• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [ZHIHU] XUYÊN THÀNH NỮ NHI CỦA ÁC NỮ (1 Viewer)

  • Phần III

50.

Trên mặt Lục Ý bị lưu lại một vết sẹo dài, không thể tiếp khách được nữa, đại phu nói vết sẹo này không chữa được, tú bà tức giận, nhưng cũng không đuổi Lục Ý đi, sắp xếp cho nàng đi theo Hồng Lăng làm việc vặt.

Lục Ý luôn vui vẻ hoạt bát trong quá khứ trở nên trầm tĩnh hơn.

Nàng luôn ngơ ngác ngồi trong căn phòng tối tăm, không nói gì.

Ta an ủi nàng: “Vết sẹo sẽ ngày càng mờ…”

Lục Ý cười gật gật đầu, cả người vẫn héo úa.

Huỳnh Nhi nói, khúc mắc của Lục Ý không phải chuyện dung mạo, cũng không phải chuyện tiền bạc.

51.

Ta kể cho Lục Ý nghe ít chuyện xưa, dỗ nàng vui vẻ.

Lục Ý vẫn giữ bộ dáng xa rời trần thế như cũ.

“Vậy để ta kể cho ngươi nghe một giấc mộng nhé.” Ta nói với nàng.

Nàng nghiêng đầu, ngoan ngoãn nhìn ta chăm chú.

“Ta từng mơ thấy ngàn năm sau, nữ tử cũng có thể ra ngoài làm quan…”

Ta nhớ lại những ký ức xa xăm về cố hương, càng nói càng hào hứng.

“Có một vĩ nhân nói, nữ tử cũng có thể đỉnh nửa bầu trời, ông ấy nói nam nữ bình đẳng, ông ấy cổ vũ nữ tử đọc sách, cổ vũ nữ tử ra khỏi nội viện, ra ngoài làm việc lớn, ông ấy lập ra ước thúc nam tử chỉ được cưới một thê tử, cho dù có quyền cao chức trọng đến đâu cũng vậy…”

Lục Ý khẽ hỏi: “Vậy Hoàng Đế thì sao?”

Ta kề sát tai nàng: “Cũng vậy thôi, trong mộng của ta không có Hoàng Đế, vương hầu khanh tướng đâu nhất định phải là con dòng cháu giống…”

Lục Ý cười khanh khách: “Giấc mộng của ngươi kỳ quái thật, đó là thiên đường à, ai cũng được đến học đường, lại còn thoải mái đọc sách, còn có nha môn bảo hộ nữ tử và hài tử…”

Ta cũng cười, hóa ra cố hương của ta lại là thiên đường…

52.

Ngày hôm sau, Lục Ý lại đòi ta kể tiếp chuyện trong mộng, ta vắt óc nhớ lại, kể về rất nhiều vĩ nhân, chuyện bọn họ đánh địch trị quốc thế nào…

Lục Ý nghe cũng rất vui, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.

Ta hết cách, hỏi nàng muốn nghe chuyện gì.

Nàng nói: “Học đường trong mộng của ngươi thế nào? Tiên sinh dậy học ra sao?”

Ta nhớ lại quá khứ kiếp trước của mình: “Ở trong mộng, ta sống ở phương nam, thư viện cũng cao đến sáu bảy tầng lâu, mỗi phòng lại có những dãy hành lang thật dài, chạng vạng ánh hoàng hôn chiếu xuống những dãy hành lang đó, đẹp lắm, đẹp như tranh vậy…”

“Trong thư viện còn có một đường chạy… hình bầu dục, đó là nơi để học sinh rèn luyện sức khỏe…”

“Còn có thiện đường nữa, học sinh đông lắm, mỗi lần đến giờ cơm chưa đều phải chạy đua đến đó, đến chậm thì phải xếp hàng dài lắm.”

Lục Ý hỏi: “Dài thế nào? Có giống như khi xếp hàng mua điểm tâm ở Như Ý Trai không?”

Ta gật gật đầu: “Có lúc đi muộn, hàng còn dài hơn ấy chứ.”

“Vậy thiện đường đó hẳn là ngon lắm.” Lục Ý hào hứng nói.

Ta gật gật đầu, nuốt nuốt nước miếng: “Nhưng trong mộng, ta cũng không nếm được hương vị…”

Lục Ý chống cằm, chăm chú nhìn ta, sợ bỏ lỡ chỉ một động tác nhỏ của ta.

Ta càng nói càng hăng, giọng nói biểu cảm phong phú, quơ tay múa chân, nói hết ra tất cả những gì mình có thể nhớ được…

Nói xong, miệng ta cũng khô khốc.

Lục Ý khẽ cười: “Thật tốt.”

Ta vuốt tóc nàng: “Trong mộng của ta còn có học đường chuyên dạy trù nghệ rồi chuyên dạy thêu thùa nữa…”

“Ngươi thêu đẹp như vậy, phu tử nhất định sẽ rất thích ngươi, không, nói không chừng ngươi có thể làm phu tử cũng nên.”

Sắc mặt Lục Ý âu sầu, hỏi ta: “Nữ tử thanh lâu cũng có thể làm phu tử sao?”

Ta nói cho nàng: “Trong mộng của ta không có thanh lâu, không ai có thể ép chúng ta bán mình, người thân cũng không được. Nếu ai bán nữ nhi đi sẽ phải ngồi tù, nha môn chuyên bảo hộ nữ tử và hài tử sẽ bảo hộ cho các nữ hài, cho các nàng đi học…”

“Nếu ở trong mộng của ta, ngươi cùng hoa khôi tỷ tỷ đều có thể làm phu tử, dạy người ta thêu thùa.”

53.

Lục Ý dường như đã hồi phục, bắt đầu nói giỡn với chúng ta.

Nhưng đôi khi nhìn nàng ấy cười đến khoa trương, ta lại giật mình sợ hãi.

Ta cùng Huỳnh Nhi và Hồng Lăng ngày đêm canh giữ, sợ nàng nghĩ quẩn.

Nhưng chúng ta không canh nổi một người đã muốn ch*t.

Lục Ý nhân lúc ban đêm các tỷ tỷ phải ra tiếp khách, trốn khỏi Hồng Lăng, cầm theo một vò rượu lớn đến nhà nha dịch kia, hất rượu châm lửa.

Không ai bị thương, nhưng khi nữ nhi của nha dịch đó vội vàng chạy thoát ra đã bị Lục Ý đ/â/m cho một nhát vào mặt, sâu đến thấu xương.

Làm xong nàng đứng tại chỗ cười lớn, rồi bị quan phủ áp giải đến nha môn.

54.

Ở trong nha môn, Lục Ý nhận tội, sau khi bị tuyên án, nàng hét lớn: “Ta không nói dối, là nàng ta trộm thêu phẩm của ta, bọn họ mới nói dối…”

Dứt lời, nàng đ/â/m thẳng đầu vào cây cột trong nha môn, ch*t tại chỗ.

Lục Ý từng nói, nương nàng nói với nàng, trong nha môn luôn có thanh thiên đại nhân giải oan cho người oan uổng, dân chúng chắc chắn sẽ tin những lời người trên công đường nói…

55.

Lục Ý của ta ch*t rồi, ch*t vào mùa xuân, mùa cây cối xanh tươi như cái tên của nàng ấy.

“Ta mong kiếp sau có thể sống một đời tự do tự tại, đường đường chính chính…” Đây là câu cuối cùng nàng lưu lại.

Lục Ý của ta đi rồi, nữ nhân luôn che chở cho ta đã đi rồi…

Chỉ còn lại mình ta, một mình ôm cái rương đựng ký ức về cố hương, không biết kể cho ai nghe.

56.

Trong nhà x/á/c, th/i th/ể của Lục Ý được đắp một tấm vải bố trắng, ta cõng nàng lên. Nhẹ quá! Ta đưa nàng về Giảo Nguyệt Lâu.

Lục Ý còn trẻ như vậy.

Nàng hoạt bát vui vẻ, là hạt dẻ cười của cả lâu, nàng thêu cực đẹp, thêu con cá cũng sống động như thật,...

Nàng từng nói chờ tích góp đủ tiền, nàng sẽ mua một căn nhà thật lớn để mang linh vị của nương về thờ. Nàng nói muốn sống cùng chúng ta ở đó… đến già…

57.

Vậy mà sao lại đi mất rồi?

58.

Ta không chịu đựng nổi thế giới này nữa.

Chỉ vì chúng ta là nữ tử thanh lâu, chỉ vì chúng ta là con kiến mà tất cả mọi người đều có thể đạp lên chúng ta mà sống. Mỗi người ở ngoài kia đều có thể tùy ý khinh nhục chúng ta.

Chỉ vì, chúng ta không phải là… người đứng đắn.

Nhưng chúng ta chỉ muốn sống thôi mà?

Có ai cho chúng ta lựa chọn không?

Tất cả những thứ ta từng học trong quá khứ: Văn chương, đạo lý, phương trình… quay cuồng trong đầu ta, tất cả cùng phẫn nộ hò hét, tất cả cùng chèn ép lồng ngực ta, như muốn nổ tung, muốn phá tan thời không, phá tan giam cầm…

Nhưng rồi tất cả lại bị giữ lại.

Xiềng xích phong kiến quấn quanh chúng ta, che lấp đi cả ánh sáng…

59.

Tú bà chờ chúng ta ở hậu viện, cũng đã khóc đến nhòe nhoẹt hết lớp trang điểm.

Ta với Lục Ý là hai cô nương nhỏ tuổi nhất Giảo Nguyệt Lâu, Hồng Lăng nói tú bà luôn coi chúng ta như một nửa nữ nhi, tuy là ta không thấy vậy.

60.

Ban đêm, ta túc trực bên linh cữu Lục Ý.

Không biết từ lúc nào tú bà đã tới, uống say khướt, đặt một lượng bạc lên quan tài Lục Ý.

Sau đó tú bà đột nhiên vừa khóc vừa cười: “Ta đã từng nói với các ngươi, đông tâm với nam nhân chính là tử kiếp của chúng ta, Lục Ý luôn nhớ kỹ, còn chép lại dán trong phòng, ngày ngày tự nhắc nhở bản thân…”

“Nàng đã cẩn thận đến vậy, sao vẫn không sống được…”

“Đồ ngốc này, có người đổ oan cho ngươi trộm đồ, ngươi cũng không cẩn m/ổ bụng mình ra để chứng minh trong sạch, ngươi phải m/ó/c mắt kẻ đó ra nuốt vào bụng, để cho chúng ở trong bụng ngươi mà xem cho rõ…”

61.

Ta lặng lẽ nhìn tú bà gục trên quan tài Lục Ý khóc nức nở, giống như đang say, lại như đang tỉnh.

62.

Đêm đó, tú bà không từ chối bất kỳ câu hỏi nào của ta, bà ấy nói cho ta: “Năm đó khi con đến tuổi làm lễ chải tóc, có người ép ta nhất định phải để con tiếp khách, nếu không sẽ san bằng Giảo Nguyệt Lâu…”

“Ta cũng từng muốn nói hết chân tướng cho con, nhưng đám người đó mang theo lệnh bài hoàng gia, chúng ta không đấu lại được.”

“Ta nghĩ, thôi thì cứ để ta gánh hết cái danh xấu xa đi, chỉ cần con không biết chuyện gì, nói không chừng còn có thể bảo hộ cho tất cả bình bình an an…”

Ta ngắt lời tú bà: “Kết quả thì sao? Chúng ta đều là đám hèn mọn, bọn họ sẽ cho chúng ta đường sống ư?”

63.

Ta hỏi tú bà: “Cái ch*t của Lục Ý cũng là do bọn họ?”

Tú bà trầm mặc thật lâu rồi mới mở miệng: “Ta không biết, chỉ là sau đó ta có cho người đi tìm đám lưu manh đã chặn đường Lục Ý nhưng không tìm được kẻ nào. Huỳnh Nhi đã vẽ lại chân dung đám đó, trong đó có một tên nhìn rất giống người đã đến uy hiếp ta bắt con tiếp khách…”

64.

Ta nhớ lại ngày đầu tiên mình tiếp khách.

Đó là ngày u ám nhất trong cả hai đời của ta, khiến ta chưa từng muốn nhớ lại. Ta cho rằng chỉ là do mình xui xẻo nên mới gặp phải tên biến thái Lâm Hoài Giang.

65.

Trong buổi đấu giá đêm đầu của ta, Tiết Nhị cũng tới, hắn mặc bộ đồ sang đẹp nhất, vừa mở miệng đã ra giá bằng toàn bộ tài sản của hắn, bao gồm cả tiền chúng ta bán tình báo mấy năm qua. Hắn từng nói đó là tiền hắn tích góp để cưới vợ.

Nhưng Tiết Nhị đã nhanh chóng bị đánh bật, có người cứ liên tục nâng giá lên.

Giá của ta vọt lên năm ngàn lượng.

Ngay lúc đó ta còn cố tìm vui trong bể khổ, cảm thấy mình cũng có giá đấy nhỉ, còn hơn cả hoa khôi.

66.

Cuối cùng, giá của ta được chốt sáu ngàn hai.

Người mua được là trưởng tử của Lâm thủ phụ, Lâm Hoài Giang. Hắn ra vẻ đạo mạo, kéo theo cả đám hồ bằng cẩu hữu đi vào trong phòng.

Đêm đó, ta bị tr/a t/ấ/n đến ngất xỉu, tĩnh dưỡng mất cả tháng.

67.

Sau đó Lâm Hoài Giang lại vung tiền bao ta mấy tháng liền, nhưng hắn không hề chạm vào ta, hắn chê ta dơ.

Hắn chỉ thích ở thanh lâu phẩm trà, sau đó lệnh cho ta tự th* d*m, còn dẫn theo người đến xem.

Hắn cũng sẽ mang ta ra làm phần thưởng, thỉnh thoảng thưởng cho đám chó săn của hắn.

Ta chẳng khác gì một con vật, bị người ta soi xét, nhục nhã vẫn phải nhẫn nhịn phục vụ.

Lâm Hoài Giang thích nhất là nhìn biểu tình khuất nhục trên mặt ta.

Ta hận không thể x/é x/á/c hắn, nhưng rồi lại phải cúi đầu, nặn ra gương mặt tươi cười rồi làm bộ vui thích si mê.

68.

Từ nhỏ đã phải làm việc vất vả, ta không khóc;

Lấy sắc hầu người; ta không khóc;

Bị Lâm Hoài Giang tr/a t/ấ/n, ta cũng chỉ đỏ hốc mắt.

Ta cho rằng, tất cả là vì mệnh ta không tốt, là ta xui xẻo…

69.

Nhưng bây giờ lại có người nói cho ta, tất cả những khổ cực ta phải chịu không phải do số phận mà là vì xuất thân của ta. Bọn họ đùa giỡn ta trong lòng bàn tay, nhớ tới thì chỉ cần phất phất tay, phân phó vài tiếng là có thể hủy hoại toàn bộ đời ta, nghiền nát tự tôn của ta, bức tử người thân của ta…

Đây là lần đầu tiên ta thực sự lĩnh hội sự khắc nghiệt của thời đại này. Lần đầu tiên ta cảm nhận được cường quyền đè ép trên người ta, đập vụn sống lưng ta, vặn cho ta tan cửa nát nhà…

70.

Th/i th/ể sưng phù của hoa khôi tỷ tỷ, Lục Ý mặc bộ quần áo nhuốm máu, trước khi ch*t còn rên rỉ kêu oan, rồi còn cả Lâm Hoài Giang liên tục nhục nhã ta…

Từng thứ, từng thứ xé nát trái tim ta…

71.

Ta chân chính ý thức được rằng, mình đã sớm không còn là người ngoài cuộc đứng xem nữa, ta đã thành người trong cuộc.

72.

Tiết Nhị phái người ngày đêm đi theo nha dịch kia, ném những thứ dơ bẩn vào cửa nhà hắn. Người thân của hắn chỉ cần ra ngoài một mình sẽ bị đ/á/nh cướp hành hùng. Chúng ta thuê đều là mấy tên vô lại lang thang trên phố, tay chân nhanh nhẹn lại quen đường quen lối, chưa lần nào thất thủ.

Qua nửa tháng, nha dịch kia cuối cùng cũng không chịu nổi, tìm tới cửa nói chẳng qua hắn cũng chỉ là nhận tiền làm việc. Ta hỏi hắn ai sai sử, hắn lại nhất định không hé miệng.

73.

Ta ngồi trước gương đồng, chợt nhận ra mình phạm sai lầm rồi. Mấy năm nay ta cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng có lẽ ngay từ đầu ta đã bại lộ.

Nữ nhi giống mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Tuy ta chưa từng gặp quận chúa Vinh Hoa, nhưng hẳn là trong kinh rất nhiều người biết mặt bà ta.

Tất cả những chỗ bất thường đều đã được giải thích, từ việc vô số kẻ thù tìm tới cửa sau khi ta thành niên, đến đêm đấu giá có thật nhiều gương mặt xa lạ.

Già trẻ lớn bé đều muốn mua một đêm của ta.

Trên mặt họ còn mang theo ánh mắt tò mò và châm chọc…

74.

Ta xem được bức họa vẽ quận chúa Vinh Hoa, đúng là giống ta đến bảy phần.

75.

Bức họa đó là Lâm Hoài Giang đưa cho ta, hắn ung dung ngồi xuống pha trà. Tất cả ấm chén trà cụ hắn dùng đều là do hắn tự mang tới.

Đồ vô văn hóa còn thích làm bộ làm tịch.

Nhất định có một ngày ta sẽ ném hắn vào chuồng heo.

76.

“Ngươi rất giống với vị quận chúa Vinh Hoa đó, đương nhiên ngươi không có khí độ hoàng gia như người ta, mà chỉ có hương vị phong trần rẻ mạt…”

“Chúng ta cũng chỉ là tò mò tới xem cho biết thôi, chứ chạm vào ngươi thì ta ngại bẩn.”

“Nhưng mà ngươi còn phải cảm ơn ta nha, đêm đó ta cố ý giúp ngươi nâng giá, ngươi kiếm được không ít đấy nhỉ, ha ha ha ha…”

77.

Ồ, vì tò mò…

Cũng chỉ có kẻ để não dưới mông như ngươi mới có thể bị lợi dụng mà hoàn toàn không biết gì.

78.

Sau khi có được bức họa, ta đại khái cũng đoán được bảy tám phần người đứng sau bức màn thử ta.

Thử xem ta có thật sự là hậu nhân của quận chúa Vinh Hoa không, hay đơn giản chỉ là người giống người.

Cho nên bọn họ mới lừa Lâm Hoài Giang biến thái này đến làm nhục ta.

Ngày ấy ta cùng Lục Ý đi đưa thêu phẩm, bọn họ tưởng đó là thêu phẩm của ta, cho nên mới lệnh cho nha dịch thay mận đổi đào rồi sai sử đám lưu manh chà đạp tự tôn của ta…

79.

Lâm Hoài Giang biến thái nhưng đầu óc ng* như heo, ta lừa dối hắn vài câu hắn liền lộ ra chuyện lấy được bức họa của quận chúa Vinh Hoa là ở chỗ Bùi Tiện Chi.

80.

Bùi Tiện Chi, ta cũng từng nghe qua, là cháu trai của đương kim Hoàng Hậu, cũng là người nhà mẹ đẻ của Bùi Khanh Ca.

Việc bọn họ hành hạ ta cũng trở nên hợp tình hợp lý.

81.

Cho nên việc ta tr/ả th/ù bọn họ cũng hợp tình hợp lý.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom