• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Gặp Lại Nơi Ngõ Hẹp (1 Viewer)

  • Chương 3

Tôi là Trịnh Tiểu Hoa, năm nay 22 tuổi, năm 16 tuổi, trên đường đi học về tôi đã gặp một bà lão ốm yếu qua đường không nổi, bà ấy nói nhà mình ở làng bên cạnh, rất gần, xin tôi giúp đưa bà về nhà, tôi tốt bụng dìu bà ấy đưa về nhà, không ngờ đó lại chính là mở đầu cho cuộc đời như cơn ác mộng của mình.

Bà ấy có một đứa con trai là kẻ buôn người, tôi bị ông ta đánh ngất rồi giam vào tầng hầm, bị cầm tù, cưỡng bức, sống một cuộc sống không phải người trong suốt ba năm, khoảng thời gian đó cũng có nhiều cô gái khác bị nhốt vào đây sau đó bị bán đi, nhưng tôi không hiểu vì sao ông ta lại không bán tôi.

Vì để sinh tồn, tôi dần học cách phục tùng, giả vờ ngoan ngoãn, tên buôn người đó cho rằng tôi đã bị thuần phục, từ từ nới lỏng cảnh giác, tôi mới có thể bỏ được thuốc chuột vào thức ăn của mẹ con ông ta, châm lửa đốt cả căn nhà rồi bỏ trốn.

Tôi vốn tưởng rằng bản thân trăm đắng ngàn cay thoát được khỏi đó, cha mẹ tôi sẽ rất vui, không ngờ bọn họ chê tôi làm xấu mặt họ. Một tháng sau khi tôi quay về nhà, tôi đã bị cha mẹ mình bán cho Vương què ở làng bên cạnh với giá 150 ngàn tệ, tôi ở trong nhà mình, bị cha mẹ của Vương què trói mang đi, cha mẹ của tôi cũng không thèm để tâm đến tiếng gào khóc của tôi mà chỉ đứng một bên đếm tiền, như thể tôi chỉ là một con heo một con chó hay bất cứ con vật gì mà họ nuôi trong nhà vậy, chỉ không phải con người.

“Mày là một đứa con gái bị bắt ăn nằm với người khác ba năm, còn có người muốn đã là tốt lắm rồi, mau sinh thêm mấy đứa cho nhà lão Vương, cũng xem như không uổng số tiền mà họ đã bỏ ra mua mày.” Cha lấy ngón tay chấm một ít nước bọt, đếm lại số tiền vừa mới đếm xong thêm một lần nữa.

“Tiểu Hoa, phụ nữ đời này là vậy đấy, con có muốn trách thì hãy trách bản thân mình là phụ nữ, chấp nhận số mệnh đi.” Mẹ tôi lau nước mắt, vẻ mặt trông rất buồn bã, nhưng tôi có thể nhìn ra được bà ấy đang cảm thấy nhẹ nhõm vì đã trút được gánh nặng.

Đúng vậy, cuối cùng tôi đã được “gả” đi rồi.

Đứa em trai khi đó đã học lớp năm của tôi bày ra vẻ mặt vui vẻ, không ngừng hét vào mặt tôi: “Kẻ ngoại tộc, kẻ ngoại tộc, kẻ ngoại tộc!”

Miệng của tôi bị mẹ của Vương què nhét một miếng giẻ vào, muốn nói cũng không nói được câu gì.

Không có hôn lễ, không có chứng nhận kết hôn, đêm đó tôi cứ thế bị cha mẹ của Vương què lôi vào trong phòng hắn, tất cả những chuyện đã trải qua lại lặp lại một lần nữa.

Có một điều bọn họ không biết chính là, trải qua ba năm bị tra tấn, vô số lần sảy thai thì tôi đã không còn khả năng sinh con nữa rồi.

Bởi vì tôi không thể sinh con, tôi đã phải trải qua cuộc sống bị đánh đập và chửi mắng mỗi ngày như ở trong địa ngục ròng rã suốt ba năm, tôi phải dùng lại thủ đoạn đã từng thành công trước kia, nhưng lần này tôi không dùng thuốc độc.

Tôi nói với bọn họ tôi có thai rồi, họ vô cùng vui mừng, uống rất nhiều rượu, đến cả mẹ của Vương què cũng uống vài ly, bọn họ đều uống đến say mềm, tôi đóng hết cửa sổ và cửa chính, sau đó châm lửa.

Nhìn đám lửa cháy càng lúc càng lớn, nhưng trong lòng tôi vẫn rất hận, hận, tôi hận tất cả mọi người.

Tôi muốn giết sạch bọn họ, giết sạch tất cả.

Thế là nhân lúc trời tối, tôi đã quay về nhà cha mẹ đẻ của mình.

Đúng vậy, bọn họ đã xây một ngôi nhà mới bằng số tiền đem “gả” tôi, một biệt thự nhỏ hai tầng, rất đẹp.

Họ tưởng rằng tôi và Vương què cãi nhau, mắng tôi xối xả rồi bảo tôi quay về, tôi nói với họ trời sáng tôi sẽ về, họ mới miễn cưỡng để tôi ở lại. Sau khi bọn họ ngủ say, tôi vặn mở khí gas, để họ cùng nhau ngủ lại trong ngôi nhà đó mãi mãi.

Sau đó, tôi phát hiện không biết từ lúc nào mình đã lững thững bước ra ngoài sân, bốn bề yên lặng như tờ, tôi chợt nhớ ra mình đã giết người, trước khi trời sáng, tôi phải tìm một nơi thích hợp để trốn đi, giống như sáu năm trước vậy, không bị phát hiện, thoát khỏi sự trừng phạt.

-------

“Chủ nhiệm Trương, cảnh sát Vương và cảnh sát Tiêu đã đột nhập vào khu biệt thự, dọc đường đã bố trí xong trận phù và dây chỉ đỏ, chuẩn bị diệt trừ [Công chúa Bạch Tuyết].”

“Duy trì giám sát, nhất định phải giải quyết được [Công chúa Bạch Tuyết].”

“Vâng.”

“Thưa thầy, đội phòng chống ma tuý thành phố vừa gửi tài liệu tới.” Trợ lý Mễ vội vã chạy vào.

“Nói đi.”

“Vâng, [Công chúa Bạch Tuyết] này là Trịnh Tiểu Hoa, trước khi bị bắt đã liên tiếp giết chết sáu người, người chết là cả gia đình chồng cô ấy, còn có cha mẹ, em trai cô ấy nữa. Thế nhưng Trịnh Tiểu Hoa này rất đáng thương, đi đến bước này cũng không còn cách nào khác. Cô ta là do chính tay cảnh sát Hàn bắt được, sau đó bị phán tử hình, cảnh sát Hàn rất buồn bã và dằn vặt, cũng đã từng đến khám bác sĩ tâm lý vì chuyện này.”

“Hoá ra, [Thiên nữ tản hoa] này lợi dụng sự đồng cảm và áy náy của cảnh sát Hàn để phân liệt ra nhân cách Trịnh Tiểu Hoa trong bảy nhân cách ban đầu, để Trịnh Tiểu Hoa giết người lần nữa, nhưng cậu ấy cũng hiểu rõ Trịnh Tiểu Hoa đã chết rồi, cho nên Trịnh Tiểu Hoa bị phân liệt đã trở thành nhân cách ma.” Giáo sư Tần nói.

“Vậy tội phạm giết người hàng loạt Dư Kim đó bị phân liệt ra có lẽ cũng là một vụ án do cảnh sát Hàn từng phụ trách.” Giáo sư Phong nói.

Chủ nhiệm Trương không kiềm được ho hai tiếng rồi nói: “Dư Kim này, là lần trước chúng tôi cấy vào, để tiêu diệt những nhân cách làm gái đứng đường bị phân liệt bên trong cơ thể cậu ấy.”

Giáo sư Phong ngượng ngùng gật đầu.

“Tài liệu của cảnh sát Hàn ghi rõ trước khi cậu ấy vào làm ở đội phòng chống ma tuý thì đã làm việc trong đội hình cảnh, giải quyết các vụ án lớn và quan trọng, sau đó mới chuyển đội. Cho nên, tôi nghĩ rằng [Thiên nữ tản hoa] có lẽ đã tiến hành phân liệt nhân cách đến vô hạn dựa theo ký ức của cậu ấy, muốn khống chế [Thiên nữ tản hoa] cách tốt nhất là xoá sạch trí nhớ của cảnh sát Hàn.” Giáo sư Tần nói.

“Điểm này rất đáng cân nhắc, chúng tôi đã chiến đấu với [Thiên nữ tản hoa] hai năm rồi, nhân cách trên người cảnh sát Hàn đã phân liệt ra đến hàng chục người, tiêu diệt một đợt, lại phân liệt ra một đợt mới, hệt như, hệt như tế bào ung thư vậy.” Chủ nhiệm Trương nắm chặt tay than thở.

“Nhưng nếu là vậy, cảnh sát Hàn sẽ không còn chút ký ức nào nữa, ngay cả người nhà cậu ấy cũng không nhớ được, cũng sẽ rất đau khổ nhỉ?”

Giáo sư Phong nói tiếng phổ thông bằng giọng Thượng Hải, nặng nề đóng tập tài liệu trước mặt lại.

“Nhưng, đây có lẽ là cách tốt nhất rồi, tôi không có khả năng cũng không có cách nào đối đầu với loại chất độc hại mới nhất trên thế giới này.” Chủ nhiệm Trương thở dài một hơi, đưa tay lên đỡ trán, sắc mặt trắng bệch.

“Các vị giáo sư, có tình huống khẩn cấp! Hình như cảnh sát Hàn không chịu được nữa rồi, huyết áp và nhịp tim liên tục tăng cao, thần kinh bắt đầu co giật.” Nhân viên kỹ thuật trong phòng bệnh kêu lên.

[Công chúa Bạch Tuyết]

Tôi đã cho tên khốn Dư Kim đó nổ tung, toàn bộ căn biệt thự đều đã bị huỷ.

Rất nhanh lửa sẽ sang đến đây, cho nên tôi bắt buộc phải rời khỏi khu biệt thự nhanh nhất có thể, nhưng tôi lại phát hiện ra xung quanh có gì đó bất ổn.

Bóng tối đang dần bao phủ, dường như tôi lại lờ mờ nhìn thấy có bùa chú và chỉ đỏ.

Tôi không khỏi bật cười, âm thanh lúc đầu rất nhỏ sau đó lớn dần lên, cuối cùng là cười đến sảng khoái.

Là tên não tàn nào nghĩ ra cách này thế?

Những thứ này đối với tôi mà nói chỉ như trò trẻ con mà thôi, tôi là một hồn ma mang đầy thù hận, oán khí ngập trời.

“Trịnh Tiểu Hoa, cô bị bắt rồi. Tôi là Tiêu Thiên, nếu cô chịu phối hợp tôi sẽ đưa cô đến chùa Linh Ẩn để siêu độ.”

Không ngờ vị cảnh sát tên Tiêu Thiên này lại biết được một số đạo thuật.

“Ha ha, tôi bị bắt rồi? Cười chết được, anh xác định muốn bắt một hồn ma ư?” Tôi cười ngặt nghẽo, lúc này mây đen đã che lấp ánh trăng.

“Ma quỷ cũng không thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, Trịnh Tiểu Hoa, cô đừng có không thức thời như vậy, tôi khuyên cô nên giơ tay chịu trói, nếu không đừng trách tôi khiến cô hồn bay phách tán.”

Hừ, tên cảnh sát này muốn làm đạo sĩ à, hôm nay để ta dạy cho người làm người thế nào nhé!

Dưới trời đêm, tóc của tôi bay phấp phới trong gió, phát ra tiếng rít sắc bén đủ để làm thủng màng nhĩ anh ta.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua cơ thể anh ta, chỉ là không ngờ tới anh ta lại dán bùa triện khắp người, khiến tôi đau rát vì bỏng.

Anh ta lảo đảo lùi về sau mấy bước, sắc mặt tái mét, khoé môi trắng bệch, sau đó anh ta cắn máu nơi đầu lưỡi phun về phía tôi.

Đáng tiếc, anh ta không biết, thứ máu đó cùng lắm cũng chỉ khiến tôi đau đớn hơn một chút, chứ nó không thể tổn hại đến tôi.

Tôi ấy à, đã giết nhiều người như vậy, tội nghiệt trên người quá nặng.

Bất thình lình, bỗng có một người từ phía sau lao tới, bắn liên tiếp rất nhiều phát đạn lên người tôi.

Tên này bị đần à? Không biết là đạn vô dụng với ma quỷ sao?

Tôi cười gằn đón lấy ánh mắt kinh hãi của hắn ta, sau đó nhập vào người hắn, giơ súng trong tay hắn lên, nhắm vào tên cảnh sát tên là Tiêu Thiên kia.

Tiêu Thiên hét lớn: “Vương Thành, tỉnh lại đi.”

Tiếng súng vang lên, Tiêu Thiên theo âm thanh ấy mà ngã xuống, máu trên cơ thể anh ta chảy ra, đôi mắt cũng dần mất đi ý thức.

Điều này khiến tôi chợt nhớ đến một vị cảnh sát họ Hàn từ nhiều năm trước, kỳ thực tôi đã giết rất nhiều người, mỗi lần hành động đều rất cẩn thận suy tính trước mọi sự, không một kẻ hở, không ngờ vẫn bị người cảnh sát này tìm ra được manh mối.

Anh ta đích thân bắt tôi, thẩm vấn tôi, đưa tôi ra trước toà.

Ồ, tôi nhớ ra rồi, khi đó anh ta còn rất áy náy, thậm chí còn cảm thấy hối hận khi phá được án, đó là một thanh niên trẻ tuổi, có lẽ chưa tốt nghiệp trường cảnh sát được mấy năm nhỉ?

Lúc đó tôi vẫn luôn im lặng không nói ra động cơ giết người, cậu thanh niên ấy vậy mà đã nhìn ra được vết lở trên miệng tôi, còn mua thuốc trị lở miệng cho tôi.

“Anh nói pháp luật là để bảo vệ chính nghĩa và công bằng, vậy giết chết những kẻ làm chuyện ác thì không phải là chính nghĩa ư? Bọn họ giẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác, tuỳ ý lăng nhục, chà đạp người khác, với tư cách là người bị hại, tôi muốn đòi lại công đạo từ họ là điều không thể ư? Tại sao lại bắt tôi? Sao lại phán tôi tội tử hình? Tại sao? Tôi không cam tâm, không cam tâm, không cam tâm!”

Trước khi chết, tôi đã lao vào hét lớn với người cảnh sát họ Hàn đó.

Bỗng nhiên, lồng ngực tôi đau dữ dội, bị một thanh kiếm đồng đâm vào, đây là cổ kiếm trảm yêu trừ ma. Máu từng giọt từng giọt chảy ra, nhỏ xuống mặt đất lạnh lẽo, tôi khó khăn nhìn cánh tay đang dần tan biến của mình, có chút không tưởng tượng nổi.

Người cảnh sát tên Vương Thanh này vậy mà lại có ý chí mạnh đến vậy, tự hi sinh thân mình, nhân lúc tôi nới lỏng cảnh giác mà giết chết tôi.

-------

“Nhanh! Tiêm Alprazolam.” Trán chủ nhiệm Trương đã đổ đầy mồ hôi lạnh, không khí trong phòng bệnh vô cùng hỗn loạn, căng thẳng đến cực độ.

“Nếu cảnh sát Hàn không vượt qua được, hậu quả sẽ thế nào?” Trợ lý Mễ thấp thỏm hỏi giáo sư Tần.

“Hoàn toàn trở nên điên loạn.”

Mặc dù câu này âm lượng không lớn, nhưng trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có tiếng thở thế này, mỗi một người có mặt đều nghe thấy rất rõ ràng.

Thấy cảnh sát Hàn đang dần bình tĩnh lại, ba vị chuyên gia mới thở phào một hơi.

“Tất cả mọi người, chuẩn bị xoá sạch ký ức của cảnh sát Hàn.” Chủ nhiệm Trương lau mồ hôi trên trán nói.

“Vâng.”

“Chủ nhiệm Trương, phía cảnh sát Hàn có chuyển biến.”

“Nói mau.”

“Hình như nhân cách ma đó đã bị tiêu diệt. Cô ấy biến mất rồi.”

“Quá tốt rồi, [Thanh đạo phu] của chúng ta cũng khá lợi hại đó chứ.” Giáo sư Phong vui đến cười híp cả mắt.

“Vậy, thầy Trương, chúng ta còn cần phải tiến hành xoá ký ức của cảnh sát Hàn không?” Trợ lý Mễ dè dặt hỏi.

“Theo như thông tin được chuyển đến, tất cả mọi nhân cách phân liệt của cảnh sát Hàn dường như đều có liên quan đến kinh nghiệm phá án trước đây của cậu ấy, cậu ấy đang trong quá trình sửa chữa kết quả tiềm thức, bù đắp cho cảm giác hối tiếc của bản thân. Nhưng nếu cứ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ không chống đỡ nổi, sẽ phát điên. Cho nên, theo đề xuất cá nhân của tôi, vẫn nên loại bỏ ký ức của cậu ấy sẽ tốt hơn. Không biết giáo sư Tần và giáo sư Phong có ý kiến thế nào?”

“Ý kiến của tôi cũng nghiêng về loại bỏ căn nguyên ban đầu, điều này cũng giống như tiến hành cắt bỏ một phần dạ dày của người bị ung thư dạ dày vậy, thứ chúng ta loại bỏ là ký ức trong quá khứ của cậu ấy, cá nhân tôi cho rằng hợp lý.”

Giáo sư Tần đưa tay chỉnh lại kính nói.

Giáo sư Phong vỗ bàn, thở dài nói: “Nếu hai vị đây đã đồng ý xoá bỏ ký ức, tôi cũng không còn gì để nói nữa. Nhưng nếu xoá ký ức xong vẫn xuất hiện tình trạng như tế bào ung thư di căn, bệnh tình phát tác trở lại, vậy cuối cùng rất có thể cảnh sát Hàn sẽ trở thành một cái xác sống không còn ký ức hay suy nghĩ nữa.”

“Có điều bây giờ không còn biện pháp tốt hơn, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần thôi.” Giáo sư Tần cũng không khỏi thở dài.

“Ba vị giáo sư, tổ một tổ hai đã đi chuẩn bị, thiết bị hôm nay cũng đã cho chạy thử ổn thoả, ngày mai có thể thực hiện kế hoạch rồi.” Trợ lý Mễ báo cáo.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom