• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Ba ba lạnh lùng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 1

Đúng tám giờ sáng, Phó Thần Cương gọi điện thoại đến văn phòng - một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có tới ba trăm ngày anh ở lại công ty tăng ca, còn lại sáu mươi lăm ngày khác thì có tới ba mươi ngày, anh bay tới bay lui đi công tác ở nước ngoài, để lại công việc của nhà mình cho phó tổng đảm nhiệm, tự nhiên hôm nay lại phá lệ xin nghỉ một ngày!

Con người ta cũng không thể nói là không có việc riêng, nhưng mà, thực sự việc này rất khác thường.

Hơn mười giờ, Thạch Dự Thạc nhẹ nhàng bước vào "Thiên Dự", trên người anh mặc bộ đồ thoải mái, áo POLO và quần thể thao, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai. Cho dù thế nào cũng thấy là không phù hợp với không khí khẩn trương trong tòa nhà buôn bán thương mại này. Hơn nữa, lúc này trên vai anh lại còn đang đeo chiếc balô đựng gậy đánh gôn lại càng không ăn nhập với nơi này. Nhưng người dám ăn mặc cái kiểu này tại nơi đi làm, cũng chỉ có vị "Tổng giám đốc" vừa xuất hiện ở tầng 25 mà thôi. Thư ký cũng đã bày thế trận sẵn sàng đón quân địch, thông báo ngay phía sau lưng anh: "Lúc sáng sớm Phó tổng đã gọi điện báo, ngài ấy dặn lại hôm nay ngài sẽ tham dự hội nghị cùng với “Ưu Lãng” của Nhật Bản; còn vào lúc hai giờ chiều..."

"Cái gì?" Người đàn ông bị gọi là "Tổng giám đốc" dừng ngay bước chân đang như gió xuân lồng lộng kia lại, quay đầu, giữa cặp lông mày tuấn lãng nổi lên nét hồ nghi, d∞đ∞l∞q∞đ tiếp theo đôi môi mỏng khẽ hú lên quái dị, "Vì sao lại là tôi? "

"Ách, bởi vì phó tổng..."

Vị “Tổng giám đốc” đẹp trai vẫy vẫy tay, "Loại chuyện này bảo anh ta đi là được rồi!"

"Ách, nhưng mà phó tổng..."

"Đừng có nhưng mà, thư ký Vệ, cô thử phân tích đánh giá giúp tôi xem, cô cũng biết đấy, bình thường tôi vốn không quản công việc này, hiện giờ đột nhiên lại bắt tôi học làm cái chuyện này, vậy có được hay không... Việc này chẳng phải là muốn làm khó chết tôi hay sao?"

"Nhưng mà..."

"Hơn nữa! Dù sao tôi cũng không hiểu công việc này, cứ mời Tổng giám sát tham dự cũng như nhau mà?"

"Tổng giám sát đã tham dự rồi."

"Chậc? Vậy sao còn bắt tôi phải ngã vào đấy?"

"Phó tổng đặc biệt dặn dò, bởi vì việc làm ăn buôn bán với người Nhật Bản đều phải có lãnh đạo cấp cao, vốn dĩ hiệp định này là do ngài ấy tham dự, nhưng hiện tại ngài ấy tạm thời có việc bận đột xuất nên không tới được. Vì vậy, dù thế nào ngài cũng phải tham dự không thể bỏ được."

"Tôi. "

"Vâng, " Thư ký Vệ tiến lên phía trước nói nhỏ, "Chi tiết giao cho Tổng giám sát Trịnh là được, ngài là Tổng giám đốc chỉ cần chịu trách nhiệm bắt tay và chào hỏi là được."

A... Hóa ra là chỉ có thế thôi hả!

Thạch Dự Thạc vỗ vỗ ngực, kiềm chế lại cảm xúc của mình một chút."Nhưng mà như vậy thì tôi lại không thể đi đánh gôn với Landy được rồi!"

"Đúng vậy! Nhưng ngài lại có thể đi ăn tối cùng với tiểu thư Landy. Trên bàn của ngài đã có hai tấm phiếu đặt trước tại nhà hàng Pandora, phó tổng đã phải trăm phương nghìn kế để mang tới cho ngài đấy ạ."

Vừa nghe thấy ba chữ "Pandora" kia, đôi mắt Thạch Dự Thạc chợt sáng lên. Đây là một nhà hàng cao cấp nhưng lại có một cách thức đặt chỗ trước cực kỳ khó khăn. "Không sợ bạn không đến, chỉ sợ bạn không vào được", đây là câu châm ngôn được ghi trên tấm biển hiệu trước cửa nhà hàng của bọn họ. Sự thật cũng đã chứng minh, mọi người thật sự rất khó đặt chỗ trước.

Năm trước anh và bạn gái đã ăn ở đây một lần, sau đó lưu luyến mãi không thôi với cảnh sắc vườn hoa lẫn đồ ăn ngon, vốn còn muốn ôn lại chuyện cũ một lần, không ngờ, phục vụ lại nói, kế hoạch đặt bàn trước đã kín đến giữa năm sau rồi. Nói cách khác, muốn lại đến đây ăn chỉ có thể chờ đến hè sang năm mới được!

Vì chỗ ngồi ở "Pandora"này, muốn anh làm việc gì cũng được.

"Được rồi, Thần Cương vừa ở đây à? Anh ta có nói chạy đi đâu không?"

"Không rõ ạ, phó tổng xin nghỉ một ngày."

Phó Thần Cương vừa xin phép nghỉ không tới công ty? Thạch Dự Thạc sờ sờ cằm vẻ suy tư. Công ty muốn sụp đổ chăng?

"Anh ta có nói là có chuyện gì hay không?"

"Là việc tư."

Việc tư sao? Hắn thì có việc tư gì tốt đẹp cơ chứ? Nhà hắn chỉ có mỗi một ông nội Mỗ Mỗ đã bị hắn làm cho tức chết đến nổi cơn điên, rồi sinh bệnh chết từ lâu rồi còn đâu? Hắn còn có việc tư gì chứ?

Đi vào văn phòng, anh gọi ngay điện thoại cho Phó Thần.

"Cậu làm sao vậy? Sao lại không tới công ty?"

"Đã nói là có việc tư rồi mà..." Xoa xoa cái mũi, Phó Thần Cương cũng không muốn nói chuyện nhiều trong điện thoại: "Không có gì đáng ngại đâu, ngày mai tớ sẽ đến công ty."

"Vậy sao..." Nói thì đúng là như vậy rồi, nhưng người cao cao tại thượng như Phó Thần Cương mà xin phép nghỉ vì việc tư là thế nào đây nhỉ? Nghe giọng điệu của hắn mặc dù bình thản, nhưng chắc chắn là đã có chuyện lớn gì đó xảy ra rồi, tuyệt đối không giống như lời nói nhẹ nhàng bâng quơ kia của hắn."Tan tầm tớ sẽ đến tìm cậu! Muốn tớ mang đến cho cậu cái gì không?"

"Muốn..." Phó Thần Cương ở đầu kia điện thoại khẽ thở dài, "Giúp tớ tìm một bảo mẫu."

Lời vừa mới dứt, đầu điện thoại đằng kia lập tức truyền đến một hồi tiếng khóc của trẻ con vang dội kinh người.

Một người bảo mẫu... Đủ không?

Đúng là bạn tốt từ nhiều năm cũng khác, khi Thạch Dự Thạc đến nhà Phó Thần Cương, không chỉ giúp anh tìm được một người bảo mẫu tạm thời, mà còn giúp anh mang đến một két bia.

"Cậu có cần chút đồ nhắm không?"

"Không cần... " Thân thể cường tráng của Phó Thần Cương ngồi tê liệt ở trong ghế sofa, khác hẳn với bộ dáng hăng hái thường ngày. Trên tay áo sơmi trắng của anh có vết bẩn nhờ nhờ, gần cổ áo còn có một vệt ố của sữa chưa khô. Mới gần một ngày, một ngày mà thôi, anh đã bị tên nhóc thối kia đánh bại rồi."Bây giờ tớ vẫn còn mơ hồ ngửi thấy mùi sữa mà nhóc con phun ra, không ăn nổi cái gì nữa."

"Trời ạ, tớ chưa từng nhìn thấy cậu mệt mỏi thế này bao giờ." Thạch Dự Thạc liếc nhìn bảo mẫu đang ở dỗ đứa trẻ ở trong phòng bếp một cái, "Cho nên hôm nay cậu mới ở nhà đọ sức với khối thịt nho nhỏ này hả?"

Phó Thần Cương *dinendian.lơqid]on*, chỉ hơi gật đầu, ngay cả nói thêm một từ cũng lười.

"Đó con của ai vậy?"

"Của tớ."

Phốc – một ngụm bia không báo trước phun đến một góc bàn.

Phó Thần Cương không chút bất ngờ trước phản ứng của Thạch Dự Thạc, anh bình tĩnh mở một chai bia, ngửa đầu uống một ngụm.

"Cái gì, sinh khi nào vậy?"

"Hơn một tháng trước."

"Hơn một tháng trước ?"

"Hôm nay mới nhặt được."

Nhặt được? Cũng không phải là động vật bị đi lạc mà có thể tùy tiện để nhặt được."Mẹ đứa trẻ là ai?"

"Không biết."

Đây là phản ứng nên có của người bình thường sao? Phó Thần, kẻ có liên quan trong chuyện này cũng quá bình tĩnh nhỉ?"Sao cậu biết nhóc con là con của cậu chứ? Có phải là người ta đã lầm hay không, đã gửi sai nơi chăng?"

Trầm ngâm một lát, ánh mắt vắng vẻ của anh trở nên âm u "Không sai đâu, nó là con tớ."

"Cậu đã từng đi xét nghiệm DNA chưa?"

"Không cần xét nghiệm."

"Không xét nghiệm sao cậu lại biết, có lẽ..."

"Đương nhiên là tớ biết." Anh nhìn về phía phòng bếp, cuối cùng khối thịt nhỏ cũng đã nín khóc, bảo mẫu đang dỗ cho bé con uống sữa tươi.

Nghe chừng khối thịt nhỏ kia dường như đói bụng cả một ngày, bảo mẫu vừa cho ăn vừa cúi đầu dỗ dành bé con.

Cha con liền tâm?

"Được rồi! Cậu xác định thực sự là của cậu là được rồi" đương sự đã khẳng định như vậy, anh cũng chẳng nói thêm gì được nữa. "Nhưng cậu không thấy rằng tất cả chuyện này đều rất vớ vẩn sao? Làm gì có người phụ nữa nào lại mang con của mình vứt cho người khác chăm sóc cơ chứ? Liệu có phải là... là Shena làm hay không?"

"Cho dù đúng như thế thì sao?"

"Ách?" Nhưng nếu không phải thì sao?

"Đã là con của tớ thì là của tớ, cho dù có âm mưu gì đi nữa cũng không thay đổi được sự thật này."

Cũng đúng, nếu anh là Shena, trong tay đã nắm giữ Phó Thần Cương lại có con trai ruột, nhất định sẽ không tùy tiện mà giao con cho Phó Thần Cương, “ép Thiên Tử làm chư hầu”, đây mới là biện pháp tốt nhất.

Bà bảo mẫu Quách lúc này ôm bé sơ sinh khóc cả một ngày mệt đã ngủ thiếp đi vào phòng khách, bé con vừa uống xong bình sữa thứ hai, có thể thấy được cu cậu thật sự đói chết, mà cũng mệt muốn chết đi rồi.

Phó Thần Cương vừa buông chai bia trong tay ra, đi đến bên cạnh bảo mẫu.

"Bà làm thế nào mà dỗ được đứa nhỏ vậy? Tôi nghe thấy tiếng khóc của nó cũng đã khàn rồi." Bà Quách tuy biết người đàn ông trước mắt này có khí chất bất phàm, nhưng vì không biết dỗ trẻ con thế nào nên mới tìm đến bà, nhưng bà vẫn không nhịn được mà nói vài câu.

"..."

"Tôi dỗ đứa nhỏ uống sữa xong rồi. Khóc cả một ngày, đêm nay chắc chắn nó sẽ ngủ đến Chu công ôm đi cũng không muốn trả lại ngài đâu, ngài cũng hãy nghỉ ngơi cho tốt đi." Bà Quách nhìn tình trạng thảm hại của người đàn ông liền thở dài, cũng không nhẫn tâm mà trách cứ anh nữa.

"Bà... Ngày mai có đến không?"

"Đương nhiên là không được rồi! Ban ngày tôi đã giúp người khác trông trẻ rồi, gần đây một đứa nhỏ lại vừa mới mọc răng, cả ngày khóc không ngừng, làm sao đến đây được?"

Phó Thần Cương trầm ngâm một chút."Tôi sẽ trả gấp đôi giá tiền cho bà."

Bà Quách xua xua tay."Chàng trai à, có rất nhiều chuyện không thể dùng tiền để cân nhắc, cũng không thể dùng tiền để tính toán, đối với hai đứa trẻ này là trách nhiệm, không thể bởi vì ngài trả tiền lương tương đối cao mà bỏ bọn họ để chạy tới nhà ngài được. Việc này nếu truyền ra ngoài, tôi còn làm người được sao?"

Hai người đàn ông nhìn nhau một cái, bà Quách lại nói tiếp: "Hay là cậu mang đứa nhỏ tới nhà của tôi, tôi sẽ trông nom đứa nhỏ này cùng với hai tiểu quỷ kia luôn! Phí bảo mẫu sẽ tính rẻ đi một chút, đứa nhỏ có có bạn chơi cùng bên cạnh cũng sẽ phát triển được tốt hơn."

Biện pháp này đúng là không có gì sơ suất. Thạch Dự Thạc gật gật đầu, cảm thấy lúc này không còn cách nào có thể tốt hơn nữa.

"Không, tôi muốn một bảo mẫu có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho nó kia."

"Ấy, tôi vẫn sẽ toàn tâm toàn ý để chăm sóc đứa nhỏ mà!"

"Ý tôi là, đảm nhiệm tất cả chức năng của một bảo mẫu."

"Hả?"

"Sống ở bên cạnh, bao ăn bao ở, còn được trả thêm tiền trợ cấp, nhưng công việc duy nhất chính là phải chăm sóc đứa nhỏ thật tốt."

Nghe qua, công việc này chẳng phải giống như là việc của bà chủ hay sao?

Làm nghề bảo mẫu đã mười mấy năm, bà Quách cũng đã sớm gặp được những điều kỳ lạ nhưng không thể trách, dạng gia đình nào bà cũng đã từng gặp, nhưng bà là người sẽ không vì chút ngon ngọt ấy mà động tâm.

Công việc bảo mẫu chuyên trách nhìn qua thì có vẻ đơn giản thoải mái, nhưng áp lực lại lớn kinh người, cho dù có dạy dỗ đứa nhỏ nghiêm ngặt đi chăng nữa, cũng không phải do mình sinh ra. Hơn nữa, sau khi đứa nhỏ lớn lên sẽ có chính kiến của mình, khó mà dạy dỗ nghiêm khắc được, cũng không dễ dàng giống như thoạt nhìn bên ngoài như vậy.

Nhưng một công việc như vậy lại rất thích hợp với những cô gái trể tuổi có chút mơ tưởng được bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng.

Bảo mẫu liếc mắt nhìn sang người đàn ông rồi thở dài, đối phương đã cố chấp như vậy, bây giờ bà có nói cái gì cũng không được nữa rồi."Thôi được! Để tôi giới thiệu bạn của tôi cho ngài, tôi quen biết với bà ấy cũng đã lâu rồi, so với tôi bà ấy còn nhiệt tình hơn. Gần đây đứa nhỏ mà bà ấy vẫn trông vừa mới được cho đến vườn trẻ, bà ấy rảnh rỗi đến mức sắp bị khùng, ngài thuê bà ấy là thích hợp nhất rồi."

"Vậy thì phiền bà giúp cho nhé."

Bảo mẫu định giao bé con trong tay cho Phó Thần Cương, theo bản năng anh vươn tay ra, liếc mắt nhìn khối thịt tròn tròn đang ngáy ò ó o một cái sau đó liền thất thần tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Bà Quách đã hơn bốn mươi tuổi thấy anh không có định tiếp nhận, cũng nhìn thấy thần sắc kỳ quái của anh, cũng không nói thêm gì nữa, lại ôm đứa trẻ vào lòng một lần nữa."Tối hôm nay đứa nhỏ ngủ ở đâu?"

"Ở phòng của khách."

Bảo mẫu nhăn mày lại, "Ngài đã mua giường trẻ con chưa?"

"Chưa mua."

"Vậy thì hôm nay ngày hãy để cho nó được ngủ cùng với ngài trước đã. Nếu nửa đêm đứa bé tỉnh lại thì còn có người để chăm sóc cho nó."

Phó Thần Cương thở dốc vì kinh ngạc, "Nửa đêm đứa bé sẽ tỉnh lại sao?"

"Đương nhiên... À, có thể sẽ là thường xuyên đấy..." Bảo mẫu nhìn thấy sắc mặt anh chợt biến đổi lớn, lại vội vàng an ủi, "Nhưng mà hôm nay thì chắc chắn là sẽ không đâu. Khóc cả một ngày, nó mệt muốn chết rồi, chỉ cần đừng để có âm thanh phát ra quá lớn đánh thức nó, nó sẽ không tỉnh lại đâu."

Nhưng từ nay về sau thì sao? Vừa nghĩ đến đây, Phó Thần Cương không khỏi nổi cơn nhức đầu, chỉ hy vọng người bảo mẫu chuyên trách có thể đến sớm một chút, như vậy anh mới có thể khôi phục việc làm ăn và nghỉ ngơi như bình thường sớm một chút, mà đi làm cũng được an tâm.

Thừa dịp bảo mẫu ôm bé con vào căn phòng trống, Thạch Dự Thạc không kìm nổi liền hỏi anh "Sao cậu không nhờ Tâm Lôi giúp cho?"

Thay đổi xong bộ đồ mặc nhà sạch sẽ, Phó Thần Cương hừ lạnh một tiếng, "Cô ấy có khả năng này sao?"

Suy nghĩ một lúc, quả thực Thạch Dự Thạc cũng không sao tưởng tượng được bộ dáng Tưởng Tâm Lôi vốn sống an nhàn sung sướng lại đi xi ỉa xi đái cho khối thịt nho nhỏ này, dáng điệu bế đứa nhỏ chẳng hề thích thú, so với Phó Thần Cương còn khó chịu hơn."Vậy là đứa nhỏ này cũng không phải là của Tâm Lôi và cậu hả?"

"Có đứa nhỏ, cô ấy càng có thể quang minh chính đại bắt tớ phải cưới cô ấy vào cửa, sẽ không lén lút như vậy đâu."

“Đúng thế, vậy thì... Tâm Lôi vẫn chưa biết sự tồn tại của nhóc con này phải không?"

"Ừ."

Thạch Dự Thạc thở dốc ra vì kinh ngạc, tiếng nói phát ra nghe khàn khàn, "Tớ đoán chừng Tưởng đại tiểu thư thế nào cũng nổi cơn thịnh nộ khá lớn đấy nhỉ?" Bên cạnh bạn trai tự nhiên mọc ra một đứa trẻ con, người phụ nữ bình thường cũng còn tức giận nữa là...

"Cô ấy phát cáu cái gì chứ? Đây là con của tớ, tớ cũng không nhờ cô ấy chăm sóc nó đến nửa lần." Tương lai cũng sẽ như thế.

"Nói thì nói như vậy thôi, dù sao... cậu vẫn là bạn trai của cô ấy cơ mà?"

"Thế thì đã sao? Đây là con của tớ, phụ nữ muốn gả cho tớ, tốt nhất, trước tiên là phải hiểu được điều này."

"Nhưng không phải mẹ đứa nhỏ mẹ đã nói một năm sau sẽ đón nó về mà ?"

Từ lỗ mũi thở phì ra mhột hơi, Phó Thần Cương liếc xéo mắt sang người bên cạnh một cái, " Đây - là - con - của - tớ, tớ có nói là cô ta có thể mang đứa nhỏ đi không?"

Thạch Dự Thạc lắc đầu, chọc rồng chọc hổ, không hiểu vì sao cô gái kia lại không chịu đi hỏi thăm một chút, sao lại chọc vào Phó Thần Cương này... Ách, nói như vậy cũng không đúng, phải nói là, cô gái này sinh con với ai không sinh, lại đi sinh con với người đàn ông máu lạnh không có tình cảm, không biết nhỏ lệ này cơ chứ?

Xem ra, tương lai thế nào cũng sẽ xảy ra trận đánh ác liệt rồi.

Quán con Cò trong phòng chát, có ba Cò mẹ hẹn thời gian lên mạng để chia sẻ tâm sự.

"Em... lên rồi." Cò nhỏ màu lam nói.

"Em cũng thế." Cò lớn màu nâu cũng nói.

"Như vậy là được rồi, chị em nhóm mình làm tốt lắm!" Vị thứ ba là Cò lớn màu đỏ.

Cò nhỏ màu lam nhìn Cò lớn màu đỏ đứng trên tấm ván bắt đầu cào rầm rầm trên mặt ván, nói cái gì mà phải thực hiện nam nữ bình đẳng, phụ nữ chịu trách nhiệm sinh con, đàn ông chịu trách nhiệm nuôi con... Kiểu nói này một chữ cô cũng không chấp nhận được, trong đầu cô vẫn hiện lên khuôn mặt cục cưng bày ra vẻ vừa vô tội vừa hồn nhiên.

Nước mắt như hạt đậu lớn từng giọt, từng giọt đang lăn xuống, cô biết nhất định bản thân sẽ hối hận, nhưng cô vẫn phải làm như vậy.

Bởi vì, đúng như lời nói của chị cả trong nhóm, lại còn có hai cò mẹ khác nữa cũng nói thế, với tình hình của cô thì giao cục cưng cho cha nó chăm sóc thì sẽ tốt hơn.

"Em thấy có lẽ nên đón cục cưng trở về thì tốt hơn..."

"Làm sao phải đón nó trở về? Em điên rồi phải không?"

"Nhưng mà... em rất lo lắng !"

"Có cái gì mà phải rất lo lắng? So với ở bên em, bé con ở lại nhà người đàn ông kia sẽ tốt hơn nhiều."

"Nhưng mà, ít nhất ở bên em, em còn biết hôm nay nó có ăn no không, có ngủ đủ không, có khỏe mạnh cường tráng không... Mang thai mười tháng mới sinh ra đứa nhỏ, đến hôm nay lại để rời khỏi mình, các chị ở vị trí của em mà xem, chẳng lẽ lại không đau lòng hay sao?"

Hình ảnh yên tĩnh một chút, ba phụ nữ, ba loại biểu tình, chung một loại suy nghĩ.

"Em đừng nghĩ nhiều nữa." Ngày thường Cò lớn màu nâu vẫn được coi là trung tâm lên tiếng an ủi cô, "Không phải em nói sẽ cố gắng để dành tiền đó sao? Bây giờ hãy nhanh chóng bồi dưỡng thân thể cho tốt đã, rồi ra ngoài làm việc, chờ tình hình kinh tế tốt lên một chút là có thể nhận cục cưng trở về..."

Cái mũi hít hít, Cò nhỏ màu lam gật gật đầu, "Vâng..."

Cò lớn màu đỏ lúc này cũng không còn khí thế bức người, nhân cơ hội đổi sang đề tài khác, "Ách, tuy chúng ta làm như vậy, nhưng mọi người có cảm thấy chúng mình làm như thế liệu có phải sẽ nhanh chóng bị bắt lại hay không

"Sẽ không đâu!"

"Sẽ không đâu!"

Cò nhỏ màu lam và Cò lớn màu nâu, hai người trăm miệng một cùng nói.

"Hả? Vì sao?" Cò lớn màu đỏ hỏi đầy nghi hoặc.

Cò nhỏ màu lam ấp úng nói: "Với anh ta mà nói, em hoàn toàn quá bé nhỏ, sự tồn tại là không đáng kể, làm sao anh ấy có thể nhớ em được?"

"Nói em ngốc nghếch, nhưng em đúng là ngốc thật đấy!" Cò lớn màu đỏ lại bắt đầu lải nhải, "Rõ ràng đây cũng chỉ là người yêu của mối tình đầu mà thôi, đâu phải cố chấp đến mức như vậy? Em nói thông cảm với người ta còn chưa tính, sao lại còn có thể đến mức sinh ra cho người ta đứa con nữa chứ?"

"Khi đó trong đầu em không biết bị nhét cái gì vào nữa..."

"Em thật sự đều không nhớ rõ cái gì hết à?"

"Vâng... Chỉ có một chút ấn tượng thôi..."

"Cái gì?"

"Nhìn anh ấy thật thương tâm, lại còn khóc nữa, cho nên em mới ôm chặt lấy anh ấy, nghĩ muốn cho anh ấy một chút an ủi, không ngờ... Không ngờ..."

Không ngờ rằng, chẳng những cho anh sự an ủi mà còn cho anh cả thân mình, đến mức sinh cả đứa nhỏ cho anh nữa.

"Cũng chỉ là một đêm phong lưu, sao em không bỏ đứa nhỏ đi?"

"Chị hỏi em ư?" Cò nhỏ màu lam cười khổ, "Vậy các chị thì sao? Lúc đó chẳng phải mọi người đều nói giống nhau đó sao? Cho dù cha đứa bé là một người đàn ông xa lạ, nhưng đứa nhỏ là của mình! Bỏ đi không nỡ..."

"Em thật yếu đuối..." Không biết Cò lớn màu đỏ ở đó lại làm loạn điều gì, khó chịu nói, "Không nói nữa! Cắt."

"Em rất dịu dàng." Cò lớn màu nâu không nhịn được lên tiếng: "Có thể được làm cục cưng của em, đứa nhỏ đó thật sự rất hạnh phúc."
 
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom