• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Anh hùng trở về (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 38-40

Chương 38: Đóa hoa trong quân đội.

Đi kèm với uy áp mênh mông này là cảm giác giá buốt như muốn giảm nhiệt độ không khí xuống mười mấy độ, làm cho người thực lực không đến đâu như Trình Thanh Dương đã bắt đầu phát run không dừng lại được.

Sau đó, một loạt bóng người thay phiên nhảy xuống từ trực thăng.

Tất cả đều là các chiến sĩ được vũ trang đến tận răng!

Vừa tiếp đất, những thanh kiếm sáng loáng đeo trên lưng họ đã đồng loạt rời vỏ.

Nguyên Lực dồn dập chuyển động quanh cơ thể cho thấy họ đã ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Sát ý mãnh liệt cuồn cuộn tỏa ra, như hòa vào nhau tạo thành một cái lồng khổng lồ bao lấy người của hai nhà Bạch - Trình.

Kế tiếp, một bóng người hiên ngang xuất hiện bên cửa trực thăng.

Thượng tá Hạ Hàn Băng!

Cũng chính chủ nhân của luồng uy áp khổng lồ ấy!

Mái tóc cô ấy bị từng luồng gió đêm thổi bay tán loạn.

Đôi mắt khẽ rũ xuống, quét qua một loạt người ở dưới trước khi dừng lại trên người Lâm Nhiệm.

Mà anh cũng đã nhìn thấy đối phương.

Anh không nói không rằng, chỉ mỉm cười với đôi mắt đang chăm chú nhìn mình ấy rồi nháy mắt.

Hành động này như tín hiệu để Hạ Hàn Băng bước tới, thả người nhảy xuống khỏi trực thăng, mà vị trí đáp đất cũng chỉ cách anh có nửa thước, dẫn đến hai người gần như đứng kề mặt vào nhau.

Bốn bề chìm vào an tĩnh.

Áp lực quanh Hạ Hàn Băng đã hoàn toàn được thu về, luồng áp suất lạnh lẽo kia cũng theo đó biến mất. Trông cô ấy không còn cảm giác xa cách vạn dặm nữa mà chỉ như cô em hàng xóm trong trang phục quân nhân.

Nhìn thấy cô gái này, những người còn lại mới nhận ra biệt hiệu "đóa hoa trong quân đội" chính là được đo ni đóng giày cho cô ấy!

Nhưng nhớ lại luồng uy áp cuồn cuộn kia, bọn họ càng không khỏi há hốc mồm trước sự tương phản quá lớn giữa ngoại hình và sức mạnh này.

Hồ Uy Bưu đứng tại chỗ với sắc mặt trầm trọng, không lên tiếng cũng không bảo Trình Thanh Dương gọi cứu viện, bởi vì ông ta đã ý thức được hôm nay mình gặp phải đối thủ khó xơi rồi.

Trình Thanh Dương thì ngược lại. Bị ngần ấy chiến sĩ vũ trang bao vây đã khiến cậu ấm ăn chơi này quíu hết cả tay chân, căng thẳng cực độ, thất hồn lạc phách hỏi: “Chú Hồ, giờ phải làm sao đây? Có cần gọi về cho nhà không?"

Hồ Uy Bưu lắc đầu, nói trong tiếng thở dài: “Chỉ sợ nhà họ Trình cũng không khống chế nổi chuyện này”.

...

Lâm Nhiệm nhìn cô gái đứng trước mặt mình, nhẹ nhàng hít vào một hơi, cảm nhận được hương hoa thoang thoảng thì khẽ cười: “Lâu ngày không gặp, Thượng tá Hạ nhà ta cũng bắt đầu dùng nước hoa rồi”.

Các chiến sĩ vây quanh gần như không tin được vào tai mình.

"Chiến thần băng giá" - biệt danh nhiều người đặt cho Hạ Hàn Băng - thường ngày đến trang điểm nhẹ còn không làm mà lại dùng nước hoa??

Chẳng trách sao ban nãy trong trực thăng cứ có hương thơm nhàn nhạt vấn vương, mà mấy anh chàng "thẳng đuột" này hoàn toàn không ý thức được đó là gì!

Ánh mắt Hạ Hàn Băng nhìn Lâm Nhiệm thoáng trở nên dịu dàng hơn trước khi đôi môi đỏ hồng khẽ mở: “Là mùi hoa tử la lan”.

Lâm Nhiệm giả đò tỉnh rụi: “Nước hoa một tầng hương vậy chắc khó tìm lắm nhỉ?"

“Giữa hai ta không cần vòng vo”, Hạ Hàn Băng nói xong thì thả ra một luồng khí tràng.

Nó hình thành một tấm chắn vây quanh cô ấy và Lâm Nhiệm khiến người ngoài không nghe được họ đang trao đổi gì, thậm chí còn thấy họ đã trở thành những cái bóng mơ hồ.

Lâm Nhiệm không khỏi kinh ngạc: “Thì ra khả năng khống chế Nguyên Lực của cô đã đạt đến trình độ này, không hổ là thiên tài cấp S khiến toàn quân đội phải mở to mắt mà nhìn...”

Hạ Hàn Băng không đáp lại những lời này, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh: “Đội đặc nhiệm Tử La Lan năm xưa đã đến lúc xây lại rồi”.

"Vậy ra cô cố tình chọn mùi hương này để nhắc khéo tôi?", Lâm Nhiệm lắc đầu cười cười: “Đây là ý của ai? Của quân đội, của cô, hay... của người phụ nữ kia?"

Anh bỗng cảm thấy cử chỉ này của Hạ Hàn Băng có phần trẻ con đáng yêu.

"Tôi vâng lệnh Nguyên soái Thượng Quan đến đây đón anh”, cô gái đáp: “Anh hẳn cũng hiểu Nguyên soái là người thế nào, bằng không đã không có cuộc điện thoại mấy hôm trước”.

"Tôi và cô ta từ trước đã không phải người chung chí hướng... Cuộc điện thoại đó chỉ là để Hạ Thiên Kỷ có điều kiện trưởng thành tốt hơn”, sắc mặt Lâm Nhiệm lạnh đi vài phần: “Nếu trùng kiến đội đặc nhiệm Tử La Lan là ý của cô ta, vậy tôi tuyệt đối không nhận lời”.

Anh nói đến đây thì hơi dừng lại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Chính vì quyết định sai lầm của cô ta mà Tử La Lan thương vong nặng nề, gần như bị xóa sổ. Thượng Quan là người phải chịu trách nhiệm chính, tôi không thể chấp nhận việc cô ta nhẹ nhàng bỏ qua như những gì xảy ra sau đó!"

Hạ Hàn Băng hơi lắc đầu: “Đứng chỗ cao mới biết lạnh. Tôi tin tưởng nhân phẩm của Nguyên soái, chắc chắn trong này có uẩn khúc cô ấy không thể nói ra, hy vọng anh có thể thông cảm”.

"Nếu cô ta không đưa ra được một lý do đủ thuyết phục thì xin lỗi, tôi... Sau này tôi sẽ không cùng xuất hiện với cô ta nữa”, Lâm Nhiệm đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô gái: “Tôi biết cô là cánh tay đắc lực của Thượng Quan, hy vọng cô sẽ không bị khó xử vì quyết định này của tôi”.

"Tôi sẽ không bị gì”, Hạ Hàn Băng nhìn bàn tay đặt trên vai mình, khóe môi khẽ cong lên. Nụ cười đến từ một người vốn không giỏi mỉm cười như cô ấy vậy mà lại như có thể hòa tan băng giá: “Bởi vì anh sống sót trở về đã quan trọng hơn hết thảy”.

"Được, vậy để tôi giới thiệu cô với Hạ Thiên Kỷ, tư chất của em ấy...”

Câu nói của Lâm Nhiệm bị Hạ Hàn Băng ngắt ngang với ánh mắt nghiêm túc: “Nguyên soái Thượng Quan còn nói, anh phải đáp ứng một yêu cầu của cô ấy vô điều kiện”.

Sắc mặt Lâm Nhiệm đọng lại, một linh cảm không tốt dâng lên trong lòng.

Chỉ thấy Hạ Hàn Băng lấy ra một phong thư đưa cho anh.

"Yêu cầu của Nguyên soái ở đây”, trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy chợt xuất hiện vẻ kỳ lạ: “Tôi không bên trong có gì, nhưng nghe nói Nguyên soái viết xong thì vừa nhìn vào gương vừa cười suốt ba tiếng đồng hồ”.
Chương 39: Thượng Quan Tinh Nguyệt

Sau khi nghe những lời này của Hạ Hàn Băng, dự cảm không lành trong lòng Lâm Nhiệm càng thêm mãnh liệt.

Người phụ nữ đó đã lập bẫy gì với anh mà có thể tự cười một mình hơn ba tiếng đồng hồ như thế?

“Khi cô ta cười trước gương có tháo chiếc mặt nạ đen đeo quanh năm ra không?”, Lâm Nhiệm cầm lá thư, tức giận nói: “Chắc là đến giờ các cô vẫn chưa biết diện mạo của vị Nguyên soái này thế nào đúng không”.

Hiện giờ Lâm Nhiệm không muốn mở bức thư này ra lắm, anh thật sự rất lo người phụ nữ có tác phong làm việc khó dò ấy sẽ lập cho mình một cái bẫy lớn.

“Anh có thành kiến với Nguyên soái”, Hạ Hàn Băng không hề vì lời nói của Lâm Nhiệm mà cảm thấy không vui, cô ấy nói: “Dù sao Nguyên soái Thượng Quan cũng là trụ cột của quân đội Đại Hạ. Có cô ta hay không có cô ta, tình hình bên ngoài của Đại Hạ sẽ xảy ra hai tình huống khác nhau… Còn về việc cô ta trông như thế nào thực sự không quan trọng lắm”.

Lâm Nhiệm gật đầu, mặc dù anh không thích một số cách làm của vị Nguyên soái này, nhưng phải thừa nhận rằng Hạ Hàn Băng nói đúng.

Bởi vì nữ Nguyên soái không chịu đi theo lẽ thường này là cấp Tinh Thần trẻ tuổi nhất trong quân đội Đại Hạ cũng như cả xã hội loài người hiện tại!

Cô ta tên là… Thượng Quan Tinh Nguyệt!



“Đúng rồi, thương thế của anh đã đỡ hơn chưa?”, Hạ Hàn Băng lại hỏi.

Từ đôi mắt nhìn như bình tĩnh của cô ấy rất khó tìm thấy vẻ quan tâm sâu sắc ẩn giấu trong đó.

“Nguyên Lực chỉ có thể doạ người khác, không thể sử dụng quá lâu”, Lâm Nhiệm nhún vai bất đắc dĩ rồi nói: “Điều này đối với đàn ông thực sự là một chủ đề đáng buồn”.

Ừm, không thể quá lâu.

Hạ Hàn Băng cũng không vì sự tự giễu của Lâm Nhiệm mà bật cười, vẻ lo lắng và quan tâm trong mắt cô ấy càng rõ hơn: “Với trình độ y tế hiện tại của quân đội, đúng là họ đã cố gắng hết sức rồi…”

Năm năm trước, Lâm Nhiệm - lực lượng chiến đấu số một của quân dã chiến phía Bắc bị cao thủ cấp Quốc Bảo của Haider đánh bị thương nặng phải giả chết để trốn thoát. Nhưng dù còn sống thì cũng phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của quân đội một năm ròng rã.

Khi đó để cứu Lâm Nhiệm, quân đội đã tiêu tốn bốn mươi bảy tấn nước Nguyên Tinh!

Tuy nhiên, “nguồn sống” dồi dào như vậy cũng vẫn không khôi phục được thực lực của Lâm Nhiệm.

Cơ thể anh như hố đen vô tận, dường như nhiều Nguyên Lực hơn nữa cũng không thể lấp đầy.

Bốn mươi bảy tấn nước Nguyên Tinh gần như là lượng dùng cả năm của cả tổ chức quân đội tiền tuyến!

Nếu là người bình thường thì Nguyên Lực đáng sợ như vậy sợ rằng đã sớm khiến người ta nổ chết rồi!

Nhưng điều ít người biết là tuy cơ thể đã được “gột rửa” bằng một lượng lớn nước Nguyên Tinh, nhưng thực ra Nguyên Lực trong bao nhiêu nước Nguyên Tinh ấy đều ở hết trong cơ thể Lâm Nhiệm, không hề bị tiêu tan.

Chí ít thì trong lý thuyết về Nguyên Lực đã biết hiện tại, không ai có thể làm được điều này! Những cao thủ cấp S cũng không thể khiến cơ thể mình chịu đựng được sự gột rửa của năng lượng dồi dào như vậy, chứ đừng nói là giữ lại toàn bộ trong cơ thể!

Vì vậy hiện giờ Lâm Nhiệm cũng hơi khó hiểu, rốt cuộc thực lực của mình đã ở cấp độ nào. Anh có sức mạnh có thể đánh bại cao thủ cấp A trong một thời gian ngắn, nhưng sức mạnh này không thể kéo dài quá lâu, gặp cao thủ siêu cấp thì sẽ khá nguy hiểm.

Đương nhiên, trong mắt đại đa số võ giả, cấp A tương đương với đỉnh cao cuộc đời mà họ không thể đạt đến, giết cấp A trong một giây càng là điều không dám nghĩ tới!

“Không cần lo, tôi có thể cảm nhận được thương thế của mình đang dần hồi phục rồi”, Lâm Nhiệm cười nói.

“Chỉ có thể mong anh sớm ngày hồi phục, nếu không ngày lập lại bộ đội Tử La Lan sẽ còn xa lắm”, Hạ Hàn Băng nói rồi nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhiệm, từ từ giang hai tay ra: “Tôi sắp xoá bỏ lớp ngăn này rồi, là chiến hữu thân thiết nhất trước đây, gặp lại sau sinh tử có cần ôm một cái không?”

“Được thôi”, Lâm Nhiệm kéo Hạ Hàn Băng vào lòng, ôm thật chặt… suýt nữa thì bị văng ra.

Sau đó Lâm Nhiệm nói một câu đầy cảm khái: “Cô không chỉ có thiên phú cấp S đâu”.

Ừm, anh mới chỉ nói nửa câu đầu, nửa câu sau là… body cũng là chữ S.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hàn Băng xuất hiện hai vệt ửng hồng, nhưng vừa khéo được màn đêm che khuất.

Nếu là người khác quen biết với Hạ Hàn Băng, nhìn thấy cảnh này e là sẽ há hốc mồm kinh ngạc!

Thượng tá Hạ bình thường lạnh lùng ít cười, sao có thể có vẻ mặt như con gái thế này được?

Thế nhưng lại có một người đàn ông từng nhìn thấy dáng vẻ e ấp như hoa chớm nở của Hạ Hàn Băng.

“Tôi phải đưa Hạ Thiên Kỷ đi đây”, Hạ Hàn Băng nhìn thời gian, cụp mắt nhìn ngón chân, nhỏ giọng nói.

Cô ấy không muốn để Lâm Nhiệm nhìn thấy vẻ lưu luyến không giấu được trong mắt mình.

Nói xong, không đợi Lâm Nhiệm phản ứng lại, Hạ Hàn Băng đã xoá bỏ lớp ngăn, bóng dáng của hai người lại xuất hiện trong mắt mọi người.

Thực ra thời gian hai người ở riêng bên nhau khi nãy không tính là dài, nhưng với người nhà họ Trình và nhà họ Bạch ở ngoài thì một giây như một năm!

Trình Thanh Dương và Hồ Uy Bưu vẫn bị các chiến sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ bao vây, không dám có bất kỳ động thái nào.

“Chú Hồ, nếu chú liều mạng đưa tôi đi thì chú có làm được không?”, Trình Thanh Dương hỏi, giọng anh ta lúc này đã run rẩy, nỗi sợ hãi trong lòng không ngừng khuếch đại.

Trước đây, cậu ấm nhà giàu này vẫn luôn ngang ngược lộng hành ở tỉnh Liêu Giang, chưa từng tiếp xúc với quân đội hùng mạnh bao giờ!

Lần này, những chùm tia Nguyên Lực và uy áp như biển khiến Trình Thanh Dương cuối cùng cũng ý thức được mình đã đá phải một tấm sắt cứng!

“Tôi không làm được”, Hồ Uy Bưu nói thẳng.

Ông ta không giải thích cho Trình Thanh Dương vì sao mình không làm được, bởi vì ở trước người có thực lực quá cao, bất kỳ phản kháng nào cũng là vô ích.

Chưa nói đến việc bản thân mình có thể vượt qua vòng vây của những chiến sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ này hay không, cho dù vượt qua được thì nữ Thượng tá như hòn núi băng kia cũng sẽ cho ông ta một đòn trí mạng!

Về phần có nên thử đọ sức hay không… Hồ Uy Bưu cảm thấy làm vậy thật ra không có hy vọng lắm, dẫu sao những lực lượng chiến đấu tinh nhuệ của quân đội này cũng không phải người nói lý!

Trước đó Trình Thanh Dương còn nói nắm đấm của ai cứng hơn thì đạo lý nằm trong tay người đó, bây giờ câu nói này của anh ta đã sắp được thực hiện rồi.
Chương 40: Trả lại nguyên câu

Sau khi Hạ Hàn Băng xoá bỏ lớp ngăn thì đi tới trước mặt Hạ Thiên Kỷ, quan sát đối phương một lượt, đôi mắt hơi sáng lên: “Trên người cô có dòng máu của anh trai mình, trời sinh đã là chiến sĩ”.

“Tôi sẵn sàng rồi”, Hạ Thiên Kỷ nhẹ nhàng nói.

Cô đã hy vọng mình trở nên mạnh hơn từ lâu, để người thân của mình không bị bắt nạt nữa.

“Được”, Hạ Hàn Băng nhìn đồng hồ rồi bảo: “Năm phút nữa chúng ta sẽ đi”.

Năm phút nữa sẽ đi!

Vậy trong năm phút này phải làm gì?

Nói xong lời này, Hạ Hàn Băng quay mặt nhìn Trình Thanh Dương và Hồ Uy Bưu, ánh mắt lập tức trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Trên người cô ấy toát lên luồng khí lạnh buốt như sóng biển, ập về phía những người đối diện.

Hồ Uy Bưu phải dùng hết sức lực để chống lại luồng khí lạnh buốt này, còn Trình Thanh Dương thì đã lạnh run trong luồng khí này.

Đương nhiên Hạ Hàn Băng nhìn lướt qua đã biết Hồ Uy Bưu là người mạnh nhất phía đối diện, cô ấy đi về phía đối phương, mỗi bước đi, khí thế sắc bén trên người cô ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Trình Thanh Dương sắp khóc đến nơi, run rẩy hét: “Chú Hồ, chú mau nghĩ cách đi! Liệu những người trong quân đội này có giết chúng ta không?”

Hạ Hàn Băng đi đến vị trí cách Hồ Uy Bưu hai mét rồi dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Lâm Nhiệm.

“Lúc trước ông ta đối xử với anh thế nào?”, Hạ Hàn Băng hỏi.

“Muốn tôi chặt cánh tay phải coi như xin lỗi”, Lâm Nhiệm nhún vai.

Hiện tại có lực lượng tinh nhuệ của quân đội đứng ra cho mình, anh cũng vui vẻ ăn bám.

Nghe xong câu này, ánh mất Hạ Hàn Băng càng thêm lạnh lùng, dường như có thể khiến người ta chết cóng.

“Được, trả lại nguyên câu đó”, Hạ Hàn Băng nhìn Hồ Uy Bưu, giọng nói đầy sát khí lạnh lẽo: “Tự chặt tay phải thì chuyện này coi như bỏ qua, nếu không tối nay các người sẽ bị chiến đao của quân đội giết chết”.

Bị chiến đao giết chết!

Hai chân Trình Thanh Dương run bần bật, một dòng chất lỏng màu vàng đầy mùi khai tuôn ra từ giữa hai chân anh ta.

Thế mà anh ta vẫn cắn răng nói: “Tôi là Trình Thanh Dương của nhà họ Trình ở Ninh Châu, các người coi thường mạng người thế này thật sự là rất quá đáng! Cho dù các người là người của quân đội thì cũng không thể không nói lý chứ?”

Vẻ mặt Hạ Hàn Băng lạnh tới cực điểm, cô ấy nhìn Trình Thanh Dương, khoé môi bỗng nhiên hơi nhếch lên, dường như đang cười nhưng trong mắt lại đầy sự châm chọc.

“Hàng ngũ tuyệt mật đã bao giờ nói lý?”, Hạ Hàn Băng nói.

Nói xong lời này, ánh sáng từ lưỡi đao trong tay cô ấy loé lên.

Không ai nhìn rõ Hạ Hàn Băng vung đao như thế nào, một vệ sĩ của nhà họ Trình ở bên cạnh đã bị chặt đứt một cánh tay, máu tuôn ra ào ào từ cánh tay bị chặt mất ấy.

Một nhát đao hoàn toàn không nói lý!

Sau khi cánh tay rơi xuống đất, vệ sĩ này mới cảm thấy đau, anh ta ôm cánh tay bị chặt mất quỳ dưới đất, không kìm được hét lên thất thanh.

“Hàng ngũ tuyệt mật?”, nghe thấy câu này, khuôn mặt Hồ Uy Bưu đầy vẻ kinh ngạc.

“Chú Hồ, hàng ngũ tuyệt mật là gì?", Trình Thanh Dương run rẩy hỏi.

Hồ Uy Bưu không có thời gian để giải thích, nói với Trình Thanh Dương: “Thanh Dương, cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên hiểu thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn”.

“Chú mau đưa tôi bỏ trốn đi! Mau lên!”, Trình Thanh Dương gào thét, thấy Hồ Uy Bưu thẳng thắn thừa nhận sợ hãi thế này, anh ta càng thêm tuyệt vọng.

“Tôi đã đồng ý với bố cậu sẽ bảo vệ cậu chu toàn, nhưng lần này tôi phải thất hứa rồi”, Hồ Uy Bưu lắc đầu, trong mắt là vẻ nản lòng: “Ở trước tinh nhuệ hàng ngũ tuyệt mật, tự chặt một tay còn hơn là chết ở đây”.

Còn hơn là chết ở đây!

Hồ Uy Bưu là cao thủ nhưng càng là cao thủ thế này càng có thể phán đoán được tình hình hiện tại như thế nào.

Nếu chống cự thì chỉ có chết!

Hạ Hàn Băng nhìn đồng hồ, giọng nói lạnh như băng: “Còn hai phút”.

Hồ Uy Bưu nhìn Hạ Hàn Băng, nói: “Để tôi tự làm”.

Nói xong ông ta nhặt thanh đao dưới đất lên, tay vung lên đao hạ xuống.

Phụt!

Máu bắn tung toé!

Một cánh tay hoàn toàn đứt lìa, rơi xuống đất.

Cơ mặt Hồ Uy Bưu run lên, ông ta rên lên một tiếng, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi.

Kể từ khi Hồ Uy Bưu trấn giữ nhà họ Trình, chưa bao giờ chưa chiến đấu đã đầu hàng như thế này, nhưng lần này ông ta còn không thử đã tự chặt cánh tay của mình.

Thấy vậy, Trình Thanh Dương sợ hãi ngất xỉu.

Nhưng ngay khi cơ thể anh ta vừa ngã xuống, lưỡi đao trong tay Hạ Hàn Băng lại loé lên.

Ánh sáng và máu cùng vút lên.

Trình Thanh Dương lại tỉnh dậy do quá đau đớn.

Anh ta ngã xuống vũng máu, phát ra tiếng hét thảm như heo bị chọc tiết.

Hạ Hàn Băng nhìn đồng hồ rồi lại nói: “Còn một phút”.

Lời này là Hạ Hàn Băng nói với các chiến sĩ tinh nhuệ cô ấy đưa đến.

Vừa dứt lời, ánh sáng từ đao đã loé lên liên tục.

Những tiếng hét không ngừng vang lên.

Tất cả vệ sĩ của nhà họ Trình đều đã mất một cánh tay.

Đương nhiên Bạch Tam Diệp và Bạch Chấn Dương cũng không may mắn thoát được.



Hạ Hàn Băng quay lại, nhìn Hạ Thiên Kỷ khuôn mặt hơi tái nhưng trạng thái vẫn coi như ổn định, nói: “Trong thế giới võ giả Nguyên Lực thì đây là chuyện bình thường, cô phải làm quen với nó”.

Hạ Thiên Kỷ lặng lẽ gật đầu, ánh mắt càng thêm kiên định.

Còn Thiệu Quyên ở bên cạnh thì môi đã tái nhợt, cô ấy phải ôm chặt cánh tay Hạ Hiểu Y mới miễn cưỡng không để mình ngã xuống, mùi máu tanh nồng nặc nơi đây khiến dạ dày cô ấy không tự chủ được quặn lên.

Hạ Hiểu Y đi đến trước mặt Hạ Hàn Băng: “Chị gái xinh đẹp, chị nhất định sẽ bảo vệ chị gái tôi đúng không?”

Hạ Hàn Băng nhìn Hạ Hiểu Y, nghiêm túc nói: “Không lâu nữa chị cô sẽ không cần người khác bảo vệ, sau này có thể cô ấy còn bảo vệ rất nhiều người nữa, tin tôi đi”.

Nước mắt Hạ Hiểu Y đã tuôn rơi, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi gật đầu thật mạnh.

Lâm Nhiệm đi đến trước mặt Hạ Thiên Kỷ, nhìn chăm chú khuôn mặt thanh tú hoàn mỹ của cô, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời, anh đưa tay ôm cô vào lòng: “Chờ em toả sáng”.

Hạ Thiên Kỷ áp mặt vào vai Lâm Nhiệm, ánh mắt dịu dàng như nước, cô hít sâu một hơi, thì thầm bên tai anh: “Sau đó cùng anh đi ngắm hoàng hôn”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom