• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Nửa Đêm Tháng Bảy Quỷ Về Cửa (1 Viewer)

  • Chương 1

Tống Từ, tin em, quay lại đi!”

Tôi khổ sở van nài bạn trai, nhưng anh ấy vẫn không dao động.

“Không có gì đâu, chỉ là trùng tên mà thôi, đừng lo lắng.”

Tống Từ vừa miễn cưỡng dỗ dành tôi, vừa rẽ sang bên phải, đưa xe vào trong đường cấp hai đi vào núi.

Xung quanh tối đen như mực, rừng rậm hoang vu, những rặng núi cao lớn như mấy người khổng lồ vây lấy chúng tôi.

Thấy đèn xe không chiếu sáng được tới con đường phía trước, lòng tôi càng lúc càng hoảng loạn.

“Em không đi nữa, đưa em về nhà.”

Tống Từ bực dọc nói: “Lần nào em cũng làm mất hứng như vậy, khó khăn lắm anh mới mua được một chiếc BMW, để anh lái đến trước mặt bạn bè khoe khoang một chút thì có làm sao?”

Sau khi khó chịu với tôi xong, Tống Từ đạp chân ga, chiếc xe giật mạnh lao vút đi!

Đường núi đầy những khúc cua gắt, tôi nhìn chiếc xe hết quẹo trái lại quẹo phải, tim như muốn nhảy lên tới cổ họng.

Ánh sáng xanh thẫm trên bảng điều khiển phản chiếu khuôn mặt giận dữ của Tống Từ.

Sắc mặt u ám như thể lúc nào cũng muốn ôm tôi cùng chết.

Tôi sợ đến mức bật khóc, trong lòng vô cùng hối hận.

Chợt nhớ trước lúc ra khỏi cửa, bà nội đã cố ý gọi điện cho tôi.

Trong điện thoại bà nói: “Nhóc con, rằm tháng bảy đừng ra ngoài vào ban đêm, nếu như bắt buộc phải đi, thì nhất định phải tìm một căn phòng để trốn vào trước mười hai giờ đêm, tuyệt đối đừng ở ngoài đường, nếu không rất dễ gặp phải ma quỷ quay về dương gian, lỡ như vô tình gặp phải chúng, sẽ bị đưa về âm phủ đấy, nhớ kỹ, tuyệt đối phải tìm được nơi để trốn đi!”

Lúc đó tôi cho rằng chỉ là bà nội mê tín thôi, còn khuyên bà nên tin vào khoa học.

Nhưng sau khi lên xe, nghe thấy tên cô dâu từ miệng Tống Từ, lại liên hệ với những lời bà nội đã nói, tôi cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nhà ai mà lại tổ chức hôn lễ chỉ sau rằm tháng bảy một ngày chứ?

Quan trọng hơn chính là, cô dâu đó trùng tên với người bạn nối khố đã chết của tôi.

Cho dù tôi không xem ngày, cũng biết hôm nay tuyệt đối là ngày “cực xấu”.

Đó không thể là ngày lành tháng tốt để tính chuyện cưới hỏi được.

Nhưng Tống Từ ở đối diện đang điên tiết phóng xe như bay trên đường núi, tôi không thể làm gì được.

Chỉ có thể ra sức khóc, muốn lợi dụng nước mắt khiến anh ấy mềm lòng.

Kết quả, tôi vừa khóc Tống Từ liền bình tĩnh trở lại.

Anh ấy đạp phanh, tấp xe vào bên đường.

Tống Từ thở chầm chậm, nói lời xin lỗi với tôi: “Vợ à, đừng sợ, là do anh quá kích động.”

Tôi vừa khóc, vừa quan sát nét mặt của anh ấy.

Thấy Tống Từ có dấu hiệu thả lỏng, tôi vội nói: “Tống Từ, chúng ta quay về được không, cứ nói là hôm nay đột nhiên mình có việc, không đi được nữa.”

Nghe tôi nhắc đến vấn đề này, sắc mặt của Tống Từ lại trở nên khó coi.

“Nói thật với em vậy, bạn gái cũ của anh cũng đến dự buổi tiệc cưới này, năm đó cô ta chê anh thành tích kém, không có tiền đồ nên đã đá anh, để ở bên một tên mọt sách chỉ biết có học, hôm nay cho dù thế nào anh cũng phải đến đó trút cơn giận này.”

Tống Từ khởi động lại xe, hung hăng nói: “Em từ bỏ đi, hôm nay anh không đi không được, nếu như em không muốn đi, cứ xuống xe ở đây tự mình về nhà. Còn nếu không dám, vậy thì em cứ ngậm chặt miệng lại ngoan ngoãn ngồi trên xe, đợi anh vui vẻ dự xong cái đám cưới này, anh sẽ đưa em về.”

“Đi thì đi!”

Tôi bị anh ta chọc điên, tim đập bụp một cái đưa tay mở cửa xe, chuẩn bị bước xuống.

Tống Từ kéo tôi quay lại: “Muốn chết phải không, cũng không xem xem nơi này là nơi nào!”

Sau khi bị anh ta can ngăn, tôi cũng bình tĩnh lại ngay lập tức.

Tôi chợt nhận ra, chúng tôi đã tiến vào trong một khu rừng nguyên sinh thực thụ.

Xung quanh không có nhà cửa, không có đồng ruộng hay cây ăn trái.

Cả đường tối đen không nhìn thấy gì.

Nếu tôi thật sự đi bộ một mình ở đây, cho dù không gặp kẻ xấu thì cũng phải gặp dã thú mà thôi.

Tống Từ vừa gào lên thế, một chút can đảm trong lòng tôi cũng đã tan hết.

Anh ta thấy nét mặt của tôi đã dịu đi, lập tức cho tôi một lối thoát.

“Không sao đâu, yên tâm đi, em xem trên xe anh vẫn còn treo một dây đeo mặt Chung Quỳ trừ quỷ đây, ma quỷ nào không có mắt dám tới hại chúng ta chứ? Được rồi ngoan đi, đừng ồn ào nữa.”

Anh ta dùng lời ngon tiếng ngọt thuyết phục tôi quay lại xe, như thường lệ, nhẹ nhàng thắt lại dây an toàn cho tôi.

Tôi không nhìn vào bức tượng được cho là Chung Quỳ đó, đầu óc tôi đang cấp tốc suy nghĩ xem làm cách nào để thuyết phục Tống Từ quay về.

Tôi ngồi bên ghế phụ, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tống Từ không mấy quan tâm đến phản ứng của tôi, chỉ cần tôi không ồn ào nữa, anh ta đã hài lòng rồi.

Chiếc xe hơi lại khởi động, tiếp tục chạy về phía trước.

Bảng chỉ dẫn trên xe bắt đầu phát thông báo: “Vẫn còn cách thôn Thanh Hà 9km nữa, đường núi ngoằn ngoèo, xin hãy đánh lái cẩn thận.”

Cùng lúc khi chỉ dẫn vang lên, thông qua hình ảnh phản chiếu trên lớp cửa kính trên xe, tôi đã nhìn thấy vật mà Tống Từ đang treo trên xe qua kính chiếu hậu.

Tôi ngay lập tức giật mình, mồ hôi lạnh túa ra.

Mặt hình nhân hung ác đang treo trên xe không phải là Chung Quỳ, mà là [Lục Thí Phụ].

Có lời đồn rằng, một người cả đời lương thiện nhưng lại giết vợ, rồi hoá thành quỷ.

Theo một cuốn sách cổ do bà nội tôi ghi chép lại.

Lục Thí Phụ xuất hiện lần đầu tiên ở một nơi gọi là Sùng Châu trong nước ta.

Lục Thí Phụ này biến đổi khó lường, không phải người cũng chẳng phải quỷ, thuộc về một loại yêu quái trên vùng núi hoang vu.

Ban đầu, không có Lục Thí Phụ tồn tại trên đời.

Nhưng kể từ khi một người đàn ông tốt bụng nhân từ họ Lưu bắt đầu thay đổi tính nết, lấy trộm thanh đao chặt đầu của đao phủ để chém chết vợ mình thì Lục Thí Phụ đã được sinh ra.

Cho nên Lục Thí Phụ cũng có tên gọi khác là Lưu Thí Phụ (nghĩa là Lưu giết vợ).

Người đã từng nhìn thấy Lưu Thí Phụ rất hiếm, trên sách vở cũng như tài liệu lịch sử rất ít ghi chép lại.

Nếu như không phải tôi từng xem qua quyển sách kia của bà nội, thì cũng sẽ không nhận ra món đồ này.

Chỉ là tôi không biết, tại sao Tống Từ lại có sợi dây đeo hình Lục Thí Phụ này.

Và tại sao anh ta lại nhận nhầm Lục Thí Phụ thành Chung Quỳ?

Mặc dù cả hai đều là đàn ông, lông mày dựng ngược, ánh mắt giận dữ, tay cầm vũ khí.

Nhưng thứ trong tay Chung Quỳ là thất tinh bảo kiếm được cõi trời ban tặng, chuyên dùng để tiêu diệt yêu ma.

Còn thứ trong tay Lục Thí Phụ là một thanh đao, chuyên dùng để giết vợ.

Một người là vì công lý lẽ phải, một người vì lòng riêng, không thể so sánh.

Cõi lòng tôi rất nặng nề, chỉ có thể tự an ủi bản thân là do Tống Từ nhầm lẫn giữa hai người họ, chứ không phải do anh cố ý thỉnh Lục Thí Phụ về để cung phụng.

Nếu không, tôi thật sự không dám nghĩ đến ý đồ sâu xa bên trong đó.

Tôi nuốt nước bọt, nắm chặt lấy dây an toàn trong tay, thấp thỏm không yên ngồi nghe thông báo chỉ dẫn trên xe.

Nhưng cho dù trong lòng tôi có cầu khẩn thế nào đi nữa, cuối cùng xe của chúng tôi cũng đến thị trấn Thanh Hà.

Lúc này trời đã tối hẳn, nhưng thị trấn nhỏ này vẫn vô cùng náo nhiệt.

Đèn đường sáng rực, chỉ cần nơi nào mặt đất bằng phẳng thì ở đó đều được đặt một cái loa phát nhạc.

Có không ít người già, mặc những bộ quần áo màu đỏ chói bó sát người giống như nhau đang ở đó nhảy múa.

Mọi cửa hiệu, mọi ngôi nhà đều sáng đèn.

Người tụm năm tụm ba xách những chiếc ghế đẩu dài đặt ở phía trước rồi ngồi tụ lại với nhau, thi thoảng lại vang lên những tràn cười giòn tan.

Cảnh tượng sôi nổi ấy đã làm vơi bớt đi nỗi sợ hãi trong lòng tôi.

Tôi nghĩ, có lẽ thật sự chỉ là trùng tên cũng không chừng.

Thế là tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Tống Từ nghe thấy, anh khẽ bật cười.

Tống Từ với tay bật radio trong xe lên, chọn đại một kênh.

Hôm nay là rằm tháng bảy, người dẫn chương trình đang đọc bài tưởng niệm viết cho những người đã khuất.

Từng bài tưởng niệm chân tình tha thiết được phát qua radio đã chạm đến trái tim tôi.

Cách thôn vẫn còn mười phút đi xe nữa.

Bởi vì tâm trạng của tôi đã thay đổi, trong mười phút cuối cùng này, không khí trong xe cũng trở nên thoải mái hơn.

Rời khỏi thị trấn náo nhiệt, cuối cùng cũng đến được thôn làng dưới thị trấn Thanh Hà.

Nhà cửa ở đây được xây dựng san sát nhau, mỗi căn nhà đều cách nhau không xa, gần như là ngay bên cạnh.

Địa điểm tổ chức hôn lễ nằm tại một khúc sân kế con đập ở cuối thôn, nơi chuyên dùng để đãi tiệc.

Trong sân kế con đập có hai căn nhà.

Một nơi là nhà nghỉ tập thể dành cho khách nghỉ lại.

Còn có một nhà bếp, chuyên dùng để chuẩn bị cho việc đãi tiệc.

Tống Từ cho xe vào trong sân rồi dừng lại.

Tôi và anh xuống xe, vừa nhìn đã thấy trong sân toàn là những chiếc xe có giá trị trên dưới một trăm ngàn tệ.

So sánh một chút thì con BMW màu xanh sapphire của Tống Từ lại trông vô cùng nổi bật.

Tống Từ châm một điếu thuốc, đắc ý cười nói: “Vợ à, thế nào, xe của chồng em có phải là tốt nhất không?”

Tôi liếc mắt nhìn anh ta, cười gượng đáp: “Anh vui là được.”

Tống Từ không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của tôi, đẩy vali, đưa tay choàng qua vai tôi bước vào nhà nghỉ tập thể.

Bên trong có tổng cộng mười giường, và đã có tám người nằm ở đó.

Hai bên trái phải cạnh vách tường vẫn chưa có người ngủ, rõ ràng là cố ý giữ chỗ cho tôi và Tống Từ.

Trong số tám người đó có ba nam năm nữ, đều là bạn của Tống Từ.

Bởi vì tôi và Tống Từ quen nhau trong công việc, cho nên tôi không quen biết ai trong số những người ở đây cả.

Bọn họ đều trưng ra vẻ mặt tươi cười, tôi cũng không rõ trong số đó ai mới là bạn gái cũ của Tống Từ.

Phản ứng của Tống Từ cũng rất kỳ lạ.

Anh lần lượt giới thiệu những người này với tôi, nhưng đến lượt giới thiệu tôi với mọi người, anh lại vòng tay qua vai tôi, giống như đang đùa giỡn mà nói một câu: “Giới thiệu với mọi người, đây là nữ thần của tôi.”

Tám người vừa nghe xong, trên mặt liền lộ ra nụ cười mờ ám.

Lúc này, một chàng trai trong số đó lên tiếng trêu chọc Tống Từ: “Tên nhóc cậu bụng dạ ghê gớm thật, biết bạn gái cũ kết hôn, còn cố ý dẫn theo một cô gái xinh đẹp như vậy đến.”

Nụ cười trên mặt tôi đông cứng.

Bạn gái cũ của Tống Từ, là cô dâu trong hôn lễ này?

Cũng chính là người bạn thuở nhỏ đã mất của tôi----Tôn Văn Văn?
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom