• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] CHU NHAN TỪ CỰU (1 Viewer)

  • Phần III

13.

Thẩm Ngự Chu mang theo một người giống hệt ta bên cạnh.

Vì sao? Thay thế sao?

Hắn chê ta vướng bận, muốn loại bỏ ta? Ta vốn không biết cung đấu, ta chỉ là một người qua đường.

Nếu thật sự đấu với Thẩm Ngự Chu, ta chắc chắn sẽ chết. Hệ thống của ta, sau khi ta chết, cũng đã quang vinh về hưu. Đưa ta vào đây là vì cốt truyện sụp đổ, lương hưu của nó không về được. Sau khi đưa ta vào, nó liền biến mất.

Ta lẻ loi một mình, vốn đã không biết phải làm sao. Bây giờ lại còn xuất hiện một người Hoán Tần giống hệt ta.

Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Xích Hoa. Cho dù hắn không bày mưu tính kế, cũng phải là người trong cuộc.

Trời còn chưa sáng, ta vội vàng muốn đi gặp Xích Hoa. Bỗng nhiên đâm vào trong lòng ngực của người đến.

Thẩm Ngự Chu mặc đồ đen, khiến cả người hắn chìm trong bóng đêm. Ánh mắt dò xét rơi xuống trên người ta, khó hiểu khó chịu.

Làm cả người ta không thoải mái.

Hắn túm chặt cánh tay ta, hỏi ta:

“Mẫu hậu có việc gấp?”

“Không, không có gì.”

Tôi vội vàng lùi lại, không cẩn thận ngã xuống giường.

Không thể lùi thêm nữa.

Thẩm Ngự Chu đặt tay lên trán ta:

“Hôm nay sao vậy? Có bị ốm không?”

“Không, không có gì. Ta, ta, ai gia chỉ buồn ngủ thôi.”

“Uống thuốc an thần rồi ngủ đi. Được rồi, thuốc đưa cho trẫm, ngươi trước đi xuống đi.”

Thẩm Ngự Chu nhận lấy bát thuốc từ trong tay Nhị Bính, ngồi xuống bên giường ta.

Mùi hương trên người hắn làm dịu đi vị đắng của thuốc. Mùi hương vốn nên an thần. Nhưng ta lại cảm thấy lòng cồn cào khó chịu.

“Uống thuốc này đi.”

14.

Hắn đưa thuốc đến bên miệng ta.

Ta lắc đầu, lùi lại từng chút một. Cho đến khi lùi đến góc giường.

Khoảng cách giữa ta và Thẩm Ngự Chu đã rất xa.

Như thể chén thuốc ấy chính là quái thú hung dữ.

Tay Thẩm Ngự Chu bưng chén thuốc giơ lơ lửng giữa không trung:

“Hôm nay mẫu hậu sao vậy?”

Ta suýt nữa đã không kìm được nước mắt. Ta đã chết một lần rồi. Nhưng lần đó, hệ thống đã dùng chế độ không đau cho ta.

Nếu thật sự chọc giận Thẩm Ngự Chu, ta chết thế nào cũng không biết.

Mắt thấy Thẩm Ngự Chu định tiến lại gần, ta gấp đến độ hét lên tiếng:

“Ta muốn xuất cung!”

Ta không cần năm trăm vạn nữa.

Giờ đây ta chỉ muốn rời đi.

“Cái gì?”

“Ta, ta biết ngươi không thích ta. Xin Hoàng thượng, cho ta xuất cung. Trở lại làm một thường dân. Ta tuyệt đối sẽ không tham gia vào bất kỳ cuộc tranh đấu nào, tiền triều hậu cung, tuyệt đối không can thiệp.”

Ta cũng sẽ không tranh giành quyền lực với hắn.

Hắn cứ yên tâm đi.

“Tả Tự Hiểu!”

Đuôi mắt Thẩm Ngự Chu đỏ hoe, nhìn chằm chằm ta từng chữ một hỏi: “Nàng vừa mới nói cái gì?”

“Ta ta ta…”

“Lại muốn rời đi?”

“Ta chỉ là muốn quay trở lại cuộc sống trước khi vào cung.”

Hắn bưng chén thuốc ngẩn người rất lâu, gật đầu.

Đồng ý rồi sao?

“Uống thuốc trước đi.”

“Không muốn.”

“Uống thuốc đi!”

Hắn kéo lấy mắt cá chân ta, kéo ta đến bên cạnh hắn.

“Ta không uống.”

Ta đã như vậy rồi. Tại sao hắn vẫn không chịu buông tha cho ta?

Giây tiếp theo, Thẩm Ngự Chu uống thuốc, nhân lúc hôn ta, đưa thuốc vào trong miệng ta.

Hành động đột nhiên không kịp phòng ngừa, khiến ta bị sặc.

Nước thuốc chảy dọc theo khóe miệng.

Một tay hắn ôm lấy eo ta, như một con thú đang gặm nhấm.

“Trẫm không ngại, đánh gãy chân của nàng, để nàng cả đời chỉ có thể ở lại Vĩnh Nhạc cung!”

Động tác không hề dịu dàng chút nào. Chỉ có trừng phạt và không hài lòng. Bóp chặt hơi thở của ta.

Rất đau.

Ta không thở nổi.

“Tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu!”, Xích Hoa đột nhiên xông vào.

Giọng nói rất lớn.

Thẩm Ngự Chu cuối cùng cũng buông lỏng ta ra: “Ngươi đến làm gì?”

“Bệ hạ, hôm qua thần quan sát hiện tượng thiên văn, phát hiện có dị tượng. Không biết bệ hạ có thể cho thần được một lời khuyên?”

Thẩm Ngự Chu nhìn hắn rồi nhìn lại ta.

Cuối cùng cũng đồng ý.

15.

Chân trước hắn vừa rời khỏi.

Sau lưng, thị vệ bao vây Vĩnh Nhạt cung thật chặt.

"Hoàng thượng hạ chỉ, bảo vệ an toàn cho Thái hậu nương nương. Không được cho một con ruồi nào vào."

Ta bị giam lỏng.

Thẩm Ngự Chu điên rồi.

Nhị Bính vừa mới ở ngoài cửa nghe thấy ta và Thẩm Ngự Chu cãi nhau.

Liền vội vàng chạy đi tìm Xích Hoa giải vây. Nhưng Xích Hoa cũng không thể nào thật sự chống lại Thẩm Ngự Chu. Thế giới này, hoàng quyền là tối cao.

Hơn nữa, ta cũng không phân biệt được Xích Hoa đứng về phe nào.

"Hoàng thượng quả thực thay đổi rất nhiều."

Nhị Bính thấy ta tâm sư nặng nề, ăn cũng không ngon miệng.

Vội vàng khuyên nhủ: "Nương nương yên tâm. Hoàng thượng là người trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn sẽ nhớ đến những ngày tháng trước đây. Nhớ đến ân tình của nương nương."

Ta không tỏ ý kiến: "Hắn bây giờ đã là hoàng thượng. Kệ hắn đi, ta mệt rồi, Nhị Bính, ngươi lui ra trước đi."

16.

Ngủ thiếp đi trong cơn mê man. Một giấc ngủ này đặc biệt mệt mỏi, ta mơ thấy rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện trước kia. Hầu hết đều liên quan đến Thẩm Ngự Chu.

Thẩm Ngự Chu là Thái tử, đáng tiếc cũng không được sủng ái. Mẹ đẻ của hắn Lâm Hoàng hậu mất sớm, mà hoàng hậu mới của cha hắn Trần Hoàng hậu tâm tư hẹp hòi, còn có con trai ruột của chính mình.

Trần Hoàng hậu một lòng nâng đỡ con trai mình, tự nhiên ở khắp nơi chèn ép Thẩm Ngự Chu.

Không có mẹ thương, không có cha yêu. Thẩm Ngự Chu từ nhỏ đã học được xem mặt đoán ý, làm việc tàn nhẫn.

Sau lại gặp được ta. Tả gia là dòng dõi làm nghề y. Từ nhỏ cha ta liền nói với ta "Cứu một mạng người hơn xây 7 tháp phù đồ".

Lúc Thẩm Ngự Chu bị thích khách truy sát, cả người đầy máu xuất hiện ở trước mặt ta, mới bảy tuổi.

Ta tự nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu. Hắn túm lấy vạt áo ta, cầu xin ta cứu hắn.

Cứu hắn, còn nuôi hắn một đoạn thời gian thật dài.

Lúc đó ta mười tuổi, được cha ta để lại một mình trong căn nhà ở ngoại ô, dốc lòng nghiên cứu y thuật.

Bên người chỉ đi theo một Nhị Bính. Dù sao nhà cũng nhiều, ta dọn ra một phòng cho Thẩm Ngự Chu ở lại chữa thương.

Hắn cũng giống như Nhị Bính, đi theo phía sau mông ta, mắt ngóng trông gọi ta là tỷ tỷ.

“Tỷ tỷ, ta đói rồi.”

"Tỷ tỷ, vết thương đau quá.”

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ ..."

Nên nói không nói, hồi nhỏ Thẩm Ngự Chu đáng yêu lắm.

Rồi sau đó, hắn bị người do Hoàng đế phái đến đón đi.

Cha hắn đột nhiên bị bệnh nặng, phải nhanh chóng bồi dưỡng hắn, để xử lý chính sự.

Thẩm Ngự Chu bỏ đi không một lời từ biệt. Gặp lại nhau lần nữa, đã là nhiều năm sau.

Ta được phong làm hoàng hậu. Hắn thay thế người cha bị liệt, mà cùng ta hoàn thành nghi thức đại hôn.

17.

Chỉ nhớ đêm đó hỉ đuốc lung lay, Thẩm Ngự Chu vén khăn voan của ta.

Có lẽ hắn cảm thấy cha mình ở tuổi này mà còn lập hậu, rất mất mặt. Cũng quay đầu đi không nhìn lại.

Ta vội vàng nắm lấy ống tay áo hắn: “Uống chén rượu giao bôi rồi hãy đi, lễ hôm nay mới chính thức kết thúc.”

Hắn đột nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt mong chờ của ta. Thẩm Ngự Chu càng ngày càng lạnh lùng. Dáng người cao ráo, giơ tay nhấc chân vô cùng quý phái. Chỉ là đôi mắt kia bỗng chốc đỏ hoe. Sóng to gió lớn có lẽ cũng không thể diễn tả được cảm xúc dao động trong mắt hắn.

Chén rượu đưa đến tay Thẩm Ngự Chu.

Lúc sắp giao bôi, hắn đột nhiên ném mạnh chén rượu trong tay xuống đất, vô cùng phẫn nộ hét lớn: “Sao lại là nàng? Sao lại có thể là nàng chứ?”

“Thánh chỉ của Hoàng thượng, phong ta làm Hoàng hậu.”

Dựa theo kịch bản. Một năm sau lão hoàng đế sẽ chết, ông đã chết, Thẩm Ngự Chu lên ngôi.

Kịch bản của ta cũng kết thúc. Năm trăm vạn chuyển khoản thành công.

Tuyệt vời.

Hắn nắm lấy bả vai ta, buộc ta phải đối diện với hắn:

“Đích nữ Tả gia?”

“Đúng vậy.”

“Không, nàng không phải! Nàng không phải! Tả Tự Hiểu, nàng không phải.”

Cảnh tượng chuyển sang, ta đã ở trong cung.

Hồng y trên người chói mắt. Ánh lửa bốn phía tận trời.

Trong lúc hỗn loạn,

Thẩm Ngự Chu đâm một kiếm vào tim ta.

Thật đau quá.

Ta nhìn ánh mắt lạnh nhạt của hắn, muốn nói gì đó.

Nhưng há miệng, lại không có tiếng nói. Chỉ có máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng.

Ký ức cuối cùng, là hắn nói với những người xung quanh:

“Thái hậu đã chết!”

Thái hậu đã chết!

Không, đừng!

18.

Ta giật mình tỉnh dậy.

Bốn bề tối om.

Trong bóng đêm có một bóng người lấp ló:

"Dậy rồi?"

Nhị Bính thắp lên một ngọn đèn.

Xích Hoa tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm ta:

"Thái hậu nương nương gặp ác mộng à."

"Sao ngươi lại ở đây?"

Hắn vào bằng cách nào?

"Ta không gì làm không được, tất nhiên có cách của ta."

Ta nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn thở dài một hơi: "Nhị Bính lo lắng cho ngươi đến nỗi không ngủ được, ta bò qua lỗ chó vào đây."

Không hổ là ngươi.

Hắn rót cho ta một ly trà.

Chúng ta ngồi ở hai bên bàn.

Nhìn nhau không nói gì.

Mỗi người đều có ý đồ riêng.

"Xích Hoa, ngươi và Thẩm Ngự Chu rốt cuộc muốn làm gì?"

"Hoàng thượng muốn làm gì? Há là loại hạ nhân như ta có thể can thiệp."

"Ngươi biết Thẩm Ngự Chu muốn làm gì."

"Thái hậu nương nương, muốn biết cái gì?"

"Tất cả."

Ta hạ thấp giọng, nhưng vẫn khó nén kích động.

Tay nắm chặt lấy ly trà.

Ta muốn biết tất cả.

Không chôn cất ta.

Ta sống lại vào đêm trăng tròn.

Quốc sư dặn dò.

Nam nhân trong mộng.

Duẫn Hoà Thảo trong thuốc an thần.

Hoán Tần giống nhau như đúc.

Tất cả những điều này, ta đều muốn biết.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Mẹ chồng cực phẩm
  • Peach Peach Loves Sugar 桃桃爱吃糖
Chương 3 HOÀN
[Zhihu] Tôi là con đỗ nghèo khỉ
  • Giang Thập Tứ 江十四
Chương 3 HOÀN
[Zhihu] Thiên Vị
  • 半裁明月
Chương 4 END
[Zhihu] Chị em Plastic
Chương 4 END
[Zhihu] Tiếu ngữ phi dương
Chương 3 HOÀN

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom