• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Ba ba lạnh lùng (1 Viewer)

  • Chương 3

Liên tiếp suốt mấy ngày, đại Phó tổng giám đốc ở nhà chính thức chịu trách nhiệm làm một bảo mẫu cao cấp. Thật may là được sự phù hộ của khoa học kỹ thuật, nên đại đa số các hội nghị có thể dùng thông tin để hoàn thành, các báo biểu, các đơn giá chờ phê duyệt lại càng có thể dùng E-mail để giải quyết. Trừ phi có một số tài liệu tờ trình thì thật sự không còn cách nào khác hơn là phải nhờ riêng Thạch Dự Thạc mang tới. Lúc ấy anh tạm thời bỏ qua các việc lặt vặt, chuyên tâm ngồi ở bàn làm việc ký tên đóng dấu.

"Cậu mau chóng trở lại đi thôi!" Hơn chín giờ mới tan ca, Thạch Dự Thạc ôm một đống bảng biểu báo cáo chạy đến nhà anh cầu cứu.

"Nhỏ giọng một chút, tớ phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới dỗ được nó không khóc nữa đấy." Phó Thần Cương trừng mắt nhìn Thạch Dự Thạc.

Do lúc trước bị Trương Diệu Thanh ngược đãi, nên tình hình thích khóc của Huân Triết lại kéo dài hơn một chút, ngay cả nửa đêm lúc tỉnh lại cũng sẽ khóc. Anh luôn phải ở bên cạnh để vỗ về cho con trai, mãi gần đây, anh thật rất vất vả mới làm cho thằng bé khôi phục lại trạng thái bình thường. Nếu như Thạch Dự Thạc mà dám làm con trai anh khóc nữa, thì nhất định anh sẽ để cho Thạch Dự Thạc ôm Huân Triết oa oa khóc lớn, mặc kệ cho hai người tự sinh tự diệt.

Cục cưng lại đến mức này sao?

Thạch Dự Thạc vẫn chưa thể quen được với cảnh tượng trước mắt. Bình thường tính khí Phó Thần Cương cực kỳ xấu xa bại hoại, hung dữ đến mức không ai dám trêu chọc vào anh, lúc này lại tay chân trở nên rón rén, nói năng nhỏ nhẹ dỗ bảo bối ở trong ngực, bộ dạng quá mức dịu dàng này thực sự là. . . kỳ quái!

Quên đi !"Chừng nào thì cậu đến công ty được?"

"Nhanh nhất phải ngày mai."

"Thật sao?" Mắt Thạch Dự Thạc sáng lên.

"Ừ."

"Này. . . vậy tiểu vương tử này thì sao đây?" Thạch Dự Thạc chỉ chỉ vào đứa nhỏ mà Phó Thần Cương đang cẩn thận ôm trong ngực, giống như đang ôm cái hòm đựng đồ châu báu gì đó.

"Có bảo mẫu rồi."

" Có bảo mẫu rồi sao?" Thạch Dự Thạc sửng sốt."Sẽ không phải là người của công ty môi giới đưa đến chứ?"

"Lần này là do bà Lưu giới thiệu, ngày mai sẽ đến phỏng vấn."

"Hả? Chắc lần này cũng sẽ không có vấn đề gì chứ?"

"Hi vọng là như thế!"

*******************

Tám giờ sáng, bà Lưu đưa một cô gái tuổi còn trẻ, ngồi xe ô tô ngược lên phía bắc, trên người đầy gió bụi và mệt mỏi đến nhà Phó Thần Cương.

Vừa mới mở cửa, anh đã nhìn thấy một cô gái còn rất trẻ đứng ở phía sau bà Lưu. Cô gái mặc chiếc quần jean đơn giản và chiếc áo pull POLO màu xanh da trời, trên vai đeo một chiếc ba lô, mái tóc dài thẳng, đen nhánh tùy tiện buộc lại thành chiếc đuôi ngựa buông ở phía sau. Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh, cô vội vàng cúi đầu, căng thẳng nhìn đôi giày vải của mình.

Chẳng lẽ đây lại là người bảo mẫu? Sao lại là một người trẻ tuổi như vậy nhỉ? Liệu cô ấy có kinh nghiệm hay không? Sẽ không ôm mộng được làm Phượng Hoàng bay lên cành cao chứ? Bao điều nghi vấn liên tục nảy sinh ở trong đầu Phó Thần Cương.

"Ấy này! Đừng có nhìn người ta chằm chằm mãi thế, hãy vào nhà trước đã." Bà Lưu vội vàng nói.

Vào đến phòng khách, cô gái bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, thậm chí suýt nữa thì quên cởi giầy, may nhờ có bà Lưu kéo kéo, cô mới phục hồi lại tinh thần.

Thế này thì làm sao chăm sóc được trẻ con đây? Phó Thần Cương nghĩ thầm.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, nhấp một hớp trà nóng, bà Lưu bắt đầu giới thiệu hai bên với nhau, "Cô ấy là Hoa Hiên, Khang Hoa Hiên, chính là người bảo mẫu mà lần trước mà tôi đã từng đề cập với ngài đó. Lúc trước cô ấy đang làm giúp việc, từ nhỏ đã từng giúp mẹ trông trẻ, vì thế tuy còn trẻ như vậy, nhưng kinh nghiệm của cô ấy cũng không ít đâu. Cô ấy nói sau này cũng muốn làm bảo mẫu, nhưng các công ty môi giới sau khi xem lý lịch cũng không muốn thuê, người ta ngại cô ấy tuổi quá nhỏ. Nhưng tôi thấy cô ấy thật biết điều, lại rất có tâm, nên đã giới thiệu tới chỗ này."

"Khang Hoa Hiên?"

"Vâng..." Cô gái rụt rè đáp lại.

"Cô có phải là . . ."

Cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt mạnh mẽ khoát tay."Không phải, không phải đâu!"

Bà Lưu sửng sốt. Cô bé này đã xảy ra chuyện gì vậy? Người ta còn chưa hỏi hết câu hỏi cơ mà.

Phó Thần Cương cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn hỏi tiếp, "Tên mẹ cô có phải là Trang Vân Mỹ hay không? Ở trên cô còn có hai chị gái nữa đúng không, Khang Hoa Hiên?"

Khang Hoa Hiên thở dốc vì kinh ngạc, "Hả... sao, sao ngài lại biết?"

"Dì Trang đã từng tới nhà của tôi làm bảo mẫu để chăm sóc em gái của tôi, có nhớ không?"

"A..." Khang Hoa Hiên cố nén bực bội, nhìn Phó Thần Cương, rồi lại thoáng nhìn vẻ mặt đầy nghi vấn của bà Lưu, cuối cùng cô cũng lên tiếng, bả vai rũ xuống thẳng thắng thừa nhận: "Đúng vậy, hình như đúng là như vậy. . ."

"Đúng là cô thật."

"Vâng. . . Là tôi."

"Thì ra là như vậy à? Như thế thì không còn gì tốt hơn rồi." Bà Lưu thở phào nhẹ nhỏm, "Ngài đã cũng biết Vân Mỹ, vậy ngài cũng đã biết bản lãnh cô ấy trông trẻ ra sao. Mặc dù Hoa Hiên còn trẻ, nhưng trẻ con đứa nào cũng rất thích cô ấy. Khi đó tôi liền nghĩ đến chuyện nếu để cho cô ấy trông nom bảo bảo thì rất tốt, thế nào, ngài có muốn nhìn thử một chút hay không?"

Phó Thần Cương chần chờ một chút."Không cần."

Lúc này đổi lại là bà Lưu ngây người, nhưng ngược lại, Khang Hoa Hiên dũng cảm ngẩng đầu, đối mặt với anh: "Tại sao? Ngài cảm thấy tôi còn trẻ tuổi sẽ không có kinh nghiệm hay sao? Thật ra thì..."

"Bởi vì tôi không muốn dùng người có liên quan với những chuyện ngày trước ... Bảo mẫu cũng vậy."


Hóa ra là như vậy. Khang Hoa Hiên thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là lý do từ chối của anh và những người khác không giống nhau.

"Khi đó, tôi vẫn còn là một đứa trẻ."

"Đối với tôi mà nói, cũng vậy thôi."

"Vậy... tôi bảo đảm rằng sẽ làm bộ như đây là lần đầu tiên tôi gặp anh, hoàn toàn là người xa lạ không hề quen biết."

Phó Thần Cương nhìn chăm chú nhìn cô: "Tại sao cô lại muốn làm công việc này như vậy?" Cô nhiệt tình đến mức khiến người khác có chút không sao hiểu nổi, tựa như cho dù anh có đưa ra điều kiện khắc nghiệt đến đâu, cô cũng sẽ cố gắng làm cho bằng được vậy.

"Bởi vì tôi..." Khang Hoa Hiên vội vàng định nói gì đó, nhưng nhìn mặt anh lại đột nhiên không thốt ra miệng được một câu nào nữa.

"Cô vẫn còn trẻ tuổi như vậy, cũng có rất nhiều công việc khác thích hợp với cô hơn. Còn công việc bảo mẫu này cả ngày chỉ quanh quẩn ở trong nhà dường như không thích hợp với cô lắm đâu."

"Ai da!" Bà Lưu vỗ vỗ vào tay Khang Hoa Hiên lên tiếng hòa giải hai người."Phó tiên sinh, ngài chớ dọa người ta như thế, thành thật mà nói đi, Hoa Hiên là một đứa trẻ hiếu thuận. Gần đây Vân Mỹ đã phải làm phẫu thuật mấy lần, tiền đã thiếu lại càng thiếu. Cha của Hoa Hiên đã qua đời từ khi còn rất trẻ, chị lớn của Hoa Hiên cũng đã lập gia đình từ mấy năm trước, Cô ấy cũng khó có thể gửi tiền về nhà được, mà chị Hai lại vẫn còn đi học, cũng không thể làm cái gì ra tiền, cho nên cả nhà toàn dựa vào cô bé này thôi đấy"

"Thiếu tiền sao?" Anh nhíu mày.

Hai tay xoắn vào nhau, Khang Hoa Hiên lấy dũng khí nhìn thẳng vào mặt anh lần nữa: "Đúng vậy, tôi rất thiếu tiền." Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cô tới đây để xin làm việc.

Bình thường người thiếu tiền không ai dám thản nhiên thừa nhận mình thiếu tiền mà không hề để tâm nháy mắt như vậy. Anh đã từng gặp vô số người, với sự từng trải của mình, anh nhận thấy cô gái đang đứng trước mắt anh đây thật đơn thuần, anh không ngại cho cô một cơ hội.

Lúc này, trùng hợp từ phòng trẻ truyền đến tiếng khóc của trẻ con, bắt đầu nhỏ rồi lớn dần.

Khang Hoa Hiên hít sâu một hơi, hai mắt nhìn chằm chặp vào cánh cửa ở trước mặt.

"Huân Triết khóc đấy!” Bà Lưu heo bản năng định đứng dậy, nhưng Phó Thần Cương lại giơ tay ý muốn bảo bà ngồi trở lại vị trí.

"Khang tiểu thư, cô đã có thành ý như thế, vậy thì tôi cho cô một cơ hội. Thành thật mà nói, người chọn bảo mẫu thông thường không phải là tôi, mà là con trai tôi, nếu như cô có cách dỗ dành để nó im lặng trở lại, chịu uống sữa tươi, công việc này sẽ thuộc về cô."

"Được." Khang Hoa Hiên không thể chờ đợi nữa liền đứng lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia như cũ: "Về chuyện ấy, tôi có thể ... tôi có thể làm được..."

Phó Thần Cương vừa phất tay, cô lập tức giống như bay vọt tới cửa, chần chờ một chút, liền xoay tay nắm cửa, mở ra đi thẳng vào.

Gian phòng được dùng làm phòng trẻ được bố trí gọn gàng sạch sẽ, vách tường dán giấy, lấy màu lam nhạt làm chủ đạo, ngay chính giữa phòng là một chiếc giường trẻ con bằng gỗ mộc, trong giường đứa trẻ đang oa oa khóc lớn.

Cô cẩn thận nhẹ nhàng đến gần, tiếp đó ghé đầu vào phía trên chiếc giường, rốt cục đứa nhỏ nhìn thấy có người đến gần, giang hai cánh tay cố gắng quơ múa.

"Chào cục cưng!" Khang Hoa Hiên đưa tay ra run rẩy ôm lấy đứa nhỏ, sau đó nhẹ nhàng để đầu của cục cưng khẽ tựa vào bả vai mình, hai cánh tay ôm đứa bé thật chặt vào trong ngực.

Nói cũng thật kỳ quái, vốn là đứa trẻ luôn khóc rống, vậy mà lúc này bất chợt đã yên lặng lại, cũng bình yên tựa vào trên vai cô.

Cô nhẹ nhàng đung đưa cơ thể của mình, bằng cách đu đưa theo một quy tắc nhất định, cô vỗ về bé cưng trong ngực, vừa cúi đầu ghé vào tai bé thầm thì điều gì đó.

Mà lúc này cục cưng cũng đã đưa bàn tay nhỏ bé ra, tò mò sờ sờ lên mặt cô, sờ sờ nơi gò má, đôi môi, lông mày, lỗ tai. . .

Khang Hoa Hiên ôm bé cưng nhìn gương mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng giữa hai lông mày lại có chút buồn bã khó nhận ra. Cô chăm chú nhìn bé cưng, thậm chí cặp mắt lóe lên ánh nhìn đầy nước mắt. . . Vì không muốn để người khác phát hiện, cô lặng lẽ dụi đôi mắt đầy những giọt lệ xúc động thấm ướt vạt áo của cục cưng.

Ở phía sau lưng cô, Phó Thần Cương bị bầu không khí yên lặng này làm cho kinh ngạc. Mặc dù không đến gần hai người bọn họ, nhưng có một cảm giác kỳ diệu tỏa lan ra bốn phía, có chút ấm áp, chỉ cần nhìn bọn họ, đưng nhiên nhận ra đây chính là một bức tranh mẹ con hạnh phúc.

"Cô gái rất lợi hại đúng không?"

Bà Lưu hỏi một câu đã gọi suy nghĩ của anh trở lại.

Làm sao anh lại có thể nhìn người thiếu nữ kia thành mẹ của Huân Triết được nhỉ? Chẳng qua chỉ là một phụ nữ ôm con của anh mà thôi, sao anh lại nghĩ vẩn vơ thế chứ?

Nhất định là do ánh sáng! Đúng rồi, do ánh nằng chiếu vào trong phòng nên làm cho hình ảnh thoạt nhìn đã thấy ấm áp kỳ lạ, nhất định là như vậy.

"Tôi đã nói rồi mà. Ở trong ngực cô ấy, dù đứa trẻ có nghịch ngợm như quỷ cũng sẽ dần trở thành một thiên sứ thôi." Bà Lưu đến gần hai người bọn họ, lại trêu chọc bé con: "Có nhớ bà Lưu này hay không nhỉ? Hừm! Nhìn này tiểu quỷ này, cười toe toét ra rồi!"

"Nhất định là bé cưng còn nhớ rõ bà chứ."

"Đúng vậy. Cục cưng mà dám không nhớ bà ấy hả, nhất định bà sẽ đánh cái mông nhỏ của con cho mà xem. . ."

Nhìn mấy người hòa thuận với nhau, xem ra dường như có lẽ anh đã tìm được bảo mẫu thích hợp nhất cho Huân Triết rồi. Phó Thần Cương ho nhẹ một tiếng, thu hút lại sự chú ý của hai người phụ nữ.

"Vậy Huân Triết sẽ giao cho cô, sữa bột ở ... "

"Ngài nói tên gọi của bé cưng là gì?" Cắt ngang lời anh, Khang Hoa Hiên nhìn về phía anh hỏi lại

Khi nói mà bị người cắt ngang, theo lý thuyết Phó Thần Cương sẽ phải cực kỳ tức giận, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn vào ánh mắt đang tràn đầy mong đợi của cô, vốn dĩ anh nên tức giận mới phải, toàn bộ thành bong bóng vỡ tung mất tiêu.

"Khụ... Phó Huân Triết, Huân trong huân chương, Triết trong triết học."

"Huân Triết, Huân Triết. . ." Cô lẩm bẩm nhắc lại, vừa nắm tay bé cưng, vừa đùa với nó.

"Này! Huân Triết, chào bé cưng nhé! Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, dì là dì Khang nhé! Con nói thử xem nào, dì Khang ... "

Phó Thần Cương bị tính trẻ con của cô làm cho bật cười: "Đứa nhỏ này tôi giao cho cô, còn chi tiết khác bà Lưu sẽ nói cho cô biết. Tối hôm nay tôi sẽ về sớm một chút, nếu như cô có vấn đề gì cần nói, chúng ta có thể thảo luận." Anh giấu nụ cười, nghiêm nghị nói.

"A... vâng, được ạ!" Khang Hoa Hiên gật đầu một cái, cúi đầu tiếp tục đùa với bé cưng, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở, cô đột nhiên giật mình nhớ đến một chuyện, ôm bé con chạy về phía anh vừa đi.

"Đợi đã, xin chờ một chút."

"Sao vậy?"

"Tôi muốn nói. . . Cám ơn."

Phó Thần Cương sửng sốt ngược lại, anh không ngờ cô vậy mà lại đột nhiên nói cảm ơn với anh. Anh trả cho cô tiền lương, còn cô làm công việc trông con thay anh, theo đúng như nhu cầu, thực ra cũng không cần thiết phải khách sáo như thế.

"Từ rất nhiều mặt mà nói. . ." Khang Hoa Hiên cắn cắn môi, nhìn bé cưng trong ngực mình, "Thật sự rất cám ơn ngài."

Phó Thần Cương biết sự đãi ngộ mình có thể nói là rất tốt. Nhưng nếu như bởi vì khoản tiền lương này có thể khiến cô giải quyết được khốn cảnh trước mắt, lời cảm ơn này, anh thật sự chấp nhận.

"Không cần khách khí." Anh khôi phục lại giọng nói vốn nguội lạnh của mình."Hãy làm cho tốt công việc của cô, chăm sóc thật tốt cho Huân Triết là được."

Cả ngày Khang Hoa Hiên đều cười, cô vừa thỏa mãn lại vừa cảm động. Cả tâm tư lẫn thần sắc cũng khác ngày thường. Vừa rồi bà Lưu đã giới thiệu phòng bếp, phòng khách, phòng sinh hoạt hàng ngày, phòng... Nhưng năm câu cô chỉ nghe vào đôi câu, còn lại những thời gian khác, cô dành toàn bộ sự chú ý cho bé cưng trong ngực.

Bà Lưu thấy thế thở dài, quyết định để tự cô đi làm quen với biệt thự này, ngoại trừ dặn dò mấy chuyện quan trọng, những chuyện khác bà cũng không làm gì hơn được. Bà cũng dặn dò Khang Hoa Hiên nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy liên lạc với bà, tiếp đó bà liền bắt xe xuôi về phía Nam.

Khang Hoa Hiên cho là mình đang nằm mộng.

Nhưng cục cưng thật sự đang ở trong vòng tay của cô đây rồi !

Sau một hồi lâu nén nhịn, cuối cùng nước mắt cô đã từng giọt từng giọt rớt xuống. Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống trên mặt bé cưng, cục cưng vừa uống sữa tươi, vừa mở to hai mắt, tò mò nhìn cô.

"Cục cưng, cục cưng của mẹ. . ."

Đúng vậy, Phó Huân Triết là đứa bé mà cô đã mang thai hơn chín tháng sinh ra, là cục cưng của cô, Khang Hoa Hiên này.

Trước khi cục cưng ra đời, ngoài ý muốn, mẹ cô được chẩn đoán bị u não, cần phẫu thuật cắt bỏ khẩn cấp. Khi đó, chị Cả cô vừa mới mua nhà, hàng tháng cũng phải cố hết sức mới trả được tiền vay, nói gì đến chuyện giúp một tay cho khoản tiền thuốc thang. Còn chị Hai nửa năm nữa thì tốt nghiệp đại học, vừa học vừa làm ở Sở nghiên cứu, mặc dù bình thường cũng có chút tiền gửi ngân hàng, nhưng chị lại dự định đi tu nghiệp ở Nhật Bản, nên khả năng giúp đỡ cũng không nhiều, vì thế... chỉ còn cô là người có thể chi tiền, cô đành tạm nghỉ học ra xã hội tìm việc

Thật ra thì tiền cô gửi ngân hàng chỉ có mười vạn đồng, vốn dự định sẽ dùng trong lúc cô ở cữ, không có nguồn thu nào thì có thể rút ra để chi dùng. Nhưng lúc ấy bệnh tình của mẹ hết sức khẩn cấp, cô hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ nữa, không thể làm gì khác hơn là ưu tiên cho bệnh tình của mẹ trước đã, còn thừa lại, sẽ chờ con ra đời sẽ tính tiếp.

Nhưng được việc này, thì lại không được việc khác.

Sau khi sinh cục cưng, tất cả tiền gửi ngân hàng của cô chỉ còn lại hai ngàn đồng, mà sau khi xuất viện, vốn dĩ vóc người của cô đã gầy gò, lại trong kỳ ở cữ, cô hoàn toàn không còn sức lực để ra ngoài tìm việc làm, không thể làm gì khác hơn là nằm ở căn phòng nhỏ lúc trước để nghỉ ngơi.

Liên tục cả tuần, cô chỉ ăn mì gói và bánh bao, nếu như chỉ có mình cô chịu khổ thì không sao, đáng thương nhất là cục cưng của cô... Bởi vì thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, nên ngay cả sữa cô cũng không có, đành mua sữa bột cho con uống, sau đó cô ôm con khóc cả đêm, bởi vì cũng không còn cách nào hơn nữa.

Cô biết, nếu như cô thật sự không nuôi nổi cục cưng, biện pháp tồi tệ nhất, chính là đành gửi cục cưng vào Cô Nhi Viện.

Sau đó trong một lần lên mạng, cô tình cờ phát hiện ra phòng chát Quán con Cò, số thành viên thêm cô nữa cũng không nhiều không ít ... chỉ có ba Cò mẹ ngậm Cò con. Khi cô nói đến chuyện mình dự định tạm thời gửi cục cưng ở cô nhi viện trước, thì hai Cò mẹ kia có ý kiến khác nhau.

Các cô nói, nếu thật không còn cách nào để nuôi con, thì có nên nghĩ cách tìm cha cho đứa nhỏ hay không? Sau đó một người khác lại có ý nghĩ kỳ lạ hơn, nói, dứt khoát tạm thời mang con đến cho cha nó chăm sóc, dù sao anh ta cũng phải có một nửa trách nhiệm và nghĩa vụ, cũng có quyền được biết sự tồn tại của đứa trẻ. . .

Khi đó, cả tâm hồn và thể xác cô đã quá mệt mỏi, trong lòng chỉ hy vọng có thể cho bé cưng được ăn no mặc ấm. Cô biết cha của bé cưng là ai, anh ta tuyệt đối có khả năng cho bé cưng một cuộc sống tốt hơn. Vì thế, cô mới đặt cục cưng ở cửa nhà Phó Thần Cương. . .

Vốn dĩ cô định trong một năm này sẽ bồi dưỡng cho thân thể mình khỏe lại, tích cóp đủ tiền để sống, sau đó đến đón cục cưng về. Nhưng chỉ mới hơn một tháng, cô thật sự không sao chịu đựng nổi được nữa.

Từ ngày xa cục cưng, gần như ngày ngày cô lấy lệ rửa mặt, chỉ cần nghĩ tới con không ở bên cạnh mình, không biết sẽ được nhận sự đối xử như thế nào, lòng cô đau như đao cắt.

Sau đó lại nghe mẹ nói, Phó Thần Cương nhờ người bạn của bà đang mở công ty môi giới nghề bảo mẫu, hi vọng tìm được một bảo mẫu chăm sóc đứa trẻ. Nghe được tin đó, ngay lập tức cô quyết định đến ứng tuyển nhận công việc này, đáng tiếc người ta thấy cô trẻ tuổi, không đủ sự từng trải, ngay vòng đầu tiên cô đã bị đánh rớt, càng không cần phải nói đến chuyện phỏng vấn.

Cô nhớ cục cưng đến mức gần như điên cuồng, vừa vặn đúng lúc gặp bà Lưu tới thăm mẹ, nói với bà chuyện của nhà họ Phó, vì vậy cô lập tức xung phong nhận việc, hi vọng nhờ mối quan hệ của bà Lưu, có thể gặp lại cục cưng một lần.

Mà lúc này, cuối cùng cô đã thành công. . .

Hơn chín giờ tối, Phó Thần Cương vừa bước vào cửa nhà đã thoáng sửng sốt bởi mùi thơm của thức ăn xông vào mũi.

Anh đặt cặp tài liệu lên trên ghế sa lon, vừa nới lỏng cà vạt vừa đi về phía phòng bếp. Anh nhìn thấy trên bàn ăn bày hai ba cái đĩa được bao kín lại bằng lớp màng bọc thực phẩm, bát đũa vẫn chưa có ai động đến.

Đèn trong phòng trẻ vẫn sáng, anh nhẹ nhàng gõ mấy cái vào cánh cửa phòng, đi vào.

"Suỵt...!” Khang Hoa Hiên biết anh đã trở về, "Bé con đang ngủ đấy."

Phó Thần Cương nhìn sang bọn họ, một bàn tay con trai anh vẫn đang nắm chặt lấy ngón tay của cô gái kia không buông... tình cảm của hai người hòa hợp nhanh như vậy sao? Anh không nhớ rõ con trai đã từng có trạng thái tốt như vậy bao giờ chưa?

Bởi vì lâu lắm rồi anh không đến công ty, tài liệu, báo cáo, tờ trình tồn đọng không ít. Anh biết, hôm nay người bảo mẫu mới lần đầu tiên tới làm việc, anh cần phải về nhà sớm một chút, do đó anh dốc hết sức lực đẩy nhanh tốc độ làm việc. Cả ngày trời, ngoại trừ ra ngoài đi toilet, gần như anh không rời khỏi phòng làm việc, bữa tối cũng chỉ ăn một phần Hamburg.

Suy nghĩ một chút, quả thật anh rất đói bụng.

Anh rời khỏi phòng trẻ, ngồi vào trước bàn ăn trong phòng bếp, xé bỏ lớp màng bao đĩa đồ ăn, tiếp đó cầm đũa gắp một miếng trứng muối chiên với hạt tiêu lên thử, rồi tiếp tục ăn cả miếng lớn rất ngon miệng.

Có lẽ nói thì có vẻ hơi khoa trương, nhưng những món ăn mà cô làm, quả thực đã gợi lại hồi ức ngày trước của anh.

Trong ký ức của mình, anh nhớ chưa bao giờ cùng người nhà họ Phó ngồi ăn cơm cùng bàn. Khi còn bé, anh và Quản gia, bảo mẫu thường ăn cơm với nhau, lớn lên một chút, anh đành phải cho bữa tối vào một chiếc khay nhỏ mang lên tầng để ăn. Đang trong thời kỳ phát triển của tuổi thanh niên, một chút đồ ăn này, anh ăn hoàn toàn không thể đủ no. Vì vậy khi trời tối, anh lại đến phòng bếp tìm đồ ăn, khi đó dì Trang, người bảo mẫu chịu trách nhiệm chăm sóc em gái anh thường sẽ nấu chút gì đó cho anh ăn khuya.

Thời gian dì Trang ở nhà anh chỉ có hai năm ngắn ngủi, nhưng dì đã mang đến cho anh sự ấm áp hơn hẳn so với sự thờ ơ của bất kỳ ai trong nhà họ Phó, khiến anh không sao quên được.

Anh còn nhớ, đi theo gót dì Trang bao giờ cũng có một tiểu quỷ lúc nào cũng buồn ngủ. Cô bé mặc áo ngủ có hình phim hoạt hoạ, ngồi ở trên ghế mắt to trừng mắt nhỏ với anh, sau đó cô bé quá yêu ngủ ấy liền nằm xoài ở trên bàn ăn ngủ thiếp đi.

Bây giờ thì tiểu quỷ kia đã trưởng thành, lại còn trở thành bảo mẫu cho con trai anh!

Hóa ra quả thực thời gian trôi rất nhanh, nhưng sao cuộc sống anh thật sự thời gian một ngày lại bằng cả một năm...

"Anh ăn có no không?" Khang Hoa Hiên vừa đi vào phòng bếp, phát hiện thức ăn trên bàn gần như đã bị quét sach không còn một miếng nhỏ, thoáng sửng sốt, vội vàng giúp anh dọn dẹp mặt bàn.

"Đây đều là cô làm sao?"

"Vâng."

" Rất giống mùi vị của dì Trang làm."

"Tôi là con gái của bà mà." Khang Hoa Hiên cười thành tiếng.

Nhìn bóng lưng cô rửa chén, Phó Thần Cương hỏi: "Dì Trang hiện tại đã khá hơn chưa?"

"Mẹ tôi hồi phục khá tốt, hiện đang ở với chị Hai của tôi." Vì thế cô mới có dũng khí ngược lên phía bắc tìm bé cưng.

"Vậy chị Cả của cô đâu?"

"Hai năm trước chị ấy đã lập gia đình."

Phó Thần Cương quan sát cô, "Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Khang Hoa Hiên hơi nghiêng đầu nhìn anh, rõ ràng là anh ta muốn hai người làm bộ như gặp nhau lần đầu tiên, không hề quen biết gì với nhau, sao bây giờ lại còn hỏi cô nhiều chuyện đã qua như vậy để làm gì?

Thấy cô không nói câu nào, Phó Thần Cương sưng mặt lên."Cô không phải vẫn còn ở tuổi vị thành niên chứ?"

Khang Hoa Hiên đỏ mặt, vội vàng phất tay một cái, "Tôi đã 23 tuổi rồi."

Hai mươi ba tuổi? Cô đã 23 tuổi rồi sao? Gầy tong teo nhỏ tý, ngoại trừ khuôn mặt tròn còn thấy có chút thịt, lượng thịt trên cả người cô nếu cắt ra sợ rằng không được đầy một tô.

"Thoạt nhìn cô không giống như người đã 23 tuổi."

"Hả. . . Có thể bởi vì tôi thường ăn có một bữa ăn, một bữa không ăn."

"Tại sao?"

"Bởi vì công việc thôi! Làm việc ở nhà hàng chỉ có một bữa ăn sáng và một bữa ăn tối. Nếu gặp lúc quá bận rộn có khi còn không kịp ăn nữa, một ngày cũng chỉ ăn một bữa. Nhưng cũng bởi vì tôi thuộc người có dạ dày rất nhỏ! Thỉnh thoảng một bữa không ăn cũng không có cảm giác gì. . ."

"Vậy cô ăn bữa tối chưa?" Nếu như anh nhớ không lầm, bữa ăn tối còn nguyên vẹn mà anh động đũa lúc trước, nói cách khác. . . bữa ăn vừa rồi mà anh ăn liền tù tì mấy bát liền ấy, anh đã vô tình ăn hết bữa ăn tối của cô rồi chăng?

"Tôi đã uống một chén yến mạch cùng đá bào rồi." Đối với cô mà nói, như thế là đủ rồi.

Phó Thần Cương biết, rất nhiều cô gái vì muốn giữ vóc người mà cố giữ cho dạ dày mình nhỏ như dạ dày chim. Nhưng người cô đã quá gầy, đã đến mức gần như không đủ dinh dưỡng, cô lấy cớ gì mà không ăn bữa ăn tối?

Giúp cô tắt vòi nước, anh kéo tay cô, cứng rắn ép cô đến ngồi trước bàn ăn, sau đó anh xoay người mở tủ lạnh định tìm chút nguyên liệu nấu ăn.

"Cô chưa ăn tối, sao không nói với tôi?"

"Tôi không cần. . ."

"Cô muốn giảm cân đấy là chuyện của cô, nhưng Phó Thần Cương tôi đây, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ để cho nhân viên của mình bị đói."

Tủ lạnh có rất nhiều thứ gì đó, nhưng phần lớn đều không thuộc thứ mà anh có thể xử lý. Anh thở dài, chỉ tùy tiện lấy ra chút cơm chiên để lên bàn.

"Cô ăn đi." Anh nói như ra lệnh.

"Nhưng mà tôi. . ." Cái khay cơm chiên này cũng thật quá lớn!

"Ăn no mới có đủ sức để trông con cho tôi chứ! Tôi đây không hề mong muốn khi cô đang bế con tôi lại đột nhiên té xỉu, lúc đó lại lấy cớ do không đầy đủ dinh dưỡng."

Hình ảnh hiện lên trước mắt, chỉ nghĩ mà đã thấy sợ, cho dù nguyên nhân thế nào đi nữa cũng là điều cô không muốn. Khang Hoa Hiên đành ngoan ngoãn cầm thìa lên, chậm rãi xúc từng miếng cơm chiên lên đưa vào miệng.

" Hôm nay Huân Triết có khóc rống lên không?"

"Rất tốt." Cô vội vàng nuốt vội miếng cơm, "Nhưng khi tôi thay tã cho nó thì phát hiện nơi bắp đùi và cánh tay đều có vết bầm là sao vậy?"

Vừa nhắc tới những vết thương này, sắc mặt Phó Thần Cương trầm xuống, vẻ mặt vốn nghiêm nghị của anh nhất thời tối sầm lại.

"Lúc trước nó bị một người bảo mẫu ngược đãi."

Khang Hoa Hiên vừa nghe, chiếc thìa trong tay rớt xuống, cặp mắt trợn to, ánh mắt nhìn anh đầy phức tạp.

Làm sao lại như vậy? Làm sao có thể chứ? Bảo bảo đáng yêu như thế, tại sao lại để xảy ra chuyện này? Cô nhớ các vết thương trên người bé cưng có màu sắc đậm nhạt không đồng nhất, hơn nữa không chỉ có một nơi, chứng tỏ đã có một khoảng thời gian ...

"Hiện giờ người phụ nữ kia, bất kể có đi tới chỗ nào thì cũng sẽ không có bất cứ công ty dám nhận cô ta nữa. Cả đời cô ta cũng sẽ bị dán cái nhãn này cho đến khi cô ta chết." Anh cúi người xuống, dùng giọng nói tràn đầy uy hiếp đe doạ cô: "Cô còn trẻ như vậy, nói năng lại thông minh, cũng đừng tự mang đến cho mình nỗi phiền toái."

Nhìn cô bị dọa sợ đến hốc mắt phiếm hồng, vẻ mặt như sắp khóc, Phó Thần Cương biết mình đã đạt được mục đích. Để cho cô biết tính tình của anh sớm một chút cũng tốt, đỡ để cô cũng giống như cô gái kia, ôm mộng làm Phượng Hoàng bay lên cành cao.

"Bé cưng. . . khi đó bé cưng không khóc sao?"

"Nó không dám khóc, bởi vì chỉ cần nó khóc, người phụ nữ kia lại sẽ ra tay tiếp."

Nghe vậy, trái tim cô liền nhói lên đau đớn, những giọt nước mắt to như hạt đậu nhỏ xuống trong mâm, cô ngẩng mặt lên trừng mắt nhìn anh, "Lẽ ra anh nên phát hiện sớm một chút."

"Chẳng phải là tôi đã đuổi cô ta ra ngoài rồi sao?"

"Phải sớm hơn một chút nữa!"

"Tôi còn làm cho cô ta cả đời này cũng sẽ không bao giờ tìm được việc làm nữa!"

Cô gái này, chẳng lẽ cô cho rằng anh không đau lòng sao? Những ngày qua, không biết đã có bao nhiêu lần anh tự trách mình, cho nên cả một tuần liền anh đã nghiêm chỉnh ở nhà chăm sóc con trai, để bù đắp lại khoảng thời gian trước anh đã cư xử lạnh nhạt với con.

Mà không ngờ người bảo mẫu mới này, tới đây làm không tới 24 giờ mà dám chỉ trích anh là người có lỗi sao? Cô không muốn sống nữa có phải không?

"Cho dù không có cách nào để ngăn chặn loại chuyện này xảy ra, nếu như anh chịu khó quan tâm đến con nhiều hơn một chút, thì cục cưng cũng sẽ không bị tổn thương lâu như vậy. Còn anh, sau đó cũng sẽ không phải tự trách, hối tiếc không dứt... Bé cưng còn nhỏ, chúng ta chỉ có thể dùng sự yêu thương và kiên nhẫn với nó, có lẽ nó sẽ không nhớ chuyện này đâu, nhưng ngược lại cả đời anh sẽ còn nhớ mãi chuyện này đấy!"

Hả, bây giờ là thế nào đây nhỉ? Câu chuyện lại chuyển theo hướng anh biến thành đối tượng đồng tình với cô gái kia sao? Đáng chết, tự nhiên anh lại bị một cô bé con nhỏ tuổi hơn anh chỉnh cho một trận thế nhỉ? Nhưng sao loại cảm giác này, chết tiệt, anh lại thấy rất ấm áp!

Tránh khỏi ánh mắt trong veo đầy cảm thông của cô, Phó Thần Cương lạnh giọng nói: "Cô cứ làm cho tốt việc của cô đi, không cần lo nhiều như vậy."

Anh xoay người trở về phòng chuẩn bị đi tắm, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên cặp mắt ướt lệ lúc trước của Khang Hoa Hiên.

Những cô gái khác cùng độ tuổi như cô rất ít người có sự hiểu đời và dịu dàng như cô, ngay cả Shena, em gái anh, tuy lớn hơn cô mấy tuổi, tính nết so với cô chỉ thấy kiêu căng, phóng túng, ngay cả Tưởng Tâm Lôi, cũng không có sự quan tâm săn sóc tỉ mỉ như cô.

Anh luôn luôn không chấp nhận bất cứ sự thương cảm của kẻ nào, nhưng đối với cô. . . Mặc dù hôm nay là hai người lần đầu tiên gặp lại nhau sau nhiều năm, thế nhưng anh lại cảm thấy trên người cô có tỏa ra khí chất vô cùng kỳ lạ, vừa ấm áp vừa mềm mại, làm người ta vô cùng an tâm. . .

Trời! Anh đang suy nghĩ gì vậy? Đối phương của anh chỉ là một cô gái nhỏ kém anh rất nhiều tuổi, hơn nữa lại còn là bảo mẫu của con trai anh, anh đang suy nghĩ những gì vậy?

Tắm táp xong xuôi, anh mặc áo ngủ, cầm chiếc khăn lông, vừa đi vừa lau mái tóc ướt. An dự định trước khi đến thư phòng làm việc sẽ ghé qua xem con trai một chút.

Vừa mới mở cửa phòng trẻ ra, anh đã phát hiện bên trong có người.

"Cô ở nơi này làm gì?" Anh mở to mắt, nhìn Khang Hoa Hiên đang nằm ở ghế sa lon hốt hoảng bò dậy.

"Tôi. . . Tôi chuẩn bị đi ngủ. . ."

"Phòng của cô ở bên cạnh cơ mà."

"Tôi, tôi biết. . ."

Mặc dù chỉ mở ra một chiếc đèn đêm nhỏ, nhưng nhìn cô cúi đầu, bộ dáng lời nói không được mạch lạc, tám phần là cô đỏ mặt.

"Vậy cô ở nơi này làm gì?"

"Bởi vì. . . Tôi là bảo mẫu cho bé cưng, cho nên. . ."

"Tôi cứ tường là bà Lưu đã nói với cô rồi, phòng của Huân Triết có còi báo động, cho nên đại khái là cô có thể nghỉ ngơi ở trong phòng của mình, không cần thiết phải đợi ở bên cạnh nó suốt đêm đâu."

"Có, bà Lưu đã có nói qua, nhưng mà . ." Cô nhìn về phía giường trẻ con, "Tôi chỉ muốn bên cạnh quan tâm bé con mà thôi."

"Không cần làm đến mức đó đâu?"

"Xin anh..." Cô khẽ khàng thỉnh cầu, nhìn anh đầy mong đợi.

Lời thỉnh cầu của cô ngoài dự liệu của anh. Sao người bảo mẫu này lại đặc biệt thích đứa trẻ thế nhỉ? Có phải là cô có ý đồ gì không?

"Tôi ngủ ở bên cạnh nó, chỉ cần nó vừa khóc tôi sẽ tỉnh ngay, anh cũng không cần phải chạy tới nữa, ban đêm tôi cũng sẽ dỗ nó uống sữa tươi... Xin anh... hãy cho tôi ngủ ở bên cạnh bé đi!"

Nếu như anh còn không đồng ý nữa, anh tuyệt đối không hoài nghi cô gái nhỏ ở trước mắt anh đây, sẽ “bịch” một cái, quỳ rạp ngay lập tức xuống trước chân anh.

Phó Thần Cương thở dài, anh vẫn luôn luôn không mềm lòng dễ dàng như vậy, nhưng bây giờ lại không sao cưỡng lại trước nỗi cầu khẩn khổ sở của cô, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

"Cô chỉ có thể ở ngủ trên ghế sa lon đợi một buổi tối."

Một buổi tối thôi sao?"Nhưng. . ."

Anh cắt ngang lời cô: "Ngày mai, tôi sẽ báo cho công ty dụng cụ gia đình mang một chiếc giường mới tới đây, cô có đặc biệt thích loại nệm giường nhãn hiệu nào không?"

Khang Hoa Hiên sửng sốt, thì ra không phải là anh muốn đuổi cô đi?

Nhìn bộ dạng cô ngơ ngác, anh lại thở dài, "Tôi biết rồi, tôi sẽ chọn giúp cho cô."

Nhìn anh chuẩn bị rời phòng, trước khi cửa đóng lại, đột nhiên cô nói với anh một câu: "Cảm ơn."

Phó Thần Cương nhìn người bên trong phòng, mặc dù chỉ là một câu nói cám ơn, nhưng lại làm cho trái tim anh ấm áp. Giọng nói mềm mại của cô tự nhiên khiến anh thoáng bị luống cuống, cứ như vậy trong nháy mắt, anh cảm thấy trái tim mình như sắp bị tan ra.

"Không cần nói cám ơn." Cứng rắn tìm lại giọng nói lạnh cứng của mình, anh nhìn cô nói: "Cô cứ làm tốt phần việc của cô là được."
 
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom