• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] CÔ VỢ NHỎ CỦA CEO MÙ (1 Viewer)

  • Phần III

11.

Về đến nhà nhìn thấy chồng đẹp trai của tôi, lại không nhịn được bắt đầu xuýt xoa khen ngợi.

Giống như loại hàng hiếm, ngay cả là một bức tượng, đặt bừa ở đó cũng có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

"Chồng ơi, em về rồi ~"

Tôi không đứng vững, đâm vào trong lòng ngực anh, hôn một cái.

Thẩm Tịch Bạch cau mày đẩy tôi ra, dùng đốt ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Trên bàn có vài tấm ảnh, chính là những bức ảnh "thân mật" của tôi và Thẩm Dật vừa rồi ở quán cà phê.

"Anh phái người theo dõi em?"

"Không phải tôi theo dõi em, mà là từ khi em gả vào nhà họ Thẩm, đã có vô số đôi mắt đang theo dõi em. Những thứ như thế này, tôi không hy vọng sẽ lại rơi vào tay tôi lần thứ hai."

Thẩm Tịch Bạch thong thả xé nát những bức ảnh kia, từng chút từng chút phá tan thành từng mảnh.

Anh mím môi, trên mặt không có một chút biểu cảm thừa thãi, không buồn không vui, giống như không hề bị lay động chút nào.

Chỉ có gân xanh hơi nổi lên trên mu bàn tay, mới biểu thị công khai tâm trạng thực sự của anh lúc này.

Tôi nắm lấy cổ tay anh, có chút ngạc nhiên: "Anh tức giận rồi à? Không thể nào, chẳng lẽ Thẩm thiếu gia anh sẽ ghen sao?"

Người đàn ông khựng lại, tự nhiên nói: "Tôi đương nhiên tức giận, bởi vì chuyện này liên quan đến danh tiếng nhà họ Thẩm tôi."

"Chỉ có vậy thôi sao?"

"Đương nhiên."

Tôi vỗ ngực thở phào: "Vậy thì dễ rồi, lần sau gặp mặt riêng, cùng lắm thì cẩn thận hơn một chút!"

Mắt Thẩm Tịch Bạch tối sầm, suýt nữa thì ngất đi.

Dường như đến tối anh vẫn còn ôm một bụng tức giận, nói muốn trừng phạt tôi.

Cách trừng phạt của anh, chính là…Để tôi phòng không gối chiếc.

Không thể không nói, người đàn ông này, quả nhiên có chút gì đó.

12.

Đêm đó Thẩm Dật đã gọi điện cho tôi, phàn nàn Lâm Dao không biết chừng mực, không hiểu chuyện.

Ban ngày Lâm Dao mới vừa bị tôi kích thích một hồi, lập tức bắt đầu cưỡng ép Thẩm Dật đưa cô ta về nhà họ Thẩm, yêu cầu phải lập tức đính hôn.

Nhưng hiện tại Thẩm Dật vẫn chưa đứng vững ở nhà họ Thẩm, thậm chí hắn còn không có quyền quyết định chuyện hôn nhân của mình, căn bản không thể đồng ý.

Nhưng Lâm Dao đâu còn nghe được, chỉ cho rằng hắn không muốn cưới mình nên mới thuận miệng tìm cớ.

Hai người cãi nhau một trận, cuối cùng tan rã trong không vui.

Và rồi...Đã đến lúc tôi biểu diễn.

Tôi hắn giọng, lập tức bắt đầu nói những lời ngọt ngào: "Ôi? Dao Dao sao lại có thể như vậy, anh Dật đúng là đang lúc khó khăn, cô ấy lại ở thời điểm này gây khó dễ, thật là không hiểu được khổ tâm của anh Dật chút nào."

Bên kia im lặng một lúc lâu, giọng nói pha lẫn hơi rượu mới chậm rãi truyền đến: "Tiểu Tuyết, anh biết rồi, người hiểu anh nhất vẫn là em..."

Ọe.

Cho anh chút mặt mũi, anh cũng dám nhận.

Tôi cắn da đầu lại an ủi hắn thêm vài câu, mới cúp điện thoại.

Nghĩ đến trò hay sắp bắt đầu liền háo hức đến mức không ngủ được, đương nhiên, có một người dường như cũng ngủ không được hơn tôi.

Cho đến nửa đêm, trên hành lang còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân, người nào đó cứ như cố ý rình rập ở đó, mãi vẫn không về phòng ngủ.

Nhưng tôi nhất quyết không cho anh như ý, cố ý không ra ngoài. Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng la của bảo mẫu.

"Thẩm thiếu gia, sao tối hôm khuya vẫn còn lang thang bên ngoài, thật nguy hiểm quá!"

Tôi lén nhìn từ khe cửa.

Thẩm Tịch Bạch lúng túng như một bà vợ mới cưới: "À... cái đó..."

Bảo mẫu trêu chọc: "Thiếu gia, muốn vợ rồi thì đừng ngại. Nào, tôi dẫn cậu qua phòng của Lâm tiểu thư luôn!"

Nói rồi, bà định dẫn theo Thẩm Tịch Bạch qua đây.

"Không, không cần!"

Người đàn ông vốn luôn giữ phong thái bình tĩnh trên thương trường đột nhiên biến sắc, quay người bỏ chạy, không chú ý mà đụng đầu vào cửa.

"Bốp" một tiếng thật to.

Chậc, chỉ nghe tiếng thôi đã cảm thấy trán đau.

Đây chính là hậu quả của việc đàn ông vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.

Tôi không thèm quan tâm đến anh, chui vào chăn ngủ ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị chuỗi cuộc gọi cầu cứu của trợ lý Thẩm Tịch Bạch đánh thức.

"Có phải cậu muốn chết hay không—-"

Trợ lý này tôi đã lén lút hối lộ từ lâu, cho nên Thẩm Tịch Bạch có bất cứ động tĩnh gì, hắn đều sẽ kịp thời báo cáo cho tôi.

Nhưng rõ ràng, bị cơn buồn ngủ lúc sáng sớm ảnh hưởng nên tôi nhất thời quên mất, cho đến khi hắn lên tiếng—-

Hoá ra, Lâm Dao còn nóng lòng hơn tôi tưởng tượng.

Cô ta nghĩ ra một cách ngu ngốc, dùng việc làm ăn của Thẩm Dật để ép buộc hắn đồng ý đính hôn, vì thế đã cố ý gây rối vào ngày hắn ký hợp đồng.

Nghe nói, Thẩm Dật đã nổi giận với cô ta, thậm chí còn đập vỡ chiếc nhẫn đính hôn của hai người ngay tại chỗ, hoàn toàn chia tay.

Cuối cùng không chỉ có sinh ý phao thang, mà người cũng không giữ lại.

Không hổ danh là cô ta, chỉ số IQ vẫn luôn ở dưới mức trung bình.

"Ừm, biết rồi."

Tôi lơ đãng đáp lại hai tiếng, định quay người tiếp tục ngủ.

"Phu nhân, sao ở tuổi này mà ngài vẫn có thể ngủ được vậy?!" Trợ lý bỗng nhiên hận sắt không thành thép mà mở miệng.

"Hả? Sao lại không ngủ được? Nói tiếp đi."

"Lâm Dao tiểu thư nhỏ tuổi hơn ngài, đã bắt đầu nỗ lực phấn đấu cho tương lai chính mình rồi."

"Ồ? Ví dụ?"

"Ví dụ, ba phút trước cô ta đã vào văn phòng của Thẩm tổng, quyết tâm quyến rũ anh."

"Ồ... cái gì?!" Đầu óc tôi tức khắc tỉnh táo lại, quát vào điện thoại: "Cậu bảo người trông chừng đôi cẩu nam nữ kia cho tôi, bà đây lập tức chạy đến bắt một đôi!"

13.

Lúc chờ tôi đuổi đến công ty, đã muộn hơn mười phút.

Tôi vừa bước vào cửa, Lâm Dao đã đỏ mắt chạy ra, vừa vặn lướt qua tôi.

Ừ?

Cảnh tượng này khác xa với những gì tôi tưởng tượng.

Chẳng lẽ bọn họ lúc này không nên thắp nến uống rượu, nói chuyện về cuộc đời lý tưởng sao?

Tôi nghi ngờ mở cửa văn phòng.

Chỉ thấy người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc đột nhiên cau mày, toàn thân toát ra khí chất của người ở vị trí cao, giọng nói như được rèn giũa bằng băng giá, khiến người ta không khỏi run sợ.

"Lâm Dao tiểu thư, tôi nhắc lại lần nữa, hôm nay vì mặt mũi chị gái cô, tôi tạm thời không tính toán."

"Nếu là còn có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai có ý định phản bội cô ấy."

Aaa...

Anh tưởng tôi là Lâm Dao đi mà quay trở lại.

Thẩm Tịch Bạch ở trước mặt tôi, vẫn luôn trầm lặng dịu dàng.

Tôi hiếm khi có thể nhìn thấy anh như vậy, bộ dáng mạnh mẽ, đường nét quai hàm sắc sảo, cả người toát ra một loại khí chất người sống chớ gần.

Dùng giọng điệu tàn nhẫn nhất, nói những lời âu yếm say đắm nhất.

Thật đáng yêu.

Không hổ là chồng của tôi Lâm Sâm Tuyết.

Tôi đóng cửa lại, đột nhiên chui vào trong lòng ngực anh.

Anh dường như không ngờ "Lâm Dao" lại đột nhiên trở nên táo bạo như vậy, sắc mặt lập tức hiện lên vẻ phẫn nộ, muốn đẩy tôi ra.

"Chồng..."

Tôi vừa gọi một tiếng, anh liền cứng đờ người, đột nhiên sửng sốt.

"Chồng, làm sao bây giờ, hôm nay có vẻ em lại thích anh nhiều hơn một chút."

Tôi vùi đầu vào lòng anh, dụi dụi.

Đôi tay anh tự nhiên ôm lấy tôi, nửa ôm nửa vỗ về.

Một hồi lâu, anh mới khàn giọng, hỏi nhỏ: "Tại sao chỉ thêm một chút thôi?"

"Làm đàn ông, cũng đừng quá tham lam nhé." Tôi oán trách.

Anh bật cười, đầu ngón tay khẽ vén tóc tôi, yêu chiều đáp: "Được, tất cả đều nghe phu nhân."

Không biết tại sao, tiếng "phu nhân" từ trong miệng anh nói ra, luôn cảm thấy đặc biệt dịu dàng âu yếm.

Tôi xấu hổ đỏ mặt, không biết nói gì bèn chuyển sang chuyện khác.

"Ông xã, em đến công ty nhìn thấy Lâm Dao rồi, cô ta đến đây làm gì vậy?"

Nhắc đến người này, sắc mặt Thẩm Tịch Bạch lập tức tối sầm lại.

Đầu ngón tay mát lạnh đặt lên mặt tôi, vừa vuốt ve đường nét khuôn mặt tôi, vừa khẽ nói: "Cô ta muốn mạo danh em, quyến rũ anh. Nhưng chẳng qua giả vờ quá kém, bị anh dễ dàng nhìn ra ngay."

"À? Ông xã, anh giỏi vậy sao, vậy anh phát hiện cô ta không phải em như thế nào?"

Tôi cũng thực sự tò mò, không tự chủ được mà bắt đầu nịnh nọt anh.

"Bởi vì..."

Đầu ngón tay anh vừa vặn đặt lên cằm tôi, nhẹ nhàng nâng lên, tôi buộc phải ngẩng đầu nhìn anh.

"Phu nhân sẽ không đối xử với anh dịu dàng như vậy."

Chưa kịp phản ứng lại, một bóng đen bao trùm lên đầu, trên môi có chút ấm áp, hơi thở giao thoa, đầu óc tôi trống rỗng.

Ý nghĩ duy nhất chính là:

Anh... hôn tôi rồi.

14.

Từ ngày hôm đó trở đi, Thẩm Tịch Bạch đột nhiên thay đổi.

Anh từ một tổng tài cao lãnh cấm dục, trở thành một người bám dính, thường xuyên quang minh chính đại quấn lấy tôi, đòi ôm, đòi hôn.

Đương nhiên, chúng tôi cũng vì thế mà sống một đoạn thời gian không biết xấu hổ.

Đến mức không biết xấu hổ là thế nào nhỉ...

Nói thế nào đây, ngay cả loại người như tôi cũng bắt đầu lo lắng anh đắm chìm trong sắc đẹp, ngày nào cũng dụ dỗ anh đến công ty!

Phải biết rằng còn có một Thẩm Dật không yên lòng, hận không thể canh chừng anh 24 giờ, chỉ chờ anh phạm sai lầm.

Nhưng Thẩm Tịch Bạch dường như chưa bao giờ coi hắn vào mắt, vẫn cứ làm theo ý mình.

Cuối cùng cũng đến ngày đó - ngày chính thức quyết định người thừa kế của nhà họ Thẩm.

Chờ đợi chúng tôi sắp tới là một trận chiến ác liệt, tôi có chút căng thẳng, nắm chặt tay Thẩm Tịch Bạch.

Anh dở khóc dở cười, vỗ vỗ đầu tôi: "Bé yêu, thả lỏng chút đi."

Cuối cùng cũng đến nhà họ Thẩm, tất cả các bậc trưởng bối đều đến.

Tôi mang theo khí thế quyết sống chết, lôi kéo Thẩm Tịch Bạch cùng nhau vào chỗ ngồi.

Thẩm phụ nhìn chúng tôi một cái, cuối cùng mới lên tiếng: "Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, tôi lui về ở ẩn, giao lại toàn bộ cơ nghiệp nhà họ Thẩm cho con trai của tôi Thẩm Tịch Bạch."

Hả?

Tôi mở to hai mắt nhìn.

Chỉ thế thôi?

Dễ dàng giành được vị trí người thừa kế như vậy?

Không khoa học chút nào!

Thế còn Thẩm Dật?

Ngày quan trọng như vậy, sao hắn lại không có mặt?

Thẩm Tịch Bạch cười giải thích với tôi: "Vợ yêu, người thừa kế không phải ai cũng có thể đảm đương được đâu, kiến thức của con riêng cha anh còn kém lắm, không phải một hai năm là có thể bù đắp được."

"Hắn đã sớm bị cha anh tống cổ đi làm việc ở một chi nhánh, sau này sẽ không bao giờ quay lại tổng bộ nữa."

Ồ...

Là như thế này sao.

Sự việc phát triển không giống như tôi dự đoán chút nào.

Kể từ đó, tôi không bao giờ gặp lại Lâm Dao, cô ta và cha dượng giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Lấy bản tính của hai cha con họ, nếu thấy tôi một bước lên mây, không mò tới cửa đòi hỏi chút gì là không thể. Cho nên, tôi đoán, tất cả những điều này đều là do ông xã nhà tôi sắp đặt.

Một lần trên đường về nhà, tôi đột nhiên nhìn thấy mẹ của nguyên chủ ở bên ngoài biệt thự.

Tôi và Thẩm Tịch Bạch nhìn nhau, dường như anh đã biết từ trước, không ngạc nhiên, chỉ vỗ vai tôi: "Đi đi, anh đợi em ở đây."

Người phụ nữ lao đến nắm lấy tay tôi, nước mắt giàn giụa: "Con à, mẹ xin lỗi con, trước kia đã để con chịu khổ. Nhưng mẹ cũng không có cách nào, hai mẹ con chúng ta chỉ có thể dựa vào cha dượng để sống, là mẹ vô dụng, là mẹ có lỗi với con..."

Trước khi tôi đến, nguyên chủ cũng đã tự sát.

Tôi không phải cô ấy, không trải qua cuộc đời của cô ấy, cũng không có tư cách thay thế cô ấy rộng lượng tha thứ.

Tôi im lặng rút tay mình về, cuối cùng cũng chỉ nói: "Đi đi, lời xin lỗi của bà đã được Lâm Sâm Tuyết nhận rồi."

Quay đầu nhìn lại, người đàn ông giống như một vị thần đứng cách tôi mười bước, lặng lẽ chờ đợi tôi.

Tôi đi đến, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau.

Dưới ánh hoàng hôn, vai kề vai, cùng nhau trở về nhà.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom