• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] TẠO DỰNG SỰ NGHIỆP TRONG TRUYỆN NGƯỢC (1 Viewer)

  • Phần II

6.

Đây là ánh mắt gì vậy?

Ta mở to hai mắt để nhìn cho rõ.

Lại thấy Tiết Giai Giai e lệ thẹn thùng, ném cho Chu Dã một ánh mắt quyến rũ.

Mấy ngày này, ta đã nhìn rõ rồi.

Nữ chính Tiết Giai Giai không thầy dạy cũng hiểu "36 kế quyến rũ nam nhân".

Nàng cũng không tính là mỹ nhân tuyệt trần.

Nhưng rất giỏi sử dụng khí chất tiểu bạch hoa yếu đuối để khiến nam nhân thỏa hiệp.

Lão tướng quân bách chiến bách thắng còn không thể cưỡng lại lời cầu xin, mà đưa nàng trở về.

Trong phủ có lão quản gia 50 tuổi, cho đến người gác cửa Tống Thúc, đều nghe theo mệnh lệnh của nàng.

Tóm lại một câu: Tiết Giai Giai có thể lấy được bất kỳ nam nhân nào mà nàng muốn.

Nàng không nhận ra trong mắt Chu Dã chợt loé qua hận ý.

Cho rằng lần đầu gặp nhau, đã bị vẻ đẹp của nàng cuốn hút đến không thể tự kiềm chế.

Tiết Giai Giai bĩu môi: "Đại công tử, phu nhân vẫn ở đây!"

Chu phu nhân nghi hoặc nhìn con trai tốt nhà mình.

Trong nguyên tác, Chu Dã cuồng yêu là một nhân vật hoàn hảo.

Đẹp trai, giỏi đánh trận, chung tình, đối với những nữ tử ngoài nữ chính đều không quan tâm.

Mười tám cảnh xuân tươi đẹp, nha đầu thông phòng cũng không có.

Chỉ biết kiến công lập nghiệp.

Chu Dã buông lỏng tay Tiết Giai Giai, giọng nói lãnh đạm: “Bưng thức ăn cẩn thận chút, đừng làm nương ta bỏng.”

Tiết Giai Giai không nghĩ tới việc hắn sẽ trách nàng vì làm đổ canh, có chút xấu hổ buồn bực.

Chu phu nhân không để bụng, gắp thức ăn vào bát hắn, khen ta nấu ăn ngon.

Tiết Giai Giai nhìn thấy ta nổi bật, vội vàng hạ bệ:

“Phu nhân quá khen, Nhị Nha từ nông thôn đến, ngày xưa chỉ ăn rau muống bánh bao. Là nàng may mắn, biết nấu ăn lọt vào mắt phu nhân, nếu không thì cũng là con số không.”

Một bữa cơm không có sóng gió gì.

Nhưng trên đường về tiểu viện, Tiết Giai Giai không ngừng oán hận: “Nhị Nha, đừng cứ khoe khoang tài nấu ăn, lỡ làm phu nhân đau bụng thì sao? Từ nay về sau đừng nịnh hót nữa, Chu gia không phải là nơi ngươi có thể trèo cao được.”

Ta không nhịn được phản bác: “Ta không thể, ngươi thì có thể? Ngươi là khỉ chuyển thế à?”

“Đừng cho là ta không biết, nửa đêm ngươi cùng lão quản gia uống rượu, hôm trước còn đóng cửa đấm lưng cho thuộc hạ của tướng quân, hỏi hắn nước ngâm chân có đủ nóng không.”

“Ngươi thì biết cái gì!”. Tiết Giai Giai nghiến răng nghiến lợi: “Ta đây gọi là kết giao nhân tâm. Ngươi đừng có vẽ hổ không thành lại vẽ thành chó*.”

*

Tiết Giai Giai tức giận đùng đùng bỏ đi.

Khó trách trong nguyên tác, lúc phu nhân không muốn nhận nàng ta làm dưỡng nữ, mọi người đều giúp nữ chính nói chuyện.

Khó trách nữ chính lên ngôi rồi không tiếc giết hết mọi người, đây là đang báo thù cho đoạn thời gian ẩn nhẫn hèn mọn này!

Bỗng nhiên, ta cảm thấy đỉnh đầu lạnh toát.

Quay đầu lại, một bóng dáng cao thẳng đứng cách đó không xa.

Yên tĩnh như gà.

Chu Dã?

Không biết hắn nghe được bao nhiêu.

7.

Đêm hôm đó, ta dựa vào trí nhớ để chép lại cuốn "Ẩm thực đại toàn".

Một bóng dáng uyển chuyển đi qua bên cửa sổ.

Tối nay lại có ai bị quyến rũ rồi?

Ta theo sau, đi đến sân Chu Dã.

Ánh trăng rất sáng, Tiết Giai Giai mặc một chiếc áo lụa mỏng, tóc đen búi thấp, nhảy múa dưới gốc cây đào.

“Đại công tử, ta nhớ thương cha mẹ đã khuất, muốn dùng điệu múa gửi nỗi thương nhớ."

Tuyệt vời!

Dưới đáy lòng ta vỗ tay bạch bạch.

Trong sách, Chu Dã bị thu hút bởi điệu múa mang đậm nét ảm đạm và tan vỡ của nàng.

Nam nhi sắt đá không thể tránh được sức quyến rũ của giai nhân như tranh vẽ.

Đến nỗi sau này, Tiết Giai Giai liên tục đòi lấy tiền bạc và quyền lực từ Chu gia, hắn đều nhượng bộ vô điều kiện.

Kiếm mỹ nhân, kiếm nào cũng đòi mạng người!

Nào ngờ, Chu Dã “ầm” một tiếng đóng cửa sổ lại.

"Muốn nhảy thì đến kỹ viện đi."

Tiết Giai Giai hít mũi tức giận.

Ta suýt chút nữa thì cười ra tiếng lợn.

Thủ đoạn quyến rũ nam phụ lúc nửa đêm sao lại không có hiệu quả?

Một ý nghĩ bị dập tắt lại nổi lên.

Không lẽ, Chu Dã sống lại?

8.

Chu Dã lập được chiến công trở về, hoàng đế thưởng cho hắn đưa gia quyến tham dự săn bắn mùa xuân.

Khác với trong sách, Tiết Giai Giai không thể dễ dàng chiếm được cảm tình của nam thứ như dự kiến.

Nàng lượn qua lại trong sân của Chu Dã rất nhiều lần.

Quyến rũ, giả yếu đuối, quỳ xuống bày tỏ nguyện làm nha đầu, cả đời hầu hạ đại công tử là cảm thấy đủ rồi.

Đáp lại nàng, là một khuôn mặt băng giá không thèm để ý.

Theo lẽ thường, một tình tiết quan trọng như săn bắn mùa xuân, không thể thiếu nữ chính xuất hiện.

Nhưng mấy ngày nay Chu Dã ở lại doanh trại, căn bản không về nhà.

Như là cố ý.

Việc này càng thêm chứng thực suy đoán của ta.

Ngày ra ngoài, Chu phu nhân mang ta theo.

Bởi vì bánh ngọt ta làm tinh tế ngon miệng.

Ta đề nghị mang nhiều đồ ăn đến khu vực săn bắn, nếu đại quan quý nhân thích, lại cho bọn họ biết tửu lầu của phu nhân có bán.

Đây là cơ hội quảng cáo tuyệt vời.

Nếu có khách hàng lớn đến thăm, doanh thu sẽ tăng lên.

Chu phu nhân không câu nệ tiểu tiết, tính tình cởi mở, cười ta còn tham tiền hơn cả bà.

Nhưng mà ngàn tính vạn tính, không ngờ Tiết Giai Giai mua chuộc được mã phu, bước xuống từ một chiếc xe ngựa khác.

Chu phu nhân trừng mắt nhìn mã phu một cái, quay đầu răn dạy Tiết Giai Giai: “Đây không phải chợ bán thức ăn, khu vực săn bắn của hoàng cung nào có cho ngươi muốn tới thì tới?”

Tiết Giai Giai hơi rũ mi, dùng giọng nói ngọt ngào nói: “Phu nhân, ta và Ninh Ninh là tỷ muội. Phu nhân mang nàng mà không mang theo ta, sẽ làm rạn nứt tình cảm của chúng ta.”

Mắt ta trợn trắng.

Đại tỷ, khí chất nữ chính trong truyện ngược của ngươi, chỉ khiến người xung quanh ngươi chết rất thảm.

Làm ơn cút xa một chút!

Mắt thấy xung quanh xe ngựa quý nhân càng ngày càng nhiều, Tiết Giai Giai quỳ xuống khóc lóc, thêm vài phần yếu đuối đáng thương.

“Huống hồ ta là người cứu nhị công tử, sao phu nhân lại đối xử thiên vị như vậy?”

Nàng cố ý nói rất lớn.

Bộ dáng không hợp lễ nghi đó, rõ ràng là muốn khiến người ta mất mặt.

Chu phu nhân kìm nén lửa giận, định cho người bắt nàng đi.

Nhưng lại nghe thấy một giọng nói:

“Chu tướng quân ở quân doanh yêu dân như con, Chu phu nhân sao lại làm khó một nữ tử yếu đuối?”

Trời ơi, nam chính xuất hiện rồi.

Đôi mắt Tiết Giai Giai long lanh nhìn Từ Linh Hách, thật sự nhìn thấy mà thương.

Ta lắc đầu thở dài.

Chẳng lẽ cốt truyện thật sự không thể thay đổi?

Vào lúc này, Chu Dã cũng đến nơi.

Nhìn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, hắn nhắm mắt nắm chặt tay, giống như đang nuốt xuống con ruồi chết mà số phận nhét cho chính mình.

Tiết Giai Giai không còn quan tâm gì nữa, đi đến bên cạnh Từ Linh Hách, giọng điệu quyến rũ đến xương tủy:

“Đa tạ ngũ hoàng tử đã ra mặt bênh vực, sau này còn mong ngài tiếp tục chiếu cố.”

“Đương nhiên rồi!”

9.

Ngay khi nam nữ chính gặp gỡ, tình cảm nhanh chóng nảy nở.

Tiết Giai Giai ỷ vào việc ngũ hoàng tử yêu thích, mỗi ngày ra ngoài chơi bời, hoàn toàn quên mất lời hứa lúc đầu sẽ ở lại Chu gia làm nha hoàn.

Làm công mà lười biếng đến mức này, ai mà chẳng phải khen một câu nữ hoàng lười biếng.

Từ Linh Hách rất có tham vọng.

Hắn được sinh ra từ một cung nữ, bản thân hiểu rõ mình cần trợ lực của phủ tướng quân.

Vì thế xúi giục Tiết Giai Giai.

Nói nàng thân phận thấp hèn, muốn trở thành hoàng tử phi thì nhất định phải nhận Chu lão tướng quân làm cha nuôi, nếu không sẽ không thể giải thích với hoàng tộc.

Lời này trúng ngay vào tâm lý của Tiết Giai Giai.

So với thân phận nha hoàn ở quê, chắc chắn làm nghĩa nữ của tướng quân sẽ tốt hơn.

Trước đây, Tiết Giai Giai và Chu Dã có quan hệ rất tốt.

Cho dù Chu phu nhân không vui, cũng có thể để công tử dẫn theo hạ nhân cùng nhau cầu xin.

Hiện giờ Chu Dã tránh mặt không về nhà, căn bản không thể dây dưa được.

Tiết Giai Giai chạy đến trước mặt Chu phu nhân, dũng cảm quỳ xuống:

"Ngũ hoàng tử đối với ta nhất kiến chung tình, cầu xin phu nhân nhận ta làm nghĩa nữ, từ phủ tướng quân xuất giá."

"Càn quấy!"

Cho dù Chu phu nhân có kinh nghiệm phong phú đến đâu, cũng chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ đến mức này.

Bà lạnh lùng nhìn Tiết Giai Giai:

"Ngươi cũng có năng lực, ta vốn dĩ định giúp tỷ muội ngươi tìm hai mối hôn sự phù hợp. Nhưng ngươi không biết xấu hổ, lại đi quyến rũ ngũ hoàng tử."

"Chu gia chính trực, cũng chưa bao giờ thân thiết với bất kỳ hoàng tử nào. Ngươi bảo ta nhận ngươi làm nghĩa nữ, muốn để bệ hạ nhìn tướng quân như thế nào?"

Tiết Giai Giai đủ kiên cường.

Không có Chu Dã giúp đỡ, trước cửa thư phòng quỳ một đêm, cầu xin tướng quân thành toàn.

Quỳ đến ngày hôm sau, ta mới thều thào nói với nàng:

"Đèn là do ta sai nha hoàn thắp, tướng quân tối qua ở quân doanh không về."

Tiết Giai Giai hung hăng lườm ta một cái, tức chết đi được.

Để bức Chu phu nhân gật đầu, nàng bắt đầu một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Đem cả phủ tướng quân nháo đến rối tung rối mù lên.

Đây không phải đang bắt nạt người khác sao?

Dù tính tình Chu phu nhân tốt đến đâu, cũng không nhịn được tức giận:

"Tiết Giai Giai, phu quân ta cứu ngươi, mang ngươi về đây ăn ngon mặc đẹp không đủ sao, chẳng lẽ còn phải chịu trách nhiệm cả đời ngươi sao?"

"Đúng vậy! Tướng quân cứu ta, thì phải lo cho ta nửa đời sau. Nếu ta không thể trở thành ngũ hoàng tử phi, sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa?"

Tiết Giai Giai càng nói càng kích động, định lao vào cột hoa trong đại sảnh.

Một màn quỷ dị xảy ra.

Tiết Giai Giai đập một tiếng vào cột, nhưng người ngã xuống lại là Chu phu nhân.

Ta vội vàng tiến lên xem xét, chỉ thấy hơi thở bà yếu ớt.

Tiết Giai Giai giật mình, ngoài miệng run rẩy nói:

"Là bà ta tự ngất đi, không liên quan gì đến ta."

Chuyện gì đang xảy ra?

Ta sợ tới mức vội vàng thực hiện hô hấp nhân tạo cho Chu phu nhân.

Lúc đang đổ mồ hôi nhễ nhại, Chu Dã từ bên ngoài trở về.

10.

“Ngươi đang làm gì vậy?"

Nhìn ta đang dùng sức ép ngực Chu phu nhân, Chu Dã đầy phẫn nộ.

Ta không kịp giải thích.

Dùng hết sức lực của mình, cuối cùng cũng cứu được nhịp tim của Chu phu nhân.

Nhưng bà không tỉnh lại.

Lâm vào một trận hôn mê quỷ dị.

Chỉ còn lại hơi thở rất yếu.

Chu Dã mặt không biểu cảm nhìn ta, từng bước tiến lại gần.

Ta lùi về phía sau mấy bước, tự nhủ:

Cố lên, đừng hoảng, Tiết Ninh Ninh!

Ta là ân nhân cứu mạng của mẫu thân nam phụ.

Nam phụ sẽ không đến mức vì Tiết Giai Giai khiến Chu phu nhân suy yếu, liền giận chó đánh mèo muội muội chứ...

Tôi cố gắng kìm nén tâm trạng chột dạ muốn bỏ chạy.

Chưa kịp chạy ra khỏi cửa, liền cảm thấy có người nắm lấy sau cổ ta.

Aaa!

Ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Giọng nói lạnh lùng của Chu Dã vang lên:

"Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"

Ta nhìn thoáng qua thanh kiếm mà hắn đeo, nghe nói nó tên là Truy Phong, có thể chém sắt như chém bùn.

Phải làm sao đây?

Nếu thú nhận ta là người xuyên sách, Chu Dã có tin không?

Có khả năng bị hắn thiêu sống không chứ?

Trong lúc do dự, đại phu đến.

Ông ta nói Chu phu nhân có thể là bị đột quỵ, may mắn là được cứu giúp kịp thời.

Nhưng hiện tại hơi thở của bà rất yếu, cần phải dựa vào một bát canh nhân sâm để duy trì.

Người đi rồi, Chu Dã hai mắt đỏ bừng nhìn ta:

"Ngươi không phải là người Tiết Giai Giai phái đến hại mẫu thân ta?"

Ta lắc đầu như trống lắc.

"Thật lòng mà nói, ta cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này."

Để bảo toàn mạng sống, ta chỉ có thể kể sơ qua chuyện xuyên sách.

Vốn tưởng rằng người cổ đại này sẽ không tin.

Ai ngờ giây tiếp theo, Chu Dã nói:

"Thì ra là như thế, khó trách ta sống lại ba lần, đều không nhìn thấy ngươi."

Hả?

Tối hôm đó, ta làm một bàn thức ăn nhỏ, cùng đại công tử chia sẻ tài nguyên.

Lúc biết được chính mình là nhân vật trong sách, hắn đầy vẻ bi ai:

"Dù ta làm gì, mọi chuyện đều không thể thay đổi, hóa ra mọi thứ đều đã được viết sẵn kết cục!"

Lần sống lại đầu tiên, Chu Dã phát hiện Tiết Giai Giai hại chết cả nhà hắn, tức giận đến mức vừa xuất hiện liền ra tay sát hại nàng.

Chưa kịp tận hưởng niềm vui báo thù, Chu Dã phát hiện trong một đêm, tất cả mọi người trong Chu phủ đều chết bất đắc kỳ tử.

Chẳng mấy chốc, hắn cũng chảy máu từ bảy lỗ mà chết theo.

Lần sống lại thứ hai, Chu Dã cố gắng ngăn cản Tiết Giai Giai gặp được ngũ hoàng tử, bắt nàng nhốt ở vùng biệt viện ngoại ô.

Ai ngờ Tiết Giai Giai chạy trốn ra ngoài, nửa đường gặp phải Từ Linh Hách.

Lần thứ ba, Chu Dã ngăn cản Tiết Giai Giai làm nghĩa nữ của phủ tướng quân, nhưng Chu phu nhân lại chết trong đêm đó, kết cục vẫn không thể thay đổi.

Ta sợ đến mức kêu la như cừu:

"Ý của ngươi là, chỉ cần thay đổi cốt truyện quan trọng, người bên cạnh ngươi cũng sẽ bị tổn hại?"

"Ừm!"

Khó trách lần này trở về, Chu Dã không dám lại hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn như là nghĩ tới gì đó, nắm chặt lấy cánh tay ta:

"Không! Lần này chắc chắn sẽ khác."

"Ngươi đã đến rồi, còn cứu sống nương ta. Chỉ cần bà ấy sống sót, nói không chừng mọi chuyện có chuyển biến."

Có lý!

Chỉ là không biết, cánh bướm nhỏ của ta nếu thật sự muốn hoàn toàn đối đầu với Tiết Giai Giai, liệu có thể tự thiêu mình hay không.

Dù sao thì nàng ta mới là nữ chính mà!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom