• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long (4 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Huyết mạch Thao Thiết

Hoan Nhi từng nói huyết mạch Thao Thiết tự có thuộc tính chiếm đoạt, cực kỳ khủng khiếp, với tu vi hiện tại của Mục Long, nếu cưỡng bức dung hợp, nhất định sẽ rất khó khống chế.

Nhưng lúc này, thời khắc sinh tử, Mục Long không còn thời gian để lo nghĩ những việc này, với tình hình hiện tại, chỉ có tăng cường sức mạnh của bản thân thì mới có thể phá vỡ Huyết Ma Toàn Phong, thoát khỏi ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Khoảnh khắc tiếp theo, một giọt chân huyết màu đen bắn ra từ Yêu Thần tháp.

Trong giọt chân huyết, một phiên bản thu nhỏ của hư ảnh Thao Thiết đang gầm rú dữ dội, hòa vào cơ thể Mục Long.

Đúng lúc này, sấm sét màu vàng trong mắt Mục Long dần dần tận dụng cơ hội, sau đó sinh ra một màu đen kịt như mực.

Con ngươi của hắn dường như đã biến mất, trong mắt hiện lên hai cái hố đen ẩn hiện hai bên, tối đen như mực, vô cùng kỳ quái.

Cùng lúc đó, một làn sương đen bắt đầu từ trong cơ thể hắn chảy ra, bao quanh thân thể hắn còn đậm hơn cả yêu vật của Hổ Vương lúc trước, màu đen này tượng trưng cho hư vô.

Khí tức tỏa ra từ trên người hắn càng kinh khủng hơn.

Bị sương mù đen vây quanh, hắn không còn cần chân khí bảo vệ, khí tức càng ngày càng mạnh, giống như một con hung thú thái cổ đang ngủ đông trong cơ thể, dần dần thức tỉnh.

Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh xé toạc kỳ lạ khủng khiếp bùng phát từ trong cơ thể hắn. Huyết Ma Toàn Phong vốn đang ngày càng mạnh mẽ hơn, lúc này lại trở nên nhỏ hơn, yếu hơn và mờ nhạt hơn, tốc độ cũng chậm hơn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chân nguyên màu máu trong đó liên tục bị rút ra, từng sợi từng sợi giống như kéo tơ bóc kén, tất cả đều rót vào trong cơ thể Mục Long, ngoài ra còn có linh lực thiên địa xung quanh.

Đây là sức mạnh của sự ăn tươi nuốt sống, uy lực của Thao Thiết Chân Huyết!

Bùm!

Với một tiếng động cực lớn, Huyết Ma Toàn Phong tan rã, trong khoảng không, nó biến thành vô số sợi linh lực, đây là trạng thái nguyên thủy nhất của nó.

Đúng lúc này, Mục Long lại xuất hiện trong tầm mắt của hai người kia!

"Gầm!"

Khoảnh khắc này, Mục Long há miệng gầm thét, linh lực tứ phía như nhận được lệnh của quân thượng, ào ạt xông đến, ngưng tụ thành một đám sương trắng linh khí, tiến vào trong miệng Mục Long!

"Chuyện...chuyện này sao có thể!"

Nhìn thấy tình cảnh này, Tiết Đồ - cường giả tầng năm Bích Cung cảnh bất giác lùi lại một bước, trong lòng sớm đã dậy sóng ngập trời!

"Xông lên cho ta, giết chết hắn!"

Sắc mặt Tiết Đoạn Lãng u ám cùng cực, hắn ta cau mày.

Mục Long lại một lần nữa xuất hiện, khí tức trên người khiến tâm thần hắn ta cực kỳ bất an, bất luận thế nào Mục Long cũng phải chết!

"Tuân lệnh!"

Tiết Đồ nhận lệnh, giương kiếm, từng bước từng bước đi về phía Mục Long, con đường chưa đầy một trăm mét dường như dài dằng dặc.

Hắn ta đường đường là một cường giả Bích Cung cảnh, vậy mà lại cảm thấy áp bức từ một tên tiểu tử Thoái Phàm cảnh, khiến trán hắn ta đổ mồ hôi hột.

“Có lẽ, đây là một loại ảo giác!”, hắn ta nghĩ.

Tuy nhiên, bọn họ không để ý đến xung quanh.

Khoảnh khắc Mục Long giẫm lên Huyết Ma Toàn Phong mà xuất hiện trở lại, đám U Ma Hổ ăn hồn xung quanh đều cực kỳ kinh hoảng, sau đó chậm rãi bò trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và kính nể, toàn thân con yêu vật to lớn vậy mà đang run rẩy.

Trước đây, cho dù đối mặt với Tiết Đồ - cường giả Bích Cung cảnh, đàn hổ này cũng không có chút gì gọi là sợ hãi, nhưng lúc này, ngay cả U Ma Hổ Vương bình thường rất hung tợn cũng sợ đến mức này.

Bọn chúng đang bò trên mặt đất, đầu hổ hướng về cùng một chỗ, nằm sát dưới mặt đất, cất tiếng gào rú, như thể đang thần phục, bái kiến.

Mà hướng đó chính là nơi Mục Long đang đứng.

Bọn chúng là vương giả trong số yêu thú, là ác mộng của tu sĩ, vậy mà hiện tại lại đi sùng bái nhân loại, thực sự là chuyện không thể tin được!

Phía bên kia, Tiết Đồ nâng kiếm lên, đã tiến đến phạm vi cách Mục Long mười bước.

Người còn chưa đến, binh đao đã đi trước!

Trong cơ thể Tiết Đồ không ngừng gầm thét, chân nguyên liên tục bộc phát, hắn ta dùng hết sức phóng thanh trường kiếm màu máu trong tay ra.

"Vù!"

Ánh sáng màu máu giống như một mũi tên, nhanh đến cực điểm, trong khoảng cách chưa tới mười bước căn bản không thể né tránh, hơn nữa mũi nhọn này đủ để lập tức giết chết tất cả kẻ địch Bích Cung cảnh trong vài giây.

Mục Long không thể trốn thoát, chuyện này không còn gì nghi ngờ.

Thực tế, hắn cũng không muốn trốn, mà trực tiếp vươn tay bắt lấy!

"Tay không bắt lưỡi kiếm?”

Ngay cả Tiết Đồ cũng không khỏi giật mình, tên Mục Long này chết chắc rồi.

Tiết Đồ biết uy lực của thanh kiếm này, không có gì hoa mỹ sặc sỡ, mà rất trực tiếp, sức mạnh của Bích Cung cảnh dồn vào trên kiếm lớn mạnh đến mức nào?

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, đồng tử của hắn ta bỗng co rút lại, nỗi sợ hãi và kinh ngạc hiện rõ trong mắt hắn ta.

Thanh trường kiếm màu máu dừng lại trước mặt Mục Long.

Không gian như đông cứng lại, trong lòng bàn tay của Mục Long, một vòng xoáy màu đen không ngừng xoay tròn, trường kiếm màu máu dừng ngay ở đó.

Sức mạnh phía trên trường kiếm, trước là chân nguyên trôi đi, sau đó sức mạnh của trường kiếm cũng hóa thành từng sợi từng sợi, bị vòng xoáy màu đen đó cưỡng ép hút lấy!

"Không!"

Sắc mặt của Tiết Đồ thay đổi trầm trọng, giống như nhìn thấy ma.

Thanh trường kiếm màu máu đó là binh khí được luyện hóa bằng tinh huyết bản mệnh của hắn ta, trên kiếm có ấn ký linh hồn tương thông với tâm ý của hắn ta. Vậy mà lúc này, tất cả lại bị cưỡng chế rút ra, hút sạch.

Cho dù thanh kiếm đang nằm trước mắt, hắn ta cũng không thể cảm nhận được chút cảm ứng nào.

Giây tiếp theo, chỉ nghe một tiếng leng keng, trường kiếm rơi xuống đất, ánh quang trên đó tiêu tán, vết nứt dày đặc, rỉ sét không khác gì đồ sắt bình thường.

"Phụt…"
Chương 22: Ngươi là ma quỷ

Trong nháy mắt, miệng Tiết Đồ phun ra một ngụm máu đen, mặt trắng bệch như tờ giấy, khí tức cực kỳ yếu ớt.

Thanh trường kiếm màu máu này vốn là vật sinh mệnh giao tu của hắn ta, lúc này bị phá hủy khiến tâm thần hắn ta chịu phản ứng dữ dội và bị thương nặng.

"Ta…phải băm ngươi thành trăm mảnh!"

Trong mắt Tiết Đồ lộ ra sát ý dữ tợn, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói một câu, giữa môi và răng đều dính máu, ánh mắt lạnh băng thấu xương. Giống như kẻ mang trong mình hận thù chồng chất, đã trải qua quá nhiều thảm hại khốc liệt.

Kiếm sinh mệnh giao tu này đã bị kẻ khác phá hủy ngay trước mặt hắn ta, còn là một kẻ tầng ba Thoái Phàm cảnh. Bất kể là bất cẩn hay coi thường đối phương, hắn ta cũng hận đến mức xương cốt ngứa ngáy!

Nhưng giây tiếp theo, một nắm đấm ở trước mặt hắn không ngừng phóng to, nắm đấm bị sương mù đen bao phủ!

"Giết!"

Một tiếng gầm trầm thấp phát ra từ cổ họng của Mục Long, trong nháy mắt đã đến trước người Tiết Đồ.

"Chết!"

Tiết Đồ cũng không chịu thua kém, một đấm giáng ra.

Nhưng đúng lúc này, hắn ta nhìn thấy trên khóe miệng Mục Long lộ ra một nụ cười kỳ quái.

Nụ cười này cực kỳ nguy hiểm, khiến tóc tai trên người hắn ta trong phút chốc dựng đứng cả lên.

Nhưng khi hắn ta bắt đầu phản ứng thì đã quá muộn, hay nói cách khác, Mục Long sẽ không cho hắn ta thời gian phản ứng.

Khoảnh khắc tiếp theo, cú đấm của hắn ta bị siết chặt, rất khó cử động!

Vào thời khắc mấu chốt, Mục Long đã hóa quyền thành chưởng siết chặt nắm đấm của cường giả Bích Cung cảnh.

Cùng lúc đó, sức mạnh kinh thiên động địa lan ra từ lòng bàn tay của Mục Long, trong nháy mắt xâm nhập vào cơ thể Tiết Đồ.

Lúc này, sắc mặt của Tiết Đồ điên cuồng thay đổi, từ tức giận đến kinh hoàng đến hoảng sợ...

"Cái quái gì vậy? Thả ta ra!"

Khoảnh khắc đó, hắn ta cảm thấy có vô số côn trùng đáng sợ xâm nhập vào cơ thể, nuốt chửng từng tấc từng tấc chân nguyên của hắn ta với tốc độ cực nhanh không thể chống đỡ.

Tiết Đồ muốn thoát ra nhưng không thể đấu lại được, hắn ta cảm thấy thân thể của mình và Mục Long như đang hợp lại với nhau, bên kia đang không ngừng hút lấy sức mạnh của bản thân, giống như hút lấy thanh trường kiếm lúc nãy trước mặt hắn ta.

"Không...ngươi thả ta ra, thả ta ra...xin ngươi…”, Tiết Đồ kinh hãi hét lên, nhưng không có tác dụng gì.

Cảm giác bị nuốt chửng từng li từng tí quá là cực hình và kinh hãi, dần dần nét mặt hắn ta chuyển từ hoảng sợ sang tuyệt vọng, từ tuyệt vọng sang phẫn uất!

“Ngươi…không phải người, ngươi là ma quỷ, Mục Long, ngươi chết không yên lành!”, Tiết Đồ chua xót chửi rủa.

Chân nguyên của hắn ta đã bị Mục Long hút hết sạch, mặc dù hắn ta có tu vi Bích Cung cảnh nhưng chân nguyên trong ngũ phương huyền cung đã hoàn toàn tiêu hao.

Lúc này, hắn ta chỉ là cái vỏ rỗng tuếch!

Đối mặt với những lời chửi rủa như vậy, Mục Long vẫn mặt không đổi sắc, bốn năm qua hắn đã chịu rất nhiều sỉ nhục, những lời mắng chửi như này thì có là gì?

Giây tiếp theo, nắm đấm của hắn xuyên qua ngực Tiết Đồ.

Nhìn Tiết Đồ hấp hối, vẻ mặt Mục Long lạnh lùng bình tĩnh.

"Trái tim ta vốn hướng lên trời, nhưng ngươi cứ bắt ta xuống địa ngục, vậy ta chỉ có thể biến thành ma quỷ, khiến ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!"

"Có lẽ, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, bởi vì ngươi là người đầu tiên trong đời ta chủ động giết chết!"

Mặc dù đạo tu hành quá mức tàn nhẫn, lần đầu tiên giết người chắc chắn sẽ khiến người ta cảm thấy phiền muộn, nhưng giờ phút này, Mục Long không có cảm giác như vậy.

Hắn không phải là người thủ đoạn độc ác, chỉ là ân oán phân minh, chỉ muốn sống một đời không thẹn với lòng.

Khi vào núi để luyện tập, hắn đã chiến đấu với yêu thú và đánh bại chúng. Lúc đánh nát tâm mạch của Lệ Vô Cửu, hắn hoàn toàn không phải cố ý. Đánh bại Hổ Vương, hắn cũng không hề nảy sinh ác ý.

Chỉ có duy nhất lần này, Tiết Đồ chết là tự chuốc họa vào thân, Phật Tổ từ bi còn có hóa thân phẫn nộ Minh Vương, huống chi Mục Long?

Nhìn thấy Tiết Đồ chết trong tay Mục Long, Tiết Đoạn Lãng đứng bên cạnh cực kỳ sợ hãi.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, hắn ta sẽ tuyệt đối sẽ không tin trên thế gian có người như thế, có thể dùng tu vi tầng ba Thoái Phàm cảnh giết chết cường giả tầng năm Bích Cung cảnh.

Khi ánh mắt của Mục Long nhìn về phía bên này, Tiết Đoạn Lãng cảm thấy toàn thân lạnh buốt, ngay cả Tiết Đồ cũng không phải là đối thủ của Mục Long, huống chi là hắn ta.

Giờ phút này, đạo tâm mà hắn ta ngưng tụ đã hoàn toàn vỡ vụn, thậm chí khi đối mặt với Mục Long hắn ta không dấy lên nổi một chút ý chí phản kháng chính diện nào cả.

Trong lòng hắn ta không có gì khác ngoài sợ hãi.

Hắn ta liên tục lùi về sau, không may vấp phải một hòn đá nên chống tay xuống đất rồi tiếp tục lùi lại.

Chỉ là, cuối cùng hắn ta không còn đường lui nữa, bởi vì sau lưng đã là vách núi cao vạn trượng, còn Mục Long thì đang đứng sừng sững trước mặt.

"Không phải ngươi muốn chém đầu ta, tru di cửu tộc của ta sao, sao không làm thử?"

Mục Long nhìn Tiết Đoạn Lãng, sắc mặt lạnh băng.

Xung quanh hắn luôn có sương mù đen kịt vây quanh, cả người toát ra khí tức của vực thẳm sâu không đáy, linh khí thiên địa xung quanh không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn.

Loại khí tức này khiến Tiết Đoạn Lãng vô cùng sợ hãi, hắn ta chưa từng nghĩ tới sẽ có người khiến hắn ta sợ như vậy, nhưng lúc này, người này đã ở ngay trước mặt hắn ta.

Trong mắt Tiết Đoạn Lãng, Mục Long là ác quỷ ăn thịt người không nhả xương.

“Cầu xin ngươi, tha cho ta, chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể làm trâu làm ngựa cho ngươi”, Tiết Đoạn Lãng nói xong liền quỳ cái phịch xuống trước mặt Mục Long, không ngừng dập đầu.

“Được, ngươi đi đi”, Mục Long hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người, không chút phòng bị.

Nghe vậy, Tiết Đoạn Lãng cảm thấy như thể nhận được ân xá.

Chỉ là, khi hắn ta ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một nụ cười xấu xa ác độc, trong tay hắn ta xuất hiện một con dao găm xanh nhạt, đâm về phía sau lưng của Mục Long...
Chương 23: Đói đến phát điên

Thế nhưng khi thanh đoản kiếm này sắp đâm vào người Mục Long thì Tiết Đoạn Lãng đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực cản cường đại, cổ tay của hắn ta bị Mục Long gắt gao túm chặt lấy.

"Ngươi giả bộ không có điểm gì sai sót, nhưng đáng tiếc ngay từ đầu ta đã không có ý định bỏ qua cho ngươi!"

Gương mặt Mục Long biểu lộ hàn ý, tay phải khẽ dùng sức vặn một cái, Tiết Đoạn Lãng không khỏi liên tục kêu thảm, cánh tay của hắn ta tựa như bánh quai chèo, hoàn toàn bị phế.

Ngay sau đó, tay Mục Long đã siết chặt lấy yết hầu của hắn ta: "Kẻ muốn giết người thì cũng sẽ bị người giết, nếu như ngươi muốn giết ta vậy thì ắt phải có giác ngộ chết chóc!"

Một tiếng giòn tan vang lên, tròng mắt của Tiết Đoạn Lãng lồi ra sau đó thần sắc trong ánh mắt hoàn toàn tan biến.

Mục Long với Thoái Phàm cảnh tầng ba trước là giết chết Bích Cung cảnh tầng năm sau đó diệt Thoái Phàm cảnh tầng tám, tất cả việc này đều là nhờ vào dung hợp Thao Thiết chân huyết.

Trận chiến sinh tử này mặc dù đã dẹp yên nhưng đối với Mục Long mà nói nguy cơ chỉ mới bắt đầu.

Để phá vỡ cục diện sinh tử, hắn không thể không dung hợp chân huyết Thao Thiết, nhưng đúng như Hoan Nhi nói trước đó, chân huyết Thao Thiết có thuộc tính thôn phệ.

Từ sau khi dung hợp chân huyết Thao Thiết, Mục Long đầu tiên thôn phệ lốc xoáy Huyết Ma sau đó lại rút cạn linh khí thiên địa xung quanh, Tiết Đồ đường đường là cường giả Bích Cung cảnh tầng năm mà cũng bị Mục Long hút sạch một thân chân nguyên.

Hơn nữa, việc thôn phệ này vẫn đang tiếp diễn, đến Mục Long cũng không thể khống chế, lúc này trong cơ thể hắn chân khí đã đạt đến trạng thái bão hòa, kinh mạch cũng đã bắt đầu bành trướng.

Nếu như không phải thân thể hắn mạnh mẽ thì lúc này sớm đã bạo thể mà chết rồi, nhưng dựa vào tiến độ thôn phệ này thì việc no quá mà chết chỉ là vấn đề thời gian.

Ngoài ra vẫn còn một điểm nữa, yêu thần thái cổ Thao Thiết từ khoảnh khắc ra đời đã không ngừng thôn phệ, vô cùng tham ăn.

Vì thế mà lúc này Mục Long cảm thấy cực kỳ đói bụng, cảm giác đói bụng cồn cào này khiến hắn khó mà khống chế, đói đến mức hoa mắt chóng mặt.

"Đói quá, ta phải ăn gì đó!"

"Gào!"

Trong mắt Mục Long u quang đại thịnh, hắn không thể kiềm chế được nữa mà ăn hết sạch lương thực trong nhẫn trữ vật, đến đan dược cũng không bỏ qua, không chỉ có vậy, hắn còn chén hết sạch các loại đan dược trong nhẫn trữ vật của Tiết Đồ. Bụng của hắn đã to đến mức độ quá đáng, y phục rách toác cả ra.

Một loại năng lượng cuồng bạo đang loạn động, âm ỷ lên men trong người hắn, có thể nói Mục Long lúc này chính là một quả bom hẹn giờ bằng xương bằng thịt, hơn nữa còn có thể nổ bất cứ lúc nào.

Nhưng hắn thực sự đói đến phát điên, hắn căn bản không thể khống chế cảm giác này, thậm chí bắt đầu há miệng gặm thân cây để giảm bớt sự đau đớn vì đói.

Cảnh tượng này khiến ma hổ Phệ Linh U cũng âm thầm kinh hãi, khí tức trên người Mục Long khiến linh hồn chúng không ngừng run rẩy.

"Long ca ca, huynh không thể ăn thêm được nữa, bằng không sẽ thật sự khiến mình nổ tung mất!", giọng nói lo lắng của Hoan Nhi vang lên trong đầu Mục Long, như vậy ánh mắt hắn mới hồi phục lại được một tia minh mẫn, nhưng yêu thần Thao Thiết thân là một trong Thái cổ chí hung, lực lượng chân huyết này thực sự quá đỗi cuồng bạo hung hãn, cảm giác đói bụng vô tận bao phủ trong mỗi thớ thịt của Mục Long.

"Không dược, ta không thể để nổ chết được", Mục Long cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể mình đã có hiện tượng vỡ ra, mặc dù cảm giác đau đớn này còn lâu mới bằng cảm giác đói cồn cào, nhưng hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Yêu thần Thao Thiết trong bụng có một phương thế giới nhưng Mục Long thì không.

"Trấn áp... cho ta!"

"A!"

"Thiên yêu duy Ta!"

Đây là bốn chữ đầu trong Yêu Thần Tạo Hóa Kinh, đã khắc vào trong đầu của Mục Long. Trước đây Mục Long đã từng dùng nó để trấn áp huyết mạch Ma Viên, hiện tại đây là cách duy nhất của hắn.

Không thành công thì cũng thành nhân!

Giây phút này khí tức trên người Mục Long quả thực là khủng bố cùng cực, gương mặt hắn đã bắt đầu vặn vẹo, sự đau đớn trước nay chưa từng có khiến hắn gần sát bến bờ sụp đổ, trên người lại có từng sợi huyết mạch nổi lên, mơ hồ trong đó có thể thấy ba loại màu sắc gồm màu vàng, màu đen, và màu đỏ thẫm đang trộn lẫn với nhau.

Cảm giác đau đớn này kéo dài đúng nửa canh giờ, sau nửa canh giờ toàn thân Mục Long mồ hôi ướt sẫm tựa như vừa ngâm nước.

Hắn dùng ý chí Thiên Yêu mạnh mẽ phong ấn chân huyết Thao Thiết, với cảnh giới hiện tại hắn căn bản không thể khống chế lực lượng khủng bố này.

"Hộc hộc..."

"Nguy hiểm quá, huyết mạch Thao Thiết này quả nhiên đáng sợ, trước khi ta có thể điều khiển nó thì sau này tuyệt đối không thể phóng thích!"

Mục Long sống sót sau tại nạn mặt mày tái mét vì sợ hãi, trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi mà hắn đã đi qua đi lại vô số lần quỷ môn quan, có chút sơ suất thôi là hắn sẽ nổ tung ngay tại chỗ, chết đến không còn sót lại một mẩu thịt vụn.

"Hả? Chuyện gì thế này?"

Mục Long hồi phục lại tinh thần, tình hình trước mắt khiến hắn chấn động.

Đám ma hổ Phệ Linh U hung thần ác sát này đang quỳ rạp dưới đất tựa như đám mèo con ở nhà, hơn nữa bọn chúng hình như còn đang sợ hãi.

"Chúng đang sợ ta sao?"

Có điều suy nghĩ một lát là Mục Long đã hiểu ra.

Con hổ vương U Ma này đã trải qua dị biến, trong cơ thể sản sinh ra một sợi huyết mạch Thao Thiết nhưng một sợi này lại vô cùng mỏng manh.

Còn thứ mà Mục Long dung hợp chính là chân huyết của yêu thần Thao Thiết, dưới uy áp huyết mạch nguyên thủy nồng hậu, trong lòng hổ vương tràn ngập kính sợ, những con ma hổ khác lại càng không dám có bất cứ suy nghĩ phản kháng nào.

Nghĩ đến đây Mục Long không khỏi bật cười.

"Bỏ đi, các ngươi mau chóng rời khỏi nơi này, trở về rừng sâu đi", nơi này đã trải qua đại chiến nên không còn là nơi có thể ở lại lâu, Mục Long cũng muốn nhanh chóng rời đi.

Thế nhưng hắn vừa đi chưa được trăm bước đã phát hiện ra điều khác thường.

Đàn hổ này vẫn đang quỳ dưới đất, đi theo hắn suốt từ nãy, phủ phục mà đi, hổ vương cúi đầu, trong miệng phát ra mấy âm tiết mơ hồ mà kỳ lạ khiến Mục Long ngờ vực.
Chương 24: Cưỡi hổ trở về

"Hoan Nhi, có chuyện gì vậy, bọn chúng không phải muốn theo ta về nhà đó chứ?", Mục Long kinh ngạc nói.

"Hi hi, Long ca ca, hiện tại xem ra là vậy rồi, khí tức Thao Thiết huynh bạo phát ra lúc trước đã khiến cả đàn hổ khuất phục, bọn chúng muốn tôn huynh làm vua đó", Hoan Nhi cười nói.

"Cái gì? Tôn ta làm vua?", Mục Long lập tức sững sờ.

"Đúng vậy, Hoan Nhi cảm thấy Long ca ca có thể cân nhắc thử, nhất là con hổ vương này, yêu tộc dị biến cực kỳ hiếm có, hơn nữa tiềm lực cực lớn".

"Việc này... bọn chúng thật sự nghĩ như vậy sao?", Mục Long cũng rất công nhận thực lực của con hổ vương này, nếu như không phải có thủ đoạn thì e rằng ngay cả Tiết Đoạn Lãng cũng không phải là đối thủ của nó.

Mục Long chậm rãi đến gần đàn hổ, giơ tay ra thử thăm dò, vuốt ve cái đầu cực đại của hổ vương.

Một màn xảy ra tiếp theo khiến Mục Long trợn tròn mắt.

Nó lại nằm xuống đất, giơ bốn móng lên trời lăn qua lăn lại, hơn nữa còn nhe răng nhếch mép, cái đầu cực đại không ngừng cọ vào chân Mục Long.

"Nó đang làm nũng sao? Cái thứ này thật sự là hổ vương ư?", một giây trước nó còn hung tàn vô song, đại chiến sống chết với Mục Long.

Cảnh tượng này nếu như truyền ra ngoài thì e rằng không có ai dám tin, gặp phải yêu thú ma hổ Phệ Linh U cỡ này mà có thể sống sót đã là được tổ tiên phù hộ hết cỡ rồi, làm nũng ư? Nghĩ quá nhiều rồi!

"Kỳ thực nuôi một đàn hổ trong nhà có vẻ cũng không tệ", Mục Long sờ mũi. Hắn rất rõ sự tồn tại có thể nói là ác mộng của tu sĩ này nói lên điều gì, cỗ lực lượng này chắc chắn sẽ khiến người ta phải kiêng dè không thôi.

"Ta quyết định sẽ đưa các ngươi về nhà, có điều các ngươi phải nghe lời không được làm loạn đả thương người khác!"

"Rống!"

"Rống..."

Tiếng hổ gầm cao vút liên tiếp vang vọng núi rừng. Ngay sau đó, Mục Long xoay người cưỡi lên lưng hổ vương, dẫn đầu đàn hồ chạy về phía thành Hàn Giang.

Trên đường đi Mục Long cũng làm rõ một chuyện, sở dĩ đàn hổ xuất hiện bên ngoài dãy Nghi Lăng là vì sâu trong dãy núi đã xảy ra đại chiến, yêu vương trong dãy đã nổi giận.

Có điều, Mục Long không quan tâm việc này.

Tốc độ của ma hổ Phệ Linh U đúng là khủng bố, bắt đầu chạy nước đại là tựa như lướt gió mà đi, đoạn đường bình thường mất đúng nửa ngày giờ lại chỉ không đến một canh giờ đã tới nơi.

Trong thành Hàn Giang, mọi người từ xa đã nhìn thấy một đàn bóng đen, trong lòng hồ nghi nhưng khi đàn bóng đen tới gần thì bọn họ lập tức trợn tròn hai mắt, đồng tử co rút kịch liệt.

"Yêu... yêu thú!"

"Ma hổ Phệ Linh U!!!"

"Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không, thứ quái quỷ này sao có thể xuống núi chứ?"

"Mẹ ơi, sợ là sắp xảy ra triều thú rồi!"

Trên tường thành đã chật cứng lại người, ánh mắt ai nấy đều tràn ngập sợ hãi.

Nhưng đúng lúc này thì mọi người cuối cùng phát hiện ra, trên lưng hổ vương đầu cao hơn ba thước, toàn thân đen thùi lùi đó lại có một thiếu niên.

"Việc này... việc này sao có thể?"

"Thiếu niên đó rốt cuộc là ai, không muốn sống rồi sao?"

Ngay sau đó, cảnh tượng xảy ra khiến bọn họ hoàn toàn trợn mắt há mồm.

"Dừng!"

Trên lưng hổ vương, Mục Long giơ tay ra hiệu cho đàn hổ dừng lại, sau đó hô lên: "Các vị không cần hoảng sợ, đàn ma hổ Phệ Linh U này tính tình hiền hòa, đã bị ta thu phục, sẽ không làm hại mọi người đâu".

"Cái gì? Tính tình hiền hòa?"

"Ta tin ngươi mới lạ, tên thiếu niên này xấu xa quá, thứ yêu nghiệt này nếu như tính tình hiền hòa thì con lợn nhà ta cũng có thể trèo cây ấy chứ".

Có một ông già thô kệch chống gậy vẻ mặt e dè, chân phải của ông ta là do hồi trẻ nhìn thấy một con ma hổ Phệ Linh U từ xa, sợ quá nên đã ngã xuống khe núi.

Nhưng điều khiến mọi người chấn động đó là hai chữ 'thu phục'.

"Thiếu niên này có thể cưỡi lên lưng hổ chứng minh điều hắn nói là thật, nhưng hắn rốt cuộc làm thế nào mà thu phục được đàn quỷ quái này..."

Trong khi mọi người đang bàn tán, Mục Long dẫn theo đàn hổ tiến vào thành Hàn Giang, trên phố không một bóng người chạy ra, mọi người đều núp vào các góc xó xỉnh, nhìn đàn hổ đang đi bộ, run lên cầm cập.

Ngày hôm nay vừa đúng là ngày thứ sáu Mục Long ra ngoài rèn luyện.

Lúc này, đại lễ khảo thí mỗi năm một lần đúng hạn đang diễn ra trên tổ đàn Mục gia, toàn bộ người trong gia tộc đều tụ họp về đây...

...

Đại lễ khảo thí.

Giữa trung tâm tổ đàn là một tấm bia bằng ngọc màu đen đứng sừng sững, tấm bia này gọi là 'Thông Linh huyền bia', dùng bảo ngọc thông linh tạo nên, cực kỳ mẫn cảm với khí huyết của tu sĩ, gia tộc trước nay luôn dùng để kiểm tra tu vi của người trong tộc.

"Người tiếp theo, Mục Tinh Thần!"

Trưởng lão hắc bào chủ trì đại lễ khảo thí đứng trên tổ đàn lần nữa đọc lên một cái tên, thần sắc uy nghiêm.

Sau đó, dưới sự quan sát của mọi người, một thiếu niên mặc áo xanh bước lên tổ đàn, đưa tay chạm lên Thông Linh huyền bia.

Ong!

Vừa tiếp xúc với Thông Linh huyền bia, một thân khí thế của Mục Tinh Thần thể hiện không giữ lại gì. Khí kình cường đại khiến y phục bay phần phật, mái tóc phấp phới, chân khí màu đen nồng hậu thoát ra từ hai bàn tay của hắn ta, Thông Linh huyên bia đang kêu lên ong ong, đồng thời phát ra một trận hào quang.

"Mục Tinh Thần, Thoái Phàm cảnh tầng một, đạt", trưởng lão chủ trì trong lúc tuyên bố, ánh mắt nhìn về phía Mục Tinh Thần có thêm vẻ tán thưởng.

"Thoái Phàm cảnh tầng một, Mục Tinh Thần trong vài ngày ngắn ngủi mà đã đột phá được Thoái Phàm cảnh rồi!"

"Chân khí Huyền Thủy, khá lắm, xem ra Huyền Thủy Quyết của Mục Tinh Thần đã luyện thành rồi, Mục gia ta lại có thêm một thiên tài thiếu niên nữa".

Nghe những lời ca tụng của mọi người, khóe miệng Mục Tinh Thần lộ ra một mạt cười lạnh: "Mục Long, nói đến cũng nhờ ngươi mà ta mới liều mạng tu luyện, tu thành Huyền Thủy Quyết, ngưng tụ ra chân khí Huyền Thủy, lần này ta muốn xem xem ngươi làm thế nào để trở thành đối thủ của ta?"

Mục Tinh Thần thì thào tự nói, sau đó quan sát trong đám người nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Mục Long đâu, hàn ý trong đáy mắt lại nhiều thêm vài phần.

Sáu ngày trước hắn ta chẳng qua chỉ là Luyện Huyết cảnh tầng chín, còn hiện tại đã là Thoái Phàm cảnh tầng một, so sánh hai bên đúng là một trời một vực!

Trên tổ đàn, gia chủ Mục Cửu Uyên và các vị trưởng lão đang ngồi theo thứ tự.
Chương 25: Ma hổ xông vào tổ đàn

"Xem ra năm nay trong đệ tử Mục gia ta không thiếu nhân tài rồi, thiên tư cũng vượt trội hơn hẳn năm ngoái một bậc!"

Đại trưởng lão Mục Cửu Giang khóe miệng mỉm cười, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, đồng thời hướng ánh mắt về nơi nào đó bên dưới, thần sắc có hơi đắc ý.

"Đúng vậy, nhất là Mục Thiên Dao, bái cao nhân làm thầy, tu vi lại càng có một không hai trong thế hệ trẻ, ta thấy lần này hạng nhất chắc chắn thuộc về con bé rồi!"

"Tốt lắm, đây là điềm tốt đại hưng của Mục gia ta, xem ra phải ban thưởng lớn đây!"

Nghe vậy, mấy vị trưởng lão bên cạnh Đại trưởng lão đều lần lượt hùa theo, còn gia chủ Mục Cửu Uyên lại vẫn tỏ ra hết sức điềm tĩnh.

Lúc này ánh mắt Đại trưởng lão nhanh chóng thay đổi, đột nhiên bật cười nói: "Nghe nói Mục Long có cao nhân trợ giúp khôi phục tu vi, sau này nhất định sẽ có thể đạt được thành tựu bất phàm, ta xin chúc mừng gia chủ trước tại đây".

"Làm phiền Đại trưởng lão quan tâm rồi", Mục Cửu Uyên liếc nhìn Đại trưởng lão một cái, ánh mắt ngưng lại, ông ta rõ như lòng bàn tay mục đích của Đại trưởng lão.

Sau khi mọi người chúc tụng nịnh bợ Mục Thiên Dao một phen lại nhắc đến Mục Long, lôi hai người ra để so sánh, Mục Thiên Dao là cháu gái của Đại trưởng lão, mục đích của Đại trưởng lão không thể rõ ràng hơn được nữa.

Thấy vậy, Đại trưởng lão lại nói: "Có điều, đại lễ khảo thí sắp kết thúc rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Mục Long đâu, gia chủ muốn ép buộc cậu ta xuất hiện sao?"

Đại trưởng lão nhếch mép trêu tức, cố ý nhấn mạnh hai chữ 'ép buộc'.

"Việc này không phiền Đại trưởng lão nhọc tâm, lúc nào nên xuất hiện thì Mục Long đương nhiên sẽ xuất hiện, Đại trưởng lão chi bằng cứ chú tâm vào buổi lễ khảo thí đi, đến lượt Mục Thiên Dao rồi kìa", Mục Cửu Uyên uống một ngụm trà, ngữ khí ngân nga nhắc nhở.

Ông ta nhìn trông có vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng đã bắt đầu sốt ruột rồi.

Nghe vậy, Đại trưởng lão không nhiều lời nữa, chỉ nhếch mép cười lạnh lùng.

Không tham gia đại lễ khảo thí của gia tộc được cho là coi thường tôn nghiêm gia tộc, cho dù tu vi đạt yêu cầu thì gia tộc cũng sẽ từ bỏ bồi dưỡng. Đây là quy luật thép của gia tộc, đừng nói là Mục Long ngay cả gia chủ cũng không thể vi phạm.

"Người tiếp theo, Mục Thiên Dao!", trưởng lão chủ trì lúc đọc cái tên này lên, giọng điều lộ ra vẻ tán thưởng, gần như là nịnh nọt.

Mục Thiên Dao mới 16 tuổi đã là Thoái Phàm cảnh tầng mười đỉnh phong.

Thiên tư cỡ này đừng nói là Mục gia, ngay cả thành Hàn Giang này cũng là thiên tài hiếm thấy. Nhân vật cỡ này tao nhã vô song, tự nên xuất hiện trên sân khấu.

Đương nhiên mọi người đã biết tu vi của Mục Thiên Dao, nhưng khi nhìn thấy nàng ta bước lên tổ đàn thì vẫn không kiềm chế được sự kích động trong lòng, thần sắc tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Thoái Phàm cảnh tầng mười đỉnh phong, tiến thêm một bước nữa chính là Bích Cung cảnh.

Giữa hai đầu lông mày của Mục Thiên Dao đem theo một tia lành lạnh kiêu ngạo hồng trần, liếc mắt nhìn mọi người một cái sau đó đặt tay chạm lên Thông Linh huyền bia, kết quả không cần bàn cãi!

"Thoái Phàm cảnh tầng mười đỉnh phong!"

Khi trưởng lão chủ trì tuyên bố, giọng nói cao chót vót, thần sắc hùng dũng, ông ta cảm thấy bản thân đã chứng kiến sự quật khởi của một thiên kiêu, không uổng sống kiếp này.

Thế nhưng mọi người vẫn chưa phát hiện ra ánh mắt của Mục Thiên Dao khi nhìn kết quả Thoái Phàm cảnh tầng mười trên Thông Linh huyền bia lại xuất hiện một tia khinh miệt.

"Gia chủ, Mục Long đâu?", thấy vậy, Đại trưởng lão trực tiếp hỏi thẳng.

Mục Cửu Uyên thần sắc ngưng trọng, im lặng không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Mục Long, tại sao con vẫn chưa về, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

"Trưởng lão chủ trì, tuyên bố kết quả đi", thấy gia chủ im lặng không lên tiếng, Đại trưởng lão phất tay quát lạnh, thái độ kiên quyết.

"Vâng!"

"Sau đây ta tuyên bố..."

"Không hay rồi, không hay rồi!"

Đúng lúc này, bên ngoài tổ đàn truyền đến một tràng tiếng gào khóc khoa trương, sau đó mấy tộc nhân lộn nhào xông vào, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi.

"Chuyện gì mà kích động như vậy? Làm loạn đại lễ khảo thí nên xử tội thế nào?"

Thấy vậy, Đại trưởng lão Mục Cửu Giang đập bàn đứng lên, phẫn nộ quát tháo, vẻ mặt nghiêm khắc.

"Yêu thú, sắp có yêu thú tấn công gia tộc?"

"Cái gì? Yêu thú tấn công gia tộc, nói năng lung tung!"

"Người đâu, mau lôi tên khốn này xuống cho ta!"

Đại trưởng lão vô cùng phẫn nộ vung tay lên.

"Khoan đã!", Mục Cửu Uyên đứng lên, nhìn tộc nhân bên dưới nói: "Không cần sợ hãi, nói rõ ra xem nào!"

"Gia chủ, có... một đàn ma hổ Phệ Linh U hơn hai mươi con đang xông... xông vào gia tộc!"

Người này vừa dứt lời liền nghe thấy từng trận tiếng hổ gầm bên ngoài, kinh thiên động địa, cả Mục gia tựa như đều chấn động vì việc này!

"Trời ơi, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đúng là tiếng hổ gầm rồi, ma hổ Phệ Linh U, trời ơi, hung thú cỡ này sao lại xông vào Mục gia ta!"

Nghe thấy âm thanh này, tộc nhân trong tổ đàn đều hoang mang sợ hãi.

"Toàn tộc đề phòng!", lúc này, Đại trưởng lão cũng phải biến sắc, ma hổ Phệ Linh U xông vào gia tộc, đây không phải là chuyện nhỏ.

Ngay sau đó, mọi người liền nghe thấy từng tràng tiếng ầm ầm, mặt đất cũng đang rung chuyển, đàn hổ đã xông vào tổ đàn.

Thấy vậy, mấy vị trưởng lão Ngự Hồn cảnh trong gia tộc nháy mắt lăng không nhảy lên, chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào.

"Khoan đã!"

Vào khoảnh khắc đàn hổ xông vào tổ đàn đó, Mục Cửu Uyên đầu tiên kinh ngạc, sau đó nhìn thấy bóng dáng người ngồi trên lưng hổ thì không khỏi vui mừng.

"Long Nhi, đó là Long Nhi!"

"Chuyện gì thế này?"

"Là Mục Long sao, hắn lại cưỡi ma hổ Phệ Linh U, trời ơi!"

Một đám tộc nhân nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên lưng hổ, chiếc cằm suýt chút nữa là rơi xuống đất.

"Lẽ... lẽ nào, đàn ma hổ Phệ Linh U này là do hắn gọi tới?"

"Việc này... việc này sao có thể được?"

Cảnh tượng trước mắt tuyệt đối là việc cả đời này họ cũng chưa từng chứng kiến.

Ngay sau đó, Mục Long bèn nhảy xuống lưng hổ, khua tay một cái đàn hổ liền ngoan ngoãn quỳ xuống đất, vô cùng ngoan ngoãn.

"Đệ tử Mục Long tới tham dự đại lễ khảo thí của gia tộc muộn, mong các vị lượng thứ".

Trong ánh mắt chấn động của mọi người, Mục Long bước từng bước lên tổ đàn.

"Mục... Mục Long, việc này rốt cuộc là thế nào?", Đại trưởng lão Mục Cửu Giang cảm thấy yết hầu khô khốc, hướng mắt nhìn về phía đàn hổ, vẻ mặt không thể tin nổi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom