• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-131

CHƯƠNG 131: TRÊN ĐỜI KHÔNG CÓ THUỐC HỐI HẬN




CHƯƠNG 131: TRÊN ĐỜI KHÔNG CÓ THUỐC HỐI HẬN
Chúc Thanh Hà cảm giác có một đôi tay đang bóp lấy cổ cô, khiến cô không thể thở được.
Lợi thế cô lấy để uy hiếp Trương Vân ngược lại khiến bản thân cô không còn đường để đi, Trương Vân nói như vậy trước mặt mọi người, chính là không để lại cho cô một chút đường sống nào.
Một cước đá cô khỏi Oatlets!
Cô chỉ muốn làm Trương Vân vứt bỏ Tiêu Dịch Trạch, không ngờ rằng cuối cùng người tự ăn quả đắng lại là bản thân cô, Trương Vân thật sự độc ác, độc ác giống như đâm một dao vào tim cô vậy.
Nhưng mà. . . . . .
Thư từ chức cô trình lên cùng với Ngụy Lãng, vì sao chỉ nói một mình cô? Giữ lại Ngụy Lãng!
"Thanh Hà, cô cũng nên nói hai câu đi." Trương Vân mỉm cười nói.
Tuy Chúc Thanh Hà cực kỳ tức giận, nhưng nhiều ống kính chiếu vào cô như vậy, cô không có cách từ chối, nếu không chính là đối đầu công khai với Trương Vân , như vậy không có lợi gì với cô cả.
Chuyện vẫn chưa đi đến một bước cuối cùng, cô không thể dễ dàng nhận thua được.
"Cám ơn Tổng Giám đốc Trương."
Trong mắt Chúc Thanh Hà chứa nước mắt trong suốt, giống như cực kỳ không nỡ: "Từ khi tôi bắt đầu vào nghề, đã làm việc ở Oatlets, hôm nay, tôi quyết định rời đi. . . . . . chính là vì muốn hoàn thành một vài ước muốn của mình, cảm ơn sự chăm sóc và thành toàn của Tổng Giám đốc Trương, tôi cũng chân thành hy vọng Oatlets có thể phát triển tốt hơn nữa."
"Cô Chúc, xin hỏi từ khi nào cô có suy nghĩ muốn rời khỏi Oatlets?"
"Cô đã tìm được ông chủ mới đổi nơi làm việc sao?"
"Thư từ chức này đại diện cá nhân cô, hay là đại diện toàn bộ nghệ sĩ dưới tay cô!"
Tình huống người đại diện rời đi công ty ban đầu, mang nghệ sĩ theo cũng không hiếm thấy, Oatlets vừa có Tiêu Dịch Trạch và Tống Như gia nhập, vốn như hổ thêm cánh, nhưng nếu Chúc Thanh Hà đi. . . . . . rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh của Oatlets.
Dưới loại tình huống này, Chúc Thanh Hà cũng không thể nói gì cả!
Nói, chẳng khác nào đóng kín tất cả con đường của mình.
"Có quá nhiều vấn đề, tôi không có cách nào trả lời từng cái, xin lỗi." Chúc Thanh Hà miễn cưỡng cho một câu trả lời, chỉ tùy tiện nói mấy câu rồi cúi đầu đi xuống sân khấu.
Tất cả kế hoạch tỉ mỉ của cô đã bị phá hủy rồi, Trương Vân hoàn toàn không bị ảnh hưởng, còn đã ký hợp đồng với Tống Như.
Cô thật sự rất ngu xuẩn .
Tống Như nhìn Chúc Thanh Hà rời đi, không có lộ ra cảm xúc gì, nhưng cô hiểu rất rõ, bây giờ Chúc Thanh Hà chắc chắn rất đau, cái loại cảm giác trong nháy mắt rơi vào địa ngục này, chắc chắn rất không dễ chịu.
Chẳng mấy chốc, buổi lễ tiến vào hồi cuối.
Sau khi các phóng viên rời khỏi, Tống Như cũng nói vài câu với Trương Vân , sau đó rời đi với Tiêu Dịch Trạch.
Không nghĩ tới, Chúc Thanh Hà ở bãi đỗ xe chờ cô.
"Tống Như, đợi đã!"
Tống Như dừng bước chân, không mở cửa xe ra, cô nhìn đôi mắt khóc đến đỏ lên của Chúc Thanh Hà, không biết là vì tức giận, hay vì xấu hổ.
"Là cô làm, có đúng không?"
"Tôi không hiểu cô đang nói gì." Tống Như hơi nhíu mày, cô hiểu lúc này chắc chắn tâm trạng của Chúc Thanh Hà rất sụp đổ, cũng không có thời gian rảnh rỗi để cãi nhau với cô ta.
Huống chi Chúc Thanh Hà đã bị đuổi ra khỏi Oatlets.
Tâm trạng của Chúc Thanh Hà hoàn toàn đến bờ vực sụp đổ, chưa từ bỏ ý định cười lên: "Tôi không muốn để Tiêu Dịch Trạch trở lại Oatlets, cho nên dùng thư từ chức uy hiếp Trương Vân , nhưng cô ta lại cho tôi thủ đoạn như vậy.”
"Còn ký hợp đồng với cả cô! Chắc là cô động tay chân ở sau lưng, bảo Trương Vân vứt bỏ tôi."
Tống Như bình tĩnh, lạnh lùng hỏi lại cô ta: "Cô cảm thấy tôi có cái bản lĩnh lung lay Trương Vân hay sao? Là bản thân cô không quý trọng cơ hội, mới đi tới một bước này."
"Tôi không có!" Chúc Thanh Hà khàn giọng hô.
"Trương Vân mới là Tổng Giám đốc của Oatlets, bởi vì có lý trí và thủ đoạn của cô ta, Oatlets mới có thể từng bước lớn mạnh, mà cô chỉ là nhân viên dưới tay cô ta mà thôi, là cô quá đề cao vị trí của mình. . . . . . Nếu cô không đi gay hấn, sao có thể bị ép rời khỏi Oatlets? Lỗi của cô chính là xem thường sự dứt khoát của Trương Vân ."
"Oatlets, trước giờ để không thiếu một người là cô."
Nghe những lời này, Chúc Thanh Hà hoàn toàn rối loạn rồi.
Trái tim cô ta cực kỳ rối loạn, hung hăng trừng mắt nhìn Tống Như một cái, xoay người chạy về Oatlets.
Tiêu Dịch Trạch ở bên cạnh thở dài, anh là người đứng nhìn Chúc Thanh Hà từ nhân viên thực tập của Oatlets từng bước đi đến hôm nay, nhưng anh cũng không ngờ, cô ta sẽ trở nên độc ác nham hiểm như vậy.
"Cô ấy trở về tìm Tổng Giám đốc Trương cũng không có tác dụng gì." Tiêu Dịch Trạch lắc lắc đầu, Trương Vân chưa bao giờ cho người khác cơ hội thứ hai.
Tống Như không có hứng thú quan tâm tới loại chuyện chó chết chủ này, mở cửa lên xe: "Đi thôi, tôi đang vội."
"Vội vã trở về gặp tình nhân của cô sao?" Tiêu Dịch Trạch vừa nói ra khỏi miệng, đã cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Tống Như, lập tức xoay mắt sang chỗ khác: “Tôi chỉ cảm thấy Trương Vân phê chuẩn cho Chúc Thanh Hà từ chức, nhưng không có động tới Ngụy Lãng, bây giờ chúng ta vẫn không thể thiếu cảnh giác."
"Cô ta không động vào Ngụy Lãng là vì chế hành* anh."
*Chế hành: ước chế lẫn nhau và cân đối về quyền lực, định ra cân bằng.
"Cô. . . . . . cho dù là vì chế hành tôi, cô là nghệ sĩ dưới tay tôi, sao có thể không liên quan tới cô được?"
Tiêu Dịch Trạch nhìn thấy sắc mắt của Tống Như vẫn như cũ, rất tò mò sao cô lại không có chút phản ứng gì, đương nhiên anh ta không biết tất cả đã có Dương Gia Cửu kiểm tra giúp Tống Như, mà Tống Như thì tin tưởng ánh mắt của Dương Gia Cứu nhất.
"Tôi là nghệ sĩ hợp đồng của Oatlets, tôi phát triển tốt, công ty sẽ kiếm được nhiều hơn, Trương Vân không phải là một người có kiến thức nông cạn."
"Tôi đoán cuối cùng Chúc Thanh Hà vẫn sẽ ra ngoài tự mình gầy dựng, tuy rằng rất khó, nhưng nếu Hạng Tuyết Lê bị cô ta lôi kéo, tình hình cũng không lạc quan." Tiêu Dịch Trạch lạnh giọng nói, quả bom hẹn giờ là Hạng Tuyết Lê này, luôn khiến người ta thấy vướng mắc.
"Chưa hẳn bọn họ có thể đi cùng nhau." Tống Như cực kỳ bình tĩnh, không bị chuyện này làm ảnh hưởng.
Từ Dương Vũ Mịch đến Hạng Tuyết Lê, bọn họ ghen tị Tống Như, hại Tống Như, cuối cùng còn không phải tự ăn quả đắng đó sao, còn lại từng bước đẩy Tống Như đi đến hôm nay, trở thành nghệ sĩ của Oatlets.
Cho nên, cô cũng không hoảng hốt chút nào, kẻ thù càng mạnh, cô lại càng mạnh hơn!
". . . . . . Cô thật sự vượt ngoài dự đoán của tôi." Tiêu Dịch Trạch không nói nhiều nữa, khởi động ô tô.
Sau khi đưa Tống Như đến cửa, anh ta nói: "Hai ngày sau vào đoàn, cô chuẩn bị một chút."
Lần quay phim này có thể quyết định chất lượng kịch bản Tống Như lấy được sáu tháng cuối năm, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, Tống Như gật đầu: "Tôi biết rồi."
Hai ngày, cô có thể nghỉ ngơi thật tốt với Dương Gia Cửu.
Cuộc đời của cô ngoài công việc thì chính là anh, cũng chỉ có lúc suy nghĩ đến Dương Gia Cửu, trên mặt Tống Như mới có thể xuất hiện vẻ dịu dàng như chim nhỏ nép vào người.
Tiêu Dịch Trạch thật đúng là rất tò mò, cuối cùng loại đàn ông gì có thể làm Tống Như động lòng như thế! Hơn nữa, Tống Như vẫn luôn che giấu người đàn ông kia, có thể hay không. . . . . .
Nhưng nhanh thôi, anh ta sẽ có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của người đàn ông kia rồi.
. . . . . .
Trương Vân vừa về xử lý xong chuyện dưới lầu, trở lại phòng làm việc đã nhìn thấy Chúc Thanh Hà.
Cô ta khóc đến hai mắt đỏ ửng: "Tổng Giám đốc Trương, cô tha thứ cho tôi một lần này thôi, là tôi bị quỷ ám, tôi thật sự biết sai rồi!"
Trương Vân lùi về sau nửa bước, giữ khoảng cách.
"Thư từ chức là tự cô viết, tôi chỉ thành toàn cho cô thôi." Thái độ của Trương Vân cực kỳ kiên quyết.
Lời cô đã nói ra, tuyệt đối không đổi ý.
Chúc Thanh Hà giống như phát điên túm lấy cô: "Tôi. . . . . . tôi chỉ là ghen ghét Tiêu Dịch Trạch, tôi không ngờ sẽ trở thành như vậy, Oatlets có toàn bộ thanh xuân của tôi, sao tôi nỡ đi được chứ?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom