• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Yêu Một Người Nợ Một Đời (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 111-115

Chương 111:



Bây giờ đã là thời gian nghỉ trưa của các bác sĩ tất cả các khoa. Sau khi Hạ Mộc Ngôn đến liền gọi điện cho Tần Tư Đình hỏi xem gặp bây giờ có tiện không rồi mới đi thang máy lên.



Đến cửa phòng, Hạ Mộc Ngôn cứ tưởng giờ này chắc là không có ai xếp hàng. Vậy mà cô lại nhìn thấy một cô gái trẻ đứng chắn ở cửa, trên người Lục toàn hàng hiệu cao cấp, kiểu tóc cũng rất hợp mốt, móng tay được làm cầu kỳ gần như có thể làm người ta lóa mắt.



“Cô là ai? Giờ này còn đến phòng khám làm gì? Không bác sĩ Tần đang nghỉ trưa à?” Cô gái trẻ khinh thường liếc Hạ Mộc Ngôn.



Hạ Mộc Ngôn thản nhiên nhìn qua, không thèm để ý, đi thẳng tới gõ cửa phòng.



Cô gái trẻ kia đột nhiên giơ tay đập vào cánh tay đang đưa đến cửa của cô: “Hôm nay bác sĩ Tần trực. Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi biết hôm nay anh ấy ở bệnh viện cả ngày. Khó khăn lắm tôi mới tìm được cơ hội chạy đến đây canh chừng! Nếu cô cũng đến đây tìm anh ấy thì chúng ta nói chuyện rõ ràng đi!”



Mặt Hạ Mộc Ngôn đầy dấu hỏi: “…”



“Tôi cảnh cáo trước, bất kể cô nhờ ai mà biết được thông tin hôm nay anh ấy ở bệnh viện, thì cũng đừng hòng tranh giành bác sĩ Tần với tôi!” Cô gái trẻ tỏ ra giễu cợt, hơi đe dọa lườm cô, rồi giơ tay vuốt ve mái tóc được tạo kiểu cầu kỳ, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Bulgari kim cương lấp lánh: “Tôi đã theo đuổi bác sĩ Tần hơn một năm, anh ấy sắp đồng ý hẹn hò với tôi rồi. Người đàn ông này là của tôi, hiểu chưa?”



Hạ Mộc Ngôn không đáp lại.



Em gái nhỏ nhà giàu mới nổi trước mặt cô đây có phải đang hiểu lầm gì không?



Hạ Mộc Ngôn bình thản nói: “Xin lỗi, tôi tìm bác sĩ Tần có việc cần.”



Cô bé kia nghe cô nói xong thì lập tức chắn ngang cửa phòng đang khép kín, nét mặt đầy cảnh giác.



“Bàn chuyện gì? Cô đến bệnh viện nói chuyện gì? Không phải đến khám bệnh thì chắc chắn là đến quấy rầy bác sĩ Tần! Tránh ra tránh ra đi! Ở đây không có việc của cô!”



Hạ Mộc Ngôn im lặng nhướng mày. Rốt cuộc ai mới là người quấy rầy bác sĩ Tần chứ?



“Còn nữa, tôi thật không muốn nói cô đâu, nhưng cả người cô từ trên xuống dưới chỉ có đôi giày của hãng JC là có chút giá trị. Đồ bình thường tôi Lục đại cũng đắt hơn giày của cô. Tôi khuyên cô nên bỏ cuộc đi. Người ta là bác sĩ Tần, cũng là công tử của Tần thị. Loại phụ nữ như cô đã không có tiền còn Lục hàng nhái, căn bản là không xứng đáng với anh ấy. Đến lúc đó lỡ như bị đuổi ra ngoài thì người bị mất mặt chính là cô.” Cô gái trẻ nói xong lại dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường liếc Hạ Mộc Ngôn từ đầu đến chân, phỏng đoán giá trị con người của cô là không cao.



Ban đầu Hạ Mộc Ngôn không muốn so đo với cô gái trẻ không biết trời trăng kia, hơn nữa cũng không để ý đến cô ta. Nhưng hiện giờ cô đang nôn nóng đến lấy kết quả phân tích thuốc của ba thì lại bị chặn đường, nên cô cũng bắt đầu bực mình.



111-1-yeu-mot-nguoi.jpg




Cửa phòng bất chợt mở ra, bóng dáng Tần Tư Đình vừa xuất hiện thì cô bé kia đã lập tức kích động, vẻ mặt đầy si mê giống như chỉ muốn nhào thẳng vào người anh.



Gương mặt Tần Tư Đình như hàm chứa ý cười, nhưng giọng nói lại lạnh tanh: “Ở Hải Thành này, phụ nữ dám đọ tiền với cô Hạ là kẻ có mắt không tròng cỡ nào chứ?”



Lúc này, khóe mắt cô gái trẻ run lên, nhận ra bác sĩ Tần và cô gái kia hẳn là có quen biết, lập tức hốt hoảng: “Cái gì mà cô Hạ? Cô Hạ nào? Em làm sao mà biết được cô Hạ này là từ cái xóm nghèo nào chạy tới?’



Tần Tư Đình hờ hững nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn, thản nhiên nói: “Tôi phải tự mình ra đón thì còn có thể là cô Hạ nào nữa?”



Ánh mắt cô gái trẻ ngẩn ngơ, dường như vẫn chưa phản ứng kịp.



“Có biết Diamond-Forever không?” Tần Tư Đình nhìn chiếc túi xách trong tay Hạ Mộc Ngôn, vẫn lãnh đạm như thường, không thèm nhìn sang cô gái trẻ bên cạnh một cái. Có thể nói, từ sau khi mở cửa, anh chưa từng để mắt đến cô ta.



“Diamond-Forever là cái gì?” Cô gái trẻ nghe thấy tiếng Anh thì mù mịt, bập bẹ phát âm hỏi lại.



Tần Tư Đình cười lạnh: “Một cái túi này của cô ấy đủ để mua lại cả tủ quần áo của cô đấy!”



“Ha! Đừng có đùa! Tủ quần áo của em rất đắt tiền. Tất cả giá trị quần áo cộng lại mà không hơn tám trăm ngàn thì đừng so với em.”



Tần Tư Đình làm như không nghe thấy cô ta nói gì, chỉ nhìn Hạ Mộc Ngôn đang im lặng đứng đấy một cái, sau đó nghiêng người nhường đường, ý bảo cô đi vào.



Anh hoàn toàn không có ý định nói thêm một câu nào với một người không liên quan.



Hạ Mộc Ngôn khách sáo gật đầu với anh rồi đi thẳng vào trong.
Chương 112:



Nhìn thấy Tần Tư Đình không thèm để mắt nhìn mình, mà hình như anh lại còn muốn đóng cửa lại, cô gái trẻ cuống Hạt lách mình vào cánh cửa cản anh lại, nhìn anh chằm chằm.



“Bác sĩ Tần! Em thích anh! Lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã thích anh rồi! Một năm trước, lúc em nằm viện, anh nói chúng ta không quen nhau. Nhưng bây giờ em đã theo đuổi anh mười bốn tháng rồi! Bây giờ chúng ta quen nhau lắm rồi đúng không? Anh có thể cho em một cơ hội không, dù chỉ là thử qua lại thôi cũng được… Em thật sự rất thích anh… Em yêu anh…”



… Cô bỗng dưng lại được chứng kiến một màn tỏ tình?



Hạ Mộc Ngôn ngoái đầu lại liếc nhìn, bĩnh tĩnh bước sang bên cạnh một bước, cố gắng làm như việc này không liên quan đến mình, lặng lẽ xem trò vui.



Cô nương theo tầm mắt vừa chờ mong vừa lo lắng của cô bé kia nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng đang đứng sừng sững trước cửa. Áo blouse trắng không nhuốm một hạt bụi, mặt mày lạnh tanh, thậm chí khóe môi dường như còn nở nụ cười không sâu không nhạt.



Rõ ràng là anh đang cười nhưng cô lại cảm thấy anh hoàn toàn chẳng để đối phương trong mắt. Nụ cười khinh khi kiểu này lại càng lộ ra vẻ lạnh lùng.



Giờ này đang là giờ nghỉ trưa của các nhân viên trong bệnh viện, vài bác sĩ và y tá đang đi ngang qua hành lang, nghe thấy tiếng động bên này thì đều không hẹn mà cùng nhìn sang.



Người đàn ông lạnh lùng và hờ hững, lúc xoay người cất bước, đôi chân thon dài thong thả bước đi, làm như chẳng nghe thấy gì, cứ thế mà trở về phòng.



Ngay lúc cô bé kia Hạnh quáng muốn đuổi theo, anh bèn lấy ống nghe trong túi áo blouse ném lên kệ dụng cụ y tế bên cạnh, lười biếng nhướng mắt, bờ môi mỏng nhếch lên nụ cười thờ ơ: “Tôi không thích cô, đừng nói mười bốn tháng, dù cô ở trước cổng bệnh viện của tôi mười bốn năm thì tôi cũng không thích cô.”





Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt người con gái trở nên buồn bã. Sự kiêu ngạo, nhiệt tình và cả sự tự tin vừa rồi hoàn toàn sụp đổ.



Cô ta không cam lòng cắn môi, tròng mắt đỏ ửng: “Năm trước em suýt chút nữa bỏ mạng, là anh đã cứu em. Lúc em bị đẩy vào phòng phẫu thuật, anh đã nói anh thích con gái ngoan ngoãn nghe lời, cho nên em vẫn luôn rất nghe lời anh… Lúc xuất viện, anh nói anh không thích con gái khóc, cho nên em không khóc… Tại sao anh không thích em… Em đã cố gắng nỗ lực trở thành mẫu người anh thích mà…”



“Ở trong phòng phẫu thuật, vì để khiến tâm trạng cô ổn định, bất kỳ lời nói dịu dàng nào cũng đồng nghĩa với một nửa liều thuốc mê.” Lời nói của Tần Tư Đình lạnh lùng, anh chẳng thèm liếc mắt nhìn vẻ đau lòng trên mặt đối phương một lần, giọng điệu vẫn lãnh đạm thờ ơ: “Phụ nữ được tôi cứu khỏi quỷ môn quan nhiều lắm, từ bà cụ tám mươi đến bé gái một tuổi bi bô tập nói. Ai cũng ngoan ngoãn biết điều, nghe lời bác sĩ. Tôi đối xử bình đẳng với tất cả bệnh nhân của mình, chẳng lẽ ai tôi cũng thích à?”



Cô gái kia thay đổi dáng vẻ ương ngạnh vừa rồi, đỏ mắt cắn môi, tựa như sắp khóc.



Hạ Mộc Ngôn thầm nghĩ, loại người như Tần Tư Đình không phải là kiểu phụ nữ nào cũng có thể nắm bắt được.



Người này, lúc ấm áp thì cười như hồ ly, lúc lạnh lùng thì đúng là lạnh đến thấu xương, hoàn toàn không thể nhìn thấu.



Cô thật sự nghĩ không ra, Lục Cẩn Phàm và Tần Tư Đình đều có bản tính tự phụ, lạnh lùng, xa cách bẩm sinh từ trong xương, chẳng hiểu tại sao hai kẻ tẻ nhạt như vậy lại có thể trở thành bạn thân của nhau.



Cô gái kia rưng rưng nước mắt: “Em, em không giống bọn họ… Anh nói không thích con gái bảo sao nghe vậy… Em sẽ lập tức cố gắng thay đổi mình… Em biết gia thế anh hiển hách, không phải người phụ nữ nào cũng có thể xứng đôi với anh. Tuy rằng gia đình em không tính là danh gia vọng tộc, nhưng dù sao cũng có quan hệ làm ăn với Tần thị. Em cho rằng chúng ta có thể…”



Ánh mắt của những y tá và bác sĩ vây xem ngoài cửa đều khác nhau, có người đồng tình cũng có người coi thường. Có người thấy đây chẳng phải là tin tức gì lớn, thản nhiên nhìn về hướng này. Dù sao chuyện các cô gái theo đuổi bác sĩ Tần đến tận bệnh viện chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai.



Phớt lờ những ánh mắt xung quanh, rốt cuộc Tần Tư Đình cũng chịu bố thí cho cô gái một cái liếc mắt, nhưng vẫn lạnh lùng hời hợt như cũ: “Bấy lâu nay cô bị tôi chặn ngoài cửa vô số lần, chẳng lẽ còn chưa nhận ra sự thật này sao? Tôi không thích cô, cho dù cô có biến thành kiểu nào thì tôi cũng sẽ không thích.”



Giọng nói của anh lạnh lùng tuyệt tình, chẳng có một chút ấm áp hay xót thương nào.



Cô gái cắn môi, chỉ trong khoảnh khắc mà trái tim cứ như bị đông lạnh trong hầm băng.



Cuối cùng cô ta cũng hiểu.



Năm ngoái ở đây, cô ta là bệnh nhân còn anh là bác sĩ điều trị chính. Anh chịu trách nhiệm cho sức khỏe của cô ta. Sở dĩ anh cười dịu dàng như thế là để trấn an sự sợ hãi và căng thẳng của cô ta.



Ngoại trừ thân phận thầy thuốc và bệnh nhân, giữa cô ta và anh chẳng là gì cả.



Bấy lâu nay cô ta bị chặn ngoài cửa nhiều lần như vậy, nhưng trước giờ vẫn không có cơ hội đến gần anh.



Cuối cùng… khó khăn lắm hôm nay cô ta mới suýt có cơ hội vào được phòng anh…



Nhưng còn chưa kịp vào, cô ta đã nhận được đáp án vô tình nhất.



“Vậy, anh thích cô ta sao. Anh cho cô ta vào phòng, chẳng lẽ là vì anh thích cô ta…” Bất chợt cô gái kia chỉ về phía Hạ Mộc Ngôn đang đứng bên trong.



Hạ Mộc Ngôn nhất thời giật mình.
Chương 113:



Này này này, cái mũ này cô đội không nổi đâu!



Cô và Tần Tư Đình vốn không quen biết, cả hai kiếp đều không quen. Ngay cả chuyện tình cảm cá nhân của Tần Tư Đình cô cũng không rõ. Bọn họ hoàn toàn là người của hai thế giới!



Cô gái này bị kích động quá mức rồi hả? Nói vậy mà cũng nói được sao? Được anh ta cho phép vào phòng buổi trưa là đồng nghĩa với thích à? Cô ta cho rằng Tần Tư Đình bị bệnh thần kinh hay là tình thánh? Anh ta là bác sĩ, chẳng rảnh rang đến vậy đâu!



“Bác sĩ Tần! Nếu như anh thích người như cô ta, em cũng có thể biến mình trở nên giống cô ta vậy! Em thật sự thích anh…”



Tần Tư Đình đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, nâng cánh tay dài lên đóng sập cửa lại, ngăn cách cô gái ở bên ngoài.



“Để cô chê cười rồi.” Anh lãnh đạm nhìn Hạ Mộc Ngôn vẫn còn đứng trong phòng khám.



Hạ Mộc Ngôn nhướng mày, cười trêu chọc: “Các cô gái nhỏ đều theo đuổi anh đến tận bệnh viện vậy sao?”



Tần Tư Đình không đáp, đi thẳng đến bàn làm việc kéo ngăn kéo ra, lấy túi giấy khổ A4 đưa cho cô.



Thấy anh không nói tiếp, Hạ Mộc Ngôn cũng không hỏi nữa. Cô cũng không quá để ý đến chuyện vừa rồi, bước đến, đưa tay ra nhận: “Trong thuốc này…”



“Tôi đã nhờ vài chuyên gia quen biết phân tích thuốc cô đưa, bên trong không chứa thành phần gây hại.” Tần Tư Đình bỏ tay vào túi quần, nhàn nhạt nói: “Nếu như có cơ hội, cô hãy mang thêm những loại thuốc khác ở chỗ ông ấy đến đây, tôi sẽ kiểm tra thành phần những thứ thuốc đó rồi mới kết luận sau.”



Tâm trạng Hạ Mộc Ngôn vừa mới thả lỏng, nhưng chỉ trong chớp mắt lại như bắt được đầu mối khác: “Ý anh là?”



Tần Tư Đình nhướng mày: “Nếu ba cô chỉ uống riêng thuốc trong lọ này thì sẽ có tác dụng thanh nhiệt nhuận trường. Nhưng thuốc này rất đặc biệt, nếu dùng chung với thuốc có thành phần tương khắc thì sẽ có tác dụng ngược lại, khiến cho các cơ quan suy kiệt với tốc độ chậm. Nhưng trước mắt còn chưa có những thứ thuốc khác nên tôi không thể cho ra kết quả phân tích cuối cùng. Tất cả chỉ là suy đoán mà thôi.”



***



Hạ Mộc Ngôn ra khỏi bệnh viện. Bất giác cô cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, cô xoay người thì nhìn thấy cô gái tỏ tình thất bại khóc đến mascara nhem nhuốc đầy mặt. Cô ta đang ngồi trên chiếc ghế dài ngoài cửa bệnh viện, nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên tay cô với vẻ mặt khiếp sợ.



Thấy ánh mắt của cô ta, rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn cũng biết cô ta đang khiếp sợ điều gì. Cô chẳng thèm để ý đến khoảng đệm nhỏ này, xoay người đi thẳng.



Thật ra thì lâu rồi cô không đeo chiếc túi này. Lần trước, cô gặp tai nạn rơi xuống nước, túi cũ đã bị thấm nước nên không thể dùng được nữa. Sau đó cô ra cửa hơi vội, chị Trần mới giúp cô lấy cái túi này, vì vậy Hạ Mộc Ngôn đành dùng nó luôn.



Cô gái ngồi trên ghế dài, tay cầm điện thoại, nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Hạ Mộc Ngôn. Cô ta ngơ ngác hồi lâu, rồi lại cúi đầu, nhìn hình ảnh Diamond-Forever vừa mới tra Baidu một cách khó tin.



Diamond-Forever này là túi cầm tay kiệt tác của Chanel! Được trang trí bằng 334 viên kim cương nhỏ, kiểu dáng vừa xa hoa vừa trang nhã. Cả thế giới chỉ có 13 cái, là phiên bản giới hạn số lượng cực kỳ ít.



Hai năm trước, chiếc Diamond-Forever thứ 14 được sản xuất. Có tin đồn, đấy là quà sinh nhật mười tám tuổi của cô Cả nhà họ Hạ ở Hải Thành, do ba của cô là Hạ Hoằng Văn tặng. Diamond-Forever là quà sinh nhật do thương hiệu Chanel đặc biệt chế tác riêng cho cô Hạ, chỉ thuộc về riêng một mình cô. Chuyện này đã từng làm giới thượng lưu bàn tán rất lâu…



Cho nên chiếc túi đó đâu chỉ có thể mua được cả cái phòng thay đồ của cô ta, đây là chiếc túi trị giá 1,59 triệu nhân dân tệ đấy!







Hạ Mộc Ngôn vốn dự định về thẳng Quốc tế Oran, nhưng khi đi ngang qua Tập đoàn Lục thị thì cô lại xuống xe ở gần tòa nhà.





Nơi này cách Quốc tế Oran không xa, khi trở về cũng chỉ mất vài phút. Buổi sáng Lục Cẩn Phàm đích thân khao thưởng dạ dày cô, bây giờ cô mời ông xã mình đi dùng bữa trưa xem như đáp lễ.



Nhưng không biết bây giờ Lục Cẩn Phàm có bận hay không.



Lên đến tầng trên cùng của công ty, cô ra khỏi thang máy, lại không ngờ vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Cẩn Phàm đi từ phòng làm việc ra. Ánh mắt cô và anh chạm vào nhau.



Cơ thể cao lớn của anh đứng trước cửa phóng, kéo một cái bóng thật dài trên đất. Anh đẹp trai tuấn tú, áo sơ mi màu xám đậm ôm lấy nửa thân trên cao gầy, nút cổ áo mở ra hai chiếc, ánh nắng chiếu lên xương quai xanh tạo ra một vệt bóng nhỏ màu đen, sắc da hoàn hảo, khuôn mặt cao Hạ lạnh lùng, điềm đạm ung dung.



Giây phút nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm chầm chậm nhướng mày. Khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng, môi nhếch thành một hình cung nhỏ, như cười như không.



Chỉ mới hơn hai tiếng không gặp, thế mà thấy anh vừa khẽ cười thì trái tim cô lại như muốn nảy lên ngay lập tức.
Chương 114:



Chẳng lẽ do vừa rồi ở bệnh viện, cô nhìn thấy dáng vẻ ngoài nóng trong lạnh của Tần Tư Đình, dù chỉ là người đứng xem mà cô còn suýt bị rét lạnh tổn thương. Cho nên bây giờ vừa nhìn thấy Lục Cẩn Phàm, cô chỉ muốn mau mau nhào vào lòng anh để sưởi ấm ư?



Hạ Mộc Ngôn bước tới, vừa định lên tiếng, thì Lục Cẩn Phàm đã dời mắt đi, nói với người phụ nữ Lục vest trông có vẻ trí thức chuyên nghiệp bên cạnh: “Dự án thiết kế này cứ dựa theo những gì chúng ta đã bàn bạc lúc nãy mà tiến hành, có vấn đề gì thì liên lạc với tôi.”



Người phụ nữ đứng bên cạnh anh cười đoan trang ưu nhã: “Vâng, Lục tổng.”



Dứt lời, người phụ nữ đi thẳng về phía thang máy. Khi đi ngang Hạ Mộc Ngôn, cô ta còn lịch sự mỉm cười.



Hạ Mộc Ngôn biết các bộ phận trong tập đoàn Lục thị có không ít cả nam lẫn nữ, cô cũng chẳng lấy làm lạ nếu như trong công ty anh có kiểu phụ nữ khiến người khác nhìn không rời mắt thế này. Tuy nhiên cô vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn thêm một cái.



Khí chất của người phụ nữ này rất đặc biệt, vừa tự tin lại vừa duyên dáng, tuổi tác chắc khoảng hai mươi hai, hai mươi ba. Lúc đi ngang qua, trên người cô ta tỏa ra mùi thơm nhẹ, là loại mùi thơm của nước hoa Pháp vừa sang trọng vừa tao nhã, rất đẳng cấp.



Điều khiến cho Hạ Mộc Ngôn chú ý hơn chính là thân phận của người phụ nữ này.



Thư ký, thư ký Tổng Giám đốc.



Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại. Hạ Mộc Ngôn vốn định mời Tổng Giám đốc Lục cùng nhau đi ăn trưa, nhưng khi cô mở miệng ra lại là: “Lúc trước không phải anh nói vị trí thư ký còn trống sao? Anh có thư ký mới lúc nào mà sao em không nghe nói gì?”



Cô vừa dứt lời, Lục Cẩn Phàm đã xoay người mở cửa phòng làm việc sau lưng ra, vô cùng tự nhiên ôm Hạ Mộc Ngôn đến gần, dẫn vào phòng.



“Mấy ngày trước anh không ở trong nước, Tập đoàn Shine bên Mỹ đã điều thư ký đến đây. Vị trí quản lý và vị trí thư ký cấp cao không thể bỏ trống quá lâu, nên nhà họ Lục điều người từ Shine đến đây cũng không phải chuyện lạ.”



Hạ Mộc Ngôn im lặng, không đáp lại ngay.



“Sao thế?” Vẻ mặt anh ấm áp, thấp giọng hỏi.



“… Không sao cả, em chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi. Đột nhiên phát hiện bên cạnh chồng mình xuất hiện một người phụ nữ giỏi giang xinh đẹp, em chẳng thể giả bộ như không thấy.”



Lục Cẩn Phàm nhìn cô đầy ẩn ý: “Em đang ghen?”



“Không có! Tuyệt đối không có!”



Anh cười khẽ, giơ tay lên nhéo mũi cô: “Bà Lục chính là người phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng nhất Hải Thành, vậy mà bây giờ lại đứng đây tán dương người phụ nữ khác xinh đẹp, không phải ghen thì là gì, hửm?”



Mi tâm Hạ Mộc Ngôn bỗng nhíu lại, chuyện này mà anh cũng nhìn ra được?



Rõ ràng chỉ là quan hệ công việc, nhưng nhìn vẻ mặt mỉm cười vừa rồi của thư ký kia, đột nhiên cô có cảm giác không thoải mái.



“Anh là cấp trên, cô ta là cấp dưới, chẳng qua em chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Hạ Mộc Ngôn mạnh miệng, xoay người muốn tránh khỏi lòng anh.



Lục Cẩn Phàm không để cô trốn tránh, dắt cô ra sau bàn làm việc, ôm cô ngồi trên đùi. Tay anh xoa xoa eo cô, khóe môi tựa như nở nụ cười.



Nhìn thế nào cũng giống như anh đang dùng ánh mắt chế nhạo cơn ghen đang lan tràn khắp cơ thể cô.



“Giờ này em đến công ty làm gì? Sao không ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn?” Giọng nói anh trong trẻo, ngữ điệu ung dung bình tĩnh cũng dịu dàng hơn nhiều trong vòng ôm ấm áp có hơi khác thường này.



“Vừa rồi em đến chỗ bác sĩ Tần lấy kết quả kiểm tra thuốc. Trên đường trở về đi ngang qua đây, em muốn mời Tổng Giám đốc Lục đi ăn lẩu.” Hạ Mộc Ngôn nói rõ lý do, cố ý phớt lờ mấy chữ ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn của anh.



Tuy rằng buổi sáng lúc cô ngồi dậy đúng là chân mềm nhũn. Nhưng chỉ cần cô tắm một cái, nghỉ ngơi vài tiếng, thì cũng không đến mức không thể bước ra khỏi cửa được. Chẳng qua ban đêm bị anh ép buộc quá lâu, hôm nay cô mới mất hết sức lực mà thôi.



“Kết quả thế nào?”



“Thuốc em đưa không kiểm tra được điều gì bất thường, nhưng cũng không thể kết luận hoàn toàn. Hôm nào em ghé qua nhà họ Hạ, tìm cơ hội điều tra thêm những loại thuốc khác.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ, đuôi mắt nhướng lên, giọng nói vẫn lộ ra chút ghen tuông nhè nhẹ: “Anh ăn cơm chưa? Có nể mặt em mà đi ăn lẩu chung không?”



Lục Cẩn Phàm xoa nhẹ đầu cô, vò rối cả tóc, tựa như cười, khẽ nói: “Rõ ràng ánh mắt em viết hai chữ không vui, nếu anh không nể mặt, chẳng phải tối nay đến giường cũng không có mà ngủ sao?”



“Vậy anh xem như nể mặt em, tối nay đừng ngủ chung với em nhé.” Hạ Mộc Ngôn giả bộ hờn giận: “Chẳng có nổi một ngày để cho người ta nghỉ ngơi sao? Đã hai ngày rồi em không được ngon giấc!”



Nhìn khuôn mặt đầy hờn giận trách cứ của cô, trái tim Lục Cẩn Phàm lỗi nhịp. Anh lại kéo gáy cô xuống, cúi đầu hôn lên.



Dù chỉ hôn một lát rồi ngưng, nhưng suýt nữa Hạ Mộc Ngôn nhảy dựng lên trong lòng anh. Cô vội vã nhích ra xa một chút, khi anh lại sáp đến gần hôn, cô khẽ tiếng nói: “Đây là phòng làm việc của anh đấy…”
Chương 115:



“Ừ, phòng làm việc, thì sao?” Tựa như anh đang cố ý trêu chọc cô, trong lúc Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm, anh vẫn còn hôn lên môi cô hai cái. Thấy vẻ mặt tức giận của Hạ Mộc Ngôn, anh lại hôn tiếp.



Vừa rồi Hạ Mộc Ngôn còn nghe thấy thỉnh thoảng ngoài cửa có tiếng người đi ngang qua. Cho dù là phòng làm việc của Tổng Giám đốc Tập đoàn Lục thị nằm ở tầng trên cùng, phòng thư ký và trợ lý đều ở dưới một tầng, nhưng đây là nơi công cộng, khó tránh khỏi vẫn sẽ có nhân viên lên tầng này. Cơ thể cô cứng đờ, lúc anh càng hôn càng sâu thì bất chợt há miệng khẽ cắn cô một cái.



Đôi mắt đen của Lục Cẩn Phàm dường như tối thẫm lại khi nhìn thấy vẻ mặt vừa bối rối vừa mẫn cảm của cô gần trong gang tấc. Anh nán lại ở vành môi cô, vừa cười vừa vuốt mái tóc dài phía sau của Hạ Mộc Ngôn, dịu dàng thì thầm bên môi cô: “Em có biết, dáng vẻ xấu hổ của em càng khiến cho đàn ông khó mà nhịn nổi không.”



Hạ Mộc Ngôn bị anh dán lên môi mà trừng mắt nhìn anh: “Quả nhiên tối qua em nói không sai. Sau khi anh đã nếm được mùi thì chẳng còn biết kiềm chế gì nữa!”



“Anh mà không biết kiềm chế thì em cho rằng hôm nay em có bản lĩnh ra khỏi cửa sao?”



“…”



Đúng là không thể tiếp tục chủ đề này mà!



Hai tay Hạ Mộc Ngôn đẩy ngực anh ra, lại nghe thấy tiếng người đi ngang ngoài cửa, cô quyết định nhỏ giọng chuyển đề tài: “Em thấy lầu dưới của công ty anh có một nhà hàng lẩu mới mở, gần đây cũng có vài cái, anh ăn cay được không?”



Lục Cẩn Phàm buông cô ra, Hạ Mộc Ngôn dựng thẳng người tách khỏi ngực anh, nhưng tay anh vẫn giữ eo cô, không để cô cách quá xa. Anh chỉnh Hạ Mộc Ngôn ngồi ngay ngắn lại trên người mình.



115-1-yeu-mot-nguoi.jpg




Điện thoại nội bộ cúp máy, Lục Cẩn Phàm đảo mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn vừa rồi còn định mở di động tìm chỗ ăn bỗng chạy đến bên cạnh, đảo một vòng sau lưng sofa da màu đen trong phòng, rồi lại đảo một vòng phía sau tủ trưng tài liệu.



“Em làm gì thế?”



“Ông nội đến, lâu rồi em không gặp ông, nếu thấy em ở trong này ảnh hưởng công việc của anh, chắc ông sẽ không vui đâu. Sắp đến đại thọ rồi, trước lúc đó em không muốn để lại ấn tượng xấu cho ông.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa đảo mắt lùng sục xung quanh: “Em đang tìm nơi để trốn.”



Lục Cẩn Phàm buồn cười, đáy mắt hơi suy tư: “Ông nội thấy em còn mừng không kịp, sao lại không vui.”



Hạ Mộc Ngôn nào chịu nghe. Ngoài cửa có tiếng động giống như tiếng gậy gõ xuống mặt đất, càng lúc càng gần.



Cô liếc mắt, nhìn về phía bàn làm việc rộng rãi trước mặt Lục Cẩn Phàm, vô thức bước nhanh đến, chui xuống bàn ngay trước mắt anh.



Lục Cẩn Phàm nhìn thấy tư thế ngồi xổm của cô thì ánh mắt tối sầm lại.



Cửa mở ra.



Tuy rằng nhà họ Lục nhiều đời cường thịnh, nhưng lúc ông cụ Lục còn trẻ đã từng đi lính tham gia kháng chiến chống Mỹ giúp Triều Tiên. Trên người ông mang quân hàm, nên cho dù sau này lui về chốn thương trường, nhưng vẫn còn mang khí chất bá đạo của thủ trưởng. Ở công ty cháu mình, ông cụ chẳng cần người khác dẫn đường, đi thẳng một mạch đến cửa phòng làm việc, không thèm lên tiếng mà đã đẩy cửa bước vào.



Khoảnh khắc cửa mở, Hạ Mộc Ngôn giơ tay về phía Lục Cẩn Phàm ra dấu “Suỵt”.



Lục Cẩn Phàm: “…”



“Lúc vừa đến, ông có nghe Thẩm Mục bảo Hạ Mộc Ngôn cũng ở đây, sao giờ lại không thấy nó?” Cách bàn làm việc, giọng nói già nua của ông cụ Lục truyền tới, lộ vẻ uy nghiêm khỏe khoắn.



Hạ Mộc Ngôn giơ tay đỡ trán.



Lúc nãy cô không để ý đến Thẩm Mục. Cậu ta là trợ lý đặc biệt của Tổng Giám đốc, trước giờ không phải là người nhiều chuyện. Rốt cuộc cậu ta phát hiện cô đến từ lúc nào vậy, không ngờ cậu ta lại đi báo với ông nội.



Bây giờ cô cũng đã trốn rồi, nếu chui từ chỗ này ra… Cảnh tượng đó… Thật sự rất xấu hổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom