• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Bác sĩ này thật sự là một người tu tiên (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Giả đâm xe, đụng ngay phải nữ tài xế

Buổi sáng tại thành phố Giang Nam.

Diệp Phi Nhiên đứng bên đường nhìn dòng xe với tâm trạng phức tạp.

“Mau đến nộp chi phí làm phẫu thuật đi, không tôi đảm bảo mẹ cậu sẽ không qua khỏi hôm nay đâu”.

“Vẫn mặt dày vay tiền à? Tiền vay nhà tôi lần trước cậu còn chưa trả đâu…”

“Không có tiền đâu! Mẹ mày sống hay chết thì liên quan quái gì đến tao?”

Mẹ Diệp Phi Nhiên đang nằm viện và cần 50 nghìn để làm phẫu thuật, nhưng anh đã nghĩ nát óc rồi mà vẫn không xoay được một đồng nào, điều này khiến anh rất sốt ruột.

“Xem ra chỉ còn cách giả bị đâm xe thì mới có tiền làm phẫu thuật cho mẹ thôi. Tuy làm vậy hơi bất lương nhưng mình hết cách rồi, khi nào có tiền thì mình sẽ trả lại cho người ta ngay”.

Sau khi quyết định xong, Diệp Phi Nhiên lại nhìn ra đường lớn. 50 nghìn không phải một con số nhỏ nên anh cần tìm một cái xe nào trông sang một chút.

Lúc này chợt có một chiếc Maserati màu đỏ chạy qua với tốc độ không quá nhanh.

“Đây rồi!”

Diệp Phi Nhiên nhanh chóng bước lên trước rồi lao mạnh vào chiếc xe ấy.

Anh đã xem vài vụ giả đụng xe trên mạng nên đã thuộc lòng quy trình, nếu anh bất ngờ lao ra thì tài xế sẽ phanh gấp, chờ xe dừng lại thì anh sẽ bò xuống dưới gầm xe nằm rồi đòi tiền.

Nhưng anh không ngờ là phản ứng của chiếc xe này khác hẳn những gì mình tưởng tượng.

Lái xe là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, thấy đột nhiên có một người lao ra, cô ấy sợ hãi hét lên nhưng không hề đạp phanh, ngược lại giơ cả hai tay lên che mắt.

“Ôi vãi, chuyện quái gì thế này? Không phanh xe đi mà giơ tay lên che mắt làm gì? Á mà sao chân ga vẫn nhấn thế kia?”

Thấy chiếc xe lao đến như con ngựa điên mất cương, Diệp Phi Nhiên định tránh nhưng không kịp nữa rồi.

Uỳnh một tiếng, anh đã bị đâm văng ra xa như con diều đứt dây, khi đang bay trên cao, anh đã thấy xương trên người mình gãy vụn, đã thế còn hộc ra một ngụm máu.

“Giả đụng xe tuyệt đối không được tìm tài xế nữ…”

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Diệp Phi Nhiên trước khi hôn mê.

Sau khi sự việc xảy ra đã có rất nhiều ra xem, nhưng ngụm máu mà Diệp Phi Nhiên phun ra vừa hay bắn ngay vào miếng ngọc bội ở trước ngực, sau đó đã bị nó hút hết sạch sẽ.

Diệp Phi Nhiên là một cô nhi, năm xưa khi còn được người mẹ bây giờ nhận nuôi thì trên người anh chỉ có miếng ngọc bội này là tín vật duy nhất, vì thế anh luôn đem theo người.

Anh mê man cảm thấy ngực mình nóng lên, sau đó có một giọng nói như tiếng nổ vang lên trong đầu: “Hậu bối Diệp Phi Nhiên hãy nhận truyền thừa Cổ Y Môn của ta”.

Sau đó có một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiện trong ý thức của anh: “Ta là Diệp Tiêu Dao của Cổ Y Môn, cậu đã nhận được truyền thừa của ta thì phải tuân thủ quy định của Cổ Y Môn, đó là chữa bệnh cứu người trong cả thiên hạ”.

Vô vàn thông tin tiến vào trong suy nghĩ của Diệp Phi Nhiên, bao gồm cả công pháp võ thuật, y thuật, huyền môn và nhiều tài năng khác…

Các thông tin ấy xâm nhập vào đầu Diệp Phi Nhiên xong thì lập tức hoà với ký ức của anh một cách rõ ràng như vốn thuộc về anh vậy.

Cùng lúc đó, miếng ngọc bội ngày một nóng rực, cuối cùng nó đã biến thành một luồng khí nóng rồi tiến vào người Diệp Phi Nhiên.

Luồng khí nóng ấy nhanh chóng tăng cường sức mạnh cho cơ thể cùng xương cốt của Diệp Phi Nhiên, giúp anh chữa lành các vết thương ban nãy.

Một cảm giác cực kỳ khoan khoái lan ra khắp cơ thể, Diệp Phi Nhiên nhanh chóng rơi vào hôn mê.

Không biết bao lâu sau, anh mới khôi phục ý thức và mở mắt ra thì nhìn thấy một mảng trắng xoá, đây là phòng bệnh trong bệnh viện.

Vừa nãy đã có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào anh đang nằm mơ?

Anh vô thức sờ vào ngực thì thấy chỉ còn lại cái dây đỏ, còn miếng ngọc bội đã biến mất.

Rõ ràng anh bị chiếc xe đâm rất mạnh, nhưng giờ lại không thấy chút đau đớn nào, ngược lại trạng thái còn tốt hơn bao giờ hết, từng cơ bắp đều chứa đầy sức mạnh.

Các thông tin về y thuật, huyền thuật và võ thuật đều hiện lên rõ ràng, chúng chứng tỏ là anh không hề nằm mơ, mà đã nhận được truyền thừa của Cổ Y Môn thật.

“Anh tỉnh rồi à?”

Một giọng nói kinh ngạc vang lên bên tai Diệp Phi Nhiên, sau đó có một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mắt anh.

Coo gái này xoã tóc ngang vai, gương mặt ưa nhìn khiến người ta không biết chê điểm nào, hơn nữa vóng dáng còn bốc lửa, đúng là đẹp đến không thể đẹp hơn.

Ngô Bình không khỏi ngẩn ra, lớn vậy rồi nhưng anh chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như này, các ngôi sao nữ trên ti vi cũng không đẹp bằng cô ấy.

“Tôi thật sự xin lỗi, tôi là Tần Giai Kỳ, hôm qua tôi vừa lấy được bằng lái xong, không ngờ lại đụng trúng anh”.

Bấy giờ Diệp Phi Nhiên mới nhớ ra cô gái đang đầy vẻ áy náy này chính là chủ của chiếc Maserati.

Anh không hề oán trách cô gái này chút nào, vì là anh cố tình giả đụng xe nên đâu thể trách người ta.

Ngược lại, anh còn cảm thấy tội lỗi, nếu không phải gặp cô ấy thì anh đâu nhận được truyền thừa của Cổ Y Môn.

Thấy anh không nói gì, Tần Giai Kỳ nói tiếp: “Anh yên tâm, tôi đâm trúng anh thì sẽ chịu trách nhiệm, anh cứ ở đây chữa trị, mọi chi phí tôi sẽ lo tất, đến khi nào anh khoẻ hẳn thì thôi”.

Thấy cô gái không hề có dáng vẻ huênh hoang của người nhà giàu, Diệp Phi Nhiên càng thêm thiện cảm với cô, anh nói: “Cảm ơn cô, tôi không sao đâu”.

“Hôm qua tôi sợ muốn chết, tôi đâm anh bay xa lắm đấy”.

Tần Giai Kỳ vuốt gò ngực cao ngất của mình rồi nói: “Mà kể cũng lạ nhé, bác sĩ kiểm tra cho anh xong thì lại bảo anh không làm sao, não chấn động nên chỉ hôn mê tạm thời thôi”.

“Lạ thật luôn ý, xe tôi mang đi sửa rồi mà anh lại không hề gì, đúng là không thể tin được!”

Nghe thấy thế, Diệp Phi Nhiên giật mình hỏi: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

Tần Giai Kỳ nói: “Chắc mới nửa ngày thôi, trong khi bác sĩ bảo phải 24 tiếng nữa anh mới tỉnh…”

“Nửa ngày rồi ư?”

Diệp Phi Nhiên ngồi bật dậy, mẹ anh còn đang nguy cấp trong viện, anh không thể ở đây thêm nữa.

Sau khi nhận được truyền thừa của Cổ Y Môn, không ai trên đời có y thuật cao siêu hơn anh được nữa, anh không cần ai chữa trị cho mẹ mình nữa cả, vì chính anh sẽ làm.

Trong lúc luống cuống, anh kéo tay Tần Giai Kỳ rồi hỏi: “Đây là đâu?”

Tần Giai Kỳ bị phản ứng của anh doạ cho giật bắn mình tới mức quên rút tay ra, cô đáp lại theo phản xạ có điều kiện: “Bệnh viện Trung Tâm”.

Mẹ anh đang nằm ở viện Giang Nam cách đây một đoạn, Diệp Phi Nhiên xuống giường đi giày rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Tần Giai Kỳ gọi với theo: “Này, anh đi đâu thế? Bác sĩ bảo anh phải chú ý nghỉ ngơi…”

“Tôi không sao, giờ tôi sẽ làm thủ tục xuất viện”.

Diệp Phi Nhiên nói xong thì chạy đến bệnh viện Giang Nam luôn, giữa đường anh ghé qua một hiệu thuốc mua ít kim châm cứu.

Trong phòng bệnh ICU của bệnh viện Giang Nam, bác sĩ chính Tạ Hải Đào đang mở mí mắt của Âu Dương Lam lên, sau đó nhìn máy kiểm tra ở đầu giường rồi nói với điều dưỡng Trương Tiểu Mạn: “Bệnh nhân mất rồi, tiến hành bước tiếp theo đi”.

“Vâng”.

Trương Tiểu Mạn đáp lời rồi cầm một tấm khăn trắng chuẩn bị đắp lên mặt người chết.

Tạ Hải Đào nhìn Âu Dương Lam trên giường bệnh với vẻ lạnh lùng, mà không hề thấy tội lỗi hay thương tiếc gì.

“Nếu người nhà bà ấy nộp đủ tiền phẫu thuật thì tôi sẽ đích thân làm, khéo còn chút hi vọng”.

“Tiếc là đây là một bệnh nhân nghèo kiết xác, tiền phẫu thuật còn không có thì chờ chết là đúng rồi”.

Đúng lúc này, Diệp Phi Nhiên hớt hải chạy vào, nhìn thấy tấm khăn trắng Trương Tiểu Mạn đang cầm, anh gào lên: “Dừng lại, cô định làm gì thế hả?”

Trương Tiểu Mạn giật bắn mình rồi khựng lại nói: “Bệnh nhân đã mất rồi…”

“Vớ vẩn, mẹ tôi chưa chết!”

Diệp Phi Nhiên đã nhận được truyền thừa của Cổ Y Môn nên chỉ thoáng nhìn qua bệnh tình của Âu Dương Lam là biết bà ấy chỉ đang ở trạng thái chết lâm sàng thôi, chứ chưa chết thật.

Anh bước lên rồi đẩy Trương Tiểu Mạn ra, sau đó lấy kim châm cứu ra nhanh chóng châm từng kim lên người Âm Dương Lam.
Chương 2: Tiền thuốc giá trên trời

Tạ Hải Đào bị hành động của Diệp Phi Nhiên doạ cho ngây người, ông ta nhận ra là anh nên nói: “Này, bệnh nhân mất rồi, cậu còn làm trò gì thế hả?

Giả bộ hiếu thuận hay gì? Có hiếu thì sao không nộp tiền phẫu thuật cho mẹ, giờ mẹ mất rồi còn giả bộ này kia, tôi ghét nhất là loại người như cậu đấy…”

Ông ta đứng lải nhải bên cạnh, nhưng Diệp Phi Nhiên không quan tâm, anh chỉ tập trung châm cứu cho Âu Dương Lam.

“Này, tôi đang nói cậu đấy, có nghe thấy không hả?”

Thấy người thanh niên ngó lơ mình, Tạ Hải Đào lập tức nổi giận rồi mắng: “Cậu là bác sĩ à? Đừng cắm kim châm cứu loạn lên nữa, định để mẹ cậu mất rồi cũng không được an nghỉ hay sao?

Tôi nói cho cậu biết, đây là phòng bệnh ICU, tính tiền theo giờ đấy, trước đó cậu còn nợ tiền thuốc chưa trả, giờ lại định làm trò mèo gì nữa đây?

Dừng tay ngay cho tôi!”

Cuối cùng Diệp Phi Nhiên cũng châm xong mũi kim cuối cùng, bấy giờ anh mới thở phào một hơi.

Mẹ anh bị xuất huyết não, bệnh này với Cổ Y Môn thì chẳng là gì. Nhưng vẫn may anh đến kịp, nếu chậm thêm chút nữa thì mẹ anh không qua khỏi rồi.

Tạ Hải Đào nói: “Cậu kia, cậu gây rối đủ chưa hả? Thời gian cậu hí hoáy ban nãy cũng bị tính tiền đấy”.

Sau đó, ông ta nói với Trương Tiểu Mạn: “Mau đi gọi cho nhà tang lễ để họ mang thi thể đi”.

Diệp Phi Nhiên lạnh giọng nói: “Ông mang tiếng là bác sĩ mà ăn nói hồ đồ thế hả? Mẹ tôi vẫn sống mà”.

Tạ Hải Đào tỏ vẻ coi thường nói: “Sống à? Cậu bị bệnh thần kinh hay sao? Mẹ cậu mà sống lại thì tôi sẽ cho cậu làm bác sĩ chính thay tôi luôn…”

Ông ta đang nói thì máy theo dõi nhịp tim bỗng có tín hiệu trở lại và làm việc bình thường, tim Âu Dương Lam đã đập trở lại.

Một lát sau, nhịp tim đã đập chậm bình thường.

“Chuyện… chuyện gì thế này?”

Tạ Hải Đào và Trương Tiểu Mạn đều ngẩn ra, rõ ràng ban nãy bệnh nhân đã mất sự sống, sao giờ lại sống lại? Nếu đây không phải phòng ICU thì họ còn tưởng là xác chết bật dậy.

Diệp Phi Nhiên thấy tình hình ổn rồi thì rút hết kim châm cứu trên người mẹ mình đi, đồng thời rút luôn các thiết bị máy móc ra.

Chờ anh làm xong thì Âu Dương Lam đã ngồi dậy, bà ấy nhìn quanh rồi nói: “Con trai, mẹ đang ở đâu thế?”

“Cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi”.

Diệp Phi Nhiên kích động đến mức nắm lấy tay Âu Dương Lam, nếu không tình cờ nhận được truyền thừa của Cổ Y Môn thì hai mẹ con anh đã âm dương xa cách rồi.

Tạ Hải Đào tròn mắt ra nhìn, không toàn không tin vào cảnh tượng trước mắt. Ông ta rõ bệnh tình của Âu Dương Lam hơn ai hết, tuy bà ấy không chết thì cũng không thể hồi phục nhanh vậy được.

Âu Dương Lam nói: “Con trai, chuyện này là sao? Mẹ nhớ mình tự nhiên ngất xỉu, có phải mẹ bị bệnh gì không? Có tốn nhiều tiền không?”

“Không sao đâu mẹ, mẹ đã khoẻ lại rồi, chúng ta về nhà thôi”.

Diệp Phi Nhiên chẳng những chữa khỏi chứng xuất huyết não cho mẹ mình, mà còn xử lý nốt các mầm mống gây bệnh trong người bà ấy.

Giờ Âu Dương Lam khoẻ hơn ai hết, đương nhiên không cần ở lại bệnh viện nữa.

“Ừ, mình về thôi, mẹ đã bảo bệnh xoàng không cần đến viện rồi, chỉ cần nghỉ một lát là khoẻ”.

Một mình Âu Dương Lam nuôi Diệp Phi Nhiên lớn khôn, bà ấy đã trải qua những ngày tháng vất vả nên sợ nhất phải tốn tiền đi bệnh viện.

Nói rồi, bà ấy xuống giường rồi cùng Diệp Phi Nhiên định về nhà.

“Đứng lại, hai người chưa đi được”.

Tạ Hải Đào lên tiếng cản họ lại.

Diệp Phi Nhiên cau mày nói: “Ông muốn gì?”

Tạ Hải Đào nói: “Các người muốn về thì phải nộp tiền thuốc đi đã”.

Âu Dương Lam: “Đương nhiên rồi, bao nhiêu vậy bác sĩ?”, Tạ Hải Đào: “39 nghìn tám trăm”.

“Cái gì? Sao nhiều thế?”

Âu Dương Lam giật bắn mình, nếu không nhờ Diệp Phi Nhiên đã cải thiện tình trạng sức khoẻ cho bà ấy thì kiểu gì bà ấy cũng lại ngất xỉu.

Diệp Phi Nhiên tức giận nói: “Mẹ tôi do tôi cứu, tại sao chúng tôi phải trả nhiều tiền như vậy?”

“Đây là phòng ICU - phòng tính tiền theo giờ, thêm tiền thuốc nữa nên mới nhiều như vậy”.

Tạ Hải Đào nói rồi ném một sấp danh sách thuốc đã dùng cho Âu Dương Lam: “Đấy bà xem đi, để cứu được bà, chúng tôi đã tốn bao nhiêu người và của, không thì bà đã chết lâu rồi, sao đứng đây mà nói chuyện được”.

Âu Dương Lam cầm lấy hoá đơn, bà ấy không hiểu y thuật nên chỉ bất ngờ trước các con số.

Diệp Phi Nhiên nhìn qua thì cũng sầm mặt nói: “Ông có chắc đây đều là thuốc mẹ tôi dùng không?”

Diệp Phi Nhiên là sinh viện năm ba của đại học y Giang Nam, tuy chưa tốt nghiệp nhưng cũng hiểu các dùng thuốc thông thường.

Tạ Hải Đào nói: “Đương nhiên, mau đi thanh toán đi!”

Diệp Phi Nhiên nổi giận rồi túm lấy cổ Tạ Hải Đào, sau đó ấn mạnh vào tường.

“Loại người như ông đã vô dụng rồi còn xấu tính, sao ông xứng với nghề y hả?”

Tạ Hải Đào bị bóp nghẹt cổ nên hít thở khó khăn, dù ông ta có giãy giụa thế nào cũng không thoát được đôi tay như gọng kìm của Diệp Phi Nhiên.

Âu Dương Lam và Trương Tiểu Mạn sợ mất mật, không hiểu tại sao Diệp Phi Nhiên lại mạnh đến vậy nên vội chạy đến can ngăn.

Trương Tiểu Mản tiến tới kéo tay Diệp Phi Nhiên thì phát hiện cánh tay trông gầy gò của anh lại vững như ngọn núi, cô ấy không thể lay chuyển được.

“Con trai, mau bỏ tay ra, đánh người là phạm pháp đó”.

Thấy Âu Dương Lam ngăn cản, Diệp Phi Nhiên mới buông lỏng tay.

“Khụ khụ khụ…”, Tạ Hải Đào cuối cùng cũng hít thở được nên há miệng thở dốc.

Âu Dương Lam: “Con trai, sao con lại giận thế?”

Diệp Phi Nhiên: “Ông ta trước đó đã đòi con 50 nghìn để phẫu thuật cho mẹ, không có tiền một cái là ông ta thấy chết không cứu luôn.

Ban nãy, ông ta còn chẩn đoán nhầm là mẹ đã chết, đúng là coi mạng người như cỏ rác!

Giờ ông ta lại giả hoá đơn khống tiền lên, mẹ đâu cần dùng nhiều thuốc như thế, nhưng ông ta lại kê rồi đòi tiền mình, loại như ông ta sao xứng làm bác sĩ chứ!”

Lúc này, Tạ Hải Đào mới thều thào nói: “Cậu nói bậy, đây đều là thuốc mẹ cậu dùng, hôm nay cậu phải trả tiền, không thì tôi sẽ báo cảnh sát”.

Diệp Phi Nhiên cầm tờ hoá đơn rồi nói: “Ông tưởng tôi không biết gì nên định loè tôi hả? Mẹ tôi bị xuất huyết não, nhưng ở đây lại có thuốc chống tắc động mạch là sao? Rồi còn sâm nhung với thức ăn dạng truyền là thế nào?

Tiếp, tất cả số thức ăn dạng truyền này hơn 25 cân lận, lẽ nào đều truyền cho mẹ tôi hết ư?

Chưa đến 24 tiếng mà truyền hết 25 cân, đến con voi cùng không chịu nổi”.

“Tôi...”

Tạ Hải Đào ngẩn ra, nhất thời không biết nói gì.

Ông ta cứ tưởng mẹ con Diệp Phi Nhiên không biết gì nên định lừa một vố.

Một là có thể kiếm tiền cho bệnh viện, hai là ông ta mang chỗ thuốc này ra ngoài bán thì sẽ kiếm được một khoản. Trước kia, ông ta thường xuyên làm vậy nhưng không ngờ nay lại bị Diệp Phi Nhiên phát giác.

Lúc ông ta đang không biết phải làm sao thì chợt cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên cõng một bé trai khoảng 10 tuổi chạy vào.

Người đàn ông hét lên: “Bác sĩ, mau khám cho con trai tôi với!”

Điều dưỡng đứng cạnh đó nói với Tạ Hải Đào: “Bác sĩ Tạ, đây là bệnh nhân mà cục trưởng Chu của cục Vệ Sinh đưa đến, yêu cầu cho chúng ta tận tình cứu chữa”.
Chương 3: Ông không xứng làm bác sĩ

“Mau để đứa nhỏ lên giường, lập tức tiến hành cấp cứu”.

Nghe thấy là người bệnh do người đứng đầu Cục Vệ sinh thành phố dặn dò, Tạ Hải Đào không dám chậm trễ, bảo người đàn ông trung niên đặt đứa nhỏ lên giường bệnh ICU.

Nhìn sắc mặt đứa nhỏ xanh mét, hơi thở dồn dập, người đã rơi vào trạng thái hôn mê, tình huống rất xấu, Diệp Phi Nhiên cũng không nói gì thêm.

Chuyện tiền thuốc men sớm muộn gì cũng giải quyết được, lúc này không vội.

Tạ Hải Đào vừa kiểm tra đứa nhỏ vừa hỏi: “Đứa nhỏ phát bệnh thế nào?”

Người đàn ông trung niên nói: “Con trai tôi lúc tan học thì vẫn còn tốt, nhưng qua một lúc thì nói khó chịu, chẳng mấy chốc đã phát sốt, hơn nữa còn sốt rất cao, sau đó bắt đầu mê man”.

Tạ Hải Đào làm kiểm tra xong thì nói: “Không cần lo lắng, chỉ là cảm mạo bình thường thôi, sốt hơi cao nên bây giờ tôi sẽ cho cậu bé dùng thuốc hạ sốt, sẽ khỏe nhanh thôi”.

Bởi vì không biết đối phương có quan hệ gì với cục trưởng Châu, ông ta nói chuyện rất khách sáo.

Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, làm phiền bác sĩ rồi”.

Tạ Hải Đào cầm thuốc hạ sốt do Trương Tiểu Mạn mới lấy, rồi tiêm vào cho đứa nhỏ.

Diệp Phi Nhiên lắc đầu nói: “Cậu bé căn bản không phải bị cảm thường, ông dùng thuốc hạ sốt sẽ khiến bệnh tình nặng thêm”.

“Cậu thì hiểu gì? Cậu trị bệnh hay tôi trị bệnh? Không biết thì đừng nói bậy bạ”.

Vừa mới bị vạch trần hành vi xấu xa, Tạ Hải Đào vốn đang ôm một bụng tức, lúc này lập tức nổi giận.

Nói xong ông ta cầm ống tiêm, đích thân tiêm thuốc hạ sốt vào tĩnh mạch của đứa nhỏ.

Thời gian dần trôi qua, gương mặt đứa nhỏ dần có chút hồng hào, có vẻ cơn đau cũng giảm đi nhiều.

Vẻ mặt Tạ Hải Đào đắc ý nói: “Nhìn thấy rồi chứ, tôi đã nói chỉ là cảm thường thôi, không sao”.

Người trung niên thở phào, liên tục gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, bác sĩ Tạ không hổ là chủ nhiệm, trình độ rất cao”.

Nhưng ngay lúc này, gương mặt non nớt của đứa nhỏ bỗng nhăn nhó, tay chân vặn vẹo co giật, miệng không ngừng sùi bọt trắng, dụng cụ y tế đầu giường phát ra tiếng kêu chói tai.

Huyết áp hạ thấp, nhịp tim tăng cao, trông như có thể mất mạng bất kỳ lúc nào.

Người trung niên lập tức hốt hoảng nói: “Bác sĩ, chuyện gì vậy? Con trai tôi sao vậy?”

Tạ Hải Đào cũng giật mình, theo kết quả chẩn đoán của ông ta, đứa nhỏ chỉ là cảm thường, sao đột nhiên lại xảy ra tình huống này?

Người đàn ông trung niên lo lắng gọi: “Bác sĩ, ông mau nghĩ cách đi, tôi chỉ có một đứa con trai này thôi!”

“Tôi…”

Tạ Hải Đào thoáng chốc tay chân lóng ngóng, ông ta căn bản không biết chuyện này là sao, giải quyết thế nào?

Mắt thấy tình hình đứa nhỏ càng lúc càng khẩn cấp, người đàn ông trung niên tức giận gào lên: “Đồ lang băm nhà ông, con trai tôi mà xảy ra chuyện gì thì tôi bắt ông đền mạng!”

“Để tôi”.

Diệp Phi Nhiên có truyền thừa từ Cổ Y nên cũng không thể thấy chết không cứu.

Anh đến trước giường bệnh nói: “Đã nói là ông chẩn đoán sai rồi, đây căn bản không phải là cảm thường, mà là ngộ độc”.

Nói xong thì anh lấy kim châm từ trong túi ra, đâm từng mũi kim vào huyệt trước ngực cậu bé.

“Ông đang làm gì?”, Tạ Hải Đào muốn tiến lên ngăn cản, đột nhiên trong lòng bỗng kích động: “Gây rối trong lúc tôi chữa trị cho bệnh nhân, xảy ra hậu quả gì đều do cậu chịu trách nhiệm!”

Mắt thấy cậu bé này sắp không sống nổi nữa, nếu ông ta thật sự chữa chết người, chẳng những không giữ được vị trí chủ nhiệm, mà e rằng còn phải ăn cơm tù.

Nhưng bây giờ khác rồi, hoàn toàn có thể đổ trách nhiệm lên đầu kẻ khác...

Diệp Phi Nhiên căn bản không quan tâm đến ông ta, tiếp tục châm kim tiêu độc cho cậu bé.

Nếu quan sát kỹ thì sẽ phát hiện sau khi những cây kim đâm vào huyệt đạo thì đuôi kim đều khẽ rung lên, giống như có thứ gì đó tác động khiến chúng không ngừng dao động.

Người đàn ông trung niên hỏi: “Vị này cũng là bác sĩ phòng cấp cứu sao?”

Tạ Hải Đào nói: “Cậu ta nào phải bác sĩ, chỉ là người nhà bệnh nhân. Vốn dĩ bệnh này tôi có thể chữa, hiện tại lại bị cậu ta làm ra như vậy, không liên quan gì đến tôi cả”.

Người đàn ông trung niên lập tức nhảy dựng lên: “Cậu là người nhà bệnh nhân có tư cách gì chữa bệnh cho con trai tôi…”

Ông ta nói rồi muốn liều mạng tiến lên, đột nhiên phát hiện tay chân đứa nhỏ liên tục run rẩy bỗng dừng lại, cũng không còn sùi bọt nữa, sắc mặt cũng dần hồng hào trở lại, ngay cả máy giám sát đầu giường cũng đã khôi phục bình thường.

“Đây… Đây là chuyện gì vậy chứ?”

Tất cả mọi người nhìn thấy đều trừng mắt há miệng, nhất là Tạ Hải Đào, ông ta cứ nghĩ Diệp Phi Nhiên chữa trị cho Âu Dương Lam chỉ là làm bừa, may mắn mới khỏi bệnh, không ngờ anh có thể cứu được đứa nhỏ này.

Nói sao thì cũng không chết người, tất cả mọi người đều thở phào.

Người đàn ông trung niên hỏi: “Thần y, con trai tôi bị bệnh gì vậy?”

Diệp Phi Nhiên nói: “Là bị nhiễm virus nào đó, gần đây cậu bé có tiếp xúc với thứ gì không sạch sẽ không, ví dụ như chuột hay động vật có nhiều vi khuẩn gây bệnh gì đó?”

Người đàn ông trung niên nói: “Chắc là không đâu, hôm nay nó không ra ngoài, cả ngày đều ở trường”.

Diệp Phi Nhiên thấy tới giờ thì lại lấy một kim châm ra đâm vào hai ngón trỏ của đứa nhỏ, nhỏ hai giọt máu từ đầu ngón tay vào thùng rác bên cạnh.

Sau đó anh rút mấy kim, đứa nhỏ mở mắt ngồi dậy từ trên giường, vẻ mặt mơ màng nhìn xung quanh.

Thấy con trai tỉnh lại, người đàn ông trung niên vui mừng nói: “Thần y, đúng là thần y mà!”

Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi đã đẩy máu độc ra rồi, quay về uống nước đậu xanh là sẽ khỏe hoàn toàn, sau này tuyệt đối đừng để trẻ nhỏ tiếp xúc với mấy động vật hoang dã không sạch sẽ”.

“Thần y, cảm ơn cậu đã cứu con trai tôi!”. Người đàn ông trung niên lấy ra hai xấp một trăm tệ nhét vào tay Diệp Phi Nhiên: “Thần y, cám ơn cậu!”

Diệp Phi Nhiên không khách sáo, nhận lấy tiền rồi đưa cho Âu Dương Lam.

Đây là quy tắc của Cổ Y, khám bệnh tùy duyên, dù đối phương có đưa cả một ngọn núi vàng cũng không được chê nhiều, không đưa đồng nào cũng không chê ít.

Đến bây giờ Âu Dương Lam vẫn chưa định thần, sao bản thân mình bệnh một lần mà con trai đã thành thần y rồi? Chớp mắt đã kiếm nhiều tiền như vậy rồi.

Người đàn ông trung niên cõng đứa nhỏ, quay đầu nói hung hăng nói với Tạ Hải Đào: “Đồ lang băm, còn làm chủ nhiệm gì chứ, đồ chó má!”

Tạ Hải Đào khó chịu tức giận, nhìn Diệp Phi Nhiên nói: “Cậu là bác sĩ sao? Ai cho cậu chữa bệnh?”

“Không phải ông nên cám ơn tôi mới đúng à?”, Diệp Phi Nhiên nói: “Loại người như ông không có y đức lại chẳng có y thuật, thật sự không xứng làm bác sĩ”.

“Cần cậu lo sao, cậu chữa bệnh phi pháp, có tin tôi báo cảnh sát bắt cậu không”.

Tạ Hải Đào đang nói, cục trưởng Cục Vệ sinh Châu Vĩnh Lương và viện trưởng bệnh viện Giang Nam Mã Hải Đông từ bên ngoài đi vào.

Thấy lãnh đạo đến, ông ta thấp giọng đe dọa: “Nhóc con, cậu quản cái miệng mình cho tốt, chữa bệnh phi pháp là tội lớn, ít nhất phải ngồi tù năm sáu năm, bây giờ tôi giúp cậu giấu chuyện này”.

Nói xong ông ta nịnh nọt chạy đến: “Cục trưởng Châu, viện trưởng Mã, hai người đến rồi”.

Châu Vĩnh Lương hỏi: “Bệnh nhân tôi gửi gắm đâu rồi? Có đến chưa?”

Tạ Hải Đào nói: “Ông đang nói tới đứa nhỏ bị sốt sao? Tôi đã chữa cho đứa nhỏ rồi, vừa mới rời khỏi đây”.

Nói rồi trong lòng ông ta thở phào, xem ra bố đứa nhỏ kia vẫn chưa trực tiếp báo cho cục trưởng Châu, như vậy thì dễ xử lý rồi.

Vẻ mặt Châu Vĩnh Lương kinh ngạc nói: “Là ông chữa khỏi sao?”

Ông ta biết Tạ Hải Đào, trong ấn tượng là một bác sĩ chủ nhiệm bình thường, chứ cũng không phải bác sĩ có trình độ cao siêu.

“Đúng vậy cục trưởng Châu, là tôi chữa khỏi”.

Tạ Hải Đào vừa nói, vừa đầu nhìn Diệp Phi Nhiên với ánh mắt cảnh cáo.

Thấy trình độ vô sỉ của tên này như vậy, Diệp Phi Nhiên muốn tiến lên vạch trần, nhưng lại bị Âu Dương Lam ngăn lại.

Bà ấy biết con trai mình không có giấy hành nghề ngành y, nếu bị bắt vào đồn công an thật thì rất phiền.
Chương 4: Kẻ mạo danh

Châu Vĩnh Lương lại hỏi: "Là tạm thời giảm bớt triệu chứng, hay là khỏi hẳn?"

Tạ Hải Đào đáp: "Khỏi hoàn toàn, dứt điểm, hiện tại đứa trẻ đã không có vấn đề gì. Người nhà đối với hiệu quả điều trị cũng rất hài lòng”.

"Bác sĩ Tạ, không ngờ y thuật của bác sĩ lại tốt như vậy”.

Châu Vĩnh Lương không biết chân tướng sự việc nên mỉm cười nói với Mã Hải Đông: “Viện trưởng Mã, bệnh viện ta quả thực là có cao nhân".

Tạ Hải Đào cười nói: "Cục trưởng Châu quá khen rồi. Là một bác sĩ, đây là việc tôi nên làm”.

Ông ta nói bằng giọng khiêm tốn, nhưng thực ra trong lòng vui sướng phát điên. Được cục trưởng Cục Vệ Sinh đánh giá cao, tiền đồ phía trước sẽ vô cùng xán lạn.

Bây giờ trong bệnh viện vẫn còn một cái ghế phó chủ tịch đang trống, nói không chừng lại thuộc về ông ta cũng nên.

Châu Vĩnh Lương không nói gì nữa, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: "Ông Đổng, tôi có một tin tốt cho ông. Bác sĩ Tạ của bệnh viện Giang Nam đã chữa khỏi bệnh này. Hãy đưa con trai ông đến đây ngay”.

Sau đó ông ta gọi một cuộc điện thoại khác: "Phó giám đốc Triệu, lập tức thông báo cho mấy bệnh viện khác chuyển tất cả những đứa trẻ mắc căn bệnh đặc biệt này đến bệnh viện Giang Nam. Bác sĩ Tạ Hải Đào ở đây đã tìm ra phương pháp điều trị hiệu quả”.

Tạ Hải Đào nghe xong hoàn toàn chết lặng, vốn tưởng rằng chỉ có một trường hợp đặc biệt như vậy, cướp được công lao rồi là xong. Thật không ngờ, vẫn còn nhiều bệnh nhân mắc căn bệnh này như vậy.

Mã Hải Đông cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra nên hỏi: "Cục trưởng Châu, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao có nhiều trường hợp bệnh nhân giống hệt nhau như vậy?"

Châu Vĩnh Lương cho biết: "Những đứa trẻ bị bệnh này đều là học sinh của trường tiểu học trung tâm thành phố Giang Nam. Chiều nay, một đứa trẻ đã nhặt được một con dơi. Cả mười hai đứa trẻ tiếp xúc với dơi đều có triệu chứng sốt cao và hôn mê”.

Sơ bộ xác định là nhiễm một loại vi-rút mới, chưa được ghi nhận trong cơ sở dữ liệu vi-rút quốc gia và cũng chưa có thuốc đặc trị.

Tôi đã cho đưa những đứa trẻ bị bệnh đến các bệnh viện khác nhau ở thành phố Giang Nam để điều trị, hy vọng rằng ai đó có thể chữa khỏi căn bệnh này.

Các bệnh viện khác đều không tìm được phương pháp điều trị hiệu quả, không ngờ bác sĩ Tạ lại chữa khỏi thành công ca đó, hiệu quả tốt như vậy, bệnh viện Giang Nam lần này có công lớn”.

Ông ta lại nói với Tạ Hải Đào: "Bác sĩ Tạ, chỉ cần ông chữa khỏi bệnh cho tất cả những đứa trẻ này, tôi sẽ ghi nhận công lao của ông”.

"À……"

Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Tạ Hải Đào, ông ta chỉ giả vờ để cướp công của Diệp Phi Nhiên, làm sao ông ta biết cách chữa khỏi căn bệnh này.

Nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, Mã Hải Đông hỏi: "Làm sao vậy, bác sĩ Tạ, có vấn đề gì sao?"

"Không...không...không thành vấn đề”.

Bây giờ Tạ Hải Đào không thể nói rằng ông ta là kẻ mạo danh, nên chỉ có thể nghiến răng trả lời.

Ông ta cũng đã từng học qua một ít Đông y và biết một chút về châm cứu. Vừa rồi khi Diệp Phi Nhiên chữa trị cho cậu bé, ông ta đã ở bên cạnh và ghi nhớ những huyệt đạo mà Diệp Phi. Nhiên đã châm.

Ông ta tin rằng châm cứu theo cùng một kỹ thuật sẽ có thể chữa khỏi căn bệnh này.

Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta bình tĩnh hơn rất nhiều.

Lúc này, Mã Hải Đông nhìn thấy Diệp Phi Nhiên và Âu Dương Lam đứng bên cạnh, liền hỏi: "Hai người này sao vậy?"

Tạ Hải Đào vội vàng nói: "Bọn họ là bệnh nhân vừa mới khỏi bệnh và người nhà, đang chờ cùng tôi thảo luận chi phí chữa bệnh”.

Mã Hải Đông nói: "Nếu có vấn đề gì cần trao đổi thì hãy ra bên ngoài, đây là khu ICU, người ngoài không thể vào”.

"Vâng, vâng, tôi sẽ bảo họ ra ngoài ngay bây giờ”, Tạ Hải Đào quay lại và nói: “Chi phí khám chữa bệnh hai bên có thể thương lượng, tôi sẽ nói với hai người khi tôi xong việc và ra ngoài".

Ngụ ý là chỉ cần không vạch trần ông ta ngay tại đây, chuyện chi phí chữa bệnh rất dễ nói.

Khóe miệng Diệp Phi Nhiên nhếch lên một tia giễu cợt, vốn dĩ anh muốn vạch mặt tên bác sĩ dởm này, nhưng hiện tại anh cũng không vội. Muốn lấy công về mình nhất định phải có năng lực, giờ cứ chờ xem kết cục của tay lang băm này thế nào.

Anh đưa mẹ ra ngoài khu ICU, tìm một chiếc ghế dài và ngồi xuống.

Âu Dương Lam nói: "Con trai, trong tay chúng ta có hai mươi nghìn tệ, lát nữa chúng ta cùng bác sĩ Tạ nói chuyện xem có thể dùng số tiền này thanh toán phí chữa bệnh hay không”.

Diệp Phi Nhiên nói: "Không, ông ta tính phí tùy tiện, chúng ta không thể chấp nhận chiều ý ông ta, một đồng cũng không đưa”.

Hai mẹ con đang nói chuyện thì cửa bệnh viện đột nhiên vang lên tiếng phanh gấp, hai chiếc ô tô màu đen sang trọng dừng trước cửa.

Một người đàn ông trung niên xuống xe, bốn vệ sĩ mặc đồ đen phía sau khiêng một chiếc cáng, bên trên là một cậu bé đang bất tỉnh.

"Ông Đổng, ông đến rồi”.

Sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên, Châu Vĩnh Lương chào hỏi một cách niềm nở.

Tuy Châu Vĩnh Lương là Cục trưởng nhưng thân phận của đối phương cũng không bình thường. Đổng Thiên Đạt, chủ tịch tập đoàn Thiên Đạt ở Giang Nam, là một ông lớn trong ngành ẩm thực.

Tập đoàn Thiên Đạt có sức ảnh hưởng rất đáng gờm. Từ các nhà hàng sang trọng hàng đầu ở thành phố Giang Nam cho đến những quán ăn bình dân, một nửa đều thuộc về nhà họ Đổng.

Đổng Thiên Đạt không chỉ có tài sản bạc tỷ mà còn có xuất thân phi thường, số tiền quyên góp hàng năm cho ngành y tế của ông là bảy con số.

Đối với một người đàn ông có máu mặt như vậy, Châu Vĩnh Lương đương nhiên là vô cùng lịch sự.

Nhưng lúc này, Đổng Thiên Đạt không có chút khách khí nào, lo lắng nói: "Cục trưởng Châu, mau tìm bác sĩ chữa trị cho con trai tôi, nó sốt cao 40 độ, tôi sợ sẽ thời gian quá lâu sẽ ảnh hưởng đến trí não của nó”.

"Đừng lo lắng, ông Đổng, tất cả mọi thứ đã sẵn sàng”.

Châu Vĩnh Lương bảo y tá đặt cậu bé lên giường cấp cứu, sau đó quay sang Tạ Hải Đào và nói: "Bác sĩ Tạ, nhanh chóng chữa trị cho con trai ông Đổng đi".

"Vâng thưa cục trưởng”.

Tạ Hải Đào đáp và bước tới.

Đổng Thiên Đạt nói: "Bác sĩ Tạ, chỉ cần ông có thể chữa khỏi bệnh cho con trai tôi, tập đoàn Thiên Đạt nhất định sẽ cảm ơn ông!"

"Đổng tiên sinh khách sáo rồi, cứu người là bổn phận của tôi”.

Tạ Hải Đào nói với vẻ khiêm tốn nhưng trong lòng vô cùng phấn khởi.

May mắn đã đến, chỉ cần ông ta có thể chữa khỏi cho con trai của Đổng Thiên Đạt là không chỉ nhận được sự đánh giá cao của lãnh đạo mà còn có lợi ích. Vậy là cả danh tiếng và tài lộc.

Trong khi còn đang mơ những giấc mơ ngọt ngào, ông ta lấy ra những chiếc kim bạc đã chuẩn bị sẵn và đến bên giường cậu bé.

Mã Hải Đông ngạc nhiên hỏi: "Bác sĩ Tạ, ông định làm gì?"

Tạ Hải Đào đáp "Viện trưởng, đối với loại virus lây nhiễm như thế này không có thuốc Tây nào hữu hiệu, chỉ có thể dùng châm cứu để chữa trị”.

Châu Vĩnh Lương ngạc nhiên hỏi: "Bác sĩ Tạ, ông còn thông thạo Đông y sao?"

"Tôi không thể nói là thông thạo, nhưng trước đây tình cờ đọc được một phương pháp châm cứu trong sách y, vừa vặn có thể chữa khỏi bệnh này”.

Châu Vĩnh Lương ca ngợi: "Bác sĩ Tạ thực sự phi thường. Ông ấy thông thạo cả Đông y và Tây y. Hãy nhanh chóng chữa trị cho cậu bé này. Đứa trẻ tiếp theo sẽ đến đây sớm thôi”.

Tạ Hải Đào hít một hơi thật sâu, trong đầu tua lại cảnh Diệp Phi Nhiên châm cứu, sau đó lấy ra một cây kim bạc, đâm về phía huyệt Thần Tàng trên ngực cậu bé.

Khi mũi kim được cắm vào, cơ thể cậu bé run lên. Khi chiếc kim bạc thứ hai được cắm vào, vẻ mặt của cậu trở nên vô cùng đau đớn.

Đổng Thiên Đạt lo lắng hỏi: "Bác sĩ Tạ, ông có chắc chắn phương pháp này sẽ hiệu quả không?"

Tạ Hải Đào nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhất định sẽ có hiệu quả. Ca bệnh vừa rồi được chữa khỏi bằng cách này”.

Thấy Đổng Thiên Đạt không nói gì nữa, ông ta lấy ra cây kim bạc thứ ba, đâm vào huyệt Thiên Đột trên ngực cậu bé.
Chương 5: Sự thật phơi bày

Không ngờ sau khi ông ta châm mũi kim bạc thứ ba, cậu bé lập tức sùi bọt mép, toàn thân co giật, sắc mặt tái nhợt như người chết.

Cùng lúc đó, thiết bị theo dõi đầu giường phát ra tiếng bíp đinh tai nhức óc, huyết áp hạ xuống, nhịp tim nhanh chóng chậm lại, có thể thấy tính mạng cậu bé đang gặp nguy hiểm.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tạ Hải Đào ngây người, cây kim bạc thứ tư trong tay không còn dũng khí đâm vào nữa.

Đổng Thiên Đạt tức giận nói: "Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Ông có thể chữa khỏi bệnh thật sao? Ông đã làm gì con trai tôi vậy?"

Châu Vĩnh Lương cũng lo lắng nói: "Bác sĩ Tạ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi ông chữa cho ca bệnh kia có xảy ra chuyện này không?"

"Cục trưởng, tôi... tôi..."

Tạ Hải Đào đầu đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi đến không nói nên lời, đầu óc cũng rối bời, không biết chuyện gì xảy ra.

Ông ta chỉ nhớ rõ, đây là cách Diệp Phi Nhiên dùng để chữa bệnh, tại sao đến tay ông ta lại không có tác dụng, ngược lại càng làm cho bệnh tình của cậu bé trở nên trầm trọng hơn?

Thấy bệnh tình của con trai càng ngày càng nguy kịch, Đổng Thiên Đạt tức giận gầm lên: "Đừng nói nhảm nữa, mau chữa bệnh cho con trai tôi đi".

"Đúng vậy, còn đứng đực ra làm cái gì? Mau tìm biện pháp cứu người đi!"

Mã Hải Đông cũng rất lo lắng, nếu Tạ Hải Đào thực sự khiến con trai của Đổng Thiên Đạt mất mạng thì cái chức viện trưởng của ông ta cũng đi tong.

Tạ Hải Đào không còn cách nào khác ngoài việc rút cả ba chiếc kim bạc đã đâm ra, nhưng tình trạng của cậu bé vẫn không thuyên giảm chút nào.

Đổng Thiên Đạt lo lắng nhảy dựng lên, "Họ Tạ kia, tôi chỉ có duy nhất một đứa con trai, nếu như nó có mệnh hệ gì thì tôi sẽ giết ông".

Châu Vĩnh Lương tức giận nói: "Tạ Hải Đào, không phải ông vừa mới chữa khỏi cho một bệnh nhân sao? Tại sao bây giờ lại không thể làm được?"

"Tôi……"

Tạ Hải Đào toát mồ hôi lạnh, ông ta ngập ngừng hồi lâu, nhưng thậm chí không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Mã Hải Đông cảm thấy có điều gì đó không ổn liền quay sang nói với Trương Tiểu Mạn bên cạnh: "Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Trương Tiểu Mạn do dự một lúc, cuối cùng nói: "Người chữa khỏi cho đứa trẻ đó hoàn toàn không phải bác sĩ Tạ, mà là người nhà của bệnh nhân tên ở bên ngoài. Anh ta tên là Diệp Phi Nhiên".

Thấy sự việc đã bại lộ hoàn toàn, chân Tạ Hải Đào mềm nhũn ra và ngã quỵ xuống đất.

Sau khi biết được sự thật, Đổng Thiên Đạt lập tức lao ra khỏi phòng cấp cứu tìm người. Bất kể là ai cũng được, miễn là cứu được con trai ông ấy.

Lao tới trước mặt Diệp Phi Nhiên, ông ta vội vàng nói: "Chàng trai trẻ, xin hãy cứu con trai tôi, tôi có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của cậu”.

"Được”.

Diệp Phi Nhiên không ngạc nhiên với kết quả này, thêm việc tình hình của cậu bé rất khẩn cấp, vì vậy không thể chậm trễ hơn nữa.

Anh bảo Âu Dương Lam về nghỉ ngơi trước, sau đó đi theo Đổng Thiên Đạt vào phòng cấp cứu.

Sau khi vào cửa, anh liếc nhìn Tạ Hải Đào đang ngồi sõng soài trên mặt đất, đi đến bên giường cậu bé, lấy cây kim bạc ra và bắt đầu châm cứu.

Ban đầu, thiết bị giám sát ở đầu giường liên tục phát ra những âm thanh báo động chói tai, nhưng khi từng chiếc kim bạc đâm vào người cậu bé, thiết bị ngừng phát ra tiếng bíp.

Đồng thời, cậu bé không còn co giật và sùi bọt mép, sắc mặt dần hồng hào trở lại, hơi thở đều đặn.

Lần thứ hai xử lý ca bệnh này, Diệp Phi Nhiên đã quen thuộc với quy trình này. Ngay sau đó anh chọc kim vào đầu ngón tay của cậu bé và nặn ra hai giọt máu độc.

Sau khi anh thu hồi cây kim bạc, các loại dụng cụ giám sát tình hình bệnh nhân ở đầu giường trở lại bình thường. Cậu bé mở mắt ra rồi từ từ ngồi dậy.

"Thần y! Quả là thần y!" Đổng Thiên Đạt nắm lấy tay anh và nói: "Tiểu thần y, nhà họ Đổng của chúng tôi ba đời độc đinh, cậu cứu được con trai tôi là cứu được toàn bộ nhà họ Đổng của chúng tôi”.

“Thứ nhà họ Đổng chúng tôi không thiếu nhất chính là khách sạn và nhà hàng, tôi vừa xây một khách sạn mới rất lớn. Hiện giờ, khách sạn này sẽ được coi như phí điều trị trả cho cậu, khi nào về sẽ làm thủ tục chuyển nhượng cho cậu".

Mặc dù Diệp Phi Nhiên trước đây chỉ là một thanh niên nghèo, nhưng anh không ngạc nhiên trước màn hậu tạ của Đổng Thiên Đạt vì anh có được truyền thừa về y học cổ truyền, dù sao thì số tiền này cũng không thể so sánh với mạng người.

Các bác sĩ y cổ truyền chữa bệnh cho mọi người, còn có người từng được tặng cả một toà thành.

Châu Vĩnh Lương và Mã Hải Đông đều lộ rõ ánh mắt ghen tị khi thấy anh chữa cho một người bệnh là được nhận ngay một cái khách sạn.

Đổng Thiên Đạt là một doanh nhân cực kỳ sắc sảo, ông ấy không làm điều này một cách bốc đồng.

Có thể kết bạn với một bác sĩ thiên tài, tương đương với việc có thêm một mạng sống vào thời điểm nguy cấp, dù sao có bao nhiêu tiền cũng không quan trọng bằng việc được sống để hưởng số tiền đó.

Theo suy nghĩ của Đổng Thiên Đạt, chỉ tiêu một số tiền là không đủ để kết bạn với một thần y như Diệp Phi Nhiên, vì vậy ông ấy đã vung ra số tiền lớn này.

Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Phi Nhiên, ông ấy càng xác nhận những suy nghĩ bên trong của mình.

Ông ấy để lại số điện thoại của mình cho Diệp Phi Nhiên, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp và nói: "Em trai, sau này có việc gì thì cứ gọi cho anh”.

Sau khi liên tục cảm ơn, Đổng Thiên Đạt bế đứa trẻ rời đi. Ngay sau đó, những bệnh nhân khác lần lượt đưa con đến bệnh viện Giang Nam, và tất cả đều được Diệp Phi Nhiên chữa trị.

Châu Vĩnh Lượng thở phào nhẹ nhõm khi thấy đứa trẻ bị bệnh cuối cùng cũng đã được chữa khỏi, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến toàn thành phố Giang Nam, được ban lãnh đạo cấp cao của thành phố chú ý.

Bây giờ bệnh viện Giang Nam đã chữa trị thành công cho tất cả những đứa trẻ bị nhiễm bệnh, điều này có thể coi là giữ được thể diện cho bệnh viện.

"Tiểu Diệp, lần này cậu đã giúp tôi rất nhiều, sau này có việc gì cần tới tôi thì cứ nói nhé”.

Diệp Phi Nhiên cất chiếc kim bạc đi, liếc nhìn Tạ Hải Đào bên cạnh và nói: "Cục trưởng Châu, tôi thực sự cần sự giúp đỡ của ông".

Châu Vĩnh Lượng nói: "Có gì muốn nói cứ nói đi".

Như thể đoán được những gì Diệp Phi Nhiên sẽ nói, Tạ Hải Đào nhìn anh cầu xin.

Nhưng Diệp Phi Nhiên thậm chí còn không nhìn ông ta, anh lấy bảng kê viện phí ra và nói: “Cục trưởng Châu, giám đốc Mã, đây là bảng kê viện phí mà bác sĩ Tạ vừa đưa cho mẹ tôi”.

Mẹ tôi nhập viện đêm qua và viện phí lên tới ba mươi chín nghìn tệ chỉ trong chưa đầy 24 giờ.

Rõ ràng mẹ tôi bị xuất huyết não nặng, nhưng trong đơn thuốc còn có thuốc chống huyết khối và thuốc trị bệnh tim, thiếu điều có thuốc bổ thận tráng dương mà thôi.

Còn có túi truyền dịch, những túi truyền dịch này cộng lại ít nhất hai mươi lăm cân, cho dù là truyền cho bò cũng chưa chắc nó đã chịu nổi đúng không?

Đến bây giờ tôi vẫn còn nợ bệnh viện hơn ba mươi nghìn tệ tiền thuốc men, các ông định làm thế nào đây?"

Cả Châu Vĩnh Lương và Mã Hải Đông đều đã làm việc trong ngành y tế nhiều năm, vì vậy họ có thể nhận ra những mánh khóe trong chi tiết hóa đơn chỉ sau một cái liếc mắt.

“Khốn nạn, chuyện tốt ông làm đây hả!” Mã Hải Đông chộp lấy biên lai lệ phí ném vào mặt Tạ Hải Đào: “Vừa rồi là lừa đảo cướp công của cậu Diệp, bây giờ lại còn giở trò với viện phí để làm khó dễ bệnh nhân”.

“Loại người như ông không xứng làm bác sĩ chút nào, từ hôm nay ông bị sa thải”.

Bây giờ Tạ Hải Đào đã hoàn toàn chết lặng, vội vã cầu xin: "Viện trưởng, làm ơn, hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi không bao giờ dám như vậy nữa".

Diệp Phi Nhiên nói: "Viện trưởng Mã, hành vi tư lợi cá nhân, bốc thuốc vô tội vạ và tính phí tùy tiện này hình như đã vi phạm pháp luật? Tôi nghĩ giao ông ta cho cảnh sát thì thích hợp hơn”.

"Và chắc chắn đây không phải lần đầu ông ta làm vậy, phải có nhiều lần nữa. Chúng ta phải tìm ra tất cả những lần đó".

Châu Vĩnh Lương nói: "Cậu Diệp nói đúng. Loại người này là con sâu làm rầu nồi canh trong ngành y. Danh tiếng của các bác sĩ đã bị ông ta hủy hoại. Ông ta phải bị điều tra và giao cho cảnh sát".
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom