• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] XUÂN PHONG NHƯ HOA. (1 Viewer)

  • Phần II

5.

Lúc Bách Lý Kính Trầm bước ra khỏi phòng của Hách Liên Phù Tô, ta vẫn ngoan ngoãn quỳ.

"Chính là nàng, đã hạ độc thế tử?"

Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lẽo, mọi người chỉ cho là hắn đang vì Hách Liên Phù Tô mà bất bình.

Nhưng ta...

Muốn khóc.

Mấy ngày nay Bách Lý Kính Trầm phái người đến tìm, ta đều lấy cớ thân thể không tốt mà từ chối.

Nhưng hiện tại ta lại xuất hiện ở chỗ này, lý do thoái thác vừa rồi hắn chắc chắn cũng đã nghe thấy.

Đôi giày của Phú Xuân Các giá 150 lượng lấp lánh dừng ở trước mặt ta, vô cùng bắt mắt.

Giọng nói kia lại một lần nữa vang lên: "Ngẩng đầu."

Ta lề mà lề mề ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt liễm diễm kia, cho dù là góc chết, gương mặt kia vẫn đẹp đến mức có cảm giác áp lực.

Sắc mặt hắn bình tĩnh, giống như ngày thường ôn hòa như nước, hoàn toàn khác với giọng nói như băng hàn kia.

Ta lấy hết can đảm giải thích: "Bách Lý công tử, độc không phải do ta hạ."

Dù có là bội tình bạc nghĩa hay lả lơi ong bướm thì cũng chỉ bị chửi mắng, nhưng hạ độc hại thế tử kia thì chính là muốn rơi đầu, cái nào nặng cái nào nhẹ ta vẫn phân biệt được.

Bách Lý Kính Trầm cao cao tại thượng nhìn ta, ánh mắt xa cách đạm mạc lại mang theo vài phần xem xét.

Lòng ta nhói lên một cái.

Ánh mắt này, đã lâu rồi ta chưa gặp qua.

Lần đầu tiên gặp Bách Lý Kính Trầm là ở tiệc xuân, ta theo con gái của bạn cũ phụ thân ta là Tống Mặc Nhân chen vào.

Hắn ngồi một mình ở vị trí cao, quản lý trật tự bữa tiệc, phảng phất dường như không thuộc cùng một thế giới với đám người náo nhiệt.

Nếu có cô nương nào cố ý đến gần hắn, hắn sẽ dùng ánh mắt xa cách đạm mạc như vậy để gạt người ta ra xa.

Khác hẳn với mấy công tử nhìn thấy các cô nương liền không thể rời mắt, hắn thực sự là thanh tâm quả dục, không ham muốn vật chất, một lòng chuyên tâm vào nhiệm vụ.

Ta nghĩ, nếu không có phụ thân ta, người như vậy ta cũng sẽ thích.

Nhưng thích cũng vô dụng.

Huyện Ly cách kinh thành ba trăm dặm, nơi đó còn có mẫu thân ruột bệnh tật ốm yếu của ta.

Những thứ ta mặc ta dùng, ngôi nhà ở phía tây kinh thành đều là do phụ thân dùng tiền để mua, nếu không làm theo lời ông, thân thể đơn bạc gầy yếu của bà chắc chắn sẽ không chịu nổi bị phụ thân ta tra tấn.

Bách Ký Kính Trầm không nói gì nữa, mà chỉ đưa tay nâng cổ tay ta lên đỡ ta dậy.

Ta khô khan nuốt nước bọt, một đêm không ngủ dẫn tới đầu óc choáng váng, lại không dám dùng sức lên trên người Bách Lý Kính Trầm, bước chân lảo đảo, cực kỳ dụng tâm kín đáo mà ngã vào lòng hắn.

Ban đầu Bách Lý Kính Trầm đỡ lấy tay ta, nhưng rồi thuận thế trượt xuống bên hông, ta lúc này mới mượn lực đứng vững.

Một làn hương thơm mát lạnh như có như không đảo qua trong mũi, ánh mắt Bách Lý Kính Trầm nặng nề, không mang theo cảm xúc mà cong khoé miệng: "Cô nương thật hào phóng, đối với ai cũng có thể nhào vào ngực."

Không phải, ngươi nghe ta giải thích đi... Nếu xấu thì ta vẫn không hào phóng lắm.

Đương nhiên lời này ta không dám nói ra, mà là lanh lẹ rút mình ra khỏi vòng tay hắn.

"Bách Lý công tử, thế tử... còn ổn không?"

Chỉ có Hách Liên Phù Tô còn sống mới có thể chứng minh ta vô tội, bởi vì như câu nói "Chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt".

Mạng nhỏ ở trước mặt, mọi thứ đều là mây bay.

Vừa mới dứt lời, gương mặt vốn bình thản của Bách Lý Kính Trầm xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Hắn đứng thẳng người, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt ta: "Mấy ngày nay ngươi không đến tìm ta, là đang bận mấy chuyện này à?"

Ta rụt cổ tránh đi ánh mắt của hắn, như con đà điểu.

Nhưng nhìn thấy Bách Lý Kính Trầm còn có tâm tư để bàn luận những chuyện này, vậy có nghĩa là Hách Liên Phù Tô vẫn chưa chết.

Quyết định chắc chắn, dứt khoát nói cho rõ ràng: "Bách Lý công tử, trước đây đều là hiểu lầm, đều là lỗi của ta, ngươi muốn đánh muốn mắng ta cũng không oán trách. Chỉ mong công tử giải tỏa được nỗi bất bình trong lòng."

"Hiểu lầm?"

Giọng Bách Lý Kính Trầm nghe không ra vui buồn, cứ như đang từ từ nếm nghiền ý nghĩa của câu nói này.

"Cô nương là đang chỉ mấy ngày gần đây giả bệnh, hay là chỉ đủ loại quá khứ?"*

*Hỏng hiểu lắm :((

Ta nhìn thấy trong ánh mắt hắn có hình ảnh nhỏ bé của ta, bên trong chứa đựng cảm xúc kiên nhẫn nào đó.

"Đều... đều là..."

Ta hít sâu một hơi, thập phần áy náy chờ đợi hắn trừng phạt.

Im lặng rất lâu, Bách Lý Kính Trầm giơ tay lên, ta đột nhiên nhắm mắt lại, chờ đợi một cái tát.

Nhưng lỗ tai đột nhiên ngứa ngáy, là đầu ngón tay mang theo hơi ấm vuốt ve mái tóc rơi lả tả của ta, cài lên sau tai.

Giọng hắn ôn hòa bình thường: "Chờ ta trở về đón ngươi."

Hả?

Đón ta... là có ý gì?

Ta mở hai mắt, tay hắn lại thuận thế ôm lấy cổ ta kéo về phía trước, đầu của ta liền rơi vào lồng ngực hắn.

Tiếng tim đập mạnh mẽ rõ ràng có thể thấy được, ta thậm chí có thể cảm nhận hình dáng phập phồng quyến rũ của nó... dừng lại đi.

Bách Lý Kính Trầm vốn luôn giữ lễ độ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn đối xử với ta như vậy, cho dù da mặt ta dày, cũng không khỏi mặt đỏ tim đập, lòng như trống đánh.

Chỉ một lúc sau hắn đã buông ta ra, lại khôi phục dáng vẻ không màng thế tục như thường ngày, chỉ là trong mắt thêm phần dịu dàng mang theo hơi thở tình dục.

Lòng ngực như bị thứ gì đó đánh trúng, ta ngây ra nhìn hắn, trong lúc nhất thời không nói được lời nào.

Không phải hắn nên tức giận sao?

6.

Bởi vì nghi ngờ có liên quan đến vụ đầu độc, sau khi Bách Lý Kính Trầm rời đi, ta bị nhốt vào kho củi của phủ Thuần Vương.

Đến lúc sắp chết đói, Hách Liên Phù Tô tới..

Hắn một mình bước vào phòng, sắc mặt tái nhợt bế ta lên, đưa cho ta một bát cháo trắng.

Ta không dám ăn, ai biết liệu hắn có mượn cơ hội trả thù hay không.

Hắn cũng không vội vàng, âm dương quái khí nói: "Chết đói rồi còn làm sao câu dẫn bổn thế tử?"

Ta từ cõi chết trở về, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.

Chuyện này ngoài phụ thân ta, Chiêu Chiêu và ta, không có người thứ tư biết, sao hắn lại biết được chứ?

Hắn xoay xoay bát cháo trắng trong tay, cười đến ý vị thâm trương: "Ngươi thật đúng là định quyến rũ bổn thế tử?"

? Hắn đang đùa ta sao?

Bất chấp sắc mặt của ta đang dần sụp đổ, hắn tiếp tục nói: "Bổn thế tử biết độc không phải do ngươi hạ, chuyện này cứ cho qua đi. Nhìn ngươi không duyên cớ bị chịu tội mấy ngày, miễn cưỡng cho ngươi một cơ hội, mấy ngày này chuyển đến vương phủ, làm thư đồng cho bổn thế tử đi."

Còn có chuyện tốt thế này?

Thân là thư đồng, tất nhiên là ngày nào cũng gặp nhau, vậy chẳng phải có nhiều cơ hội ở riêng sao?

Uất ức này tính là gì? Cái gì cũng không tính!

Ta không chút do dự cầm lấy bát cháo trắng mấy ngụm uống sạch, vẻ mặt chờ mong mở miệng: "Khi nào chuyển qua?"

Hách Liên Phù Tô nắm chặt tay cầm bát trống mà ta đưa lại, đầu cũng lùi về một chút: "Sốt ruột như vậy, xem ra ngươi cũng không có tình ý gì với Kính Trầm."

Ta che lại lương tâm mở miệng: "...Ta chỉ thích thế tử."

Tình yêu nào có quan trọng bằng sống, nào có quan trọng bằng mẫu thân?

Thần sắc Hách Liên Phù Tô quái dị, hiếm khi không mắng mỏ ta nữa, ngược lại kỳ quái hỏi: "Thích bản thế tử? Ngươi chứng minh thế nào?"

Hắn không tin cũng là bình thường.

Dù sao trước đây ta luôn quấn lấy Bách Lý Kính Trầm, với hắn như nước với lửa, cho dù hắn cũng ở đó, đồ ngọt bánh ngọt được gửi đi cũng chưa bao giờ có phần của hắn.

Ta ngẩng đầu, trong ánh mắt mờ mịt của hắn, ta làm chuyện mà còn chưa làm xong trên xe ngựa.

Cuối cùng, ta còn ra vẻ ngượng ngùng tiếp tục bày tỏ tình cảm: "Thế tử, đây là tâm ý của ta, thế tử có bằng lòng cho ta một cơ hội hay không?"

Hách Liên Phù Tô quả nhiên sững sốt, sắt mặt tái nhợt mắt thường cũng có thể thấy được.

Lâu sau, bát trong tay hắn lắc lư, không chắc chắn mở miệng: "Ngươi...thật sự không lừa ta?"

Ta chém đinh chặt sắt đáp: "Thật."

Chiêu Chiêu quả nhiên nói đúng.

Hách Liên Phù Tô tuy rằng thường xuyên đi kỹ viện, nhưng hắn có lẽ chưa từng chạm vào tay cô nương nhà ai.

Như thế xem ra, câu dẫn Hách Liên Phù Tô còn dễ hơn Bách Lý Kính Trầm nhiều.

Cũng không uổng công ta vì ba tháng hoàn thành nhiệm vụ mà hy sinh sắc đẹp.

7.

Lúc ra về đến nhà, bên ngoài có một đám hàng xóm vây quanh xem náo nhiệt.

Trực giác mách bảo chuyện lớn sắp xảy ra, quả không không sai.

Có hai bà hàng xóm đã bắt đầu bàn tán.

"Không phải Lê cô nương nói là đến đây dưỡng bệnh sao? Mấy người này dẫn nàng đi nơi nào vậy chứ?"

"Chắc không phải là đi làm vợ cho quý nhân đi..."

"Suỵt, đừng nói bậy."

"Sao lại là nói bậy, Lê cô nương xinh đẹp như vậy, giống như bước ra từ trong tranh, nếu ta là đàn ông..."

Chiêu Chiêu khoanh tay đứng trước đám người đang vây ở cửa, tức giận nói: "Các ngươi nói hươu nói vượn cái gì?"

Mấy người Lưu đại thẩm không hẹn mà cùng im lặng, sau đó lùi lại mấy bước, đúng lúc khiến ta đang co đầu rụt cổ bị lộ ra ngoài.

"Tiểu thư! Người cuối cùng cũng về rồi!"

Chiêu Chiêu thấy ta, mặt nhỏ suy sụp, hai giọt nước mắt lập tức rơi xuống.

Ta vỗ vỗ nàng, ừm, mấy ngày không gặp, lại rắn rỏi hơn chút rồi.

Người bên trong nghe thấy tiếng động đi ra ngoài, người cầm đầu là một người mặc đồ thị vệ, khí thế mạnh mẽ nói: "Lê cô nương, mời vào."

Bọn họ nhưng thật ra rất tự nhiên, ta lại có chút nghẹn lòng.

Người này ta đã thấy, có vài lần làm bộ ngẫu nhiên gặp được Bách Lý Kính Trầm thì hắn đều đi theo sau, hình như tên là Chỉ Túc.

Ta và Chiêu Chiêu bước vào nhà, Chỉ Túc đã mở miệng: "Cô nương, công tử chúng ta hỏi, ngươi muốn đi phủ Thuần Vương, hay phủ Bách Lý?"

Bước chân ta khựng lại.

Sớm biết đại sự không ổn, ta vẫn luôn thấp thỏm lo sợ từ "đón" mà Bách Lý Kính Trầm nói, quả nhiên là như vậy.

Ta có lỗi với hắn, nhưng... mục tiêu của ta là Hách Liên Phù Tô mà.

Lúng túng nửa ngày, để Chiêu Chiêu đóng cửa, ta mới hỏi: "Xin hỏi, Bách Lý công tử muốn ta đến phủ làm gì?"

Chỉ Túc ngay thẳng trả lời: "Thuộc hạ chỉ là làm theo mệnh lệnh, không biết công tử có ý gì."

Lúc này Chiêu Chiêu cũng ở bên tai ta khẽ lên tiếng: "Tiểu thư, người đối với người ta bội tình bạc nghĩa, đi rồi chắc chắn sẽ không được tốt, chúng ta vẫn nên đi theo kế hoạch đi."

Trong đầu ta nhớ lại những lời Bách Lý Kính Trầm nói lúc ở phủ Thuần Vương, ta có chút do dự: "Chúng ta vẫn nên đi phủ Bách Lý xem thử, tối rồi quay lại..."

"Lê Tang Tang."

Nhưng mà lời chưa nói hết, đã có một giọng nói cắt ngang ta.

Cánh cửa đóng chặt bỗng nhiên bị người khác đẩy ra, Hách Liên Phù Tô một thân áo dài gấm thêu màu đỏ sẫm, giày da nạm vàng, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng đủ quý giá.

Sắc mặt của hắn so với trước kia tốt hơn nhiều, nhưng ánh mắt không tốt lắm, ánh lên chút u oán.

"...... ừm?"

Ta nửa ngày chỉ nghẹn ra một chữ.

"Bổn thế tử bảo ngươi thu dọn đồ đạc vào phủ, nửa ngày rồi ngươi còn chưa đến?"

Kể từ khi ta hôn Hách Liên Phù Tô, hắn trở nên có chút kỳ quái, luôn mang theo chút chiếm hữu khó hiểu.

"Tiểu thư, cơ hội ngàn vàng đấy!"

Hai mắt Chiêu Chiêu toả sáng mà thúc giục ta, hiển nhiên nàng đã tự tưởng tượng ra cuộc sống của ta ở vương phủ mấy ngày.

Được rồi.

Mặc dù Bách Lý Kính Trầm tặng cho ta chiếc trâm cài, nhưng hắn từ đầu đến cuối chưa bao giờ nói thích ta, ta cũng chưa từng chính miệng nói thích hắn, cứ thế di tình biệt luyến... cũng không tính là xấu lắm nhỉ?

Ta cười gượng một tiếng, mạnh mẽ tự bào chữa cho mình rồi quay lại vào nhà, nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn.

Nhưng mới vừa đẩy cửa ra, ở phía sau nơi người khác không nhìn thấy, một thân ảnh màu xanh đột ngột đứng ở sau cửa.

Ta giật mình một cái, tay phản ứng nhanh hơn não, vội vàng đóng cửa lại, thậm chí cả Chiêu Chiêu cũng bị ngăn cách bên ngoài.

Chiêu Chiêu gõ cửa: "Tiểu thư, ta còn chưa vào."

Ta nhanh chóng đáp lại: "Ta tự thu dọn, ngươi cũng đi thu dọn đồ của mình đi."

Chờ bên ngoài yên tĩnh lại, ta mới khó khăn quay đầu nhìn về phía người ở bên phải phía trước.

Bách Lý Kính Trầm đứng khoanh tay, dáng người cao ráo, đứng ở nơi đó như một vị thần, gương mặt tuấn tú mang theo một tầng nhợt nhạt lạnh lẽo, đôi môi mím chặt, mặt mày lạnh lùng nhìn ta.

Khác với hình ảnh ôn hòa nhã nhặn quân tử của mọi khi, thế cho nên khiến chân ta có chút run rẩy.

Ta nở một nụ cười không mấy đẹp đẽ, dựa lưng vào cửa chống đỡ thân thể đang chột dạ: "Bách Lý...công tử, tìm ta có chuyện gì sao?"

Sắc mặt hắn dần dần bình tĩnh, nâng bước chậm rãi về phía ta, mỗi bước đi khiến ta căng thẳng thêm một phần, rất có cảm giác muốn mở cửa chạy trốn.

Nhưng ta không dám, bên ngoài còn có Hách Liên Phù Tô.

Ra khỏi cánh cửa này, không chỉ có Bách Lý Kính Trầm, Hách Liên Phù Tô cũng sẽ không dung thứ cho ta.

Mà phụ thân ta, nhất định sẽ khai đao với Tầm di nương trước, tám tháng nay ta tiêu tốn của ông rất nhiều bạc, chắc chắn chạy đi đâu cũng sẽ không khá hơn.

Ánh mắt hắn xem kỹ nhìn chằm chằm ta: "Lê cô nương, môi của thế tử và môi của ta, cái nào đẹp hơn?"

Hả?

Ta bị lời này làm cho đầu óc trống rỗng.

Rõ ràng nói không có cảm xúc gì, nhưng ta lại cảm thấy da đầu căng thẳng.

Bách Lý Kính Trầm đang tức giận.

Chưa kịp bình tĩnh lại, hắn đã đi đến trước mặt ta, chỉ cách nhau hai nắm đấm, hắn cúi đầu nhìn ta, nhưng ánh mắt lại rơi xuống môi ta.

Ta căng thẳng đến nỗi trán đổ mồ hôi, hắn chẳng lẽ đã biết được chuyện hôm nay?

"Cái đó..."

Ta muốn cúi đầu, muốn trốn tránh.

Nhưng lời chưa kịp nói ra, cằm đã bị ngón tay lạnh lẽo kẹp chặt, Bách Lý Kính Trầm dùng sức một cái, ta liền bị buộc phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.

Ánh mắt nóng bỏng mang theo ý chí tàn nhẫn đủ để doạ ta mềm nhũn, nhưng hắn cố tình còn chưa thoả mãn, trong lúc ta đang hoảng loạn trốn tránh, hắn cúi đầu xuống, hơi thở hòa quyện, chỉ còn lại một khe hở nhỏ giữa môi với môi.

Ta sợ hãi, không dám động đậy, ngón tay siết chặt vào cánh cửa đến mức đau nhói, mắt cũng không dám mở ra.

Nhân tiện ở trong lòng niệm thần chú thanh tâm mà di nươngthường niệm ba lần.

Hôn Hách Liên Phù Tô là với tâm trạng thực hiện nhiệm vụ, nhưng đối mặt với Bách Lý Kính Trầm, trái tim lại giống như một con thú bị nhốt, không ngừng quấy phá, thần chú thanh tâm cũng không có tác dụng.

Trong không khí tĩnh lặng, ta nghe thấy hô hấp của hắn, cũng cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ dồn dập của hắn, hỗn loạn giống như ta vậy.

Đây vẫn là Bách Lý Kính Trầm ngày trước, dù vô tình chạm vào ngón tay cũng sẽ xin lỗi ta?

Ta như nhìn thấy một bông hoa bạch trà tinh khiết từng chút một bị vấy bẩn bởi thế tục, không, phải là lộ ra bóng tối ẩn sâu trong lòng hoa.

Ta vẫn đang trong cơn choáng váng do cú sốc, tay của Bách Lý Kinh Trầm đã đặt lên cánh cửa, hơi dùng sức, cửa dựa vào ta mở ra một khe hở.

Ta cũng bị lực này đẩy về phía trước, không thể tránh khỏi, cảm giác mềm mại lạnh lẽo trên môi trực tiếp lan lên trán cùng với trái tim, ngay sau đó, là nảy sinh ác độc trả thù dường như xâm chiếm.

Khác với chuồn chuồn lướt nước của Hách Liên Phù Tô, này mới là cảm giác thực sự.

Ta bị dọa sợ đến mức lùi lại, cửa lại lần nữa bị đóng chặt, thừa dịp rời khỏi lỗ hỏng, nhân tiện thoát khỏi hắn.

Lại lần nữa bốn mắt nhìn nhau, ta nhìn thấy đáy mắt hắn đầy ắp chiếm hữu thể hiện không chút nào che giấu.

Ta đột nhiên dấy lên dũng khí, trực tiếp hỏi: "Bách Lý công tử, ngươi có thích ta không?"

Bách Lý Kính Trầm hít một hơi, không trả lời ta.

Ta ổn định tâm trạng, tiếp theo lại hỏi: "Vậy công tử có thể lấy ta làm vợ không?"

Hắn ngẩn người ra một lúc, trong mắt hiện lên ý dò xét, há miệng, nhưng cái gì cũng không nói được.

Như vậy, đó chính là không thể.

Kết hôn với một đứa con gái thiếp thất của một tiểu quan thất phẩm ở kinh thành, đối với Bách Lý gia thân là gia đình danh giá mà nói, trăm triệu không có khả năng.

Người phụ thân ta cứu lại không phải phụ thân hắn.

Ta chưa từ bỏ ý định lại hỏi: "Vậy thiếp thì sao?"

Hắn dừng một chút, cực kỳ nghiêm túc trả lời: "Ta không nạp thiếp."

Thế thì được rồi, nếu đã như vậy thì còn gì để nói nữa?

Ta nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn chạy ra ngoài, đi mấy bước để chắc chắn đã kéo ra khoảng cách mới dừng lại.

Thế nhưng chỉ trong chốc lát, Bách Lý Kính Trầm lại khôi phục dáng vẻ điềm đạm giữ lễ như thường ngày, hắn quay sang nhìn ta, ánh mắt sâu lắng, như thể thất thố vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Phù Tô cũng không hứa cho ngươi vị trí chính thất."

Giọng hắn hơi khàn, tựa như đang nói, Hách Liên Phù Tô cũng không muốn lấy ngươi làm vợ, vì cái gì ngươi lại chọn hắn.

Ta cười không nói, áy náy ban đầu cũng tan biến đi hơn phân nửa.

Ánh mắt Bách Lý Kính Trầm sâu thẳm, đang định mở miệng nói chút gì đó, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh: "Lê Tang Tang, ngươi có ổn không đấy?"

Hách Liên Phù Tô ở bên ngoài gõ cửa vài cái, dường như muốn đẩy cửa đi vào.

Ta hoảng hốt, cũng không thèm bận tâm cãi vã với Bách Lý Kính Trầm nữa, mấy bước đi đến kéo người vào sau bức bình phong.

Không lâu sau, Hách Liên Phù Tô tên ngốc kia quả nhiên đẩy cửa bước vào.

Đầu óc ta quay cuồng, nghĩ ra một cái cớ vụng về: "Ta đang thay quần áo, ngươi đừng tới đây!"

Hách Liên Phù Tô dừng lại một lúc lâu mới bước chân ra lui về phía cửa, đồng thời đóng cửa lại.

"Vậy bổn thế tử ở đây chờ ngươi."

Ta: ?

Địa ngục đại khái chính là như thế

Ta cúi đầu nhìn lại váy của mình, rồi lại cẩn thận ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt gương mặt bình thản.

Thấy ta nhìn hắn, mặt Bách Lý Kính Trầm có chút thay đổi.

Hắn há miệng, không ta tiếng, nhưng ta nhìn hiểu rồi.

Hắn nói: Ta giúp ngươi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Ngày xuân gửi thư
  • 国家一级摸鱼学者
Chương 4 END
[Zhihu] Mẹ chồng cực phẩm
  • Peach Peach Loves Sugar 桃桃爱吃糖
Chương 3 HOÀN
[Zhihu] Tôi là con đỗ nghèo khỉ
  • Giang Thập Tứ 江十四
Chương 3 HOÀN
[Zhihu] Thiên Vị
  • 半裁明月
Chương 4 END
[Zhihu] Chị em Plastic
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom