• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Bảo Kỳ Vương - Trần Bảo Kỳ (1 Viewer)

  • Chương 19: Đối đầu

Tô Nhã Linh không hề có ý chê bai Trần Bảo Kỳ, cô chỉ muốn bảo vệ anh thôi.

Theo cô, người bình thường không thể nào thắng được mấy người có tiền có quyền đó.

Một lát sau, Tô Nhã Linh nhìn về phía cửa hội trường đấu giá.

"Bảo Kỳ, hình như phải có vé mới được vào hội trường đấu giá đó".

"Chúng ta lại không kiếm được vé vào cửa, vẫn nên về thì hơn!"

Tô Nhã Linh nhìn thẳng vào Trần Bảo Kỳ.

Trần Bảo Kỳ nắm lấy tay Tô Nhã Linh, mỉm cười nói: "Cứ thử xem sao!"

Nói xong, anh dắt Tô Nhã Linh đi về phía trước.

Tô Nhã Linh rất muốn ngăn anh lại, nhưng không ngăn được anh.

Cứ như vậy, cô thấp thỏm lo sợ đi về phía cửa ra vào.

Còn chưa vào đến cửa, cô đã thấy hai vệ sĩ mặc vest màu đen, đeo kính râm đứng chặn đường đi.

Tô Nhã Linh trầm lặng cắn môi.

Nhưng cô còn chưa kịp khuyên nhủ Trần Bảo Kỳ thì hai vệ sĩ kia đã cung kính chào anh.

"Cậu Trần, mời vào!"

Vừa nói, hai vệ sĩ vừa lấy tay ra hiệu mời vào.

Trước cảnh tượng này, Tô Nhã Linh vô cùng ngạc nhiên.

Đi trước họ cũng có không ít ông chủ lớn ở Lâm Thành, nhưng không hề thấy được nhân viên cung kính như vậy!

Đến cả Lý Hạo mới vào cửa ban nãy cũng chẳng có nhân viên nào để ý.

Ngay lúc Tô Nhã Linh vẫn đang cảm thấy khó tin ấy, Trần Bảo Kỳ vỗ nhẹ vai cô, khẽ mỉm cười dắt cô vào trong.

Các nhân viên không trực tiếp dẫn hai người vào hội trường mà chỉ hướng dẫn hai người đường đến phòng VIP.

Qua cửa sổ sát đất của căn phòng có thể nhìn thấy toàn cảnh hội trường.

"Cậu Trần, cô cậu nghỉ ngơi trước đi, có cần thêm gì cứ gọi chúng tôi".

"Ừ".

Trần Bảo Kỳ đáp lại một tiếng, các nhân viên cũng ra khỏi phòng.

Đến lúc này rồi, Tô Nhã Linh vẫn có cảm giác mọi chuyện đang xảy ra không phải là thật.

Đây rõ ràng là đãi ngộ đặc biệt dành cho khách quý!

"Bảo Kỳ, sao họ lại sắp xếp cho chúng ta ở đây chứ?"

Tô Nhã Linh ngờ nghệch chớp mắt.

Trần Bảo Kỳ cười đáp: "Chắc là để giữ thể diện cho em đấy!"

Nghe tới đây, Tô Nhã Linh chợt nghĩ đến Bảo Kỳ Vương.

Chắc là vì muốn lấy lòng cô nên Bảo Kỳ Vương mới đặc biệt sắp xếp phòng VIP này cho hai người.

Tô Nhã Linh ban đầu còn có chút mơ mộng, nhưng nghĩ đến đây, ánh mắt cô lại lộ rõ vẻ thất vọng.

"Bảo Kỳ, chúng ta đi thôi, tôi không thích cảm giác này".

Tô Nhã Linh đứng dậy.

Trần Bảo Kỳ không lấy làm ngạc nhiên trước yêu cầu này.

Ngược lại, trong lòng anh còn rất vui vì suốt bao năm qua, Tô Nhã Linh vẫn vậy, không hề đổi thay.

Cô vẫn trong sáng như trước đây.

"Nhã Linh, không phải vội, đợi thêm chút nữa đi".

Nghe Trần Bảo Kỳ khuyên vậy, Tô Nhã Linh cũng hơi mềm lòng.

Cô biết lần này Trần Bảo Kỳ tới đây là vì muốn kéo khách cho nhà máy gạch.

Nghĩ đến vụ cá cược của Trần Bảo Kỳ và mẹ, Tô Nhã Linh hoàn toàn mềm lòng.

Ngay lúc đó, buổi đấu giá bắt đầu.

Châu Tư Nhã cũng đã vào hội trường từ lâu, dặm lại phấn xong không kìm được mà đứng dậy, nhìn khắp xung quanh.

Cô ta nhìn khắp mấy lượt cũng không thấy bóng dáng Tô Nhã Linh đâu cả.

Cô ta bất giác nở một nụ cười đắc ý.

"Tô Nhã Linh ơi là Tô Nhã Linh, cô đúng là loại đàn bà vật chất, mơ mộng đòi một bước lên tiên mà!"

"Đến cả buổi đấu giá này mà cũng không vào được mà còn đòi đấu với chị đây à?"

Lý Hạo đang xem điện thoại, cảm nhận được nhất cử nhất động của Châu Tư Nhã bèn bỏ điện thoại xuống, vươn người một cái.

"Tư Nhã, em so đo với người nhà của tên tù tội đó làm gì, không cần quan tâm đến họ đâu!"

Trong lúc nói, Lý Hạo ngước đầu lên, chỉ về phía cửa sổ sát đất của phòng VIP, nói: "Chúng ta phải học hỏi người như vậy mới đúng chứ!"

"Trong buổi đấu giá này, trong số khách được mời đến thì đó là người có tầm ảnh hưởng lớn nhất đấy!"

Châu Tư Nhã tò mò nhìn theo, chẳng nhìn thấy gì ngoài cách trang hoàng lộng lẫy cả.

"Anh yêu à, người đặc biệt đó là ai vậy?"

"Anh cũng chưa có tư cách được biết điều này".

Nghe xong câu trả lời này, gương mặt Châu Tư Nhã đầy vẻ khó hiểu.

Trong lòng cô ta, Lý Hạo đã xuất sắc lắm rồi.

Nhưng đến Lý Hạo mà còn không có tư cách biết thân phận thì người đặc biệt đó ở trình nào chứ?

Châu Tư Nhã không kìm được mà nhìn thêm vài lần nữa.

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, lát nữa chúng ta phải đấu giá để giành được Ngũ Vị Tử mới được".

"Người đó dù có xuất sắc đến mấy cũng không thể thắng nổi Bảo Kỳ Vương đâu!

Lý Hạo khẽ nhếch mép, nói: "Chỉ cần lấy được lòng Bảo Kỳ Vương, thì anh còn phải sợ ai ở chốn Hoa Hạ này nữa chứ?"

Châu Tư Nhã ôm lấy cánh tay của Lý Hạo, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc, thủ thỉ: "Anh yêu của em là giỏi nhất!"

Lúc này, đấu giá viên bước lên sân khấu.

Cả hội trường ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

Đấu giá viên giới thiệu qua về chương trình rồi tuyên bố chính thức bắt đầu chương trình đấu giá.

Có rất nhiều đồ đấu giá, nào là tranh thư pháp, đồ gốm,...

Không khí trong hội trường rất sôi nổi.

Về bản chất của buổi đấu giá này, suy cho cùng thì mọi người cũng không thật sự thích những món đồ đấu giá đó.

Đó chẳng qua là công cụ để thể hiện thực lực của bản thân mà thôi.

Thực lực càng lớn mạnh thì càng dễ có được sự tín nhiệm của sếp.

Lý Hạo hoàn toàn không đấu giá mấy món đồ này.

Hắn không hề hứng thú với chúng.

Mãi đến khi đấu giá Ngũ Vị Tử trăm năm, hắn mới bắt đầu đấu giá quyết liệt.

Lý Hạo ngồi thẳng người, nhìn mọi người một lượt hệt như đang nhắc nhở là đừng có tranh với hắn vậy.

Mấy ông chủ đó cũng khá nể mặt Lý Hạo, lần lượt gật đầu.

Nói cho cùng thì họ cũng không hề hứng thú với loại thuốc bắc này.

"Ngũ Vị Tử trăm năm, giá khởi điểm: một triệu tệ!"

"Hai triệu tệ!"

Đấu giá viên vừa dứt lời, Lý Hạo ngay lập tức ra giá.

Sau khi ra giá xong, Lý Hạo mỉm cười liếc mắt nhìn xung quanh.

Hội trường vốn rất sôi nổi chợt chìm trong tĩnh lặng.

Không ai trả giá với hắn cả.

"Hai triệu tệ lần một, hai triệu tệ lần hai...."

"Năm triệu tệ!"

Ngay khi Lý Hạo háo hức nhận Ngũ Vị Tử về tay thì Trần Bảo Kỳ ở trong phòng VIP đã lên tiếng trả giá!

Giọng nói của anh được phát qua loa phát thanh.

Tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một!

Nghe thấy tiếng báo giá, mọi người lần lượt ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng VIP rồi lại quay sang nhìn Lý Hạo.

Gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ hóng hớt.

Lý Hạo vốn đã nắm chắc phần thắng trong tay, giờ lại chau chặt mày lại.

Hắn không ngờ là người ở phòng VIP đó cũng đang nhắm vào Ngũ Vị Tử.

Ngay lúc này, hắn đang ở trong tình thế rất khó xử.

Tiếp tục hay dừng lại luôn đây?

Nếu tiếp túc, khả năng cao là hắn sẽ đắc tội với người này.

Nhưng nếu như dừng lại, hắn không những trở thành trò cười cho người khác mà còn mất đi món quà lấy lòng Bảo Kỳ Vương nữa!

Lý Hạo cân nhắc một hồi rồi quyết định cược một phen!

Chỉ cần lấy lòng được Bảo Kỳ Vương thì người trong phòng VIP kia dám làm gì hắn chứ?

Nghĩ vậy, Lý Hạo ra giá dứt khoát: "Mười triệu tệ!"

Nghe xong giá này của hắn, cả hội trường bắt đầu xôn xao.

Không ai ngờ là Lý Hạo lại dám đấu giá với người trong phòng VIP kia!

Đây rõ ràng là không nể mặt đối thủ mà!

Mọi người thật sự không hiểu Lý Hạo lấy đâu ra dũng khí để đối đầu với ông chủ lớn này.

Sau khi Lý Hạo ra giá, phía phòng VIP không có bất kỳ phản hồi nào.

Trong lòng hắn chợt vui vẻ vài phần.

Xem ra ông chủ lớn ở phòng VIP đó cũng chỉ đấu giá cho vui thôi.

Hoặc cũng có thể là giá mà Lý Hạo đưa ra nằm ngoài khả năng của ông chủ lớn đó.

Suy đến cùng, một vị thuốc bắc được bán với giá mười triệu tệ đúng là hơi xa xỉ.

Nhưng chỉ cần Bảo Kỳ Vương thích thì giá nào hắn cũng trả được!

Ngay khi Lý Hạo quyết tâm, bất chấp mọi giá để giành được Ngũ Vị Tử thì phía phòng VIP lại có tiếng đấu giá: "Một trăm triệu tệ".
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom