• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bạn Gái Của Tôi Là Mèo (1 Viewer)

  • Chương 70-71

Chương 70


Vạn Lâm vừa đi, Thẩm Chi Ngữ lập tức nổi giận đánh nhau với Triệu Phương một trận. Thẩm Chi Ngữ cảm thấy Triệu Phương vu oan giá họa cho mình, Triệu Phương lại cảm thấy mình hi sinh vì Thẩm Chi Ngữ rất nhiều.


Hai người đều cảm thấy đối phương là kẻ vong ơn bội nghĩa không biết tốt xấu, vật lộn với nhau hơn một giờ đồng hồ, kết quả không ai thắng ai, cuối cùng đến khi mặt mũi bầm dập, đành bỏ qua chuyện này.


Không còn cách nào, cứ đánh một lúc như vậy bỗng nhiên cảm thấy tức giận bay mất.


Ngược lại, Trần Dương bị An Niên kéo đi khuyên hai người này lại đầu óc mơ hồ, không biết giữa hai người này có chuyện gì xảy ra. Anh nhớ là Triệu Phương chỉ đi hóng hớt, cho dù nghe lén bị phát hiện thì cũng không đến mức ra tay như vậy chứ?


“Là bởi vì…” Trở lại phòng khách sạn, An Niên kể hết đầu đuôi ngọn ngành những chuyện xảy ra ngày hôm nay ở quán cà phê cho Trần Dương nghe.


Trần Dương nghe đến Triệu Phương giả làm đồng chí thì không kìm được mà bật cười, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Thẩm Chi Ngữ lại kích động như vậy. Cười xong, sự chú ý của Trần Dương bị số mệnh của Vạn Lâm hấp dẫn: “Vạn Lâm là góa phụ đen, một khi dính vào thì sẽ chết?”


“Đúng, trưởng khoa Lưu đã nói như vậy. Sau khi ông ấy nói xong, anh Triệu bỗng nhiên trở nên kích động, có điều…” An Niên có chút nghi ngờ nghiêng đầu hỏi Trần Dương ở bên cạnh: “Dính trong ‘dính vào là chết’ này là cách ‘dính’ nào vậy?”


“…” Trần Dương sửng sốt, nhìn ánh mắt đơn thuần tràn ngập tinh thần ham học hỏi này của An Niên, bỗng nhiên cứng họng.


“Anh Trần Dương không biết à? Vậy em đi hỏi anh Triệu là được.” Biểu cảm của Trần Dương khiến An Niên hiểu lầm là anh không biết.


“Không được hỏi.”


“Ồ.” Sao lại quát em? An Niên không biết mình đã nói sai chỗ nào, có chút ấm ức.


“…” Vừa thấy An Niên ấm ức, Trần Dương liền áy náy, lập tức thua trận: “Trưởng khoa Lưu nói vừa dính sẽ chết, chữ ‘dính’ này có nghĩa là hành động thân mật giữa vợ chồng.”


An Niên chớp chớp mắt, mờ mịt lý giải một lúc rồi hỏi tiếp: “Nhưng anh Thẩm đâu có kết hôn với chị ấy, tại sao vẫn xảy ra chuyện?”


“Bởi vì… cho dù không phải vợ chồng cũng có thể làm chuyện đó.” Trần Dương giải thích một cách chật vật. Vấn đề này thực sự quá khó để lấy tiêu chuẩn so sánh, nói một cách quá thẳng thắn thì anh lo An Niên sẽ bị dọa sợ.


Nếu nói không rõ ràng thì anh lại không đồng ý, dù sao trong lòng anh cũng thực sự mong An Niên có thể thông suốt. Chỉ là An Niên quá đơn thuần, mỗi lần khi anh muốn dẫn dắt điều gì đó thì thước đo đạo đức luôn bắt cóc anh đi một cách vững vàng.


Cũng không biết những người thích nuôi bạn gái từ nhỏ kia có phải biến thái hay không, dù sao anh cũng cảm thấy tâm lý của mình sắp biến thái rồi.


“Ồ!” An Niên lại ồ một tiếng. Giữa vợ chồng với nhau mới có thể làm hành động thân mật, hơn nữa còn là một nam một nữ, Vạn Lâm còn nói cô ấy muốn sinh con với anh Thẩm. Ánh mắt An Niên lóe lên, cuối cùng cũng hiểu rõ: “Em biết rồi.”


Ngay sau đó, hai mắt An Niên trở nên long lanh trong suốt, hai gò má dần dần trở nên đỏ ửng một cách rõ rệt.


Vẻ mặt vừa hưng phấn vừa xấu hổ này khiến Trần Dương nhìn mà bất an, thầm nghĩ: Rốt cuộc An Niên đã biết những gì rồi?


“Anh.. anh Trần Dương.” Toàn thân An Niên như tỏa ra bong bóng màu hồng.


“Sao vậy?” Trần Dương bị An Niên nhìn đến đứng ngồi không yên, giờ phút này không hiểu sao mèo mun nhỏ lại có một cảm giác rất quyến rũ.


“Khi nào thì chúng ta sinh em bé?”


“Ầm!” Trong phút chốc, Trần Dương chỉ cảm thấy một đợt sấm sét giáng xuống ngay trên đầu, anh mất đi thần trí trong nháy mắt.


Sáng hôm sau.


Trần Dương mang theo đôi mắt thâm đen như gấu trúc đi vào nhà hàng của khách sạn. Cả đêm hôm qua, cho dù có thần chú an thần của An Niên cũng không thể khiến anh ngủ được, miễn cưỡng mở mắt đến tận sáng. Ngược lại, người bạn mèo mun nào đó nằm ở bên gối anh, để lại một quả bom xong thì tự đi ngủ.


Cả đêm qua, Trần Dương đã mấy lần muốn xách đuôi mèo mun nhỏ dậy lắc cô một hồi cho đến tỉnh, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm. Chỉ có thể một mình nằm trên giường đấu tranh trong đau khổ, suy đi nghĩ lại ý nghĩa trong lời nói của An Niên.


Rốt cuộc An Niên có biết sinh em bé là có ý gì không? Là đang ám chỉ anh sao? Nếu như đang ám chỉ anh, vậy thì tại sao trong lúc anh đang do dự không quyết định được thì người này lại tự biến thành mèo đi ngủ? Em biến thành mèo rồi, anh còn sinh em bé kiểu gì? Anh cũng đâu thể biến thành mèo. Cho dù có thể thì anh cũng không muốn… đang nghĩ gì vậy chứ?


“Xoạch!” Trần Dương hung hăng dùng nĩa đâm một cái vào bánh mì kẹp xúc xích trên đĩa.


“Đừng đâm nữa, cho dù có mặt đầy bất mãn thì cũng đừng lấy thức ăn ra trút giận.” Một mắt của Triệu Phương bị bầm dập nhưng cũng không thay đổi được giọng điệu, không ngăn được tật xấu của anh ấy.


Trần Dương nhìn qua bánh mì kẹp xúc xích sắp bị anh đâm đến tan nát, yên lặng ngẩng đầu lên nhìn Triệu Phương.


Triệu Phương thấy vẻ mặt đó của Trần Dương, lập tức sợ hãi vô cùng, vội vàng nói sang chuyện khác: “À thì, có phải chúng ta nên quay về rồi không? Lát nữa tôi sẽ đi đặt vé máy bay.”


“Vài ngày nữa hẵng đi.” Thẩm Chi Ngữ dùng cái miệng bị sứt một miếng của mình bác bỏ.


“Sao hả? Cậu còn có việc?”


“Ừ.” Thẩm Chi Ngữ gật đầu: “Tôi muốn dọn nhà.”


“Dọn nhà? Cậu có nhà riêng ở đây à?” Triệu Phương hỏi.


“Không có.”


“Vậy cậu dọn nhà cái gì? Không phải là dọn nhà cũ của cậu đấy chứ?” Nói đến nhà cũ, Triệu Phương cảm thấy rất có khả năng này.


“Cũng đúng, căn nhà đó của cậu xây ở trên quỷ trạch, cứ để như vậy quả thực không phải kế hoạch lâu dài, chuyển đi cũng tốt. Nhưng với thái độ của bố cậu liệu có đồng ý cho cậu chuyển nhà không?”


“Nếu như ông ấy đồng ý thì mười mấy năm trước tôi đã bảo ông ấy chuyển đi rồi.” Thẩm Chi Ngữ nói: “Không phải tôi muốn chuyển nhà cũ, mà là quỷ trạch.”


Thẩm Chi Ngữ vừa dứt lời, động tác của ba người kia lập tức dừng lại. Trần Dương nhanh chóng đoán ra được gì đó, nhưng lại nghĩ đến thân phận của mình, cuối cùng vẫn không nói gì.


An Niên thì lại đang suy nghĩ đến mức độ khả thi của việc chuyển quỷ trạch đi, chỉ có Triệu Phương thì im lặng trong chốc lát sau đó bỗng nhiên cực kỳ tức giận chỉ vào mũi Thẩm Chi Ngữ mắng: “Mẹ nó, tôi đã nói là cậu không vô dụng đến mức bị người nhà ép cưới còn muốn cầu cứu người khác mà, ai ngờ cậu đã tính toán xong rồi, cậu tìm chúng tôi đến để giúp cậu chuyển quỷ trạch đi đúng không?”


“Không phải vậy, vì thấy các cậu đến rồi nên có thêm vài người giúp.” Thẩm Chi Ngữ bình tĩnh phủ định.


“Cậu lừa ai vậy hả? Quỷ trạch dưới căn nhà đó của cậu có quỷ khí um tùm, khí xác chết lại nặng. Cậu bày tụ linh trận, sửa lại bố cục phong thủy, phong thủy của nhà cậu rất quái dị, nếu cậu có thể tự chuyển quỷ trạch kiểu này thì tôi theo họ cậu.”


“Vì để cậu không cần phải đổi họ, tôi không thể làm gì khác hơn là thừa nhận tôi thực sự không thể chuyển một mình được.” Thẩm Chi Ngữ bày ra một vẻ mặt ‘tôi muốn tốt cho cậu mà thôi.’


“Cút đi.” Triệu Phương tức giận đi tìm đồng minh: “Em mèo, chúng ta quay về thủ đô đi, đừng giúp cậu ta chuyển quỷ trạch.”


“Là nhà của Tiểu Vệ ạ?” An Niên hỏi Thẩm Chi Ngữ.


“Ừ.” Thẩm Chi Ngữ gật đầu.


“Vậy thì em sẽ giúp. Đưa Tiểu Vệ về thủ đô đi, để cậu ấy ở trong sân, cậu ấy mát lắm.” An Niên vẫn còn nhớ đến mèo nhà mình đang nóng nực. Tuy rằng Thẩm Chi Ngữ cũng có thể bố trí trận pháp hạ thấp nhiệt độ, nhưng trận pháp thì phải tiêu hao linh lực, hơn nữa nhiệt độ cũng không hạ thấp một cách thoải mái tự nhiên như Tiểu Vệ.


“Liệu Bộ trưởng có đồng ý không?” Thẩm Chi Ngữ thì không có ý kiến gì, Tiểu Vệ cũng rất dễ nói chuyện, dù sao cậu ấy cũng luôn kêu ca ở đây một mình rất nhàm chán. Đến Cửu Bộ không những có thể nuôi mèo mà còn có thể gặp được rất nhiều thiên sư có thể nhìn thấy cậu ấy.


“Để em nói, để em nói.” An Niên cảm thấy mình không có áp lực trong việc thuyết phục bố mình, làm nũng một chút, biến thành mèo dụi dụi trong lòng ông một chút thì bố sẽ lập tức đồng ý.


“Không cần đưa đi đầu thai à?” Trần Dương nghe bọn họ bàn bạc một hồi lâu, lúc thì chuyển nhà, lúc thì mang về làm điều hòa nhiệt độ, nhưng lại không có một ai nhắc đến chuyện đưa thiếu niên quỷ đi đầu thai.


“Âm khí của cậu ấy nặng như vậy, chắc chắn đã ở lại nhân gian rất lâu rồi, không tốn vài triệu tệ thì chắc không thể đầu thai được.” Triệu Phương đánh giá âm khí trên người thiếu niên quỷ rồi nói.


“Có thể đưa tiền lương cho cậu ấy, không phải tiền lương của chúng ta vừa mới được tăng gấp ba sao? Để Tiểu Vệ ở lại Cửu Bộ nuôi mèo, đến mùa hè giảm nhiệt độ làm mát, em bảo bố trả tiền lương cho cậu ấy, chắc chắn là kiếm được tiền nhanh hơn quét rác.”


Trần Dương nhìn thấy dáng vẻ cuống cuồng quan tâm của An Niên, không kìm được có chút buồn cười. Cô thực sự vô cùng sợ nóng.


“Nếu như có thể đưa Tiểu Vệ đi đầu thai thì mấy năm trước tôi đã siêu độ rồi, đâu cần phải chờ đến bây giờ?” Nói đến đây Thẩm Chi Ngữ bỗng nhiên quay sang Trần Dương, giọng nói thành khẩn: “Nói đến đây, tôi có chuyện cần phải làm phiền anh.”


“Anh nói đi.” Trần Dương có chút kinh ngạc, anh có thể giúp được gì?


“Tôi hi vọng anh có thể giúp tôi tìm người quen phán quan hỏi thăm tình huống của Tiểu Vệ một chút.” Thẩm Chi Ngữ nói.


“Sao vậy? Con quỷ nhỏ này có lai lịch gì lớn à?” Triệu Phương nghe vậy, có chút nghi ngờ hỏi.


“Cậu đã gặp hồn ma nào có thể lớn lên chưa?” Thẩm Chi Ngữ nhìn Triệu Phương.


“Lớn lên? Sinh hồn sẽ lớn lên theo cơ thể thật, nhưng sinh hồn không thể rời khỏi cơ thể trong thời gian dài. Mà trên người con quỷ nhỏ đó rõ ràng là không có sức sống, vốn không phải là sinh hồn. Nhưng mà linh hồn đã chết… thì không thể lớn lên được mà.” Triệu Phương bị Thẩm Chi Ngữ hỏi đến mơ hồ.


“Không sai, nhưng tôi đã nhìn Tiểu Vệ trưởng thành.” Thẩm Chi Ngữ nói: “Năm tám tuổi lúc tôi quay lại nhà cũ, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy khí xác chết đó cậu ấy vừa mới tập đi, cũng không biết cách nói chuyện. Sau đó cậu ấy cứ dần dần lớn lên, cho đến bây giờ vẫn không dừng lại.”


“Cậu nói thật à?” Triệu Phương nghe đến nổi cả da gà: “Em mèo, em có cảm nhận được có gì không đúng trên người con quỷ nhỏ kia không?”


Mèo mun rất nhạy cảm đối với vật âm tà, cho nên Triệu Phương mới hỏi An Niên như vậy.


“Không có.” An Niên lắc đầu: “Trông Tiểu Vệ không có gì khác thường, chẳng những vậy, âm khí trên người cậu ấy rất sạch sẽ, rõ ràng là khi còn sống hay đã chết đều chưa từng làm hại người khác. Nhưng Tiểu Vệ vừa mới biết đi mà đã chết rồi sao? Còn nhỏ như vậy à?”


“Tôi đã hỏi Tiểu Vệ rồi.” Thẩm Chi Ngữ lắc đầu: “Quan tài của cậu ấy trống không.”


“Vậy quỷ nhỏ này ở đâu ra?” Triệu Phương hỏi.


“Đây cũng là chuyện mà tôi muốn biết.” Thẩm Chi Ngữ vừa nói vừa nhìn Trần Dương.


“Được, tôi sẽ hỏi thăm giúp anh.” Trần Dương hiểu ý lấy điện thoại ra, đang định gửi tin nhắn cho Văn phán quan Hướng Nam thì lại bị Thẩm Chi Ngữ ngăn cản.


“Đừng hỏi vội, đợi chúng ta quay về thủ đô rồi hẵng hỏi.”


Mọi người khó hiểu.


“Nghe nói Địa Phủ phân chia từng vùng rất nghiêm ngặt, chúng ta đi đến phạm vi quản lý của thủ đô, Tiểu Vệ cũng được coi là ma của thủ đô, đến lúc đó hỏi cũng dễ hơn.” Thẩm Chi Ngữ nói.


Cái gì mà hỏi cũng dễ hơn? Rõ ràng là muốn đưa quỷ đến địa bàn của người ta trước, tránh để đến lúc đó nếu thân phận của con quỷ nhỏ này có chút phiền toái thì Thành Hoàng của thủ đô lại đẩy cậu ấy ra ngoài.


Mọi người hoàn toàn cạn lời.


“Cậu đối xử với quỷ nhỏ này tốt thật đấy.” Triệu Phương không kìm được nói, mấy năm nay ít có thiên sư nào bỏ ra nhiều tình cảm với ma như vậy.


“Như vậy đã là gì? Chị Nghê Phi và Huyết Phách còn là người yêu đấy.” An Niên rất không đồng ý với suy nghĩ của Triệu Phương.


Đó là một đôi không bình thường.


Vì để dọn nhà cho thiếu niên quỷ, bọn họ ở lại thành phố Dung thêm vài ngày. Cho đến buổi sáng của hai ngày sau mới một lần nữa đi xe đến trang viên nhà họ Thẩm dưới sự hướng dẫn của Thẩm Chi Ngữ.


“Cậu cứ đi về như vậy mà không sợ bố cậu lại giam lỏng mình à?” Triệu Phương ngồi cạnh ghế lái ăn khoai tây chiên, gói khoai tây chiên này là do anh ấy lấy được từ chỗ An Niên. Ai bảo Trần Dương rảnh rỗi không có việc làm thì mua cho An Niên nhiều đồ ăn vặt như vậy, để cô ngồi ở đằng sau ăn rôm rốp cả một quãng đường, dụ con sâu thèm ăn của anh ấy ra.


“Bọn họ ra ngoài rồi.” Thẩm Chi Ngữ vừa lái xe vừa nói: “Hôm nay bố tôi và em trai tôi phải ra ngoài tảo mộ cho ông nội, đều không có nhà.”


“Vậy anh không cần đi cùng sao?” Trần Dương nhắc nhở. Quan hệ giữa Thẩm Chi Ngữ và gia đình vốn đã không tốt, thời điểm này mà lại không đi cùng, rõ ràng là không thích hợp.


“Mấy năm trước ông nội tôi đã đầu thai thành công rồi, có gì mà phải cúng tế.” Thẩm Chi Ngữ nói: “Một ngôi mộ vô ích mà thôi.”


“…” Trần Dương không có cách nào phản bác. Cũng đúng, đối với những người trong giới siêu hình học như bọn họ mà nói, ngôi mộ không có linh hồn thì chính là ngôi mộ vô dụng. Không cần phải đi cúng tế, đốt tiền giấy như người bình thường hàng năm, sợ rằng đối phương ở bên đó sống không tốt. Bởi vì bọn họ biết rằng đối phương đã có cuộc sống mới rồi.


Trong nháy mắt xe đã đi đến cửa trang viên, vì có Thẩm Chi Ngữ ở đây nên lần này bọn họ đi vào vô cùng thuận lợi.


Vừa mới xuống xe, quản gia lập tức bước đến nghênh đón: “Cậu cả, cậu có gì cần căn dặn không?”


“Có.” Thẩm Chi Ngữ dặn dò: “Thông báo cho tất cả mọi người, trước khi tôi rời đi thì không được phép đến gần vườn hoa sau nhà. Những người ở trong đó bây giờ lập tức ra ngoài.”


“Cậu cả, cậu muốn…” Quản gia có chút nghi ngờ với sự căn dặn này.


“Đừng để ý nhiều như vậy, cứ làm theo là được.” Thẩm Chi Ngữ không kìm được đáp.


“Vâng.” Quản gia không dám hỏi lại, xoay người đi xử lý.


Thẩm Chi Ngữ tiếp tục đưa ba người đi từ sảnh trước đến vườn hoa phía sau.


“Cậu làm cậu cả chẳng ra làm sao cả? Quản gia nhà cậu còn dám nghi ngờ với sự căn dặn của cậu.” Triệu Phương nhân cơ hội này chế giễu.


“Có lẽ là bố tôi đã dặn dò.” Thẩm Chi Ngữ nói theo thói quen, cả năm anh ấy không về nhà được mấy lần, hơn nữa quan hệ với bố rất tệ, đương nhiên là không có uy nghiêm gì trước mặt quản gia.


Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi vào vườn hoa phía sau. Đợi sau khi người giúp việc trong vườn hoa đều đã lui ra bên ngoài, một cái đầu người bỗng nhiên từ trong lòng đất chui ra, dọa mọi người giật mình.


“Tiểu Vệ, không phải đã nói rồi sao, mỗi lần chui tường khoét lỗ đừng chỉ chui một nửa.” Thẩm Chi Ngữ cạn lời, cho dù là thiên sư thì bỗng nhiên trông thấy tình cảnh này cũng phải giật mình.


“Ồ.” Thiếu niên quỷ cười hì hì, chui hết toàn thân từ dưới đất đi ra, đứng trước mặt bọn họ hỏi: “Hôm nay chúng ta phải chuyển đi sao?”


“Ừ, cậu đi lấy những đồ cần phải mang đi ra đây.” Thẩm Chi Ngữ gật đầu nói.


“Được, em đi thu dọn ngay.”


“Nhớ kỹ, đưa hết những đồ có âm khí đi.” Thẩm Chi Ngữ lại dặn dò.


“Anh yên tâm.” Nói xong, thiếu niên quỷ lại chui vào trong lòng đất, ngay sau đó bầu không khí không tốt lành xung quanh trang viên nhà họ Thẩm bắt đầu từ từ giảm bớt.


“Cuối cùng tôi cũng biết tại sao khi đến nhà cậu thì cảm thấy phong thủy nhà cậu kỳ lạ rồi.” Triệu Phương cuối cùng cũng nhìn ra được manh mối.


“Cậu dùng tỏa hồn trận, tụ linh trận, hai trận pháp đồng thời ngăn cách sự liên lạc giữa trang viên họ Thẩm với quỷ trạch. Nhưng cho dù là như vậy, cậu cũng không thể ngăn cách hoàn toàn quỷ khí của quỷ trạch, xem ra thực lực của quỷ nhỏ này không phải mạnh kiểu bình thường.”


“Quan hệ của cậu với gia đình tệ như vậy mà năm nào cũng về rất đều đặn, cậu về là để thanh lọc những quỷ khí này đúng không?”


“Ụ, thực ra thì tôi đã định để Tiểu Vệ chuyển đi từ mấy năm trước rồi, nhưng lúc đó hồn thể của cậu ấy không ổn định, không thể rời khỏi chỗ này được.” Thẩm Chi Ngữ cũng không giấu giếm mà nói thẳng.


“Cho nên lần này tôi quay lại, tôi phát hiện hồn thể của Tiểu Vệ đã có xu hướng ổn định nên sẽ dùng chú ngưng hồn thử nghiệm một chút, để cậu ấy thử rời khỏi quỷ trạch, không ngờ rằng lại thành công thật.” Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Chi Ngữ quyết định bây giờ sẽ chuyển quỷ trạch ra ngoài.


“Nghe giống như đang nuôi hồn thể vậy.” Triệu Phương xoa cằm.


“Ban đầu tôi cũng thấy như vậy, nhưng dáng vẻ của Tiểu Vệ không giống.” Hồn thể bị người ta nhốt lại để nuôi thì trên người chắc chắn sẽ có một loại khế ước nào đó. Nhưng Tiểu Vệ là một hồn thể tự do, trên người không có bóng dáng của bất kỳ khế ước nào.


Trong lúc nói chuyện, âm khí mỏng manh còn lại xung quanh trang viên nhà họ Thẩm cũng dần dần tản đi, lộ ra linh khí do tụ linh trận tụ lại. Toàn bộ trang viên trông cứ như một căn nhà cũ vừa được quét sạch, cho dù ánh sáng không thay đổi nhưng lại khiến cho người ta không nhịn được mà cảm thấy trong lòng sáng sủa hẳn lên.


“Trần Dương, An Niên, làm phiền hai người giúp tôi thanh lọc quỷ khí còn sót lại ở xung quanh. Lát nữa Tiểu Vệ chui từ dưới lòng đất ra, anh đặt lên chỗ mà nó chui ra một tấm bùa thanh lọc.” Thẩm Chi Ngữ nói.


“Được.” Trần Dương gật đầu, đưa theo An Niên bắt đầu thanh lọc quỷ khí còn sót lại trong trang viên. Phương pháp thanh lọc của An Niên là nuốt trọn ma khí, mặc dù Trần Dương biết An Niên ăn những thứ này sẽ không sao, nhưng trong lòng anh vẫn không muốn An Niên ăn nhiều những thứ đó. Vì vậy những lúc như thế này anh đều lấy bùa thanh lọc mà Thi Thi đưa cho để xử lý.


Hơn nữa bùa thanh lọc của Thi Thi có hiệu quả vô cùng rõ rệt, âm khí còn sót lại sau khi bị thiếu niên quỷ hấp thụ trong cả cái trang viên rộng lớn này chỉ cần một tấm bùa là có thể xử lý xong.


“Cậu đó, cậu đó.” Triệu Phương đi theo Thẩm Chi Ngữ vào trong nhà đổi trận pháp thấy môi trường xung quanh bỗng nhiên trở nên sạch sẽ không kìm được mà nói: “Để Trần Dương đi thanh lọc âm khí, cậu vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực, còn có thể lừa lấy một tấm bùa thanh lọc cao cấp để giữ nhà cho cậu.”


“Không phải chỉ là hai triệu thôi sao?” Thẩm Chi Ngữ khinh thường nói.


“Có bản lĩnh thì cậu trả đi.”


“Chẳng lẽ ông đây thiếu tiền?” Thẩm Chi Ngữ chỉ vào trang viên rộng lớn.


“…” Không lẽ người giàu chiếm lợi thì không phải chiếm lợi sao? Vô liêm sỉ.


Trần Dương thanh lọc âm khí trên mặt đất xong liền ngồi xuống dưới bóng cây cùng với An Niên đợi thiếu niên quỷ đi ra. Sau khi đợi khoảng nửa giờ, thiếu niên quỷ mới cõng một bọc đồ lớn chui ra từ dưới lòng đất.


“Trong túi của cậu chứa cái gì vậy?” An Niên tò mò hỏi. Hình như hồn thể bây giờ đều rất thích thu gom đồ, lần trước linh hồn ở thành phố Lam Tuyền còn thu gom cả một bao đồ cổ lớn.


“Áo len mà tôi may.” thiếu niên quỷ vui vẻ mở túi ra biểu diễn cho An Niên xem.


“Đây là áo len do tôi may trong lúc không có việc gì làm, kiểu dáng gì cũng có. Trên áo có khí tức của tôi, sau khi mặc lên người sẽ rất mát mẻ.”


“Thật không?” Hai mắt An Niên lập tức sáng lên.


“Cô có thích không? Tôi tặng cô một cái, tùy ý chọn.” Thiếu niên quỷ hào phóng đáp. Cậu ấy bị mắc kẹt ở quỷ trạch không thể ra ngoài, không có gì làm cũng chỉ có thể len lén chui vào phòng Thẩm Chi Ngữ xem ti vi, sau đó không biết tại sao lại thích việc đan len.


Vì vậy Thẩm Chi Ngữ đã mua cho cậu ấy rất nhiều sợi len, để thiếu niên quỷ lúc rảnh rỗi thì đan cho vui. Sau đó thì có được túi sản phẩm này.


“Thật là mát mẻ.” An Niên mặc một chiếc áo len cừu lên, vẻ mặt vui vẻ nói.


“Đúng không?” Thiếu niên quỷ rất kiêu ngạo, áo len cừu mà mình đan quả nhiên là vừa đẹp mà vừa có tác dụng thực tế.


Trần Dương nhìn hai người đang tâng bốc lẫn nhau, vẻ mặt đầy khó chịu. Mùa hè như vậy mà lại mặc áo len cừu, nhìn thôi cũng đã nóng.


“Anh đẹp trai, có muốn lấy một chiếc không? Tôi tặng anh.” Thiếu niên quỷ nhìn về phía Trần Dương.


“Anh Trần Dương, anh cũng lấy một cái đi, mát lắm đấy.” An Niên thật lòng khuyên bảo.


“…” Trần Dương không đành lòng để hai đôi mắt sáng long lanh thất vọng, đưa tay ra chọn lấy trong túi một chiếc áo: “Vậy… cảm ơn nhé.”


Chương 71


Mặc dù người nhà họ Thẩm đều theo chủ nghĩa vô thần, nhưng lúc chọn địa điểm để xây trang viên nhà họ Thẩm vẫn tuân theo truyền thống từ xưa của nước Trung Quốc, chọn một địa điểm sau có núi trước có hồ. Mà ở khu vực này thì phong thủy thường rất không tệ.


Hôm nay chuyển quỷ trạch đi, những trận pháp trước đây Thẩm Chi Ngữ bố trí trong nhà cũng không cần dùng đến nữa, anh ấy và Triệu Phương phá hủy sạch sẽ mọi trận pháp cả trong lẫn ngoài, cuối cùng chỉ giữ lại bố cục phong thủy.


“Ủa, sofa nhà cậu đổi chỗ rồi à?” Triệu Phương ở trong phòng khách xem phong thủy vừa nhìn đã nhận ra có điều không đúng, sofa đang đè trên quan tài không còn nữa, đổi thành trưng bày một chiếc đồ cổ: “Xem ra, bố cậu cũng không vô thần như cậu nói.”


“Chắc là trong lòng cũng có chút cố kỵ.” Thẩm Chi Ngữ nói. Ngày đó An Niên vô cùng khẳng định chỉ vào ghế sofa nói bên dưới có quan tài, có lẽ tất cả mọi người có mặt ngày đó sau này mỗi khi nhìn thấy ghế sofa cũng sẽ nghĩ đến việc bên dưới có quan tài. Cho dù không tin chuyện đó thì nghĩ đến cũng thấy lo lắng, cho nên không bằng dứt khoát chuyển cái sofa sang chỗ khác.


“Chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi. Thay đổi như vậy, bố cục phòng khách nhà cậu cũng tốt hơn.” Triệu Phương nói: “Tôi thấy chỉ cần đổi chỗ hai vật trang trí trên giá sách nữa là được.”


Trang viên nhà họ Thẩm rất lớn, nếu như thực sự muốn thay đổi phong thủy thì lượng công việc sẽ rất nhiều. Nhưng cũng may người xây dựng nên trang viên này lúc đó là ông cụ Thẩm, ông cụ Thẩm vô cùng yêu thương cháu trai lớn là Thẩm Chi Ngữ, vì vậy cách bày trí trong nhà gần như là dựa theo yêu cầu của Thẩm Chi Ngữ mà sắp xếp, vậy nên bố cục phong thủy trong nhà họ Thẩm vốn đã rất hoàn chỉnh. Lần này hai người chỉ là sửa đổi, những chỗ cần phải sửa cũng không nhiều, vì vậy không tốn bao nhiêu thời gian đã sửa xong.


Đổi bố cục phong thủy xong, quỷ khí lại bị Trần Dương dùng bùa thanh lọc một cách sạch sẽ, linh khí thiên nhiên từ dãy núi hồ nước lập tức không chút trở ngại tiến vào trang viên, khiến tinh thần của những người trong trang viên bất ngờ rung động, chỉ cảm thấy cơ thể bỗng nhiên buông lỏng, hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn.


Những người giúp việc tưới hoa, làm cỏ, nấu cơm, gác cửa cũng đột nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay cực kỳ tốt, khiến người ta không kìm được mà nở nụ cười. Ngay cả ông quản gia đang băn khoăn có nên báo tin cậu cả đã về nhà cho ông chủ hay không cũng cảm thấy mình quá mức hẹp hòi, cậu chủ về nhà của mình, sao ông ấy lại muốn đi tố cáo như một kẻ tiểu nhân gian tà nịnh nọt chứ? Sau đó quay về phòng mình uống trà.


“Tiểu Vệ ra chưa?” Thẩm Chi Ngữ còn chưa bước vào vườn hoa thì giọng nói đã đi đến trước.


“Tiểu Ngữ, em ra ngoài rồi, cũng đã gói hết đồ đạc lại rồi.” Thiếu niên quỷ đang phổ cập khoa học về các loại hoa văn trên áo len và phương pháp đan len cho An Niên nghe vậy vui vẻ vẫy tay với Thẩm Chi Ngữ, trên tay còn đang cầm một chiếc áo len.


“Vậy thì tốt… mọi người đang…” Bước qua bụi hoa, nhìn rõ bóng dáng của ba người/ma trong sân, Thẩm Chi Ngữ bỗng nhiên ngẩn người.


“Ha ha ha ha… Mấy người có bị ấm đầu không vậy?” Triệu Phương và Thẩm Chi Ngữ cùng nhau đi ra, đương nhiên là nhìn thấy bộ dạng của ba người họ. Anh ấy nhìn thấy áo len trên người của hai người một ma, không chút khách khí mà bật cười chế giễu.


Ba phút sau, Triệu Phương cũng “bị ép” mặc áo len thương hiệu mát mẻ của thiếu niên quỷ. Sau khi mặc vào, anh ấy chỉ có một cảm giác: ngu ngốc thì ngu ngốc đi, mát mẻ là quan trọng nhất.


“Trong quan tài gỗ của Tiểu Vệ không có xương cốt, nhưng lại có một miếng ngọc bội, nếu như muốn chuyển hết quỷ trạch đi thì phải mang cả ngọc bội đi.” Thẩm Chi Ngữ nói.


“Quỷ nhỏ, sao cậu không mang luôn cả ngọc bội ra ngoài?” Triệu Phương hỏi thiếu niên quỷ.


“Em không cầm được.” Thiếu niên quỷ lắc đầu.


“Đó không phải là vật chôn cùng cậu sao? Sao cậu lại không cầm được?”


“Em cũng không biết, tóm lại là em không cầm được.” Thiếu niên quỷ cũng rất nghi ngờ, cậu ấy sinh ra âm khí mạnh mẽ, cho dù lúc còn rất nhỏ cũng có thể tiếp xúc với những vật thể thực của nhân gian, duy chỉ có miếng ngọc bội này là không cầm được.


Vốn dĩ có cầm được miếng ngọc bội này hay không cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với cậu ấy, nhưng Tiểu Ngữ lại nói miếng ngọc bội này là vật chôn cùng cậu ấy, vì để phòng ngừa sau này có chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất là nếu có thể mang theo thì cứ mang theo.


“Quan tài của quỷ nhỏ này chôn sâu ở sáu mươi mét dưới mặt đất, chúng ta làm sao lấy được? Trước khi bố cậu quay về chúng ta có thể đào được sao?” Triệu Phương hỏi, sáu mươi mét, phải mấy chục tầng lầu đấy, nghĩ thôi cũng thấy choáng váng đầu óc.


“Không cần đâu, tôi vẽ một trận pháp để ngọc bội tự bay lên.” Thẩm Chi Ngữ nói: “Nhưng linh lực của tôi không đủ, mọi người cho tôi mượn một chút linh lực.”


“Lấy đồ từ xa, cậu còn có bản lĩnh này à?” Triệu Phương kinh ngạc hỏi.


Vẻ mặt An Niên cũng tràn đầy bội phục.


“Không phải. Ngọc bội đó vốn đã có linh khí, hơn nữa không biết vì sao ngọc bội đó thông qua tôi và Tiểu Vệ sinh ra một vài liên kết, vì vậy tôi có thể dùng phương pháp linh khí chế ngự để khống chế nó mà thôi.” Vừa nói, Thẩm Chi Ngữ vừa đưa bọn họ quay lại phòng khách, đi đến ngay phía trên quan tài. Vị trí vốn để ghế sofa bây giờ đã đổi thành vật trang trí đồ cổ.


Triệu Phương lấy món đồ cổ ra, Thẩm Chi Ngữ ngồi xuống, dùng chu sa đã chuẩn bị xong từ trước vẽ ra một trận pháp, sau đó nói: “Mặc dù ngọc bội này có chút liên kết với tôi, nhưng dù sao cũng không phải linh khí của tôi. Thời gian khống chế của tôi sẽ không kéo dài quá lâu, vì vậy nhất định phải thành công luôn trong một lần.”


“Vâng.” An Niên, người có linh lực cao nhất trong bọn họ trịnh trọng gật đầu.


Có An Niên đảm bảo, Thẩm Chi Ngữ bỗng yên tâm hơn không ít, ra hiệu với hai người rồi bắt đầu khởi động trận pháp.


Ba người bọn họ dùng linh lực khởi động trận pháp, Trần Dương sợ quấy rầy bọn họ nên lui về phía sau vài bước đứng sau lưng An Niên. Thiếu niên quỷ thì không hề để tâm đến miếng ngọc bội này, tự ngồi trên thảm, đổ toàn bộ áo len trong túi của mình ra, tỉ mỉ lựa chọn sửa sang lại.


Khi linh lực được rót vào trong trận pháp, chu sa đỏ tươi bỗng nhiên sáng lên như mạch điện được thông mạch. Rất nhanh, Thẩm Chi Ngữ đã cảm nhận được ngọc bội trong quan tài gỗ.


“Vo ve.” Ngọc bội phát ra âm thanh vo ve như tiếng ong kêu.


“Lên!” Thẩm Chi Ngữ hét lớn.


Ngay sau đó, ngọc bội trong quan tài gỗ bắn thủng nắp quan tài như đạn bay ra khỏi súng, xuyên qua mộ thất cao ba mét, sau đó không đi vào lớp bùn đất ở bên trên.


“A!” Hơn năm mươi mét bùn đất và nham thạch ngăn trở khiến linh lực của ba người tiêu hao quá lớn, bọn họ miễn cưỡng duy trì trận pháp, mặt cũng đã đỏ bừng lên.


“Tiểu Vệ, cho tôi một chút âm khí.” An Niên bỗng nghiêng đầu gọi thiếu niên quỷ.


“Hả?” Thiếu niên quỷ đang gấp áo len ngẩn ra một chút, nhưng cơ thể lại phản ứng trước lý trí, đưa tay lên đưa một chút âm khí về phía An Niên. An Niên há miệng nuốt vào, linh lực xung quanh chấn động, ngọc bội xuyên qua sàn nhà nhà chính của nhà họ Thẩm, bay vụt ra ngoài.


“Mau đón lấy.” Ngọc bội xông ra quá mạnh, sau khi bay ra khỏi sàn nhà thì bay thẳng đến trần nhà, bay ra ngoài được hai mét thì mới bắt đầu rơi xuống. Thẩm Chi Ngữ thấy vậy, vội vàng đứng dậy đón lấy. Ai ngờ cả ba người đều có ý định này, cùng nhau đứng dậy. Hậu quả là đụng phải nhau, không ai dậy nổi.


Cuối cùng vẫn là Trần Dương nhanh tay nhanh mắt, đưa tay đón lấy miếng ngọc bội kia.


Sờ lên tay cảm giác rất mát mẻ, có màu xanh biếc, là một miếng ngọc tốt.


Ba người xoa đầu đứng dậy, đồng loạt đi đến trước mặt Trần Dương xem ngọc bội.


“Linh khí của ngọc bội này cũng rất dồi dào, nhưng không biết tại sao trông lại có chút âm tà, khiến người ta hơi sợ hãi.” Triệu Phương chỉ liếc nhìn đã bình luận.


“Hơi sợ hãi?” Thẩm Chi Ngữ nhìn Triệu Phương.


“Hả, mọi người không cảm thấy khác thường sao?” Triệu Phương hỏi bọn họ.


Thẩm Chi Ngữ do dự một lúc, đưa tay muốn cầm ngọc bội trên tay Trần Dương. Ai ngờ ngón tay vừa đụng vào ngọc bội, trong lòng bỗng nhiên kinh sợ, khiến anh ấy hoảng hốt buông tay ra.


“Sao vậy?” Triệu Phương thấy sắc mặt Thẩm Chi Ngữ không đúng.


“Không biết, tôi vừa đụng vào nó thì cảm thấy không thoải mái.” Sắc mặt Thẩm Chi Ngữ có hơi trắng bệch.


“Không phải cậu có liên kết với nó à?”


“Tôi thông qua Tiểu Vệ mới có liên kết với nó.” Thẩm Chi Ngữ giải thích: “Có lẽ miếng ngọc bội này coi tôi là Tiểu Vệ, nhưng tôi chạm trực tiếp với nó thì không được.”


“Vậy thì vật này có chút tà môn rồi.” Triệu Phương xoa cằm.


An Niên nghe vậy, bỗng lo lắng hỏi Trần Dương: “Anh Trần Dương, vậy anh cũng đừng cầm nữa, mau bỏ xuống đi.”


“Anh không sao, đừng căng thẳng.” Trần Dương trấn an. Anh cầm ngọc bội trên tay này một lúc lâu mà không hề cảm thấy khó chịu, ngay cả bùa hộ mệnh cũng không có phản ứng gì, có lẽ là không có nguy hại gì đến anh.


“Anh không sao?” Triệu Phương không dám chắc hỏi.


“Không sao.” Trần Dương nhắc lại.


“Vậy anh cầm nó trên tay có cảm giác gì?” Triệu Phương tiếp tục hỏi.


“Ừm… cầm lên tay rất mát mẻ, là một miếng ngọc tốt?” Trần Dương nói ra cảm nhận của mình.


“Chẳng lẽ bây giờ ngọc bội cũng thành tinh rồi, còn biết tìm đến chỗ có may mắn dồi dào để ở?” Trần Dương không giống với bọn họ, trừ việc trên người không có linh lực ra thì chính là một người tràn ngập may mắn.


“Cậu cả, mọi người có ở lại ăn cơm không?” Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói của quản gia.


Thẩm Chi Ngữ nâng tay lên nhìn đồng hồ, nhận ra đã hơn mười hai giờ rồi, còn phải nhanh chân kịp máy bay, không thích hợp ở lâu. Vậy là trả lời: “Tạm thời đừng để ý những việc này, quay về thủ đô rồi nói sau. Trần Dương, anh cầm ngọc bội giúp tôi trước.”


“Ừ.” Trần Dương gật đầu, tiện tay cất ngọc bội vào trong túi.


Triệu Phương chuyển chiếc đồ cổ bị anh ấy lấy ra về lại chỗ cũ, che phủ lại chỗ sàn nhà bày trận chu sa và lỗ thủng vừa rồi bị ngọc bội chọc thủng một cách kín kẽ. Đảm bảo trong thời gian ngắn sẽ không bị người ta phát hiện.


Thẩm Chi Ngữ thu dọn đồ đạc, đi đến bên cạnh thiếu niên quỷ xách túi áo len của cậu ấy lên. Không còn cách nào, nếu để thiếu niên quỷ tự xách thì đi ra ngoài sẽ dọa người ta sợ chết khiếp.


“Bỏ áo vào đây, chúng ta đi thôi.” Thẩm Chi Ngữ ra hiệu để thiếu niên quỷ bỏ áo len trên tay vào luôn trong túi.


“Cái này phải tặng cho Tiểu Ngôn.” Thiếu niên quỷ bỗng nhiên nói.


“Cậu tặng áo cho nó làm gì?” Thẩm Chi Ngữ khó hiểu.


“Ở đây trừ anh ra thì Tiểu Ngôn là người duy nhất đã từng gặp em. Mặc dù cậu ấy chắc chắn đã không còn nhớ nữa, nhưng trước khi rời đi em vẫn muốn tặng cho cậu ấy một món quà.” Thiếu niên quỷ đáp.


Thật ra từ sau khi Thẩm Chi Ngữ lên trung học cũng rất ít khi về nhà, mà ở trong nhà chỉ có một mình Thẩm Chi Ngôn là cùng trang lứa. Mặc dù Thẩm Chi Ngôn không nhìn thấy cậu ấy, nhưng thiếu niên quỷ vẫn rất thích đến gần Thẩm Chi Ngôn. Hơn nữa Thẩm Chi Ngôn còn là một học thần chính hiệu, gần như không đến trường học, đại đa số thời gian đều là bố Thẩm mời giáo viên dạy kèm tới nhà dạy. Vì vậy, thiếu niên quỷ cũng theo Thẩm Chi Ngôn học được không ít kiến thức.


Tính ra, một người một ma cũng coi như bạn học. Cho nên vừa rồi thiếu niên quỷ mới cẩn thận chọn ra một chiếc áo tốt nhất tặng cho Thẩm Chi Ngôn.


“Được, đưa cho anh.” Thẩm Chi Ngữ nhận lấy áo len ở trong tay thiếu niên quỷ, dùng chút linh lực còn sót lại thanh trừ khí xác chết trên đó.


Áo len do thiếu niên quỷ tự tay làm chẳng những có hơi thở của cậu ấy mà còn dính khí xác chết có hại với người bình thường. Mấy người An Niên là thiên sư, mặc áo len vào đều có linh lực bảo vệ thân thể nên không có ảnh hưởng gì. Trên người Trần Dương chẳng những có bùa hộ mệnh mà còn có vận may ngăn chặn, cho nên cũng không có vấn đề. Nhưng nếu đưa cho Thẩm Chi Ngôn mặc thì phải dùng linh lực thanh trừ khí xác chết ở trên đó.


“Cậu cả?” Quản gia thấy Thẩm Chi Ngữ hồi lâu chưa trả lời, không kìm được mà nâng cao giọng hơn một chút. Đang do dự không biết có nên đi vào hay không thì nhìn thấy cậu cả của ông ấy mặc một chiếc áo len trông vô cùng ấm áp giữa ngày hè nóng nực từ trong nhà đi ra. Hơn nữa không chỉ mình anh ấy mặc mà ba người khách đi vào cùng cậu cả cũng mặc.


Sao vậy? Không lẽ điều hòa trong phòng mở quá lớn?


“Không ăn đâu, chúng tôi đi luôn bây giờ.” Vừa nói Thẩm Chi Ngữ vừa lấy áo len nhét vào trong tay quản gia đang ngẩn ra, nói là cái này để lại cho cậu hai. Sau đó xách theo một cái túi to đưa khách rời khỏi trang viên.


Vì muốn tặng cho người khác nên thiếu niên quỷ cũng không biết lấy từ đâu ra một cái túi đựng đồ, gấp áo len lại rồi cẩn thận đặt vào trong túi. Đến mức quản gia cầm trong tay cũng không nhận ra cái áo len này có chỗ đặc biệt. Chỉ là đang nghi ngờ không lẽ cậu cả nhà ông ấy định đổi nghề sang buôn bán quần áo?


Bốn người một ma quay về thành phố, tùy tiện tìm một quán cơm ăn cơm sau đó đi thẳng đến sân bay chuẩn bị quay về thủ đô.


Trong sân bay, Triệu Phương còn đang kêu ca nếu sớm biết chuyến bay sẽ bị hoãn lại thì bọn họ đã ăn cơm ở trang viên nhà họ Thẩm rồi mới quay về, còn có thể tiết kiệm tiền ăn một bữa cơm.


“Cũng đâu cần cậu trả tiền.” Thẩm Chi Ngữ không nhịn được nữa, lên tiếng đáp.


“Còn không phải vì tiết kiệm tiền cho cậu sao?” Triệu Phương trả lời.


“Không cần.” Thẩm Chi Ngữ cạn lời, chẳng lẽ ăn ở nhà tôi dùng ở nhà tôi thì không phải tiền của tôi à? Thẩm Chi Ngữ lười để ý Triệu Phương, quay lại nói với thiếu niên quỷ.


“Cậu trốn vào trong ngọc bội, đợi lát nữa xuống máy bay rồi mới đi ra.”


“Ừ.” Thiếu niên quỷ gật đầu, hóa thành một luồng khói xanh chui vào trong túi Trần Dương.


Máy bay là một không gian hoàn toàn kín, nếu như nhốt người và ma lại trong một không gian kín trong một thời gian dài, đối với cả người cả ma đều không phải chuyện tốt. Dương khí quá nhiều thì ma sẽ suy yếu, nhưng nếu âm khí quá nhiều thì người cũng chịu ảnh hưởng mà bị bệnh. Trước đây thiếu niên quỷ một mình đến thủ đô tìm người là len lén nhập vào một món đồ chơi trốn vào trong khoang hành lý.


“Vào thôi.” Lấy xong hành lý của người cuối cùng, Trần Dương nắm tay An Niên đi về phía cửa xoay của sân bay.


Đi qua cửa xoay, An Niên bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình. Cô tò mò nhìn qua thì thấy một ông cụ râu tóc bạc phơ đang ngồi trên xe lăn.


Ông cụ nở một nụ cười với An Niên, khẽ gật đầu.


An Niên lễ phép cười lại, sau đó không nhìn ông ấy nữa, theo chân Trần Dương rời đi.


“Ông chủ, ông lại không thoải mái ạ?” Người đàn ông trung niên đẩy xe lăn quan tâm hỏi, vừa rồi khi ở trên máy bay ông cụ bỗng nhiên cảm thấy nhịp tim không thoải mái. Nghĩ đến tim của ông cụ không tốt, ông ấy vừa xuống máy bay lập tức muốn gọi xe cứu thương nhưng lại bị ông cụ ngăn lại.


“Không có, chỉ là nhìn thấy một con mèo đáng yêu.” Ông cụ có chút lực bất tòng tâm, giọng nói lộ vẻ bất lực.


“Nếu như ông thích, sau này tôi sẽ đưa Bruce về.” Bruce là con mèo mà ông cụ nuôi trong nhà máy rượu vang ở nước ngoài.


“Không cần.” Ông cụ lắc đầu.


“Ông nội.” Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp thanh lệ bỗng nhiên từ ngoài cửa sân bay đi vào. Cô ấy nhìn thấy ông cụ ngồi trên xe lăn lập tức chạy nhanh đến, vẻ mặt đầy lo lắng: “Ông nội, ông không sao chứ? Nghe chú Vương nói tim ông không khỏe.”


“Không sao, có lẽ là ngồi máy bay lâu quá nên mệt mỏi.” Ông cụ dịu dàng nhìn cô gái: “Sao rồi? Nghe bố cháu nói dạo này cháu đang đi xem mắt, thế nào rồi?”


“Có vài người trông cũng không tệ, cháu đang muốn tìm một người để kết hôn đây.”


“Miễn cưỡng như vậy à? Không phải ông đã nói rồi sao? Lâm Lâm nhà chúng ta chỉ gả cho người mà mình thích.” Ông cụ yêu chiều đáp.


“Vốn là có một người thích, nhưng mà anh ấy lại là… gay.” Cô gái có chút buồn bực. Không sai, cô gái này chính là Vạn Lâm, hôm nay cô ấy cố ý đến đón ông nội, ông cụ nhà họ Vạn đã lớn tuổi, nửa năm trước khi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói cơ thể của người già sẽ dần dần yếu đi, vì vậy ông cụ có ý lá rụng về cội, quay về nước.


“Không sao, Lâm Lâm của chúng ta sẽ gặp được người tốt hơn.” Ông cụ sống cả đời này có cái gì chưa từng gặp? Cho nên cũng không cảm thấy gay có gì hiếm lạ.


Một tiếng nữa trôi qua, mấy người Trần Dương thuận lợi lên máy bay. Lúc máy bay sắp đến thủ đô, ba bố con ông Thẩm ra ngoài cúng bái tổ tiên đã quay lại trang viên nhà họ Thẩm.


Ba người vừa xuống xe thì lập tức cảm nhận được sự khác thường của trang viên, dường như không khí trở nên trong lành một cách chưa từng có, hơn nữa rõ ràng đã sắp chạng vạng tối nhưng trong trang viên lại rất sáng sủa.


“Quản gia.” Ông Thẩm gọi quản gia đến.


“Ông chủ.” Quản gia khom người chào đón.


“Làm rất tốt.” Ông Thẩm lầm tưởng rằng quản gia đã cải tiến điều gì đó, không nhịn được tán dương.


“…” Tôi đã làm gì? Đầu óc quản gia mơ hồ.


Vẻ mặt Thẩm Chi Ngôn cũng đầy nghi ngờ nhìn xung quanh: “Sao con không cảm thấy có chỗ nào sửa đổi?”


“Có thể là đã cắt tỉa cành lá.” Nhóc mập nhắc nhở anh hai của mình. Anh hai của cậu ấy cho dù có thiên tài hơn nữa thì cũng không thể nhớ luôn cả độ dài của cành cây chứ?


Thẩm Chi Ngôn vẫn có chút nghi ngờ, có điều cũng đã nhanh chóng tiếp nhận lí do này, xoay người đi vào phòng khách. Có thể là hôm nay đi leo núi cả một ngày, sau khi rèn luyện thì tinh thần thoải mái?


Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng quản gia được khen vẫn rất vui vẻ. Ông ấy xoay người đi theo sau ông chủ và cậu chủ, dặn dò người giúp việc mang trà mang trái cây lên, sau đó đi lấy áo len của Thẩm Chi Ngữ đến.


“Cậu hai, đây là đồ cậu cả đưa cho cậu.”


Quản gia vừa dứt lời, ba người đang uống trà đồng thời nhìn qua.


“Anh cả cho cháu?” Thẩm Chi Ngôn sửng sốt một lúc, sau đó cúi đầu nhìn vật trong tay quản gia.


“Nó về làm gì?” Bố Thẩm hỏi quản gia.


“Hình như là… về lấy một số thứ.” Quản gia nhớ lại túi áo len của cậu cả nên trả lời như vậy.


“Hừ!” Bố Thẩm không hỏi thêm nữa, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào cái túi trên tay con trai thứ.


Thẩm Chi Ngôn có chút tò mò mở cái túi ra, một luồng không khí lạnh bỗng toát ra từ trong đó, khiến cảm giác khô nóng mà cậu ấy uống trà chanh đá cũng không thể giảm bớt lập tức biến mất.


“Áo len?” Thẩm Chi Ngôn còn chưa lên tiếng, con trai thứ ba nhà họ Thẩm đang ngồi một bên nhìn thấy vật trong tay anh hai của cậu ấy không kìm được kêu lên: “Anh cả đưa áo len cho anh làm gì?”


Thẩm Chi Ngôn không lên tiếng, cậu ấy sờ qua áo len, mềm mại, bề mặt xù lông nhưng sờ vào tay cảm thấy rất mát. Không giống cảm giác lạnh của nước đá mà là cảm giác mát lạnh như gió thu lành lạnh thổi qua.


Thẩm Chi Ngôn không chút nghĩ ngợi, mở áo len ra khoác lên áo sơ mi trắng như tuyết của mình.


“Con điên rồi à? Trời nóng như vậy mặc áo len làm gì?” Bố Thẩm cau mày.


“Không nóng đâu ạ, mặc dù không biết là làm bằng chất liệu gì nhưng mặc vào rất mát, không hề nóng chút nào.” Thẩm Chi Ngôn đáp.


Bố Thẩm không tin, cùng con trai út lại gần sờ thử. Chỉ chạm nhẹ vào mà luồng khí mát mẻ đó đã truyền đến tay, thấm vào ruột gan. Cảm giác sảng khoái này còn thoải mái hơn ăn dưa hấu.


“Em cũng muốn…” Nhóc mập lập tức nói.


“Biến đi.” Thẩm Chi Ngôn không cần nghĩ ngợi lập tức tránh ra.


Bố Thẩm đen mặt, quay lại hỏi quản gia: “Chỉ có cái này thôi sao?”


“…” Đối mặt với vẻ mặt đen sì của bố Thẩm, quản gia khóc không ra nước mắt: Cậu cả, hoặc là cậu không tặng, hoặc là đừng chỉ tặng một cái chứ?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom