• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] ĐỘNG TÌNH (1 Viewer)

  • Phần VI END

18.

Hành trình của ta và Tạ Trường Từ trở nên nhanh hơn, bởi vì ta có thể quang minh chính đại biến thành yêu quái trước mặt hắn.

Dù sao bốn chân chạy nhanh hơn hai chân, hắn cưỡi trên lưng ta, vết thương cũng đỡ hơn một chút.

Đến nơi giao giới giữa tiên và phàm, chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày Tiểu Hoa bị phong ấn.

Ta biến thành hình người, đi đến bên cạnh hắn.

"Ngươi nói, trong thời gian truy sát ngươi, những môn phái đó cũng nội chiến rồi à?"

Hắn gật đầu, rất tự nhiên nắm lấy tay ta, lúc này đang là ngày Thất Tịch ở thế gian, có rất nhiều cặp đôi lên chùa cầu nguyện, ta và hắn xen lẫn vào giữa, thật giống như một cặp quyến lữ bình thường.

"Lúc truy đuổi ta đến Linh Lan Sơn ta đã nhận ra, cho dù lúc đó ta mạnh, nhưng cũng không thể giết người đến mức xác chết đầy đồng như vậy."

"Ha, ta cũng không ngại bọn họ gán thêm tội danh cho ta, chỉ là ta không ngờ trận pháp vẫn chưa được thành lập, những người đó đã bắt đầu mưu cầu thế lực phát triển trong tương lai rồi."

"..."

Thực ra không phải, thế gian vốn đã đầy rẫy xung đột, thanh nhàn và tránh thế tục của Thanh Nhai phái mới là điều khiến nó lạc lõng nhất.

Nhưng hiện tại, có một vấn đề quan trọng hơn.

"Chúng ta phải làm sao để đến tiên giới đây?"

Biên giới giữa tiên và phàm có chín cửa kết nối, đều được trấn giữ bởi những kiến trúc cổ ngàn năm, chúng ta hiện đang ở chùa Thiên Tiêu cũng là một trong số đó.

Chỉ là hiện tại, chỉ sợ toàn bộ tiên giới đều là kẻ thù của Tạ Trường Từ rồi.

Hắn nắm tay ta đi một cách thong thả, nhìn dáng vẻ rất tự tin.

Quả nhiên, dường như hắn cực kỳ quen thuộc với nơi này, dẫn ta đi đến một con đường nhỏ khúc khuỷu, đi đến cuối thì thật bất ngờ.

Đó có lẽ ... mới là hình dáng thực sự của chùa Thiên Tiêu.

Gió thổi chuông gió dưới hành lang, mái hiên nhọn hoắt, vẻ uy nghiêm của ngôi đền cổ, một nhà sư ôm chổi đứng ở giữa quảng trường, chắp tay chào chúng ta.

Tạ Trường Tử trực tiếp nắm tay ta đi vào trong điện.

Nhà sư kia lập tức mất phong độ, mắng chửi om sòm đuổi theo chúng ta.

“Này, không phải, Tạ Uyên, ngươi không biết lễ phép à?”

Tạ Uyên?

“Phàm danh của ta khi chưa tu tiên.”

Dường như nhìn ra thắc mắc của ta, Tạ Trường Từ giải thích.

Vẫn không thèm để ý đến nhà sư đang đuổi theo phía sau.

“Ngươi đứng lại cho ta, ngươi sao lại đến đây, đây là ai ... ôi ... A Di Đà Phật, ngươi sao ngươi lại đi với một con yêu quái?”

“...”

Tạ Trường Từ đứng yên, hơi che chắn ta ở phía sau, lạnh lùng nhìn hắn.

“Ngươi đứng ở quảng trường đợi chúng ta, không phải đã đoán được vì sao ta đến đây rồi sao?”

“Nàng là một con yêu quái. Ngươi có ý kiến?”

“Hahaha, không dám không dám.” Nhà sư lùi lại một chút, cầm lấy vạt áo dẫn chúng ta vào trong điện, thành thạo lấy ra đồ dùng pha trà.

“Chiêu đãi không chu đáo, chiêu đãi không chu đáo.”

“Lão nạp pháp danh Hư Không, A Di Đà Phật.” Hắn chắp tay trước ngực chào ta, ta có một khoảnh khắc không biết phải làm gì.

“Hắn tên Vương Tử Hàm, là ... đồng môn của ta khi ta còn là một người phàm.”

“Này, không phải, Tạ Uyên, sao ngươi lại phá vỡ đài của ta?”

“Là ngươi gọi phàm danh của ta trước.” Tạ Trường Từ vừa rót trà vừa cười lạnh.

“Cái mặt cau có của ngươi thật là mấy trăm năm rồi cũng không thay đổi.”

“Ta thấy ngươi tu hành ở chùa Thiên Tiêu đều là tu hành một mình.”

“...”

Người thân quen với Tạ Trường Từ đều có tính cách… kỳ lạ vậy sao.

“Nhưng mà, Lão Uyên à, ta thật sự không ngờ… Chậc chậc chậc.”

Biểu cảm Vương đại sư nhìn ta rất kỳ quái, ta lùi lại một chút.

Tạ Trường Từ ngước mắt nhìn hắn.

“Ngươi lại dùng đôi mắt nhỏ đáng khinh kia nhìn nàng một lần nữa thử xem?”

“? Ta đáng khinh? Ngươi biết những năm qua có bao nhiêu nữ thí chủ thèm muốn lão nạp không hả? Ta đáng khinh?”

“Ồ.”

“??”

Tạ Trường Từ chắc chắn làm Vương đại sư tức giận đến không nhẹ, hắn hừ hừ mấy tiếng, nói cửa nối giữa hai cõi tiên và phàm chỉ có thể mở vào ngày mai, bảo chúng ta cứ đi chơi đi.

Tạ Trường Từ liền nắm tay ta đi ra ngoài sân.

Sân ngoài khá đông người, đúng lúc hoa dành dành đang nở rộ, trong sân có một cây cổ thụ cao lớn, trên nhánh cây có dây tơ hồng quấn quanh, treo không ít chuông, gió thổi qua sẽ kêu leng keng.

Ta thấy có không ít tình lữ viết thẻ bài treo lên, bèn kéo tay áo Tạ Trường Từ.

"Muốn viết?"

Ta gật đầu.

Ta lấy hai tấm thẻ bài, cầm bút lên mới phát hiện ra mình hết ý, trong khi đó Tạ Trường Từ đã viết xong và treo lên rồi, đứng dưới gốc cây nhìn ta cười.

Khiến cho một số tiểu cô nương độc thân nhìn chằm chằm hắn.

Ta không muốn viết những lời như chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, ta luôn cảm thấy những lời đó quá hư vô, quá ảo diệu, nếu thực sự có hy vọng thì——

Tạ Trường Từ, ta muốn ngươi sống tốt.

Đừng để ta...không bao giờ tìm thấy ngươi nữa.

Hoàng hôn lặn xuống sau ngọn núi, màn đêm buông xuống, Tạ Trường Từ và Vương đại sư đang nói chuyện trong phòng, chỉ có một mình ta lang thang trong sân.

Những chiếc đèn sông của người phàm trôi theo dòng nước, gió thổi qua cây cổ thụ khổng lồ, chuông lảo đảo lắc lư, ta lại cảm thấy một sự yên tĩnh chưa từng có.

"Uống rượu không?"

Hắn thay một bộ đồ trắng, dưới ánh trăng nhìn ta, trong mắt như có cả bầu trời sao, cầm một bình rượu, ngồi xuống bên cạnh ta.

"Lão Vương cất giấu nó mười năm rồi, hắn là một nhà sư, chúng ta không uống rượu trắng thì không uống gì cả."

Ta gật đầu, chạm ly với hắn, rượu nhạt vào cổ họng, không chát lắm, chỉ cảm thấy hậu vị kéo dài, khiến người ta đầu óc choáng váng.

"Tạ...Trường Từ."

"Ừm?" Hắn tiến lại gần ta, nói bên tai ta, ta bị hắn làm cho gương mặt nóng bừng, càng thêm lú lẫn.

"Ta chỉ thấy, thấy, thật khó chịu, ta không nỡ xa ngươi..."

"Ta thật sự không nỡ..."

"Chúng ta quay về đi, Tạ Trường Từ, chúng ta không đi tiên giới nữa, không cứu Tiểu Hoa nữa, ngươi sẽ chết, ta sợ ngươi chết quá..."

Ta ôm hắn ngã xuống đất, tóc tai rối bù, hắn để mặc cho ta nức nở cọ vào quần áo hắn, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy eo ta.

"Đã say rồi à? Tiểu Phế Vật?"

Ta khóc đến mức chẳng nhìn thấy gì, đầu óc choáng váng. Ta biết làm ầm lên cũng vô ích, làm ầm lên cũng không khiến Tạ Trường Từ quay đầu lại, nhưng ta vẫn muốn lôi kéo hắn.

Dù là nhờ hơi men cũng được, dù là nhờ sự dịu dàng của non sông cũng được.

Nhưng...

Nhưng, sau lưng Tạ Trường Từ là mối thù diệt môn, ta chỉ là kẻ qua đường lưu niệm của hắn ở thế gian này.

Không thể thay hắn chặt đứt gió rừng, cũng không thể thay hắn xoa dịu ánh trăng nhân gian.

Bóng hoa lung lay, quấn quýt bên sườn núi.

Ta dựa vào lòng ngực hắn, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

19.

Ta mơ một giấc mơ.

Mơ thấy Tạ Trường Từ là ác quỷ đầu đàn của ma giới, hắn ỷ thế hiếp người, không chuyện ác nào không làm, khiến cho yêu quái trên thế gian hoành hành; mà ta là thủ lĩnh chính phái, tay cầm kiếm xông vào cung điện âm u của hắn.

Nhưng khi ta nhìn thấy người đang dựa vào giường kia, liền không kìm được mà khóc.

Ta không biết vì sao ta khóc, nhưng chỉ là không muốn ngừng khóc, khóc đến nỗi ta tỉnh dậy.

Cái đầu trọc bóng loáng bên cạnh giường khiến ta giật mình.

"Này, Xuyên tiểu thư, ngươi tỉnh rồi."

Vương đại sư chắp hai tay, cúi đầu thi lễ với ta.

Đầu óc ta rối bời, khoé mắt còn vương nước mắt, lấy tay áo lau đi, ta hỏi hắn:

"Tạ Trường Từ đâu?"

"A Di Đà Phật."

Hắn cúi đầu, chỉ vào gói đồ bên cạnh ta.

"Đồ đạc đã được thu dọn xong, đi theo con đường núi này, Xuyên tiểu thư, trở về nơi ngươi đến đi."

"Ta hỏi ngươi Tạ Trường Từ đâu!!"

Ta nắm lấy cổ áo hắn, lúc này mới cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng hạn như, chiếc giường bên cạnh ta sạch sẽ đến mức không thể sạch sẽ hơn, chẳng hạn như, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời lặn đã khuất sau ngọn núi.

Hắn tuỳ ý để ta kéo, rũ mi, không vui không buồn, lúc này lại giống như một bức tượng Phật từ bi.

Ta cắn chặt răng.

"Kể từ lúc chúng ta đến đây, đã qua mấy ngày rồi?"

"..."

"Ngài ngủ bảy ngày, Xuyên tiểu thư."

Ta đã biết rồi!

Ta đẩy hắn ra đi ra ngoài, ánh chiều tà nhuộm cho quảng trường trống trải một màu đỏ sẫm, chim chóc hót líu lo ở xa, tiếng chuông chùa trong chùa gõ từng nhịp vào lòng ta.

"Tiểu thư định đi đâu?"

"Đi tiên giới!"

"Cho nên ta nói...Tạ Uyên ném cho ta một rắc rối lớn rồi.”

Sư thầy đứng ở hành lang, khe khẽ thở dài.

"Các ngươi quả nhiên thông đồng với nhau? Cái bình rượu kia cũng có vấn đề đúng không?"

"Ơ kìa ơ kìa, người xuất gia không nói dối, là Tạ Uyên ép ta."

"..."

“Nhưng, duyên phận đã định, cớ sao lại thêm phiền não chứ, Xuyên tiểu thư?” Hắn nghiêm mặt lại, chắp tay trước ngực với ta.

Ta và hắn một người đứng trong hành lang, một người đứng ngoài hành lang. Mặc dù mặt trời đã lặn xuống đỉnh núi, nhưng ta lại thấy ánh sáng chói mắt hơn một chút.

Chỉ là trong lòng ta như bị ai đó chà đạp, buồn bã không thể nào tan biến.

“Hắn tại sao lại đi một mình?”

“Ngươi không hiểu sao, Xuyên tiểu thư?”

“...”

Hắn rũ tay áo, giọng điệu nhẹ nhàng đến mức như không thể nghe thấy, nhưng ta lại cảm thấy giọng nói kia như đang chất vấn trái tim ta.

“Ngày ấy ở Phật đường Tạ Uyên nói với ta hắn có lỗi với ngươi, hắn mang theo vết thương tìm ngươi, thực ra trong thời gian ngươi rời đi đã lật tung sách vở trong phòng của ngươi.”

“Hắn biết nếu hắn muốn đoạ ma, thì phải song tu với ngươi, cũng phải dùng mạng của ngươi, ngay từ đầu, hắn đã biết.”

“...”

“Chỉ là sau đó thanh kiếm kia sao lại không động đậy nhỉ, ôi trời, chuyện tình cảm rối rắm của hồng trần này, lão nạp sao có thể nói thấu được.”

“Ta chỉ thấy, cô nương đừng nên mạo hiểm nữa, nếu không sẽ phí công sức của một người nào đó đấy nhé?”

“Hừ, nào có dễ dàng như vậy...”

Nào có dễ để không nghĩ đến, nào có dễ để không đi hỏi, nào có dễ dàng để quên đi...

“Tạ Trường Từ làm như vậy... cũng quá hèn hạ rồi.”

“Hừ, ngươi nói hắn là kẻ tiểu nhân hèn hạ, điểm này ta quả thực đồng ý, lấy rượu ta cất giấu mười năm đi uống một hơi, ta còn không thể tính sổ với hắn...”

“...”

Ta không thèm để ý đến Vương đại sư đang lải nhải tính sổ, đi thẳng ra ngoài điện, cảnh tượng chúng ta treo thẻ bài cầu duyên vào ngày Tết Khất Xảo như thể mới ngày hôm qua, nhưng bây giờ nhìn lại, gió thổi hoa núi rơi đầy đất, lại chỉ như người đi rồi không trở lại.

Dây thừng đỏ tung bay trong gió, tiếng chuông không dứt bên tai, ta đột nhiên tò mò, ngày hôm đó hắn rổt cuộc viết gì, bèn đi lật lên xem.

Nhiều thẻ bài như vậy, cũng không biết hắn treo ở đâu, nhìn từng cái một, một chữ viết đậm nét đập vào mắt.

Hắn viết:

“Tiểu Xuyên, đợi ta trở về.”

Hừ.

“Hắn có thể trở về sao? Ngươi nói xem...hắn... có thể trở về sao?”

Ta nhìn Vương đại sư đi theo, đáy mắt một mảnh mịt mờ, mà người lúc nào cũng nói chuyện linh tinh kia, gặp phải vấn đề này cũng im lặng.

Chúng ta đối mặt nhau trong im lặng, sau một lúc lâu, ta nghe thấy giọng nói của hắn.

“Nếu không quay đầu lại, cớ sao lại không quên.”

Ta lại hít một hơi, cuối cùng vẫn bật khóc.

20.

Buổi tối ở chùa Thiên Tiêu ăn không ngon lắm.

Vương đại sư ngồi đối diện ta, hắn vuốt vuốt cái đầu trọc lóc, nửa ngày sau, vẫn mở miệng hỏi ta.

“Ngươi định ở đây đến khi nào?”

“Khi hắn trở về.”

“...”

“Này.” Ánh sáng ngọn nến chiếu sáng cái đầu trọc lóc của hắn, “Ta nói, Tạ Uyên hắn, có lẽ sẽ không trở về đâu.”

“Đừng đừng đừng trừng mắt nhìn ta, ta đang nói thật đấy.”

“Ồ, ngươi biết mà, lời nói thật.”

Hắn ngồi khoanh chân, tay đặt trên đầu gối, chúng ta im lặng không nói gì, chỉ có ánh nến trong điện lắc lư, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

“Hắn đi cũng bảy ngày rồi, nếu có thể trở về thì sớm đã trở về...”

“Ta biết!” Ta đột nhiên đập bàn, đứng dậy trừng mắt nhìn hắn, hắn bị ta dọa sợ đến mức ngồi lùi về sau mấy bước.

“Ừm ừm ừm, nghe ta nói xong đã...”

“Pháp lực hiện tại của ta vẫn có thể mở ra cửa vào tiên giới một lần.”

Ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn đút tay vào túi, ánh mắt nhìn sang một bên.

“Dù sao ta cũng không chịu nổi tiếng nữ tử khóc, nếu ngươi đi thật sự gặp Tạ Uyên lần cuối cùng, ừm, nhớ nói với hắn, là ngươi ép ta mở cái cửa này...”

“...Ta sợ hắn chết rồi hóa thành quỷ đến tìm ta.”

“...”

Vương đại sư nói, hôm nay trùng hợp là trăng tròn, nếu không thì có tốn bao nhiêu sức lực hắn cũng không thể phá vỡ tầng trói buộc này.

“Cũng được, cũng coi như là ý trời, trước khi đi ta xem bói cho hai người nhé.”

Nói rồi hắn vuốt tay nhanh chóng, sau nửa canh giờ, hắn hướng về ta nở một nụ cười tự tin.

“Ừm! Ta đã tính ra rồi, nhân duyên đã định, phúc lộc trời ban, hai người nhất định sẽ bình an trở về.”

“...”

Đừng tưởng ta không nhìn ra hắn căn bản không hề bói.

Cáo biệt Vương đại sư xong, ta cuối cùng cũng bắt đầu bước lên đường đến tiên giới.

21.

Ta hóa thành hình yêu, không chần chừ, chạy thẳng về phía núi Thanh Nhai.

Dọc theo đường đi, càng gần trong lòng càng lo sợ.

Tiếp cận ranh giới của phàm giới thì vẫn chưa có gì thay đổi, nhưng càng vào trung tâm, dấu vết chiến đấu càng thêm rõ ràng, lúc ta đi đến núi Thanh Nhai, gần như không còn thấy được hình dạng ban đầu của nó.

Một đỉnh núi bị gọt bỏ, khắp nơi đều có dấu vết cháy xém, mơ hồ phân biệt được thư phòng mà ta từng theo Linh Sơn Tiên Nhân lên lớp, bị một tảng đá khổng lồ đập ra một cái lỗ.

Ngọn lửa vẫn chưa tắt, xác chết vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, khi gió thổi qua, ngửi thấy được mùi máu tanh nồng nặc.

Có thể nhìn thấy có đạo sĩ chạy vội vàng bên dưới, ta hóa thành người, bắt lấy bả vai một trong số đó.

Kia có lẽ là một tiểu đạo sĩ tu vi thấp, sau khi bị ta nắm lấy vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta.

Ta hơi hơi hé miệng, lại phát hiện ra chính mình bị nghẹn lại.

Hỏi gì bây giờ? Các ngươi muốn đi đâu, đi làm gì, có phải đi chôn cất... Tạ Trường Từ hay không?

Cảnh tượng này, rõ ràng là chiến trường đã kết thúc, nhưng kết quả thì sao... Ta không dám nghĩ tới.

“À, ngươi cũng đi xem Tạ Trường Tử bị xử hình à?”

“Bị xử?”

“Hắn đã giết Thiên Tê Linh Ngọc kia, điên cuồng như thế! May là cuối cùng đã bị khống chế, trưởng lão nói, nếu hắn đã giết Linh Ngọc rồi, thì hãy để hắn thay thế Linh Ngọc!”

“Mặc dù hắn không chịu được Thiên Tê Linh Ngọc lâu, nhưng cũng có thể trấn áp một thời gian...”

Câu nói kế tiếp, ta nghe không rõ.

Chỉ là đột nhiên cảm thấy tim bị đập mạnh một cái, sau đó ngay cả bản thân ta cũng không phản ứng kịp đã chạy ra ngoài, gió từ bên tai rít qua, người đạo sĩ nhỏ phía sau vẫn đang gọi ta, trong nháy mắt, ta cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Tất cả ký ức đang liều mạng xé rách ta, có một giọng nói đang gọi tên Tạ Trường Từ Tạ Trường Từ, nhưng hắn chính là người có cái tên khiến ta rung động.

Ta đột nhiên xông vào tâm điểm của kết giới, nơi đó tập trung khá nhiều người, đám đông ồn ào, có người cao giọng hỏi ta là ai, ta đột nhiên đứng lại, biển lửa vô biên lan rộng, đôi mắt lại không thể rời khỏi.

Không nghe thấy gì cả, không muốn quan tâm gì cả.

Ta từ từ bước từng bước, càng ngày càng gần hắn, người này cao ngạo nhất đấy, nhưng hiện giờ bị người ta dùng xiềng xích xuyên qua xương sườn, đánh nát đầu gối.

Hắn chỉ có thể quỳ, quỳ xuống, cúi đầu, sợi tóc che khuất khuôn mặt, giống như không còn chút sinh khí nào nữa.

Đừng, cầu xin ngươi, Tạ Trường Từ, ngươi không phải viết, viết muốn ta đợi ngươi trở về sao...

Ngươi lại lừa ta.

Tựa hồ cảm nhận được gì đó, đầu hắn đột nhiên cử động.

Gương mặt kia rõ ràng che kín vết máu, nhưng mặt mày vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như hoa sen trên đỉnh núi, không hề bị nhuốm bẩn chút nào.

Lưng của hắn chưa bao giờ bị đánh gãy.

Nhìn thấy ta, hắn cười có chút bất lực, nhẹ nhàng vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt ta.

"Ngươi vẫn đến rồi, Tiểu Xuyên."

Ta run rẩy, đột nhiên lao đến ôm hắn.

Ta không muốn quan tâm gì nữa.

Nếu ngọn lửa vẫn còn đang thiêu đốt, nếu ngày mai phải chết, ta luôn cảm thấy khoảnh khắc ôm lấy ngươi ta mới là chân thật.

Một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực ta.

"..."

Ta ho ra máu bắn lên trên mặt hắn, hắn thở dài, ta luôn cảm thấy sau khi ở bên ta, tần suất Tạ Trường Từ thở dài càng nhiều.

“Tiểu Xuyên, ngươi là đến mua một tặng một à…”

“…”

“Ta muốn gặp ngươi.”

“Ừ.”

“Thế nào cũng muốn.”

“Ta biết.”

“Ngươi đừng bỏ rơi ta.”

“…”

“Tiểu Xuyên, không phải ngươi đã nói với ta rồi sao, ngươi tu yêu đạo đến viên mãn, muốn thành ma thần, còn phải làm một việc thương thiên hại lí.”

“Giết ta, có tính là thương thiên hại lí không?”

“…”

“Ngươi đừng nghĩ…! Tạ Trường Từ!”

Lại có người cầm kiếm xông tới, ta biến thành hình yêu, gầm lên một tiếng, lấy pháp lực vẽ ra một kết giới, khó khăn lắm mới đủ che chở ta và Tạ Trường Từ.

Nhưng có lẽ… kết giới cũng không trụ được lâu.

Ta lo lắng, tiến lên cởi sợi xích xuyên qua xương sườn hắn, nhưng không cách nào mở được, ta biết thứ này, lợi hại hơn cả Khổn Tiên Tác, một khi bị trói, ngay cả linh hồn cũng không thể thoát ra.

Hắn cúi đầu nhìn ta, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng cất tiếng.

“Ta giết Thiên Tê Linh Ngọc rồi, những người đó không còn cách nào giam giữ linh hồn của Tiểu Hoa, cho nên liền bắt ta đến thế mạng.”

“Tiểu Phế Vật, nếu hôm nay ngươi không giết ta, linh hồn ta sẽ phải chịu tội nhiều kiếp.”

“Nhưng, chắc ngươi không nhấc nổi thanh kiếm này được đâu?”

“Bởi vì… Ngay cả lúc đó ngươi cũng không thể giết được.”

Không thể mở được xiềng xích, ta cũng không muốn nghe hắn nói.

Ta đột nhiên phát hiện, bản thân luôn là một kẻ vô dụng như vậy, thật sự, ta luôn rất yếu đuối, nói cái gì mà tìm không ra lý do để giết người, cũng chính là vì sợ hãi, sợ hãi máu tươi bắn lên trên mặt ta, ta sẽ không còn là ta của ngày xưa.

“Ta sợ.”

“Ta cũng sợ.” Hắn cọ cọ vào cổ ta, sống mũi thẳng tắp hơi chọc vào ta một chút.

Một người như Tạ Trường Từ, cũng sẽ sợ sao?

“Trước đây luôn cảm thấy ta đã giết quá nhiều người, bị người khác giết cũng sẽ không hối hận, bây giờ…”

“Có chút nuối tiếc rồi.”

Tạ Trường Từ ơi. Ngươi thế này, còn bảo ta sao có thể xuống tay được?

Kết giới cuối cùng cũng bị phá vỡ, tiếng vỡ vụn như thể sắp một lúc sẽ xé chúng ta ra từng mảnh, ta đột nhiên ôm lấy hắn, đột nhiên cảm thấy một lúc nào đó sẽ bị lửa thiêu cháy, cũng sẽ theo hắn cùng biến mất.

“Tạ Trường Từ, ngươi…ngươi không chỉ cản trở tiến bộ của đạo tiên, còn hòa lẫn với yêu ma……!!”

“Ngươi không làm Thiên Đạo thất vọng, không làm tiên giới đã nuôi dưỡng ngươi thất vọng sao!!”

“Ha.”

“Các ngươi tàn sát đồng môn của ta, ta muốn toàn bộ tiên giới chôn cùng, rất công bằng mà.”

Giọng hắn vừa lười vừa mệt, ý vị mỉa mai lại có thể khiến người ta phát điên.

Ta đột nhiên phát hiện, đôi mắt của Tạ Trường Tù, vẫn sáng ngời.

Ta áp đầu hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

“Tạ Trường Từ, tại sao phải bất chấp tất cả chứ, từ đầu đi theo ta về không phải tốt hơn sao.”

“Tiểu Xuyên…”

“Đừng gọi ta, ta không muốn thừa nhận ngươi nữa.”

Răng nanh của ta di chuyển đến cổ hắn, cuối cùng cũng cắn xuống.

22.

Thanh Minh ở Giang Nam, trời luôn có mưa phùn lất phất.

Ta đứng dưới lầu, nhìn xa xa ra cây cầu bên kia, nơi đó đứng một đôi trai gái trẻ tuổi, nam tử cao ráo phong độ, cúi đầu an tĩnh lắng nghe nữ tử cười tươi nói chuyện với hắn.

"Ngươi vẫn còn đang rình mò đấy à, đã rình mười bảy năm rồi."

Phía sau đột nhiên có tiếng người, ta quay đầu lại xem, Vương đại sư đeo kính tròn thu dọn đồ nghề về nhà sau khi xem bói.

"Ngươi còn không tiến lên, trạng nguyên Tạ Uyên nổi tiếng ở Trường An này sắp bị công chúa đương triều cướp đi làm phò mã rồi đấy."

“Vương Tử Hàm, không biết nói chuyện thì cứ im đi."

Đúng vậy, từ lúc kia về sau….Ta cố ý đại náo, Tiên giới hoàn toàn tẩy bài, lại qua vài thập niên, Tạ Trường Từ chuyển thế đầu thai, thành một người phàm.

Ta cũng theo tới Phàm giới, vẫn luôn im lặng nhìn người này lớn lên mười mấy năm.

Đúng thế, dù hắn có tới nơi đâu, dường như cũng đều rất ưu tú.

“Rồi rồi, năm nào ngươi cũng có cớ, nào là hắn còn nhỏ, nào là không thích thiếu niên, bây giờ thì tốt rồi, người ta không chỉ mười tám tuổi, mặt mũi lại đẹp trai, ngay cả thanh mai trúc mã cũng có, sắp sửa lấy vợ rồi..."

"Đừng nói nữa, ngươi phiền quá.", Ta ôm đầu ngồi xổm xuống, vùi nửa khuôn mặt vào cánh tay.

"Ta nói này, một ma thần như ngươi, lừa một người phàm khó thế sao?"

Khó, thật sự rất khó.

Giờ đây Tạ Trường Từ vẫn giữ nguyên tính cách lạnh lùng như trước, hắn mất hết ký ức của kiếp trước, mấy hôm trước Vương đại sư bày quán đi đến phủ đệ của hắn muốn cùng hắn hội ngộ, kết quả bị đuổi ra ngoài cả quán lẫn người.

Ta sợ, sợ hắn cũng sẽ đuổi ta đi.

"Ta là yêu quái, hắn là người..."

"Đừng, ta nhớ Tạ Trường Từ lúc còn là tiên cũng chẳng quan tâm ngươi là người hay yêu đâu."

"Không phải là hắn mất trí nhớ rồi sao!"

"..."

“Ngươi...Khóc cái gì?" Giọng của Vương Đại Sư đột nhiên trở nên yếu ớt.

Ta lau mạnh hốc mắt sau đó xoay người bỏ đi.

"Ta không cần Tạ Trường Từ, hắn muốn làm gì thì làm."

Vương Đại Sư đẩy chiếc sạp kia đuổi theo, còn không quên lải nhải.

"Ngươi nói ngươi không cần Tạ Trường Từ cũng đã nói mười mấy năm rồi."

“Ánh mắt ngươi còn không phải luôn trông mong nhìn hắn sao."

"Ơ, ngươi đi nhanh thế làm gì..."

"..."

Ngày hôm sau, ta dựa vào chiếc sạp của Vương Đại Sư.

"A Di Đà Phật, lão nạp chuẩn bị mai mối cho hai ngươi."

"Tỉnh tỉnh đi."

Ta duỗi tay hứng lấy nước mưa, trời mưa to quá, nếu không ta đã chẳng phải trốn mưa ở đây.

"Ta thấy trong truyện có một cách, cảm thấy rất hữu ích đấy."

"Ngươi lại xem mấy thứ vô bổ đó à? Cái gì mà Ma thần bá đạo yêu tiểu yêu bạch hoa?"

"Ừ ừ."

"Ta khuyên ngươi nên xem ít thôi, đừng để cái đầu vốn không được thông minh của ngươi càng thêm ngu si.…A! Ngươi làm gì vậy?"

Ta bị một cổ lực thần bí đẩy ra ngoài.

Trời mưa đường trơn, ta đứng không vững, nhìn thấy trước mặt lại vội vàng nhào vào lòng ngực một người.

Mùi hương của cây thông tuyết, vừa lạnh lẽo lại vừa mê người.

Ta vội vàng xin lỗi, nhưng người đó ôm chặt lấy eo ta không buông tay, ta cố gắng nhịn lại ý muốn quay đầu mắng Vương Đại Sư, vừa ngẩng đầu...

Suýt nữa mất mạng.

Mưa tháng Tư đang rơi lất phất, dù trong tay Tạ Trường Từ bị ta làm rơi xuống đất, đôi mắt hắn vẫn quen thuộc như cũ, nơi đó có một hồ nước không bao giờ gợn sóng.

Thật đúng là... chỉ có thể xuất hiện trong truyện thôi.

Ta muốn đẩy hắn ra là vì ta tự mình hiểu lấy, dù sao ta vừa làm thế rất giống nhào vào trong ngực hắn, nhưng hắn không buông ta ra là có ý gì?

“Trời mưa mà không mang theo dù, muốn bị ốm à?”

“Cái gì…”

Mưa vẫn đang đổ xuống ầm ầm, giống như có một khoảnh khắc, ta như nhìn thấy Tạ Trường Từ ngày xưa.

Hắn có đôi mắt dịu dàng chỉ dành cho ta.

“Ngươi quen ta à?”

Ta nắm chặt lấy ống tay áo hắn, có chút run rẩy.

“Ma thần sao… Không quen, ta chỉ quen một con tiểu phế vật.”

“Ngươi buông ta ra.”

“… Không buông.”

Ta suýt chút nữa dùng pháp lực đánh bay người phàm này.

Hắn cúi xuống nhặt dù lên, che lên trên đầu bọn ta, vươn tay giúp ta vén tóc qua tai.

Nhẹ nhàng dùng trán cọ vào trán ta.

“Tại sao không tìm ta…Tiểu Xuyên.”

“Nếu không phải tên Vương Tử Hàm đó tìm đến, ta còn không biết các người đã đến phàm giới.”

… Hóa ra Vương đại sư cùng Tạ Trường Từ là cùng một bọn.

“Ta…”

“Im lặng.” Hắn dùng ngón trỏ chặn môi ta, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa mê hoặc.

“Ta biết ngươi chỉ là người nhát gan.”

Rồi sau đó, hắn cúi xuống hôn ta.

Ngày hôm đó, hoa núi tuỳ ý nở rộ, gió trăng dịu dàng vô biên, tất cả niềm vui và tình yêu của ta dành cho ngươi, đều bị ta bóp nát trong trận mưa tầm tã này.

Yên ả trôi chảy, quấn quýt triền miên.


- Hết -
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom