• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Bảo Kỳ Vương - Trần Bảo Kỳ (1 Viewer)

  • Chương 25: Dựa vào đâu để tin cậu ta?

Trần Sơn vênh váo bị Trần Bảo Kỳ đánh đến mức ngã lăn quay xuống đất.

Cú đấm này khiến Trần Sơn rụng mất mấy cái răng.

Nhìn thấy Trần Sơn máu me đầy mặt, Tần Nhược Hà có cảm giác họa lớn sắp giáng xuống đầu.

Bà ta giơ tay chỉ thẳng vào Trần Bảo Kỳ rồi quát lên: “Cái tên khốn nạn nhà cậu lên cơn điên gì thế?”

“Ai bảo cậu động tay động chân? Ngay cả cậu chủ Trần mà cũng dám đánh, cậu không cần mạng nữa à?”

Ngay cả Tô Nhã Linh cũng vô cùng kinh ngạc.

Cô thật sự không ngờ Trần Bảo Kỳ lại thô lỗ đến thế.

Lần này gây ra hoạ lớn rồi!

Ánh mắt cô nhìn Trần Bảo Kỳ ngập tràn vẻ thất vọng.

Còn cả nhà Tô Đan Đan, bề ngoài trông có vẻ rất lo lắng cho tình hình của Trần Sơn.

Thế nhưng sâu trong lòng lại cực kỳ vui sướng.

Trần Bảo Kỳ càng quá đáng thì sẽ chết càng thảm hơn.

Thực lực của nhà họ Trần ở Yên Kinh không phải là thứ mà người ta chém gió.

“Anh Trần Sơn, anh không sao chứ?”

Tô Đan Đan quan tâm hỏi han.

Trần Sơn vừa lau máu trên mặt vừa trừng mắt tức tối nhìn Trần Bảo Kỳ.

“Thằng khốn vô dụng nhà mày lại còn dám ra tay đánh tao?”

“Tao nói cho mày biết, mày đã đánh vào bộ mặt của nhà họ Trần ở Yên Kinh, đối đầu với nhà họ Trần của tao, tao phải khiến cho mày sống không bằng chết!”

Nghe Trần Sơn kích động mắng chửi, Tô Nhã Linh bất lực tiến lên trước cầu xin thay Trần Bảo Kỳ.

“Cậu chủ Trần, thật sự xin lỗi, tôi thay chồng tôi xin lỗi anh vì sự thô lỗ của anh ấy, hy vọng anh rộng lượng đừng so đo với đám người nông cạn chúng tôi, xin anh cho chúng tôi một con đường sống…”

Tô Nhã Linh vừa nói vừa cúi thấp đầu đầy vẻ áy náy.

“Mẹ kiếp, còn cả cô nữa!”

Trần Sơn nổi giận đùng đùng, lao tới trước mặt Tô Nhã Linh rồi giáng một cái tát đau điếng lên trên mặt cô.

Bốp!

Cùng với tiếng vang chói tai, mặt Tô Nhã Linh đỏ ửng và hơi sưng tấy.

“Cô là cái thá gì cơ chứ? Cô mà cũng có tư cách nói chuyện với ông đây sao?”

Trần Sơn giơ tay chỉ vào Tô Nhã Linh, hùng hổ doạ người sải bước lao tới.

Một cái tát không thể hả giận.

“Muốn xin lỗi à? Cũng được thôi, quỳ xuống, dập đầu!”

Tô Nhã Linh ấm ức ôm lấy một bên má, tóc tai rối bời, bơ vơ đứng nguyên tại chỗ.

Yêu cầu của Trần Sơn hoàn toàn là một loại sỉ nhục.

Thế nhưng Tô Nhã Linh không còn lựa chọn nào khác, để nhận được sự tha thứ của Trần Sơn, cô bắt buộc phải làm theo.

Trần Bảo Kỳ vốn bị Tần Nhược Hà chặn lại sau lưng nhìn thấy Tô Nhã Linh bị đánh thì lòng đau như bị dao cắt!

Khoảnh khắc đó, sát khí bức người cứ thế bộc phát từ trên người anh.

Mặt anh tái xanh, sải bước tiến về phía trước.

Trần Sơn không hề chú ý tới hành động của Trần Bảo Kỳ.

Hắn nhìn thấy Tô Nhã Linh chần chừ mãi không chịu quỳ gối thì nghiến răng nghiến lợi xông tới, giơ tay muốn túm lấy tóc của Tô Nhã Linh.

Khi tay của hắn sắp chạm vào tóc của Tô Nhã Linh thì chỉ cảm thấy cổ tay bị bắt lấy, không thể cử động.

Hắn ngẩng đầu nhìn kỹ, không biết từ lúc nào Trần Bảo Kỳ đã xuất hiện trước mặt Tô Nhã Linh.

“Mày… mày muốn làm gì? Mau buông tay tao ra!”

Hai mắt Trần Sơn trợn tròn, lớn giọng gầm lên.

“Tao đã cho mày nói chuyện rồi sao?”

Bốp!

Trần Bảo Kỳ vừa dứt lời đã giơ tay lên giáng vào mặt Trần Sơn một bạt tai.

“Mày…”

Má Trần Sơn sưng tấy, hắn muốn chửi ầm lên.

Thế nhưng sau khi hắn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Trần Bảo Kỳ thì lại ngoan ngoãn ngậm mồm lại.

Vai hắn giống như bị một tảng đá nặng mấy chục nghìn cân đè xuống.

Hai chân không tự chủ được mà run lên lẩy bẩy.

Rắc!

Đợi đến khi Trần Sơn không còn kêu gào nữa, Trần Bảo Kỳ mạnh mẽ dùng lực, bẻ gãy cánh tay đánh Tô Nhã Linh ban nãy của Trần Sơn.

“Á…”

Cơn đau đớn kịch liệt khiến Trần Sơn gào thét thảm thiết.

Nghe thấy vậy, Trần Bảo Kỳ nhíu mày liếc mắt nhìn Trần Sơn.

Dù chỉ là một ánh mắt, Trần Sơn mặt mày đang tái mét cũng cố nhịn cơn đau đớn kịch liệt mà ngậm mồm lại.

Hắn không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Hắn hơi cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Trần Bảo Kỳ, cả người run lẩy bẩy không thể kiểm soát…

“Không một ai được phép động vào người phụ nữ của tao! Nếu như còn có lần sau thì tao sẽ lấy luôn cái mạng của mày!”

Nói xong, Trần Bảo Kỳ quay người, dắt theo Tô Nhã Linh, bước ra ngoài điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Tô Nhã Linh đi bên cạnh Trần Bảo Kỳ không nhịn được liếc nhìn, dùng ánh mắt lấp lánh quan sát anh.

Trong lòng cô thấy vừa ấm áp vừa ngọt ngào.

Lần này cô không cảm thấy Trần Bảo Kỳ thô lỗ nữa.

Mà lại cảm nhận được tình yêu sâu đậm.

Có lẽ Trần Bảo Kỳ không có tiền, không có quyền, thế nhưng anh lại có một trái tim yêu thương cô.

Đây mới là điều quý báu nhất!

“Hai đứa đang định đi đâu hả? Mau quay lại đây!”

Tần Nhược Hà cuống cuồng gào lên phía sau.

“Về nhà!”

Tô Nhã Linh trả lời.

“Nhã Linh, tên này đã phạm phải lỗi lầm rất lớn, con không thể làm chuyện ngu ngốc được!”

Tần Nhược Hà đứng chặn trước mặt Tô Nhã Linh, ác độc trừng mắt nhìn Trần Bảo Kỳ: “Cậu ta đắc tội với cậu chủ nhà họ Trần đấy!”

“Nhà họ Trần nhất định sẽ không chịu để yên!”

Tần Nhược Hà nhìn thẳng vào mắt Tô Nhã Linh: “Vậy nên chúng ta bắt buộc phải phủi sạch quan hệ với tên sao chổi này trước khi nhà họ Trần ra tay!”

“Mau ly hôn đi! Sau đó công khai giấy chứng nhận ly hôn ra trước mọi người!”

Tần Nhược Hà nói với giọng điệu ra lệnh.

“Mẹ, con sẽ không ly hôn với Bảo Kỳ đâu”.

Tô Nhã Linh kiên định nói: “Cuộc đời này con chỉ có mình anh ấy thôi”.

Nghe thấy câu trả lời của Tô Nhã Linh, Trần Bảo Kỳ cũng liếc nhìn cô thêm vài lần.

Tô Nhã Linh đỏ mặt, nở nụ cười hạnh phúc.

“Con đang nói linh tinh cái gì thế? Một tên tội phạm từng có tiền án xứng với con hay sao? Cậu ta có thể cho con cái gì?”

“Cảm giác an toàn!”, Tô Nhã Linh nghiêm túc trả lời.

Tần Nhược Hà tức giận thở dốc, không ngừng dùng tay chỉ vào mặt Tô Nhã Linh, nhất thời không biết nên nói gì.

“Cảm giác an toàn? Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Không thấy ngu ngốc hả? Ở trong cái xã hội này, không có tiền có quyền thì làm gì có cảm giác an toàn chứ?”

“Chưa nói tới mấy cái nảy, chỉ nói Trần Sơn thôi, cậu ta mà báo thù thì hai đứa biết đối diện thế nào đây?”

Sau vài giây dịu lại, Tần Nhược Hà lớn tiếng chất vấn.

Trần Bảo Kỳ cười nhạt: “Báo thù? Anh ta không dám đâu!”

Dứt lời, Trần Bảo Kỳ kéo theo Tô Nhã Linh sải bước rời đi.

Mãi tới khi Trần Bảo Kỳ khuất bóng, Trần Sơn mới gào mồm lên, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Bảo Kỳ bằng ánh mắt độc địa nham hiểm.

“Anh Trần Sơn, anh gắng lên, chúng ta tới bệnh viện ngay bây giờ đây”.

Tô Đan Đan đỡ Trần Sơn, cẩn thận bước về phía bãi đỗ xe.

“Xin lỗi anh Trần Sơn, em thật sự không ngờ thằng khốn Trần Bảo Kỳ kia lại bạo lực đến thế”.

“Sau này chúng ta cách xa anh ta ra một chút…”

Lời nói của Tô Đan Đan, bề ngoài nghe có vẻ là tự trách và an ủi, trên thực tế lại đang khiêu khích Trần Sơn!

Trần Sơn bị khích động nhanh chóng nổi điên, hắn nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Cách xa hắn một chút ư? Không đời nào!”

“Một tên lang bạt không nghề nghiệp mà cũng dám ra tay với ông đây sao?”

“Ông đây phải khiến cho cả nhà bọn chúng sống không bằng chết!”

Trong lòng Tô Đan Đan rất vui, thế nhưng ngoài mặt lại bày ra dáng vẻ nơm nớp lo sợ: “Nhưng mà…”

Trần Sơn lắc đầu: “Đừng khuyên anh, anh đã sắp xếp xong cả rồi!”

Tô Đan Đan không hỏi nhiều thêm nữa, mà đưa Trần Sơn tới bệnh viện.

Lúc này Trần Bảo Kỳ và Tô Nhã Linh đã về tới khu dân cư.

“Nhã Linh, con đừng tuỳ hứng nữa được không? Nhà chúng ta thật sự không động được vào nhà họ Trần ở Yên Kinh…”

“Mẹ, Bảo Kỳ cũng đã nói rồi, cậu chủ Trần không dám báo thù chúng ta đâu, mẹ không thể tin anh ấy một lần sao?”

Tô Nhã Linh hơi bực bội hỏi ngược lại.

Cô vừa mới dứt lời đã lập tức dừng bước.

Cô nhìn thấy cánh cửa lớn trong nhà bị người ta cạy ra, trên cửa còn có một chữ “Chết” rất to viết bằng sơn đỏ!

Hơn nữa bên trong nhà lại có đủ tiếng bước chân truyền tới.

Tô Nhã Linh không nhịn được mà nhìn về phía Trần Bảo Kỳ.

Cô biết nhất định là người của Trần Sơn tìm tới nhà.

Tần Nhược Hà phía sau lưng không thể kiềm chế cảm xúc được nữa: “Con bảo mẹ tin tưởng Trần Bảo Kỳ sao? Vậy con nói cho mẹ biết dựa vào đâu để tin cậu ta đây?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom