• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (13 Viewers)

  • Chương 956

Dưới ánh nhìn chăm chú của Ninh Tôn, có thể xem như Hứa Thanh Du đã hoàn thành hết tất cả các món ăn.


Hai người mang bát đũa ra đặt lên bàn, Hứa Thanh Du xoay người chuẩn bị đi gọi mẹ Ninh đến dùng bữa.


Nhưng vừa mới đi được hai bước, điện thoại di động của Ninh Tôn lại đột nhiên vang lên.


Bước chân của Hứa Thanh Du dừng lại theo phản xạ, Ninh Tôn cầm điện thoại lên xem, cảm thấy hơi khó hiểu.


Điện thoại hiển thị một dãy số lạ, có điều, số điện thoại này là số trong nước.


Mặc dù Ninh Tôn không có nhiều bạn bè nhưng anh có số của tất cả bọn họ, anh thật sự không nhớ ra đây là số điện thoại của ai.


Đợi một lúc sau, khi nhận thấy tiếng chuông không hề có vẻ như sẽ dừng lại, Ninh Tôn mới tiếp điện thoại, không ngờ được cuộc gọi vừa mới được kết nối thì đầu giây bên kia đã tuôn ra một tràng chửi bới.


Tuy rằng đã rất lâu rồi không gặp mặt nhưng Ninh Tôn vẫn có thể nhận ra đây là giọng nói của ai.


Không phải Ninh Tiêu, cũng chẳng phải Ninh Tương, mà là Trang Lệ Nhã.


Bình thường Trang Lệ Nhã ở nhà tổ nhà họ Ninh vẫn luôn tỏ ra ôn tồn lễ độ, nhưng bây giờ bà ta mở miệng ra là toàn nói những lời lẽ dơ bẩn.


Bà ta nói Ninh Tôn lòng dạ độc ác, thấy nay ông già sắp chết, lập tức muốn trở về tranh giành tài sản.


Nói anh biết bao nhiêu năm nay hoàn toàn không sống ở nhà, không có tư cách để đòi nhà họ Ninh một đồng nào.


Còn bảo anh là một đứa con hoang, không phải chính thất(*) sinh ra, căn bản không hề có tư cách xuất hiện trước mặt người nhà họ Ninh.


(*): Chính thất nghĩa là vợ cả, vợ hợp pháp của một người nào đó.


Có lẽ là vì giọng nói của Trang Lệ Nhã ở đầu giây bên kia quá lớn, mặc dù Hứa Thanh Du đứng cách Ninh Tôn một khoảng khá xa, cô vẫn có thể nghe rõ ràng những gì bà ta nói.


Hứa Thanh Du nổi trận lôi đình, nhanh chóng đi đến bên cạnh Ninh Tôn, cô muốn mắng ngược lại bà ta.


Tuy là cô không thích mắng chửi người khác, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô sẽ để người khác bắt nạt cô một cách dễ dàng.


Có điều, dường như Ninh Tôn đã đoán được suy nghĩ của Hứa Thanh Du, vươn tay giữ vai cô lại.


Ngay cả khi anh không nói lời nào, Hứa thanh Du vẫn có thể hiểu rằng anh muốn tạm thời cô đừng nổi giận.


Ninh Tôn khẽ cười một tiếng đầy giễu cợt, trực tiếp cắt đứt tiếng chửi của Trang Lệ Nhã.


Anh nói, “Bà chen chân lên được chức vợ lớn thì đồng nghĩa với việc Ninh Tiêu và Ninh Tương là do chính thất sinh ra ư? Có phải bà quên thân phận trước đây của mình rồi không?”


Trang Lệ Nhã thoáng sửng sốt một lúc sau đó lại tiếp tục chửi ầm lên.


Ninh Tôn không mắng người không có nghĩa là anh không biết dùng lời lẽ đàng hoàng để đáp trả bọn họ.


Anh phớt lờ những lời mắng nhiếc của Trang Lệ Nhã, tiếp tục nói, “Chẳng lẽ năm đó má mì ở trong hộp đêm không nói cho bà biết, cho dù tình nhân có leo lên làm vợ cả đi nữa thì vẫn dơ bẩn như cũ hay sao? Bà nghĩ rằng mình hơn người khác ở chỗ nào? Bà có tin rằng bây giờ tôi lập tức cho người điều tra về tất cả những việc làm trước đây của bà không? Hộp đêm mà bà từng làm việc chưa đóng cửa đâu, có lẽ những người ở đó vẫn nhận ra bà đấy.”


Trang Lệ Nhã vừa nghe đến điều này, lập tức câm như hến.


Xuất thân của bà ta không tốt, bà đã từng phải làm rất nhiều công việc đáng xấu hổ.


Sau này khi điều kiện khá giả hơn một chút rồi, bà ta dùng hết mọi cách để tẩy sạch những quá khứ đen tối đó đi.


Vất vả lắm bà ta mới có cơ hội gặp được Ninh Bang, ông ấy chỉ muốn chơi đùa qua đường với bà, bà ta biết chứ, nhưng bà ta không cam lòng.


Sau đó bà ta lại tìm biện pháp để bản thân và Ninh Bang lên giường với nhau.


Khi ấy mọi chuyện rất ầm ĩ, ồn ào huyên náo, thật ra Ninh Bang rất tức giận, nhưng bởi vì áp lực dư luận quá lớn, làm ảnh hưởng đến công ty, ông không còn cách nào khác, đành phải cưới Trang Lệ Nhã.


Nhưng bao nhiêu năm qua, Ninh Bang vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.


Trang Lệ Nhã cũng biết rằng giữa bà ta và Ninh Bang chẳng còn tình cảm với nhau.


Nay bà ta đã trở nên già nua xấu xí, Ninh Bang lại càng đối xử với bà không ra gì.


Bà ấy chỉ muốn giành lấy mọi thứ, tuổi tác của Ninh Bang lớn hơn bà ta rất nhiều, chỉ cần bà cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt, rồi cũng sẽ đến một ngày, bà sẽ cướp hết tất cả tài sản của Ninh Bang về trong tay.


Cứ nhìn mà xem, chẳng phải cơ hội ấy đã đến rồi hay sao?


Trong khoảng thời gian này, bà ta vẫn luôn cố gắng tìm hiểu xem rốt cuộc Ninh Bang có bao nhiêu tài sản, nắm bao nhiêu bất động sản trong tay.


Một đồng bà ta cũng không muốn chia cho người khác, chính vì vậy bà ta vẫn luôn cho người canh chừng ở bệnh viện, xem Ninh Tú có thường xuyên đến bệnh viện hay không.


Ninh Tú là người duy nhất có thể đứng ra tranh giành tài sản với bà ta, nhưng bà không ngờ được rằng bây giờ lại lòi ra thêm một kẻ khác.


Ngay lúc này Ninh Tôn lại đến bệnh viện thăm Ninh Bang, ngoại trừ việc chia tài sản ra thì bà ta không còn nghĩ được lí do nào khác khiến anh phải làm vậy?


Chắc chắn anh đã biết rằng Ninh Bang không còn sống được bao lâu nữa nên mới thừa dịp Ninh Bang vẫn còn tỉnh táo, nhanh chóng đến kiếm chút hời.


Trang Lệ Nhã hiểu rõ, dựa vào mối quan hệ của Ninh Bang và Ninh Tôn, nhất định phải chia cho anh một phần tài sản, nhưng cho dù có phải chia cho anh một đồng đi nữa thì trong lòng bà cũng cảm thấy không dễ chịu.


Ninh Tôn không hề để cho bà ta được như ý muốn, “Tôi nói cho bà biết, bà đừng cố ý gây sự với tôi, bà dám để cho con trai bà đứng ra nói xấu tôi, vậy thì tôi cũng dám đứng ra bóc trần bà, dù sao thì điểm yếu của bà còn nhiều hơn tôi.”


Dứt lời, Ninh Tôn bật cười một cách châm chọc, “Mối quan hệ giữa bà và má mì Trần không tệ, chắc hẳn bà cũng hiểu tính tình bà ấy nhỉ? Bà nói xem tôi có thể moi được mọi chuyện ra từ trong miệng bà ta không?”


Trang Lệ Nhã ở đầu giây bên kia vẫn im lặng không lên tiếng.


Bà ta không có cách nào phản bác, những gì Ninh Tôn nói đều đúng cả, trước đây bà ta làm việc cho má mì Trần, má mì Trần chỉ nhận tiền không nhận người, mấy năm qua bà phải đút lót cho bà ấy không biết bao nhiêu là tiền.


Má mì Trần nắm giữ những bí mật khi xưa của bà ta, hằng năm đều tìm đến chỗ bà kiếm chút lợi lộc.


May mắn là bà ta có thể kham nổi khoảng này, nhiều năm trôi qua, mọi chuyện vẫn được giữ kín như bưng, nhưng nếu như chuyện này bị Ninh Tôn nắm được, vậy thì không thể giải quyết mọi chuyện bằng tiền được nữa.


Ninh Tôn thấy thái độ của Trang Lệ Nhã như vậy thì trong lòng vô cùng khinh bỉ, bản thân bà ta còn bị người khác nắm lấy điểm yếu, vậy mà còn dám nhảy ra kêu gào, đúng là không sợ chết.


Ninh Tôn không muốn ở đây nhiều lời với bà ta, loại phụ nữ này, ngoại trừ việc có thể trèo cao hơn người khác một chút, to giọng hơn người khác một chút ra thì chẳng làm được việc gì hết.


Cuối cùng Ninh Tôn chỉ để lại một câu, “Bảo con trai bà ăn nói cẩn thận một chút, tôi biết chuyện xấu của bà thì đương nhiên cũng biết được chuyện xấu của cậu ta.”


Nói xong, anh trực tiếp cúp máy.


Trừ lúc ban đầu Trang Lệ Nhã còn có thể mắng được vài câu ra thì đến tận cuối cùng, bà ta bị phản kích hoàn toàn.


Nhưng vẻ mặt của Hứa Thanh Du ở bên cạnh vẫn chẳng thể nào tốt lên nổi.


Khuôn mặt cô chưa từng xuất hiện vẻ chán ghét như bây giờ, “Gia đình này toàn là hạng người gì thế, đúng là làm người khác ghê tởm.”


Hứa Thanh Du chưa bao giờ dùng những lời lẽ cay nghiệt như vậy để đánh giá một ai, thế mà bây giờ cô lại nói như vậy, có thể thấy rằng cô thật sự rất tức giận.


Ninh Tôn đưa tay xoa đầu Hứa Thanh Du, dáng vẻ vô cùng cưng chiều, “Được rồi, đừng nổi nóng, tức giận với những người này chẳng được gì cả.”


Trong đầu Hứa Thanh Du bây giờ chẳng nghĩ được nhiều như vậy, vẫn xụ mặt như cũ, ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, “Thế mà bà ta mắng anh, sao bà ta lại dám mắng anh kia chứ?”


Ninh Tôn bị câu nói của Hứa Thanh Du làm cho bật cười, anh dời tay xuống, thuận thế nhéo má cô, “Miệng là của người ta, không có cách nào hết, bà ấy muốn mắng thì cứ mắng đi, tất cả những điều đó chỉ chứng minh bà ấy không có tố chất mà thôi.”


Vẻ mặt của Hứa Thanh Du vẫn ủ rũ như cũ, thế nhưng cô lại đẩy tay anh ra, “Nhéo cái gì mà nhéo.”


Ninh Tôn cười đáp, “Được rồi, chúng ta ăn cơm đi, đừng để những việc này làm ảnh hưởng đến tâm trạng.”


Hứa Thanh Du thầm nghĩ ngợi trong lòng, cô thở dài, cuối cùng đành xoay người đi gọi mẹ Ninh ra dùng bữa.


Quả thực mẹ Ninh đã mơ mơ màng màng, thiếu chút nữa thì ngủ hẳn.


Bà hoàn toàn không biết gì về cuộc điện thoại vừa nãy của Ninh Tôn, nếu không, với tính tình nóng nảy của mẹ Ninh, bà đã đến cướp điện thoại mắng Trang Lệ Nhã từ lâu.


Từ trước đến nay bà chưa bao giờ cãi thua ai cả, hồi ấy bà từng quen vài người bạn trai, đương nhiên cũng sẽ gặp được những người có tính tình không tốt.


Vì vậy tính khí của bà cũng càng ngày càng bộc phát, nếu như có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì mắng, chưa từng phải nhường nhịn ai.


Mẹ Ninh từ trong phòng bước ra, việc đầu tiên là đi đến nhìn một bàn thức ăn do Hứa Thanh Du làm, vừa cười vừa nói, “Ừ, những món này đều là món bác thích, đúng là con dâu tốt.”


Dứt lời mẹ Ninh mới cảm thấy lời nói của mình có hơi sai sai, bà nhìn Hứa Thanh Du, “Con bị sao vậy? Sao vẻ mặt lại thế kia, thằng bé chọc con hả?”


Hứa Thanh Du còn chưa kịp trả lời thì bà ấy đã quay đầu nhìn Ninh Tôn, “Con không thể cư xử đứng đắn một ngày nào sao? Vừa mới để cho con đi ngủ một giấc, con lại biến thành yêu ma quỷ quái rồi.”


Ninh Tôn trả lời một cách bất lực, “Mẹ có phải là mẹ ruột của con không vậy? Mẹ là giả thôi đúng không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom