• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] HẠ HỮU TRƯỜNG TƯƠNG ỨC (1 Viewer)

  • Phần I

1.

Mẫu thân từ nhỏ đối xử với ta cực nghiêm khắc.

Bắt ta giả làm thư đồng cho ca ca, cùng nhau đi học với hắn.

Ta và hắn vốn là song sinh, hắn tên là Quý Thần Dương, ta tên là Quý Phù Chiêu.

Phù Chiêu, phù là đỡ cho Thần Dương, ca ca bất tài của ta.

Ta từ nhỏ đến lớn, bất cứ làm cái gì, mọi thứ ta đều giỏi hơn hắn.

Mẫu thân nói, ta cướp mệnh của ca ca, nên mới thông minh hơn hắn.

Là ta hại hắn.

Cho nên tất cả sai lầm của Quý Thần Dương, đều là lỗi của ta.

Hắn không thuộc bài, ta thay hắn chịu đòn roi.

Hắn bị chép phạt, ta bắt chước chữ của hắn thức khuya chép một đêm, bàn tay đau nhức.

Một bức tường ngăn cách, hắn ở trên giường ngủ ngon như chết.

Nhưng Quý Thần Dương vẫn là học trò yêu thích nhất của thầy Phu Tử.

Tại yến hội của công chúa, Quý Thần Dương dùng một quyển sách “Minh Nguyệt Phú" làm mọi người kinh ngạc.

Năm đó hắn 12 tuổi, mọi người đều ca ngợi "Hậu sinh khả uý".

Phu tử thấy mặc dù ngày thường hắn lười biếng, nhưng lại viết được một bài văn hay, nên không đành lòng trách mắng.

Với tư cách là thư đồng của hắn, lỗi lầm không nhắc nhở kịp thời, hoàn toàn là do ta.

Nhưng thế gian không biết, tất cả bài văn của hắn, đều do ta viết thay.

2.

Quý Thần Dương nổi tiếng khắp kinh thành nhờ bài "Minh Nguyệt Phú", được chọn làm thư đồng cho thái tử.

Ý chỉ của hoàng thượng trực tiếp hạ xuống Quý phủ, ngay trong ngày vào cung hầu hạ.

Quý Thần Dương bị doạ đến mức khóc.

Ngày thường hắn không học vấn không nghề nghiệp, chữ to cũng không biết.

Ở trường học còn có thể tỏ vẻ, một khi vào cung, mọi chuyện đều lộ hết.

Mẫu thân dỗ dành Quý Thần Dương bị dọa khóc, sau đó quay sang tát ta một cái.

“Trong cung điện có vô số ánh mắt theo dõi. Quá nguy hiểm. Ngươi thay ca ca ngươi vào cung đi."

"Nếu để người ta phát hiện ra, ta sẽ lột da ngươi!"

Ta bị bà tát một cái, đầu óc choáng váng, nhất thời không thể trả lời.

Mẫu thân tưởng ta không phục, nắm lấy cằm ta bắt ta ngẩng đầu lên.

Móng tay dài đâm vào mặt ta, xuyên tim đau nhói.

"Con tiện nhân, ngơ ngác cái gì thế hả?"

"Ta nói ngươi có nghe thấy không?"

Ta thở dốc một hơi, rơm rớm nước mắt nói: "Nương, con biết rồi."

Cách một lớp nước mắt, ta nhìn thấy bà cuối cùng cũng hài lòng gật đầu.

"Phù Chiêu, không phải nương không thương con."

"Nhưng bài văn hay này vốn dĩ là của ca ca con."

"Ca ca con có ơn với con đấy, nếu không phải sinh đôi với ca ca con, nương căn bản sẽ không giữ con lại."

"Nhưng con lại cướp đi mệnh của ca ca... Lấy oán trả ơn, con nói, con không nên chuộc tội sao?"

Có một khoảnh khắc, ta cảm thấy mẫu thân nói đúng.

Trước ta, mấy trăm năm qua, Quý gia không có một cô con gái nào.

3.

Trước đêm vào cung, ta có một giấc mơ kỳ lạ.

Kỳ quái, linh tinh vụn vặt.

Cứ như một cuốn sách tua nhanh, giống như cả cuộc đời ta vậy.

Sau khi thay Quý Thần Dương vào cung làm thư đồng, ta lại thay hắn thi cử.

Cuối cùng, ta đỗ trạng nguyên ở điện Kim Loan.

Vua ban chức tước, vinh quang vô hạn.

Đồng sự của phụ thân ta nhao nhao lấy lòng ông.

"Quý Thị Lang, ngài có một đứa con trai giỏi quá!"

Phụ thân ta cười đến mức mắt không thấy răng đâu.

"Con của ta còn lông bông lắm, các vị khen quá rồi."

"Thần Dương, còn không mau chào các vị đại nhân?"

Tay của ông vỗ mạnh vào lưng ta, như một người cha tự hào.

Chỉ lúc ta mang thân phận của ca ca, ông mới thừa nhận ta là con của mình.

Đêm đó hồi phủ, mẫu thân càng hiếm khi đối xử dịu dàng với ta hơn.

Trên bàn đá ở sân sau, vài món ăn do mẫu thân tự tay nấu.

Mẫu thân vui vẻ gắp thức ăn cho ta, dịu dàng thúc giục ta ăn nhiều hơn.

Giống như là... hai mẹ con bình thường trong một gia đình tầm thường.

Nhưng bà không biết sở thích của ta, gắp toàn là thịt cá mà Quý Thần Dương thích ăn.

Ta không ngửi được mùi cá tanh, mỗi lần ăn đều muốn ói hết ra.

Nhưng đây là lần đầu tiên bà gắp thức ăn cho ta kể từ lúc ta còn nhỏ.

Khó được một lần dịu dàng, ta nhất thời từ chối không được.

Vùi đầu ăn cơm, nín thở nuốt thịt cá xuống.

Kỷ niệm cuối cùng của bữa cơm kia, là ánh mắt của mẫu thân nhìn ta.

Bình tĩnh mà dứt khoát.

Lúc tỉnh dậy, trước mặt một mảnh đen kịt.

Ta ngơ ngác há miệng, muốn phát ra tiếng, nhưng lại không thể phát ra một chút âm thanh nào.

...

Chính là ta đã thay Quý Thần Dương giành được chức quan.

Một bước lên mây, tương lai xán lạn.

Còn ta, bị người thân bỏ thuốc câm, độc mắt bị mù, cả đời bị nhốt bên trong hậu viện.

Mọi người đều biết Quý Thần Dương.

Nhưng chả ai nhớ đến Quý Phù Chiêu.

4.

"Quý Thần Dương."

Giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Ta giật mình hoàn hồn, chỉ thấy Thái tử mặt không thay đổi nhìn ta.

Một thư đồng khác nhỏ giọng nhắc nhở.

"Nghĩ gì mà mê mẩn thế kia, Thái phó gọi ngươi ba lần rồi đấy."

Ngẩng đầu lên, lão Thái phó tóc bạc phơ vuốt ve thước kẻ, mặt mày cau có.

"Ngươi thân là thư đồng của Thái tử, ngày đầu đi chầu mà đã lười biếng như vậy, phải phạt."

"Vươn tay ra."

Ta đành bất lực đưa tay.

Ngay giây tiếp theo, một bàn tay xương khớp rắn chắc nắm lấy thước kẻ.

"Thái phó, thôi đi."

Chưa kịp để lão Thái phó nhíu mày, Thái tử chậm rãi tiếp lời.

"Thư đồng của cô, cô sẽ dạy dỗ."

Hắn quay sang nhìn ta: "Từ nay về sau, ngươi chuyển đến Đông cung ở cùng cô, không có sự cho phép của cô, không được ra khỏi cung."

Không được ra khỏi cung.

Vậy có nghĩa là, ta có thể danh chính ngôn thuận mà thoát khỏi kiểm soát của Quý phủ.

Trong nháy mắt đó, ta đột nhiên nhận thấy có được gì đó không đúng.

Những gì xảy ra trong giấc mơ, giờ lại hiện rõ mồn một trước mắt.

Nhưng trong giấc mơ đó, Thái tử chưa bao giờ nói với ta những lời này.

Hơn nữa, thời gian ta vào cung làm thư đồng cũng được rút ngắn.

Có nhiều thứ dường như trở nên không giống như lúc trước.

Tiêu Lan gõ nhẹ vào đầu ta, giọng điệu lại có chút bất lực.

"Ở trước mặt ta cứ ngẩn ngơ cũng được, nhưng ở trước mặt người khác, cần phải lanh lợi chút... mà thôi."

Ừ?

Ta giật mình ngẩng đầu: "Điện hạ?"

Ánh mắt hắn rất sâu, mang theo cảm xúc mà ta không thể hiểu được.

"Ngươi đã là thư đồng của cô, đương nhiên cô sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Đừng sợ..."

Tiêu Lan như là ý thức được cái gì, giọng nói đột ngột dừng lại.

Ngay lúc đó, hắn không kịp che giấu.

Nhưng ta đã nhìn rõ được khẩu hình miệng của hắn.

Hắn gọi ta là...

"Chiêu Chiêu."

5.

Trong giấc mơ, năm đầu tiên ta tiến cung làm thư đồng, không được suôn sẻ.

Trời sinh Tiêu Lan tính tình lãnh đạm, đối với thư đồng như ta cũng không thể nào để ý tới.

Trong cung có nhiều người xu nịnh, thấy ta không được lòng thái tử, liền đối xử với ta bằng mặt không bằng lòng.

Ta đã từng ăn cơm thiu, phòng bị dột cũng từng ở.

Trong cung đa số thư đồng đều là con cháu thế gia, tính tình kiêu căng, ta cũng bị bắt nạt không ít.

Vô số ánh mắt theo dõi, ta sợ thân phận nữ nhi bị lộ, sống trong nơm nớp lo sợ.

Chuyện chuyển đến Đông Cung sống cùng Thái tử thì là chuyện của sau này.

Thế nhưng lần này, Thái tử ở trước mặt mọi người ra mặt bảo vệ ta, chuyện này lập tức được truyền đi khắp nơi.

Vừa tan học, Thái tử vừa đi, thư đồng khác liền nhiệt tình xúm lại bắt chuyện với ta.

"Từ lâu đã nghe tài danh của Quý công tử, hôm nay mới gặp, thật làm người ta quá kinh ngạc."

"Ngưỡng mộ đã lâu."

“Ngày mai là ngày nghỉ, Quý huynh có muốn cùng chúng ta xuất cung du ngoạn không?"

Thái giám cười nịnh nọt với tôi: "Nếu Quý công tử có bất cứ việc gì, cứ việc sai bảo."

Tiêu Lan vẫn lãnh đạm như cũ.

Không nói chuyện với ta nhiều, nhưng luôn lặng lẽ nhìn ta.

Nếu không tận mắt chứng kiến, ta đã từng nghĩ rằng tiếng "Chiêu Chiêu" mà hắn gọi là ảo giác.

Hắn đã ra lệnh trước, ta biết thời biết thế ở Đông Cung, không trở lại Quý phủ nữa.

Sau ba tháng trôi qua bình an vô sự, đến tháng Chạp năm mới.

Đám thư đồng nhao nhao về nhà, ta được Tiêu Lan giữ lại đến đêm giao thừa với danh nghĩa "sửa chữa văn chương".

Thư của Quý phủ ngầm thúc giục mấy lần, đến mức hoàng thượng cũng tò mò tới hỏi, cuối cùng Tiêu Lan cũng thả người.

Hắn ngồi dưới ánh đèn, nhìn ta rất lâu.

Ta bị nhìn lâu quá, cả người đều mất hết tự nhiên.

"Điện hạ, sao vậy?"

Tiêu Lan nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.

"Qua mười lăm, nhớ quay về cung."

Ta khựng lại, rồi cười đáp: "Thần biết rồi."

Hắn xoa xoa giữa mày, hồi lâu, nhỏ giọng nói:

"Mấy ngày này, nếu ở Quý phủ trôi qua không hài lòng... thì quay về Đông Cung."

Ta mờ mịt chớp mắt một cái, có chút không hiểu.

Ngay giây sau, ta thấy hắn cởi ngọc bội trắng trên thắt lưng xuống.

"Đây là tín vật của cô, ngươi có thể quay về bất cứ lúc nào."

6.

Giao thừa là sinh nhật của mẫu thân ta.

Trên đường về nhà, lúc đi qua tiệm mỹ phẩm sầm uất nhất kinh thành, ta vô thức cho dừng xe ngựa.

……

Trong phủ, đèn hoa rực rỡ, vô cùng náo nhiệt đỏ rực cả một góc trời.

"Về rồi à? Đi thay quần áo đi."

Mẫu thân ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói một câu.

Đợi đến lúc ta đổi lại nữ trang, đi đến sân trước, thì nghe bà khẽ nói.

"Quỳ xuống."

Ta chưa kịp phản ứng lại, nha hoàn đã một trái một phải, ấn lấy bả vai đè ta xuống.

Mẫu thân ngồi trên ghế thái sư, từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá ta.

“Ở Đông Cung vui đến mức quên cả trời đất, cuối cùng cũng chịu về rồi."

Ta mở to mắt, có chút bối rối giải thích: "Con, con không có, là ý của điện hạ..."

"Bốp."

Một cái tát ác liệt giáng xuống.

Ta không kịp né, bị đánh lệch mặt, sắc mặt trắng bệch.

"Ta nói lá gan của ngươi sao lại lớn như vậy, hóa ra là trèo lên cành cao."

"Quý Phù Chiêu, cánh ngươi cứng cáp rồi?"

Ta che mặt, chật vật quỳ trên mặt đất.

Chiếc hộp nhỏ trong ngực rơi xuống bên chân bà.

"Ồ."

"Để tao xem xem, đây là cái gì?"

Bà cười lạnh mở chiếc hộp nhỏ ra, nhìn thấy bên trong là một hộp phấn hoa nhài.

Ta bối rối giải thích: "Nương, đây là..."

Đây là quà sinh nhật con mua cho người.

Ta từ nhỏ đã phải giả làm con trai, không biết gì về mấy thứ son phấn này.

Nhưng chủ tiệm nói loại này bán chạy nhất, mấy phu nhân ở kinh thành đều thích dùng nó để thoa mặt.

“Tiểu công tử, son phấn chúng ta ở nơi đây không rẻ đâu.”

Nàng ấy nghe nói là ta mua quà sinh nhật cho mẫu thân, cười cong mắt.

“Tiểu công tử thật chu đáo. Ôi, không giống như đứa con gái không biết điều nhà ta."

"Ngươi là con nhà ai? Sao ta không có đứa con ngoan như thế vậy chứ?"

Mẫu thân tức giận ném hộp phấn vào người ta.

Chợt, phấn hương trắng rơi đầy đầu và mặt ta.

Ta cúi đầu đột nhiên ho sặc sụa, nhưng lại bị nhéo cằm, mạnh mẽ nâng mặt lên.

Ánh mắt mẫu thân lạnh lùng.

"Hương phấn của 'Xuân Lâm Trai'? Một hộp bằng một tháng bổng lộc của phụ thân ngươi, Quý Phù Chiêu, ngươi tốt lắm."

"Con nhỏ bẩn thỉu, mới còn nhỏ mà đã biết dụ dỗ đàn ông."

Không, không phải.

Ta lặng lẽ rơi nước mắt.

Bạc là ta tích góp được ở trong cung, dịp Tết Nguyên Đán, điện hạ còn thưởng thêm cho ta chút tiền.

Ta không có xài tiền bậy bạ.

"Nương, nương nghe con nói đã —"

Mẫu thân như thể nhớ ra gì đó, quát lớn ngắt lời ta.

"Ngươi bò lên giường thái tử? Hắn biết hết rồi à?"

Trong khoảnh khắc đó, ta ngẩn người ngước mắt, cảm thấy người phụ nữ cuồng loạn trước mặt thật lạ lẫm.

Lờ mờ, giật mình nhận ra đó là bóng dáng trong giấc mơ.

Chẳng lẽ, đây không phải là một giấc mơ ư?

Thấy ta không nói gì, bà tưởng ta đã thừa nhận, gần như là tức giận kéo giật tóc ta.

“Ngươi là đồ nữ nhân khốn nạn!"

"Thái tử biết rồi sao? Hắn biết hết rồi sao?"

"Vậy con đường làm quan của Thần Dương phải làm sao đây? Ôi, con trai của ta phải làm sao đây?"

"Quý Phù Chiêu, sao ngươi dám ——"

Nước mắt chảy đầy mặt, ta nghẹn ngào nắm lấy cổ tay bà.

"Con không có."

"Nương..."

Ta rưng rưng nói: "Con không dám, con... con không có câu dẫn Thái tử..."

Nương nhìn ta một lúc lâu, như thể cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Bà đột nhiên đứng dậy, kéo ta đi vào trong phòng:

"Đi theo ta."

"Ta phải tự mình kiểm tra."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom