• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bạn Gái Của Tôi Là Mèo (2 Viewers)

  • Chương 92

Chương 92


Bộ trưởng An ở bên ngoài vùng đất tộc mèo yêu đợi một ngày một đêm, một ngày một đêm qua ông ấy chưa từng rời đi một bước.


Bên ngoài tộc mèo yêu có một vùng kết giới vô hình, kết giới che giấu tất cả cảm giác về tộc mèo yêu với thế giới bên ngoài. Bộ trưởng An đứng ở cửa, thật ra chẳng cảm nhận được gì, nhưng mà ông ấy vẫn nhất mực không muốn rời đi.


Trong khoảng thời gian đứng ở bên ngoài này, Bộ trưởng An suy nghĩ rất nhiều, là ông ấy mang An Niên ra từ tộc mèo yêu, nhưng mà mấy năm nay ông ấy không có thường xuyên ở bên An Niên, ông ấy không phải là một người bố xứng chức.


Chờ đợi không có kỳ hạn sẽ kéo thời gian như dài dằng dặc vô cùng, Bộ trưởng An chưa bao giờ cảm thấy một ngày dài đằng đẵng như vậy. Lượng pin trong điện thoại cũng không còn nhiều nữa, trong nhóm wechat đều là đám ngốc nghếch của Cửu Bộ gửi tin nhắn tới hỏi thăm, nhưng mà ông ấy chẳng trả lời cái nào. Trả lời cái gì bây giờ? Ông ấy đứng ở đây, thật ra cũng không biết rõ hơn bọn họ là bao.


“Vù.”


Gió núi có chút lớn, thổi thảo mộc đong đưa, bóng cây lắc lư, trong rừng cây của ngọn núi cao đen như mực, ngẫu nhiên có mấy hồn phách động vật bay qua. Bộ trưởng An đã một ngày một đêm chưa ăn bất kỳ thứ gì, vừa lạnh vừa đói, không nhịn được oán trách, nói: “Cái thằng ranh đó, trước khi đi vào cũng không biết chừa chút thức ăn cho tôi.”


Oán trách xong, Bộ trưởng An lại im lặng. Đồ ăn có mang nhiều hơn nữa thì sẽ ăn tới một giới hạn nào đó thôi, còn lời nguyền của An Niên phải bao lâu mới có thể phá bỏ thì không ai trong bọn họ biết được.


Bộ trưởng An không có hẹn thời gian chờ đợi với Trần Dương, có vẻ bọn họ cũng vô cùng ăn ý không quan tâm đến chuyện này, dường như chỉ cần không để mắt đến thì kết cục của câu chuyện nhất định sẽ là viên mãn, lời nguyền của An Niên nhất định sẽ được phá bỏ.


“Vù.”


Gió núi vẫn còn thổi, luồng này đến luồng kia, làm lòng người phiền muộn.


Bỗng nhiên, một dao động linh lực rất nhỏ từ trong không khí truyền đến.


Cái này là…


Cơ mặt Bộ trưởng An bắt đầu rung kịch liệt, vặn vẹo vài lần rồi lại không thể hiện ra một biểu cảm phù hợp nào. Nơi đây thứ duy nhất có thể tạo thành dao động linh lực chỉ có một loại đồ vật, đó chính là kết giới của vùng đất tộc mèo yêu. Linh lực đã dao động rồi, vậy tỏ vẻ kết giới của vùng đất tộc mèo yêu đang động đậy, nói cách khác có người đang từ bên trong đi ra.


Là An Niên sao? Nhất định là An Niên!


Bộ trưởng An khẳng định hết lần này đến lần nọ ở sâu trong nội tâm. Ông ấy không kiềm chế nỗi niềm hân hoan, nhưng mà trước khi tận mắt thấy An Niên, chỉ một biểu cảm mừng rỡ cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, sợ chỉ là mình mừng hụt. Ông ấy căng thẳng cuộn chặt nắm đấm, chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào phương hướng cửa vào.


Mãi đến khi một bóng người cao lớn từ trong bụi cỏ đi ra.


Trần Dương!


Bộ trưởng An liếc cái đã nhận ra, nhưng mà… An Niên đâu?


“Bộ trưởng.” Trần Dương ngẩng đầu, nhìn về phía Bộ trưởng An nở một nụ cười thật tươi.


Bộ trưởng An hỏi: “An Niên đâu?”


Trần Dương cúi đầu xuống, sau đó cẩn thận từng li từng tí buông khuỷu tay của mình xuống, lộ ra một con mèo đen đang được mình bao bọc bên trong.


Cảnh ban đêm rất tối, với thị lực nhân loại hoàn toàn không thể trong bóng đêm tối om thế này thấy rõ những thứ màu đen. Nhưng mà Bộ trưởng An không phải người bình thường, ông ấy là thiên sư, là một thiên sư có được mắt âm dương, có thể nhìn thấy hồn phách, cảm nhận linh lực.


Ông ấy không thấy rõ bóng dáng An Niên, nhưng mà ông ấy đã cảm nhận được một luồng linh lực quen thuộc. Đó là linh lực độc nhất chỉ thuộc về mình An Niên, cũng là độc nhất thuộc về người truyền thừa sức mạnh mèo yêu.


Linh lực của An Niên đã trở lại, vậy có nghĩa…


“Đưa tôi.” Bộ trưởng An bước nhanh về phía trước, vươn tay với Trần Dương.


Trần Dương không từ chối, anh cẩn thận đặt An Niên vào trong long Bộ trưởng An, còn chu đáo giải thích nói: “An Niên nói cô ấy hơi mệt, muốn ngủ một lát.”


Khi mặt trời lặn, anh mang theo An Niên xông vào màn sáng, trong nháy mắt tiến vào, vòng màn sáng đó bỗng nhiên bao phủ toàn bộ, bao bọc ép chặt hai người bọn họ lại cùng nhau.


Lúc ấy Trần Dương cảm thấy đầu mình choáng váng, sau đó mất tri giác hôn mê bất tỉnh, chờ đến lúc tỉnh lại anh và An Niên cũng đã biến về hình người. Chỉ có điều khi đó trông An Niên cực kỳ mỏi mệt, chỉ nhẹ nhàng cười với anh rồi sau đó biến về mèo đen.


Lúc ấy đã dọa Trần Dương chết khiếp, anh còn tưởng rằng lời nguyền chưa phá giải thành công, mãi đến khi mèo đen được anh ôm vào trong lòng lại mở miệng nói chuyện thì anh mới coi như yên lòng lần nữa.


“Anh Trần Dương, em có chút mệt mỏi, muốn ngủ.”


Trần Dương không dám đánh thức An Niên, cứ vậy ôm cô suốt chặng đường, từ trong kết giới mèo yêu đi ra.


Bộ trưởng An không để ý đến Trần Dương, ông ấy cẩn thận đón lấy An Niên, chờ sau khi điều chỉnh xong tư thế và xác định An Niên sẽ ngủ thoải mái, ông ấy chợt ngẩng đầu, sau đó hung hăng đá một cước vào bụng Trần Dương.


“A!” Trần Dương không phòng bị đột ngột bị đạp một cước, đau đến mức quỳ xuống đất.


“Khốn nạn!” Bộ trưởng An đi lên lại đá thêm một cước, khiến Trần Dương nằm rạp trên mặt đất.


Trần Dương cong eo, đau tới nỗi toàn thân đổ mồ hôi, lain không hiểu rõ vì sao Bộ trưởng An bỗng nhiên nổi lửa to như vậy.


“Bộ trưởng.” Vẻ mặt Trần Dương đau đớn cộng thêm khó hiểu nhìn Bộ trưởng An bỗng nhiên tức giận.


“Cậu đã làm gì với An Niên?”


Lúc này khuôn mặt Bộ trưởng An gần như dữ tợn hơn bất cứ con lệ quỷ nào mà ông ấy đã từng đi bắt, không, ông ấy hận mình không thể chính là con lệ quỷ đó, để xé xác Trần Dương ngay tại chỗ.


“Tôi…”


Vẻ mặt Trần Dương mờ mịt, anh làm cái gì, chuyện anh đến tộc mèo yêu tháo gỡ lời nguyền rủa cho An Niên Bộ trưởng An biết rõ kia mà.


Bộ trưởng An hỏi: “Tại sao tôi cảm nhận được trên người An Niên có hai sự sống?”


“…” Hai sự sống? Trần Dương sững sờ, lập tức hiểu ra, khóe miệng lập tức bắt đầu không kiềm chế nổi giương lên. Trên gương mặt mới vừa rồi còn tràn đầy thống khổ giờ đây bỗng nhiên đổi thành nụ cười sáng ngời.


Vẻ mặt này của Trần Dương rơi vào trong mắt Bộ trưởng An được xem là một cái bản mặt chướng mắt. Ông ấy đi lên lại đá một cước, lại đá gục Trần Dương mới đứng lên.


“A!” Tổn thương chồng chất tổn thương, Trần Dương chỉ cảm thấy bụng đau như xoắn lại, mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng cũng không thể đánh trả, cũng không thể né tránh. Anh biết, nếu ngay thời điểm này mình tránh đi, về sau anh đừng mơ tới lấy An Niên nữa.


“Bộ trưởng.” Trần Dương chống xuống đất lảo đảo đứng lên, anh nhìn Bộ trưởng An, tỉnh táo và kiên định nói: “Tôi thích An Niên.”


“Ai cho cậu thích chứ!?” Bộ trưởng An gầm thét khàn cả giọng, gân xanh trên cổ cũng nổi lên.


“Bộ trưởng, tôi muốn ở bên An Niên, muốn cưới cô ấy.”


“Không được!” Bộ trưởng An rống hai chữ “không được” to tới mức quanh quẩn khắp khe núi, tiếng vọng “không được, không được” nối đuôi nhau từ xa truyền đến, dường như đang nhấn mạnh thái độ Bộ trưởng An nhiều lần, cùng với gian khổ nơi con đường phía trước của Trần Dương.


“Bộ trưởng, tôi…”


“Cút!”


Bộ trưởng An không muốn nghe Trần Dương nói nữa, lại đạp thêm một đạp. Lần này Trần Dương có chuẩn bị, chỉ lui về phía sau mấy bước, không có ngã xuống.


“Bộ trưởng, tôi hiểu tâm trạng của Bộ trưởng, tôi cũng biết chuyện này là tôi không đúng, nhưng mà…” Trần Dương kiên định nói: “Xin ông đồng ý cho tôi và An Niên ở bên nhau.”


“Nằm mơ!” Coi như Bộ trưởng An đã nhìn ra, thằng ranh con này rõ ràng là đang muốn để ông ấy đánh một trận nhừ tử, cho rằng là mình đánh cậu ta xong sẽ nguôi giận, như thế mình sẽ để cho cậu ta và An Niên ở bên nhau. Hừ! Mơ tưởng!


Bộ trưởng An hạ chân phải vừa nãy không khống chế được xuống rồi lại nâng lên, sau đó xoay người, ôm An Niên đi. Trần Dương đứng lên muốn đuổi theo, nhưng mà mấy cú đá của Bộ trưởng An hình như là dồn hết sức đá đúng một vị trí, Trần Dương đau tới đứng cũng đứng không thẳng, nào còn sức đuổi theo, cuối cùng chỉ có thể ngã ngồi từ từ nhẹ nhàng xuống trên đồng cỏ.


“Ha ha ha… khụ khụ khụ… ha ha ha…”


Trần Dương bụm phần bụng, ngồi một mình trên mặt cỏ cười như bị ngu. Lúc trước anh cứ mãi đắm chìm trong vui sướng vì đã phá bỏ được lời nguyền rủa của An Niên, chưa kịp suy nghĩ nhiều, mãi cho đến vừa rồi Bộ trưởng An hỏi vì sao trên người An Niên có hai sự sống Trần Dương mới xem như phản ứng kịp.


Hoá ra tiếng gọi “bố” mà anh nghe được khi anh trong vùng đất của tộc mèo yêu không phải nghe nhầm, hóa ra An Niên thật sự mang thai.


Tiểu Vệ ở ngay trong bụng An Niên. Lúc trước ông Ngô nói Tiểu Vệ sửa đổi tấm thẻ chuyển sinh của người khác, Trần Dương còn thấy lạ tại sao Tiểu Vệ phải làm như vậy, hiện tại xem ra có lẽ Tiểu Vệ làm vậy là để cho người khác thay cậu ấy đầu thai thành đứa trẻ hạnh phúc tròn đầy, còn chính cậu ấy cuối cùng vẫn trở thành con của anh và An Niên.


Chờ An Niên tỉnh, nếu biết rõ Tiểu Vệ ở trong bụng của cô ấy chắc là vui mừng lắm. Trần Dương suy nghĩ rất nhiều, nhưng mà nụ cười trên mặt chưa từng biến mất, anh ngồi đó cười ngây ngô tròn nửa tiếng mới nhớ tới khởi động máy báo bình an cho nhà mình.


Điện thoại vừa được kết nối, giọng Trần Ngư lập tức truyền tới: “Anh? Thành công đúng không?”


Trần Dương cười đáp lại: “Thành công.”


Trần Ngư hào hứng nói: “Thật tốt quá, em đã nói anh nhất định sẽ thành công mà. Chị dâu đâu, bảo chị dâu nói vài lời với em đi.”


Trần Dương cười khổ: “Chị dâu em… được bố cô ấy đưa đi rồi.”


Hình như Trần Ngư có chút thất vọng: “Sao cơ? Thôi không sao, chừng nào anh chị về?”


“Khi mào trời sáng thì anh đã xuống núi, có lẽ buổi tối có thể quay về thủ đô.”


“Vậy em cho người tới đón anh chị nhé?”


Trần Dương chuyển chủ đề, nói: “Không cần đâu. Thi Thi, còn có chuyện này muốn phiền em.”


“Anh nói đi.”


“Lúc trước Tiểu Vệ sửa đổi tấm thẻ chuyển sinh, hình như ông Ngô rất tức giận, nói muốn câu hồn phách của Tiểu Vệ về con đường súc sinh. Em có thể tìm ông cầu tình hay không, dù sao Tiểu Vệ, cậu ấy…” Nói đến đây, Trần Dương không nhịn được mỉm cười.


“Bây giờ là cháu của em.”


“Cái gì?” Trần Ngư sững sờ, có chút nghe không hiểu, nhưng mà cũng may mặc dù chuyện của Tiểu Vệ cô ấy không có tham dự nhưng lại hiểu rõ tình hình, vì vậy sau một lúc hơi lắp ráp lại đã hiểu được, lập tức phấn khích hét lớn.


“Chị dâu mang thai?!”


“Cái gì!? Cái gì!? Ai mang thai?” Không chờ Trần Dương trả lời, mẹ Trần ở đầu bên kia điện thoại đã kích động trước.


Thi Thi nói: “Chị dâu ạ, anh nói chị dâu mang thai.”


“An Niên mang thai? Ối giời, ông trời ơi! Ông Trần! Ông Trần… Ôi ba của con không có ở đây, mẹ đi gọi điện thoại cho ông ấy.”


Ngay sau đó vang lên tiếng tìm kiếm hỗn loạn, Trần Dương đoán có lẽ là mẹ của anh đang tìm số điện thoại. Quả nhiên, sau một phút đồng hồ, tiếng của mẹ Trần ở đầu bên kia điện thoại lại vang lên: “Ông Trần à, em sắp làm bà nội rồi! Trần Dương nói, An Niên mang thai…”


Đằng sau mẹ Trần còn nói rất nhiều, nhưng là vì cách hơi xa nên Trần Dương không nghe rõ ràng lắm, chỉ nghe được em mình đang giải thích với mẹ một câu: “Chị dâu cũng là thiên sư giống con, mang thai tự mình biết rõ, không cần đi bệnh viện kiểm tra đâu.”


Trần Dương yên lặng nghe, không nhịn được lại muốn cười. Không để ý hít vào một hơi quá nhiều, phần bụng lại đau như ai cắt. Trần Dương dứt khoát không cố gượng nữa, nằm ngửa trên đồng cỏ, ngửa đầu nhìn ngôi sao dày đặc trên bầu trời. Bên tai là tiếng người nhà phấn khích bàn tán, trong bầu trời sao là khuôn mặt tươi cười sáng lạn của An Niên.


“Vậy các con chuẩn bị chừng nào kết hôn?” Có vẻ như cuối cùng mẹ Trần đã hiểu rõ thiên sư làm sao biết bản thân mang thai rồi, vì vậy ném ra một cái vấn đề “lửa sém lông mày” cho Trần Dương.


“Mẹ, Bộ trưởng bọn con không đồng ý, hơn nữa rất tức giận.” Trần Dương ôm bụng, cái bụng này có đau cỡ nào là biết rõ thái độ bố vợ ác liệt bao nhiêu.


Mẹ Trần không để ý nói: “Tức giận! Người ta đương nhiên nên tức giận. Con nhìn lại con xem, yêu đương không bao lâu mà con cái cũng đã có. Đứng ở lập trường bố mẹ An Niên mà nói, mẹ hận không thể giết chết con. Vì vậy mau chóng cuốn xéo đi chịu đòn nhận tội cho mẹ, muốn chém giết muốn róc thịt tùy theo ý người ta.”


“…” Mẹ, có phải mẹ quên hồi nãy chính mẹ cười vui vẻ biết mấy rồi hay không.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom