• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] GIÀ NINH (1 Viewer)

  • Phần III

8.

Chờ lúc ta tỉnh dậy, nhìn xung quanh căn phòng, trong nháy mắt hoảng hốt.

Ta ngây người một lúc lâu, kinh ngạc mà từ trên giường vừa lăn vừa bò.

Thì ra đang ở nhà tranh.

Sao lại thế này? Không phải ta đã về nhà rồi sao? Sao lại quay lại đây?

Người ngoài cửa nghe thấy tiếng động, chạy vào trong nhà.

Ân Thương Quận mặc thường phục, bộ dáng trông như bá tánh bình thường.

Thấy ta nằm lăn trên mặt đất, hắn nôn nóng chạy tới bế ta lên.

"Mơ thấy ác mộng à?"

Động tác nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc vương trên trán ta.

Tôi mờ mịt mà nhìn về phía hắn: "Sao lại về nhà tranh thế?"

"Nàng chán ở cung điện, không phải lúc nào cũng nói nhớ ngày tháng sống ở nhà tranh sao?"

Đột nhiên ta câm nín, ánh mắt chột dạ không thể giấu giếm, đều bị hắn thu vào đáy mắt.

"Như vậy có gì không tốt? Hiện nơi này chỉ có hai chúng ta ở đây, sẽ không có người làm phiền chúng ta. Chúng ta cứ như những cặp phu thê bình thường, ta đi đốn củi giặt giũ nấu cơm, còn nàng..."

Đến chỗ ta, hắn suy nghĩ một lúc nhưng không nói ra được gì.

Ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt đen nhánh nguy hiểm của hắn, ái muội không thôi mà hạ giọng.

“Ban ngày ta hầu hạ nàng, đến tối chúng ta đổi lại, nàng hầu hạ ta.”

Nghe vậy, ta đỏ mặt.

Trong lòng ta có gì đó không thể nói nên lời, tình cảm thắm thiết đấm vào ngực hắn.

Hận không thể ta trời sinh có thần lực, một cú đấm nặng trăm cân.

Hờn dỗi một tiếng: "Hoàng thượng thật đáng ghét, một chút cũng không hề quan tâm đến người ta, chỉ biết vui vẻ cho bản thân."

Cũng coi như tốt rồi, ít nhất ta đã ra khỏi hoàng cung.

Ân Thương Quận đối với ta tuy tốt, nhưng không thể chịu đựng được tính khí thất thường của hắn.

Trước một khắc hắn đối với ngươi cười hì hì, yêu thương ngươi hết mực. Nhưng nếu ngươi chọc giận hắn, hắn liền thay đổi sắc mặt, đè ngươi ra để trút giận.

Thú vật cũng không chịu nổi hắn như vậy.

Ta xoa xoa cái eo còn hơi nhức mỏi, là do hôm qua Ân Thương Quận quấn lấy ta làm.

9.

Trước nhà có một mảnh đất nhỏ, là do gia đinh trước đây đào.

Trồng một ít rau củ gì đó.

Sau khi chúng ta đi, mảnh đất đã bị bỏ hoang một thời gian, hiện tại mọc đầy cỏ dại.

Ân Thương Quận nói muốn khai hoang mảnh đất này, trồng một ít cây hoa.

"Chàng biết trồng cây à?"

Ta nhìn hắn cắm cây con xuống đất đã được xới tơi, có vẻ rất thành thạo.

Có chút ngỡ ngàng nhìn hắn.

Nghe vậy, hắn cười khinh miệt một tiếng, động tác trên tay không dừng lại.

"Tại sao lại không biết? Nàng còn tưởng ta là kẻ vô dụng chỉ biết ăn bám nữa à?"

Ta tự chuốc lấy thất bại nên chọn cách nhắm miệng lại, ôm lấy trái cây mà Ân Thương Quận chuẩn bị cho ta.

Nghĩ đến hắn làm việc mệt mỏi như vậy, bèn đưa một quả cho hắn.

Nào ngờ, hắn lại được một tấc lại muốn tiến một thước dừng động tác trên tay, đưa đầu tới gần.

Trên trán toát ra một lớp mồ hôi mịn màng: "Tay ta bẩn rồi, nàng đút cho ta đi."

Ta không nhịn được nhíu mày, liếc mắt nhìn bàn tay to lớn của hắn dính đầy bùn đất.

Cả mặt đỏ như gấc: "Hoàng thượng nói gì vậy? Ta đút cho ngài là đương nhiên rồi."

"Ăn đi, ăn đi, ăn nhiều một chút.”

Ta nhét mấy quả trái cây vào trong miệng hắn, chẳng mấy chốc miệng hắn đã phình lên.

Giống như chú sóc mà a ca dẫn ta đi săn lúc nhỏ.

"Từ nhỏ ta bị phụ hoàng bỏ rơi trong chùa, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, tự nhiên phải tự mưu sinh. Công việc đốn củi nấu cơm, từ nhỏ ta đã làm quen. Càng đừng nói là trồng cây, với ta mà nói, này thì tính là gì? Thái phi tính tình cao nhã, thích thưởng hoa mai. Ta liền trồng một vườn mai ở sau núi, tiếc thay... chưa đợi đến mùa hoa mai, người đã qua đời."

Nói xong, hắn đột nhiên cười khổ một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ khác thường.

Ta cân nhắc một chút, cắn môi.

"Cho nên, là chàng hại chết bà sao?"

Nói ra rồi, ta luống cuống.

Trong cung đồn đại về hắn khắp nơi, đều là kể về những thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.

Chỉ riêng việc hắn giết chết người có ơn nuôi dưỡng mình là Thái phi đã đáng sợ rồi.

Nói là bị Ân Thương Quận giết chết, còn có bị hắn bỏ đói đến chết, đủ mọi chuyện kỳ lạ.

Ân Thương Quận đột nhiên quay đầu lại, trầm giọng nói: "Nàng tin ta không?"

"Ta tin."

Ta nghĩ cũng không nghĩ, kiên định nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, đầy chân thành.

Dù sao đây cũng là cái hố do ta tự đào, không kiềm chế được hắn, thì người chịu khổ là ta.

"Là ta giết."

Hắn nói lời này bình tĩnh đến lạ thường, giống như đang tự nói chuyện với chính mình, nói về một chuyện cực kỳ nhỏ.

Ta giật mình thon thót, phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Nhẹ giọng mở miệng: "Bà ấy bỏ thuốc độc vào cơm của ta, bà muốn ta chết."

Ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Bị ta thấy, ta liền đổi bữa ăn."

Nghe xong câu này, ta không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay lập tức, hắn đột nhiên cười nhạo: "Bà thật sự đã chết, trước khi chết còn đòi ta giao ra thuốc giải. Ha... thuốc độc là bà hạ, ta lấy đâu ra thuốc giải chứ... Không có thuốc giải, bà liền ngã xuống đất, sùi bọt mép, toàn thân co giật."

Lông tơ ta dựng thẳng lên, không khỏi nắm chặt tay lại.

"Tại, tại sao bà lại hại chàng?"

"Lúc bà mang thai bị mẫu thân ta bỏ thuốc, thai chết trong bụng. Oán hận tích tụ trong lòng, sinh ra ác niệm. Bà vẫn luôn không ưa ta, hồi nhỏ ta còn nghĩ nếu ta đối xử tốt với bà, có thể hóa giải được không?"

Hắn hơi nâng cằm, tự giễu: "Đổi lại là ta, đương nhiên là không thể."

Ngón tay dính bùn của hắn vuốt ve một bên má ta, nhẹ nhàng vuốt ve, khiến bùn trên tay dính vào má ta.

Nhanh chóng má trắng nõn bị phủ đầy bùn đất.

Hắn rũ mắt xuống, ta không nhìn thấy được cuồng nộ ẩn giấu trong mắt hắn.

Ta vốn không có ý đụng chạm đến chuyện buồn của hắn, trách ta não không thông, không biết biến thông, càng không biết xem sắc mặt.

Nếu đợi ta vào cung, lên làm hoàng hậu. Chỉ dựa vào đầu óc này của ta, trong hậu cung tranh sủng, dùng thủ đoạn, ta sợ là phải chết ngàn vạn lần, cũng không đáng tiếc.

"Những gì nàng muốn biết, ta đều đã kể cho nàng rồi. A Ninh, nàng còn sợ ta không?"

Ta suy nghĩ một lúc, trong lòng đập thình thịch thật hoảng.

Không lẽ thằng nhãi này muốn thổ lộ tình cảm với ta?

Gắng gượng duy trì lý trí còn sót lại: "Không sợ."

Sợ thì sao? Ngươi sẽ tha cho ta sao?

Còn không bằng nói những lời hắn thích nghe, dỗ hắn vui vẻ.

Thường nói, gần vua như gần cọp, ta đây theo ngươi lại chẳng những là hổ!

"Vậy thì đừng bỏ rơi ta."

Vừa dứt lời, hắn đã nắm lấy cằm ta, hung hăng cắn lên.

10.

Ngày tháng trôi qua êm đềm ở thôn quê, nhưng chẳng bao lâu, những kẻ muốn lấy mạng chúng ta đã đến.

Một đám người áo đen xông vào túp lều tranh, may mà ám vệ của Ân Thương Quận ẩn náu gần đó lao vào đánh nhau với bọn họ.

Dao kiếm chém nhau vang trời.

Ân Thương Quận có võ công, còn ta tay trói gà không chặt, hắn vừa đánh nhau với thích khách, lại còn phải lo lắng cho ta.

Thật là phiền phức.

Để hắn có thể tập trung đánh nhau, ta nghĩ ra một kế.

Tính toán trốn thoát trong lúc hỗn loạn, không ngờ n Thương Quận bảo vệ ta chặt chẽ đến mức ta không thể thoát ra.

Hắn ôm chặt ta sau lưng, bị thích khách bắt được, hắn ta giơ dao lên chém tới ta.

Ta sợ tới mức hét lên một tiếng, Ân Thương Quận tay mắt lanh lẹ thay ta ăn một nhát đao.

Cánh tay hắn bị chém ra một vết thương máu chảy đầm đìa.

Áo trắng của hắn bị nhuốm một màu đỏ tươi chói mắt.

"Nàng đi tìm chỗ trốn trước đi."

Đây là Ân Thương Quận nói với ta một câu, hắn đẩy ta cho ám vệ, bảo hắn ta đưa ta đi.

"Còn chàng thì sao..."

Câu nói chưa nói hết, ta đã bị ám vệ lôi đi.

Dù ta muốn rời xa hắn, nhưng giờ hắn thay ta ăn một đao, sao ta có thể ngồi nhìn mặc kệ được?

Nhìn nhát đao chém xuống, ta đau lòng đến mức trong lòng co giật vài cái.

Ta bị ám vệ đưa đi ít nhất năm dặm, xác nhận không còn thích khách phía sau mới yên lòng.

Có lẽ vì nhiệm vụ, ám vệ cảnh giác nhìn xung quanh.

Ta sinh ra trong nhung lụa, sao có thể chịu được tra tấn này.

Không thể đi được nữa, ta tìm một tảng đá ngồi xuống, bình ổn trái tim đang đập rộn ràng.

"Hoàng thượng hiện đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, ta ở đây an toàn rồi, ngươi mau quay về cứu hắn đi."

Nhìn đám thích khách kia thoạt nhìn võ công cao cường, nếu n Thương Quận không đánh lại bọn họ thì sao bây giờ?

Ám vệ dừng một chút, lạnh nhạt nói.

"Hoàng thượng bảo ta phải bảo vệ ngươi thật tốt."

"..."

Không phải ta muốn lừa hắn ta đi rồi nhân cơ hội chạy trốn đâu.

Thật sự là không yên tâm Ân Thương Quận bên kia, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao...

Ta không dám nghĩ tiếp nữa.

Cố gắng khuyên nhủ mãi mà hắn vẫn không chịu động đậy.

“Ngươi có đi hay không?”

Ta làm ra mộ bộ hung thần ác sát, nhưng hắn vẫn chẳng thèm nhìn ta một cái.

“Không đi thì ta đi."

Nói rồi, ta đi về con đường cũ.

Ám vệ cũng đi theo phía sau ta, lạnh lùng nói: "Ta đi cùng ngươi."

Lúc chúng ta đến nơi, nhà tranh đã là một cảnh tượng kinh hoàng.

Dưới đất thi thể nằm tứ tung ngang dọc, bốn phía tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm khiến người ta buồn nôn.

Chúng tôi lục tung căn nhà, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Ân Thương Quận.

Trong lòng ta càng thêm bất an, rối bời.

"Hoàng thượng ắt có phúc lớn, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, bên cạnh hoàng thượng có rất nhiều ám vệ võ công cao cường bảo vệ..."

"Ngươi đưa ta về nhà đi."

Ta lau đi giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống khóe mắt, nghẹn ngào ngắt lời hắn ta chưa nói hết.

Nếu hắn đã nói như vậy, ta đây cũng không cần lo chuyện bao đồng.

Còn không bằng về nhà, trong nhà có phụ mẫu còn có a ca a tẩu yêu thương ta đang chờ ta trở về đoàn viên.

"..."

Hoá ra hắn ta tên là Lý Trăn, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú.

Tuy nói nếu so sánh với Ân Thương Quận, quả thực kém xa.

Nhưng cũng khá đẹp mắt.

"Ngươi không biết đường à?"

Đã không biết đi bao nhiêu lần rồi, ta mệt đến mức sắp ngã xuống đất.

Trời tối rồi, chúng ta còn chưa ra khỏi khu rừng này.

Ta từng nghe a ca nói, đêm khuya trên núi sẽ xuất hiện rất nhiều bầy sói, gấu và các loài thú dữ khác.

Vành tai Lý Trăn đỏ một mảnh, xấu hổ quay đầu đi.

Lúc này im lặng còn đáng sợ hơn cả lời nói.

Ta khóc không ra nước mắt, tố cáo hắn.

"Ngươi không phải ám vệ sao? Sao lại không biết đường?"

Ngược lại bị hắn lườm một cái: "Ai bảo ám vệ nhất định phải biết đường? Chúng ta không kiểm tra những thứ đó."

Vào đêm lạnh cả người, sắc trời đêm màu lam đậm phủ xuống mặt đất.

Lý Trăn tìm được một ít củi trong khu vực lân cận, đốt lửa sưởi ấm.

"Bây giờ phải làm sao đây?"

Ta hỏi.

Ta và hắn ta im lặng hai canh giờ rồi, cuối cùng là ta phá vỡ im lặng.

"Chờ."

Hắn nói cực kỳ bình tĩnh, ném những cành củi khô vừa nhặt được vào đống củi đang cháy bùng.

Phập phập phập.

"Ta để lại dấu hiệu ở gần đây, người của chúng ta thấy được sẽ tìm đến."

"Muội muội?"

Một giọng nói quen thuộc khiến hai người chúng tôi giật mình đứng thẳng dậy.

"Ca?" Ta tròn mắt ngạc nhiên.

Theo sau hắn là mấy tuỳ tùng bên hông trang bị đao, tay cầm đuốc.

"Sao các ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?"

Ca ca ta đảo mắt, liếc nhìn ta một cái rồi chuyển sang đến trên người Lý Trăn.

Lời nói chậm rãi: "Nghe dân làng gần đây phản ánh nói trên núi có côn trùng lớn tấn công, nên đến đây thu thập."

Hơi nhướng mày, "Người này là?"

"Người của hoàng thượng."

"Hoàng thượng đâu?"

Ta kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay, sắc mặt ca ca ta trở nên kỳ lạ, cau mày hỏi ta.

"Hoàng thượng thế nào rồi?"

Ta lắc đầu, buồn bã nói: "Bị lạc rồi."

Lý Trăn đứng bên cạnh không nói gì, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía đám người ca ca ta.

Lạnh lùng nói: "Nếu chỉ là bắt côn trùng, tại sao lại đến vào lúc khuya?"

Hắn ta nói đúng, vào ban đêm trong rừng sâu nguy hiểm tứ phía, lại thường có thú dữ xuất hiện, không phải càng khó khăn hơn sao?

Ca ca ta hơi nheo mắt, hờ hững mở miệng.

"Địa hình trên núi phức tạp, lạc đường cũng không phải là chuyện lạ."

Lý Trăn rõ ràng không tin, lạnh mặt, nhưng tay vẫn phòng bị tì lên chuôi kiếm.

Nhất cử nhất động này cũng lọt vào tầm mắt đám người ca ca ta, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra căng thẳng lên.

Như thể sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Ca ca ta sai người đưa ta trở về phủ, để Lý Trăn cùng bọn họ tìm kiếm Ân Thương Quận. Đến lúc đó cũng tiện cho việc chăm sóc, nhiều người tìm kiếm cũng nhanh hơn.

Có lẽ xuất phát từ cẩn thận, Lý Trăn từ chối.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom