• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [ZHIHU] CÓ AI NHƯ ANH (1 Viewer)

  • Phần 4

11.

Trong bữa ăn, giáo viên không ngừng dặn dò Chung Đô và tôi những điều cần chú ý khi đi công tác vào tuần tới.

Lần này Thẩm Duật Phong rất thành thật, ngồi thẳng người, chỉ nướng tôm cho tôi mà không làm gì cả.

Sau khi giáo viên nói xong, đàn em khoá dưới ngồi cạnh tôi nâng ly chúc mừng Chung Đô.

Chung Đô bưng ly nước ấm, ôn nhu cười nói: "Tôi không uống rượu khi ra ngoài."

Đàn em gãi đầu và hướng ánh mắt về phía Thẩm Duật Phong.

Thẩm Duật Phong khẽ mỉm cười: "Tôi cũng không uống rượu.”

Chung Đô: "Tôi bình thường chỉ uống nước."

Thẩm Duật Phong: "Tôi thường uống sữa."

Ngừng một chút, anh lại nói thêm một câu: "Sữa Vượng Tử*."
*Hình minh họa dưới comment

Tôi:"……"

Chung Đô: "..."

Chung Đô: "Ngài thật đặc biệt."

12.

Thẩm Duật Phong có ác ý lớn với đàn anh.

Ác ý này tôi không thể giải thích được.

Mặc dù người khác không thấy rõ ràng, nhưng tôi thực sự có thể cảm nhận được điều đó.

Trên đường về nhà, tôi không khỏi tò mò hỏi: “Trước đây anh có biết Chung Đô không?”

Thẩm Duật Phong lắc đầu: “Không quen biết.”

Tôi càng tò mò: “Vậy tại sao anh lại ác cảm với anh ấy như vậy?”

Thẩm Duật Phong co rút tay cầm vô lăng và nói, " Chuyện giữa những người đàn ông, cô không cần để ý."

Tôi:"……"

13.

Xe chạy đến gần chợ đêm.

Đôi mắt tôi chợt bị thu hút bởi khu chợ đêm nhộn nhịp.

Thành thật mà nói, tối nay tôi còn chưa ăn no, bây giờ lại ngửi thấy mùi thơm từ chợ đêm, mắt tôi dí chặt vào khu đó.

Giây tiếp theo, xe dừng lại, Thẩm Duật Phong xuống xe.

Tôi ngước lên nhìn anh.

Thẩm Duật Phong hung hăng nói: "Cô nhìn cái gì? Tối nay tôi còn chưa ăn no."

Tôi cười rồi nhanh chóng mở cửa xe đi cùng anh.

Có rất nhiều món ngon ở đây, tôi muốn thử mọi thứ.

Vì vậy, tôi mua và mua ở phía trước, cắn một miếng rồi ném nó cho Thẩm Duật Phong, người phải cam chịu cầm lấy nó từ phía sau.

Vừa cầm , anh vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô muốn gi*t tôi để tái giá đúng không?"

Sau đó tiếp tục cầm.

Vốn muốn trêu chọc anh vài câu, ngẩng đầu liền nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.

Bước chân tôi dừng lại, tôi thẫn thờ nhìn gia đình ba người trước mặt.

Người đàn ông cõng cậu bé trên vai với nụ cười trên môi, rồi cả hai vui vẻ ăn kẹo dẻo.

Đứng bên cạnh hai ba con còn có một người phụ nữ, người phụ nữ đó có khuôn mặt xinh xắn, nụ cười dịu dàng, ánh mắt dịu dàng nhìn hai cha con trước mặt.

Cái nhìn của tôi là quá thẳng nên khó mà lờ đi được.

Gia đình ba người không thể không nhìn về phía này.

Người đàn ông nhìn thấy tôi trước, nụ cười trên mặt đông cứng lại, ông ấy lúng túng mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, gọi một tiếng: "Ba, dì Trần."

Dì Trần ngay lập tức phản ứng lại rồi cười nói: "Nhạc Nhạc, con ra ngoài chơi à? Duật Phong đâu?"

Tôi cố nặn ra một nụ cười, ánh mắt tôi không thể không rơi vào Khương Nhạc Kình, người đang ngồi trên vai ba.

Dì Trần sửng sốt một lúc, nhìn theo ánh mắt của tôi, sau đó vỗ mạnh vào mông thằng bé: "Không biết chào hỏi sao? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt ba cõng! Xuống nhanh!"

Ba tôi cũng kịp phản ứng, vội đặt Khương Nhạc Kình xuống, xoa xoa tay, dè dặt hỏi tôi: "Nhạc Doãn, dạo này con thế nào?”

Tôi cười và nói: "Cũng tạm ạ ”.

Nói xong, mấy người chúng tôi nhìn nhau, ngượng ngùng bắt đầu lan tràn, không ai biết nói gì nữa.

Thắt lưng của tôi hơi đau, nên định di chuyển chút.

Giây tiếp theo, eo của tôi được ai đó đỡ, tôi vô thức quay lại và nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Duật Phong.

Trên mặt anh lộ ra nụ cười ôn hòa, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Ba, dì Trần, thật trùng hợp."

Trên người anh tỏa ra khí chất không mấy thân thiện, không đợi bọn họ chào hỏi lại liền nói: "Con còn có việc, bọn con đi trước, có thời gian trở lại gặp mọi người."

Họ: "...."

Nói xong, anh trực tiếp kéo tôi đi.

14.

Tôi để Thẩm Duật Phong kéo đi trong sự bàng hoàng.

Thẩm Duật Phong gọi tôi mấy lần tôi mới phản ứng lại, quay đầu nhìn anh:"Sao vậy?”

Thẩm Duật Phong không nhìn tôi, chỉ lắc đầu: “Không có gì.”

Suốt đường đi tôi không nói gì, xe chạy đến trước cửa nhà, tôi hoàn hồn tháo dây an toàn.

Thẩm Duật Phong chợt nắm lấy tay tôi.

Tôi đứng hình.

Thẩm Duật Phong nhìn về phía này, gọi tên tôi một cách trịnh trọng: "Khương Nhạc Doãn"

Anh ấy không gọi tôi là tiểu thư Khoai tây như mọi ngày.

Tôi trả lời anh , "Dạ?"

Anh ấy nói, "Tôi biết."

Tôi vô thức trả lời, "Anh biết gì cơ?"

Anh siết chặt tay tôi: "Tôi biết mấy năm nay bố mẹ em ly hôn, làm ăn không tốt, em trở nên trầm lặng, ít nói và kiềm chế. Tôi nhìn ra được, thật ra em rất ghen tị với Khương Nhạc Kình đúng không?"

Mí mắt tôi giật giật , muốn rút tay lại.

Anh nắm chặt tay tôi, không để tôi lùi bước:

“Nhưng Khương Nhạc Doãn, bây giờ em đã khác, em còn có tôi, tôi mãi mãi là của em, và em sẽ là của riêng tôi, tôi sẽ chống lưng cho em, chỉ đối với em, chỉ đứng về phía em."

Tôi đột nhiên bị ù tai, tai cứ ù đi, suy nghĩ trở nên rối bời.

Tôi nhìn chằm chằm vào môi anh, lắng nghe những lời anh nói.

"Khương Nhạc Doãn, trên đời này nhiều người như vậy, tôi chỉ muốn chọn em."

Anh ấy chỉ chọn tôi.

Suy nghĩ của tôi chợt sáng tỏ, tôi nhìn vào mắt anh ấy và nhẹ nhàng đáp lại: "Ồ, được."

Thẩm Duật Phong: "???"

Thẩm Duật Phong: "Tôi nói nhiều như vậy, em không có cảm nhận gì sao?”

Tôi im lặng một lúc rồi nói: "Ồ”.

Thẩm Duật Phong: "..."

Thẩm Duật Phong: "Rất tốt."

Anh lại sắp mất bình tĩnh rồi.

Tôi mỉm cười nắm lấy ống tay áo của anh ấy, nghiêm túc nói: "Thẩm Duật Phong, cảm ơn anh, tôi rất vui.”

Thẩm Duật Phong lạnh lùng đáp: "Cười ch*t, tôi là đồ chơi mua vui cho em sao?”

Tôi:"……"

Thẩm Duật Phong xoa xoa mũi, cúi người: “Vui vẻ sao?”

Tôi:"……"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom