• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Bác sĩ này thật sự là một người tu tiên (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chương 6: Vì sao phải thương hại ông?

"Đừng, tuyệt đối đừng! Trong nhà tôi có già có trẻ, nếu đưa tôi đến đồn cảnh sát thì nhà tôi thật sự xong đời".

Tạ Hải Đào vô cùng hoảng sợ, khuỵu xuống và cầu xin: "Cục trưởng Châu, viện trưởng Mã, cậu Diệp, xin hãy thương tôi với”.

Châu Vĩnh Lương và Mã Hải Đông cùng đưa mắt nhìn Diệp Phi Nhiên, dường như đang yêu cầu anh đưa ra quyết định.

Đối mặt với Tạ Hải Đào đang khóc nức nở nhưng trong mắt Diệp Phi Nhiên không hề có chút thương hại nào.

Nghĩ đến việc mình phải mạo hiểm cả tính mạng để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, anh không khỏi cảm thấy tức giận.

"Ông bảo tôi thương hại ông? Ông có từng thương hại những bệnh nhân nghèo khổ và người nhà của họ chưa?"

"Ông có biết làm thế nào họ có được số tiền đó không? Đó là tiền bán nhà, bán đất, là tiền họ liều mạng đi kiếm để dành cứu người thân!"

"Cuối cùng số tiền đó lại bị cái hóa đơn này của ông cướp đi trong nháy mắt. Việc này so với ăn cướp chẳng phải còn đáng ghét gấp vạn lần hay sao? Tại sao tôi phải thương hại ông?"

"Tôi……"

Tạ Hải Đào không nói nên lời và mềm nhũn người, ngồi trên mặt đất.

Nhìn thấy thái độ của Diệp Phi Nhiên, Châu Vĩnh Lương lạnh lùng nói: "Hãy đến Cục Công an và tự mình đầu thú, có thể ông sẽ được khoan hồng".

Mã Hải Đông xua tay, gọi hai nhân viên bảo vệ kéo ông ta ra ngoài, sau đó nói lời xin lỗi: “Cậu Diệp, tôi thực sự xin lỗi, tôi không ngờ con sâu làm rầu nồi canh này lại tồn tại trong bệnh viện của chúng tôi".

"Để tỏ lòng xin lỗi, tôi sẽ miễn toàn bộ chi phí chữa bệnh cho mẹ cậu, đồng thời bệnh viện sẽ trích thêm ba mươi nghìn tệ coi như phí cảm ơn vì sự giúp đỡ lần này của cậu ".

Diệp Phi Nhiên gật đầu, thái độ của bệnh viện rất chân thành nên anh không nói gì nữa.

Châu Vĩnh Lương hỏi: "Cậu Diệp, tôi có thể hỏi cậu đã học nghề y ở đâu không? Làm thế nào mà cậu có y thuật tuyệt vời như vậy?"

Diệp Phi Nhiên đáp: "Tôi vẫn chưa tốt nghiệp, hiện là sinh viên năm ba của Đại học Y Giang Nam. Tôi đã học Đông y từ sư phụ của mình".

Châu Vĩnh Lương lại hỏi: "Tôi có thể hỏi sư phụ của cậu là cao thủ Đông y nào được không?"

Diệp Phi Nhiên: "Sư phụ của tôi tên là Diệp Tiêu Dao, ông ấy là một cao thủ ở ẩn, không nhiều người biết tên ông ấy".

"Ồ!"

Châu Vĩnh Lương không nói gì nữa, ông ta đã làm cục trưởng nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe nói về một bác sĩ Đông y nổi tiếng tên là Diệp Tiêu Dao.

Mã Hải Đông hỏi: "Cậu Diệp, cậu có muốn trở thành bác sĩ trong bệnh viện của chúng tôi không? Chỉ cần cậu bằng lòng đến làm việc, tôi sẽ lập tức phong cậu làm bác sĩ chủ nhiệm thế chỗ của Tạ Hải Đào".

Bệnh viện Giang Nam là một trong những bệnh viện hàng đầu của thành phố Giang Nam, sinh viên tốt nghiệp đại học y bình thường không thể tìm được việc làm ở đây. Vậy mà ông ta lại cho Diệp Phi Nhiên vị trí bác sĩ chủ nhiệm, điều này cho thấy ông ta coi trọng y thuật của Diệp Phi Nhiên đến mức nào.

Châu Vĩnh Lương cười và nói: "Viện trưởng Mã, ông quả thực coi trọng nhân tài!"

Mã Hải Đông nói: "Y thuật của cậu ấy thật tuyệt vời, tôi cho cậu ấy vị trí bác sĩ chủ nhiệm cũng còn chưa xứng đáng, nhưng tôi chỉ có bấy nhiêu quyền hạn".

Trong mắt hai người, chàng trai trẻ trước mặt chắc chắn sẽ đồng ý với sự đãi ngộ hào phóng như vậy, nhưng Diệp Phi Nhiên lại lắc đầu nói: “Viện trưởng Mã, tôi đánh giá cao lòng tốt của ông".

"Nhưng bệnh viện của ông là bệnh viện Tây y, tôi học Đông y nên đến chỗ ông thực sự không thích hợp".

Mã Hải Đông nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần cậu nguyện ý tới, tôi có thể cho mở thêm một phòng khám y học cổ truyền".

Ông ấy thực sự rất ngưỡng mộ y thuật của Diệp Phi Nhiên. Có một cao thủ châm cứu như vậy, sau này nếu bệnh viện gặp phải những căn bệnh khó chữa như hôm nay thì có thể giải quyết ngay lập tức.

Diệp Phi Nhiên lại lắc đầu: "Viện trưởng Mã, tôi thực sự không thích hợp làm việc ở đây".

Điều anh muốn làm là quảng bá y học cổ truyền, bệnh viện có quá nhiều quy tắc và quy định, không phù hợp với sự phát triển của cá nhân. Ngược lại, anh thích tự mình mở một phòng khám Đông y hơn.

Sự thất vọng lập tức hiện lên trong mắt Mã Hải Đông: "Được rồi, người anh em, nếu cậu đổi ý, tôi sẽ ở đây chờ cậu bất cứ lúc nào".

Sau đó, ông ta gọi điện cho giám đốc văn phòng bệnh viện và miễn mọi chi phí y tế cho Âu Dương Lam, đồng thời lấy ba mươi nghìn nhân dân tệ làm phí cảm ơn.

Diệp Phi Nhiên nhận lấy tiền và rời khỏi bệnh viện Giang Nam.

Đã hơn chín giờ tối, đầu tiên anh gọi điện cho Âu Dương Lam để báo rằng mình vẫn an toàn, sau đó gọi cho số điện thoại của bạn gái anh là Chu Lâm Lâm.

Một thông báo điện tử phát ra từ điện thoại: "Xin lỗi, thuê bao bạn gọi hiện đang tắt máy".

Diệp Phi Nhiên thở dài, Chu Lâm Lâm đã biến mất kể từ kỳ nghỉ. Cô gái này không gặp anh, cũng không nhận điện thoại khiến anh không biết chuyện gì đã xảy ra.

Dù bây giờ đang là kỳ nghỉ hè nhưng căn hộ nhỏ mà mẹ anh thuê chỉ hơn chục mét vuông, đi lại không tiện. Cho nên mấy ngày nay anh đều ở lại trong trường.

Trở lại ký túc xá, chỉ có một mình anh ở đây, những người khác đều đã về nhà.

Sau khi tắm rửa một lát, anh khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện Hỗn Độn Tâm Kinh do Cổ Y Môn truyền lại.

Theo ghi chép của Cổ Y Môn, Hỗn Độn Tâm Kinh là do Thần Nông, người sáng lập ra y học truyền lại, là một phương pháp tu luyện cực kỳ ưu việt, lại thích hợp để chữa bệnh cứu người.

Sau khi bắt đầu tập luyện, anh cảm thấy một luồng khí ấm áp tỏa ra từ đan điền rồi lưu chuyển trong cơ thể theo tâm kinh.

Theo thời gian, luồng chân khí ngày càng mạnh hơn, cơ thể anh cũng ngày càng thoải mái hơn.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời đỏ rực từ phía Đông từ từ mọc lên, Diệp Phi Nhiên chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Giờ khắc này, trong lòng anh vô cùng kích động. Trải qua một đêm tu luyện, Hỗn Độn Tâm Kinh của anh đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng thứ chín, cách cảnh giới Trúc Cơ chỉ còn một bước.

Điều khiến anh kinh ngạc nhất chính là, sau khi đến tầng thứ chín, anh bắt đầu có thần thức, nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy đồ vật trong bán kính hai mét.

Hơn nữa, thần thức có khả năng nhìn thấu. Những bức tường không thể che khuất tầm nhìn của anh. Anh còn có thể nhìn thấu thân thể con người. Lúc này, anh có thể nhìn thấy kinh mạch, xương cốt, khí huyết của mình một cách rõ ràng.

Anh biết sở dĩ tu vi của mình tiến bộ nhanh như vậy, hoàn toàn là nhờ linh khí chuyển hóa từ ngọc bội cổ xưa kia.

Nhưng hiện tại địa cầu đã thiếu linh khí, sau này khó có thể tiến xa hơn nữa. May mắn anh có được truyền thừa của Cổ Y Môn nên có thể thông qua luyện đan để giúp bản thân tăng tu vi.

Diệp Phi Nhiên bước xuống khỏi giường, tắm rửa đơn giản rồi ăn bữa sáng, sảng khoái rời khỏi trường học, chuẩn bị tìm hiệu thuốc mua dược liệu luyện chế Trúc Cơ Đan.

Cách Đại học Y Giang Nam không xa có một tòa nhà văn phòng cao hai mươi tầng, bài trí xa hoa mà không mất đi khí chất, đây là trụ sở chính của tập đoàn Tần Thị.

Tần Thị là một doanh nghiệp có thực lực nổi tiếng ở thành phố Giang Nam, trước tòa nhà văn phòng có một quảng trường nhỏ rộng hàng trăm mét vuông.

Khi Diệp Phi Nhiên đi ngang qua, rất nhiều người đã tụ tập ở quảng trường để xem thứ gì đó.

Anh liếc nhìn thì thấy một chiếc Porsche 911 màu đỏ đậu giữa quảng trường, phía trước chiếc Porsche là một hình trái tim ghép từ chín trăm chín mươi chín bông hồng.

Một thanh niên trạc hai mươi tuổi mặc âu phục, đi giày da đứng trước xe, đầu tóc chải chuốt cẩn thận, trên tay cầm một chùm bóng bay màu xanh, hình như đang chờ đợi thổ lộ tình cảm với ai đó.

Chàng trai trẻ khá đẹp trai, nhưng Diệp Phi Nhiên nhìn thoáng qua là thấy rằng khuôn mặt của người đàn ông này tái nhợt, anh ta thiếu sinh khí. Đây là biểu hiện điển hình của lối sống buông thả quá mức và cơ thể anh ta đã hoàn toàn suy kiệt vì rượu.

Đúng lúc này, một vật mềm mại thơm tho đụng tới.

Diệp Phi Nhiên vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục công sở. Hình như cô ấy cũng bị đám đông thanh thiếu niên trên quảng trường thu hút sự chú ý nên tò mò tới xem, hai người cứ như vậy va vào nhau.

Cũng may tốc độ của hai người không nhanh, cô gái lui về phía sau hai bước, đứng vững lại trên mặt đất.

"Xin lỗi!"

"Xin lỗi!"

Cả hai biết mình đi đường không chú ý nên đồng loạt xin lỗi nhau.

Rồi họ cùng nhau thốt lên: “Tại sao lại là anh/cô?
Chương 7: Đóng giả bạn trai

Diệp Phi Nhiên nhìn thấy người va vào mình chính là Tần Giai Kỳ thì không khỏi bật cười nói: “Sao, hôm qua cô đâm tôi thành nghiện rồi à, mà giờ lại dùng người đâm tôi tiếp?”

Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong đầu anh lại nghĩ, cô đâm bằng người dễ chịu hơn đâm bằng xe nhiều, người cô mềm mại, còn có tính đàn hồi nữa.

Diệp Phi Nhiên không khỏi liếc nhìn vóc dáng với những đường cong bốc lửa của Tần Giai Kỳ, cô gái này trông rất thon thả, nhưng vòng nào ra vòng đấy.

Nhất là vị trí nào đó thật sự quá khủng, mấy cái cúc áo trước ngực sắp không tải được nữa rồi, không rõ cảm giác mềm mại ban nãy có phải từ chúng mà ra hay không.

Tần Giai Kỳ cũng không ngờ lại gặp Diệp Phi Nhiên ở đây, cô thoáng ngạc nhiên rồi nói: “Anh đừng nói linh tinh nữa, bạn bè giúp nhau chút đi”.

Diệp Phi Nhiên kinh ngạc hỏi: “Giúp gì? Cô muốn vay tiền à?”

“Không, tôi muốn mượn anh một lúc để nhờ anh đóng giả bạn trai tôi”.

“Đóng giả bạn trai ư?”, Diệp Phi Nhiên lập tức hiểu ngay: “Người đó đang theo đuổi cô à?”

Tần Giai Kỳ gật đầu: “Anh ta là Hạng Vân Thiên, thời gian qua cứ theo tôi miết làm tôi phiền chết đi được”.

Diệp Phi Nhiên cười nói: “Thế thì cô đồng ý đi, tuy anh ta không đẹp trai bằng tôi nhưng cũng không đến nỗi nào mà”.

Tần Giai Kỳ trừng mắt: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, anh có giúp tôi không?”

“Không, vì tôi có bạn gái rồi”.

“Anh…”

Tần Giai Kỳ tức đến mức lồng ngực phập phồng, bình thường đàn ông theo đuổi cô còn xua đi không hết, thế mà tên này còn chê ỏng chê eo, cứ như làm bạn trai cô thì mình chịu thiệt lắm ấy.

Nhưng Tần Giai Kỳ chợt nói: “Anh không giúp chứ gì? Tôi vừa từ đồn cảnh sát về đấy, tôi đã xem camera giám sát rồi, chuyện hôm qua không phải tôi đâm anh, mà là anh cố tình…”

“Tôi làm. Việc của người khác thì thôi, nhưng riêng cô thì tôi phải giúp chứ, chỉ là giả làm bạn trai cô thôi mà có gì đâu!”

Diệp Phi Nhiên nhanh chóng đồng ý ngay, vì nếu nhắc đến chuyện hôm qua thì anh đuối lý. Anh đã làm chiếc xe của Tần Giai Kỳ hỏng nặng như vậy nên ít nhiều cũng thấy áy náy.

Tần Giai Kỳ tỏ vẻ đắc ý rồi nói: “Lát anh đuổi con ruồi nhặng ấy đi cho tôi được thì tôi sẽ không truy cứu vụ giả đụng xe của anh nữa”.

Diệp Phi Nhiên nói: “Được, cứ giao cho tôi”.

Hai người đang nói chuyện thì Hạng Vân Thiên cũng đã nhìn thấy, anh ta cầm một bó hoa hồng xanh rồi bước nhanh tới.

Mọi người xung quanh nhìn thấy nhân vật nữ chính xuất hiện thì lập tức lảng sang hai bên để nhường lối đi.

“Kỳ Kỳ! Em đến rồi à!”, Hạng Vân Thiên đi tới trước mặt Tần Giai Kỳ, giơ bó hoa lên rồi nói: “Hoa tặng em nè, chúc em ngày nào cũng vui vẻ”.

“Vốn tôi đang vui lắm, nhưng thấy anh là cụt hứng đấy”.

Tần Giai Kỳ chẳng thèm để ý đến bó hoa kia, mà lạnh lùng nói: “Hạng Vân Thiên, tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, chúng ta không thể đâu, hơn nữa tôi còn có bạn trai rồi”.

Hạng Vân Thiên nói: “Kỳ Kỳ, em đừng lừa anh, anh biết rõ em hơn ai hết, em đã làm gì có bạn trai”.

“Tôi biết anh không tin nên nay đã dẫn người đến rồi”, Tần Giai Kỳ khoác tay Diệp Phi Nhiên, sau đó thân thiết nói: “Đây là Diệp Phi Nhiên - bạn trai của tôi”.

Ban đầu Hạng Vân Thiên ngẩn ra, sau đó nghiêm túc quan sát Diệp Phi Nhiên, sau đó nở một nụ cười khinh bỉ.

“Kỳ Kỳ, dù em tìm người đóng giả bạn trai thì cũng nên tìm ai trông được được một chút chứ, chứ tên này thì em nghĩ anh tin được à?”

Thấy bị coi thường, Diệp Phi Nhiên nói: “Sao, anh khinh tôi à?”

“Còn phải nói chắc? Muốn người khác tôn trọng thì phải có khả năng làm được điều đó”.

Hạng Vân Thiên nhìn đan dược với vẻ châm chọc rồi nói: “Thử nói cho tôi nghe xem thẻ ngân hàng của anh có nổi tám con số không?”

“Không!”

Diệp Phi Nhiên lắc đầu.

“Thế lương một năm của anh có được vài triệu không?”

Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi còn chưa tốt nghiệp”.

Hạng Vân Thiên càng tỏ vẻ đắc ý hơn, một tên nghèo nàn chưa bước chân ra khỏi cổng trường mà dám so bì với thiếu gia như anh ta à!

Anh ta kiêu ngạo nói: “Tôi nói cho anh biết, nhà họ Hạng chúng tôi là một xí nghiệp có giá trị hơn trăm triệu. Còn tôi là người thừa kế duy nhất, giờ đang làm phó tổng tập đoàn, anh lấy gì để so với tôi chứ?”

“Đúng thế, đúng là không so được thật. Một tên nghèo kiết xác thì sao đọ lại công tử nhà giàu?”

“Cách biệt quá lớn, nếu là tôi thì tôi sẽ chọn anh đại gia kia…”

“Nhưng tôi thấy tên kia đẹp trai hơn…”

“Đẹp thì cũng chỉ là dạng ăn bám thôi, đẹp có mài ra mà ăn được không, đàn ông là phải có năng lực…”

Nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người xung quanh, Tần Giai Kỳ cảm thấy hơn chán nản. Ban nãy, cô chỉ lo tìm người mà quên mất sự chênh lệnh giữa họ, so ra thì Diệp Phi Nhiên kém hơn Hạng Vân Thiên nhiều.

“Thấy chưa? Đó là xe mới mà tôi tặng cho Kỳ Kỳ, nó có giá hơn ba triệu, không phải tôi coi thường anh, nhưng chắc cả đời anh cũng không có nổi nhiều tiền thế đâu”.

Hạng Vân Thiên rất hài lòng với hiệu ứng mà mình tạo ra, anh ta chỉ vào bó hoa trong tay rồi nói: “Đây là hoa hồng xanh được chuyển bằng máy bay từ châu Âu về, mỗi bông có giá 500, so ra còn đắt hơn bộ đồ anh mặc trên người đấy.

Nghèo như anh thì không có cửa theo đuổi Kỳ Kỳ đâu, chứ đừng nói là so với tôi”.

Lúc này, mọi người đều nhìn Diệp Phi Nhiên với vẻ phức tạp, có người cười nhạo, có người đồng tình, có người thương hại, không ai nghĩ một thanh niên nhà nghèo như anh có thể tranh được với cậu thiếu gia nhà giàu kia.

Nhưng Diệp Phi Nhiên vẫn thản nhiên như không, anh bình tĩnh nói: “Ý anh là chỉ người có tiền mới đủ tư cách theo đuổi Kỳ Kỳ à? Vậy anh đang nói Kỳ Kỳ là một cô nàng thực dụng, chỉ biết đến tiền ư?”

“Tôi… tôi… đương nhiên tôi không có ý đó…”

Hạng Vân Thiên lập tức căng thẳng, anh ta theo đuổi Tần Giai Kỳ, một vì cô rất xinh đẹp, hai cũng vì muốn dựa hơi nhà họ Tần.

Nói cách khác, Tần Giai Kỳ chính là cô chủ nhà họ Tần thì sao ưng một tên nghèo túng như Diệp Phi Nhiên được.

Để tránh Tần Giai Kỳ thấy bực mình, Hạng Vân Thiên vội giải thích: “Kỳ Kỳ, em đừng hiểu lầm, anh không có ý đó đâu”.

Tần Giai Kỳ hứng thú nhìn Diệp Phi Nhiên, biểu hiện của anh vượt ngoài mong đợi của cô, chưa gì đã vùi dập khí thế kiêu ngạo của Hạng Vân Thiên rồi.

Thấy Tần Giai Kỳ không nói gì, Hạng Vân Thiên càng lo hơn rồi nói tiếp: “Kỳ Kỳ, em đừng nghe anh ta nói bậy, anh thật lòng với em mà.

Hôm qua nghe nói em gặp tai nạn giao thông mà anh sợ gần chết, may mà em không sao.

Nghe nói xe của em bị hỏng nặng, anh đã mua ngay xe mới cho em. Tiền chỉ là phụ thôi, quan trọng vẫn là tình cảm thật sự anh dành cho em”.

“Cảm động quá đi mất! Nếu có ai tốt với tôi như vậy thì tôi sẽ lấy người đó ngay…”

“Anh Hạng kia hào phóng quá, bỏ hẳn ba triệu ra cơ mà, nếu là tôi thì sẽ đồng ý ngay…”

“Có tiền còn si tình, đàn ông như vậy giờ hiếm lắm…”

Nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, Hạng Vân Thiên thầm thở phào một hơi, sau đó lén ra hiệu với người của mình đang đứng trà trộn trong đám đông.

Lập tức có người hô lên: “Đồng ý đi, đồng ý đi…”

Thấy thế, những người xung quanh cũng hùa theo mà hô lên.
Chương 8: Bách Thảo Đường

Hạng Vân Thiên quỳ một gối xuống rồi giơ bó hoa hồng xanh trong tay lên, sau đó đầy chân thành nói: “Kỳ Kỳ, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, anh biết cuộc đời anh đã thuộc về em rồi.

Trái tim anh chứa đầy hình ảnh của em, ngoài em ra thì anh không còn qua lại bất kỳ người phụ nữ nào nữa, em làm bạn gái anh nhé?”

Anh ta vừa nói dứt câu thì quần chúng xung quanh đã thi nhau hò hét: “Đồng ý đi, đồng ý đi…”

Thấy tên này quá khó chơi, Tần Giai Kỳ đành cầu cứu nhìn Diệp Phi Nhiên.

Diệp Phi Nhiên phì cười rồi châm chọc: “Diễn tốt thế này mà không đi làm diễn viên thì đúng là lãng phí tài năng”.

Hạng Vân Thiên phẫn nộ lên tiếng: “Anh nói gì? Tôi thật lòng bày tỏ với Kỳ Kỳ, nếu có câu nào là giả thì trời sẽ nổi cơn sấm sét!”

“Thật không? Vậy để ông trời đánh giá tấm lòng của anh nhé”.

Nói rồi, Diệp Phi Nhiên giơ tay lên, sau đó nhanh chóng lấy một thứ màu trắng trong áo vest của Hạng Vân Thiên ra, ai dè đó là là một chiếc quần lót nữ, đã thế còn là kiểu gợi cảm gần như trong suốt.

Lôi thứ đó ra xong thì Diệp Phi Nhiên châm chọc nói: “Anh Hạng, anh giải thích chút đi, đây cũng là tấm lòng của anh à?

Nếu anh một lòng một dạ với Kỳ Kỳ thì ít cũng phải nửa năm không qua lại với phụ nữ rồi, thế cái này ở đâu ra? Đừng bảo là của anh nhé”.

“Tôi…”

Hạng Vân Thiên lập tức ngẩn ra, làm gì có chuyện nửa năm rồi anh ta không qua lại với ai, sự thật là lúc nào cũng có phụ nữ ở bên, đồng thời anh ta còn có sở thích lên giường với ai xong thì sẽ giữ lại quần lót của người đó để làm kỳ niệm.

Đây chính là chiếc quần lót của cô gái đêm qua, anh ta quên chưa kịp xử lý.

Đây là một chiếc quần lót lọt khe, hơn nữa còn là chất liệu ren chỉ nhỏ như cái khăn tay. Anh ta đã nhét trong túi áo trong rồi, không hiểu sao Diệp Phi Nhiên có thể nhìn thấy.

Thấy thế, mọi người xung quanh lại được dịp ồ lên.

“Ối dời, tí nữa là bị loại cặn bã này lừa rồi, trong túi có đồ lót của gái mà vẫn dám đi tỏ tình với người phụ nữ khác, đúng là bó tay rồi…”

“Mặt dày hơn cái thớt, không biết xấu hổ là gì, cất thứ như thế trong người mà còn làm ra vẻ đàng hoàng lắm…”

“Sao bảo nói sai thì sét đánh? Với loại này thì ông trời phải đánh chết luôn đi…”

Hạng Vân Thiên liếm môi, cái khó ló cái khôn nói: “Kỳ Kỳ, em đừng hiểu lầm, hôm qua bạn anh đi chơi nên đã mượn anh cái áo này.

Chắc thứ bên trong là của cậu ta, chứ không liên quan gì đến anh đâu”.

“Cái gì cơ? Không liên quan đến anh á?”

Diệp Phi Nhiên tiện tay ném cái quần lót đi, sau đó lại thò tay vào túi quần của Hạng Vân Thiên rồi rút một thứ khác màu hồng ra.

Tốc độ của anh quá nhanh nên Hạng Vân Thiên không phản ứng kịp.

“Anh Hạng, cái này hình như là Durex nhỉ, ở đâu ra thế? Lẽ nào anh cho bạn mượn cả quần à?”

“Tôi…”

Hạng Vân Thiên bắt đầu lúng túng, vì hôm nào anh ta cũng hẹn hò với một cô nên lúc nào cũng có sẵn bao cao su trong người.

Nhưng anh ta cũng thấy lạ, cái bao cao su này còn nhỏ hơn cả cái quần lót ban nãy, tại sao Diệp Phi Nhiên có thể biết được? Lẽ nào anh có khả năng nhìn xuyên thấu ư?

“Kỳ Kỳ, em đừng hiểu lầm, anh cũng không biết cái này ở đâu ra, chắc bọn bạn bỏ vào để chơi xấu anh, anh thật sự không biết gì cả”.

Chuyện đến nước này rồi nhưng Hạng Vân Thiên vẫn chối cho bằng được, không thì mọi thứ sẽ thành công cốc hết.

“Thế à? Vậy thứ này lại là gì đây?”

Diệp Phi Nhiên tiếp tục lôi hai viên thuốc nhỏ màu trắng trong túi áo của Hạng Vân Thiên ra.

“Anh Hạng, nếu tôi không nhầm thì đây là thuốc tránh thai khẩn cấp nhỉ? Anh trang bị đầy đủ thật đấy, lẽ nào cũng là trò chơi xấu của bạn anh?”, Tần Giai Kỳ nhìn hết mọi thứ xong thì tỏ vẻ chán ghét nói: “Hạng Vân Thiên, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa”.

Thấy mọi thứ mình mất công lên kế hoạch bị phá hỏng, Hạng Vân Thiên lập tức giận quá hoá giận: “Thằng khốn kia, tao giết mày!”

Lúc này, anh ta không còn để ý gì đến hình tượng nữa, mà tung ngay một cú đấm về phía mặt Diệp Phi Nhiên.

Tiếc là cơ thể quanh năm đằm mình trong quán bar của anh ta sao đọ lại với Diệp Phi Nhiên, anh ta ăn ngay một cú đạp vào bụng rồi bay ngã xuống chỗ 999 đoá hồng.

“A…”

Hạng Vân Thiên hét lên thê thảm.

Tuy anh ta không ngã quá mạnh, nhưng hoa hồng này đều có gai, chờ anh ta vùng vẫy đứng dậy được thì trên người đã cắm đầy gai hoa hồng.

“Thằng chó, dám cướp phụ nữ với ông thì mày cứ chờ đấy”.

Hạng Vân Thiên bỏ lại một câu rồi chuồn mất, nhưng chưa đi được vài bước thì cái nắp cống dưới chân lệch sang một bên, làm anh ta ngã nhào xuống cống.

Dáng vẻ hiện giờ của Hạng Vân Thiên vô cùng thê thảm, khi anh ta bò lên thì trên người toàn là rác cùng mùi hôi thối.

Tên mà anh ta cài trong đám đông nhanh chóng chạy tới rồi đỡ anh ta rời đi.

Thấy cậu chủ Hạng ban nãy còn vênh mặt lên tận trời giờ đã bết bát như vậy, mọi người đều ôm bụng cười.

“Cậu bạn được đấy, tôi phục sát đất luôn…”

“Cô gái, cô tinh mặt thật, chọn được anh này hơi bị được nha…”

Mọi người bắt đầu tung hô Diệp Phi Nhiên.

Ngày thường, mọi người đều ngứa mắt với lối hàng xử của các tay công tử bột nhưng chẳng thể làm gì được, nay có chàng thanh niên này giúp họ xả giận rồi.

Tần Giai Kỳ kéo Diệp Phi Nhiên sang một bên rồi nói: “Sao anh làm được thế?”

Biểu hiện ban nãy của Diệp Phi Nhiên vượt ngoài dự đoán của Tần Giai Kỳ, diễn cứ phải gọi là xuất sắc, thế là giậm hết cả nhà họ Hạng xuống dưới chân rồi.

Chắc sau chuyện hôm nay, Hạng Vân Thiên sẽ không dám vác mặt đến gặp cô nữa.

Diệp Phi Nhiên cười nói: “Cô chẳng nhìn thấy hết rồi còn gì?”

Tần Giai Kỳ đỏ mặt nói: “Ý của tôi là sao anh biết trong túi Hạng Vân Thiên có mấy thứ kia?”

Diệp Phi Nhiên đương nhiên không nói chuyện thần thức cho Tần Giai Kỳ biết, anh chỉ nói: “Tôi là một bác sĩ trung y nên đã nhìn ra thận của anh ta đang bị huỷ hoại nghiêm trọng, vì thế đoán bừa cũng ra mấy thứ kia thôi”.

Tần Giai Kỳ cũng không hỏi nữa: “Cảm ơn anh, tan làm tôi mời anh đi ăn nhé”.

Sau đó, cô quanh người đi về phía toàn nhà của tập đoàn Tần Thị, sắp muộn giờ làm đến nơi rồi.

Diệp Phi Nhiên cũng rời đi, một lát sau đã đến Bách Thảo Đường - một phòng khám đông y lớn nhất ở thành phố Giang Nam.

Bách Cổ Đường xây dựng theo phong cách cổ, trông vừa cổ kính vừa tràn đấy khí thế phi phàm.

Bên ngoài treo một câu đối, bên trên là dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, bên dưới là cũng phải hành xử đứng đắn.

Diệp Phi Nhiên bước vào rồi quan sát xung quanh, phía bên trái là phòng thuốc, bên phải là phòng bắt mạch.

Do vừa mới mở cửa bên khách không đông, còn chưa có ai đến bốc thuốc nên trong phòng thuốc chỉ có vài nhân viên đang nghịch điện thoại.

Thấy Diệp Phi Nhiên đi vào, họ chỉ liếc một cái chứ không nói gì, sau đó tiếp tục hí hoáy điện thoại.

Diệp Phi Nhiên đi đến quầy rồi nói: “Tôi muốn bốc thuốc”.

Người kia chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Chờ một lát, không thấy chúng tôi đang bận à?”

Diệp Phi Nhiên chán nản, chơi điện tử cũng là bận ư? Đúng là kiểu hống hách của cửa hàng lớn mà!

Anh đang định bỏ đi, nhưng loại dược liệu cần để luyện chế Trúc Cơ Đan lại quá nhiều, có vài vị thuốc còn hiếm nên các hiệu thuốc nhỏ không có.
Chương 9: Treo thưởng cả triệu

Chờ hơn chục phút sau thì cậu thanh niên ban nãy mới chơi điện tử xong rồi đặt điện thoại xuống quầy, sau đó bê cốc trà lên nhấp một ngụm, tiếp đó mới chậm rãi nói: “Anh muốn mua thuốc gì?”

Diệp Phi Nhiên đưa phương thuốc cho cậu thanh niên, cậu ta xem xong thì không khỏi sáng mắt lên.

Hầu hết phương thuốc ghi trong đây đều là dược liệu quý giá, nếu bán xong đơn này thì bét cậu ta cũng kiếm được vài nghìn.

Cậu ta hỏi: “Anh có chắc muốn mua nhiều vậy không?”

Diệp Phi Nhiên đáp: “Đương nhiên, tôi chỉ không biết có mua hết được ở đây không thôi”.

“Mua được chứ sao, dược liệu gì mà Bách Thảo Đường chúng tôi chẳng có”, thái độ của cậu thanh niên thay đổi 180 độ, cậu ta tươi cười nói: “Anh chờ một lát nhé, tôi sẽ đi lấy dược liệu cho anh”.

Loáng cái, cậu ta đã bê cả đống dược liệu chất lên quầy, Diệp Phi Nhiên nhìn qua thì thấy đã đủ thứ mình cần, hơn nữa chất lượng cũng rất tốt.

Anh hỏi: “Của tôi hết bao nhiêu?”

Cậu thanh niên lấy bàn tính gõ cành cạch rồi đáp: “Tổng cộng hết 253200, anh trả tiền mặt hay quẹt thẻ?”

“Hả? Nhiều tiền thế à?”

Diệp Phi Nhiên giật bắn mình, tuy anh cũng học trung y ở đại học y Giang Nam, nhưng lại không hiểu rõ về giá của dược liệu lắm.

Anh cứ tưởng 30 nghìn mình mang đi là đủ mua hết những dược liệu cần rồi, ai dè còn chưa đủ số lẻ, không ngờ dược liệu để luyện chế Trúc Cơ Đan lại đắt như thế.

Anh lúng túng nói: “Xin lỗi, tôi không mang đủ tiền”.

Gương mặt đang tươi cười của cậu thanh niên lập tức xị ra: “Không có tiền mà bày đặt đến đây thể hiện à? Anh định trêu ngươi người khác hả?”

Diệp Phi Nhiên giải thích: “Xin lỗi, vì tôi không nghĩ sẽ đắt như thế”.

“Không biết giá dược liệu mình muốn mua ư?”, cậu thanh niên bực dọc nói: “Thôi được rồi, không đủ tiền thì có bao nhiêu mua bấy nhiêu, không thể bắt tôi phục vụ không công cho anh được”.

Diệp Phi Nhiên nói: “Không được, tôi phải mua đủ, thiếu một loại cũng không được”.

Lượng dược liệu anh mua cũng chỉ đủ để luyện chế một lò Trúc Cơ Đan, nếu không đủ dược liệu thì sẽ không thể luyện chế được.

Cậu thanh niên nhíu mày nói: “Thế thì mua dược liệu ít tuổi thôi, anh có biết dược liệu mười năm tuổi và dược liệu hai năm tuổi có giá chênh nhau nhiều lắm không?”

Diệp Phi Nhiên nói: “Thế cũng không được, tôi đã kê các dược liệu có số năm tuổi thấp nhất rồi”.

Anh vừa nói xong thì cậu thanh niên đã nổi đoá: “Này không được, kia cũng không được, anh định chơi tôi đúng không?”

Diệp Phi Nhiên áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không mang đủ tiền, chờ gom đủ thì tôi lại đến mua”.

“Xì, chờ loại nghèo hèn như anh gom đủ tiền thì không biết đến mùa quýt năm nào”, cậu thanh niên tức giận cất dược liệu đi: “Cũng tại mắt mình mù, lẽ ra khi thấy đồ anh ta mặc thì không nên lấy thuốc cho anh ta mới phải”.

Dự tính ban đầu tan thành mây khói, cậu thanh niên ôm một bụng tức.

Diệp Phi Nhiên cau mày nói: “Cậu ăn nói kiểu gì thế hả? Không mang đủ tiền thì tôi cũng xin lỗi cậu rồi, vả lại cậu cũng là nhân viên ở đây, lấy thuốc là việc của cậu, có gì mà phải oán thán như thế?”

“Ôi mẹ ơi, anh lên giọng với ai thế hả?”, cậu thanh niên lập tức bốc hoả, cậu ta vỗ ngực rồi vênh váo nói: “Anh không nhìn cho rõ đây là đâu à, là Bách Thảo Đường đấy, chủ nhà tôi là ông Tào đấy nhé.

Khách đến chỗ chúng tôi khám toàn đại gia với các sếp lớn thôi, bộ anh tưởng đây là chỗ cho loại nghèo kiết xác như anh giả làm đại gia à?”

“Cậu…”

Diệp Phi Nhiên đang muốn phát điên, nhưng nghĩ lại mình cũng là người kế thừa của Cổ Y Môn thượng cổ, vì thế không cần so đo với một tên ham lợi trước mắt này.

Ghĩ vậy, anh quay đầu bỏ đi luôn, sau đó đột nhiên nhìn thấy một thông báo mà đỏ dán trên tường, trên đó viết bốn chữ “Treo thưởng cả triệu”.

Sau đó anh nhìn kỹ thì thấy bên dưới có viết: Tào Hưng Hoa vô tình có được một phương thuốc quý của Hoa Đà, nhưng tiếc là phương thuốc không trọn vẹn, có ba vị thuốc đã bị ghi thiếu.

Nếu ai có thể bổ sung được ba vị thuốc ấy và bổ sung đúng thì sẽ được nhận được một triều tiền thưởng.

Ngay bên dưới đó nữa là phương thuốc của Hoa Đà, nhưng chỉ có 15 vị đầu, ba vị cuối bị bỏ trống, rõ ràng đang chờ người khác bổ sung vào.

Nhìn thấy phần thưởng xong thì Diệp Phi Nhiên lập tức mừng thầm. Anh biết Tào Hưng Hoa, ông ấy là chủ của Bách Thảo Đường, một nhân vật có máu mắt trong ngành trung y của thành phố Giang Nam. Còn phương thuốc của Hoa Đà thì làm gì có ai hiểu rõ hơn anh.
Chương 10: Cậu điền được thật hả?

Theo ghi chép trong truyền thừa của Cổ Y Môn thì Hoa Đà cũng có xuất thân từ môn phái này, nhưng không tinh thông võ thuật nên chỉ là một đệ tử ngoại môn.

Phương thuốc quý này cũng không phải do Hoa Đà tạo ra, mà truyền từ Cổ Y Môn.

Diệp Phi Nhiên đang buồn vì không có tiền mua dược liệu thì cả triệu chợt bày ra trước mắt.

Nghĩ vậy, anh đã cầm cái bút được chuẩn bị sẵn ở bên cạnh lên, sau đó bắt đầu điền nốt ba dược liệu còn trống.

“Này, thằng nhà quê kia có thôi đi không hả, ai cho anh viết bậy viết bạ lên đó hả?”

Ngô Bình mới viết được hai vị thuốc thì cậu thanh niên ban nãy đã lao ra rồi đẩy anh sang một bên.

Liên tục bị cậu ta khiêu khích, đến Bồ Tát cũng nổi điên chứ đừng nói là Diệp Phi Nhiên: “Cậu làm gì thế hả?”

Cậu thanh niên: “Tôi phải hỏi anh mới đúng, anh có biết đây là nơi nào không? Là Bách Thảo Đường đấy, ai cho anh vẽ bậy vẽ bạ lên hả?”

Diệp Phi Nhiên tức tối nói: “Rõ đang treo thưởng mà, tại sao tôi không được viết?”

Cậu thanh niên tỏ vẻ coi thường nói: “Nghèo đến phát điên rồi à? Đúng là Bách Thảo Đường đang treo thưởng, nhưng thế thì liên quan gì đến anh?”

Từ sau khi thông báo này được dán lên, ban đầu đã thu hút rất nhiều thầy thuốc đông y nổi tiếng, rất nhiều người đều muốn thử nhưng kết quả đều thất bại.

Phải biết rằng Hoa Hạ có vô vàn các dược liệu, nếu muốn dựa vào vận mây để điền đúng thì tỉ lệ thành công còn thấp hơn mua xổ số.

Đến ông Tào còn không điền được các dược liệu còn thiếu này, các thầy thuốc khác cũng bó tay hết thì sao một tên túng tiền như Diệp Phi Nhiên có thể làm được.

Diệp Phi Nhiên cười mỉa: “Cái này là treo thưởng công khai cơ mà, nếu vậy thì ai cũng được thử chứ?”

Cậu thanh niên: “Đúng là treo thưởng cho mọi người thử, nhưng không phải hạng người nào cũng được thử, anh tưởng ai cũng lấy được một triệu đấy chắc?

Anh mà điền đúng thì tôi là Hoa Đà Tái Thế luôn!”

“Lưu Hồng, ầm ĩ gì thế hả?”

Đúng lúc này, một ông lão oai phong bước từ trong phòng khám bệnh ra.

Tuy người này râu tóc đã bạc, nhưng da mặt hồng hào, trông rất có tinh thần, ông ấy chính là Tào Hưng Hoa.

“Sếp ạ”.

Nhìn thấy Tào Hưng Hoa, cậu thanh niên tên Lưu Hồng lập tức quay ngoắt thái độ.

“Có gì chuyện mà ầm ĩ thế?”

Tào Hưng Hoa vừa nói vừa liếc nhìn lên thông báo, sau khi nhfin thấy hai vị thuốc mà Diệp Phi Nhiên vừa viết thì lập tức đứng sững lại.

“Ông Tào, thằng ăn mày này không có tiền mà dám đến đây sinh sự, nó còn vừa viết linh tinh lên thông báo…”

Lưu Hòng không chú ý đến vẻ mặt của Tào Hưng Hoa nên vẫn nói luôn miệng.

Tào Hưng Hoa không thèm nhìn cậu ta đến một cái mà kích động nói với Diệp Phi Nhiên: “Chàng trai, hai vị thuốc này là cậu viết à?”

Không chờ Diệp Phi Nhiên trả lời, Lưu Hồng đã chen ngang: “Đúng đấy ạ, nếu tôi không cản lại kịp thời thì nó đã điền nốt vị thuốc thứ ba rồi.

Ông tào đừng giận, lát tôi sẽ đuổi nó đi ngay…”

Lưu Hồng còn chưa nói xong thì đã bị Tào Hưng Hoa vả cho một cái: “Hỗn láo, mau xin lỗi cậu ấy ngay”.

“Dạ…?”

Lưu Hồng mờ mịt, sau đó đần mặt ra.

Tào Hưng Hoa tức giận nói tiếp: “Không nghe thấy à? Mau xin lỗi anh này ngay”.

“Tôi…”, tuy Lưu Hồng vẫn chưa hiểu có chuyện gì, nhưng không dám cãi lời ông Tào nên đành lễ phép xin lỗi Diệp Phi Nhiên: “Xin lỗi anh”.

Diệp Phi Nhiên cười mỉa: “Hôm nay tôi đã được biết thế nào là cửa hàng to khinh khách rồi, thế mà dám tự nhận mình là nhân nghĩa này kia, không xứng đâu”.

“Chàng trai, xin lỗi cậu, là tôi dạy nhân viên không nghiêm, tôi xin lỗi cậu thêm lần nữa”.

Tào Hưng Hoa xin lỗi xong thì vội vàng nói: “Chàng trai, cậu có thể điền được phương thuốc của Hoa Đà thật hả?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom