• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] SỞ VỊ CÔNG LƯỢC (1 Viewer)

  • Phần I

1.

Trong bữa tiệc sinh nhật tuổi 18, Tống Triều đứng ở giữa, vây xung quanh là các minh tinh nổi tiếng, mỉm cười nhận lời chúc mừng.

Đột nhiên ánh đèn của toàn hội trường vụt tắt.

Năm giây sau, tôi từ trong góc đẩy chiếc bánh sinh nhật đi ra, nhướng mày:

"Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Triều."

Dưới ánh nến yếu ớt, ánh mắt Tống Triều lấp lánh như sao, đầy kinh ngạc khi nhìn thấy tôi.

Anh ấy lao tới ôm chặt lấy tôi:

"Tiểu Niệm, anh thật sự rất vui, cuối cùng em cũng đã trở lại."

Tôi và Tống Triều là thanh mai trúc mã, mối quan hệ của chúng tôi vẫn luôn tốt đẹp.

Cho đến năm thứ ba trung học cơ sở, tôi được bố mẹ cho đi du học, chúng tôi sống ở hai nơi, chỉ có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mới có dịp gặp nhau.

Nhưng chúng tôi đã hứa với nhau là sẽ cùng đối phương đón sinh nhật lần thứ 18.

Thế là tôi vội về mừng sinh nhật của anh ấy đồng thời chuyển tư cách du học sinh về Trung Quốc để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Khi mọi người trong bữa tiệc nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Có người thấp giọng nói: "Người này là ai? Tống Triều hình như rất thân với cô ta!"

"Cô gái này thật xinh đẹp, là bạn gái của Tống Triều sao?"

"Cái gì? Họ là thanh mai trúc mã, đây chính là tiết mục cửu biệt trùng phùng sao."

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của những người xung quanh, tôi bị anh ấy ôm chặt có chút khó thở, nên nhẹ nhàng đẩy anh ấy ra:

"Thổi nến đi rồi ước nguyện nhé!"

Tống Triều bất mãn liếc nhìn tôi, mím môi, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thành kính mà ước nguyện.

Tôi nhìn anh ấy, bao năm rồi vẫn bộ dạng đó, không thay đổi chút nào.

Sau khi thổi nến xong, tôi chuẩn bị cắt miếng bánh đầu tiên cho anh ấy.

Đột nhiên có một cô gái chạy tới, bàn tay của cô ta vung mạnh lên, chiếc bánh lập tức rơi xuống đất, nát bét.

Trong không khí ngập tràn hương vị ngọt ngào của bánh kem vị sô cô la.

Có người kêu lên: "Lê Khinh Khinh, cô điên rồi à?"

"Có bệnh thì đi uống thuốc đi, sao lại phá hỏng sinh nhật của Tống Triều!"

Mọi người nhìn Lê Khinh Khinh với vẻ lên án.

Nhưng cô ta không quan tâm.

Lê Khinh Khinh chỉ vào tôi, lớn tiếng nói: "Tống Triều, anh đừng ăn đồ ăn mà cô ta đưa, không sạch sẽ!"

Nói xong, cô ta dùng tay kéo Tống Triều về phía sau, hình thành tư thế bảo về người khác cùng tôi đứng đối diện nhau, ánh mắt rực lửa nhìn tôi:

"Đừng tưởng rằng tôi không biết, cô đã bỏ thuốc mê vào cái bánh này, cô muốn giở trò với Tống Triều, tôi sẽ không cho phép cô làm như vậy!"

Tôi cau mày, còn chưa kịp giải thích thì đã bị khí thế bảo vệ công lý của cô ta áp đảo.

"Từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ Tống Triều, cô đừng hòng ức hiếp anh ấy nữa!"

Lúc này có người chất vấn: "Lê Khinh Khinh, cô dựa vào cái gì mà nói có người hạ thuốc? Chính mắt cô nhìn thấy sao?"

Lê Khinh Khinh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở một đoạn video, là cảnh tôi bỏ thuốc mê.

"Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. May quá, tôi chỉ khen cô ta xinh đẹp thôi. Hóa ra cô ta là mỹ nhân rắn rết, mặt mũi xinh đẹp nhưng tâm địa xấu xa."

"Xem ra những năm gần đây Hạ gia ở nước ngoài phát triển không thuận lợi, còn muốn để cho con gái mình xuống tay với trúc mã! Cô ta thật sự không phải là người!"

"Quả nhiên, con người đều sẽ thay đổi..."

Mọi người đều xôn xao, nhưng tôi một chữ cũng không thể nghe lọt, bởi vì tôi nhìn thấy toàn thân Lê Khinh Khinh tỏa ra ánh sáng, trên đầu xuất hiện giá trị công lược.

Mặt tôi trở nên lạnh lùng, tôi có hệ thống công lược giả.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, tôi nhìn Tống Triều đối diện.

Cậu ấy cụp mắt xuống, khiến người ta khó nhìn ra được cậu ấy đang nghĩ gì.

Đột nhiên, cậu ấy khẽ cười, từ phía sau đi tới Lê Khinh Khinh:

"Tôi nhớ rõ cậu, Lê Khinh Khinh ở cấp 3 phải không?"

2.

Giọng nói của Tống Triều nhẹ nhàng, ánh mắt như nước, chăm chú nhìn người trước mặt, như thể trong mắt cậu ấy chỉ còn một người là cô ta vậy

Lê Khinh Khinh sắc mặt lập tức nóng lên:

"Bạn học Tống, tôi biết cậu nhất định sẽ nhớ rõ tôi. Dù sao thì chúng ta cũng đã từng biểu diễn trên sân khấu cùng nhau, còn rất ăn ý và xứng đôi nữa..."

Tôi nhìn Tống Triều một cách đầy ẩn ý.

Khóe môi anh ấy cong lên, vẻ mặt dường như không thay đổi, nhưng tôi biết anh ấy đã nhịn đến cực điểm, bàn tay khuất trong bóng tối nắm chặt đến mức nổi đầy gân xanh.

Lê Khinh Khinh đắc ý nhìn về phía tôi, cảm thấy kiêu ngạo vì đã thu hút được sự chú ý của Tống Triều:

"Bạn học Tống, cậu còn nhớ không? Cậu từng nhặt được thẻ học sinh của tôi trên xe buýt, khi tôi gặp rắc rối với chủ nhiệm phòng Giáo Vụ cũng là cậu giải vậy giúp tôi. Ngay khoảnh khắc đó tôi đã biết cậu là người tốt... "

Nghe vậy, tôi cười khúc khích.

Người tốt? Cô ta đang nói đến Tống Triều mà tôi biết sao?

Tống Triều nghe được tiếng cười, quay lại nhìn, tôi cũng cố nén cười quay đầu nhìn cậu ấy.

Tống Triều quay mặt đi như bị bỏng, khi ngẩng đầu lên lần nữa đã lấy lại được dáng vẻ hiền lành, nhưng lời nói của anh ấy lại khiến người ta như rơi vào hầm băng.

Anh ấy nói: "Sao tôi lại không nhớ là mình có quen biết cô nhỉ? Bị từ chối 10 lần mà cô lì lợm la liếm như lũ ruồi nhặng ở xung quanh tôi. Tôi sợ trên thế giới này chắc chỉ có duy nhất cô, Lê Khinh Khinh mới như vậy.”

Sắc mặt Lê Khinh Khinh lập tức tái nhợt:

"Tống Triều... cậu đang nói cái gì vậy?"

Nụ cười giả tạo cuối cùng cũng biến mất trên khuôn mặt của Tống Triều, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng:

"Chỉ bằng cô mà muốn châm ngòi ly gián tình cảm giữa tôi và Tiểu Niệm à? Cô có điểm nào có thể so được với Tiểu Niệm?"

Lê Khinh Khinh lập tức rưng rưng nước mắt, vỗ ngực chân thành nói:

"Bạn học Tống, xin hãy tin tôi. Hạ Niệm đã có người yêu ở nước ngoài từ lâu, đời sống riêng tư của cô ta cực kỳ hỗn loạn, lần này cô ta trở về Trung Quốc chắc chắn có động cơ thầm kín, cô ta đang đùa giỡn cậu, cậu ngàn vạn lần đừng bị cô ta lừa!"

Khi nhìn cô ta, trong đầu nghĩ cô ta thật đáng thương.

Là một kẻ công lược giả, cô ta thậm chí đến việc điều tra cơ bản nhất cũng không thực hiện được.

Tôi và Tống Triều sớm đã xác nhận quan hệ yêu đương, chỉ là chưa công khai mà thôi.

Để có thể công khai mối quan hệ trong bữa tiệc sinh nhật, Tống Triều đã dùng mọi thủ đoạn, thậm chí còn dùng tới mỹ nam kế để tôi mủi lòng.

Nhưng mà tất cả những điều này đã bị Lê Khinh Khinh phá hỏng.

Cô ta vẫn còn thao thao bất tuyệt: “Em biết, anh chỉ nhất thời bị Hạ Niệm làm cho hồ đồ mà thôi, em tin rằng nếu anh hiểu rõ về em, anh nhất định sẽ yêu em!”

Nhưng có lẽ cô ta đã bỏ lỡ một vài điều

Tống Triều thực sự không ôn tồn lễ độ, nho nhã hiền lành như người ngoài nhìn thấy.

Chỉ vì tôi thích nên cậu ấy mới xây dựng hình ảnh hoàn hảo như vậy suốt mười năm nay.

Lúc này, cậu ấy không khỏi lộ ra răng nanh sắc bén.

3.

Tôi nhạy bén nhận ra được ánh mắt của mọi người xung quanh

Có người muốn xem kịch hay, có người đứng đó sẵn sàng để cười nhạo, cũng có người chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Còn tôi và Tống Triều dù thế nào cũng đều là con cháu của gia đình thế gia nổi tiếng trong giới thượng lưu nên nếu để tình trạng này tiếp tục tiếp diễn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc.

Vì thế tôi bước tới, nắm lấy tay Tống Triều, siết chặt lòng bàn tay anh.

Tống Triều không còn cách nào khác, đành phải kiềm chế cơn tức giận, ngoan ngoãn cụp mắt xuống, để cho tôi xử lý tiếp.

Lê Khinh Khinh nhìn thấy Tống Triều không có chút nào oán giận tôi mà khi tôi cùng cậu ấy tiếp xúc gần gũi thì cậu ấy lại bày ra bộ dạng ngoan ngoãn như cún, trong mắt cô ta chứa đầy ghen tị.

Tôi bình tĩnh nhìn Lê Khinh Khinh:

“Bạn học Lý nếu đến đây để chúc mừng sinh nhật của Tiểu Triều thì chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu cô đến đây để phá rối thì đừng trách tôi gọi bảo vệ mời cô ra ngoài.”

Lê Khinh Khinh nghe xong liền lùi lại một bước, sắc mặt khó coi:

"Rõ ràng cô mới là người phá rối, tại sao người bị đuổi ra ngoài là tôi?!"

Tôi chưa bao giờ gặp qua kẻ công lược giả mặt dày vô sỉ lại lì lợm la liếm như vậy.

Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi vô tình.

Khóe môi tôi hơi nhếch lên, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Bởi vì cho dù thứ tôi vừa cho vào là thuốc độc thì Tiểu Triều cũng sẽ không chút do dự mà ăn nó. Đây là sự tín nhiệm cùng ăn ý giữa chúng tôi, huống hồ tôi mới là người tổ chức bữa tiệc sinh nhật này, nếu muốn đuổi một người không liên quan, còn cần phải có lý do sao?"

Lê Khinh Khinh bị sỉ nhục, nắm chặt nắm đấm: “Cô cho rằng có tiền thì có thể thích làm gì thì làm sao?”

Tôi liếc nhìn chiếc váy trắng rẻ tiền trên người Lê Khinh Khinh, cười nhẹ: “Chờ đến khi cô có thể đứng ở vị trí của tôi thì hãy nhắc đến vấn đề này. Suy cho cùng, chỉ có người giàu mới hiểu được cuộc sống của người giàu.”

Lê Khinh Khinh khẽ mím môi, nhìn tôi với vẻ xấu hổ nhưng ánh mắt chứa đầy ác ý.

Trước khi nhiệm vụ công lược bắt đầu, hệ thống sẽ cho phép người chơi được lựa chọn thời điểm, địa điểm và hình tượng sẽ xuất hiện.

Nếu tôi không lầm thì Lê Khinh Khinh sẽ cố ý xây dựng hình ảnh Lọ Lem để tiếp cận Tống Triều, muốn dùng sự mạnh mẽ, cứng cỏi, thiện lương để thu hút sự chú ý của Tống Triều khiến anh ấy phải lòng cô ta.

Trong lịch sử công lược, nếu loại hình tượng này xuất hiện thì nhiệm vụ công lược thành công lên tới 96%.

Nhưng cô ta không biết rằng với sự phát triển và tự thức tỉnh của mục tiêu công lược thì phương pháp này đã không còn hiệu quả nữa.

Lê Khinh Khinh hung hăng trừng mắt nhìn tôi, quay đầu về phía Tống Triều, tỏ vẻ ủy khuất:

"Bạn học Tống, mặc dù bây giờ cậu có chút hiểu lầm đối với tôi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ cậu. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ hiểu, tôi mới là người mà cậu nên lựa chọn.”

Sau đó, cô ta lấy trong túi ra một chiếc bật lửa:

"Món quà này tôi mua tặng cậu bằng toàn bộ số tiền tôi dành dụm được. Hy vọng cậu có thể thích nó."

Đây không phải là một chiếc bật lửa thông thường. Vỏ được làm bằng bạch kim và vàng hồng, được khảm kim cương 1 carat, chỉ nhìn qua thôi đã thấy rất đắt tiền rồi.

Cô ta có thể mua gì với số tiền kiếm được từ công việc bán thời gian?

Nếu không có gì bất ngờ hẳn là cô ta đã sử dụng gói quà tân thủ để trực tiếp yêu cầu từ hệ thống.

Tống Triều không trả lời, nhưng vẻ mặt nghiêm túc, khẩn trương:

“Cầm đồ của cô đi đi, tôi không cần.”

Lê Khinh Khinh hơi cau mày: "Sao cậu lại không cần? Không phải cậu cũng làm mất một chiếc bật lửa giống hệt sao?"

Tống Triều mất kiên nhẫn: "Tôi đã nói không cần, cô không hiểu sao? Nếu cô không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ!"

Lê Khinh Khinh khẽ khịt mũi, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi vì đã phá hỏng tiệc sinh nhật của cậu, nhưng tôi còn phải làm thêm để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, nên tôi về trước. Cuối cùng, chúc cậu một sinh nhật vui vẻ."

Cô ta rời đi trong xấu hổ, nhưng hiên ngang thẳng lưng, trông giống như một bông hoa nhỏ kiên cường.

Điều này khiến tôi rất ngưỡng mộ cô ta.

Tống Triều kéo tay tôi, giống như con chó husky vẫy đuôi, vẻ mặt cầu khen ngợi.

Tôi mỉm cười nhưng nói: “Em sẽ tính sổ với anh sau”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] SỞ KIỂU NHIÊN
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END
[Zhihu] Miêu Trành
Chương 6 END
[Zhihu] Thái Tuế
Chương 5 HOÀN
[Zhihu] Hoàn Hồn
Chương 6 END
[Zhihu] Người đưa cơm
Chương 6 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom