• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-132

CHƯƠNG 132: TỰ LÀM TỰ CHỊU




CHƯƠNG 132: TỰ LÀM TỰ CHỊU
"Tổng Giám đốc Trương, coi như tôi xin cô, cô đừng nhẫn tâm như vậy!"
"Tôi nhẫn tâm?" Trương Vân cười lạnh nhìn cô ta, cho dù cô ta có khóc đến đau lòng như thế nào, ở trong mắt Trương Vân , cô ta đều là đang diễn trò mà thôi.
"Tổng Giám đốc Trương, tôi chỉ là nhất thời suy nghĩ không thông suốt mà thôi, không nghĩ tới thật sự muốn đi!" Chúc Thanh Hà cúi người trước Trương Vân , không ngừng van xin.
"Quá trễ rồi, nếu không, tự cô giải thích với truyền thông đi, vì sao lại có thư từ chức do cô tự tay viết để trên bàn làm việc của tôi! Tất cả đều do cô gieo gió gặt bão, không thể trách ai được."
"Tôi thật sự không dám nữa, tôi chịu thua rồi, cho tôi một cơ hội nữa thôi!"
Trương Vân không muốn nghe cô ta nói tiếp nữa, trong mắt tràn ngập xa cách: "Từ khi Tiêu Dịch Trạch rời đi, cô và Ngụy Lãng đã làm bao nhiêu chuyện xấu dưới mí mắt tôi? Tôi cho các người vô số cơ hội, nhưng các người làm thế nào?”
"Lấy từ chức để uy hiếp tôi! Bôi nhọ Tống Như, ngăn cản cô ấy tiến vào Oatlets, năm lần bảy lượt lừa gạt tôi! Cô chỉ là một người đại diện của Oatlets mà thôi, tôi dùng cô, thì cô có thể tươi đẹp rạng rỡ ngồi vững vị trí bây giờ, tôi không dùng cô, thì cô không phải là cái gì cả.”
"Cô vì ngăn cản Tống Như mà tiêu tốn bao nhiêu ý đồ xấu, kết quả thì sao? Cô ấy vẫn trở thành nghệ sĩ của Oatlets."
"Chúc Thanh Hà, sau này chúng ta ai đi đường nấy, nhưng hôm nay tôi nói mấy lời này ở đây, trong giới giải trí, có tôi không có cô!"
Chúc Thanh Hà run rẩy cúi đầu, Trương Vân chưa từng nói những lời tàn nhẫn như vậy với cô.
Cô bị sỉ nhục, nhưng không có lời nào để phản bác
Là cô xong rồi!
Chúc Thanh Hà đành phải chán nản rời khỏi, ở trước mặt Trương Vân , cô lại không thể ngẩng cao đầu. Đôi mắt vô thần đi dọc xuống cầu thang, nhìn thấy Ngụy Lãng đang đợi cô ở chỗ rẽ.
"Sao? Đến xem truyện cười của tôi à?"
Trong mắt Chúc Thanh Hà chứa ý lạnh, cô không nghĩ ra, vì sao Trương Vân tàn nhẫn với cô như vậy, Ngụy Lãng lại không có chuyện gì.
"Cô cảm thấy tình hình của tôi tốt hơn cô sao?" Ngụy Lãng nắm chặt tay: "Cô ta giữ tôi lại, chỉ vì kiềm chế Tiêu Dịch Trạch, cô yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ cách trả thù giúp cô."
Ngụy Lãng không thể ngồi chờ chết, nếu không đợi anh ta cũng sẽ là kết cục này.
Trong mắt Chúc Thanh Hà cháy lên hy vọng.
Đứng nhìn Ngụy Lãng rời đi, cô đột nhiên nhớ tới một người.
Hạng Tuyết Lê!
. . . . . .
Tiêu Dịch Trạch chính thức xác định thời gian Tống Như vào đoàn với đoàn làm phim《 Tiêu Hậu truyện 》 , còn có những sắp xếp công việc khác nữa.
"Bởi vì là vai diễn khách mời, dự tính thời gian quay phim đến giai đoạn lồng tiếng sau cùng chỉ cần năm ngày, cô trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mốt tôi tới đón cô."
"Hiểu rồi." Tống Như luôn rất nghiêm túc với công việc.
Nhưng cô sựng lại một chút rồi nói: "Chúng ta trực tiếp gặp nhau ở đoàn làm phim đi, là ở trường quay phim Sith đúng không?"
"Cô. . . . . ." Tiêu Dịch Trạch biết cô nghĩ gì, không đồng ý lắm cau mày: "Nếu cô muốn dẫn ai đi cùng, lỡ như bị phóng viên chụp được, phải giải thích thế nào đây?"
"Cô phải có trách nhiệm với công việc của mình!"
"Tôi đảm bảo sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của mình." Điểm này, Tống Như rất chắc chắn.
Ánh mắt Tiêu Dịch Trạch nhìn cô tràn đầy nghi ngờ: "Cô không thể rời khỏi anh ta như vậy hả?"
"Đúng." Tống Như lên tiếng, khóe miệng chứa một nụ cười nhạt.
Cô chưa từng nghĩ phô bày quá nhiều cuộc sống tình cảm của mình, nhưng. . . . . . chỉ cần có cơ hội, bọn họ đều sẽ ở bên cạnh nhau.
Bầu không khí im lặng qua một phút, Tiêu Dịch Trạch mới thỏa hiệp: "Được, chúng ta trực tiếp gặp ở đoàn làm phim. Nhưng cô nghe kỹ lời của tôi, cho dù tình yêu của hai người có sâu đậm bao nhiêu, ở trong cái vòng luẩn quẩn này, không có tình cảm đơn thuần, chỉ có lợi dụng lẫn nhau, lừa gạt lẫn nhau, đừng đợi khi xảy ra chuyện gì khó có thể quay đầu lại rồi mới hối hận."
Những lời này của anh ta, là lời nói xuất phát từ đáy lòng.
Tống Như bình tĩnh gật gật đầu: "Cám ơn anh."
Bởi vì Tiêu Dịch Trạch không biết thân phận của Dương Gia Cửu, mới có thể lo lắng Tống Như bị lừa.
Chị Hy ở bên cạnh móm móm miệng, Dương Gia Cửu chính là nam thần cấp đế vương của giới giải trí, địa vị cao quý! Cô bắt đầu chờ mong đến ngày bọn họ công khai quan hệ vợ chồng, có thể dọa ngốc mấy người này hay không.
Tiêu Dịch Trạch vẻ mặt phức tạp còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng nhìn thấy Tống Như đã xuống xe, đành phải thôi.
"Yên tâm đi, anh chỉ cần làm tốt công việc của người đại diện, tôi không có chuyện xấu gì khiến anh phải nhọc lòng đâu, về phần người yêu của tôi, anh ấy tuyệt đối là một người đàn ông max điểm."
Tống Như biết lúc làm việc phải tin tưởng đối phương, có vài lời cô sẽ không nói quá tỉ mỉ, nhưng cô hy vọng Tiêu Dịch Trạch hiểu rõ, cái cô cần chính là một người đại diện toàn năng, còn về cuộc sống cá nhân của cô, cô không hy vọng bị người khác làm phiền.
Bởi vì Oatlets đã sa thải Chúc Thanh Hà, rất nhiều chuyện cần anh ta giúp xử lý.
Nhìn Tiêu Dịch Trạch rời đi, chị Hy lắc lắc đầu: "Em định khi nào mới nói với anh ta?"
Cứ luôn nói thấy vậy, chị Hy cảm thấy có một ngày mình sẽ bị nghẹn chết.
"Đợi đến lúc em đủ tin tưởng anh ta." Tống Như bình tĩnh trả lời .
Chị Hy đưa cô vào biệt thự, nhìn đến Dương Gia Cửu đã chuẩn bị một bữa tối lãng mạn vì Tống Như, chúc mừng cô chính thức ký hợp đồng với Oatlets, không khỏi hâm mộ một phen.
"Nếu người bên ngoài biết Tổng Giám đốc Dương cao cao tại thượng cưng chiều em như vậy, chắc chắn sẽ hâm mộ chết luôn."
Trên thế giới này, tất cả dịu dàng của anh chỉ dành cho một mình Tống Như.
Tống Như cười ngọt ngào: "Chị cũng chưa ăn, cùng nhau chúc mừng đi."
Chị Hy vừa định trả lời, đã nhìn thấy ánh mắt ý vị sâu xa của Dương Gia Cửu, vội vàng thay đổi lời nói: "Chị cũng có hẹn rồi, không thể ở lại làm bóng đèn được! Em nghỉ ngơi hai ngày vui vẻ, gặp lại ở đoàn làm phim."
Chị Hy nói xong thì trộm cười cười với Tống Như.
Bọn họ vẫn là vợ chồng nhỏ mới cưới, đương nhiên phải hưởng thụ thời gian ngọt ngào tốt đẹp rồi.
Tống Như tiễn chị Hy ra cửa, quay đầu lại nghĩ nghĩ: "Vì sao em cảm thấy nụ cười của chị Hy khi nãy rất. . . . . ."
"Chị Hy là một một người thông minh." Dương Gia Cửu cười tiến lên, ôm lấy Tống Như: "Bà Dương, mời dùng bữa tối."
Món ăn khéo léo để tâm, lại thêm người chồng đẹp trai ngồi đối diện dưới ánh nến, kết hợp với rượu vang đỏ thuần hương. . . . . .
Trên mặt Tống Như lộ ra vẻ say say: "Em thật sự cảm thấy cuộc đời mình rất hạnh phúc, hơn nữa sẽ ngày càng hạnh phúc hơn, tất cả, đều bởi vì có anh."
"Cái này là một món quà nhỏ." Dương Gia Cửu lấy ra một cái hộp tinh xảo, bên trong là một cái lắc tay bạch kim, bên trong có khắc chữ cái viết tắt của tên bọn họ.
"Bây giờ không thể công khai đeo nhẫn, nhưng anh muốn dùng cách này nói với em, cho dù xảy ra chuyện gì, anh đều ở bên cạnh em."
Anh tháo đồng hồ xuống, bên trong cũng có khắc chữ cái viết tắt giống thế.
Tống Như cảm động vươn tay, giọng nói khẽ rung: "Đeo lên giúp em."
Làm cô cảm động nhất không phải là người đàn ông này tiêu bao nhiêu tiền vì mình, mà là anh có lòng quan tâm chăm sóc cô, anh có thể dùng tiền dùng quyền xử lý chuyện trên công việc, nhưng chỉ có tình cảm chân thành có thể sưởi ấm trái tim Tống Như.
"Chúc mừng em ký hợp đồng thành công."
"Cảm ơn. . . . . ."
Tống Như tựa vào lòng anh, nâng rượu vang đỏ lên cụng ly với anh.
Hạnh phúc của cô không cần bất kỳ ai chứng nhận, chỉ cần cô hiểu rõ bọn họ một lòng một dạ với nhau là đủ rồi.
Đóng cửa lại, bọn họ chỉ thuộc về nhau.
Còn về nghi ngờ của Tiêu Dịch Trạch, Tống Như hoàn toàn không để trong lòng, đợi sau khi bọn họ gặp mặt, anh ta sẽ biết, người yêu thần bí của Tống Như hoàn toàn không cần ăn cơm mềm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom