• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] MÙA HÈ ĐẾN MUỘN (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần IV END

Phiên ngoại (góc nhìn của Giang Thì)

Mấy năm nay, sau khi Cao Duyệt ra đi, tôi vẫn luôn ở lại thành phố nhỏ nơi chúng tôi cùng nhau lớn nên.

Tôi phát hiện hóa ra chẳng cần mất trí nhớ, kí ức con người vẫn dần dần bị xóa nhòa.

Như là đại não đang bảo hộ cơ thể, khiến tôi dần dần quên đi những đoạn kí ức làm tôi trắng đêm không ngủ.

Ký ức của tôi giống như một tảng băng không ngừng tan chảy sau khi cô ấy rời đi.

Có đôi khi trong mộng, gương mặt tươi cười của Cao Duyệt cũng dần trở nên mơ hồ.

Cũng may là thành phố này chứa đầy ký ức giữa tôi và Cao Duyệt.

Tôi sẽ bỏ ra cả một buổi trưa, ngồi trong hàng bún mà Cao Duyệt thích ăn, nhìn cổng trường đến ngẩn người.

Ông bà chủ hàng bún mới có thêm bé thứ hai, là một bé gái mập mạp đáng yêu, khi cười đôi mắt híp lại.

Khi còn đi học, rất nhiều người yêu quý Cao Duyệt.

Cô ấy giống như một mặt trời nhỏ, thiện lương chính nghĩa, tươi đẹp loá mắt.

Ngày ấy, có một nam sinh đổ sữa bò lên đầu bạn cùng bàn của Cao Duyệt, đó là một nữ sinh yếu đuối, chủ nhiệm lớp thì chỉ nói qua loa do nam sinh nghịch ngợm hoặc cũng có thể là vì thích nên mới làm vậy để thu hút sự chú ý.

Bởi vì bố của nam sinh kia là quan chức, còn nữ sinh yếu đuối thì nhà không tiền không thế, chủ nhiệm lớp biết phải lấy lòng ai.

Sau đó Cao Duyệt thân là lớp trưởng liền cầm nước trái cây đổ lên đầu nam sinh kia, nói là muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Nữ sinh yếu đuối kia, trong mấy năm nay sau khi Cao Duyệt ra đi, tôi cũng tình cờ gặp cô ấy mấy lần.

Cô ấy giống tôi đến lau dọn mộ cho Cao Duyệt, chúng tôi gặp nhau cũng gật đầu chào hỏi, sau đó cô ấy khom lưng đặt xuống một bó cúc trắng.

Đại hội thể thao ngày ấy, bậc thầy nhảy cao Cao Duyệt miệng ngậm dây buộc tóc sau đó ngẩng đầu cột tóc lên, bộ dáng thanh xuân tràn đầy sức sống, giống như một mặt trời nhỏ vĩnh viễn không tắt.

Một Cao Duyệt như vậy, sẽ có rất nhiều nam sinh thích, còn có vài người bạn cùng lớp lén lút thông qua tôi hỏi thăm về cô ấy.

Cuối tuần tôi đang giảng đề cho cô ấy, thấy mấy bức thư tình từ trong balo cô ấy rơi ra, trong lòng tôi chua lòm.

“Em chẳng thích ai cả.” Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi, “Thật đấy.”

Rất nhiều năm sau khi xem lại Hồng Lâu Mộng, thấy Sở Bảo Ngọc vì không thể nói ra tâm tình mà chỉ buông một câu: “Ngươi yên tâm.”

Khi xưa bận rộn thi cử, tôi chỉ xem câu nói của Cao Duyệt là một câu trả lời qua loa.

Bây giờ ngẫm lại, liệu có phải lúc đó, cô ấy cũng muốn tôi yên tâm.

Ông cụ giúp cung cấp video chứng cứ kia, thỉnh thoảng tôi sẽ mua ít gạo, ít mì đến thăm ông ấy.

Lại nói tiếp, không biết có phải là vận mệnh sắp đặt không.

Đó là khi Cao Duyệt học đại học năm hai, khu Vận Kiều bị giải phóng mặt bằng, người ở lại không còn mấy, nhưng lại có những người không có tiền thuê nhà liền đến ở trong những căn nhà sắp bị phá bỏ.

Trong đó có một ông lão thật đáng thương, con cái bỏ mặc, ngày ngày ông phải đi nhặc rác nhặt phế liệu kiếm ăn.

Ông đi hết phố này phố kia mới gom được ít phế liệu, thế mà cũng có người trộm mất.

“Ông ấy thật đáng thương”, Cao Duyệt cúi đầu gặm gà rán. “Nhỡ sau này em hy sinh khi đang làm nhiệm vụ, anh có thể thay em chăm sóc cho bà nội được không, đừng để bà giống như ông lão ấy, bị người ta bắt nạt…”

Tôi dùng sức gõ lên đầu cô ấy một cái.

Tôi không muốn nghe cô ấy nhắc đến những chuyện xui xẻo.

Tôi mua cho ông lão kia khóa cửa và camera, dặn ông nếu thấy ai trộm đồ thì báo cảnh sát.

Chuyện này Cao Duyệt không biết, tôi nói với cô ấy là con cái ông lão đã quay lại, lắp camera và khóa cho ông, không để người ta bắt nạt ông nữa.

“Thấy chưa em nói mà! Con cái ai lại bỏ mặc bố mẹ chứ.”

Cao Duyệt đối với tất cả mọi người đều mang theo thiện ý ngây thơ như vậy.

Cho nên khi thấy Phương Chỉ rơi xuống nước, cô ấy mới không chút do dự nhảy xuống cứu.

Thật là một cô gái ngốc.

Mà chỉ sợ là Cao Duyệt vẫn luôn cho rằng tôi không thích cô ấy.

Bởi vì tôi luôn cảm thấy mình không xứng với cô ấy.

Mùa hè năm ấy, tôi thi đậu trường đại học bậc nhất.

Lần đầu tiên tôi một mình đi taxi đến nhà ga, trong lòng có chút bất an.

Những bạn khác đều có người nhà đi cùng, xách theo túi lớn túi nhỏ.

Chỉ có tôi đeo mỗi chiếc ba lô vải đã rách bươm, bên trong cũng chỉ có hai bộ quần áo để thay đồi.

Có hơi lạc lõng một chút nhưng tôi chẳng quan tâm.

Vì Cao Duyệt đến tiễn tôi.

Nhưng tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cao Duyệt khóc đến mức hai mắt đỏ hoe.

…… Khóc cái gì chứ, thật là.

“Em có WeChat của anh mà, bình thường có bài nào không hiểu nhắn cho anh, anh sẽ giảng cho, ngày nghỉ anh sẽ về.”

Nước mắt Cao Duyệt lại rơi xuống.

Tôi đang nghĩ xem nên nói gì để xoa dịu bầu không khí khó xử này.

Cao Duyệt đã nhanh chóng lau khô nước mắt, vỗ vỗ cửa sổ xe tôi:

“Giang Tử, phải hạnh phúc nhé, biết chưa?”

“Giang Tử, Giang Tử!”

……

“Bác tài, bác lái xe đi đi ạ.”

Tôi đen mặt ấn kính xe lên.

“Giang Tử! Giang Tử! Không có anh em biết sống sao!”

(*) Đoạn này Cao Duyệt đang chọc Giang Thì gọi là Giang Tử, chứ không phải mình nhầm tên nha.

Bác tài nhìn Cao Duyệt đang vẫy vẫy tay qua gương chiếu hậu: “Bạn gái nhỏ của cậu cũng thật hài hước.”

……

…… Bạn gái?

Không biết vì sao, nhìn hai tay đang liều mạng múa may kia, tôi chợt nghĩ, nếu có thể nắm bàn tay ấy thì sẽ ấm áp đến nhường nào.

“Sao thế? Không phải bạn gái à?”

“Dạ… Phải… Là bạn gái…”

Tôi mở điện thoại ra, nhớ đến cách cô ấy lưu tên tôi phía sau có một đống emoji kỳ quái, tôi cũng học theo tìm tên cô ấy trong danh bạ, thêm vào phía sau một hình trái tim nho nhỏ và một hình hoa hướng dương.

Không biết sao, giống như có tật giật mình.

Tôi vội vàng nhét điện thoại lại vào túi, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Tôi lặng lẽ canh giữ bông hoa hướng dương của riêng mình, chờ nó nở rộ.

Tôi hy vọng lúc này cô ấy sẽ nghiêm túc đi trên con đường cô ấy chọn, không bị những tâm tư của tôi làm phiền.

Muộn một chút cũng không sao, tôi sẽ vẫn chờ cô ấy.

Sau đó khi tôi học năm nhất, bà nội Cao Duyệt bị nhồi máu não.

Ngày hôm sau còn phải đi làm thêm, tôi ngồi xe suốt đêm về nhà, nhờ hàng xóm mang một vạn tệ tôi đưa sang cho nhà Cao Duyệt, đừng nói là của tôi.

“Đây là tiền mua vợ à?”

Chú dì hàng xóm cười lớn.

“Không phải, chỉ là cho cô ấy thôi ạ.”

“Bà nội con bé cũng nhìn trúng cậu rồi, không chấp nhận người khác đâu. Giờ cậu lại cho nhiều tiền như thế, con bé chạy đi đâu được?”

Không phải như thế.

Chỉ cần cô ấy không thích, cô ấy không muốn thì chính là không được.

Yêu chính là yêu, mang theo dù chỉ chút ít ép buộc, cũng là không được.

May mà bà nội tĩnh dưỡng nửa tháng thì khỏe lại, trừ việc nói chuyện không được nhanh nhẹn như trước thì cũng không có di chứng gì.

Chuyện này Cao Duyệt không biết, bà nội cũng không biết.

Thật ra tôi cũng quên rồi, là vì hai ngày trước vô tình gặp dì hàng xóm kia.

Dì ấy không nhịn được cảm khái, nói vốn dĩ mọi người đều xem chúng tôi là một đôi rồi, thật đáng tiếc.

Dì ấy còn nói muốn giới thiệu cho tôi một cô gái, tính tình cũng hoạt bát phóng khoáng giống Cao Duyệt.

Tôi cười lắc đầu: “Dì biết cháu chỉ thích Cao Duyệt thôi mà, đừng làm chậm trễ người ta.”

Cũng thật lạ, tâm tư vô số lần chưa dám thổ lộ với cô ấy, nhưng trước mặt một người xa lạ tôi lại dễ dàng buột miệng nói ra.

Cao Duyệt nói với tôi cô ấy nhất định sẽ thi đỗ trường Đại học Cảnh sát.

Quả nhiên, ngày thư báo trúng tuyển đến, cô ấy hưng phấn gọi tôi ra ngoài ăn mừng, ở dưới lầu đắc ý hét lớn với tôi: “Giang Thì! Anh thấy chưa? Em đã nói là không phải đi chỗ khác mà!”

Đúng lúc ấy, không biết nhà ai chúc mừng con cá chép vượt vũ môn thành công, đốt pháo hoa.

Pháo hoa chiếu sáng khuôn mặt tươi cười kiêu hãnh và rạng rỡ của cô ấy, cô ấy quay lại nhìn tôi, giọng giận dỗi: “Em cũng không bắt anh mời đâu, sao mà cứ chần chừ vậy?”

Không phải tôi chần chừ, mà là trái tim tôi đang rung động.

Vất vả suốt bốn năm đại học cộng thêm hai năm sau tốt nghiệp, tôi thay bố mẹ trả hết nợ nần, còn tích góp được kha khá.

Khi chưa có tiền, tôi không dám thổ lộ với cô ấy.

Giờ tôi có tiền rồi, tôi lần đầu vào cửa hàng mua một bộ quần áo chỉn chu, lần đầu bước vào cửa hàng trang sức và cửa hàng hoa.

Tôi đứng ở quầy, nhân viên cười tươi lấy ra một chiếc nhẫn cho tôi xem.

“Nếu kích cỡ không vừa, không xước xát hư hỏng gì thì anh có thể đưa vợ đến đây đổi lại.”

Tôi lập tức thanh toán tiền, là vì nhân viên nhiệt tình chứ tuyệt đối không phải vì một chữ “vợ” kia đâu.

Tôi biết Cao Duyệt thích hoa hướng dương.

“Có muốn tôi bó giúp không? Anh tặng bạn gái à?”

“…… Hoa hướng dương không được mang tặng à?”

Đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho một người, không biết gì cả, sợ tặng nhầm.

Thấy tôi bối rối, nhân viên cửa hàng cười cười: “Ý nghĩa của hoa hướng dương là yêu thầm, không thể nói ra. Anh mang tặng bạn gái cũng rất phù hợp.”

Đoạn tình cảm thầm lặng suốt bảy năm qua…

“Vậy chọn nó đi.”

Bó hoa ấy thật đẹp, tiếc là Cao Duyệt đến cuối cùng vẫn không thể ngắm.

Cũng như bảy năm yêu thầm kia, không thể nói ra.

Mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Chẳng hạn như Phương Chỉ bị phán tử hình, hay bà nội cuối cùng cũng không đi tìm Cao Duyệt nữa.

Có lẽ là trời cao rủ lòng thương, bà nội mắc chứng Alzheimer.

Ký ức của bà dừng lại trước khi Cao Duyệt qua đời.

Có lúc bà còn nghĩ bố Cao Duyệt còn sống, chú ấy sắp về ăn cơm nên phải làm nhiều đồ ăn một chút.

Có lúc lại tưởng trường mầm non của Cao Duyệt chuẩn bị có buổi diễn văn nghệ, bà sẽ làm cho cô ấy chiếc mũ nhỏ để lên sân khấu.

Bà không mặc chiếc áo thun in hình cao duyệt nữa, cũng không ra chợ phát tờ rơi tìm người nữa, thậm chí bà cũng không thể khóc nữa.

Tiết thanh minh năm nay lại đến.

Tôi đứng trước mộ cô ấy, đặt xuống một bó hoa hướng dương trắng.

Cơn mưa phùn thổi qua, cỏ vẫn xanh và chim vàng anh vẫn bay lượn, trẻ con cười đùa thả diều gần đó.

Gió trong nghĩa trang xào xạc thổi, tiếng bước chân của mọi người dồn dập xung quanh.

Dòng sông thời gian không ngừng chảy, con người cũng không ngừng chuyển động.

Chỉ có cô ấy vĩnh viễn ở lại với mùa hè năm ấy.

Cao Duyệt.

Giang Thì rất thích em, thích em chín năm rồi.

…… Còn em, em có thích anh không?

(Hoàn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom