năng cao Cổ Kiến Quân sẽ không bán.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom