• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Chiêu Chiêu (1 Viewer)

  • Phần 3

5.

Trưởng công chúa chỉ muốn gặp ta thôi.

Bà ta muốn xem, rốt cuộc là hồng nhan họa thủy tới mức nào, mới có thể khiến cho Tống Văn Chi bất chấp bị người trong thiên hạ chửi rủa cũng muốn cưới về cho bằng được?

Bây giờ mục tiêu đã đạt được rồi.

Dường như nhờ kế hoạch ban nãy của ta, mặc dù trong ánh mắt bà ta vẫn mang theo ác ý như trước, nhưng sát ý đã phai nhạt đi nhiều.

Chỉ là trước khi đi, bà ta vẫn không quên mỉa mai một câu.

“Một ả kỹ nữ thanh lâu có thể làm quan quyến được không thế? Sau này đừng làm ra trò hề gì trong yến hội, làm mất mặt Tống đại nhân nha.”

Xem chừng những lời ban nãy của ta làm cho hắn sợ hãi, sợ ta sẽ nói ra điều gì bất lợi cho hắn nên Tống Văn Chi không cho ta cơ hội mở miệng nói.

Hắn nắm chặt mười ngón tay ta, hành lễ bái biệt công chúa.

“Không làm phiền người quan tâm, đương nhiên ta sẽ liều cái mạng này để bảo vệ thê tử của mình!”

Trưởng công chúa ném con dao đi rồi để lại một câu:

“Xem như thứ này là quà mừng tân hôn của đôi phu thê các ngươi!”

Nói xong, bà ta quay người rời khỏi Tống phủ.

Tống Văn Chi dần thả lỏng, bàn tay đang nắm tay ta nới lỏng hơn.

“Chiêu Chiêu, đừng để lỡ giờ lành, mau bái đường thôi.”

Mặc dù trưởng công chúa đã rời khỏi đây, nhưng không có gì đảm bảo rằng trong Tống phủ này không có người của trưởng công chúa.

Nếu như hắn muốn diễn tốt vở kịch này, lễ đại hôn với ta nhất định phải diễn ra suôn sẻ.

Sau khi bái đường, bà mối muốn dìu ta vào trong phòng tân hôn.

Ta không nhúc nhích mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Chiêu Chiêu, có chuyện gì thế?”

Tống Văn Chi muốn diễn cảnh thâm tình với ta trước mặt tất cả mọi người, vậy nên bất kể ta có gây chuyện ầm ĩ tới mức nào, hắn cũng chỉ có thể dỗ dành và chiều chuộng ta, tuyệt đối không thể nói lời phản bác.

Giống như bây giờ vậy.

Ta đẩy bà mối ra, không chịu đi vào mà cứ nghênh ngang ngồi yên đó.

Khách khứa xung quanh bắt đầu bàn tán với nhau, tất cả đều nói một kỹ nữ như ta không biết phép tắc.

Điều này khiến sắc mặt của Tống Văn Chi trở nên u ám, nhưng hắn không dám nói gì, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận đứng bên cạnh ta.

Ta không quan tâm đến hắn, chỉ nhìn Lâm Thi Nguyệt chằm chằm.

“Mặc dù ngươi vào phủ trước nhưng ta mới là chủ mẫu, là chính thê. Văn Chi có lòng tốt cho ngươi thân phận làm thiếp, nhưng so ra ngươi chẳng khác gì một nô tỳ. Bây giờ ta vào phủ, ngươi phải dâng trà cho ta đã.”

Những lời ta nói ra cực kì kiêu ngạo.

Không khác gì giẫm nát mặt mũi của Lâm Thi Nguyệt dưới chân.

Nàng ta tham gia vào kế hoạch của Tống Văn Chi, muốn dùng mạng sống của ta để bảo vệ chính mình.

Thậm chí bao nhiêu tra tấn ta phải chịu trong thanh lâu, biết bao nhiêu lần vì ghen tị với tình cảm từ thuở thanh mai trúc mã của ta và Tống Văn Chi mà bày mưu lập kế làm ta nhục nhã.

Cho tới bây giờ, trên cơ thể ta vẫn còn rất nhiều vết sẹo.

Đơn giản là vì thế gian này đối xử với nữ tử vô cùng nghiêm khắc, cho dù chỉ có vết sẹo trên người thì vẫn rất khó tìm được một vị hôn phu.

Vì thế, nàng ta rắp tâm hủy hoại ta, chỉ để dập tắt tình cảm thanh mai trúc mã kia hoàn toàn, hơn nữa còn khiến cho Tống Văn Chi ghét bỏ ta.

Nếu đã thế, tại sao ta phải nương tay cơ chứ?

Đối xử nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình.

Ta vừa dứt lời, tiếng bàn luận của khách khứa bắt đầu trở nên ồn ào, có vài người không nhịn được mà bênh vực kẻ yếu.

“Chỉ là một kỹ nữ bước ra từ thanh lâu mà lại dám kiêu ngạo như thế!”

“Lâm Thi Nguyệt dù sao cũng là con gái nhà quan, sao có thể để một ả kỹ nữ ức hiếp được?”

“Đây là cái thói đời gì thế, bị biếm xuống làm thiếp thì thôi đi, giờ lại còn bắt nạt nàng ấy trước mặt bao nhiêu người thế này nữa.”

“...”

Ta thản nhiên làm ngơ những lời bàn tán.

Nhưng bên phía Lâm Thi Nguyệt, mặc dù nàng ta tham gia vào kế hoạch này nhưng bản tính vẫn là tâm cao khí ngạo.

Tự hạ thấp thân phận đã làm nàng ta ủy khuất không thôi rồi, bây giờ bị ta sỉ nhục trước mặt mọi người như thế, sao nàng ta có thể chịu đựng được đây?

Nhất là khi rất nhiều người đang bàn tán xung quanh nàng ta.

Lâm Thi Nguyệt không ngừng rơi lệ, khuôn mặt vốn đã sưng bấy giờ vì thẹn mà càng thêm đỏ, trong lòng đầy uất ức, nàng ta căm phẫn không chịu nổi, chỉ hận không thể lập tức nuốt chửng ta vào bụng.

Nhưng vì đại cục, nàng ta vẫn phải nhịn lại, dáng vẻ oán giận nói.

“Hứa Chiêu, ngươi đừng có quá đáng!”

Nàng ta dùng tay chỉ vào ta, móng tay dài suýt chút nữa chọc thẳng vào mắt ta.

Trước đây, ta cũng có bàn tay tinh tế như thế.

Nhưng sau khi vào thanh lâu, tú bà nói muốn mài giũa tính tình ta cho tốt, sau khi cầm tiền của Lâm Thi Nguyệt thì cứng rắn rút móng tay của ta, bẻ gãy hết cả.

Mười ngón tay liền tim, ta không thể nào quên được nỗi đau ấy.

Vì thế, ta giơ tay lên tát vào mặt nàng ta một cái, coi như ấy là quà gặp mặt mà ta đã chuẩn bị cho nàng ta.

“Ta ghét nhất là bị người khác chỉ tay vào mặt!”

Nàng ta bị ta đánh cho ngơ ngác.

Đương lúc Tống Văn Chi muốn nói gì đó, ta đi trước một bước, nắm lấy tay hắn rồi nhẹ nhàng lắc lư:

“Văn Chi, chàng nói sẽ bảo vệ ta mà. Bây giờ ta mới là thê tử của ngươi, nàng ta dám dĩ hạ phạm thượng, không quỳ xuống dâng trà cho ta, chàng nói xem vậy có quá đáng không chứ!”

Trước mặt bao nhiêu người, ta tức giận làm ầm ĩ.

Hắn chắc chắn phải dỗ dành.

Dù tức giận đến mức hai tay nắm chặt, nổi đầy gân xanh thì hắn vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn về phía ta.

“Chiêu Chiêu nói đúng.”

Có Tống Văn Chi tạo áp lực, hai má Lâm Thi Nguyệt sưng lên, nàng ta khóc nức nở nhưng vẫn nhẫn nhục quỳ xuống trước mặt ta, tự tay dâng trà.

Vốn dĩ nàng ta không cần hạ mình như thế.

Vốn dĩ là cưới hỏi đàng hoàng, nhưng hết lần này đến lần khác lại muốn tính kế hãm hại ta, vậy thì phần khổ sở đó nàng ta đương nhiên phải tự mình nếm trải.

Ta nhận chén trà, khẽ nhấp một ngụm.

Sau đó, ta mỉm cười nhìn nàng ta và Tống Văn Chi, hơi kiêu ngạo mở miệng nói:

“Kiên nhẫn đi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”

6.

Đêm tân hôn, Tống Văn Chi không có thời gian đến phòng ta.

Ta nhìn qua cửa sổ, hắn đang định vào viện của ta thì tỳ nữ bên cạnh Lâm Thi Nguyệt vội vàng chạy tới, không biết nàng ta ghé vào tai nói với hắn điều gì mà Tống Văn Chi vừa nghe xong đã vội vã chạy ra ngoài.

Màn kịch ban nãy chắc đã đủ rồi.

Hôm nay thật sự quá khổ cho Lâm Thi Nguyệt, Tống Văn Chi không thể không đi dỗ dành nàng ta.

Nếu không, hắn không thể giải thích với Lâm gia được.

Nhất là bây giờ khi khách khứa đã giải tán hết, hắn lặng lẽ bước vào tiểu viện của Lâm Thi Nguyệt.

Ban đêm tối lửa tắt đèn, chỉ cần đám hạ nhân ngậm kín mồm lại thì tin tức không thể truyền ra ngoài.

Ta nhìn hắn rời đi, cởi bộ hỉ phục trên người xuống, ngả đầu chìm vào giấc ngủ.

Mục đích ban đầu của ta là báo thù, vậy nên ta chẳng quan tâm đến những chuyện đó.

Hắn không đến phòng ta thì ta càng cảm thấy tự do hơn.

Sáng sớm hôm sau.

Ta dậy sớm rửa mặt, ngồi vẽ lông mày trước bàn trang điểm.

Tống Văn Chi vội vàng đi vào, khuôn mặt đầy vẻ áy náy và tự trách:

“Đêm có đột nhiên có chuyện quan trọng nên ta phải rời đi ngay. Đều là lỗi của ta, đêm tân hôn đầu tiên lại để nàng trong phòng một mình.”

Hắn chân thành nói xin lỗi.

Ta nhìn hắn mỉm cười, đột nhiên rơi nước mắt.

Sau đó, ta đẩy hắn một cái thật mạnh.

Hắn ngớ ra, bị ta đẩy ngã thẳng xuống đất.

Ta tiện tay tát cho hắn một cái, lực không hề nhẹ, chiếc móng tay duy nhất còn hoàn hảo cào thật mạnh lên mặt hắn, nhanh chóng để lại một vết máu.

Trông hắn cực kì chật vật.

Hơn nữa, vì cần có người hầu hạ ta rửa mặt nên trong phòng có vài tỳ nữ đang đứng xem.

Hắn rất yêu thể diện.

Đối với hắn, bất cứ chuyện gì có thể làm hắn mất mặt hay liên quan đến mặt mũi thì đều là chuyện lớn, khỏi phải nói đến việc bị ta đánh ngay trước mặt hạ nhân.

Đây là một cái tát thẳng vào mặt Tống Văn Chi.

Vì thế, sắc mặt của hắn rất khó coi, không kiềm chế được mà định nổi giận, sau đó dường như nhớ ra kế hoạch của mình nên hắn cố gắng nhẫn nhịn, thậm chí còn cố gắng nặn ra một nụ cười, đúng là nghẹn khuất đến cực điểm.

Ta vừa khóc vừa chỉ trích hắn.

“Chẳng lẽ việc công quan trọng hơn cả ta sao? Nếu chàng đã lấy ta thì phải đối xử với ta thật tốt, trừ phi tất cả những lời thề non hẹn biển kia của chàng đều là giả dối hết!”

Đây là một phần của kế hoạch.

Đã đến mức này rồi, cho dù có bị ta tát một cái thì hắn vẫn phải tiếp tục diễn cho trọn màn kịch này.

Hắn chỉ đành chịu đựng, mỉm cười dịu dàng rồi từ từ đứng dậy, nắm chặt lấy hai tay của ta.

“Tất nhiên là không rồi, ta thích nàng từ thuở nhỏ cơ mà. Đương nhiên, những lời hứa với nàng đều là thật.”

Hắn hơi dừng lại, nhân cơ hội chuyển chủ đề.

“Nhưng trước đây Chiêu Chiêu lúc nào cũng dịu dàng lắm mà, bây giờ lại có hơi… hoạt bát. Ta vẫn thích nàng trước kia hơn, ngoan ngoãn nghe lời.”

Chậc.

Đây là đang nghĩ cách để khiến ta trở lại như trước kia đó mà.

Ít nhất trước đây khi nhìn thấy hắn, ta vẫn sẽ ngoan ngoãn khéo léo hành lễ chào hỏi hắn.

Sao ta có thể làm những chuyện chua ngoa, nực cười như bắt nạt ai đó trước mặt mọi người hay đánh thẳng vào mặt hắn thế này chứ?

Ta hất tay hắn ra, còn muốn dùng chiếc lược trên bàn trang điểm đập thật mạnh lên trán hắn nữa.

“Tống Văn Chi, Hứa Chiêu trước đây đã ch/et rồi! Nàng đã ch/et ngay khoảnh khắc bị bán vào thanh lâu! Nếu như chàng chỉ thích Hứa Chiêu sạch sẽ trước kia thì chàng không nên lấy ta mới phải!”

Ta nói to tới mức khàn cả giọng, khiến tất cả mọi người trong viện đều nghe thấy, thi nhau ghé mắt sang nhìn.

Có lẽ trong đám người kia sẽ có người của trưởng công chúa.

Không có cha nương, ta còn bị bán vào thanh lâu.

Đây vốn là đả kích nghiêm trọng, nên dù tính cách có thay đổi chóng mặt thì vẫn rất đỗi bình thường.

Tống Văn Chi không ngờ ta đột nhiên khóc.

Hắn sửng sốt, vừa bất lực vừa bực mình, kiên nhẫn nén giận dỗ dành ta:

“Sao có thể chứ? Cho dù Chiêu Chiêu thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn là nữ tử tốt đẹp nhất trong lòng ta!”

Nữ tử tốt đẹp nhất?

Ta không nhịn được mà cười khẩy.

Nhưng vẫn tỏ ra u oán và bi phẫn, sau đó nói với hắn:

“Nhưng ta không thích những người khác ở bên cạnh chàng. Văn Chi, phải làm sao bây giờ?”

Hắn hiểu ta đang nói gì.

Vì thế ngay hôm đó, Lâm Thi Nguyệt bị phạt cấm túc với lý do bất kính với chủ mẫu.

Yến hội ba ngày sau, nàng ta không thể xuất phủ được.

7.

Tiệc mừng thọ của Lão phu nhân Hầu phủ, dì của đương kim hoàng thượng và trưởng công chúa, đương nhiên trưởng công chúa cũng sẽ tham dự.

Tống Văn Chi vẫn phải tiếp tục diễn kịch trước mặt công chúa, làm đủ trò thể hiện tình cảm với ta, khiến cho trưởng công chúa tin rằng hắn thật sự thích ta.

Hôm nay là một dịp rất quan trọng.

Dẫn ta tới tham dự chính là minh chứng rõ nhất cho tâm ý của hắn dành cho ta.

Hành động lần này có thể khiến cho đồng liêu của hắn không hài lòng, nhưng sẽ khiến lửa giận của công chúa nhắm thẳng về phía ta.

Đợi đến khi công chúa lên tiếng, hắn sẽ tự tay gi/et ta để tỏ rõ lòng trung thành của mình với công chúa, tất nhiên trưởng công chúa sẽ cho hắn tiền đồ gấm vóc đã bà ta hứa hẹn.

Đối với Tống Văn Chi mà nói, tất cả những điều này chỉ là đang nhẫn nhục mà thôi.

Hắn dẫn ta tới tham dự, ta mặc một bộ đồ màu đỏ son rất nổi bật, trang điểm nhẹ nhàng quyến rũ.

Sau khi ngồi vào chỗ, dù ta chưa nói gì thì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn hết lên người ta.

Một số người hiếu kì.

Một số khác lại chán ghét.

Thậm chí còn có người nói ngay trước mặt ta:

“Hôm nay là tiệc mừng thọ của lão phu nhân Hầu phủ mà, sao thứ bẩn thỉu như thế lại dám tới đây?”

Ta ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn mỉm cười với người đó.

Ta liếc nhìn qua khách khứa một lượt, khi thấy bóng dáng già nua đang đi từ cửa tới, ta nắm chặt lấy tay của Tống Văn Chi ngay trước mặt mọi người.

“Hình như bọn họ rất ghét ta.”

Tống Văn Chi vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta, tỏ vẻ an ủi nói.

“Không sao đâu, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Hắn dịu dàng nói, ta thuận thế tựa lên vai hắn.

Khi nhìn thấy thân ảnh già nua kia chuẩn bị bước vào sảnh chính, ta nhanh chóng nói:

“Văn Chi đối xử với ta là tốt nhất. Vì thế mới thay ta trừng phạt Lâm Thi Nguyệt, còn tát nàng ta một cái, giờ lại phạt cấm túc nàng ta, hơn nữa còn phải chép kinh cầu phúc cho ta nữa. Ta thực sự cảm động quá…”

Ngay khi ta vừa dứt lời, một giọng nói tức giận truyền từ ngoài cửa tới:

“Ngươi nói gì cơ!”

Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn lên người ông lão đang đứng trong sảnh chính kia.

Lão ta là Lâm Hoài, cha của Lâm Thi Nguyệt, cũng là ân sư của Tống Văn Chi.

Trước đó không lâu, ông ta mới thăng chức quan, giờ đã là Thái úy đại nhân tôn quý.

Ta từng nghĩ, nếu như Lâm Hoài có thể thăng quan sớm hai năm thì ông ta đã có thể trở thành chỗ dựa cho Tống Văn Chi rồi, có lẽ sự nghiệp của hắn sẽ thuận lợi hơn, không cần phải nương nhờ công chúa.

Đây cũng là một ngọn núi lớn có thể dựa vào.

Thế nhưng, giờ hắn đã lên thuyền giặc của công chúa rồi, muốn xuống cũng không dễ dàng như vậy đâu.

Cả hai bên Tống Văn Chi đều không thể đắc tội được, vì thế hắn chỉ có thể dỗ dành cả hai.

Phải nói tình hình thực tế cho Lâm Thi Nguyệt thì mới có thể đảm bảo được sự ủng hộ của Lâm gia.

Tuy bây gừi mọi việc đều thuận lợi, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ lật thuyền trong mương.

Giống như giờ phút này đây.

Lâm Hoài có con gái khi tuổi đã cao, Lâm Thi Nguyệt luôn được lão nâng niu như viên ngọc quý, nào đã phải chịu oan ức bao giờ?

Bây giờ không những bị phu quân của mình đánh mà còn bị một kỹ nữ như ta nhục nhã.

Thân là phụ thân, tất nhiên lão ta sẽ thấy đau lòng và tức giận.

Tống Văn Chi quay đầu lại, sắc mặt lập tức trở nên bối rối.

Lúc này trưởng công chúa đã tới rồi.

Hắn muốn đẩy tay ta ra nhưng rồi lại nắm chặt, rơi vào cảnh khó cả đôi đường.

Ta cúi đầu nhìn bàn tay bất an của hắn.

Thế lực hai bên, bên nào cũng muốn có, vậy thì ngươi đừng hòng có gì cả!

Ta đứng lên trước:

“Vị này chính là lão Lâm đó sao. Vốn dĩ cũng phải hành lễ chào ngài, dù sao thì ta là vãn bối mà! Nhưng bây giờ con gái ngài là thiếp thất của Tống phủ, nếu ta hành lễ với phụ thân của một ả thiếp thất thì sao mà được. Dù gì thì bây giờ ta đã là thê tử của Tống Văn Chi, tất nhiên không thể làm hắn mất mặt được!”

Mặc kệ là Lâm Hoài hận ta đến mức nào, thậm chí muốn gi/et ta thì lão ta vẫn phải giữ thanh danh của mình.

Trước mặt bao nhiêu người, lão ta không thể nào làm khó một vãn bối như ta được.

Vậy thì… chỉ có thể làm Tống Văn Chi khó xử thôi.

“Tống Văn Chi, năm đó ngươi bị đuổi ra khỏi Hứa gia, chính ta đã thu nhận ngươi, thậm chí còn gả đứa con gái duy nhất của mình cho ngươi! Ngươi từng quỳ gối trước mặt ta, thề sẽ đối xử tốt với con gái ta cả đời. Bây giờ ngươi lại để loại nữ tử này tùy ý bắt nạt Nguyệt Nhi, có xứng đáng với ơn nghĩa mấy năm qua không hả?”

Lâm Hoài nhìn thấy cảnh này thì cực kì tức giận.

Chiếc quải trượng trong tay ông ta l liên tục đập lên lưng Tống Văn Chi.

Tiếng kêu rên vang lên.

Hẳn là rất đau nhỉ.

Ta đè nén sự sảng khoái trong lòng xuống, tỏ vẻ bối rối bảo vệ hắn, lại bắt đầu nói tiếp:

“Bất kể thế nào thì bây giờ con gái lão cũng chỉ là một thiếp thất mà thôi. Thân là phụ thân của thiếp thất thì đừng có kiêu ngạo như thế chứ!”

“Ngươi…”

Lâm Hoài bị ta làm cho tức giận tới mức suýt thì ngất xỉu, mấy hạ nhân ở phía sau nhanh chóng chạy tới đỡ ông ta.

Tống Văn Chi lo lắng không chịu được, trong chốc lát quên mất vai diễn của mình mà vội vàng chạy qua đỡ cùng.

Hắn quay đầu lại, trực tiếp lớn tiếng quát ta.

“Hứa Chiêu, ngươi câm mồm lại!”

Ta mỉm cười đứng im tại chỗ, không nói thêm gì nữa.

Sức khỏe của lão Lâm không tốt, Tống Văn Chi sợ lão ta bị ta làm cho tức giận nên vội vàng cùng mấy người khác đưa lão ta về sương phòng đằng sau để nghỉ ngơi, hiển nhiên là quên mất ta rồi.

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

Ta đứng ở hành lang, lạnh lùng quan sát cho đến khi trưởng công chúa bước tới gần.

Bấy giờ ta mới nhanh chóng thu vẻ mặt lại, trước khi bà ta kịp mở miệng, ta nhìn về phía Tống Văn Chi vừa rời đi, hơi thất thần nói:

“Chàng thật sự yêu ta ư? Nếu như thật sự yêu, tại sao chàng lại sẵn sàng quở mắng ta trước con mắt của bao nhiêu người chứ.”

Ta nói với vẻ cực kì đau lòng.

Thậm chí còn cúi đầu dùng khăn tay lau nước mắt.

Vừa quay người, ta nhìn thấy trưởng công chúa, tỏ vẻ kinh ngạc lùi lại phía sau mấy bước.

“Không phải hôm đại hôn có lá gan lớn lắm sao? Bây giờ nhìn thấy ta lại tỏ vẻ sợ hãi thế?”

Trưởng công chúa lạnh lùng nhìn ta, nở nụ cười châm chọc.

“Trước đây có người làm chỗ dựa cho thần. Hắn từng nói, cho dù thần phóng hoả gi/et người thì hắn vẫn sẽ trăm phương ngàn kế giải quyết tốt hậu quả cho thần. Nhưng bây giờ xem ra, thề non hẹn biển có là gì chứ? Cũng chỉ là làm bộ làm tịch cho người khác xem mà thôi.”

Ta cố tình nói với vẻ bi thương.

Công chúa hơi trầm tư, hỏi lại một câu:

“Làm bộ làm tịch sao?”

Ta tiếp tục dùng khăn tay lau nước mắt, gương mặt tỏ vẻ sợ hãi và mất mát.

“Nếu thật sự yêu thần thì ban đầu nên cưới thần về ngay mới đúng. Bây giờ thần cũng không rõ nữa, nhìn hắn có vẻ rất yêu thần nhưng ngay cả trong đêm tân hôn cũng không thèm đến phòng thần…”

Ta than vãn, liên tục kể khổ.

Nói được một nửa, ta như ý thức được điều gì, vội vàng che miệng lại rồi bối rối lắc đầu.

“Không phải! Tống Văn Chi rất yêu thần, hắn chỉ yêu mình thần thôi!”

Như thể muốn chứng minh cho bà ta thấy, ta không ngừng lặp đi lặp lại những lời ấy.

Sau đó ta lùi về sau, quay người khóc lóc rời đi.

Đợi đến khi chạy đến góc rẽ thì ta mới dừng lại.

Ta lau khô những giọt nước mắt trên mặt, chậm rãi nhìn về phía góc hành lang kia.

Lúc này, công chúa vẫn đứng ở hành lang đó, vẻ như đang suy nghĩ gì đó sâu xa.

Ta nhếch môi.

Tốt rồi, hạt giống nghi ngờ sẽ được chôn xuống.

Nếu như ta là trưởng công chúa.

Lúc này trong lòng ta đại khái sẽ nghĩ: nếu không yêu Hứa Chiêu thật lòng thì mục đích của những việc đó là gì?

Mục đích là gì đây?

Trưởng công chúa thông minh như vậy, tất nhiên sẽ có thể đoán ra.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom