• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Yêu Một Người Nợ Một Đời (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1431

Chương 1431:





“Ha ha ha, không để bụng, tôi không để bụng đâu!” Daniken bật cười, sau đó lại nhìn Phong Lăng quả thật đang tỏ ra thận trọng khi ngồi bên cạnh mình: “Tôi chỉ đến để hỏi chuyện anh bạn nhỏ này chút thôi. Năm nay cậu ấy bao nhiều tuổi rồi? Trông có vẻ còn nhỏ, nhưng xét từ biểu hiện ngày hôm nay thì cậu ấy quả thật rất xuất sắc.”





Lệ Nam Hành lạnh nhạt cong môi, bàn tay đè lên vai Phong Lăng, bấy giờ Phong Lăng mới phản ứng lại, lập tức đứng lên nói: “Ngài Daniken, ngại quá, tôi đi vào nhà vệ sinh một lát, để lão đại của chúng tôi ngồi đây uống vài ly với ngài.”





Dứt lời, cô đứng thẳng dậy, nhìn vào mắt của Lệ Nam Hành, hiểu ý anh ra hiệu bảo cô tránh đi trước, đỡ phải ngồi đây gượng gạo nói chuyện với người ta.





Phong Lăng thật sự không biết phải nói chuyện gì với vị này, lúc này cô rất cảm kϊƈɦ Lệ lão đại đã có thể hiểu được lòng cô. Sau khi kín đáo nhìn anh một cái, cô nhanh chóng quay người rời đi.





Lệ Nam Hành ngồi xuống, rót hai ly rượu, uống với Daniken, đồng thời bàn về những chuyện liên quan đến căn cứ nhưng nói một hồi, quanh đi quẩn lại cuối cùng chủ đề vẫn vòng về Phong Lăng.





Đặc biệt, sau khi Phong Lăng từ nhà vệ sinh quay lại, cô ngồi xuống một vị trí trống đối diện, Daniken vừa nhìn về phía Phong Lăng vừa nói: “Đội bắn tỉa của quân đội Mỹ cũng được huấn luyện vô cùng bài bản. Gần đây, chúng tôi vừa chiêu mộ được một đám người mới, tuổi tác không lớn nhưng tính cách đều khá xốc nổi, không dễ quản lý. Tôi thấy anh bạn nhỏ Phong Lăng này có tuổi tác xêm xêm với họ mà đã có được trình độ như thế này, nếu có thể mời được cậu ấy đến đội bắn tỉa bên phía quân đội chúng tôi huấn luyện với những người đó hai tháng, chắc hẳn sẽ là tấm gương tốt.”





Nghe thấy câu này, Lệ Nam Hành không thay đổi sắc mặt nhưng trong mắt lại có cảm xúc khó gọi tên, anh đặt ly rượu xuống bàn.





Phong Lăng và bốn người của đội bắn tỉa đang ngồi cũng nghe ra được ý của vị Daniken này.





Ông ta định bảo Phong Lăng đến đội bắn tỉa của quân đội Mỹ hỗ trợ sao?





Đưa thành viên ưu tú của căn cứ XI vào trong đội của quân đội, nếu ông ta định cướp người thì có phải là mục đích hơi rõ ràng quá không?





Sác mặt của Phong Lăng thay đổi dù không quá rõ ràng nhưng Daniken vẫn nhìn ra, Daniken lại nói: “Anh bạn nhỏ Phong Lăng, cậu không cần phải nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn cậu đến chỗ chúng tôi, làm gương cho các thành viên mới một thời gian thôi. Cùng lắm một, hai tháng sau là chúng tôi sẽ để cậu về lại căn cứ. Dù chúng tôi quả thực rất tán thưởng cậu, nhưng đương nhiên nào ai có gan dám cướp người của anh Lệ đây chứ.”





“Phải không, anh Lệ?” Daniken lại cười nhìn Lệ Nam Hành ở bên cạnh.





Lệ Nam Hành vẫn thản nhiên cong môi, trông giống như đang cười nhưng sắc mặt và giọng nói lại không có chút hơi ấm nào: “Ngài Daniken nói đùa rồi, cũng không phải là Lệ Nam Hành tôi ăn nói ngông cuồng, nhưng nếu có người định đoạt người trong tay tôi thì đúng là không dễ dàng gì thật.”





Daniken lại mỉm cười nhìn về phía năm thành viên trêи bàn: “Thật hả? Nếu quân đội Mỹ đề xuất đãi ngộ cao hơn, tốt hơn với năm thành viên của đội bắn tỉa ngồi đây, các cậu cũng không cân nhắc đến chuyện gia nhập vào quân đội sao?”





Năm người đang ngồi đưa mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng.





Ông ta coi họ là lũ ngốc chắc, không đâu tốt bằng căn cứ XI cả, đặc biệt là một nơi như nước Mỹ, bọn họ luôn tự cho mình là đúng, nghĩ rằng tất cả mọi người trêи đời này đều ao ước có thể gia nhập vào quân đội của bọn họ. Thật ra tất cả các thành viên trong căn cứ XI đều khá coi thường bọn họ, không biết ông ta lấy sự tự tin này ở đâu ra.





Nhưng năm người họ không lên tiếng, trong tình huống này, dù căn cứ XI có thế lực ngang hàng với quân đội nhưng Lệ lão đại vẫn còn tỏ ra bình tĩnh thì đương nhiên bọn họ cũng sẽ không ăn nói bừa bãi.





Không nhận được câu trả lời hay thái độ như mong muốn, Daniken nhíu mày, sau đó lại cố ý nhìn về phía Phong Lăng: “Lần này, tôi muốn mời anh bạn nhỏ Phong Lăng về cũng chỉ là vì muốn căn cứ XI và quân đội Mỹ có sự trao đổi kinh nghiệm và cọ xát thôi, không có ý gì khác cả. Nhưng nếu sau này chúng tôi thật sự muốn để anh bạn nhỏ Phong Lăng đến đó, chắc mỗi năm tiền thưởng đãi ngộ ít nhất cũng phải là ba triệu đô. Anh bạn nhỏ, cậu không cân nhắc thử hả?”





Phong Lăng lịch sự mỉm cười, nhưng không trả lời.





Bốn người khác cũng không lên tiếng, nhưng lại thầm cười khẩy.





Người trong quân đội này đúng là tự cao quá mức, chắc bọn họ nghĩ chỉ mình họ là có tiền nhất.





Bọn họ không thể ngờ trước giờ Liên Hợp Quốc đều thiên vị phía căn cứ XI, bất luận là ngân sách công bên phía Liên Hợp Quốc hay gia tộc họ Lệ chống lưng, cả hai bên đều không thiếu tiền.





Chưa nói đến những người ra ngoài làm nhiệm vụ nhận được mấy trăm ngàn đô một lần như Phong Lăng, chỉ riêng những người mới trong căn cứ làng nhàng một năm cũng chẳng thiếu tiền.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom