• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long (3 Viewers)

  • Chương 29-30

Chương 29: Che giấu tu vi

Thế nhưng, Mục Long lại thực sự là một biến số, chỉ ở tầng ba Thoái Phàm cảnh nhưng có thể nhẹ nhàng đối mặt.

Có điều, đối với chuyện này, Mục Thiên Dao chỉ hơi kinh ngạc một chút mà thôi, dù sao thì đây cũng không phải là thủ đoạn thực sự của nàng ta.

Tương tự, trong mắt Mục Long cũng đang cười khẩy.

“Thích ngụy trang, vậy để ta xé mặt nạ cho cô!”, tim Mục Long chợt lạnh băng.

"Sơn Hà Phá Diệt!"

Tâm niệm vừa động, chân khí điên cuồng màu vàng liền bùng phát dữ dội trong cơ thể Mục Long.

Trước đây dung hợp với Thao Thiết chân huyết, chiếm đoạt rất nhiều sức mạnh, chân khí hiện tại càng dày đặc và uy nghiêm hơn trước, lúc bạo phát thực sự quá mức kinh người.

Khi những tia sấm sét màu vàng lóe lên trong mắt Mục Long, quyền ảnh màu vàng to lớn cũng ngưng tụ và thành hình trong nháy mắt!

Hắn đã tiếp một chiêu của Mục Thiên Dao, bây giờ đến lúc Mục Thiên Dao cũng nên tiếp một chiêu của hắn.

"Chân khí ngưng tụ thành hình, vậy mà hắn cũng có thể làm được”.

Khoảnh khắc nhìn thấy quyền ảnh, sắc mặt của Mục Thiên Dao thay đổi rõ rệt.

Với cảnh giới hiện tại của mình, nàng ta đương nhiên biết chân khí ngưng tụ thành hình thể hiện điều gì. Nói chung, chân khí thì cuối cùng cũng chỉ là chân khí, còn ngưng tụ thành hình ít nhất phải là chân nguyên mới có thể làm được.

“Mục Long, xem ra ta thực sự đã đánh giá thấp ngươi rồi”, Mục Thiên Dao hừ lạnh, nhưng trong lòng nàng ta không dám lơ là.

Nàng ta nghe sư tôn nói, có một số người, thực lực của bọn họ đã vượt hẳn cảnh giới, hiển nhiên Mục Long là người như vậy!

"Hàn Cực Băng Phách Trảm!"

Mục Thiên Dao bắt đầu đối mặt với Mục Long, nàng ta vừa giơ tay ra, một thanh bảo kiếm lập tức xuất hiện trong tay.

Kiếm Tuyết Phong là bảo vật mà Thiên Âm Chân Nhân đã tôi luyện hai mươi năm trong hang băng cực lạnh mới luyện thành. Khoảnh khắc rút kiếm ra ngay lập tức cảm giác được cái lạnh thấu xương.

Đối mặt với một quyền của Mục Long, vậy mà Mục Thiên Dao lại sử dụng binh khí.

Chân khí truyền vào kiếm Tuyết Phong, một kiếm chém ra, sức mạnh còn kinh khủng hơn trước.

“Sử dụng binh khí rồi sao? Nhưng chân khí cũng chỉ là chân khí mà thôi!”, Mục Long thấy vậy, không chút quan tâm.

Đùng đoàng!

Đây là lần va chạm thứ hai giữa Mục Long và Mục Thiên Dao!

Kim quang tràn ngập, ánh sáng lạnh lẽo lập lòe, giống như ánh mặt trời giữa trưa, ánh trăng lạnh buốt vừa mọc, trận chiến giữa cuồng bạo và sắc bén, ai sẽ giành chiến thắng?

Tất cả mọi người trong Mục gia đều vô cùng kinh ngạc, chăm chú đến nỗi không chớp mắt, không muốn bỏ sót mất bất kỳ chi tiết nào, trận chiến đặc sắc như vậy, thực sự là hiếm thấy.

Trong khoảng không, tiếng đùng đoàng vẫn không ngớt, mặc dù chỉ là một cú va chạm, nhưng lại gây ra chấn động cực lớn, dư âm mãnh liệt nhanh chóng lan ra tứ phía.

Bùm!

Những cột ngọc xung quanh tổ đàn lập tức nổ tung, một vài vị trưởng lão vội vàng ra tay bảo vệ người trong tộc, uy lực của trận chiến này đã vượt hẳn Thoái Phàm cảnh.

Xào xạc...

Bụi bay mù mịt khắp trời, trên tổ đàn, mọi người lại nhìn thấy hai bóng người.

Mục Long đứng ở chỗ cũ như một pho tượng, không hề nhúc nhích. Còn Mục Thiên Dao đã đứng trên mép tổ đàn, quần áo xộc xệch, sắc mặt vô cùng u ám.

Tay cầm kiếm của nàng ta không ngừng run rẩy, gan bàn tay vậy mà lại có vết máu.

Qua cảnh tượng này, mọi người nhận ra một sự thật khủng khiếp.

Sau lần va chạm này, Mục Thiên Dao đã bị đánh lùi lại mười bước, hiển nhiên Mục Long đang chiếm thế thượng phong.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mục Long bình tĩnh nhìn Mục Thiên Dao, lạnh nhạt nói.

"Thể hiện thực lực thực sự của cô đi, Thoái Phàm cảnh, cô không phải là đối thủ của ta!"

“Cái gì?”, mọi người đều nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm.

“Lời Mục Long vừa nói là có ý gì?”, lời này tuy hơi cuồng ngạo, nhưng mọi người đã quen rồi, điều bọn họ quan tâm hơn lúc này là hàm ý trong đó.

Rất nhanh, bọn họ nhìn thấy đáp án từ trên người Mục Thiên Dao.

"Không ngờ, chân khí của ngươi lại kỳ dị như vậy”.

Trong khi hừ lạnh, Mục Thiên Dao biến ra vài thủ quyết, đồng thời linh lực trên người nàng ta tăng lên kịch liệt.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, phía trên tổ đàn, ánh sáng xanh bao trùm vạn vật, lộng lẫy mê người, ẩn chứa sát ý.

"Chân nguyên, vậy mà lại là chân nguyên!"

Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều thất thần.

"Thì ra ngay từ đầu, Mục Thiên Dao đã che giấu tu vi, tu vi của nàng ấy đã khai mở huyền cung, ngưng tụ chân nguyên rồi!”

"Trời ơi, cường giả Bích Cung cảnh mười sáu tuổi!"

"Lần này Mục Long chết chắc rồi, ở trước mặt Bích Cung cảnh, Thoái Phàm cảnh chỉ như con kiến!"

...

Tất cả mọi người trong tộc đều nhìn chằm chằm thân ảnh được vô số linh lực màu lam vây quanh trên tổ đàn, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Lúc này, Mục Thiên Dao lạnh lùng nói.

"Không lâu sau sẽ là cuộc tuyển chọn nhân tài của thành Hàn Giang. Ta vốn muốn giấu tu vi, đợi đến lúc đó sẽ khiến người ta kinh ngạc một phen...”

"Không ngờ lại bị vạch trần bởi một kẻ Thoái Phàm cảnh, Mục Long, đây là do ngươi ép ta, làm hỏng đại sự của ta, ngươi nhất, định, phải, trả, giá!"

Trong mắt Mục Thiên Dao hiện lên sự căm hận, nàng ta ngắt từng chữ, âm thanh như đến từ Cửu U, như thể nàng ta muốn đóng băng mọi thứ.

"Băng Lăng Thiên Hạ!"

Khi giọng nói vang lên, thân ảnh của Mục Thiên Dao đã ở trên không, lập lòe như một linh hồn màu xanh, lần lượt xuất kiếm!

“Vù vù…!”

...

Ánh sáng lạnh lẽo hoàn toàn lấp đầy hư không, chói lọi mờ mịt, chân nguyên hóa thành vô số lưỡi kiếm sắc bén, tiếng vun vút bay đi không dứt, vô số lưỡi băng đều lao về phía Mục Long.

"Đoạn Ngục Đại Băng Diệt!"

Giờ phút này, Mục Long cũng không cần che giấu nữa, trận chiến lần trước ở dãy Nghi Lăng hắn đã thu hoạch được rất nhiều, cũng bắt đầu lĩnh ngộ được chiêu thứ ba của “Chiến Thiên Đồ Lục”.

Bây giờ, đúng lúc có thể thử độ sắc bén trên người Mục Thiên Dao.

Đối mặt với vô số binh khí, Mục Long vẫn vô cùng bình tĩnh.

Hắn chỉ dùng một ngón tay.

Nhưng, một ngón tay này dường như có uy lực làm sụp đổ mọi thứ, có thể khiến thiên địa biến sắc.

Ầm ầm!

Vù vù!

Trong cơ thể Mục Long, chân khí và huyết khí của hắn đang bùng nổ, trên ngón tay giống như mặt trời thiêu đốt, ánh vàng rực rỡ. Lúc này, hai mắt của hắn cũng biến thành màu vàng, tia chớp lóe lên rồi biến mất, thu phục tâm thần.

Huyết mạch của Hỗn Thế Ma Viên lại một lần nữa được kích thích.

Ngón tay này chỉ ra giống như mặt trời rực lửa đang rơi xuống, nghiền nát thiên địa, hư không xung quanh thực sự có chút choáng ngợp, bị trấn áp đến nỗi không ngừng rung chuyển, gần như sụp đổ!

Trong phút chốc, tất cả binh khí trên bầu trời đều bị đánh nát, ngón tay này xuyên thấu chân nguyên, xuyên qua mọi thứ, tập trung vào ngực Mục Thiên Dao.

Phụt…

Mục Thiên Dao lập tức bị thương nặng, sau đó liền phun ra một ngụm máu.

Keng!

Kiếm Tuyết Phong nhanh chóng rơi xuống đất, trên không trung Mục Thiên Dao thảm hại hạ xuống, cố gắng đứng vững trên mặt đất, mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở dồn dập, thậm chí cả người như muốn ngã quỵ.
Chương 30: Mất cả chì lẫn chài

Mọi người đều chứng kiến một màn này nhưng trong lòng có chút khó mà tin được.

Mục Thiên Dao thể hiện tu vi chân thật, đường đường cường giả Bích Cung cảnh mà cũng không phải là đối thủ của Mục Long, vừa đối mặt đã chịu trọng thương!

"Thực lực như vậy mà cũng vọng tưởng trở nên nổi tiếng sao?"

“Mục Thiên Dao, cô bại rồi, thực lực mà cô có đối với ta không đáng một kích, mang ra đây!”.

Mục Long thần sắc lạnh lùng, cho dù đã đánh bại được đệ nhất thiên kiêu Mục gia nhưng không hề tỏ ra đắc ý.

Đã từng trải qua việc bị làm khó, hắn đã từng giết cường giả Linh Văn cảnh, giết qua Bích Cung cảnh tầng năm, Mục Thiên Dao sao đáng nhắc tới? Nếu đã lựa chọn đối đầu với hắn vậy thì chỉ là hòn đá ngáng chân thôi.

Hắn biết, linh quả Tử Vân Tôi đã bị Mục Thiên Dao sử dụng rồi nhưng hắn vẫn đưa tay ra, không phải vì linh quả mà chỉ vì muốn đòi một lời giải thích, trút giận mà thôi!

Thiên kiêu quay về.

Giây phút này, trong Mục gia là một mảng tĩnh mịch.

Bên dưới tổ đàn, đàn hổ gào rống, uy nghiêm vô song!

Đại trưởng lão Mục Cửu Giang mặt mũi hoàn toàn trở nên tái mét, thần sắc hung ác nham hiểm khốc liệt.

Trái tim khốn khổ của gia chủ Mục Cửu Uyên cuối cùng cũng bình tâm lại, sắc mặt ngưng thần dần dần dịu lại.

Mục Long thắng rồi, mọi người cuối cùng cũng ý thức được một hiện thực, thiên kiêu trước đây quay lại rồi.

Sáu ngày trước, với thực lực Luyện Huyết cảnh tầng tám gây nên phong ba trong Mục gia, sáu ngày sau dẫn đàn hổ trở về, Thoái Phàm cảnh tầng ba, đánh bại Bích Cung cảnh, cả nhà Mục gia đều run rẩy vì hắn!

“Có lẽ, yêu nghiệt thế này mới xứng đáng trở thành thiên kiêu”.

“Hắn... chung quy lại vẫn là con trai của người đó, cho dù im ắng bốn năm nhưng quật khởi lại vẫn bỏ xa người thường”.

Mọi người không khỏi nhớ đến bốn năm trước, Hắc Long giáng thế là vì người phụ nữ đó, đó là điều cấm kỵ của toàn Mục gia, bốn năm nay không ai dám nhắc tới...

Sắc mặt của Mục Thiên Dao cũng như nội tâm của nàng ta lúc này, hoảng loạn sợ hãi, nàng ta không ngừng lắc đầu, khó mà chấp nhận tất cả chuyện này.

Từ nhỏ nàng ta đã là nhân vật thiên kiêu, bốn năm trước Mục Long trầm luân, Mục gia suy bại, duy chỉ có nàng ta ngẩng cao đầu, bái cao nhân làm thầy, tu vi vượt trội đồng niên. Nàng ta tâm cao khí ngạo, há có thể chấp nhận thất bại như vậy? Nhưng đây chính là hiện thực.

Một chỉ của Mục Long đã đánh bại nàng ta, lúc này bàn tay này còn muốn bóp nát đạo tâm của nàng ta, khiến nàng ta không còn chút thể diện nào.

Đúng vậy, sáu ngày trước, người thiếu niên trước mặt đây đã từng nói sẽ có một ngày lấy lại thứ thuộc về mình.

“Không, ta tuyệt đối không cam tâm, ta sẽ không bại như vậy, sư tôn của ta là Thiên Âm chân nhân!”

Trong lòng Mục Thiên Dao lóe lên vẻ không cam và thù hận, nàng ta trở bàn tay một cái, trong tay xuất hiện một vật. Đó là một đóa hoa sen, cánh sen có màu trắng tinh hoàn mỹ, tựa ngư ngọc thạch điêu khắc, trong suốt óng ánh, trên nhụy hoa màu trắng ngà ẩn ẩn có sương vụ lờ mờ bốc lên, nhìn từ xa khiến cho người ta cảm thấy bình an hiền hòa, tâm như băng thanh.

“Đây là... Tịnh Tuyết Vương Liên!”

Tứ trưởng lão Mục gia, Mục Bách Thảo phụ trách đan dược của gia tộc, kiến thức rộng rãi, nháy mắt đã nhận ra nguồn gốc của vật này.

Nghe vậy, thần sắc Mục Long khẽ động, đương nhiên hắn đã từng nghe qua về Tịnh Tuyết Vương Liên, vật này sinh trưởng nơi cực hàn, thai nghén ngàn năm, trong đó hàm chứa một loại lực lượng kỳ diệu, có thể bồi dưỡng thần hồn, khiến lòng người thư thái, tâm ma khó xâm phạm.

Luận về giá trị thì Tịnh Tuyết Vương Liên này còn mạnh hơn linh quả Tử Vân Tôi một chút, nhưng hiện tại Mục Thiên Dao lại lấy vật này ra.

Vào khoảnh khắc lấy Tịnh Tuyết Vương Liên ra, xung quanh liền vang lên từng tràng kinh hô, nhưng Mục Thiên Dao không thèm để tâm, nhìn về phía Mục Long nói: “Linh quả Tử Vân Tôi cũng đã bị ta hấp thu, nếu như ngươi muốn đòi lại, ta có một đóa Tịnh Tuyết Vương Liên, nhưng ta bắt buộc phải nhắc nhở ngươi, vật này chính là do sư tôn Thiên Âm chân nhân của ta ban tặng!”

Mục Tử Dao trong lúc nói chuyện liên tục cười khẩy,

Hàm ý trong câu nói này chẳng khác nào đang nói với Mục Long, ngươi muốn lấy lại linh quả Tử Vân Tôi, không thể! Ta có Tịnh Tuyết Vương Liên đây, ngươi dám lấy không?

Tịnh Tuyết Vương Liên cực kỳ quý giá, Thiên Âm chân nhân coi là bảo vật, thấy Mục Thiên Dao sắp đột phá mới ban tặng cho nàng ta tức thì, nếu như Mục Long dám nhận vật này vậy thì tương đương đối đầu với Thiên Âm chân nhân.

Mục Long đương nhiên biết đây là cái bẫy Mục Thiên Dao bày ra cho hắn, không lấy thì sẽ mất trắng linh quả Tử Vân Tôi, lấy rồi thì đắc tội với Thiên Âm chân nhân, rước lấy đại họa.

“Uy hiếp ta ư?”

“Thiếu nợ thì trả tiền, lý lẽ chính đáng, cô dám đưa thì ta dám lấy!”

Mục Long nói rồi bạo phát chân khí trong tay, thuận thế thu lấy Tịnh Tuyết Vương Liên trong tay Mục Thiên Dao.

“Mục Long, ngươi chớ ức hiếp người quá đáng!”

Thấy vậy, Đại trưởng lão không thể ngồi yên được nữa.

Ông ta vốn muốn lợi dụng Mục Long để âm mưu giành Tử Điện Long Ảnh thương, nhưng vạn lần không ngờ được lần này không khác nào tự lấy đá đập vào chân mình. Mục Long đánh bại Mục Thiên Dao, đánh một trận nổi danh, bảo vật trấn tộc thuộc về Mục Long.

Hiện tại Mục Long còn muốn lấy đi Tịnh Tuyết Vương Liên, ông ta thân là Đại trưởng lão, nhân vật Ngự Hồn cảnh sao lại không biết giá trị của Tịnh Tuyết Vương Liên này chứ?

Đây là muốn ông ta vừa mất cả chì lẫn chài, chuyện như vậy ông ta hoàn toàn không thể đồng ý.

“Ông nội, có chơi có chịu, Tịnh Tuyết Vương Liên này cứ cho hắn đi”.

Mục Thiên Dao thần sắc vô cùng trấn tĩnh, chỉ là trong đôi mắt đó đã lóe lên vẻ nham hiểm vô tận, tựa hồ không đơn giản.

“Việc này...”

“Hừ...”, Đại trưởng lão đánh một chưởng khiến ghế ngồi bên cạnh vỡ thành bụi phấn.

Lúc này, giọng nói trầm dày của Mục Cửu Uyên vang lên: “Long Nhi, nhận thương!”

Vừa dứt lời, một đạo quang ảnh tử sắc lao về phía trên tổ đàn.

Mục Long vươn tay ra chụp, một thanh trường thương liền xuất hiện trong tay.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom