• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Trà Yêu (1 Viewer)

  • Phần 3

17.

“An thị lại có thêm một vị ‘Tiên Trà’ nữa, đêm nay gia chủ sẽ làm lễ cúng thần thụ, người không phận sự phải tránh đi, tuyệt đối không được phép ra ngoài. Nếu ngươi không nghe lời, chạy lung tung gây rắc rối thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”

Tào bà tử nói với ta.

Ta vừa gật đầu vừa choàng thêm một chiếc áo choàng khác lên người, run rẩy co người nói:

“Đa tạ a ma đã nhắc nhở. Không hiểu tại sao mà gần đây ta luôn thấy rất lạnh, lát nữa ta phải đi ngủ, không tiễn a ma được rồi.”

Tào bà tử hài lòng gật đầu, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.

Sau khi Tào bà tử rời đi, ta ăn chút gì đó đợi đến khoảng canh ba, ta khoá chốt cửa, thay một bộ đồ tối màu rồi nhảy cửa sổ ra ngoài.

Đêm nay có lễ cúng, ít người đi lại, đây chính là cơ hội tốt để ta ra ngoài.

Ta phải làm một chuyện vô cùng quan trọng…

Đi tìm lão đạo sĩ chột mắt.

18.

Dưới sự che chở của bóng đêm, ta tìm thấy một cái lỗ chó bí mật thông ra ngoài dựa theo trí nhớ ở kiếp trước, sau khi ra ngoài thì đi thẳng tới ngôi miếu đổ nát.

Khi đi ngang qua vườn trà An thị, ta loáng thoáng nghe được tiếng khóc truyền tới từ phía cây trà cổ thụ.

Ta hạ thấp cơ thể đi vào vườn trà, lặng lẽ đến kiểm tra, cuối cùng thấy được một cảnh tượng khiến người ta rợn tóc gáy.

An Lục Hoa quỳ gối bên cạnh bàn thờ đặt bên dưới gốc cây trà cổ thụ, Tào bà tử bế một đứa bé mới hai ba tuổi như đang xách một con gà. Bà ta dùng chiếc d/a/o nhọn đ/â/m thẳng vào cổ đứa bé, m/á/u tươi phun ra thành một vòng xung quanh cây trà, m/á/u của đứa bé nhỏ từng giọt xuống rễ của cây trà, âm thanh khóc lớn ban đầu dần biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào rồi trở nên im bặt.

Nếu ta nhớ không nhầm thì đứa bé đó được mấy người kia nhặt về mấy ngày trước, hình như nó hơi ngốc, không biết ủ trà.

Cành lá của cây trà cổ thụ rung rung rồi dần mở rộng ra, vô số khuôn mặt người vươn ra theo những cành lá, có phẫn nộ, giận dữ, đau buồn hoặc hạnh phúc, một trong số đó có gương mặt cực kỳ giống Thanh Vụ.

Trong khi ta đang vô cùng đau buồn và tức giận, một tiếng thở dài mơ hồ không rõ truyền đến, xuyên qua màng nhĩ đánh thẳng vào tận đáy lòng ta, ta đứng dậy theo bản năng, nhấc chân đá về phía cây trà.

Nhưng người đó lập tức giữ ta lại, kẹp chặt vào nách rồi bỏ chạy.

Trong sương mù, ta nhìn thấy vài bóng người đang đi về phía cây trà cổ thụ như người mộng du.

Chắc hẳn họ đều là những người lén xem lễ cúng.

Thảo nào ở kiếp trước, cho đến tận khi c/h/ế/t, ta cũng chưa từng nghe bất cứ ai nói về chuyện dùng người sống để cúng cho cây trà cổ thụ.

Hóa ra tất cả những người từng nhìn thấy nghi thức cúng bái đều phải c/h/ế/t.

19.

Người nọ chạy khoảng hơn một dặm mới dừng lại, hô to:

“Nguy hiểm thật.”

Ta lấy lại tinh thần quay qua nhìn, đúng là lão đạo sĩ chột mắt đó.

“Con q/u/ỷ cây kia lợi hại hơn ta nghĩ, lại còn có hai tay sai như vậy nữa.”

“Đêm hôm khuya khoắt, một cô bé nhỏ như ngươi chạy ra ngoài này làm gì hả? Không muốn sống nữa à?”

Lão đạo sĩ kia thả ta xuống, lau mồ hôi chảy trên mặt rồi nói với ta.

“Lão gia gia, ta muốn tới tìm ông, người nhà của ta đều bị hại c/h/ế/t rồi, ta muốn báo thù!”

Bên trong đôi mắt ta ứa đầy nước mắt.

“Đứa bé ngoan…”

Sắc mặt của lão đạo sĩ u ám, ông ta sờ đầu ta rồi hít một hơi thật sâu như thể vừa đưa ra quyết định gì đó quan trọng lắm, nhìn ta chằm chằm và nói:

“Bé ngoan, ta và con yêu quái kia đã chiến đấu với nhau hơn chục giáp rồi, ngươi có thể giúp ta tiêu diệt con yêu quái đó được không?”

Ta khẽ cắn môi, gật đầu thật mạnh.

Thay vì ngồi chờ c/h/ế/t cùng ông ta thì thà thử đánh cược một lần còn hơn.

Lúc này, ngoại trừ kết minh với lão đạo sĩ, ta không còn lựa chọn nào khác nữa.

20.

Lão đạo sĩ móc một chiếc hồ lô to cỡ lòng bàn tay từ trong ngực ra đưa cho ta:

“Ở trong này có bốn viên đan dược, ngươi ăn một viên đi, ba viên còn lại thì nghĩ cách cho ba thiếu nữ ủ trà khác kia ăn. Nhớ là tuyệt đối không được để người khác phát hiện.”

“Ngày mười lăm tháng sau là ngày âm sát trăm năm có một. Trong tháng đó, ả ta sẽ ăn thịt tất cả mọi người trong phủ để tăng tu vi. Bốn thiếu nữ ủ trà các ngươi sẽ bị hút đi tất cả tinh huyết vào hôm đó, dùng để tăng tu vi và giúp ả ta phi thăng.”

Ta lúng túng gật đầu, thò tay nhận lấy rồi nhét vào trong ngực.

“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.”

Lão đạo sĩ vuốt râu với vẻ mặt nghiêm nghị.

21.

Ba ngày sau, ta làm bánh ngọt và mời ba thiếu nữ thiếu nữ ủ trà khác đến ăn, ta nhét viên đan dược nhỏ như hạt đậu vào trong chiếc bánh ngọt rồi nhìn các nàng ăn.

“Các tỷ tỷ, mau ăn đi, đây là lần đầu tiên tiểu muội làm, xin các ngươi cho chút mặt mũi.”

Ta là người nhỏ tuổi nhất trong bốn người, nhưng công phu làm nũng là kỹ năng ta dày công tôi luyện.

Nhỏ tuổi hơn đôi khi lại là một lợi thế.

“Khoan hãy nói, tay nghề của Tuyết Nha thực sự không tệ, tuổi còn nhỏ mà làm bánh ngọt giỏi như vậy, còn ngon hơn cả bánh mà mụ đầu bếp mập làm nữa.”

“Các ngươi nghe gì chưa? Mụ đầu bếp mập biến mất mới ngày hôm qua thôi. Gần đây không còn thấy nhiều hạ nhân ở trong An phủ nữa, sống không thấy người, c/h/ế/t chẳng thấy xác.”

“Thật sao? Ngươi, ngươi đừng làm ta sợ, ta nhát gan lắm.”

Các nàng vừa ăn bánh ngọt vừa trò chuyện.

Bắt đầu nhanh như vậy sao? Có vẻ lão đạo sĩ nói không sai.

“Đúng mà, An phủ hộ viện đã nói vậy đó. Lừa ngươi thì làm cún con. Buổi tối ta còn không dám ra ngoài.”

“Ở yên trong phòng mình thì an toàn à? Nghe nói thứ kia có thể độn thổ đấy.”

“Ngươi đừng nói nữa, tóc gáy của ta dựng đứng lên hết rồi.”

“Đúng vậy, ta chẳng còn khẩu vị ăn bánh ngọt nữa. Ta đi về đây, các ngươi ăn đi.”

Chẳng mấy chốc, các thiếu nữ ủ trà đã giải tán trong không vui.

Bóng tối sợ hãi bao trùm lên tất cả mọi người trong An phủ.

An Lục Hoa bắt đầu ăn thịt người rồi.

22.

Nhưng vẫn còn chuyện ta chưa làm được.

Kể từ ngày đó, cứ cách vài hôm ta lại đi hái một nắm chồi non của Đoạn Trường thảo, bí mật xử lý rồi hong khô trên bếp lửa than, lát sau đã được một chiếc túi nhỏ.

Ta phải tìm cơ hội để đặt chúng vào nơi mà chúng thuộc về.

Nơi đựng “Trà Tiên” tại chỗ ở của An Lục Hoa.

Ở kiếp trước, sau khi ta c/h/ế/t thường ghé vào miệng lon trà nhìn khắp nơi nên biết được không ít chuyện bí mật.

Ví dụ như thực ra tất cả những gia chủ An gia đều là cùng một người, có rất nhiều bài vị nhưng lại chỉ có duy nhất một bức chân dung.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà cứ cách vài thập kỷ, Lan Khê phải hứng chịu một lần “thiên tai”.

“Thiên tai” tiêu diệt tất cả người lớn tuổi, chỉ để lại những người còn nhỏ tuổi.

Vừa có được máu thịt mà còn tiêu hủy được phần lớn ký ức tập thể mà họ có được, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

23.

Ta quan sát suốt mười ngày, mãi mới có cơ hội bước vào nơi ở của An Lục Hoa.

Ngày hôm đó, An Lục Hoa đi xử lý vấn đề nhiều nô bộc, tỳ nữ và hộ viện thường xuyên mất tích, ta nhân lúc xung quanh không có ai lẻn vào bên trong.

Bên trong phòng chứa trà quen thuộc quả nhiên bên trong đang cất tổng cộng ba lon “Trà Tiên”, có lẽ là An Lục Hoa giữ lại cho chính bản thân mình.

Ta mở bình ra, chia Đoạn Trường thảo làm ba phần bỏ vào bên trong, cầm lọ lắc lên.

Ta vừa đóng nắp lại, còn chưa kịp bước ra ngoài đã nghe thấy tiếng cửa cót két kêu lên.

Trong căn phòng trống rỗng chỉ có một chiếc bình sứ thanh hoa cao khoảng nửa người dựa vào tường, trong lúc vội vàng, ta chui vào trong kẽ hở giữa chiếc bình và bức tường.

May là cơ thể của đứa trẻ tám tuổi này vẫn còn rất gầy.

Ta vừa trốn xong thì một bóng đen lập tức phản chiếu trên mặt đất, hình như là An Lục Hoa.

Ngay sau đó Tào bà tử bước vào theo.

Ta trốn trong bóng tối, không dám thở mạnh.

May mà lá bùa che giấu mùi lần trước lão đạo sĩ kia cho ta vẫn còn ở đây, nếu không có lẽ ta còn c/h/ế/t thảm hơn cả Thanh Vụ.

“Ngươi đã ăn xong hết những người đáng ăn chưa?”

Là giọng của An Lục Hoa.

Tào bà tử ăn thịt người sao?

Chỉ nghe thấy Tào bà tử quỳ xuống “bịch” một tiếng.

“Gia chủ, oan uổng quá! Thật sự không phải là nô tài, chắc chắn là do tên đạo sĩ thúi kia làm, hắn muốn khiến cho chủ tớ chúng ta bất hòa.”

An Lục Hoa cười lạnh, túm lấy cổ Tào bà tử mà nói:

“Nếu không phải được sống lại lại một đời thì ta đã tin ngươi rồi!”

Sau đó một tiếng “vụt” vang lên, có gì đó bị cắt ra, trên người Tào bà tử mọc lên rất nhiều xúc tu, không, là rễ cây, đồng thời đâm thẳng về phía An Lục Hoa.

Tay của An Lục Hoa dài ra, “rắc” một tiếng bóp chặt lấy cổ của Tào bà tử.

Những rễ cây kia lập tức rụt lại.

“Đồ ăn cháo đá bát!”

“Chờ ngươi ăn xong, ta sẽ ăn ngươi, coi như tiết kiệm được chút thời gian và công sức!”

An Lục Hoa cười “khặc khặc” đầy quái dị, y phục trên người bà ta chậm rãi tuột xuống, đồng thời tấm da cũng lột ra, để lộ thứ thịt đang ngọ nguậy như giun.

Đống thịt đó vươn ra đầy xúc tu màu đỏ xé toạc da của Tào bà tử, lộ ra một thân thể màu đỏ.

Đột nhiên, cục thịt sống Tào bà tử nổ tung, giống như cơn thủy triều lập tức bao bọc lấy An Lục Hoa, nuốt cục thịt An Lục Hoa vào như thể một con rắn.

An Lục Hoa hét lên thảm thiết rồi lập tức im bặt.

Con mẹ nó, quả nhiên không phải là con người.

“Gia chủ, lão bà tử đã chờ đợi thời khắc này lâu lắm rồi! Chỉ cần một sứ giả thần thụ là đủ.”

“Cho dù ngươi sống lại thì sao chứ? Sao ngươi biết được lão bà tử ta có sống lại giống ngươi hay không? Lúc ngươi không tiếc công sức g/i/ế/t những người được tái sinh khắp nơi, lão bà tử ta vẫn luôn cẩn trọng, đề cao pháp lực của chính mình! Để ta nói cho ngươi nghe một câu, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, cho dù bất kể là q/u/ỷ kế gì cũng đều vô ích thôi.”

“Từ giờ ta chính là An Lục Hoa kế nhiệm! Vĩnh biệt, gia chủ!”

Ăn người xong, Tào bà tử vỗ bụng, giọng nói khàn khàn nở nụ cười đắc ý đầy quái dị.

Ta liều mạng che miệng lại, không kiềm chế được run lẩy bẩy, lại sợ đụng phải bình hoa gây ra tiếng động.

Vì để giảm bớt nỗi sợ hãi và cảm giác khó chịu, ta nhắm chặt mắt lại.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, Tào bà tử đã mặc da và y phục của An Lục Hoa vào rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Chỉ còn lại bộ da hoàn chỉnh của Tào bà tử dính m/á/u tươi đầm đìa treo trên tường.

Ta không nhịn được nôn ra, bịt chặt miệng lại bỏ chạy ra ngoài.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom