• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] NỮ ĐẾ (1 Viewer)

  • Chương 6

26.

Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên.

“Quý phi còn uy hiếp nô tỳ, nếu không làm theo, liền sẽ đánh chết phụ mẫu của nô tỳ đang ở biên giới phía bắc, rồi vứt vào núi cho sói ăn.”

“Nô tỳ không có cách nào khác, chỉ có thể ở bên cạnh Dương Viêm công chúa, làm tai mắt cho Quý phi nương nương.”

Ta dùng âm thanh không thể nghe thấy mà than nhẹ một hơi.

Cuối cùng, tảng đá đè nặng đáy lòng ta cũng đột nhiên biến mất.

Bởi vì trước khi An Ninh mở miệng, ta cũng đang đánh cược.

Đánh cược những lời nói chân thành mà tối qua nói với nàng, có thể thay đổi quyết định của nàng hay không.



Tối qua, A Liên đem một bức thư đặt xuống trước mặt ta.

Đó là thư do ta sai thám tử ở biên giới Bắc Kỳ mang về.

Trong thư, thân thế của An Ninh được viết rõ ràng.

An Ninh, trước khi vào cung tên là Chiêu Đệ.

Sinh ra ở biên giới Bắc Kỳ, dưới nàng còn có ba người muội muội.

Mười tuổi, một người muội muội trong đó bị phụ mẫu gả cho người khác.

Mười ba tuổi, mẫu thân cuối cùng cũng hạ sinh được một bé trai, nhưng không may mắc bệnh.

Để chữa bệnh cho nhi tử, phụ mẫu lại bán hai người muội muội còn lại để lấy tiền.

Mười bốn tuổi, để mua thịt cho đệ đệ ăn, nàng bị phụ mẫu bán cho bọn buôn người.

Cuối cùng, An Ninh vào cung, được Quý phi chọn lựa, đưa đến cho ta.

“A Liên, mang bức thư này đi đốt đi.” Ta nói.

Trên giá cắm nến, ngọn lửa bùng cháy, tờ giấy thư lập tức tan thành tro bụi.

Ta ngồi bên ánh lửa lúc sáng lúc tối, lại giở bút, viết xuống một bức thư khác.

[Nếu ngươi đồng ý giúp ta, ta sẽ cho ngươi một khoản tiền, đưa ngươi đến một nơi cách xa phụ mẫu ngươi.”

[Có lẽ ta không thể cho ngươi gì khác, nhưng từ nay về sau ta có thể cho ngươi một cuộc sống bình yên chân chính.]

[Một đời bình yên, không còn phải sống vì người khác.]

Bây giờ xem ra, ta đã thắng cược.

Tiếp theo, đến lượt ta rồi.

Ta tiến lên hai bước: “Phụ hoàng, ngài còn nhớ Bát hoàng đệ chết đuối trong hồ sen năm đó không?”

“Nữ nhi có bằng chứng chứng minh người hại chết Bát hoàng đệ, chính là Quý phi nương nương.”

“Ngươi nói cái gì?”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của phụ hoàng, A Liên từ bên ngoài điện bước vào.

Trong tay nàng còn cầm một thứ gì đó.

Chỉ nhìn thoáng qua, hoàng thượng đã bước chân lảo đảo, đột nhiên ngồi phịch xuống ghế.

27.

Dưới ánh nắng mặt trời, có một chiếc ngọc bội nằm trong lòng bàn tay A Liên, phát ra ánh sáng mờ ảo.

Tào nội thị cúi người xuống: "Bệ hạ, đây là thứ mà lão nô và A Liêm vừa tìm thấy trong cung của Quý phi nương nương."

Quý phi hoảng hốt: "Các ngươi nói bậy!"

Bất kể bà ta có biện minh thế nào, phụ hoàng cũng không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc ngọc bội đó.

Ngọc bội kia từng được phụ hoàng đích thân vẽ mẫu, giao cho thợ thủ công giỏi nhất của Tề quốc chế tác, lại tự tay tặng cho Bát hoàng đệ trong dịp sinh nhật.

Trên trời dưới đất, chỉ có một chiếc như vậy.

Quý phi quỳ gối, di chuyển đến bên chân phụ hoàng, gắt gao nắm chặt lấy vạt áo phụ hoàng.

"Bệ hạ, thân thiếp oan uổng!"

"Oan uổng?"

Ta nhìn bóng dáng của Quý phi: "Thiên Nguyên thập niên, đêm trước giao thừa, ngươi có đến bên hồ sen hay không?"

Quý phi vô thức trả lời: "Đã từng đi, nhưng đó là..."

Dừng một chút, bà ta giương mắt nhìn về phía phụ hoàng.

Chuyện đã tới nước này, để rửa sạch mọi nghi ngờ, bà chỉ có thể đem hết sự thật năm xưa ra kể hết.

“Nhưng đó là để xử lý cái xác của tiện nhân Vân Anh kia, tuyệt không phải là Bát hoàng tử!”

Vân Anh, chính là tên của mẫu thân ta.

“Thần thiếp không có làm, không phải thần thiếp.”

Phụ hoàng cúi đầu xuống, lại không nhìn bà ta: “A Ngọc, mấy năm nay nàng trong hậu cung gây sóng gió, trẫm đều giả vờ không biết.”

“Nhưng nàng ngàn vạn lần không nên, không nên thương tổn đến nhi tử trẫm.”

“Nhiều năm như vậy, trẫm cũng mệt rồi. Tào Phúc.”

“Lão nô đây.”

“Truyền trẫm ý chỉ, Quý phi Chu Ngọc phẩm hạnh không đoan chính, lập tức đày vào lãnh cung. Còn A Cửu, liền đưa nàng đến chùa Tử Ngọc trên núi Trường Miên hầu Phật, không có ý chỉ của trẫm, không được trở về kinh thành.”



Lợi dụng đêm tối, ta mua chuộc thị vệ và cung nữ canh giữ lãnh cung.

Sau đó cùng A Liên thay bộ bạch y sớm đã chuẩn bị sẵn, lại ở trên người dính chút vết chu sa.

Quý phi vốn là người ngang ngược, nhưng giờ đây bị nhốt trong lãnh cung, lại chỉ có thể cuộn tròn ở trong góc.

Lãnh cung không thắp nến.

Dưới ánh trăng mờ tối, bỗng nhiên có bóng trắng bay lơ lửng.

Quý phi nhìn thoáng qua đã bị sợ đến mức khóc lớn.

“Ta không nên, không nên hại các ngươi! Xin các ngươi, đừng đến đòi mạng ta.”

Bà ta liên tục nói ra rất nhiều cái tên.

Có những cái tên mà ta chưa nghe qua, cũng có những cái tên mà ta đã nghe qua.

Trong đó, có cả cái tên của vị phi tần được Tào nội thị yêu thương.

Trước khi đi, lụa trắng nhẹ nhàng được ta ném xuống đất.

Ta dùng giọng nói khác nói: “Nếu ngươi chịu tự kết thúc, chúng ta sẽ tha cho nữ nhi ngươi, không tìm nàng đòi mạng.”

28.

Ngày hôm sau, ta bước vào phòng giặt, nhìn thấy Thôi ma ma đang ngồi trên mặt đất làm việc.

Lâu ngày không gặp, khuôn mặt vốn dĩ không còn trẻ của bà càng thêm già nua, gần như đầy đầu là tóc bạc.

Lúc ta đi đến bên cạnh bà, trùng hợp thay, chiếc chày giặt trong tay bà rơi xuống quần áo, liền có giọt nước văng vào váy của ta.

"Dám vô lễ với Lục công chúa, bà già này không muốn sống nữa sao?", A Liên hét lên.

Bị nhốt trong phòng giặt, Thôi ma ma lại vẫn trước sau như một không coi ai ra gì.

Bà liếc nhìn ta một cái: "Lục công chúa?"

Lại cười lạnh một tiếng: "Chỉ là một đứa con của cung nữ đê tiện, đừng tưởng rằng chỉ cần ở trước mặt bệ hạ hoa ngôn xảo ngữ vài câu, bà già này liền sẽ sợ ngươi."

Nói xong, bà cố tình nhắm vào mũi giày của ta, đồng thời dùng thêm lực để hạ chày giặt xuống.

"Nếu ngươi dám làm gì ta, Quý phi nhà ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."

Ta cười cười: "Quý phi?"

"Có lẽ, Thôi ma ma ngươi ở phòng giặt nên không biết tin tức rồi.”

"Quý phi nương nương mà ngươi tâm tâm niệm niệm, đã tự sát vào giờ Ngọ hôm nay."

Lúc bà thất thần, ta nhấc chân giẫm lên lòng bàn tay bà.

“Nếu ngươi nhớ mong bà ta đến vậy, không bằng cùng đi, ở dưới đất tiếp tục tình chủ tớ.”

Ta vẫy tay: “Người đâu.”

“Bà già này nói năng xấc xược, còn làm bẩn đôi giày phụ hoàng ban cho, đánh bà ta một trận, đánh tới khi nào bà ta nhận sai mới thôi.”

Cái roi dày cộm liên tiếp quất vào mông Thôi ma ma ba mươi cái, bà ta vẫn không nhận lỗi.

Hoặc có lẽ, bà ta đã nhận.

Nhưng tiếng roi quá lớn, ta thực sự không thể nghe rõ bà ta nói gì.

Cuối cùng, tay bà ta vô lực rơi xuống đất, người cũng không còn hơi thở.

Ta nhìn sang quản sự phòng giặt quần áo vội vàng chạy tới: “Chắc chắn ngươi cũng không muốn phụ hoàng biết dưới trướng ngươi còn có một người không hiểu cung quy như vậy chứ?”

Quản sự gật đầu như giã tỏi.

Ta nhẹ giọng nói: “Một khi đã như vậy, dùng chiếu gói bà ta lại, mang ra nghĩa địa hoang ở ngoại thành đi.”

29.

Vạn vật hồi sinh, đông đi xuân tới.

Ta được phụ hoàng cho phép, dẫn theo A Liên ra ngoài cung dạo chơi.

Nghe nói gần đây bá tánh Thượng Kinh rất thích nghe kể chuyện.

Ta liền cho nội thị chở ta đến đoạn đường sầm uất phồn hoa nhất bên ngoài hoàng thành, ngồi xuống ở trong quán trà đông khách nhất.

Lúc này, một vị tiên sinh thuyết thư không biết mệt mỏi mà kể một câu chuyện tình nội dung triền miên lãng mạn.

Một tách trà trôi qua, tiên sinh thuyết thư kể xong liền chuẩn bị rời đi.

Ta đưa mắt ra hiệu cho A Liên.

Ít lâu sau, A Liên lại ngồi xuống ghế gỗ lần nữa, ghé vào bên tai ta nói: "Điện hạ, được rồi."

Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy vị tiên sinh thuyết thư kia đang cầm túi tiền trong tay, cười tươi như hoa.

Một canh giờ sau, vị tiên sinh thuyết thư kia lại bắt đầu mở màn, lần này đây kể về một hoàng tử văn võ song toàn của Tề quốc.

Có người lớn tiếng hỏi: "Tiên sinh nói chính là vị hoàng tử nào vậy?"

Nghe vậy, tiên sinh mở quạt gấp ra, ở trước mặt quạt vài cái.

"Tất nhiên là vị Ngũ hoàng tử rồi!"

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Chỉ trong vài ngày, tiếng tăm của ngũ hoàng huynh đã vang xa khắp kinh thành.

Thậm chí còn có người tiên đoán: "Nếu Ngũ hoàng tử lên ngôi hoàng đế, nhất định sẽ là một vị minh quân."

Nếu mấy lời đồn đại như thế rơi vào trên đầu người khác, chắc chắn sẽ vô cùng hoảng sợ.

Sợ bị phụ hoàng kia của ta trời sinh tính tình đa nghi nghi ngờ, rước lấy hoạ sát thân.

Nhưng mà Ngũ hoàng huynh của ta lại là một tên cứng đầu.

Hắn không chỉ đến triều đình thỉnh kiến thường xuyên hơn, mà ngay cả lúc lên triều cũng nhiều đơn thỉnh nguyện hơn.

Yên bình trong hoàng cung, đã đột ngột chấm dứt sau cung yến Xuân vài ngày sau đó.

30.

Ngày hội mùa xuân, để tế thần trời, hoàng thượng tổ chức cung yến.

Theo tục lệ cũ, trong bữa tiệc sẽ có Khâm Thiên Giám Giam Chính quan sát xem hiện tượng thiên văn, báo cáo cho vua.

Trên đài xem sao, Giam Chính ngẩng đầu nhìn trời, thỉnh thoảng viết viết vẽ vẽ trên giấy.

Bỗng nhiên, trên mặt ông lộ ra thần sắc nghi hoặc.

“Ái khanh, ngươi xem sao rồi?” Phụ hoàng hỏi.

Giam Chính cất giấy bút đi, nhanh chóng bước đến trung tâm đại điện.

“Bẩm bệ hạ, thiên văn cho thấy, có sao Tử Vi giáng lâm bảo vệ Đại Tề.”

Ta cúi đầu, ngón trỏ gõ nhẹ ở trên bàn.

Liền nghe thấy Tào nội thị cười nói: “Bệ hạ anh minh thần vũ, ắt là sao Tử Vi giáng thế.”

Mọi người có mặt ở đây vội vàng đồng thanh phụ hoạ, nói những lời như “Bệ hạ nhất định sẽ khai sáng thời đại thịnh thế cho Đại Tề, ghi danh sử sách ngàn đời”

Lại không nghĩ đến, Giam Chính đột nhiên lật áo quỳ xuống: “Thần có tội!”

Động tác phụ hoàng đang muốn uống chén rượu thì dừng lại.

“Ái khanh chỉ giáo cho?”

Giam Chính quỳ trên mặt đất, ậm ừ trả lời: "Thần tuy có khả năng xem sao, nhưng thân là một thần tử, nên trung thành với quân chủ, này đây xem sao phát hiện dị tượng, thần không thể không nói."

"Dị tượng?"

Phụ hoàng đặt chén rượu lên bàn, phát ra tiếng động.

"Vậy thì nói."

"Đại Tề quả thật có sao Tử Vi giáng thế, nhưng..."

Giam Chính dừng một chúc, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói đã có chút run rẩy.

"Nhưng không phải bệ hạ, mà là..."

Ông ta không nói thêm gì nữa.

Nhưng đầu ông ta vốn đang cúi xuống lại hơi ngẩng lên, tầm mắt nhìn đến chỗ ngồi của ta và Ngũ hoàng huynh.

Ánh mắt này, ta thấy, Ngũ hoàng huynh cũng thấy.

Tất nhiên, phụ hoàng cũng thấy.

Hơn nữa gần đây dân gian đồn đãi, người mà sao Tử Vi chỉ đến là ai, ắt hẳn không cần nói cũng biết.

"Lão ngũ."

Phụ hoàng tựa lưng vào ghế, đôi mắt đỏ au vì men rượu chăm chú nhìn vào vị ngũ hoàng huynh bên cạnh ta.

“Ngươi muốn ngôi vị hoàng đế này sao?”

Cung yến vốn đang náo nhiệt bỗng chốc im ắng hẳn.

Cho dù là ngũ hoàng huynh không biết cách ứng biến cũng có thể nhìn ra được, phụ hoàng nổi giận rồi.

Hắn vội vàng đứng dậy, chắp tay thi lễ: “Nhi tử chỉ muốn phụ hoàng thân thể khỏe mạnh, không có ý gì khác.”

“Ồ?”

Phụ hoàng cười nhẹ một tiếng: “Trẫm lại cảm thấy, ngươi rất muốn đó chứ?”

Vừa dứt lời, có người mặc áo giáp bước vào đại điện.

Ánh sáng bạc lạnh lẽo ấy có chút chói mắt.

Nhìn rõ người tới là ai, trên mặt Ngũ hoàng huynh cuối cùng cũng không còn nụ cười.

“Thẩm Vô Dạng, ngươi…

“Sao ngươi lại ở đây!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom