• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Anh hùng trở về (1 Viewer)

  • Chương 23-26

Chương 23: Tặng rượu

Một tuần sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, kết quả được công bố, điểm của Hạ Hiểu Y cao thứ hai toàn trường, đồng thời cũng lọt vào top 10 của thành phố Bắc An.

Nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì Hạ Hiểu Y sẽ sớm bắt đầu cuộc sống đại học tuyệt vời của cô ấy.

Lần này Lâm Nhiệm không nấu cơm ở nhà mà đặt một nhà hàng có vị trí quang cảnh đẹp trong khách sạn sang trọng nhất Bắc An, chuẩn bị chúc mừng cùng hai chị em.

Hôm nay Hạ Thiên Kỷ mặc một chiếc đầm màu trắng đơn giản, mặc mộc xinh đẹp, nhưng dù cô không thêm bất kỳ trang sức hay trang điểm gì thì vẫn toát lên vẻ đẹp trong sáng, xinh đẹp, dù là đôi mắt hay bờ môi, bất cứ bộ phận nào trên khuôn mặt đều hoàn mỹ đến mức khiến người ta không tìm ra được lỗi nào để bắt bẻ.

Còn Hạ Hiểu Y thì mặc quần đùi jean với áo phông đen, mái tóc dài buộc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản, trông cực kỳ có sức sống và nhiệt huyết tuổi trẻ. Hơn nữa cô nhóc đang dần trưởng thành, các đường nét trên khuôn mặt ngày càng xinh đẹp, đến trường đại học chắc chắn sẽ là hoa khôi, có lẽ vài năm nữa sẽ trở thành người đẹp vạn người mê, chưa chắc đã thua chị gái.

“Hiểu Y, em điền trường đại học nào?”, Lâm Nhiệm hỏi.

“Đại học Ninh Châu, chuyên ngành Nguyên Lực”, Hạ Hiểu Y nháy mắt: “Bây giờ em đang rất có hứng thú với Nguyên Lực”.

Địa vị của võ giả trong xã hội càng lúc càng cao, các trường đại học cũng lần lượt thành lập chuyên ngành Nguyên Lực, chuyên ngành này chủ yếu được chia thành hai hướng, một là nghiên cứu lý thuyết về Nguyên Lực, hai là tu luyện Nguyên Lực.

Những sinh viên đăng ký nghiên cứu Nguyên Lực sau khi tốt nghiệp thường làm trong các tổ chức nghiên cứu khoa học lớn và các công ty Nguyên Lực dân gian. Mà những sinh viên đăng ký tu luyện Nguyên Lực về cơ bản đều sẽ trở thành võ giả, sau khi tốt nghiệp hoặc là vào quân đội trực tiếp làm sĩ quan quân đội, hoặc là được các thế lực lớn và tập đoàn tài chính thuê với mức lương cao, tương lai tươi sáng.

Mấy năm qua, chuyên ngành Nguyên Lực cũng trở thành chuyên ngành có điểm xét tuyển cao nhất của các trường đại học.

Tuy nhiên, với điểm số và thứ hạng của Hạ Hiểu Y, được đại học Ninh Châu nhận vào là điều chắc chắn.

“Đại học Ninh Châu cũng rất mạnh về mặt này”, Lâm Nhiệm gật đầu: “Hơn nữa mấy năm nay Ninh Châu đã trở thành trung tâm kinh tế chính trị của năm tỉnh phía Bắc, lựa chọn này rất sáng suốt”.

Hạ Hiểu Y chớp mắt nói: “Đến lúc đó chị em nhập ngũ, anh rể tới Ninh Châu cùng em nhé? Khi nào chị em được về nghỉ phép là có thể thăm cả hai chúng ta luôn”.

Nói thì nói như vậy, nhưng sao nghe cứ kỳ kỳ nhỉ?

“Đến Ninh Châu? Đương nhiên là được”, Lâm Nhiệm cười đáp.

Chỉ là cả Hạ Thiên Kỷ và Hạ Hiểu Y đều không để ý thấy khi nhắc đến “Ninh Châu” lần này, trong mắt Lâm Nhiệm loé lên vẻ phức tạp được ẩn giấu rất kỹ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Kỷ hơi đỏ, bây giờ Hạ Hiểu Y cứ luôn miệng gọi anh rể, người làm chị là cô đây đã không còn quan trọng nữa rồi, chỉ cần cô nhóc này đừng suốt ngày trêu cô mông cong nữa là được.

Do có sự góp mặt của hai người cực kỳ xinh đẹp với phong cách khác nhau nên thi thoảng các khách tới ăn trong nhà hàng sẽ lại nhìn về phía này, sức hút của hai chị em nhà họ Hạ đúng là quá mạnh, đến mức khiến người khác rất khó rời mắt.

“Cậu Bạch, họ đang ở bàn kia”.

Tại một chiếc bàn gần lối vào nhà hàng, Bạch Chấn Dương đang ngồi cùng với mấy nam sinh.

Những học sinh này đều là chân chạy vặt của Bạch Chấn Dương, trong đó có nam sinh đeo kính đã nói xấu Hạ Hiểu Y với cậu ta ở địa điểm thi.

“Tốt lắm”, nhìn chị em nhà họ Hạ nói cười vui vẻ với Lâm Nhiệm, vẻ mặt Bạch Chấn Dương trở nên âm trầm.

“Trên bàn ăn cười vui vẻ như thế, đến lúc lên giường không biết sẽ còn cười thế nào nữa”, nam sinh đeo kính ngồi bên cạnh cất lời tục tĩu.

Bạch Chấn Dương lườm cậu ta một cách hằn học, sau đó gọi phục vụ tới thì thầm vài câu.

Nhân viên phục vụ gật đầu lia lịa, sau đó đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu vang, đi về phía bàn nơi Lâm Nhiệm đang ngồi.

“Thưa cô, anh chàng bên kia tặng cô một chai rượu”, nhân viên phục vụ đi tới cung kính nói với Hạ Hiểu Y: “Đây là rượu đắt nhất ở nhà hàng chúng tôi, trị giá một trăm hai mươi nghìn tiền Đại Hạ”.

Kết quả Hạ Hiểu Y nghe xong câu này lông mày xinh đẹp khẽ chau lại.

Thậm chí cô ấy còn chẳng hỏi nhân viên phục vụ là ai tặng đã nói luôn: “Không cần, trả lại người đó đi, tôi chỉ uống rượu của anh rể tôi”.

“Việc này…”, nhân viên phục vụ lộ vẻ khó xử, anh ta cũng không ngờ cô gái xinh đẹp này lại từ chối không chút nể nang gì như thế.

Xét cho cùng, chỉ từ một chai rượu vang đắt tiền này thôi cũng có thể nhìn ra được rất nhiều điều.

Một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi lại giàu đến mức dễ dàng mua được chai rượu với giá một trăm hai mươi nghìn thế này, vậy gia đình cậu ta phải giàu tới mức nào? Nhân cơ hội này làm quen với người ta, chẳng phải là chuyện rất tốt sao?

Thấy nhân viên phục vụ khó xử, Hạ Hiểu Y bèn nói: “Thế này đi, để tôi tự trả”.

Nói rồi cô ấy quay lại, nhìn thấy Bạch Chấn Dương.

Bạch Chấn Dương đã dẫn theo mấy người bạn cùng lớp đi về phía bàn này.

Từ xa cũng có thể nhìn thấy nụ cười âm trầm nham hiểm trên khuôn mặt Bạch Chấn Dương.

“Thì ra là rượu cậu ta tặng”, Hạ Hiểu Y khẽ nói, có vẻ không được vui lắm.

Lâm Nhiệm thấy thế thì cười bảo: “Hiểu Y, người theo đuổi em lần này có vẻ không thân thiện lắm”.

Đối với Lâm Nhiệm - người đã quen với việc sống chết, những học sinh ghen ghét đố kỵ cấp thấp thế này, anh thực sự không hề coi trọng.

“Hừ, em không muốn quan tâm tới cậu ta, cậu ta còn kém xa anh rể của em”, Hạ Hiểu Y bĩu môi.

Bây giờ dường như Lâm Nhiệm đã trở thành hình mẫu đánh giá đàn ông của cô ấy rồi.
Chương 24: Ngáng chân

“Hiểu Y, sao không nhận rượu của tôi?”, Bạch Chấn Dương nặn ra một nụ cười, nói với vẻ giả tạo: “Đây là rượu mừng tôi tặng cậu, chúc mừng cậu đạt điểm cao trong kỳ thi mà”.

“Cảm ơn, nhưng chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, không cần tốn kém đến vậy. Món quà này quá đắt, tôi không nhận nổi”, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hiểu Y không có cảm xúc gì, cô ấy lạnh nhạt nói: “Tôi xin nhận ý tốt của cậu”.

Rõ ràng là cô ấy không có ấn tượng tốt với Bạch Chấn Dương.

Bạch Chấn Dương mỉm cười, nhưng đôi mắt lại trở nên u tối hơn, anh ta quay đầu nhìn Lâm Nhiệm, bảo: “Không biết vị này là ai? Hiểu Y, cậu không định giới thiệu cho tôi à?”

“Đây là…”, Hạ Hiểu Y nói được một nửa, hai chữ “anh rể” còn chưa nói ra, trong mắt loé lên vẻ giảo hoạt, cô ấy sửa lại: “Đây là bạn trai mới quen của tôi, anh ấy tuyệt lắm”.

Nói rồi cô ấy kéo Lâm Nhiệm từ chỗ ngồi đứng dậy, khoác cánh tay anh, nhiệt tình nhìn Bạch Chấn Dương.

Mà nụ cười này trong mắt Bạch Chấn Dương hiển nhiên là một sự khiêu khích!

Mới quen?

Anh ấy tuyệt lắm?

Tuyệt ở mặt nào?

Phải nói rằng lời khen này của Hạ Hiểu Y thực sự rất khiến người khác phát huy trí tưởng tượng.

Lâm Nhiệm bị hành động này của Hạ Hiểu Y làm cho trở tay không kịp, anh ho khan hai tiếng rồi nói: “Chào các cậu”.

Bạch Chấn Dương nhìn Lâm Nhiệm với vẻ mặt khó coi cùng cực: “Anh là bạn trai của Hiểu Y? Tôi theo đuổi Hạ Hiểu Y lâu như vậy, không ngờ lại bị anh giành trước. Chúc mừng anh”.

Tuy miệng nói lời chúc mừng nhưng giọng điệu của cậu ta lại cực kỳ lạnh lẽo.

Lâm Nhiệm cảm nhận rõ ràng địch ý, nhưng anh chỉ khẽ cười bảo: “Cảm ơn lời chúc của cậu”.

Bạch Chấn Dương nhìn vào mắt Lâm Nhiệm: “Mong là anh có khả năng bảo vệ được Hạ Hiểu Y”.

Nói xong cậu ta lại nhấn mạnh: “Không biết lần sau gặp lại anh có còn cười được rạng rỡ thế này hay không!”

Ăn một vố cay thế này, đương nhiên Bạch Chấn Dương không còn tâm trạng ở lại ăn tối nữa, cậu ta dẫn mấy tên tay sai giận đùng đùng rời khỏi nhà hàng.

Đến khi bọn họ đi, Hạ Hiểu Y mới lè lưỡi với Lâm Nhiệm: “Anh rể, anh sẽ không trách em tự ý hành động, lấy anh làm bia đỡ đạn chứ?”

“Đương nhiên là không rồi”, Lâm Nhiệm lắc đầu, nhưng nhớ đến vẻ mặt vừa nãy của Bạch Chấn Dương, vẻ mặt anh lại trở nên lạnh lùng: “Hiểu Y, tính tình người bạn này của em không ổn, sau này phải cẩn thận hơn đấy”.

Hạ Hiểu Y cười rạng rỡ: “Em không lo, có anh rể ở đây rồi mà”.

Hạ Thiên Kỷ nhoẻn miệng cười, tuy cô không nói gì nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác an toàn, mà cảm giác này đều là do Lâm Nhiệm mang đến. Hai chị em họ sẽ không còn gặp phải chuyện bị ức hiếp như Tống Viễn Đông từng làm nữa.



Sau khi ra khỏi nhà hàng, Bạch Chấn Dương đá mạnh vài phát lên chiếc xe hơi đắt tiền của mình, cho đến khi cửa xe méo mó biến dạng nghiêm trọng mới dừng lại.

Xem ra thường ngày tên này cũng dùng nước Nguyên Tinh để nuôi dưỡng cơ thể, sức mạnh vượt xa người thường.

“Cậu Bạch, chúng ta tuyệt đối không thể tha cho hắn!”, nam sinh đeo kính nói: “Cậu xem bộ dạng của Hạ Hiểu Y đi, vừa nhìn là biết ngày nào cũng được chăm sóc tươi tắm kỹ càng, rõ ràng cô ta nên là của cậu Bạch mới…”

Nhưng cậu ta còn chưa nói xong đã nhận một cái tát thật mạnh!

“Câm miệng! Nếu còn nói lời khiêu khích tôi nữa, tôi sẽ đánh gãy chân cậu!”, Bạch Chấn Dương tức điên, cảm thấy một cái tát vẫn chưa hả giận, lại trở tay đánh cho tên đeo kính mười mấy cái nữa mới thôi.

Nam sinh đeo kính bị đánh choáng váng, ngồi dưới đất với khuôn mặt bầm dập xanh tím.

“Hạ Hiểu Y à Hạ Hiểu Y, nể mặt cô mà cô không biết điều, vậy thì đừng trách tôi cho cô rượu mời không uống lại uống rượu phạt… Tôi có hàng trăm cách để khiến cô quỳ xuống cầu xin tôi”, Bạch Chấn Dương nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ nham hiểm hung ác, sau đó cậu ta lấy điện thoại ra bắt đầu gọi.

“Mẹ, mẹ nói với bố giúp con lấy thông tin báo danh của một người”, Bạch Chấn Dương cười khẩy: “Cô ta muốn thi vào đại học Ninh Châu, nhưng con muốn cô ta không được trường nào nhận! Cô ta không biết nhà chúng ta có quan hệ trong hệ thống giáo dục tỉnh Liêu Giang!”

Đầu dây bên kia vang lên giọng của một người phụ nữ: “Để mẹ đoán xem nào, có phải là người khiến con trai mẹ không vui không?”

“Đúng, cô ta tên là Hạ Hiểu Y, cô ta không nể mặt con”, trên mặt Bạch Chấn Dương lộ rõ vẻ tàn ác.

“Tâm trạng của con trai mẹ mới là quan trọng nhất, cho Hạ Hiểu Y thi trượt chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải nói bố con biết”, mẹ Bạch Chấn Dương cười rộ lên: “Dù sao vợ của Bộ trưởng Bộ Giáo dục tỉnh Liêu Giang cũng có tiếng nói mà”.

Bạch Chấn Dương nghe thế thì hơi do dự, lại hỏi: “Nếu bố biết liệu có không vui không?”

“Ông ấy có gì phải không vui chứ? Nếu không có ông ngoại con giúp thì bố con có thể lên được chức Bộ trưởng Bộ Giáo dục à?”, mẹ Bạch Chấn Dương cười khinh thường: “Đúng rồi, mẹ bảo Bạch Tam Diệp đến giúp con, với thực lực của ông ấy, con không cần phải lo lắng gì hết”.

Bạch Chấn Dương nghe xong thì bật cười, nhưng trong nụ cười lại có phần âm hiểm: “Được đó mẹ, nếu anh Tam Diệp tới giúp con thì tốt quá rồi, con phải bảo anh ấy giải quyết giúp con một người”.
Chương 25: Không được nhận

Hai ngày sau là đến ngày công bố kết quả trúng tuyển.

Thực ra với điểm số của Hạ Hiểu Y, được nhận vào Đại học Ninh Châu là điều chắc chắn, không cần phải lo lắng gì cả.

Bây giờ ở Đại Hạ, giấy báo trúng tuyển sẽ được gửi đến trường cấp ba của các thí sinh, sau đó nhà trường sẽ phát lại cho bọn họ.

Lúc này, tất cả các học sinh tốt nghiệp đều đã ở trong lớp, chờ đợi tin vui của mình.

Lâm Nhiệm ở nhà luyện tập đối chiến Nguyên Lực cơ bản với Hạ Thiên Kỷ, nên không đến trường cùng Hạ Hiểu Y.

Giáo viên chủ nhiệm của Hạ Hiểu Y tên là Thiệu Quyên, là một nữ giáo viên ngoài hai mươi tuổi, bởi vì trẻ trung xinh đẹp, thành tích giảng dạy lại xuất sắc nên cô ấy cũng là một người có tiếng tăm lừng lẫy trong giới giáo dục Bắc An.

Lúc này Thiệu Quyên bước vào lớp với vẻ mặt vui mừng, trong tay cầm một xấp bì thư.

Phải công nhận rằng cô gái xinh xắn cười lên trông rất đẹp, nụ cười của Thiệu Quyên dường như làm sáng bừng cả lớp học.

“Bây giờ cô sẽ phát giấy báo nhập học cho các em. Thật ra cô cũng chưa xem kết quả nhập học của các em nên lúc này cô cũng vừa mong chờ vừa hồi hộp như các em vậy”, Thiệu Quyên nói rồi bắt đầu bóc bì thư giấy báo nhập học đầu tiên.

“Lý Bình Ân, đại học Nam Phương”.

“Lư Quốc Tư, đại học Đông Hải”.

“Tư Hiểu Tinh, đại học Bắc An…”

Mỗi khi Thiệu Quyên đọc lên một cái tên, trong lớp lại vang lên một tràng pháo tay, mọi người đều chúc mừng học sinh được nhận vào học, nhưng tiếng vỗ tay lại không vang lên sau khi tên của Bạch Chấn Dương được xướng lên.

“Bạch Chấn Dương, đại học… Ninh Châu”.

Đại học Ninh Châu?

Bản thân Thiệu Quyên cũng sửng sốt một lúc, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hiện lên vẻ ngỡ ngàng.

Bởi vì theo cô thấy, với điểm thi đại học của Bạch Chấn Dương thì dù thế nào cũng chẳng thể thi vào được đại học Ninh Châu, đại học đứng đầu năm tỉnh phía Bắc!

Thậm chí không chỉ không đỗ mà còn kém rất xa!

Thế nhưng giấy thông báo nhập học này lại là thật!

Thiệu Quyên kiểm tra cẩn thận hai lần rồi mới cố gắng kìm nén sự nghi ngờ trong lòng và nói: “Chúng ta cùng chúc mừng bạn Bạch Chấn Dương nào!”

Tiếng vỗ tay thưa thớt, lác đác vang lên.

Mà những người vỗ tay là những tay sai đắc lực ngày thường của Bạch Chấn Dương, những học sinh còn lại đều tỏ ra nghi hoặc.

Hiển nhiên cậu chủ nhỏ của hệ thống giáo dục tỉnh Liêu Giang này không có quan hệ tốt với các bạn trong lớp lắm.

Bạch Chấn Dương nhếch mép cười khẩy đứng dậy, đi đến chỗ giáo viên chủ nhiệm, dùng một tay giật lấy giấy báo nhập học, sau đó giơ cao lên, nhìn cả lớp đầy khiêu khích.

Hơn nữa, khi ánh mắt anh ta lướt qua Hạ Hiểu Y còn cố ý dừng lại vài giây.

“Đây là giấy báo nhập học hàng thật giá thật của đại học Ninh Châu. Sao, các cậu có ý kiến gì à?”, Bạch Chấn Dương cười mỉa mai: “Nếu các cậu không phục thì thi đỗ đại học Ninh Châu cho tôi xem đi?”

Nói xong cậu ta đi về phía chỗ ngồi của mình.

Tuy nhiên, khi đi ngang qua Hạ Hiểu Y, Bạch Chấn Dương hơi dừng lại, hạ thấp giọng rồi nở nụ cười nham hiểm: “Lát nữa tôi sẽ cho cậu một bất ngờ nho nhỏ”.

Hạ Hiểu Y lạnh lùng nhìn Bạch Chấn Dương không nói gì, nhưng trong lòng lại có dự cảm không lành.

Trong lòng Thiệu Quyên rất chắc chắn Bạch Chấn Dương nhận được giấy báo nhập học của đại học Ninh Châu là dựa vào thủ đoạn không chính đáng, nhưng cô không có bằng chứng, càng không thể chỉ trích học sinh của mình trong dịp này.

Nhìn phản ứng của các học sinh khác, Thiệu Quyên thầm thở dài trong lòng, có lẽ từ hôm nay những học sinh trẻ tuổi này sẽ bắt đầu thực sự hiểu được sự tàn khốc của xã hội.

Thế nhưng sau khi Thiệu Quyên phát hết giấy báo nhập học xong lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Hạ Hiểu Y giơ tay: “Thưa cô, em chưa nhận được giấy báo nhập học ạ”.

Thiệu Quyên rõ ràng rất ngạc nhiên, cô nghĩ lại đúng là vừa nãy thực sự không thấy giấy báo nhập học của Hạ Hiểu Y, vì thế cô nói nhanh: “Hiểu Y, em chờ cô một lát, cô tới phòng giáo vụ xem xem, có thể là bỏ sót ở đó rồi”.

“Vâng, em cảm ơn cô”, Hạ Hiểu Y gật đầu.

Lúc này, ngoại trừ Bạch Chấn Dương thì những học sinh khác trong lớp đều cho rằng giấy báo nhập học của Hạ Hiểu Y bị bỏ sót, dù sao với điểm số cao chót vót của cô, hầu như có thể thoải mái lựa chọn tất cả các trường đại học khắp nước.

Thế nhưng khi Thiệu Quyên dùng máy tính của phòng giáo vụ kiểm tra tình trạng nhập học thì phát hiện sau tên của Hạ Hiểu Y có một dấu ngoặc, trong dấu ngoặc có viết ba chữ - hồ sơ trượt.

Hồ sơ trượt nghĩa là không được nhận!

“Không thể nào!”, Thiệu Quyên lập tức nghiêm mặt nói: “Điểm của Hạ Hiểu Y đứng thứ hai toàn trường chúng ta, dư sức thi vào đại học Ninh Châu! Không thể nào trượt được!”

Chủ nhiệm phòng giáo vụ nhìn Thiệu Quyên với vẻ khó xử, bảo: “Dù sao đây cũng là tài liệu Sở giáo dục toàn tỉnh gửi tới, sẽ không có sai sót gì đâu. Biết đâu là điểm xét tuyển chuyên ngành Nguyên Lực của đại học Ninh Châu cao quá thì sao?”

“Cho dù điểm xét tuyển cao hơn nữa thì Hạ Hiểu Y cũng có thể thi đỗ!”, Thiệu Quyên nói đến đây, bỗng nhớ đến khuôn mặt đắc ý của Bạch Chấn Dương nên nói ngay: “Điểm tổng của Bạch Chấn Dương lớp tôi thấp hơn Hạ Hiểu Y hai trăm điểm cũng vẫn được nhận vào chuyên ngành Nguyên Lực của đại học Ninh Châu đấy thôi!”

“Cậu Bạch trúng tuyển là chuyện rất bình thường. Chuyện cậu ấy trúng tuyển không liên quan gì đến việc Hạ Hiểu Y bị trượt!”, lúc này một giọng nói vang lên từ ngoài cửa, chính là Hiệu trưởng Quyền Khôn Sơn.

Thiệu Quyên nghe vậy thì nói với vẻ khó tin: “Hiệu trưởng Quyền, thầy gọi Bạch Chấn Dương là gì? Cậu Bạch?”

Bây giờ mọi chuyện đã quá rõ ràng, cuối cùng Thiệu Quyên cũng muộn màng nhận ra, xuất thân của Bạch Chấn Dương có thể đã nằm ngoài sức tưởng tượng của cô!
Chương 26: Ý không ở trong lòng nói

“Hiệu trưởng, Hạ Hiểu Y bị trượt rõ ràng là do có người ngấm ngầm giở trò phía sau. Thầy không thể làm ngơ trước chuyện này được!”, Thiệu Quyên nói: “Nếu không chắc chắn sẽ khiến học sinh toàn trường thất vọng đấy!”

Quyền Không Sơn nhìn Thiệu Quyên, lắc đầu và nói: “Cô bảo Hạ Hiểu Y nói chuyện với cậu Bạch đi, có lẽ sẽ có thay đổi. Tôi đã nói hết những điều cần nói rồi, cô tự giải quyết ổn thoả đi”.

Nói xong Quyền Không Sơn đi ra ngoài.

Rõ ràng là ông ta đã đoán được một vài tin tức nội bộ, nhưng để giữ vị trí Hiệu trưởng của mình, ông ta đã làm lơ không nhúng tay vào chuyện này.

Con ngươi Thiệu Quyên co lại, sau đó cô ấy hét lên từ phía sau ông ta: “Hiệu trưởng Quyền, tôi không làm được kiểu giáo viên trơ mắt nhìn học sinh của mình bị oan như thầy! Tôi không thể khiến học sinh của mình thất vọng được!”

Quyền Không Sơn nghe xong lời này thì quay mặt lại, lạnh lùng nói: “Cô Thiệu, chú ý lời nói của cô. Nếu cô còn dám làm trái ý Hiệu trưởng nữa thì tôi có thể mời cô rời khỏi ngôi trường này bất cứ lúc nào đấy”.



Thiệu Quyên biết đây không phải chuyện nhỏ, vì thế cô ấy lập tức quay trở lại lớp học.

Nhìn vẻ mặt nặng nề của cô giáo, trong lòng không ít học sinh đều có dự cảm không lành.

“Hiểu Y, em ra ngoài với cô một lát”, Thiệu Quyên nói.

Hạ Hiểu Y vừa mới đứng lên, Bạch Chấn Dương đã lên tiếng cười nhạo, cậu ta dựa vào lưng ghế, hai chân đan chéo nhau gác lên bàn, giọng nói rất phách lối: “Ha ha, Hạ Hiểu Y thi trượt thôi mà, có gì mà phải giấu chứ?”

Hạ Hiểu Y không được nhận?

Cả lớp lập tức đều bị sốc!

Thiệu Quyên nhìn chằm chằm Bạch Chấn Dương: “Bạn học Bạch, em đã biết chuyện này từ trước rồi đúng không? Hạ Hiểu Y không được đại học Ninh Châu nhận có liên quan đến em không?”

Bạch Chấn Dương nhún vai, không phủ nhận, cười híp mắt nói: “Nếu năm nay Hiểu Y không thi đỗ vào đại học nào thì có thể học lại một năm, biết đâu năm sau lại được đại học Ninh Châu nhận”.

Học lại một năm?

Nói nghe nhẹ nhàng ghê!

Ai cũng biết Hạ Hiểu Y là người có điểm cao thứ hai toàn trường, trong tất cả các thí sinh dự thi ở thành phố Bắc An, cô ấy cũng có thể được xếp vào top 10! Tại sao người thi trượt lại là cô ấy?

Mắt Hạ Hiểu Y hơi đỏ lên, nhưng không rơi lấy một giọt lệ, bây giờ kẻ ngốc cũng biết rằng Bạch Chấn Dương được đại học Ninh Châu nhận vào chắc chắn có liên quan đến chuyện này!

Thiệu Quyên nhìn Bạch Chấn Dương hồi lâu rồi bảo: “Bạn học Bạch, cô biết gia cảnh của em rất khá, nhưng chuyện đã đến nước này, em có thể cho cô một lời giải thích không?”

“Giải thích? Sao tôi phải giải thích với cô? Chỉ vì cô lớn hơn tôi mấy tuổi thôi à? Ngày thường lúc nào cô cũng phê bình tôi, bây giờ tôi đã tốt nghiệp rồi, sao phải nghe lời cô nữa?”, trong giọng điệu của Bạch Chấn Dương không hề có sự tôn trọng Thiệu Quyên, ngược lại đầy vẻ khiêu khích.

Khi nói, ánh mắt của cậu ta còn lướt qua những bộ phận quan trọng trên người Thiệu Quyên vài lần! Tôn sư trọng đạo gì đó, đối với Bạch Chấn Dương hoàn toàn là vô nghĩa!

Năm nay Thiệu Quyên hai mươi lăm tuổi, dáng người và khuôn mặt thực sự rất đẹp, mà Bạch Chấn Dương đã vô số lần mơ tưởng đến cô ấy trong đêm.

Nhìn thấy ánh mắt đầy xúc phạm của Bạch Chấn Dương, Thiệu Quyên tức giận không nói nên lời.

Mà lúc này Bạch Chấn Dương lại quay sang nhìn Hạ Hiểu Y, tươi cười bảo: “Nếu tối nay cô tới nhà tôi xin lỗi thì tôi sẽ bảo đại học Ninh Châu cấp giấy báo nhập học cho cô. Qua tối nay, cô sẽ không còn cơ hội nữa đâu”.

Thực ra không phải đại học Ninh Châu không nhận Hạ Hiểu Y, mà là thông tin điểm thi và báo cáo nguyện vọng của cô ấy đã bị hệ thống giáo dục tỉnh Liêu Giang giữ lại, hoàn toàn không gửi đến đại học Ninh Châu.

“Vô lại! Bạch Chấn Dương, em có biết mình đang nói gì không?”, Thiệu Quyên chỉ vào Bạch Chấn Dương, trên khuôn mặt xinh đẹp toàn là vẻ phẫn nộ: “Em đang phạm pháp đấy! Nếu em còn không chịu tỉnh ngộ thì cô sẽ báo cáo với chi nhánh giám sát!”

“Báo cáo? Nếu cô giáo này không muốn về sau phải hối hận thì có thể thử xem”, một giọng nói lạnh lẽo trào phúng vang lên từ ngoài phòng học.

Trong giọng nói mang theo một luồng áp lực, không khí trong phòng dường như đều trở nên trì trệ.

Hiển nhiên người vừa lên tiếng là một võ giả!

Mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh, lúc này một người đàn ông trung niên mặc quần áo mùa hè màu đen đang đứng ngoài cửa phòng học, ông ta cạo đầu trọc, thân hình cường tráng, một bên mặt có sẹo, gã ta đang nhìn Thiệu Quyên với vẻ bỡn cợt, thậm chí ánh mắt còn cố ý dừng lại trên ngực cô ấy vài giây.

“Anh Tam Diệp”, hai mắt Bạch Chấn Dương lập tức sáng lên.

Đây là Bạch Tam Diệp, người được mẹ Bạch Chấn Dương cử đến để bảo vệ con trai, cũng là một trong những vệ sĩ cấp cao của nhà họ Bạch. Gã ta hung ác tàn bạo, hành động quyết đoán, rất được những thành viên chủ chốt trong gia tộc coi trọng.

Phía sau Bạch Tam Diệp còn có hai người đàn ông, bọn họ đều đang nhìn Thiệu Quyên với vẻ mặt giễu cợt, toàn thân tản ra dao động sức mạnh, trông có vẻ đều là võ giả!

“Đây là trường học, không phải nơi để các anh làm xằng làm bậy. Mau rời khỏi đây đi!”, Thiệu Quyên không hề nao núng, nghiêm nghị khiển trách.

Bạch Tam Diệp cười khẩy nhìn Giáo viên chủ nhiệm xinh đẹp, nham hiểm nói: “Tôi khuyên cô nên nghe lời một chút, tốt nhất đừng coi lời tôi nói là gió thổi bên tai, nếu không… he he”.

Ông ta lại nhìn chằm chằm vị trí dưới eo Thiệu Quyên, ý trong đó không nói cũng hiểu.

Hạ Hiểu Y đập hai tay xuống bàn, đứng bật dậy nói: “Các người có việc gì thì nhằm vào tôi đây, chuyện này không liên quan đến cô Thiệu, đừng làm khó cô ấy”.

Thấy vậy, Bạch Tam Diệp cười nhẹ: “Tốt lắm, tôi rất thích nói chuyện với những cô gái hiểu chuyện như cô. Vậy thì làm theo lời cậu chủ nói đi, tối nay chúng tôi chờ cô đến xin lỗi, nếu thái độ nhận sai của cô thành khẩn thì trưa mai cô sẽ nhận được thông tin được đại học Ninh Châu chấp nhận”.

Bảo một cô gái trẻ đến xin lỗi vào buổi tối? Lại còn xem thái độ nhận lỗi có thành khẩn hay không?
Chương 27: Dâng lên tận cửa

Sau khi Bạch Chấn Dương và Bạch Tam Diệp ngông nghênh rời đi, nước mắt Hạ Hiểu Y mới rơi xuống.

Một cô gái trẻ đang trong độ xuân thì bị bắt nạt đến mức này thực sự là quá kinh khủng, đáng căm phẫn.

Các học sinh trong lớp bắt đầu lên tiếng bất bình, nhưng khi đối mặt với Bạch Tam Diệp vô cùng mạnh mẽ, bọn họ lại đều câm như hến, không ai dám đứng ra.

Thật ra cũng không thể trách bọn họ, lấy thân phận người thường đi khiêu khích võ giả Nguyên Lực thì có khác nào tự tìm cái chết?

Thiệu Quyên kéo Hạ Hiểu Y ra khỏi lớp, thấp giọng nói: “Hiểu Y, có lẽ chuyện này không dễ giải quyết đâu. Nhà Bạch Chấn Dương có quyền thế rất lớn trong hệ thống giáo dục tỉnh lỵ Ninh Châu, vậy nên cô khuyên em hãy nhờ người đàn ông đã giúp em lần trước giúp thêm lần nữa…”

Là giáo viên chủ nhiệm, đương nhiên Thiệu Quyên hiểu rõ toàn bộ quá trình Hạ Hiểu Y bị “giam lỏng”, cô ấy tức giận với Tống Viễn Đông coi trời bằng vung, đồng thời cũng rất khâm phục người đàn ông trẻ tuổi từ trên trời rơi xuống đó.

Nếu anh đồng ý ra tay, dùng vũ lực để giải quyết chuyện này, có lẽ có thể xoay chuyển tình thế.

Nhớ lại ánh mắt Bạch Chấn Dương và Bạch Tam Diệp nhìn mình, Thiệu Quyên không khỏi cảm thấy ghê tởm trong lòng.



Một tiếng sau.

Lâm Nhiệm ngồi trên ghế sô pha, nghe Thiệu Quyên thuật lại những gì xảy ra trong lớp, trên mặt anh không có biểu cảm gì, không nhìn thấu trong lòng anh đang nghĩ gì.

Lúc đầu Hạ Hiểu Y còn hơi lo lắng, nhưng khi về đến nhà, nhìn thấy Lâm Nhiệm, tất cả lo lắng trong lòng đều tan biến, thay vào đó là cảm giác an toàn mãnh liệt.

“Hiểu Y, em cứ yên tâm để anh hai giải quyết chuyện này giúp chúng ta đi”, Hạ Thiên Kỷ kéo tay Hạ Hiểu Y, dịu dàng nói.

Cô đang mặc quần áo thể thao rộng rãi, lúc nãy cô đã đấu với Lâm Nhiệm rất lâu, bị người không biết thương hoa tiếc ngọc kia ném rất mạnh, mông sưng hết lên rồi.

Nhưng Hạ Thiên Kỷ không hề chùn bước, cô biết nếu muốn nâng cao thực lực một cách nhanh chóng thì không có tư cách để kêu khổ kêu mệt.

“Thật là,không ng ờ chúng tôi đã sắp rời khỏi Bắc An rồi mà vẫn có kẻ không có mắt tìm đến tận cửa”, Lâm Nhiệm thẳng thắn phân tích và đưa ra kết quả, hời hợt nói: “Xem ra nhà tên Bạch Chấn Dương này có quan hệ rất thân thiết với người trong hệ thống giáo dục tỉnh lỵ, chỉ là không biết tại sao gia đình đã có quan hệ đến thế rồi mà lại sắp xếp cho cậu ta đến học ở Bắc An?”

Thiệu Quyên lo lắng hỏi: “Anh Lâm, chúng ta phải làm sao bây giờ? Mấy tên côn đồ Bạch Chấn Dương đưa đến có vẻ rất lợi hại, nghe nói bọn họ là người nhà họ Bạch ở Ninh Châu”.

“Nhà họ Bạch ở Ninh Châu?”, mắt Lâm Nhiệm loé sáng.

Ở Ninh Châu có rất nhiều gia đình họ Bạch, nhưng có thể dùng cụm từ “nhà họ Bạch ở Ninh Châu” để gọi thì chỉ có một gia tộc mà mọi người đều biết đến.

“Không cần lo”, Lâm Nhiệm giấu ánh sáng lóe lên trong mắt đi, cười nhẹ nói: “Tối nay tôi sẽ qua đó cùng Hiểu Y và Thiên Kỷ, cô Thiệu cứ ở nhà chờ tin đi”.

Thiệu Quyên gật đầu, nhưng trong mắt vẫn đầy lo lắng, dù sao nếu gia đình Bạch Chấn Dương là chức sắc ở tỉnh lỵ, vậy có thể cuộc trả thù sau đó sẽ kéo dài vô tận. Vũ lực chỉ có thể trấn áp được nhất thời, nhưng sau này thì sao? Đến khi Hạ Hiểu Y vào được đại học Ninh Châu, liệu đối phương có còn tiếp tục gây sự nữa không?

Thiệu Quyên cắn môi suy nghĩ, sau đó cất lời: “Anh Lâm, tôi đi cùng mọi người đi, dù sao nếu sau này đội giám sát có điều tra thì tôi cũng có thể làm nhân chứng”.

Lâm Nhiệm rất khâm phục Thiệu Quyên, anh nói với vẻ nửa đùa nửa thật: “Được, cảm ơn cô Thiệu, nhưng nếu đến lúc đó tôi có ra tay hơi nặng… Tốt nhất cô Thiệu hãy chuẩn bị tâm lý trước đi, mong rằng khi ấy cô sẽ không tránh xa tôi”.

Tối nay khả năng cao sẽ đổ máu.

Lúc này Hạ Hiểu Y xen vào, cô nhóc nghiêng đầu nói: “Anh rể, anh đang tán cô giáo em đấy à?”

Lâm Nhiệm nhìn Hạ Thiên Kỷ, lập tức ho khan, còn Hạ Thiên Kỷ thì nhéo em gái mình: “Con bé này, cô giáo đang ở đây, đừng có nói linh tinh”.

Nhưng Thiệu Quyên lại đỏ mặt xua tay: “Không sao, Hiểu Y vẫn luôn hài hước như vậy”.

Thực ra chiều hướng của sự việc ngày hôm nay hơi nằm ngoài dự đoán của Thiệu Quyên, cô ấy cứ tưởng Lâm Nhiệm và Hạ Thiên Kỷ sẽ vô cùng tức giận, nhưng bây giờ xem ra tình huống tương tự không chỉ không xảy ra mà người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai này còn tỏ ra rất ung dung, dường như nắm chắc phần thắng, rốt cuộc lý do là gì đây?

Nhưng bất kể thế nào, sự thoải mái ung dung của Lâm Nhiệm cũng khiến sự tự tin trong lòng Thiệu Quyên tăng lên rất nhiều.

Nhưng lúc này Lâm Nhiệm lại đang cười khẩy trong lòng, thầm nghĩ: “Nhà họ Bạch Ninh Châu? Đúng là đã lâu không gặp rồi”.



Bảy giờ tối, Bạch Chấn Dương đang uống rượu trong phòng khách với Bạch Tam Diệp, nhưng vừa nhìn là biết cậu ta đã chờ đến mức có hơi mất kiên nhẫn.

“Sao Hạ Hiểu Y còn chưa tới? Đúng là không biết điều, xem ra cô ta thật sự định học lại một năm rồi!”, Bạch Chấn Dương cười mỉa mai: “Tiếc là có tôi ở đây, cho dù cô ta có học lại mười năm cũng đừng nghĩ đến việc vào được đại học!”

Đối với một số người, việc thay đổi vận mệnh của người khác là điều rất dễ dàng, mà Bạch Chấn Dương cũng đã quen với điều này.

Bạch Tam Diệp cười khà hút thuốc, trong mắt hiện rõ vẻ háo sắc: “Cô nhóc đó đúng là rất đẹp, rất xứng đôi với cậu chủ”.

Bạch Chấn Dương cười bảo: “Anh Tam Diệp, chị gái của Hạ Hiểu Y được mệnh danh là mỹ nhân số một thành Bắc An đấy. Anh không muốn thử xem cảm giác chơi mỹ nhân số một sẽ thế nào à?”

Bạch Tam Diệp nghe vậy thì sáng mắt lên: “Cũng không phải không thể, nhưng ban đầu bố cậu sắp xếp cho cậu đến Bắc An học là để cậu khiêm tốn hơn, không biết liệu lần này chúng ta có khiến ông ấy không vui không nữa”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom