• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full NGÀY XUÂN GỬI THƯ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • CHƯƠNG IV END

7

Năm Ứng Hạc Tuyết, An Nhiễm và Lục Hành 7 tuổi, tôi đưa bọn nhỏ vào trường tiểu học kế bên.

Mấy năm nay, cô nhi viện từng xây dựng cải tạo một lần, có bạn nhỏ mới gia nhập, cũng có bạn nhỏ đã được nhận nuôi, nhưng lớn tuổi nhất vẫn là 3 người bọn họ.

Ứng Hạc Tuyết và An Nhiễm nhận được rất nhiều sự hoan nghênh của mọi người, có rất nhiều đôi vợ chồng muốn nhận nuôi hai đứa, trong đó, không ít người có điều kiện cực kỳ tốt, nhưng cả hai đứa đều không muốn rời khỏi đây.

Ứng Hạc Tuyết nói: “Em là lớp trưởng của lớp Mạ Non đó, không thể đi được.”

An Nhiễm cũng nói: “Nếu em đi rồi thì Lục Hành và Tiểu Hạc phải làm sao bây giờ?”

Ngày đầu tiên khai giảng, lúc cả 3 đứa bước ra khỏi cổng trường, tôi nhạy bén mà nhận ra vẻ mặt của An Nhiễm và Ứng Hạc Tuyết có chút bất thường.

Ngược lại là Lục Hành, vẫn rất ngoan ngoãn chào hỏi tôi như bình thường: “Viện trưởng.”

Thấy tôi đang chờ ở cổng trường, Ứng Hạc Tuyết và An Nhiễm hơi bất ngờ, sau đó lập tức lon ton chạy đến: “Viện trưởng, sao chị lại đến đây?”

Tôi nhận ra bọn nhỏ đang cố gắng che giấu tâm trạng của mình, vậy nên cũng không hỏi nhiều: “Các em còn nhỏ, nếu chị rảnh thì đương nhiên sẽ đến đón các em rồi.”

“Viện trưởng là tốt nhất.” An Nhiễm ôm lấy cánh tay của tôi, “Có phải hôm nay sẽ có cánh gà chiên và Coca hay không ạ?”

Tôi ôm tay cô bé lại: “Mỗi lần khi khai giảng ngày đầu tiên đều sẽ có, sao hôm nay lại không có cho được.”

An Nhiễm nắm chặt quai cặp hoan hô một tiếng, duỗi hai tay ra, trực tiếp ôm lấy tôi.

Ứng Hạc Tuyết và Lục Hành đi theo phía sau cô bé, nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ.

“Còn có cả sườn heo chua ngọt và bánh cá chiên.” Tôi dùng một tay còn lại xoa đầu hai cậu bé, “Sao có thể thiếu món mà các em thích ăn được.”

Lục Hành hơi hướng nội, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Ứng Hạc Tuyết ngước mắt lên nhìn tôi, lộ ra một nụ cười xán lạn.

Dáng vẻ tốt đẹp này của em ấy khác một trời một vực so với bức ảnh trong trí nhớ. Động tác của tôi hơi khựng lại, một lúc sau, tôi cũng vui vẻ nở nụ cười.

Cho dù thế nào đi chăng nữa thì em ấy vẫn đang thay đổi và phát triển theo hướng tốt nhất.

Đây là ước nguyện lúc ban đầu của tôi.

Chạng vạng, lúc đã giải quyết công việc xong xuôi, tôi bước ra khỏi văn phòng, còn đang tự hỏi có nên tìm Lục Hành để hỏi thăm một chút về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay hay không thì đã nghe thấy âm thanh phát ra từ vườn hoa.

“…… Không sao cả……”

Tôi đi về phía vườn hoa, thấy 3 bạn nhỏ đang xếp hàng ngồi bên cầu tuột. An Nhiễm và Ứng Hạc Tuyết gục đầu ủ rũ, chỉ có Lục Hành đang an ủi hai người.

“Không sao mà.”

“Nhưng bọn họ đều nói về cậu.” An Nhiễm tức giận bất bình mà nói, “Tớ nghe thấy cả rồi!”

“Trong cô nhi viện còn chẳng có ai nói cậu như vậy.” Ứng Hạc Tuyết nói, “Mọi người đều cảm thấy vết bớt trên mặt cậu rất ngầu.”

“Đó là bởi vì……” Lục Hành dường như cũng sốt ruột, “Đó là bởi vì……”

“Vì sao vậy?” An Nhiễm hỏi.

Ứng Hạc Tuyết ngẩng đầu: “Cậu không cần gấp, cứ từ từ mà nói.”

“Ừm…… Tiểu Hạc, là cậu nói với tớ rằng viện trưởng đã nói với cậu, mỗi người trên đời này đều không giống nhau.” Lục Hành im lặng một lát mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, “Có cha mẹ không yêu thương con của mình, cũng có cha mẹ yêu thương con của mình. Cho nên, cũng giống như vậy, có bạn nhỏ cảm thấy vết bớt trên mặt tớ rất ngầu, có người lại cảm thấy quái dị, rất đáng sợ.”

An Nhiễm: “Tớ sợ cậu buồn lòng, sợ cậu lén khóc.”

“Tớ sẽ không như vậy.” Lục Hành lắc đầu, “Tớ…… Các cậu có nhớ hay không, mùa đông lần trước, viện trưởng dẫn chúng ta đi vẽ tranh.”

“Hửm?” Ứng Hạc Tuyết hỏi, “Là lần mà chúng ta cùng nhau vẽ thuốc màu lên mặt ấy hả?”

“Viện trưởng nói có thể vẽ công chúa, hoàng tử, kỵ sĩ, ác quỷ, anh hùng…… Sau đó, chị ấy vẽ cho tớ một chiếc mặt nạ, nói rằng bây giờ tớ là Kamen Rider.”

“Đúng vậy, ngày hôm đó mọi người rất hoan nghênh cậu, ai cũng muốn chơi cùng với cậu.” An Nhiễm nói, “Lục Hành, ngày hôm đó cậu ngầu lắm!”

“Nhưng tớ biết…… Thứ viện trưởng muốn nói cho tớ là, không sao cả.” Lục Hành nói, “Vốn dĩ tớ cảm thấy mình rất xấu xí, nhưng viện trưởng nói với tớ rằng tớ là đứa trẻ ngầu nhất. Kể từ đó trở đi, tớ không bao giờ cảm thấy bản thân mình xấu xí nữa.”

Lục Hành lớn tuổi nhất, khi An Nhiễm và Ứng Hạc Tuyết nghe những lời này thì nửa hiểu nửa không hiểu.

“Cho nên không sao cả, những bạn nhỏ khác có nói tớ như thế nào cũng không sao cả.” Lục Hành nhìn trái nhìn phải, “Hơn nữa, tớ còn có các cậu mà. Các cậu sẽ nói giúp cho tớ, bảo vệ tớ.”

“…… Viện trưởng là người mà tớ thích nhất, các cậu đều xếp thứ hai.”

“Tớ cũng vậy!”

“Haiz, tớ cũng vậy. Người tớ thích nhất là viện trưởng, sau đó mới tới các cậu.”

Tôi đứng sau bức tường lắng nghe những lời nói hồn nhiên của 3 đứa nhỏ, không khỏi thất thần, sau đó nhoẻn miệng cười.

Chờ 3 bạn nhỏ ngoéo tay với nhau xong, nói sẽ làm bạn tốt của nhau cả đời, tôi mới ho nhẹ hai tiếng, bước về phía vườn hoa.

“Viện trưởng?”

Các bạn nhỏ bị tôi bắt quả tang chuồn êm ra ngoài, giật mình chột dạ đứng thẳng hàng, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

Tôi không hề trách cứ bọn nhỏ, chỉ đưa mấy đứa về ký túc xá.

Trước khi đưa bọn nhỏ đến cửa, tôi ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nói: “Cho dù gặp phải chuyện gì, các em đều có thể nói cho chị nghe. Các em có thể tự giải quyết, nhưng nếu giải quyết không được thì viện trưởng nhất định sẽ giúp các em.”

Thấy tôi không trách cứ việc bọn họ không ngủ mà trốn đến vườn hoa, khuôn mặt căng thẳng của Ứng Hạc Tuyết ngay lập tức thả lỏng, mở miệng đáp lời đầu tiên: “Dạ vâng ạ.”

[Linh Tê! Hảo cảm của nam chính dành cho cô đã đầy rồi!] Tiểu Phúc bỗng dưng kích động la lên, [Hoàn thành nhiệm vụ!]

Cũng đúng ngay lúc này, Ứng Hạc Tuyết nhỏ giọng hỏi tôi: “Viện trưởng, chinh phục có nghĩa là gì ạ?”

Tôi ngẩn người.

Suýt chút nữa đã quên, Tiểu Hạc còn có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác.

Một ngày nào đó, em ấy sẽ biết được lý do vì sao tôi đến bên cạnh em ấy. Một ngày nào đó, em ấy cũng sẽ biết, ngay từ khi mới bắt đầu, tôi đã nhận được một nhiệm vụ tên là chinh phục.

Nhưng không sao.

Không sao cả.

Khuôn mặt tôi ngay lập tức dịu xuống: “Có nghĩa là, chị muốn cho em cảm nhận được tình yêu thương và sự quan tâm của thế giới này.”

Thứ mà chị muốn dạy cho em là trăm ngàn loại tình yêu trên thế gian này, cũng giống như em, là thứ mà vô số trẻ em trong các cô nhi viện không có được. Chị muốn nói với em rằng, mùa xuân cuối cùng cũng đến, những đứa trẻ bị vứt bỏ trong một góc trên thế giới này như các em cũng có thể có quyền được hưởng thụ ánh mặt trời và mưa gió. Sẽ có chim nhỏ vì em mà dừng lại bên bệ cửa sổ hót líu lo, em cũng sẽ gặp được hạnh phúc của chính mình, đồng thời có một tương lai xán lạn quang minh.

Ngày xuân nhờ chị gửi thư, kể cho em vô số câu chuyện cổ tích trên thế gian này.

Tiểu Hạc, chị hy vọng em có thể lớn lên khỏe mạnh và bình an. Chuyện này không liên quan gì đến nhiệm vụ chinh phục của chỉ, chỉ đơn giản là vì em giống như những bạn nhỏ khác mà chị từng chăm sóc lúc trước. Trong mắt của các em, chị thấy được dấu vết của những vì sao.

Lần này, chị không còn là người chỉ có một viên kẹo trong tay nữa. Chị muốn trở thành người sản xuất kẹo.

Rồi sẽ có một ngày, chị có thể cho tất cả những bạn nhỏ như các em đều nếm được hương vị của ngôi sao.

Ứng Hạc Tuyết cái hiểu cái không, nhưng em ấy vẫn duỗi tay ôm lấy tôi: “Em cũng yêu viện trưởng.”

Tôi xoa đầu em ấy.

Không còn quan trọng nữa, bởi vì em đã hiểu được ý nghĩa của tình yêu.

Em hiểu được rằng, tình yêu trên thế gian này có trăm ngàn loại, cho nên cũng sẽ không dễ dàng giẫm đạp bất kỳ một phần tình cảm nào.

An Nhiễm và Lục Hành cũng nhẹ nhàng ôm lấy tôi: “Em cũng yêu viện trưởng.”

Giọng nói của chúng tôi truyền vào ký túc xá. Trong bóng đêm, từng đôi mắt sôi nổi mở to. An Nhược Xuân vừa tính rời khỏi ký túc xá đã bị một đôi tay nhỏ bên cạnh níu chặt lại.

“Em thích viện trưởng,” Bé gái níu An Nhược Xuân lại nhẹ nhàng nói, “Nhưng mà em cũng thích cô An nữa.”

“Em cũng thích viện trưởng và cô An!”

“Em thích nhiều người lắm, còn có dì Lưu nấu cơm và ông Trần trông cửa nữa!”

“Em còn thích cả chị Tiểu Ôn tháng nào cũng đến thăm chúng ta nữa!”

“Còn cả chị Tiểu Ngư lần trước đến tặng quần áo cho chúng ta nữa!”

An Nhược Xuân vừa mới dỗ các bạn nhỏ đi ngủ xong đã bị bọn nhỏ ôm lấy, nhìn về phía cửa, nhìn thấy một bóng dáng khác cũng đang bị ôm chặt như mình, nở nụ cười vừa bất đắc dĩ lại vừa dịu dàng.

Vất vả lắm mới dỗ được các bạn nhỏ ríu ra ríu rít đi ngủ lại, tôi và An Nhược Xuân đóng cửa ký túc xá lại.

Bên ngoài, ánh trăng trùng hợp chiếu vào.

Ánh trăng sáng ngời rọi lên mặt đất, tựa như viên ngọc đang lăn trên mặt đất.

8

Lại một năm trôi qua.

Mỗi năm vào mùa đông, thành Bắc dường như đều có tuyết rơi.

Tôi tựa người vào cửa sổ, nhìn mấy đứa nhỏ đang nô đùa trên nền tuyết.

Năm nay, bọn nhỏ đã có trò chơi mới, đi theo giáo viên Khoa học quan sát hình dạng của bông tuyết.

An Nhược Xuân nhẹ nhàng uyển chuyển bước đến bên cạnh tôi.

“Tôi đã ký đơn xin nghỉ phép cho cậu rồi, về thăm nhà đi.” Tôi chưa ngẩng đầu lên đã cất tiếng nói, “Nhược Xuân, đã rất lâu rồi cậu chưa về nhà.”

“Không cần đâu.” An Nhược Xuân lắc đầu, sự vui vẻ trong mắt vô cùng rõ ràng, “Viện trưởng, mùng 2 năm nay chị gái của em sẽ dẫn theo học trò của chị ấy đến thăm chúng ta, nói muốn làm tình nguyện viên cho cô nhi viện chúng ta.”

“Học trò……” Tôi có chút ngạc nhiên, “Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Là lứa học trò đầu tiên mà chị gái của em dạy dỗ, bây giờ đều đã tốt nghiệp rồi.” An Nhược Xuân cười, “Viện trưởng cứ yên tâm, thủ tục đã làm xong xuôi. Vả lại, chị gái em cũng rất tốt tính, chị ấy……”

An Nhược Xuân là fan cứng của chị gái mình, khen chị gái không dứt miệng, tôi cười mà không nói gì, chỉ gật đầu, “Xem ra năm nay cô nhi viện sẽ rất náo nhiệt.”

Đêm giao thừa, tôi lại dỗ mấy đứa nhỏ đi ngủ như mọi ngày, sau đó ngồi một mình trong văn phòng.

Tiểu Phúc lặng lẽ cung cấp dịch vụ massage cho tôi, tôi cũng thuận miệng hỏi nó, tựa như hai người bạn cũ đang nói chuyện phiếm với nhau: “Tiểu Phúc, khi nào thì cậu rời khỏi?”

Kể từ khi ký hợp đồng với nó, nó nói với tôi, nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ chinh phục thì đó sẽ là lúc nó đi tìm ký chủ tiếp theo.

Hệ thống như chúng nó cũng có KPI. Tiểu Phúc đã từng quyết chí làm một Quyển Vương*, vậy nên khi phát hiện ra tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của tôi tăng lên rất nhanh, nó đã từng nhảy nhót vui mừng.
(* Quyển Vương, nguyên văn là 卷王, viết tắt của cụm từ 内卷之王, ý chỉ những người điên cuồng nỗ lực theo đuổi công việc hoặc học tập.)

Không biết vì sao, chờ đến khi hảo cảm mà Tiểu Hạc dành cho tôi đạt đến 100, Tiểu Phúc chỉ vui mừng trong tích tắc, sau đó hoàn toàn im lặng không nhắc đến chuyện phải rời khỏi đây, vẫn luôn bầu bạn với tôi đến tận bây giờ.

Nhưng lần này, Tiểu Phúc không giữ im lặng như lúc trước hay nói “Chờ qua một thời gian nữa sẽ đi”, mà chỉ nhẹ nhàng bay giữa lòng bàn tay tôi.

Nó hiếm khi xuất hiện trước mặt tôi với dáng vẻ như thế này — Một quầng sáng mềm mại ấm áp, tỏa ra ánh sáng nhạt.

[Linh Tê, tôi……] Tiểu Phúc từ trước đến nay vẫn luôn thật thà chất phác, lắp bắp suốt nửa buổi, rốt cuộc mới nói được một câu hoàn chỉnh, [Tôi không muốn đi nữa.]

Tôi vừa có chút kinh ngạc, vừa như không quá kinh ngạc.

“Tại sao?”

[Bởi vì tôi đã có tên của mình,] Nó nói, [Tôi tên Tiểu Phúc, tôi muốn cùng với cô xây dựng cô nhi viện Bác Ái thành cô nhi viện tốt nhất.]

Tôi im lặng một lúc lâu.

Nó dường như có chút thấp thỏm.

[Cô…… không muốn à? Cô không muốn tôi bầu bạn với cô à?]

“Đương nhiên không phải như vậy,” Lần này, tôi trả lời rất nhanh, “Chẳng qua là tôi rất khó hình dung tâm trạng của mình bây giờ.”

[Tôi cũng khó mà hình dung được,] Nó nghe thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, [Hình như tôi bắt đầu giống như các bạn của tôi, đều có chuyện muốn làm, tôi có tên của chính mình, có ký chủ tốt nhất, chúng nó đều mừng cho tôi.]

“Tôi cũng mừng cho cậu,” Tôi xoa xoa quầng sáng nhỏ bé trong tay, “Nếu đây là ước muốn của cậu, vậy thì năm mới này chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực phấn đấu tiếp.”

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.

Tôi theo thói quen mà bước ra khỏi văn phòng, đi đắp chăn lại đàng hoàng cho mấy đứa nhỏ trong ký túc xá.

Nhưng tôi vừa mở cửa ra đã ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy trước cửa văn phòng treo một hũ thủy tinh có dán đèn ngôi sao, bên trong bình có rất nhiều thiệp.

Tôi vươn tay tháo hũ thủy tinh xuống.

Trên tấm thiệp lớn nhất là chữ viết mà tôi quen thuộc, thậm chí có một số từ được viết bằng bính âm, nhưng mỗi một nét bút đều được nắn nót nghiêm túc.

[Viện trưởng:]

[Đây là ý tưởng chung của tất cả các bạn nhỏ lớp Mạ Non (không sai!), nhưng mà do cửa phòng của viện trưởng quá cao nên đành phải phiền cô An giúp chúng em treo lên.]

[Theo quan sát của chúng em, viện trưởng rất thích ngôi sao (Lục Hành nói viện trưởng thường xuyên ngắm nhìn bầu trời, An Nhiễm nói viện trưởng đang ngắm trăng, nhưng em cảm thấy viện trưởng đang ngắm nhìn những vì sao). Không có đèn hình mặt trăng, chỉ có đèn hình ngôi sao, nhưng An Nhiễm nói có thể vẽ mặt trăng cho viện trưởng.]

[Mỗi năm, viện trưởng đều tổ chức sinh nhật cho mỗi người trong số chúng em, nhưng chúng em lại không biết sinh nhật của viện trưởng là ngày nào nên mới hỏi cô An, cũng vì vậy nên chúng em mới biết sinh nhật của viện trưởng là ngày hôm nay, khi mùa xuân đến!]

[Nhưng chúng em đều phải đi ngủ, cho nên không thể chúc viện trưởng sinh nhật vui vẻ vào buổi tối được. Chúng em là những đứa trẻ ngoan ngoãn, chúng em rất nghe lời.]

[Viện trưởng, năm mới vui vẻ, sinh nhật vui vẻ!]

[(Chúng em đã lén viết ra những lời tâm sự này đó, cho nên viện trưởng chỉ được đọc một mình thôi đó nha.)]

[Tất cả mọi người của lớp Mạ Non: Ứng Hạc Tuyết, An Nhiễm, Lục Hành, Ngô Dao……]

Mỗi một đứa trẻ đều nghiêm túc ký tên lên thiệp, không thừa một ai, cũng không thiếu một ai.

[Viện trưởng:]

[Viện trưởng nói với em, ngày mà em gặp mẹ là một ngày mùa đông tuyết rơi.]

[Em không biết ngày em gặp được viện trưởng là một ngày có thời tiết như thế nào, nhưng em cảm thấy có lẽ là mùa xuân.]

[Mùa xuân là mùa vạn vật sống lại, là mùa đẹp đẽ nhất trong truyện cổ tích, cũng là mùa mà em gặp được viện trưởng.]

[Em dành tặng viện trưởng lá thư đầu tiên của mùa xuân này, bởi vì em yêu viện trưởng nhất.]

[Ứng Hạc Tuyết.]

Không biết là chỗ nào bắn pháo hoa nhưng chỉ trong nháy mắt, bầu trời đã sáng lên pháo hoa rực rỡ.

[Năm mới vui vẻ, sinh nhật vui vẻ, Linh Tê.]

“…… Năm mới vui vẻ.”

Tôi ôm hũ đựng sao, đọc bức thư được gửi đến vào ngày xuân này, nhẹ giọng nói.

Trước kia, Tiểu Phúc từng hỏi tôi, nếu như có một ngày Ứng Hạc Tuyết biết rằng tôi đến đây để chinh phục em ấy thì sẽ như thế nào.

Khi đó, tôi suy nghĩ một lúc rồi nói với nó, không sao cả.

Cũng giống như tôi đã nói với Ứng Hạc Tuyết, không sao cả.

Tình yêu không phân biệt đắt rẻ sang hèn, quan trọng là chân thật hay giả dối.

Trên thế giới này có rất nhiều loại tình yêu, có điều kiện, vô điều kiện, dối trá, chân thật, giả vờ, chân thành thẳng thắn, không được tán thành, hoặc là —

Biết rõ mở đầu không chân thành, nhưng kết thúc lại trả giá 100% tình cảm chân thành.

Hết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom