• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Hot Bác sĩ Cố, đợi em - 医生,等我 (1 Viewer)

  • PHẦN III END

17
Cố Bắc Thần từ một con h.ổ biến thành hello kitty.

Mỗi ngày sau khi tan làm anh đều đi qua cả thành phố để tới thăm tôi.

Bác sĩ Cố mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, trông anh vừa dịu dàng vừa cấm d.ục, anh hay gọi: “Chị Tư Ngữ, Tư Ngữ, Tư Tư, chị ơi.” gọi đến khi con tim tôi cũng dần dà thay đổi.

Tôi hoàn hồn lại sau những lời đường mật, không biết tự khi nào Cố Bắc Thần đã chiếm lấy phòng khách và phòng ngủ của tôi, anh còn thay mới hết lại vật dụng và mấy thứ khác trong nhà nữa.

Trong phòng khách tràn ngập hương hoa thơm ngát, trông có không khí gia đình hơn hẳn.

Tôi vừa lau tóc vừa lẩm bẩm: “Cậu Cố à, cậu định ở lại chỗ này cả đời sao?”

Cố Bắc Thần đang tập kh.âu vết thư.ơng bằng cách kh.âu quả nho ở trước bàn, anh chớp chớp đôi mắt nhưng không ngẩng đầu lên, anh nói: “Chị ở đây bao lâu thì tôi sẽ ở đây bấy lâu.”

Tôi phải thừa nhận rằng có rất nhiều lúc Cố Bắc Thần khiến tôi nhớ lại Lâm Kiều.

Có thể là vì hai người họ đều là bác sĩ ngoại khoa, bọn họ khỏe khoắn, chững chạc, lạnh lùng, gặp phải chuyện gì cũng đều rất quyết đoán và không để nó ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Thậm chí ngay cả lúc này, đôi tay bị nước kh.ử tr.ùng làm trắng bệch và hàng mi dày tạo thành cái bóng trên gương mặt anh cũng khiến tôi cảm thấy ngẩn ngơ.

Cố Bắc Thần chậm rãi c.ắt đ.ứt vết kh.âu xinh đẹp cuối cùng trên quả nho, sau đó anh mới gọi điện thoại cho Triệu Vũ.

“Anh Cố, anh sao vậy…” Giọng điệu của Triệu Vũ có phần gấp gáp, tôi đứng ở cửa cũng nghe thấy rõ mồn một.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Cố Bắc Thần do dự đi tới anh thu dọn bát đũa cho tôi, khiến tôi sợ đến nỗi vội vàng ngăn anh lại.

Giống như với Lâm Kiều, tôi không bao giờ để cho Cố Bắc Thần phải đụng tay vào việc gì cả.

Dù sao thì đôi tay của bác sĩ ngoại khoa cũng là để cầm d.ao ph.ẫu th.uật mà, chạm vào một chút thôi cũng khiến tôi cảm thấy có lỗi với bệ.nh nh.ân rồi.

Cố Bắc Thần hỏi dò xác nhận xem tôi đã uống thu.ốc hay chưa, xem xem tâm trạng của tôi có ổn định hay không, có vì chuyện anh đi mà tức giận không.

“Bác sĩ Cố à, tôi đã không sao rồi. Cậu có thể tin tưởng bệ.nh nh.ân được không?”

Tôi mỉm cười đẩy anh ra ngoài cửa, rồi nhìn theo bóng lưng lưu luyến đi xuống tầng của anh.

Đột nhiên căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Cố Bắc Thần rất bận rộn, tuy rằng sau khi tan làm anh đều sẽ đến nhà tôi nhưng thời gian anh ở lại lại không nhiều.

Thế nhưng tại sao trong căn phòng này đều tràn ngập hơi thở của anh vậy nhỉ.

Bộ dụng cụ thực hành ph.ẫu th.uật, cốc nước của anh, bộ lego anh vẫn chưa lắp xong… và cả cái tủ quần áo mới anh tặng tôi cũng giống như mất hết sức sống, như đang mong ngóng đợi chủ nhân của mình về nhà vậy.

Cố Bắc Thần không có ở đây, trái tim tôi cũng trở nên trống rỗng, tôi nằm trên sô pha rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Do tác dụng của th.uốc, đến tận khi Cố Bắc Thần dịu dàng đặt tôi lên trên giường, giém lại góc chăn bên tay cho tôi thì tôi mới tỉnh giấc.

“Chẳng phải cậu nói ba giờ mới về sao?” Tôi uể oải hỏi anh, bây giờ mới mười hai giờ.

“Xong sớm nên tôi cũng về sớm hơn.” Cố Bắc Thần vuốt ve gương mặt của tôi rồi nhẹ nhàng nói: “Chị ngủ đi, tôi cũng đi ngủ đây.”

Tôi bật đèn bàn, đống thu.ốc ở tủ đầu giường bị lục tung lên, hiển nhiên là đã có người đã kiểm tra nó.

Điện thoại của tôi để chế độ im lặng, có mười mấy cuộc gọi nhỡ từ Cố Bắc Thần.

Thảo nào đôi mắt của anh lại đỏ ửng như thế, giống như anh đã khóc vậy.

Trái tim của tôi như n.ứt ra.

Ánh sáng chiếu thẳng vào nơi đó.

18
Mấy ngày hôm nay, tôi cứ bám lấy Cố Bắc Thần hỏi anh tại sao lại thích tôi suốt.

Còn anh thì luôn lảng tránh.

Sau khi bị tôi làm phiền một thời gian dài, sau cùng Cố Bắc Thần bình thản hỏi tôi một câu: “Thích một người cần có lý do sao?”

“Tất nhiên rồi, yêu một người cần có lý do chứ. Kiếp trước, kiếp này…”

Tôi làm ổ trên sô pha, vừa xem phim Hàn trên tivi vừa khóc nức nở, có hạt đào nhân mắc nghẹn trong cổ họng.

Cố Bắc Thần vội vàng chạy lại, anh c.ấp c.ứu bằng liệu pháp heimlich. Thấy tôi không sao anh mới quay về bàn thực hành kh.âu tiếp.

“Chính là như thế.”

“Tôi chưa từng sợ mất đi một ai như sợ mất đi chị. Trước khi gặp được chị tôi luôn cảm thấy thế giới này không có gì đáng để luyến tiếc cả. Có chị rồi mọi thứ đều trở nên tươi đẹp hơn.”

Bóng lưng của Cố Bắc Thần rất lạnh lùng nhưng những lời anh nói ra lại ấm áp đến lạ.

Trên tivi, nam chính đang đứng trước m.ộ phần của nữ chính rồi nói rằng.

“*Nếu như tôi không gặp được em thì phải chăng bây giờ em vẫn còn s.ống. Nhưng nếu như tôi không gặp được em thì tôi đã không có được tháng năm tuyệt đẹp đến thế.”

Tình yêu đúng là thứ khiến cho con người ta vừa cảm thấy thấy hạnh phúc lại đau buồn.

(*) Phim Tuổi trẻ của tháng năm.

19
Buổi tối ở vùng ngoại thành vô cùng náo nhiệt.
Tiếng nhạc vui nhộn trên quảng trường, các cô các dì đang cùng nhau nhảy múa, các đôi tình nhân cùng nhau tản bộ, đám trẻ con nô đùa với nhau, còn có một chút ráng chiều trong màn đêm nữa. Thời gian trở nên chậm rãi giống như một bức tranh sơn dầu đang trôi mãi trong hồi ức vậy.

Tôi và Cố Bắc Thần ngồi dưới bức tượng điêu khắc trừu tượng ở quảng trường để hóng gió.

Anh mặc một bộ quần áo thể dục bóng rổ màu trắng tinh, ngay cả đường gân trên đôi chân anh cũng toát ra hơi thở của tuổi trẻ.

Cố Bắc Thần rất đẹp trai cùng với phong thái xuất chúng, người qua đường cũng phải ngoái đầu lại nhìn.

Lâm Kiều từng nói với tôi rằng, lúc trước có một cô gái giả bệ.nh suốt một tháng trời chỉ vì muốn được nhìn Cố Bắc Thần trong lúc anh đi thăm phòng hàng ngày.

“Tư Ngữ, tại sao chị luôn cảm thấy tôi không thật lòng với chị vậy.” Cố Bắc Thần chống tay ra đằng sau rồi uể oải nói.

“Có thể cậu sẽ có được nhiều sự lựa chọn hơn, một cô gái trẻ trung và xinh đẹp hơn tôi chẳng hạn.” Tôi ăn kẹo bông Cố Bắc Thần vừa mới mua cho tôi.

“Tôi đã lựa chọn xong rồi, ngay lần đầu tiên gặp chị tôi đã nghĩ nếu như kiếp này chúng ta có thể yêu nhau, kết hôn rồi sinh con thì tốt biết mấy.”

“Ngay lần đầu tiên gặp tôi ư, ở quán b.ar ấy hả?” Tôi quay đầu lại hỏi anh.

Cố Bắc Thần bắt gặp ánh mắt tôi thì lảng tránh, anh ngoảnh đầu đi: “Không phải, chúng ta đừng nhớ lại chuyện quá khứ nữa.”

“Vậy thì nhớ đến cái gì.” Tôi hỏi anh.

Cố Bắc Thần đứng dậy, anh chống hai tay lên đầu gối rồi nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, anh nhìn chăm chú như thể đang nhìn một báu vật vậy, nhìn nhiều một chút sẽ vỡ vụn: “Tôi muốn yêu chị, không chỉ là trước đây, mà quan trọng hơn cả là hiện tại và tương lai nữa.”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì đã có hai vị khách không mời mà tới cắt ngang cuộc trò chuyện của hai chúng tôi.

“Em có thể add we.chat của anh không ạ?” Cô gái kia mỉm cười ngượng ngùng rồi nói với Cố Bắc Thần, còn có một chút xinh đẹp và rung động nữa.

Bạn của cô gái ấy mỉm cười giúp đỡ, cô ấy quay đầu sang nhìn tôi rồi nói: “Chị ơi.”

“Cô ấy không phải chị của tôi.” Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì Cố Bắc Thần đã đứng thẳng dậy kéo tôi đứng lên rồi.

Hai cô gái kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc, bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi đứng trước mặt tôi: “Anh đừng đùa nữa mà, chúng em đều nghe thấy anh gọi chị ấy là chị rồi.”

“Tôi đang theo đuổi cô ấy không được sao?” Cố Bắc Thần xị mặt xuống nhưng anh nhất quyết không chịu buông tay tôi ra.

“Vậy thì bạn em vẫn còn cơ hội rồi.” Bạn của cô gái kia huých tay vào người cô gái.

Cô gái kia vội vàng đưa điện thoại đến trước mặt Cố Bắc Thần, là muốn quét mã QR.

Ánh sáng màu xanh từ điện thoại hắt lên gương mặt đang cố kìm nén cơn giận và có chút tủi thân của Cố Bắc Thần.

Tôi xúc động không thể kìm nén được.

“Thế này có phải là hết cơ hội rồi không?”

Tôi mỉm cười nhìn hai cô gái, sau đó tôi ôm lấy cổ Cố Bắc Thần bằng cánh tay đang cầm que kẹo bông rồi chậm rãi đặt một nụ hôn lên đôi môi anh.

20
Ánh trăng chiếu lên chiếc giường mềm mại.

“Tư Ngữ, chị thích tôi từ khi nào vậy?”

Cố Bắc Thần ôm tôi vào trong lồng ngực của anh, anh gác cằm lên đỉnh đầu tôi rồi dịu dàng hỏi.

Từ khi nào hả?

Có lẽ là lúc tôi đau khổ bất lực nhất chỉ có anh ở bên cạnh. Có lẽ là lúc nguy hiểm nhất anh đã mặc kệ tất cả mà ôm trọn tôi vào lòng, hoặc có lẽ là ban nãy trong lúc triền miên anh đã nhìn thấy giọt nước mắt của tôi nhờ vào ánh trăng, anh đã nhẹ nhàng hỏi tôi có phải anh đã làm tôi đau rồi phải không?

Đau đớn cùng với sự ngọt ngào chạm vào nơi mềm mại nhất trong tôi, tôi nhớ lại những đêm đen như hũ nút triền miên với Lâm Kiều, anh ta chưa từng một lần để ý đến cảm nhận của tôi, thậm chí những lúc đó anh ta còn không bật đèn.

Một phút phân tâm thoáng qua nhưng Cố Bắc Thần lại nhạy bén cảm nhận được.

Anh sáp lại gần: “Tư Tư, tận hưởng hiện tại là được rồi.”

Mùi vị của sự ngọt ngào và ngọn lửa của sự rung động.

Có lẽ bác sĩ Cố biết thôi miên chăng.

Sự dịu dàng, trằn trọc và mạnh mẽ ập tới cùng một lúc.

“Đây không phải là lần đầu của bác sĩ Cố nhỉ.”

Tôi ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

“Chị đang khen tôi đấy à?”

Cố Bắc Thần cúi đầu xuống nhìn tôi, đôi mắt anh trong veo như nước hồ, trên trán anh lấm tấm mồ hôi.

“Tư Ngữ, tôi đã từng học giải phẫu cơ thể người rồi.” Bác sĩ Cố dịu dàng nói bên tai tôi.

“Gì cơ?”

“Thế nên tôi rất hiểu cấu tạo cơ thể phụ nữ.”

“Cố Bắc Thần, đồ lưu manh.”

“Chị không thích sao?”

“Không thích.”

“Vậy tôi đi nhé?”

“Đừng mà.”

“Đừng cái gì? Là đừng đi hay là đừng dừng lại?

Lại là một đêm quyến luyến.

Màu trắng bạc vắt vẻo trên bầu trời.

“Chị ơi...” Cố Bắc Thần trêu chọc tôi, khiến tôi rung động.

Tôi sợ hãi vội vàng ngăn anh lại: “Cố Bắc Thần, anh không muốn s.ống nữa sao?”

“Khó khăn lắm mới ngủ được với chị.” Cố Bắc Thần lẩm bẩm rồi đột nhiên anh nhớ tới chuyện gì đó, anh nhìn tôi bằng đôi mắt sáng lấp lánh: “Tần Tư Ngữ, chị còn chưa đồng ý làm bạn gái của tôi đâu đấy.”

Tôi nhân cơ hội này đẩy anh ra rồi chạy về phòng của mình.

“Anh nên trân trọng cái mạ.ng nhỏ của mình trước đã, ngày mai sau khi tan làm sẽ nói cho anh biết.”

21
Ánh mặt trời rực rỡ.

Bác sĩ tâm lý nói với tôi rằng tôi đã có thể quay lại cuộc sống bình thường được rồi.

Tâm trạng và bước chân của tôi đã trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tôi đi đến cửa hàng hoa một bó hoa hồng để chuẩn bị cho bữa tiệc chúc mừng tối nay với Cố Bắc Thần.

Khi tôi vừa về đến nhà thì bệ.nh viện gọi điện thoại tới nói Lâm Kiều xảy ra chuyện rồi.

Trưởng khoa Trương ở đầu dây bên kia nói bằng giọng điệu khẩn cầu: “Lần này Lâm Kiều vì cứu người nên mới bị thư.ơng, tôi thật sự mong rằng cô có thể tới đó thăm cậu ấy một chút, tất nhiên quyền quyết định vẫn là ở cô.”

Tôi lưỡng lự.

Tôi không muốn gợi lại chuyện quá khứ, cũng không muốn Cố Bắc Thần phải thất vọng nhưng ít nhiều tôi cũng có chút lo lắng cho Lâm Kiều.

Dù sao thì một người bình thường lạnh lùng kiêu ngạo như Lâm Kiều, phải dày vò lắm anh ta mới nhớ tới tên vợ cũ.

Tôi nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nhìn xuống dưới nhà.

Cố Bắc Thần mới đỗ xe xong, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay xách hai túi đồ lớn rồi vội vàng đi lên tầng.

Tôi thử đồ trong trạng thái không tập trung.
“Tư Ngữ, em có muốn đi thăm anh ta không?” Cố Bắc Thần đứng ở đằng sau kéo khóa váy cho tôi rồi khẽ hỏi.

“Anh sẽ giận chứ?” Tôi ngoảnh đầu lại nhìn gương mặt với những đường nét rõ ràng của anh.

“Dù sao thì cũng phải dứt khoát một lần mà.”

Anh cụp mắt nhìn xuống mặt đất, trong đôi mắt ấy là thứ cảm xúc khó gọi tên.

22
Hiện giờ Lâm Kiều đang nằm ở khoa chấn thương chỉnh hình, bên trong phòng bệ.nh chỉ có anh ta và Trì Dạng Nguyệt.

Lúc nhìn thấy tôi bước vào, đôi mắt anh ta sáng bừng lên.

Tôi cũng có thể nhìn ra sự không cam lòng của Trì Dạng Nguyệt khi cô ta thấy tôi tới đây.

Đối với một người kiêu ngạo, không cam lòng chính là chất xúc tác không thể thiếu nhất trong tình yêu.

Trì Dạng Nguyệt đã yêu Lâm Kiều, đồng thời cô ta đẩy mình vào thế yếu.

“Tư Ngữ, cô gái ấy có đôi mắt rất giống em.”

Sau khi Trì Dạng Nguyệt rời đi, Lâm Kiều mới chậm rãi lên tiếng.

Tối qua Lâm Kiều đi lên tầng thượng h.út th.uốc, anh ta đã nhìn thấy một cô gái đang có ý định tự tử.

Cô gái ấy mắc bệ.nh nan y, sau khi bạn trai cô ấy biết được chuyện này thì rời bỏ cô ấy. Cô ấy không chịu nổi cú sốc này nên đã lựa chọn nhảy lầu t.ự t.ử để kết thúc mọi thứ.

Lâm Kiều chạy vội tới giữ chặt cô gái ấy lại nhưng cuối cùng cũng không đỡ nổi trọng lượng của cô gái, anh ta trơ mắt nhìn cô gái ngã xuống tầng t.ử v.ong tại chỗ.

Những câu chuyện bình thường mới là kinh điển nhất, chúng vẫn đang diễn ra hàng ngày.

Một cánh tay có thể cứu được một người, nó chỉ xuất hiện trong phim truyền hình thôi.

Lúc này Lâm Kiều đang tựa mình vào đầu giường, cánh tay treo trước ngực, gương mặt đẹp trai của anh ta tái nhợt, hàng mày hơi nhíu lại và một đôi mắt buồn bã.

Hoa tươi và hoa quả bệ.nh nh.ân tặng đầy ắp trong phòng bệ.nh.

Trưởng khoa Trương nói sức của Lâm Kiều khi cứu cô gái kia đã vượt qua giới hạn người bình thường rồi.

“Anh đã làm rất tốt.” Tôi gọt táo cho anh ta rồi an ủi.

Bác sĩ phải luôn giữ được sự tỉnh táo và kiềm chế nếu không sẽ chìm đắm vào đau khổ của bệ.nh nh.ân. Nhưng Lâm Kiều còn quá trẻ, lần đầu tiên anh ta chứng kiến một chuyện đột nhiên xảy ra như thế nên khó tránh khỏi tâm trạng bị ảnh hưởng nặng nề.

“Tư Ngữ, vào thời khắc ấy đột nhiên anh lại nhớ tới em. Khi cô ấy rơi xuống, cô ấy đã mỉm cười nói với anh rằng: “Anh đã đau lắm rồi, nên buông tay thôi”. Lúc nói những lời ấy trông cô ấy rất thản nhiên, nó giống như câu nói: “Mưa to quá, về thôi” của em ngày chúng ta ly hôn vậy.”

Trên ấn đường của Lâm Kiều hiện rõ vẻ u sầu.

“Tư Ngữ, em còn nhớ không? Năm ngoái lúc anh còn ở Vũ Hán, ngày nào em cũng gọi điện thoại cho anh đến nỗi anh cảm thấy bực bội. Nhưng sau này khi bất chợt nhớ lại, anh lại nhận ra hóa ra khi anh mệt mỏi dưới bộ quần áo bảo hộ, điều anh mong ngóng mỗi ngày lại là cuộc điện thoại kiên trì của em.”

“Sau khi em đi, không còn ai ở nhà đợi anh về nữa. Trước đây anh cứ nghĩ em sẽ không bao giờ rời khỏi anh được nhưng anh lại không nhận ra em giống như một loại th.uốc đ.ộc mãn tính không biết tự khi nào đã lấp đầy sinh mệnh của anh.”

Những chuyện này đã trở thành hồi ức, chỉ là lúc đó đã tuyệt vọng lắm rồi.

Tôi đưa táo đã gọt vỏ xong cho Lâm Kiều, nhất thời không biết nói gì cả.

“Đến giờ thay băng rồi.”

Cố Bắc Thần cầm lấy th.uốc từ tay y tá ở trước phòng bệ.nh. Một mình anh đi vào nhanh chóng thay băng cho Lâm Kiều rồi lại bình tĩnh hỏi anh ta tình hình sức khỏe hôm nay của anh ta thế nào.

Sau khi ghi chép xong Cố Bắc Thần đi tới bên tôi cúi người xuống sờ lên tóc tôi đánh dấu chủ quyền, anh nói: “Tư Tư, lát nữa anh đưa em về nhà.”

“Hai người ở bên nhau rồi sao?” Lâm Kiều cầm quả táo nhìn theo Cố Bắc Thần đóng cửa đi ra ngoài: “Tư Tư, anh còn cơ hội không?”

Lâm Kiều nhìn tôi, trong đôi mắt thâm quầng ấy chứa đầy sự dịu dàng và khát khao.

Thế nhưng lòng tôi đã không còn gợn sóng nữa rồi.

Mọi điều đau khổ dần dần sẽ bị thời gian vùi lấp.

Trong suốt nửa năm qua, dường như căn bệ.nh tr.ầm c.ảm đã làm vơi đi những đau đớn giày xéo cõi lòng tôi vậy, thản nhiên đến độ chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ mờ nhạt.

“Nước lạnh rồi, để em đi lấy cốc khác cho anh.” Tôi đứng dậy cầm lấy cốc nước ở đầu giường.

Lâm Kiều vươn tay ra muốn chạm vào lấy tôi.

Tôi ngượng ngùng lùi về sau một bước tránh khỏi bàn tay của anh ta.

Vào khoảnh khắc xoay người lại ấy tôi chợt nhớ tới chuyện của rất nhiều năm về trước.

Mười năm trước, chàng thiếu niên rạng rỡ trong buổi lễ khai giảng dần dần trôi xa.

Biết bao ngọt ngào trong tuần trăng mật, biết bao oán gi.ận trong đêm khuya thanh vắng, biết bao rối rắm sau khi xa cách. Chớp mắt một cái đã biến thành chuyện cũ người xưa mất rồi.

Những năm tháng ấy đã lặng lẽ đi qua không một ai hay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom