• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] XUÂN PHONG NHƯ HOA. (1 Viewer)

  • Phần IV END

11.

Do dự năm ngày, ta mới viết thư gửi về huyện kể lại chuyện ở bãi sân.

Nhưng thư còn chưa đến huyện, phụ thân ta đã đến rồi.

Phụ thân ta được thăng quan.

Từ chức huyện lệnh huyện, trở thành viên ngoại lang bộ công chức triều đình, hàm lục phẩm.

Ông phấn khích quá mức, không đợi cả nhà cùng đi, đã tự mình đến kinh thành trước.

Sau khi nói chuyện với ông cả đêm, ta mới hiểu rõ được mọi chuyện.

Hách Liên Trạc Cảnh, cũng chính là nhị hoàng tử Cảnh Vương, người đã hạ độc Hách Liên Phù Tô, sau khi bị giáng làm thứ dân đuổi khỏi kinh thành thì đi về phía nam, trên đường đi bái kiến rất nhiều quan lại lớn nhỏ, thu phục được không ít lòng người.

Phụ thân ta là một trong số đó.

Biết được phụ thân ta có ý định thăng quan, Hách Liên Trạc Cảnh lập tức truyền tin cho Kinh Tâm Phúc, thăng chức cho ông ngay trong đêm.

Thế cho nên sau khi ta kể lại chuyện của Bách Lý Kính Trầm và Hách Liên Phù Tô, ông thế nhưng lại bảo ta từ bỏ.

Ta và Chiêu Chiêu quỳ dưới đất, im lặng nắm chặt tay.

"Ta là đàn ông, hiểu rõ tâm tư đàn ông nhất, ngươi cho rằng bọn họ thật lòng thích ngươi sao? Chỉ là vì gương mặt ngươi mà nói những lời khách sáo mà thôi, ngươi đừng quan tâm đến bọn họ, vài ngày sau liền sẽ quên. Cảnh Vương điện hạ thân phận cao quý, đừng nói làm thiếp, chỉ cần có thể nhìn trúng ngươi, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng phải làm cho cho lão tử."

Ý nghĩ ngu ngốc nhất của ta, chính là tin tưởng ông là phụ thân ta, có thể đối xử với ta có chút lương tâm.

Nếu ông ta vô tình vô nghĩa, thì cũng đừng trách ta không nhận người thân.

"Nếu nữ nhi không đi thì sao?"

“Không đi?" Phụ thân ta trợn trừng đôi mắt nhỏ ti tiện của ông, "Ngươi không đi, Cảnh Vương điện hạ như thế nào tin ta?"

"Nếu không phải chỉ có ngươi là con gái, ta cũng sẽ không làm vậy. Tang Tang à, ánh mắt chúng ta phải nhìn xa hơn một chút. Gả cho bất kỳ ai trong bọn họ họ, ngươi nhiều nhất chỉ là quý phụ nhân, nhưng Cảnh Vương điện hạ thì khác, dù bị giáng chức, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, sau này nếu hắn lên ngôi, ngươi cố gắng một chút còn có thể trở thành phi tử! Dù hắn đối với ngươi vô tình, vinh hoa phú quý cũng không thiếu ngươi."

Cảnh Vương cái đầu ông!

Phi tử tổ tông cái đầu ông!

Nắm tay ta càng ngày càng chặt, Chiêu Chiêu sợ ta không kiểm soát được, vội vàng kéo lấy ống tay áo của ta.

Ta hít thật sâu mấy lần mới khiến mình không thể xông lên.

Được rồi, chuyện này chúng ta tạm thời không bàn.

"Di nương con đâu?"

Sắc mặt phụ thân thay đổi, ông cầm cốc trà lên uống một ngụm, sau đó lấy từ trong ngực ra một bức thư: "Ổn cả. Nhìn này, ta còn để bà ấy gửi thư cho con đấy."

Thư trên đúng là do di nương viết, từng chữ từng chữ đều thể hiện nhớ nhung, bảo ta đừng lo lắng cho bà.

Bà không biết ta đã đến kinh thành, cũng không biết ta đang làm gì.

Phụ thân lừa bà ta mắc phải bệnh dịch, đưa ta đến chùa nuôi dưỡng, thậm chí không cho ta viết thư về.

Lần thăng chức này, phụ thân cũng định sẽ không dẫn bà đến.

12.

Hách Liên Trạc Cảnh không về kinh thành, nhưng phụ thân không cho ta gặp lại Hách Liên Phù Tô và Bách Lý Kính Trầm.

Ông truyền tin ra ngoài, nói ta bị bệnh nặng, không thể ra khỏi phòng.

Ha hả.

Ông vô cùng vui vẻ đi nhận chức, ta đành ngậm đắng nuốt cay chuyển đến nhà mới.

Ngày đại phu nhân đến, chỉ trong một ngày đã tuyển thêm hai mươi nha hoàn, đến tiệm Phú Xuân Các đặt làm mấy bộ trang sức, may thêm mấy bộ quần áo, sợ người ta không biết phụ thân ở huyện Hòa tham ô nhận hối lộ, nên ăn chơi xa hoa, ai đến cũng phải khoe bây giờ mình chính là phu nhân viên ngoại lang.

Ngày tiệc thăng chức, có rất nhiều người đến.

Ta bị ra lệnh nhốt trong phòng của mình, không thể đi đâu.

Chiêu Chiêu bị kéo đi làm việc nặng nhọc, nhân tiện giúp ta truyền tin ra ngoài.

Bên ngoài náo nhiệt, chỉ có ta cô đơn lẻ loi lạnh lẽo.

Ca múa nhạc vang lên, bữa tiệc bắt đầu.

Ta ngồi một mình trong phòng chơi cờ với bản thân, bên ngoài có tiếng động sột soạt, ta tưởng Chiêu Chiêu đã trở về.

Vừa mở cửa, một bóng đen lao vào, trong nháy mắt ta đã rơi vào vòng tay mang theo gió đêm, hơi lạnh sau đó được nhiệt độ của hắn bao phủ.

Không nghĩ tới đường đường là Bách Lý công tử, thế nhưng sẽ thừa dịp nhiều người hỗn độn mà ban đêm xông vào khuê phòng của cô nương.

Cũng không ngờ rằng, hắn đến nhanh hơn Hách Liên Phù Tô.

"Bách Lý công tử..."

Ta đang định mở miệng, hắn buông ta ra, lòng bàn tay lạnh buốt, trên tay cầm thêm một thứ.

Là chiếc trâm ta sai người trả lại.

"Đây là chiếc trâm phụ thân ta sai người đặt ở Phù Xuân Các lúc mẫu thân ta xuất giá. Lê cô nương lúc đó đã nhận rồi, không có đạo lý gì phải trả lại."

Ta lắp bắp mở miệng: "Ngươi, vì sao..."

Hoá ra là thứ đồ quý giá như vậy.

Nhưng ta không hiểu, chỉ mới tám tháng, Bách Lý Kính Trầm lại có thể xem trọng ta như vậy?

Hắn dường như nhìn ra thắc mắc của ta, tự mình nói: "Năm mười sáu tuổi, ta đã từng đến huyện Hòa."

Cũng chính là bốn năm trước, phụ thân ta cứu Thuần Vương kia một năm.

"Cô nương mà ngươi đuổi đi, hiện giờ gả cho một gia đình tốt, nhi nữ song toàn, vợ chồng hòa thuận."

Ta ngơ ngác mà mở to hai mắt, ký ức dần trở nên rõ ràng.

Bốn năm trước, vào mùa đông lúc phụ thân lại mang về một cô nương bị gia đình bán đi, ta bí mật thả người ta ra.

Sau khi phụ thân ta biết chuyện phạt ta quỳ trong sân, đánh ta mười lăm roi, không cho ta mặc áo dày, cũng không cho bất kỳ ai đến thăm ta.

Nhưng lúc ta bị đông cứng ngất xỉu trong sân tỉnh dậy, trên người ta lại có một chiếc áo choàng đen dày.

Trái tim ta đập nhanh hai cái, ta hỏi hắn: "Chiếc áo choàng đó, là của ngươi sao?"

Bách Lý Kính Trầm gật đầu, mặt mày thả lỏng xuống, giống như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng nói ra tâm sự đã lâu.

Ta vẫn luôn cho rằng

Chiếc áo choàng đó là do phụ thân ta đưa đến, bởi vậy luôn nghĩ ông tốt xấu gì vẫn còn một chút yêu thương ta.

Không ngờ lại là ta lo lắng quá mức.

Cho nên, Bách Lý Kính Trầm ngay từ đầu đã biết ta mục đích không thuần khiết tiếp cận hắn.

Khó trách Bách Lý công tử vốn không có cô nương nào có thể đến gần, lại luôn bị ta tìm cách tiếp cận.

Một khi đã như vậy, những cách mà ta nghĩ ra có lẽ sẽ không dùng được nữa.

"Bách Lý công tử, cha ta hắn..."

"Ta đều biết được."

Ta im lặng không lên tiếng, quả nhiên là vậy.

Phụ thân ta tên ngốc kia, còn tưởng rằng mình làm việc có bao nhiêu bí mật, sợ rằng những người có quyền có thế trong kinh thành đều biết ông làm thế nào để trở thành viên ngoại lang.

Theo đó, bọn họ cũng có thể tìm ra mục đích lúc trước ta đến kinh thành.

Hắn nhìn ta cười một tiếng, vuốt lại mái tóc có chút rối bù của ta, ánh mắt đen tối.

“Lê cô nương, Cảnh Vương cũng không tệ.”

Ta lắc đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hắn, “Ta đây cũng không cần.”

Giọng điệu hắn sâu kín lại hỏi, “Nếu tối nay đến là Phù Tô, Lê cô nương cũng vậy sao?”

Ừm… thì không chắc.

Hách Liên Phù Tô tính cách chân thành, ta không nỡ lừa hắn.

Ta ngước mắt lên cười, “Nhưng tối nay đến chính là ngươi.”

Không đợi hắn nói thêm, ta đã nhào lên, quang minh chính đại nịnh nọt một phen, “Công tử có thể giúp ta không?”

Hắn không trả lời, mà là cúi đầu đặt xuống một nụ hôn.

13.

Một tháng sau, kế hoạch tính toán của phụ thân ta hoàn toàn đổ bể.

Hách Liên Trạc Cảnh không thể về kinh, hắn chết trong một ngôi nhà nhỏ ở Giang Nam.

Hoàng đế nghe tin dữ bệnh nặng một hồi, nhưng không cho ai truy tìm hung thủ.

Những người vốn đứng về phía Cảnh Vương đều lần lượt quy phục Dận Vương.

Lê gia bởi vì đại phu nhân tiêu pha hoang phí đột nhiên bị điều tra, cha ta đã loạn thành một nồi cháo.

Lúc ông muốn quay đầu dùng tính mạng của di nương để đe dọa ta tiếp tục câu dẫn Bách Lý Kính Trầm và Hách Liên Phù Tô, ta và Chiêu Chiêu đã mang theo giấy bán thân của di nương rời khỏi kinh thành suốt đêm.

Dù tin tức truyền đi nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn ta đến huyện Hoà.

Sau khi đưa di nương ra khỏi nhà cũ của Lê gia, chúng ta đi Giang Nam, di nương nói muốn đến Giang Nam Thanh Châu xem biển.

Đến Thanh Châu, ở nơi đó chúng ta gặp một tiên sinh dạy học mặt mày dịu dàng.

Ta đã từng thấy ông trong một bức tranh quý giá của di nương.

Ông nhẹ nhàng gọi di nương là "Tầm Nhi".

Di nương rơi rất nhiều nước mắt, mới gọi được tên ông.

Ta dùng tiền của phụ thân mua một căn nhà ở Thanh Châu, rồi mua lại một xưởng thêu cho bà.

Cho Chiêu Chiêu mở một cửa hàng nhỏ, chuyên môn giải quyết các vấn đề tình cảm, kinh doanh rất sôi nổi.

Ta bắt đầu mở ra một cuộc sống chỉ ăn bám.

Nghe nói phụ thân tham ô hối lộ bị điều tra, không chỉ không thăng quan tiến chức mà còn không được làm huyện lệnh nữa.

Giờ đây ông đã bị đày đến biên giới làm lưu dân.

Ta rất vui mừng, dùng số kinh phí mà ông cấp lúc trước để đặt vài bàn ở tửu lầu.

Sau khi ăn uống no say, trời đổ cơn mưa nhỏ, để Chiêu Chiêu ở lại giải quyết tốt hậu quả, một mình ta cầm ô đến phường thêu đón di nương về nhà.

Điều ta không ngờ tới sẽ là gặp được Bách Lý Kính Trầm.

Hắn đến rất vội vàng, mái tóc mai nhuộm màu gió sương, đứng trong mưa nhỏ cùng ta tương phùng.

"Lê cô nương, đến lúc phải trở về rồi.”

Trước khi rời kinh thành, ta đã hứa với hắn sẽ quay lại sau khi sắp xếp xong cho di nương.

Hắn giúp ta trộm giấy bán thân của di nương, ngăn cản phụ thân phẫn nộ, lại để Chỉ Túc thúc ngựa phi nhanh đưa ta trở về huyện Hoà.

Nhưng sau khi đón di nương và Chiêu Chiêu, ta đã bỏ Chỉ Túc lại, ta thừa nhận ta chỉ muốn lợi dụng hắn để cứu di nương.

Chiếc ô trên tay ta xoay tròn vài vòng, cho đến khi giọt nước bắn tung tóe lên ngực hắn, ta ngẩng cao đầu nói không có lý không có tình: "Nếu ta không muốn quay lại thì sao?"

Bách Lý Kính Trầm ngâm mỉm cười, sắc mặt ngày càng tối sầm, "Không có nếu."

Ta đang muốn trêu hắn thêm vài câu, hắn lại đột nhiên nhìn về phía sau ta, giơ tay định kéo ta.

Một mũi tên xuyên qua giữa chúng ta, chặn tay của Bách Lý Kính Trầm đang vươn ra.

Ta sợ hãi quay đầu lại, thấy một thiếu niên áo đỏ khí phách hăng hái cưỡi ngựa cao lớn, phong thái hiên ngang, ánh mắt sáng ngời.

Hai tay thon dài lại xinh đẹp bắn một mũi tên, chỉa vào Bách Lý Kính Trầm phía sau ta.

"Lê Tang Tang, đến đây với bổn thế tử."

Ta còn chưa kịp mở miệng, người phía sau đã nắm lấy tay ta.

Hách Liên Phù Tô nắm chặt lấy cung tên, ta nhìn thấy đôi mắt hắn dần đần đỏ lên, không chút động tĩnh nào rút tay mình ra khỏi bàn tay rộng lớn ấm áp kia.

Hắn cười lạnh một tiếng, khinh thường mà nhìn người phía sau ta, "Bách Lý Kính Trầm, đừng nói với ta ngươi nói với nàng giấy bán thân là ngươi trộm đi?"

Ừm?

Chẳng lẽ không phải sao?

Ta quay đầu lại nhìn, Bách Lý Kính Trầm mím chặt môi không nói một lời.

Bách Lý Kính Trầm không biết võ, nhưng... Hách Liên Phù Tô thì biết.

Ta lùi hai bước, khiếp sợ.

Hách Liên Phù Tô lại tiếp tục nói: "Nếu không phải đêm đó ngươi tìm 50 người kia đến, ngươi cho rằng người đầu tiên vào Lê phủ sẽ là ngươi sao?"

Ta lại lùi hai bước, đầu óc như bị một trận gió lốc quét qua.

Mắt thấy tình hình không ổn, ta tránh bọn họ đi, thay đổi một con đường khác, "Ta còn phải đón di nương về nhà ăn cơm, chúng ta lần sau lại nói tiếp nha."

Nói xong ta quay đầu bỏ chạy.

"Lê cô nương!"

"Lê Tang Tang"

Không nghe gì hết không nghe gì hết!

(Kết thúc)

Phần ngoại truyện 1 - Bách Lý Kính Trầm

Năm mười sáu tuổi, ta đi theo Thuần Vương xuống Giang Nam cứu tế, đi theo còn có Tam hoàng tử Hách Liên Trường Dận.

Lúc trên đường trở về kinh thành chúng ta đi qua huyện Hoà Lạc Châu thì gặp phải sát thủ, Thuần vương cũng vì thế mà bị lạc với chúng ta.

Chính là lúc đó ta gặp được Lê Tang Tang.

Thám tử truyền đến tin tức, ở huyện phủ thấy được tung tích của Thuần vương, Hách Liên Trường Dận đi đó tiếp ứng, mà ta canh giữ bên ngoài huyện phủ.

Ngày ấy thời tiết âm u, gió rét thấu xương, cửa sau của huyện phủ bị người khác mở ra, một bóng dáng thanh lệ tuyệt trần đưa một cô nương ăn mặc như nha hoàn lên xe ngựa.

Nàng giống như là phát hiện ra sự tồn tại của ta nên giương mắt nhìn lại đây, ta không hiểu sao lại luống cuống trong giây lát, trốn sau cây.

Đôi mắt của nàng sinh ra đã rất đẹp, như thể chứa đựng một vũng nước mùa xuân, mỗi lần ngước lên dịu dàng êm đềm, mềm mại đến mức người ta không thể không muốn nhìn thêm một lần nữa.

Khó trách mặc dù chỉ mới mười ba tuổi mà tên tuổi nàng đã vang danh khắp Lạc Châu.

Nàng bị đánh roi phạt quỳ trong sân huyện là vào hai ngày sau, lúc ấy Thuần Vương trở về quán trọ, Lê huyện lệnh cuối cùng cũng không cần phải giả vờ nữa, tối hôm đó liền bắt nàng chịu phạt.

Hách Liên Trường Dận rủ ta cùng nhau đi xem.

Ta nhớ lại đôi mắt của nàng, không từ chối.

Nàng giống như một bông hoa nhỏ trắng muốt ngày xuân trong sân huyện, nhưng giờ phút này lại kiên cường nở rộ giữa mùa đông giá lạnh.

Cho đến giây phút cuối cùng, nàng cũng không có ý định cúi đầu.

Hách Liên Trường Dận đứng trên mái nhà nhìn nửa canh giờ, chịu không nổi cái lạnh nên nằng nặc đòi về.

Nhưng lúc đi được nửa đường, ta lại quay ngược trở về, ta trèo qua tường thành mới phát hiện nàng đã bị đông cứng mà ngất đi.

Ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt nàng trắng bệch như tuyết trắng mùa đông, trên mặt dường như được phủ một lớp băng mỏng, nhẹ nhàng chạm vào sẽ vỡ tan.

Ta cởi áo choàng trên người phủ lên người nàng, vốn muốn ôm nàng đến nơi ấm áp hơn, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào tấm lưng mỏng manh của nàng thì lại rụt trở về.

Loại hành vi này không hợp lễ nghĩa, nếu nàng biết được nhất định sẽ tức giận.

Vừa xoay người lại, đã thấy Hách Liên Trường Dận treo ở đầu tường ngồi cười.

Sau đêm đó ta tưởng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Nhưng mùa xuân bốn năm sau, ta lại gặp nàng.

Yến hội mùa xuân, thân hình nàng đứng giữa những bông hoa hồng đang nở rộ, nhưng lại xinh đẹp hơn cả hoa, bốn phía xung quanh như trở thành nền.

Công tử nhà quyền quý dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, cũng có thiếu niên sai người đi hỏi tên nàng.

Nàng nép mình cẩn thận trong góc ấy, nhưng không biết mình lại chói mắt đến thế.

Con gái của một huyện lệnh thất phẩm xuất hiện tại yến hội mùa xuân ở kinh thành là không phù hợp với quy tắc, nàng cũng không có tên trong danh sách mà ta viết.

Ta sai Chỉ Túc đi điều tra rõ ràng, mới biết được nàng theo tiểu thư Tống gia đến đây.

Mọi người nói nàng bị bệnh, nên Lê huyện lệnh mới đưa nàng đến kinh thành để tìm danh y.

Nhìn y thư trong tay có chút bật cười, nàng nhìn như yếu đuối, nhưng thực ra ăn ngon ngủ tốt, không hề có bệnh tật gì.

Ta có chút muốn đi gặp nàng.

Chỉ Túc nói hắn tìm thấy một cửa hàng nhỏ ở phía tây thành, trong đó có một cô nương chuyên giúp người ta giải quyết vấn đề tình cảm.

Hôm đó ta đến cửa hàng mà hắn nói, không ngờ người được gọi là đại sư tình cảm lại là nha hoàn của nàng.

Ta thuận miệng hỏi vài câu vu vơ rồi bỏ chạy, có chút may mắn vì hôm nay ta đội đấu lạp tới.

...

Hôm đó Phù Tô muốn đi đua ngựa, ta đi cùng hắn đến vùng ngoại ô. Trên đường có việc, đổi xe ngựa trở về thành thì gặp nàng đang cưỡi ngựa đi tới.

Nàng ăn mặc giản dị điềm đạm, lại ở trên lưng ngựa phóng khoáng bay bổng.

Ta ra hiệu cho phu xe quay đầu, thực ra việc đó có thể làm sau cũng được.

Chờ ta quay lại quán trà nơi Phù Tô đang ngồi, nàng lại bị một đám lưu manh đuổi theo, thần sắc hoảng loạn chạy vào, ta còn chưa kịp đứng dậy, Phù Tô bên cạnh đã đỡ được nàng.

Ánh mắt nàng nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở ta, đôi mắt mềm mại, khiến cho cả mùa xuân cũng phải lu mờ.

Kể từ ngày hôm đó, nàng bắt đầu xuất hiện thường xuyên bên cạnh ta, luôn giả vờ là trùng hợp.

Chiếc khăn tay rơi xuống tửu lầu, gặp gỡ trên thuyền ở hồ Nghe m, chữ "Trầm" nàng vô tình viết ra trong buổi văn nhân...

Thực ra nàng không cần làm những chuyện này, ta đã thích nàng rồi.

Dận Vương nói ta tham lam sắc đẹp của nàng, có lẽ đúng vậy, ngoài nàng ra, ta thực sự chưa gặp được cô nương nào hợp ý như vậy.

Phiên ngoại 2 - Bách Liên Phù Tô

Bổn thế tử từng thấy vô số mỹ nhân, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp được một người như Lê Tang Tang đối lập cực kỳ mạnh mẽ như vậy.

Lần đầu gặp mặt không hề tốt đẹp, nàng bị người ta truy sát.

Nàng xinh đẹp, khuôn mặt kiều diễm như chiếc bình sứ dễ vỡ, ôm lấy ta mềm mại như một chú mèo con, trên người mang theo mùi hương trái cây ngọt ngào.

Ta nuốt nước bọt, muốn hỏi nàng có bị thương không, nhưng nàng lại giương mắt lên nhìn về phía Bách Lý Kính Trầm.

Ta và Bách Lý Kính Trầm lớn lên cùng nhau, hắn hơn ta hai tuổi, từ năm hắn mười hai tuổi trở đi, ta đã thấy vô số cô nương dành tình cảm cho hắn.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Thôi bỏ đi.

Đẩy nàng cho Kính Trầm, ta một mình đánh như hoa rơi nước chảy những gã lưu manh đuổi theo nàng.

Kể từ ngày hôm đó, ta và Kính Trầm thường xuyên gặp lại nàng, nàng nói đó là trùng hợp, nhưng người sáng suốt đều biết nàng đang cố tình chờ Kính Trầm.

Rốt cuộc, ai có thể trùng hợp đến mức gặp nhau ngay cả ở nhà xí chứ?

Trước mặt Kính Trầm nàng luôn dịu dàng mềm mại, nói năng nhẹ nhàng, ta cũng luôn nghĩ rằng nàng là một nữ tử như vậy.

Cho đến một ngày tại lại đến thanh lâu, gặp phải gia đình muốn bán con gái vào đây, nàng chỉ tay mắng mỏ người ta một trận, không cần dùng lời tục tĩu để chào hỏi tổ tiên tám đời của bọn họ, sau đó lấy ra một tờ 100 lạng bạc bảo người ta đi đổi thành bạc, tất cả ném hết vào mặt gia đình bọn họ.

Gia đình đó thấy tiền lóa mắt, dù bị mắng cũng chỉ biết nhịn nhục, lại ngoan ngoãn đưa con gái cho nàng.

Thì ra trước mặt Kính Trầm đều là vì lấy lòng Kính Trầm mới diễn ra bộ dáng kia.

Kính Trầm thích một cô nương dịu dàng hiền thục, ta cảm thấy ta có thể thay hắn giải quyết vấn đề này, để tránh hắn ngày sau hối hận.

Lần sau gặp nàng ta liền bắt đầu âm dương quái khí, nàng yên lặng nắm chặt tay, trên mặt giả vờ ngây thơ vô tội rồi trốn sau lưng Kính Trầm.

Ai ngờ sau đó nàng thế nhưng lại cầm theo một xô nước hôi đổ hết vào xe ngựa ta, rất trùng hợp lại bị ta bắt quả tang.

Không những không biết sai, nàng còn lớn tiếng trách ta xa hoa lãng phí, bảo ta lần sau ra ngoài đừng đi xe ngựa nữa, đổi sang xe lừa đi.

Vừa lúc ra cũng giống đầu lừa, rất xứng đôi với nàng.

Ta bật cười tức giận.

Tính toán lần sau ra ngoài sẽ đổi ngựa của xe ngựa thành ngựa quý của thảo nguyên để trêu tức nàng!

Ôi, nhưng mà, ta lại thấy nàng thật đáng yêu.

Cãi nhau thì nghiêm túc mắng nhiếc ta, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ trắng hồng, lúc tức giận, đôi mắt đẹp cũng hiếm khi nhìn ta, khiến người ta cảm thấy nóng lòng.

Người đời không biết thực ra Thính Tuyết Lâu là tài sản của ta, tối hôm đó nàng lén lút ẩn nấp ở đối diện, tiểu nhị trong lầu đến báo cho ta, ta chỉ có thể từ trong chăn ấm bò dậy đi xem nàng muốn làm trò gì.

Nào ngờ nàng trực tiếp leo lên xe ngựa của ta, thay đổi dáng vẻ thấy ta như mèo bảo vệ thức ăn, rơi vào vòng tay ta, mặt đỏ căng thẳng mà nói một tràng dài.

Bổn thế tử một khi khẩn trương, trúng độc rồi.

Lờ mờ còn cảm thấy nàng cho ta hai cái tát.

Đáng ghét.

...

Bổn thế tử coi Bách Lý Kính Trầm là huynh đệ, hắn lại lừa bổn thế tử.

Đã nói tốt là cạnh tranh công bằng, nha hoàn bên cạnh Lê Tang Tang truyền tin nói muốn gặp ta, nhưng lúc ta đến cửa Lê phủ thì đột nhiên có mấy chục người đến, nói gì cũng không cho ta tiến vào Lê phủ.

Ta chỉ có thể đánh nhau với bọn họ.

Đánh suốt hai canh giờ, ta cuối cùng từ trong miệng một gã lùn béo mới biết bọn họ là do Bách Lý công tử tìm đến.

Nói là để khuyên ngăn bổn thế tử ban đêm đột nhập vào nhà dân kẻo gây ra đại họa.

Nhưng mà, Bách Lý Kính Trầm luôn luôn tác phong quân tử đàng hoàng lại thừa lúc ta bị bao vây xông vào phòng của Lê Tang Tang.

Bổn thế tử quyết định từ nay về sau chấm dứt tình huynh đệ nhiều năm với hắn.

Nhưng, hắn nói Lê Tang Tang bảo ta đi trộm giấy bán thân của di nương nàng.

Ta đi, trộm được.

Nhưng bị đánh bại.

Không chỉ vậy, hắn còn giúp Lê Tang Tang trốn khỏi kinh thành. Lúc ta biết chuyện, Chỉ Túc đã trở về kinh thành, báo cáo ta đã đánh mất người đó.

Ta đánh nhau với Chỉ Túc.

Ta thắng haha.

Kính Trầm bắt đầu trốn tránh ta, không cần suy nghĩ cũng biết hắn đang âm mưu đi tìm Lê Tang Tang.

Ta đi theo hắn một đường đến Thanh Châu.

Ta so với hắn may mắn hơn chút, gặp được nha hoàn của Lê Tang Tang là Chiêu Chiêu.

Từ trong miệng Chiêu Chiêu ta đã biết tất cả, đêm đó người Lê Tang Tang muốn gặp là ta.

Cũng biết Kính Trầm đem công lao trộm giấy bán thân nói thành của mình.

Bổn thế tử liền biết mang theo cây cung tên từ kinh thành là không uổng công.

Bổn thế tử muốn cho Kính Trầm biết ai là huynh ai là đệ, cho Lê Tang Tang biết ai mới là người đáng tin nhất.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom