• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [18+] Nhật Ký Tán Gái (3 Viewers)

  • Chap 8: Sa chân

Nhìn lại lúc bấy giờ, em ko phải thuộc dạng quá đẹp trai, nhà giàu, nhưng cũng thuộc dạng học giỏi, vui tính, em thường chơi những trò chọc phá lũ con gái như là tát nước vào wc con gái, "hái me" - gần wc nữ có cây me um tùm, trẻo lên đó hái me ko ai thấy thì mình có thể tận hưởng cuộc sống :sexy: - nghe có vẻ md nhưng con người em lúc ấy ếu quan tâm tới chuyện đấy, chơi cho vui là dc. Hoặc có những trò như để bịt nước dưới ghế khi nhỏ bạn đứng lên phát biểu (lúc ấy ko phải tiết cô chủ nhiệm nên em đổi chỗ ngồi, quậy quá mà), nó ngồi xuống và dính trap :sogood:. Rồi lấy bút mực (loại mực nước) rút ngòi ra, vẫy vẫy cho vãi mực ra văng tứ tung và dính đầy váy, áo của mấy ẻm con gái, nghĩ lại thì đúng thật mình như 1 tên ôn thần :confuse:
Nhưng khi em cua gái thì dường như ít khi thất bại, chỉ có thất bại ở bước "giữ người yêu" thôi :cry::cry: đau thiệt các bác nhỉ? :sosad:
Và Tr cũng đã sa vào vòng tay em, nhưng cảm giác khác hẳn so với T, Tr là người hiền dịu, trầm tính, ít nói, nhưng cực kỳ tinh tế, cô ấy dường như nhận ra ánh mắt T và em, nên đã chủ động nói trước
Tr: V với T có gì phải ko?
E: đâu có
Tr: đừng dối Tr, thấy hết rồi, Tr cũng biết 2 người đang quen nhau rồi, tại sao V lại làm vậy? Có gì vui thú khi trêu đùa người khác quá đáng vậy?
E chỉ biết câm nín mà nghe cô ấy xổ 1 tràng rồi khóc
Tr: Tr biết mình thật ngu ngốc khi đem lòng thích... ko, là yêu, yêu 1 người như V, nhưng thật sự V đáng ghét vô cùng
E chỉ biết đứng như trời tròng vì chả biết làm gì, tay chân tê dại, cảm giác buồn khôn siết khi làm người mình yêu khóc trong đau khổ, em đưa tay lau nước mắt cho Tr nhưng bị gạt ra 1 cách quyết liệt, em biết mình phải làm gì, em ôm Tr vào lòng, cô ấy chống cự và đánh em thật mạnh hết sức mà cô ấy có. Tới đây hẳn các bác thắc mắc em làm sao mà cua dc Tr hay vậy nhỉ? Là vì khi ngta có tình cảm với nhau rồi, thứ tình cảm ấy ngày càng lớn dần và khi vượt qua tầm kiểm soát thì ko cần lời tỏ tình cũng tự mình ngả vào lòng nhau thôi các bác ạ, trường hợp này là vậy, suốt tgian em quen cô ấy, dường như chưa bao giờ chính thức nói lời yêu chỉ trong lòng thầm hiểu vây thôi, và em đã gây nên tai họa cho Tr.
Khi em ôm cô ấy, cô ấy chống cự, rất quyết liệt, và cô ấy cắn em thật đau, em nghe nước mắt đang làm ướt vai mình, hay là máu nhỉ? đau lắm, rát lắm, cũng chẳng quan tâm, em ôm chặt cô ấy hơn, và cô ấy ko còn cắn em nữa, chỉ còn những tiếng nấc, và em hôn cô ấy, cố ấy cắn môi em, đau lắm, thiệt, con bé này là con gì mà thích cắn thế ko biết - thoáng nghĩ trong đầu, dần dần ẻm nhả môi em ra, và bắt đầu... say, say bởi nụ hôn đầu thật êm ái, dường như máu em hay nước mắt cô ấy đã hòa vào trong thứ chất dc hòa trộn của cả 2 cái mõm (ko phải mõm chó đâu nhé :gach::gach:) - sao có vị mằn mặn, là lạ... nhưng vẫn cảm nhận dc sự ngọt ngào trong nụ hôn đầu người con gái thuần khiết...
Vốn dĩ gia đình Tr ko dc hp như bao người nhìn vào, ba gia trưởng nên mẹ chịu khổ nhiều thứ, làm nên một cô gái tên Tr khép kín và mong chờ người đàn ông của mình thật tốt để che chở cô ấy chứ ko phải đưa cô ấy vào chốn khổ đau như thế - gia đình Tr sau này em mới biết và trên đây là cảm nhận của em sau này đấy nhé. Với Tr em chỉ muốn hôn và ôm thôi, ko có thứ ham muốn hèn hạ kia, nên cảm giác thật khác hẳn, có lẽ em đã tìm dc những gì thuộc về em, nhưng mqh giữa em và T sẽ giải quyết thế nào đây? Chính vì lẽ đó em mới thấy mình có những phút nông nỗi và quyết định thật sai lầm, mang đến cho Tr bao nỗi bất hạnh...
-----
Hôm sau vào lớp em quyết định làm rõ với T, em hẹn T ra sau sân trường vắng, nói rõ v T rằng em muốn kết thúc mọi chuyện, vì em ko còn yêu cô ấy nữa, em nghĩ lí do đó thì thẳng thắn và chân thật hơn, em nhận mình đểu, gạch đá anh chịu, nhưng nếu nói hoa mỹ theo kiểu "chúng ta ko hợp nhau, anh ko xứng" bla bla các kiểu con đà điểu, em thấy mình ko làm dc, khốn nạn thì hãy khốn nạn cho thực vào, chứ đừng khốn nạn kiểu nho gia, làm vẻ cao thượng thì vẫn bị cho là thằng khốn nạn thôi... xin hết ạ :pudency:. Và em nhận dc một cái tát như trời giáng, và những cái đánh hết sức bình sinh vào người em, thật là đau... em ko né, vì điều đó là cần thiết...
Một thời gian sau nhận thấy những thay đổi trong mqh giữa em và Tr, T đã nổi cơn "thịnh nộ" và tẩn cho Tr 1 trận, may là em can thiệp kịp lúc
T: con khốn! m cướp ngyêu tao! - nói rồi T xông vào vò đầu bức tóc Tr
Tr chỉ biết ngồi yên chịu trận và khóc, thiệt sao mà hiền quá...
E lao vào tách 2 người ra và đứng bảo vệ Tr... trong lòng đau đớn khôn siết... chính em là người gieo gió nhưng sao bão tố lại ập lên đầu Tr?
E: anh là người sai có gì em đánh anh, mắng anh cũng dc, đừng tìm đến cô ấy, ko hay tí nào đâu khi 2 đứa con gái đánh nhau như vậy! - em gằng giọng
T: Anh dc lắm, anh che chở cho nó chứ gì, tốt nhất anh nên coi chừng nó suốt cuộc đời đi, nếu ko thì tôi cũng đánh nó cho bằng dc! Anh là thằng khốn nạn!
Cô ấy bỏ đi với những giọt nước mắt... Em quay qua hỏi han Tr thế nào, cả cô ấy cũng gạt tay em và bỏ đi cùng những giọt nước mắt... Em chỉ biết đứng nhìn...
"Mày chạy theo đi!" - tiếng con Uyên nói theo - nhỏ học cùng lớp em, chung đội tuyển
Và em như sực tỉnh giấc, em vội chạy theo, nhưng đệt mợ, biết Tr đi hướng nào???
"Nó chạy ra sân sau đấy!" - giọng thằng Trung
Rồi em chạy thụt mạng ra gốc cây gòn (cây bông gòn, các bác biết chứ nhỉ?) ở sân sau, ẻm đang ngồi gục xuống gốc cây mà khóc... Em lại làm khổ thêm 1 người...
E: Tr, anh xin lỗi, sẽ ko có chuyện này xảy ra nữa đâu, anh sẽ chỉ là của mình em thôi, ko ai dc làm tổn thương em nữa đâu
Tr: Nhưng người làm tổn thương tui lại là anh....
Em thật sự ko biết phải nói gì luôn lúc này, ngồi xuống bên cạnh ẻm,... "Tới giờ vào học rồi... Mình vào thôi em!" - ko nói câu nào, ẻm bỏ đi vào lớp... :sosad: Ngày hôm ấy trôi qua thật chậm chạp và nặng nề
----------
Và để cho Tr dc an toàn, em đã hộ tổng cô ấy mỗi ngày và ko ngớt miệng năn nỉ, xin lỗi làm lành... Nhưng dường như mọi cố gắng đều bỏ sông bỏ biển... Em tưởng như mọi chuyện ko thể cứu vãn... Kết thúc HK1 với tâm trạng nặng nề và dịp nghỉ tết thật buồn tẻ... Không có một bóng hồng nào bên cạnh vi vu những ngày này... haiz ...
Và ngày đi chơi, em quyết định gọi điện cho ẻm, hẹn đi chơi và tất nhiên là bị từ chối... May cho em, mẹ ẻm rất thích em, vì sao thì lại là 1 câu chuyện khác, rồi em đến tận nhà xin mẹ ẻm cho đi chơi, rồi mẹ ẻm cũng đồng ý và bảo ẻm đi chơi v em đi, chứ ở nhà hoài, tết nhất người ta thấy ngta nói ra nói vào nữa...
Rồi thì cũng đi chơi, dạo đó đây, em quyết định đưa ẻm lên TX chơi, xin mẹ lấy con sóng thần chở ẻm đi chơi cho có không khí, rồi 2 đứa đi khắp thị xã, vào vườn sinh thái, ẻm có vẻ thích thú và thư giãn hẳn ra, em biết mình đang sống lại dần rồi...
Chụt! - lén thơm má ẻm 1 phát - quay qua lườm em bằng nửa con mắt... Bỏ đi te te đằng trước, nhìn cái mông mà phải nói là muốn tét cho 1 phát hết sức. Em chạy nhanh lên đi cùng ẻm và đứa tay ra nắm lấy tay ẻm thật chặt,... ko rút tay lại... nghĩa là mọi chuyện đã êm xui rồi... thật nhẹ nhõm.... Và những ngày nghỉ tết sau đó diễn ra thật sôi nổi, đồ ăn thức uống bỗng nhiên trở nên có mùi vị vô cùng... Sau tết, dư âm cũng bánh mức còn đâu đây trong người và em lâm bệnh... Cơn sốt cao chưa từng có kể từ khi em có khả năng ghi nhớ kí ức... Ẻm bên cạnh em những ngày này... thật là hạnh phúc...
----------------- end chap
Các thím đọc, có chán ghét em, có gạch đá em, em xin nhận, vì có những chuyện khiến người ta trở nên ngu si và khốn nạn đến như thế đó, và quá khứ em đã từng, em xin nhận lời khiển trách của xã hội, của mọi người, nhưng em biết em cần sửa chữa những gì mình làm sai trong quá khứ và mang đến tương lại hạnh phúc cho người "đàn bà" của em trong tương lai, xin hết ạ... :pudency:
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom