• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] VŨ BÌNH (1 Viewer)

  • Phần II

6.

Đồ vật trong phủ công chúa bị ta đập phá tan hoang.

Bọn hạ nhân quỳ gối dưới mái hiên, không ai dám nói năng gì.

Ta nhặt lấy chiếc ly thủy tinh cuối cùng, ném mạnh ra ngoài cửa. Tiếng vỡ vụn chói tai sắc nhọn không vang lên.

Ta quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào đã có một người đứng ở hiên cửa.

Chung Tử Kinh mân mê chiếc ly thủy tinh, nhìn thoáng qua đám hạ nhân đang quỳ gối: "Đều lui ra đi."

Bọn hạ nhân như trút được gánh nặng, vội vàng cúi người lui ra khỏi sân.

"Chúa cứu thế" quay đầu nhìn ta: "Ai chọc công chúa tức giận rồi thế?"

Ta hừ lạnh: "Ta không tức giận đâu."

Chung Tử Kinh chỉ vào đống mảnh vỡ: "Giờ đã giải tỏa được cơn tức chưa? Nếu chưa, ta lại cho người mang thêm một rương."

Ta trừng mắt nhìn hắn: "Ta nói rồi, ta không tức giận!"

Chung Tử Kinh nhìn ta, không nói gì.

Ta thở hổn hển mấy hơi, cuối cùng không nhịn được cướp lấy chiếc ly thủy tinh trong tay hắn, ném xuống đất, đập vỡ thành từng mảnh.

"Sao lại thế? Tại sao lại đối xử với ta như thế?”

"Mười tuổi ta đã theo bà học cách trị vì triều đình, mười lăm tuổi đã giúp bà xử lý quốc sự, Vũ An Vương hắn ở đâu cũng thua kém ta! Tại sao mẫu thân lại thích hắn chứ!?"

Chung Tử Kinh thở dài một tiếng, bước qua những mảnh vỡ đi đến trước mặt ta, hắn nắm lấy tay ta, dùng khăn cẩn thận băng bó.

Mảnh nhỏ vừa rồi bay tứ tung làm trầy xước tay ta, nhưng ta lại chẳng cảm thấy gì.

Hắn nói: "Bệ hạ cũng rất sủng ái công chúa."

Ta cười lạnh một tiếng: "Bà sủng ái ta, nhưng cũng e ngại ta.”

"Bà sợ ta cướp lấy ngai vàng của bà.”

"Cuối cùng, ta giống bà nhất."

Chung Tử Kinh không nói gì, chỉ khom lưng bế ta lên ngang hông.

Ta nhướng mày nhìn hắn: "Ngươi làm gì vậy?"

“Trên đất nhiều mảnh nhỏ, thân thể công chúa quý giá."

Nhìn xem người này, bề ngoài làm việc thật tốt. Một giọt nước nhỏ cũng không để tràn ra ngoài.

Thiệt tình cũng tốt, giả ý cũng thế, đều không quan trọng, chỉ cần có thể khiến ta vui vẻ là được.

Ta tự nhiên nấp trong lòng hắn, tai áp vào ngực hắn. Nơi đó trái tim đang đập rộn ràng, khiến ta có được giây phút bình yên.

"Người trong phủ công chúa dường như ít đi rồi."

Ta cong môi: "Đúng vậy, đám nam sủng ta nuôi kia nghe nói ta chết rồi, toàn bộ cuốn theo bạc chạy mất."

"Chung Tử Kinh..." Ta giơ tay chạm vào hầu kết hắn, nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngươi lại tìm cho ta một lô nữa đi."

Thân thể Chung Tử Kinh dừng một chút, sau đó lại bất động thanh sắc che giấu đi.

"Công chúa muốn loại nào?"

Ta cười: "Giống như ngươi vậy."

Chung Tử Kinh dừng bước chân, cúi đầu nhìn ta.

Ánh mắt trao đổi trong chốc lát, ta hơi hơi ngẩng đầu, môi gần như chạm vào hắn——

Đôm đốp đôm đốp!

Bên ngoài bức tường vang lên một tiếng pháo nổ chói tai.

Thái dương ta giật giật, cái miệng này xuống cũng không phải, không xuống cũng không phải.

Tất cả không khí đều bị phá hủy!

"Đây là nhà ai có người chết rồi?"

Chung Tử Kinh nhíu mày suy nghĩ một lúc: "Giống như... là việc vui của nhà Lâm thừa tướng, nghe nói nhận một người ở rể, là Thám hoa năm nay."

Ta sững sốt một chút.

Ha, ta thế mà lại quên con cá tạp này.

Làm sao có thể quên được chứ?

Mối thù của ta vẫn chưa báo đâu!

Ta nghiêng nghiêng đầu, nhìn bên ngoài bức tường, không khỏi cười lên tiếng: "Chung Tử Kinh, chúng ta đi uống ly rượu mừng đi."

7.

Phủ thừa tướng khách đến đầy nhà, sôi động vô cùng.

Gần như tất cả những người có mặt mũi ở kinh thành đều đã đến.

Mặt ngoài, đây là ngày thiên kim thừa tướng thành thân. Nhưng bên trong, đây chính là cơ hội tốt để kéo gần quan hệ với Lâm thừa tướng.

Từng rương quà mừng giá trị hàng vạn được chuyển đến phủ thừa tướng.

Ta ngồi trên xe ngựa nhìn một hồi, quay đầu nhìn Chung Tử Kinh: "Ngươi có biết hôm nay ta đến đây làm gì không?"

Chung Tử Kinh duỗi tay vuốt ve cổ ta: "Tâm tư của công chúa vi thần từ trước đến nay không thể đoán được."

Ta cười cười: "Vị thám hoa kia, ta thấy không vừa mắt, ngươi đi giúp ta giết hắn được không?"

Chung Tử Kinh im lặng một lúc, mở miệng nói: "Dù sao hắn cũng là thám hoa được bệ hạ khâm điểm, dù hiện tại chưa có chức vụ, nhưng đã là con rể Lâm thừa tướng, sớm muộn gì cũng được làm quan, sợ là không thể giết bừa.“

Nụ cười trên khóe miệng ta dần dần lạnh đi: "Ngươi không hỏi ta vì sao muốn giết hắn à?"

Ta dừng một chút, chậm rãi kể lại.

"Ba tháng trước ta bị ám sát mất tích, bị thương mất ký ức, được một thư sinh cứu. Thư sinh kia là một kẻ háo sắc, dưới sự xúi giục của mẹ hắn, ta đã thành thân với hắn."

Bàn tay nắm lấy cổ tay ta đột nhiên siết chặt, Chung Tử Kinh kéo ta đến trước mặt hắn, giọng điệu âm trầm: "Nàng nói gì?"

Ta cười: "Còn chưa kể xong đâu.”

"Rồi sau đó, thư sinh thi đỗ thám hoa, được thừa tướng để ý, để cưới được thiên kim tiểu thư, hắn liền về nhà muốn hưu ta."

Nhìn thấy sắc mặt Chung Tử Kinh ngày càng trầm xuống, ta cực kỳ thoải mái: "Nhưng chưa đợi được hưu thư, lại đợi được sát thủ do thiên kim thừa tướng phái đến.”

"Ta rơi xuống hồ, cơ duyên xảo hợp nhớ lại, ha, hóa ra ta là công chúa dưới một người trên vạn người."

Ta cười khẽ, cười đến nỗi nước mắt cũng trào ra: "Chung Tử Kinh, câu chuyện phập phồng lên xuống như thế, ngươi chưa bao giờ nghe nói đâu nhỉ."

Tay Chung Tử Kinh đột nhiên buông lỏng, hắn cúi đầu hôn lên khóe mắt ta, nói bên tai ta: "Thám hoa kia, ta giúp nàng giết hắn."

Giết?

Vậy thì quá nhàm chán rồi.

Ta đã nghĩ ra một trò vui hơn nhiều.

8.

Lâm Tương mặc một chiếc áo choàng dài màu đỏ sẫm, đi đến cửa, hỏi quản gia phụ trách đón khách: "Khách đã đến hết chưa?"

Quản gia: "Những người nhận được thiệp mời đều đã đến."

Lâm tương gật gật đầu: "Chuẩn bị mở tiệc đi."

"Chờ một chút."

Ta mang chiếc mạng che mặt bước ra khỏi xe ngựa, Chung Tử Kinh đi theo bên người ta.

Lâm Tương không biết nên tin hay không mà nhìn chúng ta, nhưng sau đó nhanh chóng phản ứng lại, bước nhanh đến đón: "Vương gia và công chúa sao lại đến đây? Thần có lỗi không thể tiếp đón từ xa."

Ta cười nói: "Nhà thừa tướng có chuyện vui sao lại không gửi thiệp mời đến phủ công chúa? Lâu lắm rồi bổn cung chưa được tham dự bữa tiệc nào náo nhiệt thế này."

Lâm tương sững sốt: "Cái này..."

Ta chợt nhớ ra: "À, bổn cung nhớ rồi, trước hôm nay, mọi người ở kinh thành đều cho rằng bổn cung đã chết.”

"Nhà ai có chuyện vui mà lại gửi thiệp mời đến phủ người đã chết chứ?"

Lâm Tương kinh hãi: "Công chúa nói gì vậy? Công chúa vạn phúc khang an, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."

Ta cười cười, không nói gì nữa.

Chung Tử Kinh đưa chiếc hộp trong tay qua: "Đến hơi gấp, lễ vật chắc chắn không được chu đáo, mong thừa tướng chớ nên trách tội."

Lâm Tương lệnh cho quản gia nhận hộp, lại nghiêng người nói: "Hạ quan vui mừng còn chưa kịp đâu, vương gia, công chúa mau mời ngồi."

Quản gia đã sớm đi vào báo trước.

Cho nên lúc chúng ta bước vào, các khách khứa đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

"Vi thần/ thảo dân tham kiến công chúa."

Ta nhìn bọn họ cúi đầu trước mặt mình, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần khoan khoái.

Đây mới đúng.

Ta là Vũ Bình sinh ra đã cao quý, phải đứng trên tất cả mọi người.

Cũng trong nháy mắt ta đã thấy trong đám khách có một người đặc biệt co quắp bất an.

Đó là mẹ của Kiều Ngôn, Kiều Lý Thị.

Bà không biết nên hành lễ như thế nào, chỉ tận lực thu mình trốn sau người khác, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Ta chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.

“Đều đứng lên đi, hôm nay nhà Lâm thừa tướng có chuyện vui, bổn cung không mời mà đến, các vị không cần phải gò bó, cứ thoải mái ăn uống là được.”

Ta ngồi xuống vị trí chính, Chung Tử Kinh ngồi xuống bên cạnh ta.

Có lẽ là thấy vị Vũ Bình công chúa hung hăng ngang ngược trong lời đồn không giống như vậy, khách khứa dần dần thả lỏng.

Phủ thừa tướng dần dần trở nên náo nhiệt.

Ta uống một ngụm rượu trái cây, chống tay nhìn xuống dưới.

Vui vẻ một lúc đi. Chờ chút nữa, có lẽ sẽ không còn cười được nữa đâu.

Rượu trái cây trong ly đã uống cạn, ta duỗi tay lấy bình rượu, lại bị Chung Tử Kinh nắm lấy cổ tay: “Công chúa không chịu được rượu, vẫn nên uống ít thôi.”

Chậc, nói cũng đúng, uống say thì không hay.

Ta đặt bình rượu xuống: “Vậy nghe lời Chung đại nhân.”

Ba chữ “Chung đại nhân” bị ta cắn có chút căng cứng, khóe miệng Chung Tử Kinh khẽ cong, gần như không thể nhìn thấy.

“Tân nương và tân lang đến——”

Lúc nói chuyện, giờ lành đã đến.

Ta ngẩng đầu nhìn hai người đang đi về phía ta, nhưng trong lòng lại bình tĩnh hơn ta tưởng tượng.

Kiều Lý Thị ngồi ở vị trí chủ cười đến mức miệng không khép lại được.

Cũng đúng, bà chắc chắn cực kỳ hài lòng với đứa con dâu này.

Hỉ bà nói lớn:

“Nhất bái thiên địa——”

……

9.

Tất cả nghi lễ kết thúc, tân lang và tân nương làm lễ bái xong liền sắp được đưa vào động phòng.

Ta nhẹ nhàng cất tiếng: "Đợi đã."

Bọn họ vô thức dừng lại, Lâm Thừa tướng nhanh chóng phản ứng lại: "Như Nhi, mau đến kính rượu công chúa và vương gia."

Lâm Như đội khăn voan, tuỳ ý để cho Kiều Ngôn kéo đến trước mặt ta.

"Thần nữ kính công chúa một ly."

Kiều Ngôn lặng lẽ liếc nhìn ta một cái, cũng theo động tác của Lâm Như kính rượu.

Ta cười: "Nghe nói thám hoa phong thái tuấn tú, là một tài tử khó gặp, hôm nay gặp được, quả thực khiến bổn cung kinh ngạc."

Tầm mắt ta đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Kiều Ngôn bị ta nhìn đến có chút bối rối, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra tia phấn khích: "Đa tạ công chúa khen ngợi."

Ta cau mày buông tiếng thở dài.

Kiều Ngôn sững sốt một chút: "Công chúa sao lại thở dài?"

Ta nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: "Bổn cung chỉ là có chút cảm khái, nếu là cho ta gặp được thám hoa sớm hơn, nhất định sẽ chiêu ngươi vào phủ công chúa làm phò mã."

"Chỉ là đáng tiếc... để cho Lâm tiểu thư cướp mất trước."

Tay Lâm Như rũ ở bên người nắm chặt hỉ bào, gân xanh nổi lên.

Mà Kiều Ngôn lại hoàn toàn không nhìn ra nàng khác thường: "Thảo dân có tài đức gì mà được công chúa quý mến như thế."

Ta chỉ vào Lâm Như: "Bổn cung và tiểu thư Lâm gia từ nhỏ đã quen biết, luôn xưng hô là tỷ muội, ánh mắt này... tự nhiên cũng giống nhau."

Dứt lời, ta đứng dậy đi đến bên cạnh Kiều Ngôn: "Thám hoa, hay là ngươi đi theo bổn cung đi, bổn cung cho ngươi làm phò mã."

Những lời này ta vừa nói ra, mọi người nhất thời im lặng.

Xung quanh một mảnh tĩnh mịch.

Nụ cười trên mặt Lâm Thừa tướng không giữ được nữa: "Công chúa chớ có nói đùa."

Ta: "Bổn cung chưa bao giờ nói đùa."

Kiều Ngôn đứng sững tại chỗ, mãi một hồi lâu mới nhớ ra phải đáp lại: "Thảo dân... Thảo dân có tài đức gì..."

Hắn còn chưa nói xong, một giọng nói phụ nhân sắc bén chói tai từ phía sau truyền đến:

"Công chúa thật có con mắt tinh tường! Nhi tử ta anh tuấn, học nhiều sách, xứng đáng làm phò mã!"

Ta nhìn Kiều Lý Thị vội vàng nhảy ra, không khỏi nghi hoặc: "Bà là?"

Vẻ mặt bà đắc ý: "Ta là mẹ của Thám Hoa."

Ta bừng tỉnh: "Hoá ra là bá mẫu."

Một tiếng "bá mẫu" của ta làm bà cực kỳ hưởng thụ, hưởng thụ đến mức quên mất chính mình là ai.

"Công chúa vừa rồi nói muốn cho nhi tử ta làm phò mã, chuyện này có thật không?"

Kiều Ngôn không nhịn được kéo tay bà ta: "Mẹ!"

Sắc mặt Lâm Tương đã cực kỳ khó coi.

Lâm Như đội khăn voan ta không nhìn rõ, nhưng có lẽ cũng không khá hơn đâu.

Ta nói: "Tất nhiên là thật."

Kiều Lý Thị là một kẻ ngốc, lập tức kéo tay Kiều Ngôn: "Nhi tử, hôn sự này chúng ta không thành nữa, con đi làm phò mã đi."

Bà vừa mới dứt lời, Lâm Như đã một tay xốc lên khăn voan.

Bộ mặt dữ tợn: "Công chúa rốt cuộc muốn làm gì?"

Ồ, nha đầu chỉ xứng xách giày cho ta ngày xưa cũng dám nổi giận với ta.

Ta cũng không tức giận chút nào.

Chỉ vào Kiều Ngôn: "Bổn cung muốn hắn."

10.

Yến hội vốn vui mừng bỗng chốc gà bay chó sủa.

Kiều Lý Thị lôi kéo Kiều Ngôn sang một bên la lối khóc lóc.

Lâm Như đứng ở một bên trừng mắt ta, nhưng không dám nói gì.

Sau một lúc lâu, Kiều Ký Thị kéo Kiều Ngôn đi đến trước mặt ta, nịnh nọt, "Công chúa, chúng ta suy nghĩ kỹ rồi, nhi tử ta sẽ cùng ngài trở về phủ công chúa, đi làm phò mã."

Kiều Ngôn cúi đầu không nói lời nào, coi như đồng ý.

"Kiều Ngôn!?"

Lâm Như không thể tưởng tượng được mà nhìn hắn, "Ngươi là kẻ tiểu nhân! Lúc trước ta mắt mù mới coi trọng ngươi!"

Lâm Tương cũng rốt cuộc không giữ được ôn hòa trên mặt, "Công chúa, thần thành tâm mời ngài đến phủ uống một chén rượu mừng, tại sao ngài lại phá hỏng hôn sự của tiểu nữ?"

Ta lắc đầu, "Bổn cung lại không ép buộc, tất cả là do Thám hoa tự nguyện."

Ta nhìn về phía mẫu tử Kiều gia: "Bổn cung có nói gì sai sao?"

Kiều Lý Thị vội vàng gật đầu: "Công chúa nói đúng, một chút cũng không sai."

Dứt lời, bà kéo nhẹ tay áo Kiều Ngôn, Kiều Ngôn không dám nhìn về phía người Lâm gia, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Lâm Tương tức giận, chỉ vào mũi hắn: "Tốt lắm một con sói đội lốt người! Ngày đó ngươi quỳ trước cửa nhà chúng ta một đêm, ta thấy ngươi thành tâm mới đồng ý cuộc hôn sự này!"

Lời nói của ông ta đã chọc vào lòng tự tôn buồn cười của Kiều Ngôn.

Kiều Ngôn trợn tròn mắt đỏ tươi trả lời: "Ta đã chán ngấy Lâm gia ngươi rồi, lúc nào cũng coi thường ta, ta dựa vào đâu mà tuỳ ý để cho các ngươi đánh mắng? Giờ đây ta sắp sửa trở thành phò mã, ta mới không thèm cái danh phận con rể Lâm phủ này!"

Bốp!

Lâm Như vung tay đánh vào trên mặt hắn.

"Ngu xuẩn!”

"Vũ Bình công chúa có thể nhìn trúng ngươi sao? Đừng si tâm vọng tưởng."

Không thể không nói, Lâm Như vẫn là hiểu rõ ta.

Lời này không thể đúng hơn.

Ta có thể nhìn trúng Kiều Ngôn?

Trừ phi ta mù.

Nhưng Kiều Ngôn lại không tin lời này: "Ngươi chỉ là ghen tị! Ghen tị công chúa cao quý hơn ngươi, xinh đẹp hơn ngươi!"

Lâm Như tức đến mức không nói nên lời.

Hiện trường một mảnh hỗn độn, khách khứa sớm cáo từ.

Ta nhìn bọn họ một đám người, không nhịn được vỗ tay, cười nói: "Thật là một vở kịch hay."

"Tử Kinh à, ngươi xem có hay không."

Chung Tử Kinh đi đến bên cạnh ta, ôm lấy eo ta: "Rất hay."

Kiều Ngôn và Kiều Lý Thị kinh nghi bất định mà nhìn ta: "Công chúa ngươi..."

Ta nhìn Kiều Ngôn: "Ngươi nói bổn cung xinh đẹp hơn nàng? Nhưng bổn cung vẫn luôn mang lụa che mặt, ngươi sao mà biết được?"

"Không bằng bổn cung tháo ra cho ngươi xem nhé?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom