• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Như Ý (1 Viewer)

  • Phần 4 END

16.

Mặt trăng lên cao, Tiểu Nhị đang giúp ta chỉnh lại lớp trang điểm.

Nàng ấy thắc mắc:

“Như Ý tỷ tỷ, muộn như vậy rồi mà vẫn có khách sao?”

Ta cười nhạt một tiếng:

“Muội cứ chờ đi.”

Quả nhiên, một lát sau, cửa phòng mở ra.

Giang Dung Cẩn đã quay lại.

Giọng hắn hơi run rẩy:

“Ta có thể nghe nàng đàn một lần không?”

Ta cười bảo Tiểu Nhị ra ngoài, sau đó nhìn về phía Giang Dung Cẩn:

“Ta đánh đàn, Hầu gia múa kiếm, được không?”

Khi đó, ta thấy được sự giằng xé sóng to gió lớn trong mắt Giang Dung Cẩn.

Hắn im lặng rút kiếm ra.

Dưới ánh trăng, ta chậm rãi gãy đàn.

Giang Dung Cẩm cầm kiếm múa theo điệu nhạc.

Sự phối hợp ăn ý này, nếu không phải ngày nào cũng phối hợp thì khó mà làm được.

Khúc nhạc kết thúc, Giang Dung Cẩn hạ kiếm xuống, hắn đứng tại chỗ ngẩn người một lúc lâu.

Không biết đã qua bao lâu, hắn thấp giọng nói ra năm chữ:

“Hóa ra là cố nhân.”

Ta mỉm cười:

“Cố nhân gì cơ?”

Giọng Giang Dung Cẩn trở nên nóng nảy:

“Nàng thật sự không hiểu ta đang nói gì sao?”

Ta không cười nữa.

Một lúc lâu sau, ta thở dài một tiếng:

“Vì sao bây giờ ngươi mới nhận ra?”

Giang Dung Cẩn hổ thẹn nói:

“Trong khoảng thời gian này, nàng thay đổi rất nhiều, mặc dù ta cảm thấy không đúng nhưng vì quá yêu nàng, ta không thể vì tính cách nàng thay đổi mà từ hôn bỏ vị hôn thê được. Ta hoàn toàn không ngờ rằng, hóa ra người trong thân thể kia căn bản không phải nàng…”

Giang Dung Cẩn đi tới giữ lấy vai ta:

“Yên Nhi, nàng về nhà với ta nhé, được không? Trong lòng ta, nàng là thê tử duy nhất của ta.”

Khi nhìn ánh mắt thâm tình này của Giang Dung Cẩn, hẳn rằng ta nên cảm động mới phải.

Dù sao chuyện xảy ra lâu như thế rồi, sau cùng hắn đã nhận ra chân tướng, cố nhân tương phùng.

Nhưng không hiểu vì sao, trái tim ta lại vô cùng yên tĩnh.

Ta lùi về sau nửa bước, nhỏ giọng nói:

“Hầu gia có thể mang ta hồi phủ, nhưng trước đó, mong Hầu gia giúp ta làm một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Tìm một đạo sĩ.”

17.

Ta muốn tìm đạo sĩ đã hoán đổi linh hồn của ta và Trương Yên Nhi.

Ban đầu ta định tự mình làm, thế nhưng trong tay ta chỉ có mấy nữ hài tử như Tiểu Nhị, không thể để các nàng ở bên ngoài thám thính tin tức mỗi ngày được.

Dùng tiền thuê người ngoài làm thì ta sợ để lộ tin tức, đánh rắn động cỏ.

Nhưng Giang Dung Cẩn thì khác.

Trong tay hắn có toàn bộ gia đinh Hầu phủ.

Quả nhiên, nửa tháng sau, ta đã tìm được đạo sĩ kia.

Gã ta bị nhét vào trong bao bố, vừa mở mắt thấy Giang Dung Cẩn và ta thì bị dọa đến mất hồn mất vía.

Sau khi thẩm vấn tên đạo sĩ này, ta mới biết, thì ra trước đây mẹ con Trương thị đã đồng ý cho gã ta một số bạc lớn sau khi thành công.

“Ta có thể cho gấp đôi.”

Ta thản nhiên nói:

“Nhưng ta cần biện pháp phá giải.”

Đạo sĩ nghi ngờ nhìn ta:

“Ngươi là ai?”

Gã không hề nhận ra ta.

Giang Dung Cẩn dùng chuôi kiếm đánh vào lưng đạo sĩ:

“Bớt nói nhảm, mau nói biện pháp hoá giải đi.”

Đạo sĩ đau đến chảy nước mắt, gã nhe răng trợn mắt nói:

“Biện pháp thì có, nhưng không thể thực hiện được đâu.”

Nghe vậy, trái tim ta như sa xuống vực thẳm.

18.

Vài ngày sau, Giang Dung Cẩn phái người đón ta vào Hầu phủ.

Hắn không để lộ tin tức ra ngoài, sắp xếp cho ta một viện tử thoải mái nhất trong Hầu phủ.

Hạ nhân trong Hầu phủ không một ai biết thân phận của ta, nhưng sau lưng đều thầm bàn luận, nói ta là ái thiếp mà Giang Dung Cẩn đón từ bên ngoài về.

Nữ tử kia vẻ ngoài xinh đẹp, nam nhân chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là đổ gục ngay, hiển nhiên Hầu gia bị nàng mê hoặc rồi.

Đúng là Giang Dung Cẩn hoàn toàn say đắm ta.

Từ khi đón ta vào Hầu phủ, hắn đã lạnh nhạt Trương Yên Nhi, ngày ngày lưu luyến ở lại viện tử của ta.

Thậm chí hắn còn nói với người hầu trong lúc uống say, rằng người người đều nói Tạ Yên là đệ nhất mỹ nhân, nhưng đó là vì họ chưa gặp Như Ý.

Lời này truyền đến tai Trương Yên Nhi, nàng ta ghen ghét đến phát điên.

Khi Giang Dung Cẩm ra ngoài, nàng ta và Trương thị đến nơi ta ở.

Không vào thì thôi, mà vừa bước qua cửa thì Trương Yên Nhi đã bị những thứ rực rỡ sắc màu bên trong đâm thẳng vào tim.

Tất cả đều là đồ Giang Dung Cẩn tặng ta, có đồ làm bằng ngọc, có châu báu, trong viện còn có cả cây đào hắn tự tay trồng cho ta.

Mà Trương Yên Nhi gả vào phủ lâu như vậy rồi, Giang Dung Cẩn chưa từng làm gì cho nàng ta cả.

Tiểu Nhị đứng bên cạnh vui vẻ nói thêm:

“Như Ý tỷ tỷ, Hầu gia đã cho người đi lấy khế đất của điền trang và cửa hàng rồi. Cửa hàng ở phía Đông kinh thành và điền trang ở phía Tây đều đưa cho tỷ hết, ngài ấy nói nếu như tỷ thấy chưa đủ thì nói với ngài ấy, chỉ cần ngài ấy có thể cho thì tất cả đều sẽ là của tỷ.”

Trương thị và Trương Yên Nhi nghe mà sốt ruột.

Trương thị chạy đến nắm tay Tiểu Nhị:

“Ngươi nói cái gì? Chính thê còn chưa được cho gì đâu, sao Hầu gia có thể đưa nhiều tài sản như thế cho một tiểu thiếp vẫn chưa qua cửa chứ?”

Tiểu Nhị không sợ Trương thị chút nào, nàng ấy nắm chặt tay Trương thị, cao giọng hỏi ngược lại:

“Vì sao không thể?”

“Ngươi ra ngoài hỏi thử đi, đám công tử trong kinh thành vì muốn nói mấy câu với Như Ý cô nương mà sẵn lòng bỏ mấy ngàn lượng bạc, không hề do dự. Cô nương nhà ta thấy được chân tình của Hầu gia, nể tình ngài ấy đối xử với nàng tốt nên mới nguyện ý đến Hầu phủ.”

“Hầu gia cho cô nương những thứ này là chuyện đương nhiên. Nếu ngài ấy đưa ít, cô nương nhà chúng ta ra khỏi đây vẫn có vương tôn công tử nguyện ý cho nàng nhiều hơn đấy. Dù sao Hầu gia đã nói rồi, danh môn khuê tú trong kinh thành nhiều vô số kể, nhưng Như Ý cô nương thì chỉ có một mà thôi.”

Gần đây ta dạy chữ cho Tiểu Nhị, nàng ấy ngày càng nhanh mồm nhanh miệng, cái miệng nhỏ liến thoắng không ngừng, mỗi một câu của nàng ấy đều khiến sắc mặt Trương Yên Nhi trắng đi một chút.

Thật ra, ta chỉ là một nữ nhân không có nhà mẹ đẻ chống lưng, cho dù thế nào cũng không có lá gan khiêu khích đại tiểu thư Tạ gia như thế.

Nhưng từ khi gả đến Hầu phủ, Trương Yên Nhi đã cắt đứt liên lạc với Tạ gia.

Một mặt là vì nàng ta không thích cha mẹ ta, mặt khác là vì chột dạ, nàng ta sợ liên hệ nhiều sẽ bị vạch trần.

Thật ra, cho dù không về nhà mẹ đẻ thì vẫn có rất nhiều cách để đối phó với chuyện phu quân sủng thiếp diệt thê.

Nhưng Trương Yên Nhi không phải là con gái thế gia.

Nàng ta không được học cách làm chủ mẫu, trong đầu chỉ biết yêu đương mù quáng.

Nàng ta yêu Giang Dung Cẩn, cảm thấy hắn là nam tử tốt nhất trên thế gian này.

Nàng ta nghĩ rằng Giang Dung Cẩn yêu Tạ Yên nên mới không từ thủ đoạn để biến thành Tạ Yên.

Nhưng bây giờ, nàng ta lại phát hiện người Giang Dung Cẩn yêu là ta.

Đêm qua, sau khi uống rượu say trong phòng Trương Yên Nhi, Giang Dung Cẩn đã ôm chặt lấy nàng ta.

Trương Yên Nhi không khỏi thẹn thùng, khi chuẩn bị động tình, Giang Dung Cẩn lại nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng ta:

“Xin lỗi, ta xem nàng thành…”

Giang Dung Cẩn không nói hết câu, nhưng rõ ràng ý hắn muốn nói là…

Ta xem nàng thành Như Ý.

Nói xong câu đó, Giang Dung Cẩn buông Trương Yên Nhi ra, quay người về phòng ngủ của mình.

Để lại Trương Yên Nhi một mình thao thức, rơi lệ cả đêm cho đến bình minh.

Ta nghe thấy Trương thị khuyên nhủ Trương Yên Nhi.

Nàng ta khóc lóc:

“Chính thê thì sao chứ? Không chiếm được tình yêu của Hầu gia thì vị trí chính thê này có tác dụng gì?”

Ta bước đến, đưa đồ trong tay cho nàng ta.

“Ta vừa nấu trà Nhị Thập Tứ, phu nhân uống một chút nhé.”

Trương Yên Nhi đẩy chén trà của ta ra:

“Ai muốn uống trà của ngươi chứ?”

Nhưng giây tiếp theo, nàng ta đột nhiên ngẩn người.

Nàng ta hỏi:

“Ngươi vừa gọi trà này là…”

“Trà Nhị Thập Tứ.”

Ta cong mắt, dịu dàng cười.

Trương Yên Nhi lập tức run rẩy.

Ta biết, nàng ta đã nhớ lại rồi.

Xuyên qua từng tầng thời gian, quay về tiểu viện cỏ cây xanh mát của Tạ phủ, ta đưa tách trà trong tay cho nha hoàn bên cạnh:

“Đây là trà ta tự nghiên cứu ra, bên trong có hai mươi bốn loại thực vật, rất tốt cho thân thể. Yên Nhi, ngươi uống một chén đi, uống xong sẽ đỡ nóng trong người, mụn trên mặt sẽ không mưng mủ nữa.”

Ta mỉm cười nhìn Trương Yên Nhi.

Cả người nàng ta run rẩy nhìn chằm chằm ta:

“Ngươi… Ngươi là…”

Nàng ta xông lên, kéo y phục của ta ra, thấy một vết bớt màu xanh trên bả vai ta.

Lúc này, sắc mặt Trương thị biến đổi.

Họ đã biết ta là ai.

Trương Yên Nhi khóc lớn, nàng ta sụp đổ.

“Ta mới là Như Ý! Ta mới là người được vô số công tử trong kinh thành ái mộ! Người Hầu gia chung tình và thương yêu nhất phải là ta mới đúng! Ta mới là đệ nhất mỹ nhân! Tại sao ta lại muốn đổi thân thể này cho ngươi chứ? Ta muốn đổi lại!”

Nàng ta vừa dứt lời, trước mắt ta đột nhiên tối sầm.

Đất trời trong nháy mắt như đảo ngược.

Khi ta tỉnh táo lại, Trương thị đang đỡ ta.

Bà ta lo lắng nhìn về phía ta, nhỏ giọng gọi:

“Yên Nhi! Yên Nhi! Con không sao chứ?”

Ta cười.

Ta nhẹ nhàng vỗ tay Trương thị, nhỏ giọng nói:

“Ta không sao… Trương ma ma.”

Trương thị vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Thế rồi, bà ta nhận thấy có gì đó không đúng.

Trương thị mở to mắt, bà ta quay đầu nhìn về phía một góc trong viện tử, nơi đó có một nữ nhân mập mạp.

Nàng ta ngã xuống đất, vì quá béo nên không thể chống đỡ nổi cơ thể của mình.

Y phục căng đến mức bục chỉ, thịt mỡ tràn ra từ mấy khe hở.

Nàng ta nhìn Trương thị, nước mắt không ngừng chảy xuống:

“Mẹ ơi…”

Cửa sân mở ra, Giang Dung Cẩn vẫn luôn trốn trong góc tối đi vào.

Theo sau hắn là tên đạo sĩ đã co lại thành một đống.

Một tháng trước, đạo sĩ kia nói với chúng ta rằng có cách hoá giải, nhưng không thể thực hiện được.

Sau đó, gã nói cho chúng ta biết, cách hoá giải duy nhất chính là để người muốn hoán đổi trước kia hối hận.

Nói cách khác, chỉ cần Trương Yên Nhi muốn hoán đổi lại thân thể là được.

Đây là chuyện không thể nào, đạo sĩ nói, gã đã từng gặp Trương Yên Nhi, vừa xấu vừa béo, làm sao có chuyện nàng ta sẽ muốn hoán đổi lại chứ!

Trong giây phút đó, ta cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn vì bản thân không từ bỏ sau khi biến thành Trương Yên Nhi.

Ta không ngừng cố gắng, cải thiện thân thể này để trở nên tốt hơn.

Trương Yên Nhi chắc chắn không muốn quay về làm bản thân của ngày trước.

Nhưng nếu như, là Như Ý của hiện tại thì sao?

Ánh mắt nàng ta thiển cận, cả đời này chỉ muốn vinh hoa phú quý và tình yêu.

Để nàng ta hâm mộ Như Ý, muốn trở thành Như Ý là một chuyện vô cùng đơn giản.

“Sau khi hai linh hồn hoán đổi lại với nhau, nguyên chủ sẽ bị phản phệ.”

Đạo sĩ thì thào, gã nhìn Trương Yên Nhi rồi lại chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Phản phệ nghĩa là, Trương Yên Nhi sẽ càng mập hơn so với ngày trước.

Thật ra, trước đây nàng ta vốn có thể giảm cân được, chỉ cần nàng ta có thể nỗ lực, bỏ mồ hôi và công sức ra như ta ngày trước, nàng ta sẽ có thể biến thành Như Ý mỹ mạo kia.

Nhưng ta biết, nàng ta sẽ không thể làm được đâu.

19.

Trương thị và Trương Yên Nhi lảo đảo rời đi.

Nghe nói, Trương thị sinh con gái khi tuổi đã cao, vậy nên bà ta hết mực cưng chiều Trương Yên Nhi.

Dẫu cho gia cảnh không giàu có, cái gì ngon bà ta đều dành cho con gái ăn trước, xưa nay không quản thúc nàng ta chuyện gì.

Kết quả là, sự yêu thương ấy khiến khẩu vị của Trương Yên Nhi tăng lên, khiến nàng ta trở thành một người to béo.

Giang Dung Cẩn đi đến bên cạnh ta, nắm chặt tay ta:

“Yên Nhi.”

Hắn gọi tên ta:

“Từ nay về sau, chúng ta có thể ở bên nhau như trước rồi.”

Ta rút tay mình ra, sau đó quay lại thư phòng lấy ra một thứ.

Sau khi thấy rõ thứ kia là gì, Giang Dung Cẩn ngẩn người.

Thư hòa ly.

“Yên Nhi, nàng có ý gì?”

Ta cười, nụ cười ẩn chứa sự bi thương:

“Giang Dung Cẩn, chúng ta không thể quay về trước đây đâu.”

21.

Giang Dung Cẩn không chấp nhận.

Hắn nắm lấy tay ta, giọng nói gấp gáp:

“Yên Nhi, ta biết nàng trách ta không nhận ra nàng, nhưng đổi hồn là một chuyện quá ly kỳ, người bình thường không ai nghĩ đến chuyện này, hơn nữa nha hoàn kia hầu hạ nàng đã nhiều năm, lúc đầu nàng ta giả làm nàng rất giống nên ta mới không thể nhận ra…”

Ta ngắt lời hắn:

“Không, Giang Dung Cẩn.”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ một:

“Thật ra ngươi đã nhận ra ta rồi.”

Trong thư phòng Giang Dung Cẩn, ta phát hiện bên cạnh bàn có rất nhiều vết khắc.

Đây là thói quen của Giang Dung Cẩn, mỗi khi trời tối hắn sẽ ở trong thư phòng đọc sách, trước khi tắt đèn sẽ dùng dao khắc lên tường một cái để đánh dấu ngày hôm đó.

Nếu có người thân qua đời, hắn sẽ khắc thêm một vết nhỏ nữa bên cạnh vết khắc kia.

Ví dụ như, vết khắc đầu tiên là ngày tổ mẫu hắn qua đời.

Vết thứ hai là cháu ngoại nhỏ ch/ết yểu của hắn.

Vết thứ ba là dượng hắn.

Vết thứ tư là một người bạn thuở nhỏ.

Mà ta, phát hiện ra vết mới nhất được khắc từ năm ngoái.

Ta lập tức cảm thấy kì lạ.

Vì rõ ràng năm ngoái Giang gia không có ai qua đời.

Thế là ta thử nhẩm tính thời gian, sau đó khiếp sợ mà nhận ra thời gian Giang Dung Cẩn khắc vết này là khi ta vào Hồng Tụ lâu.

Ngày đó đã xảy ra chuyện gì?

Ta đứng giữa đường cái, ngăn xe ngựa của hắn lại, cầu xin hắn cứu ta.

Ta đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Vết khắc ngày đó của Giang Dung Cẩn là dành để tưởng nhớ ta.

Hắn nhận ra ta.

Thanh mai trúc mã với nhau từ thuở nhỏ, trong giây phút hắn cúi xuống đối mặt với ta, thật ra hắn đã nhận ra linh hồn của ta rồi.

Hắn thông minh như vậy, kết hợp với sự kì lạ của Tạ Yên trong xe ngựa, hắn biết linh hồn của hai ta đã bị hoán đổi.

Nhưng hắn không nhận ta.

Chỉ vì khi đó ta là một nữ nhân mập mạp xấu xí.

Hắn lo sợ, sợ rằng ta vĩnh viễn không hoán đổi lại được, như vậy thì sau này hắn sẽ luôn phải đối mặt với một nữ nhân như thế.

Vậy nên hắn từ bỏ ta.

Hắn tự lừa dối mình… Xem như Tạ Yên chân chính đã c/h/ế/t.

Về sau, hắn gặp được Như Ý.

Sau đó đem lòng yêu Như Ý.

Khi ta từng bước, từng bước nghĩ rằng mình đang dẫn dắt Giang Dung Cẩn phát hiện ra bản thân là Tạ Yên, thì thật ra Giang Dung Cẩn chỉ đang giả vờ bị ta dẫn dắt mà thôi.

Hắn nhất định phải giả vờ như vừa phát hiện ra.

Nếu không, hắn không thể nào đối mặt với bản thân cái ngày đẩy ta đi trên đường cái được.

Giang Dung Cẩn đỏ mắt nhìn ta.

Ta hất tay của hắn ra.

“Nhưng ta không cần thứ tình yêu này.”

21.

Dưới sự kiên trì của ta, cuối cùng Giang Dung Cẩn vẫn đồng ý hòa ly.

Hắn kiên trì đưa điền sản và cửa hàng cho ta, hắn nói:

“Xem như đây là bù đắp cho tình cảm của chúng ta.”

Ta biết, Giang Dung Cẩn không tin hai ta sẽ thật sự chia lìa.

Từ đầu đến cuối, hắn đều cho rằng ta vẫn yêu hắn, rằng một ngày nào ta sẽ quay lại tìm hắn.

Ta không muốn giải thích gì thêm.

Cứ để hắn tự thất vọng từ ngày này qua ngày khác đi.

Ta quay về phủ, cha mẹ kéo tay ta nói:

“Trở về là tốt, trở về là tốt rồi.”

Mẹ ta cảm động rơi nước mắt:

“Sau khi gả đi, con không thèm về thăm chúng ta, ngay cả thư cũng không viết, có phải con sống không tốt nên không dám nói với chúng ta không?”

Phụ thân xụ mặt trách cứ:

“Con là con gái Tạ gia, uất ức thì cứ về nhà, chẳng lẽ Tạ gia còn không mở cửa cho con ư?”

Ta cười, mỗi tay nắm chặt tay một người:

“Cha mẹ, trước kia sống có tốt hay không đều không quan trọng nữa. Sau này, con nhất định sẽ càng sống tốt hơn.”

22.

Ta đến Hồng Tụ lâu.

Cảnh xuân tươi đẹp, Tiểu Nhị đang luyện đàn cho mấy nữ hài khác.

Bây giờ nàng ấy đã có kinh nghiệm rồi, dáng vẻ chỉ bảo rất chuyên nghiệp.

Mấy tiểu nữ hài ngẩng đầu thấy ta thì vô cùng ngạc nhiên.

Tiểu Nhị không chút hoang mang, kéo các nàng đứng dậy:

“Hoảng cái gì, vị này là đại tiểu thư Tạ gia.”

Mấy nữ hài cùng hành lễ với nàng ấy:

“Tạ tiểu thư.”

Tiểu Nhị hành lễ xong thì tiến lên, lén lút nắm chặt tay áo ta, nhỏ giọng nói:

“Tỷ tỷ.”

Ta cười đáp:

“Ừm.”

Tiểu Nhị là người duy nhất biết bí mật của ta.

Nàng ấy đã chứng kiến toàn bộ hành trình, cho dù ta là ai đi chăng nữa thì đều là tỷ tỷ của nàng ấy.

“Hôm nay đại tiểu thư Tạ gia đến đây để dạy đàn cho chúng ta.”

Tiểu Nhị lớn tiếng nói.

Mấy nữ hài ngoan ngoãn ngồi xuống, từng người đàn cho ta nghe, sau đó ta giảng dạy, tự mình đàn mẫu cho các nàng xem.

Đến chiều, mấy tiểu cô nương dần buồn ngủ.

Cô nương nhỏ tuổi nhất nhắm hờ mắt, nửa tỉnh nửa mê nói:

“Có phải Như Ý tỷ tỷ quay lại rồi không?”

Mấy nữ hài cùng nhau nhìn về phía ta.

Ta cười, cúi đầu gảy đàn.

Tiếng đàn trong veo như nước chảy, nắng xuân ấm áp soi rọi khoảng sân.

Như Ý, vốn dĩ chưa từng rời đi.

(Hết.)
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom