• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Anh hùng trở về (1 Viewer)

  • Chương 27-31

Chương 27: Dâng lên tận cửa

Sau khi Bạch Chấn Dương và Bạch Tam Diệp ngông nghênh rời đi, nước mắt Hạ Hiểu Y mới rơi xuống.

Một cô gái trẻ đang trong độ xuân thì bị bắt nạt đến mức này thực sự là quá kinh khủng, đáng căm phẫn.

Các học sinh trong lớp bắt đầu lên tiếng bất bình, nhưng khi đối mặt với Bạch Tam Diệp vô cùng mạnh mẽ, bọn họ lại đều câm như hến, không ai dám đứng ra.

Thật ra cũng không thể trách bọn họ, lấy thân phận người thường đi khiêu khích võ giả Nguyên Lực thì có khác nào tự tìm cái chết?

Thiệu Quyên kéo Hạ Hiểu Y ra khỏi lớp, thấp giọng nói: “Hiểu Y, có lẽ chuyện này không dễ giải quyết đâu. Nhà Bạch Chấn Dương có quyền thế rất lớn trong hệ thống giáo dục tỉnh lỵ Ninh Châu, vậy nên cô khuyên em hãy nhờ người đàn ông đã giúp em lần trước giúp thêm lần nữa…”

Là giáo viên chủ nhiệm, đương nhiên Thiệu Quyên hiểu rõ toàn bộ quá trình Hạ Hiểu Y bị “giam lỏng”, cô ấy tức giận với Tống Viễn Đông coi trời bằng vung, đồng thời cũng rất khâm phục người đàn ông trẻ tuổi từ trên trời rơi xuống đó.

Nếu anh đồng ý ra tay, dùng vũ lực để giải quyết chuyện này, có lẽ có thể xoay chuyển tình thế.

Nhớ lại ánh mắt Bạch Chấn Dương và Bạch Tam Diệp nhìn mình, Thiệu Quyên không khỏi cảm thấy ghê tởm trong lòng.



Một tiếng sau.

Lâm Nhiệm ngồi trên ghế sô pha, nghe Thiệu Quyên thuật lại những gì xảy ra trong lớp, trên mặt anh không có biểu cảm gì, không nhìn thấu trong lòng anh đang nghĩ gì.

Lúc đầu Hạ Hiểu Y còn hơi lo lắng, nhưng khi về đến nhà, nhìn thấy Lâm Nhiệm, tất cả lo lắng trong lòng đều tan biến, thay vào đó là cảm giác an toàn mãnh liệt.

“Hiểu Y, em cứ yên tâm để anh hai giải quyết chuyện này giúp chúng ta đi”, Hạ Thiên Kỷ kéo tay Hạ Hiểu Y, dịu dàng nói.

Cô đang mặc quần áo thể thao rộng rãi, lúc nãy cô đã đấu với Lâm Nhiệm rất lâu, bị người không biết thương hoa tiếc ngọc kia ném rất mạnh, mông sưng hết lên rồi.

Nhưng Hạ Thiên Kỷ không hề chùn bước, cô biết nếu muốn nâng cao thực lực một cách nhanh chóng thì không có tư cách để kêu khổ kêu mệt.

“Thật là,không ng ờ chúng tôi đã sắp rời khỏi Bắc An rồi mà vẫn có kẻ không có mắt tìm đến tận cửa”, Lâm Nhiệm thẳng thắn phân tích và đưa ra kết quả, hời hợt nói: “Xem ra nhà tên Bạch Chấn Dương này có quan hệ rất thân thiết với người trong hệ thống giáo dục tỉnh lỵ, chỉ là không biết tại sao gia đình đã có quan hệ đến thế rồi mà lại sắp xếp cho cậu ta đến học ở Bắc An?”

Thiệu Quyên lo lắng hỏi: “Anh Lâm, chúng ta phải làm sao bây giờ? Mấy tên côn đồ Bạch Chấn Dương đưa đến có vẻ rất lợi hại, nghe nói bọn họ là người nhà họ Bạch ở Ninh Châu”.

“Nhà họ Bạch ở Ninh Châu?”, mắt Lâm Nhiệm loé sáng.

Ở Ninh Châu có rất nhiều gia đình họ Bạch, nhưng có thể dùng cụm từ “nhà họ Bạch ở Ninh Châu” để gọi thì chỉ có một gia tộc mà mọi người đều biết đến.

“Không cần lo”, Lâm Nhiệm giấu ánh sáng lóe lên trong mắt đi, cười nhẹ nói: “Tối nay tôi sẽ qua đó cùng Hiểu Y và Thiên Kỷ, cô Thiệu cứ ở nhà chờ tin đi”.

Thiệu Quyên gật đầu, nhưng trong mắt vẫn đầy lo lắng, dù sao nếu gia đình Bạch Chấn Dương là chức sắc ở tỉnh lỵ, vậy có thể cuộc trả thù sau đó sẽ kéo dài vô tận. Vũ lực chỉ có thể trấn áp được nhất thời, nhưng sau này thì sao? Đến khi Hạ Hiểu Y vào được đại học Ninh Châu, liệu đối phương có còn tiếp tục gây sự nữa không?

Thiệu Quyên cắn môi suy nghĩ, sau đó cất lời: “Anh Lâm, tôi đi cùng mọi người đi, dù sao nếu sau này đội giám sát có điều tra thì tôi cũng có thể làm nhân chứng”.

Lâm Nhiệm rất khâm phục Thiệu Quyên, anh nói với vẻ nửa đùa nửa thật: “Được, cảm ơn cô Thiệu, nhưng nếu đến lúc đó tôi có ra tay hơi nặng… Tốt nhất cô Thiệu hãy chuẩn bị tâm lý trước đi, mong rằng khi ấy cô sẽ không tránh xa tôi”.

Tối nay khả năng cao sẽ đổ máu.

Lúc này Hạ Hiểu Y xen vào, cô nhóc nghiêng đầu nói: “Anh rể, anh đang tán cô giáo em đấy à?”

Lâm Nhiệm nhìn Hạ Thiên Kỷ, lập tức ho khan, còn Hạ Thiên Kỷ thì nhéo em gái mình: “Con bé này, cô giáo đang ở đây, đừng có nói linh tinh”.

Nhưng Thiệu Quyên lại đỏ mặt xua tay: “Không sao, Hiểu Y vẫn luôn hài hước như vậy”.

Thực ra chiều hướng của sự việc ngày hôm nay hơi nằm ngoài dự đoán của Thiệu Quyên, cô ấy cứ tưởng Lâm Nhiệm và Hạ Thiên Kỷ sẽ vô cùng tức giận, nhưng bây giờ xem ra tình huống tương tự không chỉ không xảy ra mà người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai này còn tỏ ra rất ung dung, dường như nắm chắc phần thắng, rốt cuộc lý do là gì đây?

Nhưng bất kể thế nào, sự thoải mái ung dung của Lâm Nhiệm cũng khiến sự tự tin trong lòng Thiệu Quyên tăng lên rất nhiều.

Nhưng lúc này Lâm Nhiệm lại đang cười khẩy trong lòng, thầm nghĩ: “Nhà họ Bạch Ninh Châu? Đúng là đã lâu không gặp rồi”.



Bảy giờ tối, Bạch Chấn Dương đang uống rượu trong phòng khách với Bạch Tam Diệp, nhưng vừa nhìn là biết cậu ta đã chờ đến mức có hơi mất kiên nhẫn.

“Sao Hạ Hiểu Y còn chưa tới? Đúng là không biết điều, xem ra cô ta thật sự định học lại một năm rồi!”, Bạch Chấn Dương cười mỉa mai: “Tiếc là có tôi ở đây, cho dù cô ta có học lại mười năm cũng đừng nghĩ đến việc vào được đại học!”

Đối với một số người, việc thay đổi vận mệnh của người khác là điều rất dễ dàng, mà Bạch Chấn Dương cũng đã quen với điều này.

Bạch Tam Diệp cười khà hút thuốc, trong mắt hiện rõ vẻ háo sắc: “Cô nhóc đó đúng là rất đẹp, rất xứng đôi với cậu chủ”.

Bạch Chấn Dương cười bảo: “Anh Tam Diệp, chị gái của Hạ Hiểu Y được mệnh danh là mỹ nhân số một thành Bắc An đấy. Anh không muốn thử xem cảm giác chơi mỹ nhân số một sẽ thế nào à?”

Bạch Tam Diệp nghe vậy thì sáng mắt lên: “Cũng không phải không thể, nhưng ban đầu bố cậu sắp xếp cho cậu đến Bắc An học là để cậu khiêm tốn hơn, không biết liệu lần này chúng ta có khiến ông ấy không vui không nữa”.
Chương 28: Đến Bắc An

“Quan tâm đến ông ấy làm gì, ngày nào bố tôi cũng thận trọng kỹ càng, sống như vậy rất mệt mỏi, tôi không muốn giống như ông ấy”, Bạch Chấn Dương khinh thường nói, sau đó uống cạn ly rượu trong tay, nhìn thời gian xong vẻ mặt lại tối sầm.

“Tôi cho Hạ Hiểu Y thêm một tiếng nữa, nếu trong một tiếng này mà cô ta không đến thì cho dù ngày mai cô ta có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng không tha cho cô ta nữa đâu”, Bạch Chấn Dương lạnh lùng nói.

“Sao phải đợi đến ngày mai?”, Bạch Tam Diệp cười nhẹ nói: “Hay là tối nay chúng ta đi gặp mỹ nhân số một Bắc An đi”.

“Được, tôi cũng không chờ được nữa rồi”, Bạch Chấn Dương cười khà khà, trong mắt là vẻ háo sắc: “Anh Tam Diệp, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng chơi vui vẻ”.

Nhưng lúc này điện thoại Bạch Tam Diệp lại đổ chuông.

Nhìn thấy số điện thoại gọi tới, Bạch Tam Diệp lập tức đứng dậy, bấm nút nghe rồi nói: “Bà chủ, tôi đang ở bên cạnh cậu chủ”.

Người gọi là mẹ của Bạch Chấn Dương, Trình Lộ Hàm!

“Tam Diệp, ông giải quyết giúp Chấn Dương chuyện của nó nhé. Ngoài ra, cháu trai Trình Thanh Dương của tôi cũng đến Bắc An rồi, chắc hai tiếng nữa sẽ đến chỗ ông. Ông dẫn theo vài võ giả cao cấp đến gặp nó nhé, xem có giúp được gì cho nó không”.

“Cậu Thanh Dương cũng tới rồi ạ? Vâng, bà chủ yên tâm, Tam Diệp nhất định sẽ dốc hết toàn lực”, Bạch Tam Diệp nhoẻn miệng nở nụ cười tự tin: “Nghe nói Tông sư Bắc An Hàn Hà Duyên gần đây bị một người có thực lực đánh bị thương, thành phố Bắc An hiện giờ đã không còn ai có thể đe doạ được tôi nữa rồi”.

“Được, sau khi xử lý xong chuyện này, ông đưa Chấn Dương về Ninh Châu nghỉ hè nhé”, Trình Lộ Hàm nói rồi than vãn: “Thật sự không biết bố Chấn Dương nghĩ thế nào mà lại đưa thằng bé tới nơi nghèo nàn này, để con phải chịu biết bao tủi nhục”.

Nói xong bà ta cúp máy, hiển nhiên rất không hài lòng với người chồng Bạch Thủ Ninh của mình.

Thực ra Bắc An không phải “nơi nghèo nàn”, nó là một thị trấn biên phòng quan trọng của Đại Hạ. Rất nhiều năm trước đây, nhờ vào giao dịch giữa Haider và Rawls, nền kinh tế của Bắc An thậm chí có một lần đứng thứ hai toàn tỉnh Liêu Giang, chỉ sau Ninh Châu. Điều này thực sự hiếm có ở năm tỉnh phía Bắc được biết đến với ngành công nghiệp nặng.

Tuy nhiên, trong những năm gần đây, do Haider liên tục gây rối ở biên giới Đại Hạ, xích mích giữa hai nước không ngừng tăng thêm, vậy nên quan hệ thương mại cũng gần như ngừng hẳn, dưới tình hình này, địa vị kinh tế của Bắc An cũng thực sự giảm đi đáng kể.

Ban đầu Bạch Thủ Ninh đến với Trình Lộ Hàm có thể coi là sự kết thông gia mạnh mẽ của hai gia tộc quyền lực của tỉnh Liêu Giang. Nhưng hơn mười năm nay, sau khi mấy người lớn tuổi trong hai gia tộc qua đời, dù là nhà họ Trình hay nhà họ Bạch thì địa vị cũng có phần sa sút, nhưng yếu trâu còn hơn khoẻ bò, bọn họ vẫn rất có tiếng nói ở Ninh Châu.

Bạch Chấn Dương cũng nghe rõ cuộc đối thoại của họ, anh ta hơi ngạc nhiên: “Anh họ háo sắc của tôi cũng tới Bắc An rồi hả? Chẳng phải anh ta đang bận tranh giành tài sản gia đình sao? Thế mà vẫn còn tâm trạng lo việc ở Bắc An à?”



Cùng lúc đó, xe của Trình Thanh Dương đang chạy trên đường cao tốc từ Ninh Châu đến Bắc An.

“Ha ha, đến khi giải quyết xong chuyện này, để xem Tống Tử Viện kia còn từ chối mình thế nào nữa”, Trình Thanh Dương ngồi ở hàng ghế sau, cười nói tiếp: “Nhà họ Tống ở Bắc An này khá có thế lực trong việc buôn bán với nước ngoài, nghe nói bây giờ đã tiến vào ngành khai thác Nguyên Tinh rồi, miếng thịt vừa béo vừa đẹp này đúng là khiến người khác không thể cưỡng lại được”.

Người ngồi ở ghế lái phụ là một người đàn ông trung niên mặc đồ Đường, ông ta xoay chiếc vòng trong tay, hỏi: “Thanh Dương, cậu định kết hôn với Tống Tử Viện đấy à?”

“Thật ra với gia thế và điều kiện bản thân của Tống Tử Viện, kết hôn cũng không phải không thể, miễn cưỡng có thể so sánh được với tôi, nhưng tôi vẫn còn trẻ, vẫn muốn chơi thêm vài năm nữa”, trong mắt Trình Thanh Dương hiện lên dáng người lồi lõm điện nước đầy đủ của Tống Tử Viện, anh ta lắc đầu: “Huống hồ bây giờ tôi còn đang phải tập trung giành lấy vị trí ghế người thừa kế gia tộc đời này. Chú Hồ, đến lúc đó chú phải giúp tôi chèn ép người anh họ kia của tôi đấy nhé”.

Người đàn ông trung niên nhìn chiếc vòng tay, cười đáp: “Thanh Dương, Hồ Uy Bưu tôi chỉ giỏi đánh đấm. Nói thật, nếu tôi phải tham gia vào cuộc tranh giành quyền thừa kế của gia tộc như cậu thì không thể nào còn sống ở nhà họ Trình được tới giờ này”.

Trình Thanh Dương nhướng mày, dường như không hài lắm với đáp án này lắm, giọng điệu anh ta cũng trở nên hờ hững hơn: “Tuy nói như vậy nhưng anh họ tôi đã âm thầm thu nạp được rất nhiều cao thủ. Chú Hồ, nếu anh họ tôi muốn dùng thủ đoạn khác thường để chiến thắng thì chú có tự tin có thể ngăn chặn được anh ta không?”

“Thủ đoạn khác thường” mà Trình Thanh Dương nói đương nhiên là ám chỉ “có thể anh họ sẽ giết anh ta”.

“Bất kể thế nào tôi cũng sẽ bảo vệ cậu chu toàn, đây là lời tôi đã hứa với bố cậu”, Hồ Uy Bưu nhàn nhạt nói.

Lúc này dường như ông ta cảm nhận được điều gì đó bèn hạ kính xe xuống, nhìn lên bầu trời.

Có tiếng ầm ở nơi xa bị gió đêm truyền tới, sau đó tiếng ầm càng lúc càng lớn, đến nỗi tiếng động cơ của xe hơi cũng không còn nghe rõ.

Trình Thanh Dương nhìn rồi bảo: “Có máy bay trực thăng đang bay về hướng Bắc An, có vẻ không chỉ là một chiếc, là máy bay quân sự à?”

“Không nhìn rõ”, Hồ Uy Bưu lắc đầu: “Nhưng do mối quan hệ căng thẳng với Haider, mấy thành phố phía Bắc đã cấm dùng máy bay trực thăng dân dụng rồi”.

Đáp án đã quá rõ ràng.

“Vậy thì kệ đi, chúng ta cũng không có quan hệ gì với quân đội”, Trình Thanh Dương bật cười: “Dù sao chúng ta đến đây cũng chỉ để tán gái thôi”.

“Chúng ta đi nhanh hơn đi”, Hồ Uy Bưu chuyển chủ đề.

Nét mặt ông ta hơi nặng nề, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng, nhưng chính ông ta cũng không rõ cảm giác này từ đâu tới!
Chương 29: Tới nơi

Bạch Tam Diệp đặt điện thoại xuống, bảo: “Bà chủ nói khoảng hai tiếng nữa cậu Thanh Dương sẽ tới đây”.

Bạch Chấn Dương cười tinh nghịch: “Có thể khiến anh họ tôi xuất hiện chắc chắn là vì ở đây có người đẹp, biết đâu anh ta lại đến vì Hạ Thiên Kỷ. Anh Tam Diệp, chúng ta phải tranh thủ thời gian, lỡ đâu anh họ tôi hái bông hoa Hạ Thiên Kỷ này trước là anh đến nước cũng chẳng còn mà húp đâu”.

Bạch Tam Diệp sờ cái đầu trọc của mình, cười toe toét, trong nụ cười còn có vẻ tàn nhẫn: “Hai tiếng đủ để làm rất nhiều việc, nhưng nếu cậu Thanh Dương cũng nhằm vào Hạ Thiên Kỷ thì tôi cũng không thể không nhường cho cậu ấy được”.

Sau đó Bạch Tam Diệp nói với một thuộc hạ của mình: “Chuẩn bị xe đi, dẫn theo tất cả mọi người, bây giờ tôi và cậu chủ sẽ ra ngoài”.

Mà trong đầu Bạch Chấn Dương đã hiện lên đầy cảnh tượng hành hạ Hạ Hiểu Y thế nào, nghĩ đến đây, anh ta nhếch môi nở nụ cười đắc ý.

Nhưng vừa mở cửa, bọn họ đã phát hiện ba nữ một nam đang đứng ở cổng biệt thự.

“Hạ Hiểu Y đến rồi”, mắt Bạch Chấn Dương sáng lên, ánh mắt tự động bỏ qua Lâm Nhiệm, sau đó cậu ta kéo Bạch Tam Diệp lại: “Anh Tam Diệp, anh nhìn người áo đen kia đi, đó chính là Hạ Thiên Kỷ”.

Hôm nay Hạ Thiên Kỷ mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, bóng đêm lướt trên những đường cong duyên dáng của cô, cho dù không trang điểm thì khuôn mặt cô cũng vô cùng xinh đẹp, tuy không ăn mặc cầu kỳ nhưng lại khiến người ta có cảm giác đây chắc chắn là công chúa Hoàng gia lưu lạc chốn dân gian.

Mà Thiệu Quyên bên cạnh lại toát lên vẻ dịu dàng, ngoại hình cũng thuộc dạng hàng đầu.

Lại thêm Hạ Hiểu Y trẻ trung xinh đẹp, ba cô gái đứng cạnh nhau tạo thành một cảnh tượng rất bắt mắt.

Bạch Tam Diệp đã tự động phớt lờ Lâm Nhiệm, sau khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỷ, trong đầu gã ta lúc này chỉ toàn những cảnh tượng không dành cho trẻ nhỏ.

Bạch Chấn Dương cười khẽ: “Anh Tam Diệp, tôi chỉ cần Hạ Hiểu Y, hai người phụ nữ còn lại đều cho anh hết, thế nào?”

“Được đó”, Ánh mắt Bạch Tam Diệp lướt qua người Hạ Thiên Kỷ, trong mắt đầy vẻ xâm lược và chiếm hữu.

“Hạ Hiểu Y, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Hôm nay cô tới đây cũng đủ chứng tỏ cô rất thông minh!”, Bạch Chấn Dương tiến lên phía trước, trong mắt toàn là vẻ tự mãn: “Chỉ cần thái độ nhận sai của cô thành khẩn thì tôi đảm bảo cô sẽ được đại học Ninh Châu nhận vào”.

Thực ra chuyện tương tự thế này trước đây anh ta đã làm rất nhiều, Bạch Chấn Dương đã quá quen với việc bắt nạt và dụ dỗ các cô gái nhỏ.

Lúc này, Bạch Chấn Dương vẫn cho rằng Hạ Hiểu Y đến để “xin lỗi”.

“Các người thật sự đã… đụng tới họng súng”, Lâm Nhiệm hờ hững cất lời.

Trên thực tế, anh vốn định nói là – đang buồn ngủ mà lại có người mang gối đến!

Trước đó khi biết Hạ Hiểu Y muốn xin vào đại học Ninh Châu, Lâm Nhiệm đã thấy có chút phức tạp trong lòng, hiển nhiên là anh và Ninh Châu có chút quan hệ. Bây giờ đã sắp về lại thành phố đó một lần nữa mà lúc này Bạch Chấn Dương lại chủ động va vào họng súng, điều này xét theo góc độ nào đó có thể coi là đã giúp Lâm Nhiệm.

Ừm, anh muốn truyền tin tức về thành phố kia trước, những người rắp tâm sẽ không thể không chú ý đến tin này.

Mà nhà họ Bạch là một phương tiện truyền tin cực tốt!

Bạch Chấn Dương liếc nhìn Lâm Nhiệm, trong mắt đầy vẻ châm chọc: “Ha ha, anh vẫn còn dám tới à? Có tin bây giờ tôi sẽ khiến anh trở thành kẻ tàn phế luôn không?”

Bạch Chấn Dương vừa dứt lời đã có hơn chục vệ sĩ bao vây nhóm Lâm Nhiệm.

Đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh thế này nên Thiệu Quyên hơi lo lắng, nhưng thấy hai chị em Hạ Thiên Kỷ không hề sợ hãi thì tâm trạng cô ấy cũng dần thả lỏng.

Lâm Nhiệm nhìn chung quanh một vòng rồi cười khẩy: “Không tệ, trong này còn có tới năm cấp E, hai cấp D, bạn học Bạch Chấn Dương bày trận không hề nhỏ nha”.

Bạch Chấn Dương đắc ý nói: “Đúng thế, nếu đã biết thì tốt nhất đừng lãng phí thời gian nữa, quỳ xuống lạy tôi một buổi tối đi, biết đâu tôi sẽ tha thứ cho anh”.

Nhưng người trong ngành thì khác, Bạch Tam Diệp không thiển cận như Bạch Chấn Dương. Dù sao muốn nhìn lướt qua là biết thực lực của một người, ít nhất thực lực của bản thân cũng phải vượt qua đối phương thì mới có thể làm được điều này!

Chẳng lẽ người thanh niên này là cao thủ trên cấp D?

Trông không giống!

Theo Bạch Tam Diệp thấy, trên người chàng thanh niên này hoàn toàn không có cảm giác dao động của Nguyên Lực.

Ngược lại là mỹ nhân số một Bắc An kia, dường như có dấu hiệu dùng Nguyên Tinh để bồi dưỡng thân thể.

“Làm theo lời cậu chủ nhà tôi nói đi, nếu không…”, Bạch Tam Diệp tiến lên một bước, giọng nói lạnh lùng, khí thế trên người bắt đầu cố ý toát ra: “Nếu không cậu sẽ trở thành kẻ tàn phế, mà ba cô gái bên cạnh cậu cũng sẽ phải nhận kết cục như cơn ác mộng. Đương nhiên, có thể các cô ấy sẽ được trải nghiệm đỉnh cao khoái cảm khác”.

Bạch Tam Diệp không nhìn thấu thực lực của Lâm Nhiệm, nhưng gã ta nhìn ra được thật ra giết đối phương cũng không quá khó.

Người đàn ông này dẫn theo ba bình hoa xinh đẹp tới, chỉ cần khống chế được một trong số đó là cũng có thể khiến anh khoanh tay chịu trói được rồi.

Thiệu Quyên đứng chéo phía sau Lâm Nhiệm, cô ấy cảm nhận được rõ ràng những người xung quanh đang dùng ánh mắt không có ý tốt quan sát cơ thể mình. Nhưng đối phương có nhiều cao thủ thế này, các cô còn có thể thuận lợi lật ngược tình thế hay không?

Nhưng lúc này Lâm Nhiệm lại bỗng di chuyển.

Nói chính xác hơn là, anh chỉ tiến lên một bước rồi lại trở về vị trí cũ.
Chương 30: Một bên hoàn toàn áp đảo!

Một vệ sĩ cấp D đứng trước mặt Lâm Nhiệm đã bay vụt đi trong lúc không có bất kỳ sự đề phòng nào!

Cơ thể anh ta giống như một viên đạn, bay vụt qua cả sân rồi đâm thẳng vào cổng biệt thự.

Ầm!

Hai cánh cửa biệt thự bị hất tung, khói bụi mịt mù.

Một bên hoàn toàn áp đảo!

Xung quanh tĩnh lặng như tờ.

Vài giây sau, cao thủ cấp D ấy thử bò dậy, nhưng tay chân hoàn toàn mất đi sức lực, máu không ngừng trào ra từ miệng anh ta, trông có vẻ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Cú đá nhanh như chớp của Lâm Nhiệm khiến những vệ sĩ còn lại của nhà họ Bạch đứng hình, Bạch Tam Diệp cũng kinh ngạc hãi hùng.

Ông ta nhìn Lâm Nhiệm, hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai? Có thể một giây giết được cấp D, ở năm tỉnh phía Bắc này chắc chắn cậu không phải người vô danh!”

Đúng thế, Hàn Hà Duyên có thực lực cấp B đỉnh phong đã trở thành “cấp Tông sư” trong thành phố, được vô số người tôn sùng, địa vị rất cao, mà với thực lực Lâm Nhiệm thể hiện ra lúc này chắc chắn anh cũng nên có danh tiếng xứng tầm mới phải!

Bạch Chấn Dương vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cậu ta nói: “Anh Tam Diệp, mau đánh tên này tàn phế đi, như vậy tôi cũng được nếm thử tư vị của Hạ Hiểu Y sớm hơn, tôi nóng lòng lắm rồi…”

“Cậu im miệng cho tôi!”, Bạch Tam Diệp nổi nóng hét lên.

Bạch Chấn Dương lập tức choáng váng.

Trong ấn tượng của cậu ta, Bạch Tam Diệp luôn tôn trọng cung kính, đáp ứng mọi yêu cầu của mình, thế nhưng hôm nay gã ta uống nhầm thuốc hay sao mà lại dám quát lên với cậu ta?

Tuy nhiên khi Bạch Chấn Dương vừa định nổi đoá thì bỗng thấy hơn chục người nhảy ra từ bên ngoài vòng vây.

Tốc độ của họ cực nhanh, chỉ nhảy lên vài lần đã vững vàng đáp đất.

Những người này đều mặc chiến phục màu đen, đeo mặt nạ đen, trên cánh tay đều đeo băng tay có viết hai chữ “giám sát”.

Người đàn ông đi đầu lên tiếng, giọng nói lạnh như sương băng: “Đội giám sát đặc biệt của Bắc An tới đây thi hành nhiệm vụ! Ai cản đường, giết!”

Anh ta nói xong, trường đao trong tay đã ra khỏi vỏ.

Vụt! Vụt! Vụt!

Hơn chục thành viên trong đội đều rút trường đao ra, Nguyên Lực dâng lên khiến xung quanh trở nên cực kỳ ngột ngạt, áp bức.

Nơi đây lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc!

Không nghi ngờ gì, người tới chính là Lý Phóng Minh!

Sau khi tình cờ gặp Lâm Nhiệm lúc trước, Lý Phóng Minh nhận ra mình không thể có liên quan quá mật thiết với Lâm Nhiệm, vẫn chưa tới lúc tiết lộ thân phận của anh. Vì thế anh ta bắt đầu chú ý đến động tĩnh của Lâm Nhiệm và chị em nhà họ Hạ, muốn giúp anh giảm bớt rắc rối.

Dù sao Lý Phóng Minh đã rút lui khỏi quân đội từ bốn năm trước với thân phận Thượng uý tiền tuyến biên giới phía Bắc, mà Lâm Nhiệm trẻ tuổi này đã từng là người hướng dẫn anh ta lúc đầu.

Trong tang lễ ở biên giới phía Bắc chấn động cả nước ấy, Lý Phóng Minh đã đứng trong hàng ngũ truy điệu, tận mắt nhìn bộ xương trung thành bị chôn vùi trong núi tuyết.

Nhìn thấy đội giám sát đặc biệt của Bắc An tới, nét mặt Bạch Tam Diệp trở nên vô cùng u ám.

Ít nhất, ở một góc độ nào đó, đội giám sát đặc biệt cũng nói lên thái độ của quan chức Bắc An.

Có cơ quan bảo an can thiệp, hôm nay còn có thể có được ba người đẹp đối diện nữa không đây?

“Bỏ vũ khí xuống, lập tức rời khỏi đây!”, Lý Phóng Minh hét lên với các vệ sĩ bao vây xung quanh Lâm Nhiệm.

Tuy nhiên bọn họ chỉ nhìn Bạch Tam Diệp, không hề có ý định rời đi.

“Chúng tôi đến từ tỉnh lỵ Ninh Châu, hình như đội giám sát của Bắc An không quản được chúng tôi mà nhỉ?”, Bạch Chấn Dương cười khúc khích: “Nhà họ Bạch ở Ninh Châu của tôi từ khi nào lại sợ đội giám sát của Bắc An thế?”

Nói xong cậu ta quay đầu nói với đám vệ sĩ: “Đứng yên cho tôi, nếu ai dám sợ thì tôi lập tức đuổi kẻ đó khỏi nhà họ Bạch!”

Thấy vậy, nét mặt Lý Phóng Minh trầm xuống, anh ta lạnh lùng hừ một tiếng.

Vút!

Ánh sáng từ trường đao loé lên, máu tươi bắn ra từ người một vệ sĩ.

Một cánh tay của vệ sĩ đó lập tức bị chém rụng, hắn hét lên thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống đất.

Lý Phóng Minh lạnh lùng nói: “Coi lời tôi nói như gió thổi qua tai à? Tôi nói lại lần nữa, bỏ vũ khí xuống!”

Cực kỳ khí phách!

“Bỏ vũ khí xuống!”, những thành viên còn lại của đội giám sát đồng thanh hét lên, âm vang rung trời.

Thấy vậy, sắc mặt Bạch Chấn Dương trắng bệch.

Cậu ta không ngờ mình đã nói danh hiệu nhà họ Bạch ra rồi mà đối phương vẫn không sợ! Thậm chí còn trở nên hung hãn hơn, khiến thuộc hạ của cậu ta bị thương nặng!

Bạch Tam Diệp cũng không ngờ đội giám sát Bắc An lại cường thế đến vậy, gã ta hừ lạnh: “Các vị, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Nhà họ Bạch ở Ninh Châu chúng tôi trước nay luôn có quan hệ rất tốt với tổng bộ giám sát, vậy nên tôi mong các vị hãy giữ bình tĩnh…”

“Ông nhắc đến tổng bộ giám sát của tỉnh để uy hiếp tôi đấy à?”, Lý Phóng Minh thờ ơ nói: “Tiếc là tôi chưa bao giờ để ý đến những điều này, tôi chỉ biết các ông đang cản trở chúng tôi thi hành nhiệm vụ. Từ lúc tôi bảo các ông bỏ vũ khí xuống đến giờ đã ba phút trôi qua rồi”.

Trước đây Lý Phóng Minh ở tiền tuyến biên giới phía Bắc tắm máu giết địch, không biết có bao nhiêu vong hồn đã chết dưới đao của anh ta, cho dù người đàn ông ý chí kiên cường, giàu lòng hy sinh này đã xuất ngũ thì cũng không hề coi những cấp trên trong giới chính trị ra gì!

Nói xong Lý Phóng Minh lạnh lùng quát: “Hành động cho tôi! Kẻ nào ngoan cố chống cự, giết hết không tha!”

Giây tiếp theo, ánh sáng trắng chói mắt loé lên từ đao xuất hiện dưới bầu trời đêm.

Cùng với ánh sáng của lưỡi đao còn có cả máu bắn lên.
Chương 31: Mọi chuyện đã có tôi

Phải thừa nhận rằng ngay từ đầu Bạch Chấn Dương đã không hề coi Lâm Nhiệm ra gì, theo anh ta thấy chị em nhà họ Hạ vốn chẳng thể chạy thoát, chơi hai chị em họ chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng tình hình bây giờ đã khác!

Khi Lý Phóng Minh hạ lệnh, hơn chục đội viên tinh anh của đội giám sát đặc biệt đồng loạt rút đao, mấy vệ sĩ của nhà họ Bạch thoáng chốc đã có mấy người trọng thương.

Dù sao đội giám sát đặc biệt cũng có quyền chấp pháp, họ đã hạ quyết tâm thì sao đám vệ sĩ có thể chống lại được?

Sau khi mấy vệ sĩ ngã xuống vũng máu, những vệ sĩ còn lại lập tức rút lui.

“Mau, mau tới bảo vệ tôi!”, Bạch Chấn Dương vội vàng hét to.

Anh ta thật sự sợ hãi, hai chân đã bắt đầu run lên.

Các vệ sĩ vẫn chưa bị thương cấp tốc vây Bạch Chấn Dương ở giữa.

Bạch Tam Diệp nhíu chặt mày: “Để bảo vệ một người đàn ông mà chi nhánh giám sát Bắc An định hoàn toàn trở mặt với nhà họ Bạch ở Ninh Châu đúng không? Nếu nhà họ Bạch toàn lực trả thù, sợ rằng vị Đội trưởng này cũng không được sống dễ dàng đâu!”

Thật ra tuy nói như vậy nhưng bây giờ lòng Bạch Tam Diệp đã chìm xuống đáy vực, dẫu sao Lâm Nhiệm – người khiến gã ta không nhìn thấu thực lực vẫn chưa ra tay mà vệ sĩ nhà họ Bạch đã bị thương tới mức độ này, nếu lát nữa anh lại hùng hổ hung hãn ép bức thì gã ta và Bạch Chấn Dương còn có thể rút lui bình an vô sự nữa không?

Lý Phóng Minh rút đao, đang định nói gì đó thì lúc này Lâm Nhiệm lại vỗ vai anh ta.

“Để tôi đi”, anh nói rồi đi tới trước mặt Lý Phóng Minh.

Nhìn bóng lưng phía trước, Lý Phóng Minh nhẹ giọng nói: “Đã gần sáu năm kể từ khi anh vỗ vai tôi lần trước rồi”.

Lâm Nhiệm nghe thấy rồi lặng lẽ gật đầu, sau đó anh đưa tay đặt sau eo, nắm chặt thành nắm đấm.

Nhìn thấy động tác này của Lâm Nhiệm, ánh mắt Lý Phóng Minh lập tức trở nên nóng rực.

Bởi vì, trong quân dã chiến phía Bắc, động tác này thường là chiến sĩ xung kích làm cho chiến hữu phía sau xem.

Với ý nghĩa là tin tưởng đồng đội, mọi chuyện đã có tôi!

Mặc dù cảnh tượng trước mắt còn xa mới tới mức “xung kích”, nhưng Lâm Nhiệm nắm chặt tay đã khiến Lý Phóng Minh nhớ lại vô số ký ức.

Rõ ràng Lâm Nhiệm cũng thông qua hành động này để nói cho Lý Phóng Minh – Tôi trở lại rồi, tôi vẫn là tôi!

Đây là cách giao tiếp giữa hai cựu chiến binh Bắc Dã, đương nhiên người khác không thể hiểu, nhưng Hạ Thiên Kỷ sắp nhập ngũ lại hiểu được cảm xúc trong đó – Hạ Thiên Minh đã từng nói với cô những chuyện này.

Nhìn thấy cảnh này, hốc mắt Hạ Thiên Kỷ ươn ướt, khát vọng nhập ngũ của cô cũng càng mạnh mẽ hơn. Cô muốn bản thân trở nên mạnh hơn, mạnh đến độ không ai có thể ức hiếp được những người thân mà cô quan tâm.

Không biết vì sao cảm xúc này vừa xuất hiện, Hạ Thiên Kỷ lại bắt đầu cảm thấy bụng dưới nóng lên, sau đó luồng nhiệt này bắt đầu lan khắp tứ chi của cô.

Cô sử dụng nước Nguyên Tinh để bồi dưỡng cơ thể không lâu, vẫn còn là người mới trong việc sử dụng Nguyên Lực, nhưng lúc này cô chợt thấy dùng Nguyên Lực để đánh nhau cũng không phải chuyện gì khó.

Hạ Thiên Kỷ nhìn nắm tay mình, lúc này cô cảm thấy năm ngón tay của mình đang nóng lên, dường như luồng nhiệt nóng trong cơ thể đã không chờ được muốn đột phá khỏi bề mặt cơ thể, cô cũng không biết liệu đây có phải là ảo giác hay không.



“Nếu ông thật sự nghĩ rằng có tư cách để bàn điều kiện với tôi thì quá tự phụ rồi đấy”, Lâm Nhiệm nhìn Bạch Tam Diệp, hời hợt nói: “Cậu chủ nhà ông động tay động chân vào giấy báo nhập học của em gái tôi, ông nghĩ sao về việc này?”

“Cậu chủ nhà tôi tuổi trẻ ham chơi, vốn chỉ đùa mà thôi, vì chuyện nhỏ này mà làm ầm ĩ lên khiến hai bên cùng tổn hại thì không cần thiết đâu”, Bạch Tam Diệp nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhiệm, bắt đầu cảm thấy càng lúc càng không có tự tin: “Thế này đi, dù sao cậu cũng đã đánh bị thương biết bao nhiêu người bên chúng tôi, tôi không truy cứu chuyện này nữa, chúng ta cùng lùi lại một bước coi như hoà nhau, được không?”

“Hoà nhau?”, nụ cười của Lâm Nhiệm dần lạnh đi: “Chuyện này là chuyện mà ông nói hoà là có thể hoà được à?”

Rất hiển nhiên, nếu Lâm Nhiệm không xuất hiện thì có lẽ tối nay Hạ Hiểu Y đã rơi vào kết cục bị người khác chà đạp, mà một khi chuyện đó xảy ra, cuộc đời của cô ấy sẽ hoàn toàn thay đổi, quãng đời sau này sẽ vô cùng u tối!

Chuyện tồi tệ thế này mà chỉ một câu “hoà nhau” là có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì được sao?

“Thế các cậu muốn thế nào?”, Bạch Tam Diệp cười khẩy hai tiếng: “Nhà họ Bạch và nhà họ Trình có quan hệ thân thiết, không phải cậu không biết điều này đấy chứ? Cậu thật sự muốn đối đầu với cả hai nhân vật lớn ở tỉnh Liêu Giang sao?”

Lâm Nhiệm hoàn toàn không để tâm đến câu này, anh hờ hững nói: “Nếu muốn tôi bỏ qua chuyện này thì ông và Bạch Chấn Dương mỗi người để lại một chân coi như trừng phạt đi”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom